[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chu Độ Hàn cho dù trên đầu băng lụa trắng, thế nhưng vẫn cố gắng làm hết trách nhiệm của mình, đứng bên cạnh giường của Hâm Đức hoàng đế. Mắt trên trái của hắn vẫn còn sưng một cục, đúng là gần vua như gần cọp.
Bên cạnh Dưỡng Tâm điện có một gian phòng sắc thuốc, hiện giờ Chu Độ Hàn kê đơn bốc thuốc, Trân Phi chịu trách nhiệm sắc.
Thừa dịp Hâm Đức hoàng đế ngủ say, ta và Chu Độ Hàn đi tới ngoài hành lang Dưỡng Tâm Điện ăn chút điểm tâm, ta nhìn Chu Độ Hàn nhẹ giọng thở dài một hơi nói:
“Chu tiên sinh, hôm nay thực làm khó người rồi.”
Chu Độ Hàn cười khổ một tiếng:
“Lão thần đã quen rồi, ở bên cạnh bệ hạ lâu như vậy đương nhiên là biết tính người.”
Ta ân cần nói:
“Theo cách nhìn của tiên sinh, thì bệnh của phụ hoàng ta thế nào rồi?”
Chu Độ Hàn nói:
“Điện hạ nên biết, bệ hạ vốn không có bệnh, mà chính là bản thân của người, thần đã khuyên hoàng thượng không dưới một lần, là đừng có tin những phương sĩ tứ phương, rồi trên đời này không có đan dược gì trường sinh bất lão cả, nhưng mà bệ hạ đã mê đắm vào quá sâu rồi, chẳng để tâm tới nửa câu.”
Ta cảm thán nói:
“Đúng vậy, thuốc hay thì đắng miệng, lời thật thì khó nghe, khổ tâm của Chu tiên sinh, sợ rằng hoàng thượng sẽ không hiểu.”
Chu Độ Hàn nói:
“Thể chất của bệ hạ vốn cường kiện, nếu như không dùng đan được nữa, thì chẳng mấy chốc có thể điều trị cho người khôi phục như xưa.”
Ta đang muốn nói tiếp, nhưng chợt nghe thấy từ trong Dưỡng Tâm điện vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Ta và Chu Độ Hàn liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chạy tới Dưỡng Tâm Điện.
Tình hình bên trong Dưỡng Tâm điện làm cho ta kinh hãi, lúc này trong tay Hâm Đức hoàng đế đang cầm một thanh đoản đao dính đầy máu tươi, đao phong đâm sâu vào ngực của một tiểu thái giám.
Hắn gần như điên cuồng hét lớn:
“Nghịch tặc, lại muốn mưu hại trẫm!”
Ta cuống quít xông lên phía trước ôm lấy Hâm Đức hoàng đế, Chu Độ Hàn được sự trợ giúp của các thái giám và cung nữ còn lại kéo tiểu thái giám kia ra.
Trên trán của Hâm Đức hoàng đế có những giọt mồ hôi to như hạt đậu, y phục ướt đẫm, miệng không ngừng nói nhảm:
“Nghịch tặc... Nghịch tặc...”
Một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh lại được, nằm trên long sàng mơ màng thiếp đi.
Chu Độ Hàn khâu miệng vết thương của tiểu thái giám kia lại, sau đó dùng lụa trắng băng bó thật kỹ. May mà một đao kia của Hâm Đức hoàng đế không đâm trúng chỗ yếu hại, bằng không thì một tính mạng vô tội sẽ mất đi.
Trân Phi nghe thấy động tĩnh chạy tới, thấy không có người chết mới yên lòng, sau đó dặn dò cung nữ thái giám ngàn vạn lần không được đem chuyện này truyền ra ngoài.
Trải qua chuyện này, cung nữ thái giám nào cũng bị hù tới mức vỡ gan, làm sao dám đem chuyện này truyền đi cơ chứ.
Trân Phi u oán thở dài một cái nói:
“Hai người đều đi nghỉ đi, đêm nay ta chiếu cố bệ hạ.”
Nàng mới nói câu này, các cung nữ thái giám đã tản đi hết.
Chu Độ Hàn lại lấy ra một dược vật có tác dụng an thần, cho Hâm Đức hoàng đế ăn vào, hắn thấp giọng nói:
“Trước khi trời sáng bệ hạ sẽ không tỉnh lại, ở đây giao lại cho nương nương và điện hạ, thần ở phòng thuốc ngay sát vách, có bất kỳ tình huống gì, xin lập tức nói cho thần biết.”
Sau khi Chu Độ Hàn rời đi, trong Dưỡng Tâm điện chỉ còn lại có ba người. Sau khi Hâm Đức hoàng đế uống thuốc đã ngủ rất say, trong miệng vẫn thỉnh thoảng nói mơ.
Ta thở dài, mong là hắn có thể đứng vững được một thời gian nữa, để ta chuẩn bị đầy đủ, đứng vững chân ở nơi này.
“Nghịch tử...”
Hâm Đức hoàng đế hàm hồ quát lên một câu.
Ta ngơ ngác, thấy hắn lật mình, rồi lại nói ra một câu khác:
“Trẫm... sẽ không tin tưởng ai cả...”
Ta và Trân Phi đưa mắt nhìn nhau một cái, ai nấy đểu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Khi tới nửa đêm, mắt ta đã có chút cay cay, đứng lên duỗi thắt lưng một cái.
Trân Phi rót cho ta một chén trà nóng, đi tới bên người ta, ôn nhu nói:
“Nếu như ngươi mệt mỏi, thì đi nghỉ đi, nơi này có ta là được rồi.”
Ta nhìn thẳng vào khuôn mặt của nàng, trong lòng dâng lên vô hạn nhu tình, trong lúc vô ý chạm vào bàn tay mềm mại của nàng, tinh thần không khỏi rung động.
Trân Phi ý thức sự biến hóa trong đôi mắt của ta, hoảng hốt cúi đầu.
Chúng ta đồng thời nhìn lại phương hướng của Hâm Đức hoàng đế, thấy hắn đang ngáy rất to.
Ta nói mộtcâu hai nghĩa:
“Phụ hoàng đã ngủ say.”
Sau đó bàn tay phải to gan đưa ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trân Phi, khuôn mặt nàng biến thành đỏ ửng, hai hàng lông mi run lên, hiển nhiên là trong lòng nàng kích động tới cực điểm.
Đối với hai người chúng ta mà nói, tối hôm nay là một cơ hội cực tốt.
Trân Phi nhẹ nhàng bỏ bàn tay của ta ra, xoay người đi về phía sau cái bình phong, rồi hướng về phía ta vẫy tay, trong lòng nàng cũng có một ý nghĩ giống như ta.
Ta mỉm cười, chậm rãi đi theo phía sau nàng tới bức bình phong.
Mới đi vào bên trong, Trân Phi đã nhào vào lòng ta, đôi môi nóng rực tìm kiếm vị trí đôi môi của ta, cái lưỡi thơm tho cùng ta triền miên quấn quanh một chỗ.
Ta đưa tay thò vào trong váy của nàng, mới thấy nó chẳng có quần áo gì cả, nội khố của nàng chẳng biết đã bị quẳng đi từ lúc nào. Xem ra khi cho thái giám cung nữ rời đi, Trân Phi cũng đã chuẩn bị chu đáo cho chuyện này.
Nàng khẽ liếm cái tai của ta, nói:
“Thiếp vẫn luôn nhớ tới chàng...”
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng nhẹ nhàng kéo đai lưng của ta, ngón tay mềm mại khẽ di chuyển.
Ở trước mặt nàng, ta dường như là một thiếu niên ngây thơ không biết mùi vị tình ái.
Trân Phi cầm hai tay ta đặt lên đôi mông ngọc đầy đặn của nàng, ta xốc thân hình nàng lên.
Dưới sự trợ giúp của ta, đôi chân dài xinh đẹp đã thành công quấn quanh bên hông ta. Thân thể của chúng ta tiến hành công thành chiếm đất, ta ra sức thể hiện tài dùng binh.
Cổ áo của Trân Phi rung rinh lên mở rất lớn, bộ ngực trong suốt lắc lư sinh động, những đường cong của thân hình nàng như ẩn như hiện, lại càng làm tăng thêm sự kiều diễm động lòng người.
Không biết là bởi vì... nguy hiểm mang tới sự kích thích, hay là vì Trân Phi là cô gái đầu tiên của ta, mà chỉ mới qua một chút ta đã công thành thắng lợi.
Trân Phi dùng sức ôm lấy thân thể của ta, trong lúc ý loạn tình mê, nàng rên lên những tiếng sung sướng.
Chúng ta không muốn xa nhau, nàng ngoan cường không chịu đầu hàng, ta cũng không từ bỏ ý định công thành, chỉ được một lúc hai chúng ta lại chiến tiếp.
Trong sự triền miên, chúng ta đã quên mất đây là Dưỡng Tâm Điện, quên mất Hâm Đức hoàng đế vẫn mê man nằm ngoài tấm bình phong...
Trong lòng Trân Phi giấu một tình yêu rất lớn, có thể làm cho nàng quên sợ hãi thỏa thích nhập vào sự điên cuồng. Sau những chuyện này, nàng vẫn là Trân Phi của lý trí đóng vai nàng nên đóng.
Đối với ta mà nói đêm điên cuồng này cực ngắn, thậm chí ta còn có cảm giác, ta mới là chủ nhân của nơi này.
Sau khi khôi phục lại bình tĩnh từ sự điên cuồng, chúng ta lại là con người của lý trí.
Khi ánh bình minh của ngày mới hiện lên, trong hai mắt ta và Trân Phi đều tràn ngập tơ máu.
Điều đó không phải do thức đêm, mà là do điên cuồng.
“Chúc chàng hạnh phúc.”
Bốn từ bình thường, nhưng do Trân Phi nói ra thì lại tràn ngập cảm xúc.
Hâm Đức hoàng để vẫn đang ngủ say, cho tới tận khi ta rời đi, bầu trời vẫn còn màu than chì, khắp trời đất hiện giờ chỉ còn một màu mờ mờ ảo ảo.
Ta hít một hơi thật sâu, cảm giác cho chút uể oải, phải xốc lại tinh thần nghênh tiếp đại hôn đang đến gần.
Trong vương phủ đã có không ít người, Ung vương và Trần Tử Tô đang lo lắng chờ đợi từ sớm trong phủ, thấy ta từ bên ngoài vào, mấy người đồng thời tiến lên đón.
Ung vương nói:
“Hoàng chất! Ngươi một đêm không về, ta còn tưởng có chuyện gì xảy ra, đang định vào cung tìm ngươi.”
Ta cười nói:
“Phụ hoàng và ta đốt đuốc nói chuyện suốt đêm, không cho ta trở về, tối hôm qua ta ở luôn trong Dưỡng Tâm điện.”
Ung vương tươi cười, thấp giọng nói:
“Hình như bệ hạ ân sủng hoàng chất hơn trước nhiều rồi.”
Ta lạnh nhạt nói:
“Phụ hoàng đối với mỗi hoàng tử đều như vậy, nhưng đối với ta thì có lẽ muốn ta lập tức tới Tuyên Thành.”
Ánh mắt Trần Tử Tô lóe lên, dường như có điều muốn nói, ta đem chuyện trong phủ giao lại cho Ung vương, sau đó cùng Trần Tử Tô đi tới một chỗ.
Trần Tử Tô hạ giọng nói:
“Cửu công chúa đã trở về...”
“Cái gì?”
Ta kinh hãi, chuyện này không phải chuyện đùa, kéo Trần Tử Tô đi xa thêm vài bước, mới nói:
“Chẳng phải ta đã bảo Đường Muội hộ tống nàng tới Tuyên Thành trước rồi sao?”
Trần Tử Tô cười khổ nói:
“Từ khi công chúa bước chân vào Đại Khang đã nghe được tin tức công tử muốn nạp phi, nên lấy cái chết ép Đường Muội đưa về Khang Đô gặp người, Đường Muội rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là phải mang công chúa trở về.”
“Nàng ở đâu?”
“Lúc này đang ở trong thư phòng, Đường Muội cũng ở bên coi chừng.”
Ta không nhiều lời với hắn nữa, xoay người chạy vào trong thư phòng. Đột Tạ canh giữ bên ngoài thấy ta trở về thì cuống quít tránh ra, bất đắc dĩ chỉ vào cánh cửa của thư phòng.
“Đường Muội! Nếu ngươi không bảo Dận Không tới gặp ta, thì ta sẽ chặt cái đầu của ngươi!”
Từ bên trong truyền đến tiếng thét chói tai của Yến Lâm.
Ta không khỏi cười khổ, công chúa điêu ngoa này tới thực đúng lúc.
Đẩy cửa phòng ra, trong lòng ta vừa mừng vừa lo, đúng là ta nhớ Yến Lâm tới cực điểm, thế nhưng đại hôn sắp diễn ra rồi, chuyện ta phải lo lắng rất nhiều, nên biểu tình trên mặt có chút miễn cưỡng.
Đường Muội thấy ta vào, như trút được gánh nặng thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài cửa.
Đã lâu không gặp, Yến Lâm dường như gầy hơn trước nhiều, nhưng lại càng thêm thanh lệ động lòng người, khi nhìn thấy ta, trong đôi mắt đẹp của nàng tuôn ra hai dòng lệ trong suốt, cái mũi đáng yêu khịt khịt.
Chúng ta đứng im đó nhìn nhau, chậm rãi đi tới chỗ đối phương, ta mở cánh tay đợi nàng nhảy vào trong lòng, nhưng không nghĩ tới, nàng đột nhiên vung tay tát vào mặt ta một cái.
Ta đang thất thần, không nghĩ tới nàng đột nhiên hạ thủ, chỗ bị đánh vừa nóng bỏng vừa đau đớn.
“Dận Không! Ngươi... ngươi làm ta rất... thất vọng...!”
Hai hàng trong suốt nước mắt theo khuôn mặt của Yến Lâm không một tiếng động rơi xuống.
Ta xoa xoa khuôn mặt, ôn nhu nói:
“Lâm nhi, muội nghe ta giải thích...”
“Ta không nghe, cái tên vương bát đản vong ân phụ nghĩa, bội tình bạc nghĩa, không có đạo đức, táng tận thiên lương!”
Yến Lâm liên tiếp chỉ trích làm cho ta dở khóc dở cười.
Trong lúc nàng đang kích động thế này, có nói gì chắc cũng không nghe.
Ta chân thành nói:
“Lâm nhi, cho dù bất cứ hoàn cảnh nào ta cũng không bỏ nàng, cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ cho nàng một giải thích làm thỏa đáng.”
Yến Lâm cắn răng nghiến lợi nói:
“Dận Không, hôm nay nếu ngươi muốn nạp phi, thì ta sẽ chết trước mặt ngươi!”
Ta biết tính tình nàng xưa nay cương liệt, nói được là làm được, vốn ta muốn trấn an nàng một chút, thế nhưng hôn lễ sắp bắt đấu, làm gì còn thời gian giải thích với nàng nữa.
Trong lòng ta đã quyết định, xoay người hướng ra phía ngoài nói:
“Đường Muội!”
Đường Muội vẫn chờ bên ngoài đi đến:
“Công tử có gì phân phó?”
Ta lớn tiếng nói:
“Đem nàng nhốt vào trong hầm của Vương Phủ không có ta ra lệnh thì không được cho nàng ra ngoài!”
“Chuyện này...”
Đường Muội lộ vẻ khó xử.
“Còn không mau làm đi!”
Ta giận dữ hét.
Đường Muội tiến lên nắm lấy cổ tay Yến Lâm, Yến Lâm ngàn vạn lần không ngờ ta lại đối xử với nàng như vậy, trên mặt nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng nói:
“Dận Không... tên hỗn đản này... lại dám...”
Nàng khổ sỡ nói không nên lời.
Ta thở dài một hơi, hướng Đường Muội nói:
“Ngươi bảo Duyên Bình xuống hầu hạ nàng, làm cho nàng một chút thức ăn, ngàn vạn lần đừng cho nàng làm chuyện điên rồ.”
Đường Muội trịnh trọng gật đầu, cùng với Đột Tạ mang Yến Lâm ra ngoài.
Ta tận dụng thời gian tắm rửa thay y phục, cố gắng quên những sự tình phức tạp đi, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho hôn lễ sắp diễn ra.
Thân là một trong những vị hoàng tử, hơn nữa còn hai lần mang lại hòa bình cho Đại Khang, lần đại hôn này có ý nghĩa vô cùng to lớn trong bách tính.
Bách tính ai nấy cũng thay quần áo đẹp, từ sáng sớm đã đứng ở hai bên phải trái của con đường, đợi đại hôn cử hành.
Toàn bộ Khang Đô đều giăng đèn kết hoa, trên tuyến đường chính từ Bình vương phủ đến Dực Vương phủ toàn bộ phủ kín thảm đỏ.
Đối với cá nhân ta mà nói, chuyện này không cần thiết, thế nhưng lần đại hôn này không phải là chuyện của một người, mỗi người dân đều lấy một phương thức nào đó để tham gia vào.
Cho nên quy mô của đại hôn càng lúc càng lớn, theo như lời Ung vương nói, thì đại hôn này có quy mô to nhất trong tất cả các hoàng tử.
Đầu của ta đội Tử Kim quan, mặc áo bào cát tường đỏ có thêu chín con rồng lớn đang vờn quanh Kim Châu, lại càng tỏ ra vẻ anh khí bừng bừng.
Đội ngũ đón dâu kéo dài hơn ba dặm, toàn bộ Khang Đô đều đắm chìm trong bầu không khí vui sướng.
Ta cưỡi một con tuấn mã trắng như tuyết không hề có tạp chất, con tuấn mã này là một trong những lễ vật mà Ung vương tặng cho ta, trang phục cát tường, ngựa trắng cao quý càng làm cho ta thêm hoa lệ.
Ta phóng ngựa đi đầu đội ngũ đón dâu, tâm trạng cũng hồi hộp lo lắng.
Đối với ta mà nói, cuộc hôn nhân này làm cho địa vị của ta trong triều đình kiên cố thêm một bước.
Hình dáng của Lâm Sở Nhi đối với ta không có ý nghĩa, nàng chỉ là một biểu hiện trên con đường chính trị, chỉ có thông qua nàng, địa vị của ta mới có bước tiến nhảy vọt.
Tuy rằng đã hiểu ý của Dực vương, hắn không hi vọng ta tham gia và cuộc tranh giành hoàng quyền.
Thế nhưng hắn cũng không nắm trong tay được tất cả mọi chuyện, chỉ cần ta thành hôn xong với Lâm Sở Nhi, thì sẽ từng bước khuếch trương trận doanh của mình, trong quá trình này, Lâm Sở Nhi có tác dụng then chốt.
Tiếng pháo cắt đứt suy nghĩ của ta, đội ngũ đón dâu đã đi tới trước Dực vương phủ, bầu không khí đã lên tới mức cao trào. Ta nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, hít một hơi thật sâu.
Ta sửa sang lại kim quan một chút, tiến lên phía trước đại môn đập cửa. Đại Khang có tục truyền, tân lang là bách tính hay hoàng tộc đểu phải tuân thủ cái phong tục này.
Từ trong cánh cửa vang lên tiếng cười, hiển nhiên là thân bằng tốt (họ hàng, người thân, bạn bè tốt) của Dực Vương, có một thanh âm vang lên:
“Người tới là ai?”
Ta cười đáp:
“Long Dận Không!”
“Tới đây vì chuyện gì?”
“Đặc biệt tới thành thân cùng quận chúa.”
Mọi người cùng cười lên ha ha, đại môn chậm rãi mở ra, có một bàn tay thò ra, dựa theo quy củ muốn lấy tiền lì xì.
Dịch An đứng bên cạnh ta đưa lì xì tới, lúc này cửa đại môn mới hoàn toàn mở ra, người bên trong cùng nhau chúc mừng, nói:
“Cung chúc Bình vương điện hạ và quận chúa tân hôn đại hỉ, vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc!”
Ta mỉm cười thi lễ cùng với mọi người.
Tú lâu của Lâm Sở Nhi ở Hoa viên phía đông, toàn bộ Vương Phủ khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, thế lực của dòng họ Khang không thể khinh thường, hôn lễ của ta và Lâm Sở Nhi đã kéo theo cả Tĩnh Đức phi, cho nên hầu hết các nhân vật trọng yếu trong gia tộc đều tới.
Chọn Lâm Sở Nhi làm phi, ta cũng đã tìm hiểu rõ dòng họ Lâm, tên tuổi của những nhân vật trọng điểm ta đều nhớ rõ. Ta gật đầu với mỗi người họ, nếu như gần thì ta chuẩn xác gọi tên của từng người.
Trưởng bối hầu như toàn là người có quan hàm, chỉ đơn giản một lần gọi tên, cũng đã có được hảo cảm của mọi người.
Đi cùng ta tới trước tú lâu có một thị tỳ xinh đẹp, cũng như vừa nãy, cửa phòng đóng rất chặt, nữ quyến của dòng họ Lâm thị ở bên trong cố ý làm khó ta.
Các nàng hiển nhiên là có chuẩn bị trước, khi thì ngâm thơ, khi thì đối liễn, những vấn đề khó liên tiếp tuôn ra, cũng may là sở học của ta không cạn, có thể qua tất cả các ải. Cuối cùng là dâng lên một vạn lượng tiền lì xì, thì các nàng mới cho ta vào trong tú lâu.
Ở trong ấn tượng của ta, Lâm Sở Nhivẫn chỉ là một cô gái nhỏ, hồi nhỏ nàng đã vào trong hoàng cung chơi đùa cùng với cô mẫu Tĩnh Đức phi, ta đã sớm quên hình dáng của nàng, bởi vì chúng ta cũng chỉ ngẫu nhiên gặp một lần.
Xung quanh dần dần im lặng, mọi người nhìn ta tiến lên đập cửa phòng của Lâm Sở Nhi.
Ta vốn có cho rằng còn phải chịu trở ngại, nhưng không nghĩ tới cửa phòng nhanh chóng mở ra.
Dực Vương Lâm Bi Phong cũng ở bên trong phòng, ta nhanh chóng bước lên quỳ xuống, nói:
“Nhạc phụ đại nhân ở trên xin nhận của tiểu tế một lạy.”
Ta cung kính khấu đầu ba cái với Lâm Bi Phong.
Lâm Bi Phong gật đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn Lâm Sở Nhi ngồi trong tú lâu, có phần lưu luyến.
Hai mỹ tỳ đỡ Lâm Sở Nhi đi tới trước mặt Lâm Bi Phong, bởi vì do đội mũ phượng và khăn trùm nên ta không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng mà nhìn qua thân thể thướt tha, vóc người tuyệt hảo kia, thì lời đồn nàng có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành cũng không ngoa.
Lâm Sở Nhi yên lặng không nói gì quỳ xuống trước mặt phụ thân, từ từ làm lễ bái biệt.
Từ động tác của nàng ta có thể cảm thấy tâm tình của nàng vô cùng nặng nề, trong lòng nàng cũng không muốn gả cho ta, thế nhưng trong chuyện hôn nhân này nàng chẳng có cách nào từ chối cả.
Chẳng hiểu sao ta chợt nhớ tới Lệ Cơ ở Đại Tần, nhớ tới đại hôn của nàng với Yến Nguyên Tông sao mà giống bây giờ tới vậy.
Sống trong gia đình quyền quý chưa chắc đã được hạnh phúc, gả cho hoàng thất lại càng chua xót.
Dực Vương đích thân cầm bàn tay của nữ nhi đặt vào trong tay ta, bàn tay của Lâm Sở Nhi trắng mịn nhưng lạnh lẽo dị thường, ta đoán tâm tình của nàng bây giờ đang khẩn trương.
Dực Vương nhìn vào hai mắt ta nói một câu thấm thía:
“Dận Không, hôm nay ta đem nữ nhi của mình giao cho con, sau này con phải đối xử tốt với nó, bằng không... ta…”
Hai mi mắt của Dực vương đỏ hồng lên, hắn có chút buồn bã ngồi xuống ghế, vô lực phất phất tay nói:
“Đi thôi!”
Cổ nhạc nổi lên, ta và Lâm Sở Nhi chậm rãi đi ra khỏi tú lâu, tiếng chúc phúc của mọi người vang lên bên tai không dứt.
Lâm Sở Nhi được mỹ tỳ đưa vào trong kiệu hoa, còn ta nhảy lên ngựa, tiếng pháo đinh tai nhức óc vang tới từ hướng Bình vương phủ.
Ta vốn tưởng Hâm Đức hoàng đế trải qua chuyện tối qua thì không thể tham gia hôn lễ, thế nhưng không nghĩ tới khi ta với Lâm Sở Nhi vào trong Bình vương phủ thì hắn với Tĩnh Đức phi đã tới rồi.
Bởi vì đại hôn không cử hành ở trong hoàng cung, cho nên thiếu đi vài phần nghiêm túc trang trọng, nhưng lại có thêm vài phần bình dân náo nhiệt.
Nghe xong những câu chúc mừng của Tông Chính Quan, đại hôn chính thức bắt đầu.
Căn cứ vào lễ nghi hoàng thất, lúc bái thiên địa, ta và Lâm Sở Nhi phải dập đầu với Hâm Đức hoàng đế và Tĩnh Đức phi chín cái, sau đó mới phu thê giao bái.
Hâm Đức hoàng đế thỉnh thoảng cười to, từ trong thần thái của hắn chẳng giống chút nào so với việc tối hôm qua hít thở không thông. Cũng vì mẫu thân ta sớm mất, cho nên Tĩnh Đức phi tiếp nhận chức mẫu thân.
Nàng đưa cho Lâm Sở Nhi một cái phỉ thúy ngọc trạc (vòng tay phi thúy) vô giá.
Hâm Đức hoàng đế mỉm cười nói:
“Dận Không, kể từ hôm nay con đã chính thức thành gia, sau khi đại hôn, con nhất định phải cai quản Tuyên Thành cho tốt, không được uổng công trẫm tín nhiệm con như vậy.”
Trong lòng ta thầm mắng, nói vậy chẳng phải muốn cách chức ta tới Tuyên Thành hay sao, xem ra ân cứu mạng tối hôm qua chẳng rút ngắn mối quan hệ trong lòng hắn được chút nào.
Hâm Đức hoàng đế lại nói:
“Sở nhi, nếu con đã gả cho Dận Không, thì con phải có trách nhiệm phụ tá nó.”
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Lâm Sở Nhi mơ hồ hiện ra sự tiếc nuối.
Ta cũng biết hắn có tâm dòm ngó Lâm Sở Nhi, cho nên sự căm tức với hắn lại tăng thêm vài phần.
Khi đưa Lâm Sở Nhivào trong hôn phòng, thì tiệc cưới chính thức bắt đầu, ta mặc dù là tân lang nên việc mời rượu là không thể tránh khỏi.
Hâm Đức hoàng đế chờ ta kính rượu xong thì rời đi, Tĩnh Đức phi lưu lại nói chuyện với Lâm Sở Nhi.
Kỳ thực là nói cho nàng biết một số sự tình và nghi lễ trong đêm tân hôn, thân là cô mẫu thì phải phụ trách chuyện này.
Quy mô của tiệc cưới đã vượt ta khỏi sự tưởng tượng của ta, nếu như bàn nào cũng tới mời rượu, thì sợ rằng ta chẳng còn đi nổi mà gục xuống.
Đa số các bàn ta đều lướt qua, nhưng mà khi tới bàn của các hoàng huynh thì sao có thể quá quan dễ như vậy, mỗi người hai chén đã làm cho ta có chút mơ màng.
Cần vương cười nói:
“Dận Không là người thành thân trễ nhất trong số huynh đệ chúng ta, chúng ta phải nắm lấy cơ hội hôm nay chuốc cho đệ ấy say khướt mới được.”
Cũng chẳng biết là ai nói một câu:
“Ba năm trước huynh đệ chúng ta đã tụ tập đông đủ một lần.”
Cần vương gật đầu, cảm thán nói:
“Chỉ tiếc Dận Tường không có ở đây, bằng không huynh đệ của chúng ta sẽ chân chính gặp mặt.”
Hưng vương cười nói:
“Ngày đại hỉ nói chuyện này làm gì, Dận Tường hiện giờ đang ở Bắc Hồ phong lưu khoái hoạt với Công chúa Hồ quốc rồi.”
Mọi người cùng nhau cười lên ha hả.
Hưng vương nhân cơ hội giơ chén rượu lên nói:
“Cho nên huynh đệ chúng ta càng phải quý trọng thời gian trước mặt, đoàn kết chặt chẽ, giúp Đại Khang vượt qua thời kỳ khó khăn trước mắt.”
Hắn nói câu này đã đoạt mất phần việc của Cần vương, chúng hoàng tử cùng phụ họa, cầm bát rượu bưng lên.
Cần vương xấu hổ đi tới, Hưng vương có ảnh hưởng càng lớn trong đám hoàng tử, thì sự uy hiếp với hắn lại càng tăng.
Trong lòng ta âm thầm cười, mâu thuẫn của hai người đã trở nên gay gắt, không buông tha cơ hội nào để tấn công lẫn nhau.
Mọi người cùng nâng chén nhìn sang phía ta.
Ta cuống quít xin tha nói:
“Các vị hoàng huynh, Dận Không say rồi.”
Hưng vương cười to nói:
“Say mới tốt, ngày đại hỉ này không say không được.”
Cần vương bưng chén rượu lên nói:
“Dận Không, vi huynh đại diện cho các vị huynh đệ chúc đệ và quận chúa bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”
Ta bưng chén rượu lên nói:
“Đa tạ ngũ hoàng huynh.”
Rồi cùng hắn uống cạn hai chén.
Vốn ta tưởng đợt mời rượu tới đây là kết thúc, nhưng không ngờ Hưng vương lại kéo ta, nói:
“Chén rượu này đệ phải uống.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, hành động này chẳng phải là đối nghịch với Cần vương sao, Cần vương vừa mới đại diện cho các vị huynh đệ uống với ta hai chén.
Lúc này hắn mời rượu, chẳng phải là không để Cần vương vào trong mắt hay sao.
Cần vương lạnh lùng nói:
“Dận Thao, Dận Không còn nhiều bàn muốn mời đệ ấy uống rượu, đệ đừng nên miễn cưỡng.”
Hưng vương cười nói:
“Ngũ hoàng huynh nói lời ấy sai rồi, chén vừa rồi là huynh đại diện cho các vị huynh đệ, nhưng mà chén này đệ đại diện cho cữu cữu và biểu muội (em họ).”
Cần vương cười lạnh nói:
“Ta đã quên mất, Dực vương là cữu phụ của đệ!”
Hắn chẳng thèm che giấu sự phẫn nộ trong lòng.
Hưng vương không thèm để ý, cầm chén rượu lên nói:
“Dận Không, cữu phụ ta chỉ có một nữ nhi, nếu như đệ đã cưới nàng, nhất định phải thương yêu nàng, ngàn vạn lần không thể khi dễ nàng, bằng không người làm ca ca như ta sẽ là người đầu tiên không tha cho đệ.”
Ta nói:
“Lục hoàng huynh cứ việc yên tâm, đệ nhất định sẽ đối đãi với Sở Nhi thật tốt.”
Ta và Hưng vương lại uống hai chén, rồi mới rời bàn rượu của bọn họ.
Trần Tử Tô tiến lên đỡ lấy ta nói:
“Công tử bảo trọng, uống nhiều rượu quá sẽ tổn hại tới thân thể.”
Ta tiếp nhận chén trà do Dịch An đưa tới, uống một hơi cạn sạch, thở phào nhẹ nhõm nói:
“Không có việc gì.”
Trần Tử Tô nói:
‘‘Những thương nhân kia đều được an bài ở Đông viện, công tử không cần phải đi nữa.”
Ta nhíu mày nói:
“Ta dù gì cũng phải đi, họ mang hi vọng tới đây, ta không muốn bọn họ mất hứng mà về.”
Trần Tử Tô gật đầu nói:
“Công tử nói cũng đúng.”
Ta được Dịch An đỡ tới Đông uyển, những thương nhân kia coi việc ta tới mời rượu là một vinh hạnh lớn lao, cho nên khi thấy ta tới, họ kích đông vô cùng.
Ta nâng chén nói:
“Dận Không cảm ơn các vị quang lâm, mọi người đều mong muốn Đại Khang phú cường, Dận Không chỉ biết dùng chén rượu nhạt này cảm tạ sự ưu ái của các vị.”
Mọi người đồng thời đứng dậy, đa số thương nhân ở Đại Khang đều không phải là người trong giới thượng lưu, cho nên đều nhiệt tình đứng dậy cạn chén.
Ta cất cao giọng nói:
“Mấy năm nay Đại Khang tai họa không ngừng, thực lực của quốc gia không ngừng hạ thấp, nếu muốn quốc gia cường thịnh trước hết phải phát triển kinh tế, mà mọi người lại là chủ lực của Đại Khang, chính là xương sống của Đại Khang, mọi người thịnh vượng cũng có nghĩa Đại Khang thịnh vượng. Ta đại diện cho Đại Khang kính các vị chén rượu này, mong các vị trợ giúp kinh tế Đại Khang sớm ngày phồn vinh trở lại.”
Ta nói:
“Sau này các vị gặp phải chuyện gì khó xử trong việc làm ăn có thể trực tiếp tới tìm Long Dận Không ta, chỉ cần ta có thể giúp được gì, Dận Không nhất định đem hết toàn lực ra làm.”
Số thương nhân ở đây bị những câu nói của ta kích động, ai nấy cũng đồng thời khen hay.
Ta ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó dốc chén, mọi người đồng thanh hoan hô, rồi cạn chén của mình.
Lúc ta mời xong rượu, thì đêm đã khuya, trong vương phủ đèn lồng đỏ treo cao, khắp nơi đều là bầu không khí vui tươi.
Ta bảo Ung vương và Trần Tử Tô thay ta tiếp khách, Dịch An tới nhắc nhở ta thời gian không còn sớm, cần phải tiến vào động phòng.
Hắn đỡ ta tới phòng tắm, vốn ta định tắm giải rượu, nhưng không ngờ đầu lại cảm thấy choáng váng, hận không thể nằm ngay chỗ này mà ngủ.
Chuyện này cũng khó trách, đêm qua ta ở Dưỡng Tâm Điện đại chiến không ngủ, hôm nay lại uống nhiều rượu như vậy, đương nhiên là không thừa nhận nổi.