[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 77 : Âm Sơn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sáng sớm hôm sau ta từ biệt các vị kiều thê, rời Tuyên Thành lên bắc, đi được khoảng chừng trăm dặm đã tới được chân núi Âm Sơn. Ngoại trừ Sở nhi, Đường Muội, Đột Tạ ta chỉ dẫn theo hơn hai mươi võ sĩ, vốn ta định mời Tiền Tứ Hải đi cùng, thế nhưng Tiền Tứ Hải lo lắng chuyện An vương mới mất, tình thế không rõ, cho nên không dám đem thân nhập hiểm địa. Hắn viết một phong thư, nhờ ta mang tới cho Đông Hồ thương nhân Xích Lỗ Ôn. Trong số võ sĩ đi theo ta, có một người tên là Vương Chính, đây là người do Trử Đại Tráng đề cử, người này đã từng nhiều lần thâm nhập Bắc Hồ dò xét quân tình, đối với con đường đi từ Âm Sơn tới Bắc Hồ tương đối quen thuộc. Chân núi Âm Sơn đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ, nhưng mà lại không có ai chăn nuôi, thỉnh thoảng có thấy một hai con dê núi. Vương Chính nói: “Lúc đầu ở đây có không ít người chăn nuôi, nhưng do họ không chịu được người trong bộ tộc Hồ Lỗ quấy rầy, nên tất cả đã rời khỏi đây.” Ta nhíu mày nói: “Trử tướng quân không đóng quân ở đây?” Vương Chính nói: “Quân đội thì có.” “Đi về hướng tây có một kỵ binh doanh, bọn họ phụ trách cảnh giới ở vùng này. Nhưng mà, Âm Sơn Hồ lỗ xuất quỷ nhập thần, mỗi lần đánh bất ngờ đều nhanh chóng dị thường, hơn nữa chiến mã của họ thần tuấn, quân ta chưa chạy tới nơi, thì họ đã rút khỏi từ lâu rồi. Chuyện buồn cười nhất chính là có một lần Hồ Lỗ giả cướp đoạt điều kỵ binh ra ngoài, sau đó đánh bất ngờ vào doanh trại, đốt đi toàn bộ doanh địa.” Ta bùi ngùi than thở: “Trang bị của quân ta thực sự quá kém.” Vương Chính nói: “Những người chăn nuôi thấy quân đội không cách nào bảo hộ họ, nên chẳng còn ai dám ở nơi này chăn thả, nơi màu mỡ này đã trở nên hoang vắng.” Sở nhi nói: “An cư mới lại nghiệp, nếu như muốn Tuyên Thành khôi phục phồn vinh, đầu tiên phải làm tốt trị an, mang lại cho bách tính một cuộc sống bình yên.” Ta gật đầu nói: “Chờ sau khi chúng ta từ Bắc Hồ trở về, sẽ lo lắng chuyện này.” Từ khi có con ngựa Thất Thụy Tuyết Thông do Ung vương tặng, ta đã đem con Hắc Sư tử cho Tiêu Trấn Kỳ, con ngựa này tuy rằng không thần tuấn bằng hắc sư tử nhưng mà tính tình dễ bảo. Sở nhi cưỡi một con ngựa màu vàng nhạt, càng thêm xinh đẹp, hai ống tay áo phất phơ lại càng tỏa ra tính kiêu mị của nữ giới. Trong đội ngũ của ta có hai người tinh kỵ đi cuối cùng, vừa nói nói mà, thỉnh thoảng cười lên vui vẻ. Vương Chính đã từng vài lần đi tới Bắc Hồ, cho nên lựa chọn một cái sơn đạo hẹp hòi, thế núi khúc khủy, ngựa không đi được. Nếu như dựa theo lẽ thường, thì Hồ Lỗ sẽ không chọn những nơi này làm mục trường chăn dê. Khi sắc trời hoàn toàn tối đen, chúng ta tìm một khu đất bằng phẳng cắm trại, Đường Muội chỉ huy thủ hạ lập trướng bồng, lại đốt ở phía trước một đống lửa thật to. Có mấy võ sĩ cầm cung đi vào trong rừng, dã thú ở đây rất nhiều, không bao lâu chúng ta đã có vài món ăn thôn quê nhắm rượu. Đường Muội nói: “Thuộc hạ đi tới ngọn núi phía trước nhìn xem có thấy bóng địch nhân hay không.” Ta gật đầu nói: “Ta và Sở nhi đi với ngươi, thuận tiện xem cảnh sắc ban đêm của Âm Sơn.” Chúng ta đang muốn đứng dậy, thì mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu mạng từ trong núi vọng ra. Ta và Đường Muội liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chạy về hướng có tiếng kêu cứu. Chạy về phía trước chừng hai trăm bước, có một khối cự nham đột ngột chắn ngang, thanh âm kia lại càng trở nên rõ ràng, đây là một thanh âm của nữ tử. Ta và Đường Muội nhảy lên khối cự nham nhìn sang, thì thấy bên kia có một cái bóng màu đỏ đang nằm. “Có ai không, cứu mạng...” Nàng thống khổ kêu lên. Nhìn khối cự nham của nàng cao chừng hơn mười trượng, Đường Muội đang muốn nhảy sang cứu, ta lập tức cầm cánh tay của hắn kéo lại, thấp giọng ngăn cản nói: “Trong núi sâu hoang dã sao lại có duy nhất một nữ tử, cẩn thận hành động.” Đường Muội thấp giọng nói: “Công tử, nếu như chúng ta không viện thủ, một khi dã thú tới, thì chẳng phải nàng sẽ nguy hiểm hay sao?” Thiếu nữ kia càng kêu cứu thảm thiết, ta nhìn bốn phía xung quanh, vững tin không có người nào ở đây, mới thở dài nói: “Ngươi đi đi!” Lúc này Sở Nhi cũng mang theo hai võ sĩ chạy tới, nàng cũng thấy hiếu kỳ, nhẹ giọng nói: “Sao lại có một nữ tử ở trong sơn dã như thế này?” Ta thấp giọng nói: “Cứ cứu trước rồi hỏi sau.” Ta thầm nghĩ trong lòng: “Nếu có chỗ nào quái dị, thì một đao chém chết nàng ta.” Đường Muội cởi đai lưng kéo thiếu nữ kia lên, sau đó ta cũng vươn tay giúp hắn. Đường Muội cẩn thận buông nữ tử kia ra, lúc này ta mới thấy thiếu nữ kia mặc một bộ trang phục màu đỏ, đỉnh đầu có một cái mũ da thú, khuôn mặt xinh đẹp, trong đôi mắt màu xanh vẫn còn vương lệ, trong lòng còn ôm một con sơn dương. Ta thầm nghĩ trong lòng: “Không nghĩ tới Hồ nữ này lại là một mỹ nữ.” Sở nhi nặng nề véo cánh tay của ta một cái, ta đau đến nhíu mày, nàng đương nhiên biết là ta đang nhìn Hồ nữ này, cho nên mỉm cười. Đường Muội lau đi mồ hôi trên trán, hướng Hồ nữ nói: “Cô nương không có chuyện gì chứ?” Hồ nữ gật đầu nói: “Đa tạ ân cứu mệnh của tráng sĩ.” Nàng đang muốn đứng dậy, nhưng lại thống khổ “a” lên một tiếng, ngã luôn xuống đất. “Cô nương sao vậy?” Đường Muội ân cần nói. “Đại khái là ta bị trẹo chân.” Ta và Sở nhi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, ta cố ý nói: “Đường Muội, ngươi cõng vị cô nương này về trại.” “Cái gì?” Ta và Sở nhi đã xoay người đi trước, ta thấp giọng hướng Sở nhi nói: “Khi về muội nên chú ý tới hành động của Hồ nữ này, chú ý xem nàng ta có... tìm cách liên hệ với người khác không.” Đường Muội chắc là do cứu người sốt ruột, nên không cố kỵ gì nhiều, hắn cõng Hồ nữ kia trên lưng, nhưng trong lòng lại xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng.  Khi về tới trại, hắn đặt Hồ nữ kia xuống bên cạnh đống lửa. Sở nhi cầm một lọ rượu thuốc đi tới: “Tỷ tỷ, không biết thương thế của ngươi thế nào, ta giúp ngươi bôi thuốc nhé.” Hồ nữ kia kéo ống quần để lộ bàn chân nhỏ trắng như tuyết, chỗ gót chân nàng quả nhiên có máu bầm, nàng nhẹ giọng nói: “Phổ Mạn không dám làm phiền tiểu thư, để ta tự lo thôi.” Sở nhi cười nói: “Không cần khách khí, ta giúp ngươi.” Nàng đổ rượu thuốc ra xoa nắn vết thương cho Phổ Mạn, đôi mi thanh tú của Phổ Mạn nhăn lại, có vẻ dị thường thống khổ, xem ra thương thế của nàng không phải là giả. Ta kéo Đường Muội sang một bên, thấp giọng nói: “Ngươi đi tuần tra bốn phía một chút, xem có người nào theo tới đây không.” Đường Muội gật đầu rời đi. Sở nhi sau khi giúp Phổ Mạn bôi thuốc, mới chú ý tới con sơn dương trong ngực của nàng, nhẹ giọng nói: “Sao tỷ tỷ lại xuất hiện một mình trong thâm sơn?” Phổ Mạn u oán thở dài một hơi nói: “Nhà của ta ở Xuyên Vân Cốc, hôm nay lúc hoàng hôn không thấy Tuyết Nhung Nhĩ đâu, liền đi tìm nó và phát hiện nó ở bên dưới cự nham. Ta xuống cứu nó thì trượt chân, nếu như không gặp được mấy người, thì không biết sẽ ra sao nữa!” Lý do của nàng cũng được coi là hợp tình hợp lý. Ta cười chen lời nói: “Người cứu ngươi là Đường Muội, chúng ta có giúp gì đâu.” Lúc này Đường Muội vừa vặn trở về, nghe thấy ta nói tới tên của hắn, có chút kinh ngạc hỏi: “Công tử nói vì thuộc hạ vệ?” Ta cười nói: “Phổ Mạn cô nương nói ngươi là ân nhân cứu mạng.” Đường Muội cười nói: “Chỉ là việc nhỏ, cần gì phải nhắc tới?” Hắn lập tức thấp giọng hướng ta nói: “Xung quanh không có gì dị thường.” Lúc này ta mới yên tâm. Lúc ăn cơm tối xong, ta bảo binh sĩ dựng cho Phổ Mạn một cái trướng riêng, rồi mới cùng Sở Nhi về nghỉ. Nhìn qua khe trướng, thấy Đường Muội vẫn ngồi bên đống lửa, hắn chủ động yêu cầu nhiệm vụ đêm nay giao cho hắn. Phổ Mạn vẫn không về trướng nghỉ ngơi, khập khiễng đi tới bên cạnh Đường Muội, dường như nàng ta có điều gì muốn nói với hắn. Sở nhi cũng ngó đầu lại, thấy ta nhìn ra ngoài, thì cười ra thành tiếng. Ta kinh ngạc nói: “Cười cái gì?”  Sở nhi kề sát vào tai của ta nói: “Có phải huynh động tâm với Phổ Mạn không?” Ta cười khổ nói: “Trời đất chứng giám, sao ta có thể như vậy được? Hơn nữa có Sở Nhi ngoan bên người, ta có tặc tâm nhưng không có tặc đảm (có ý nghĩ làm tặc - nhưng không có gan làm).” Sở nhi nhẹ giọng cười nói: “Muội biết huynh không có, nhưng huynh có thấy Đường Muội hôm nay có chút kỳ quái.” Ta gật đầu nói: “Ta cũng lo lắng chuyện này, Đường Muội chưa từng đỏ mặt với nữ tử nào, hôm nay hắn hình như có hảo cảm đặc biệt với Phổ Mạn.” Sở nhi nói: “Điều này là huynh không đúng, chẳng nhẽ chỉ cho phép quan phóng hỏa mà không cho bách tính đốt đèn, huynh suốt ngày tầm hoa, nhưng lại nhẫn tâm nhìn Đường đại ca lẻ loi hiu quạnh sao?” Ta thấp giọng nói: “Ta không có ý này, nhưng không hiểu sao ta vẫn cảm thấy Phổ Mạn này có gì đó kỳ quái.” Sở nhi nói:  “Có khi nàng thực sự là một nữ tử chăn dê, hơn nữa huynh thấy Đường Muội lẻ loi đã lâu rồi.” Ta gật đầu, trở tay ôm Sở nhi, lật nàng nằm trên thảm, mỉm cười nói: “Chúng ta không nói tới nàng ta nữa, hưởng thụ một chút dã thú Âm Sơn đi?” Sở nhi nhẹ giọng phì cười, nói: “Huynh là tên hoang dâm vô đạo, từ lúc nào đã có ý nghĩ này rồi!” Khuôn mặt nàng đỏ lên lại càng thêm kiều diễm. Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nhẹ giọng nói: “Thừa dịp hai chúng ta đi Bắc Hồ, phải chuyên cần làm việc một chút, chẳng nhẽ Bình vương phi lại không thể bằng Hoàn Nhan tướng quân hay sao?” Sở nhi e thẹn nói: “Muội không cần bụng lớn...” Ta cười nói: “Muội không muốn? Vậy sao khi nhìn Vân Na và các nàng, trong mắt muội lại có sắc thái ngưỡng mộ...” Sở Nhi lập tức chặn môi ta lại, cái lưỡi thơm tho đã luồn vào trong miệng của ta. Ta lật tay, yên lặng tắt đèn, xuân sắc vô hạn tràn ra khắp trướng bồng... Sáng sớm ta đã tỉnh ngủ, nhưng không thấy Sở Nhi ở trong trướng, ta mặc quần áo từ tế đi ra ngoài, thấy Đường Muội và Đột Tạ đang ở dưới gốc cây cho ngựa ăn. Ta cười cười đi tới. Hai người hướng ta cười nói: “Tối hôm qua công tử ngủ có ngon giấc không?” Ta gật đầu nói: “Phổ Mạn cô nương đâu rồi?” Đột Tạ nói: “Lúc nãy nàng ta cùng với vương phi đi hái một số quả dại, hiện đang rửa chúng ở bên suối.” Ta có chút kỳ quái nói: “Thương thế ở chân của nàng đã khỏi rồi à?” Đường Muội nói: “Đã tốt hơn tối hôm qua, đi đứng không ảnh hưởng gì.” Ta giảo hoạt cười nói: “Hình như ngươi rất quan tâm tới người ta phải không!” Đường Muội sắc mặt đỏ lên, thấp giọng nói: “Thuộc hạ chỉ muốn cứu nàng, chứ không có ý nghĩ gì khác.” Ta gọi Vương Chính tới, hỏi: “Xuyên Vân Cốc mà Phổ Mạn nói là ở chỗ nào?” Vương Chính nói: “Xuyên Vân Cốc ở ngay phía trước, cách chúng ta không xa, muốn tới Bắc Hồ nhất định phải đi qua nơi đó.” Đường Muội nói: “Chúng ta cũng cùng đường, thuận tiện đem nàng ta trở về nhà, để một nữ hài tử ở lại trong hoang sơn dã lĩnh, thực sự là không an toàn.” Ta cười nói: “Ngươi thấy thế nào thì làm như thế đi.” Sở nhi và Phổ Mạn đi tới, trong tay hai người là một rổ dã quả, ta mỉm cười nghênh đón, cầm lấy một quả trong tay Sở Nhi, cắn một miếng lớn, Phổ Mạn đi tới bên người Đường Muội, chọn cho hắn một dã quả lớn nhất. Thấy biểu tình của Đường Muội, ta đã biết rõ hắn đã động tình với Phổ Mạn, ta ôm eo Sở Nhi đi tới phía xa xa, Sở nhi nhẹ giọng nói: “Nàng ta hỏi rất nhiều chuyện của Đường Muội.” Ta cười nói: “Không nghĩ tới hành trình tới Bắc Hồ lại thúc đấy nhân duyên cho Đường Muội.” Sở nhi nói: “Huynh không nghi ngờ nàng?” Ta lắc đầu nói: “Hoài nghi thì thế nào, chúng ta đâu có chứng cớ, nếu như bỏ nàng ta lại, trong lòng Đường Muội nhất định sẽ khó chịu, lần này tạm thời mạo hiểm thử một lần, nói không chừng có thể tạo thành một việc tốt cho hắn.” Sở nhi gật đầu cười, ta đưa tay cầm một trái cây khác, khi đưa vào mồm thì thấy nó chua vô cùng, oa một tiếng phun ra, dùng vẻ mặt đau khổ nói: “Cái quả này chua quá.” Sở nhi nếm thử một miếng nói: “Sao muội lại không cảm thấy?” Ta ha hả cười nói: “Không phải là muội có rồi chứ?” Sở nhi nhẹ giọng nói: “Sao nhanh như vậy được, tháng trước muội vẫn có...” Sau khi thu dọn đồ đạc, chúng ta lại tiến về phía Xuyên Vân cốc, sơn đạo gồ ghề, càng đi đi càng khó khăn, về sau chúng ta phải xuống ngựa mà đi. Phổ Mạn đi đầu tiên, chân nàng ta dường như đã khôi phục bình thường, ôm con Tuyết Nhung Nhĩ, vui vẻ hát dân ca, lời ca du dương dễ nghe, làm cho chúng ta mê mẩn. Vương Chính giải thích: “Bài hát mà Phổ Mạn hát là bài mà người Hồ thường hát nhất.” Đột Tạ ở phía sau, nói: “Đây không phải là bài ở vùng này, bởi vì thuộc hạ ở Đông Hồ cũng được nghe, Phổ Mạn cô nương đúng là hát rất hay.” Trong lòng ta bỗng nhiên nghĩ đến, bài hát này có phải là báo tin cho người khác hay không, nếu như dùng phương thức này kéo địch nhân tới, đúng là không tìm ra vết tích. Sở Nhi dường như đoán được suy nghĩ trong lòng ta, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cẩn thận một chút là hơn.” Tiếng ca của Phổ Mạn bỗng nhiên ngừng lại, khuôn mặt nàng ta ửng hồng, nhìn Sở Nhi nói: “Sở nhi muội tử, ta... muốn vào trong rừng một chút...” Thấy nàng xấu hổ như vậy, ta cũng đoán được tám phần mười là nàng muốn đi vệ sinh, ở đây nhiều nam nhân như vậy, đương hiên là mở miệng khó khăn. Ta lặng lẽ hướng Sở nhi nháy mi, Sở nhi lập tức hiểu ý, dịu dàng cười nói: “Ta với tỷ tỷ cùng đi.” Hai người đi vào trong rừng, ta xoay người hướng Vương Chính nói: “Ngươi tới phía trước nhìn xem.” Vương Chính lĩnh mệnh tiến lên xem xét tình hình, ở đây cách Xuyên Vân Cốc không xa, ta không muốn xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Đường Muội biết hành động đó của ta là hoài nghi Phổ Mạn, nhưng không nói gì ôm con sơn dương vào trong ngực. Ta cười vỗ vỗ vai hắn, không nghĩ tới Đường Muội là một hán tử thô lỗ mà cũng biết nhu tình. Có Sở nhi giám sát, Phổ Mạn đương nhiên là không có cơ hội chạy trốn, ta tình nguyện tin mình đa nghi, còn hơn là coi Phổ Mạn là nữ hài thiện lương, nếu không có gì thì Đường Muội đúng là đã tìm được mối nhân duyên tốt. Sở nhi hướng ta cười cười, ý nói Phổ Mạn không nói dối. Ta thở dài một hơi, bảo mọi người tiếp tục tiến lên. Khi tới gần Xuyên Vân Cốc, sơn đạo ngày càng hẹp, hai bên sơn đạo cây cối um tùm như che trời, ánh mặt trời không cách nào chiếu xuống được. Phổ Mạn không hát nữa, mà dường như vểnh tai nghe ngóng thanh âm của móng ngựa, con đường càng lúc càng vui vẻ. Bỗng nhiên từ trong sơn đạo có hàng ngàn con chim bay ra, tiếng tuấn mã hí lên, chứng tỏ có chuyện xảy ra. Ta ‘xoẹt’ một tiếng rút trường đao, dừng bước, nhưng đợi một lúc vẫn không có gì, có khả năng là chúng ta sợ bóng sợ gió. Phổ Mạn chỉ về phía trước nói: “Còn hơn một dặm nữa là tới Xuyên Vân Cốc.” Nàng cười duyên dẫn đường, nhưng bỗng nhiên đạp trúng một cái tròng, cái dây lập tức thít lại, treo ngược nàng lên phía trên. Chuyện phát sinh bất ngờ, chúng ta không kịp phản ứng. “Cẩn thận!” Đường Muội muốn cứu viện thì đã muộn. Đường Muội giận dữ quát một tiếng, chân trái điểm một cái lên lưng ngựa, thân hình lặp tức bay lên, trường đao chém tới cái dây đang treo Phổ Mạn. Cùng lúc đó, có ba mũi tên ở trong rừng bắn về phía hắn. Đường Muội thân hình không dừng lại trên không trung, mà lại xoay người ba vòng, trường đao đánh rơi toàn bộ số mũi tên, chỉ trong nháy mắt hắn đã tới bên người của Phổ Mạn, ánh đao lướt qua, thân hình Phổ Mạn lập tức rơi xuống. Đường Muội đưa tay nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, từ trên không trung chậm rãi hạ xuống. Đột Tạ cùng hơn mười võ sĩ lập tức hướng về phía có mũi tên phóng đi. Ta lớn tiếng nói: “Quay lại, chúng ta phải lập tức ra khỏi con đường này.” Sau đó ta cùng Sở nhi hướng về phía cốc khẩu chạy đi, thắp giọng nhìn Vương Chính nói: “Dùng nỏ tiễn nhắm vào Phổ Mạn, nếu nàng ta có bất kỳ dị trạng gì lập tức bắn chết.” Vương Chính ngơ ngác, gật đầu. Khi xuyên qua phiến rừng rậm này, tình hình trước mắt lại làm ta kinh hoảng hơn. Phía trước có một đội quái nhân vây quanh chúng ta, trong tay họ cầm đủ loại binh khí, trong miệng gào thét không ngừng. Ta đơn giản đánh giá đối phương một chút, họ có khoảng hơn trăm người, thân hình to lớn, cường tráng vô cùng. Những chiến sĩ người Hồ này đi tới cách chúng ta chừng hơn mười trượng thì dừng lại, ánh mắt tràn ngập hung quang, tràn ngập sát khí. Ta đã sớm biết những Âm Sơn Hồ Lỗ này toàn là những Đấu Sĩ dũng mãnh, bên ta tuy rằng toàn là cao thủ lấy một chọi mười, nhưng địch nhân đông đảo, tốt nhất là nên cẩn thận đối phó. Ở giữa đội ngũ có một Hồ nam tử cao giọng quát lớn: “Đem tài vật và nữ nhân lưu lại, ta tha cho các ngươi rời đi.” Ta cười lạnh nói: “Vậy xem các ngươi có bản lĩnh này hay không.” Đám người Hồ ha ha cười lớn, thúc vào lưng tọa kỵ, giơ trường mâu, đằng đằng sát khí lao tới chỗ chúng ta. Đường Muội cúi người tháo trường mâu ở dưới bụng ngựa, tay trái quất vào mông ngựa một roi, dẫn đầu lao tới đám người Hồ kia. Kinh nghiệm chiến đấu của đám người Hồ phong phú, thẳng lưng, đâm vào ngựa của Đường Muội, họ thực hành chiến thuật, muốn đả thương người thì phải đả thương ngựa trước. Đường Muội sao có thể cho hắn thực hiện được ý đồ, trường mâu cũng bung ra, chặn đứng đầu mâu của đối phương. Những người khác tiến lên công tới chúng ta, bình thường ta sử dụng tường đao, thế nhưng ở dưới cục diện phối hợp tấn công, sử dụng trường mâu sẽ có thêm được lợi thế, vung, chọc, quét có uy lực lớn hơn.  Sở nhi và ta sóng vai chiến đấu, lực lượng của nàng tuy kém ta một chút, nhưng chiêu thức lại tinh xảo hơn ta. Đám người Hồ xung quanh chúng ta kêu thảm thiết không ngừng, không ít người rơi xuống ngựa. Chúng ta cũng không muốn đại khai sát giới, chỉ muốn cho đám người Hồ này biết khó mà lui, giết chóc chỉ kích khởi hung tính của bọn họ, làm cho cục diện không cách nào thu xếp ổn thỏa được. Tuy rằng chúng ta đã hạ thủ lưu tình, nhưng mà nhiều người vẫn bị thương không nhẹ. Tọa kỵ của Sở Nhi đột nhiên bị bắn trúng cổ, con ngựa này hí lên một tiếng thảm thiết, bốn chân loạng choạng ngã xuống. Ta thấy vậy bèn nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng lên con ngựa của ta. Ở phía sau có một người nhân cơ hội này đâm ta một mâu, Sở Nhi quét ngang trường thương, trúng ngay thắt lưng của hắn. Tên kia kêu thảm một tiếng ngã từ trên lưng ngựa ngã xuống, đồng thời kéo theo hai người khác lăn xuống. Ta và Sở nhi đồng thời huy động trường thương, phối hợp trái phải, làm cho địch nhân không thể nào tới gần được. Phía trước lại có mấy con ngựa phóng tới chỗ ta, ta quay đầu lại hướng Sở nhi nói: “Muội có sợ không?” Trong đôi mắt đẹp của Sở Nhi hiện lên sự ôn nhu, lắc đầu nói: “Ở bên cạnh huynh, muội chẳng có gì phải sợ!” Trong lòng ta cảm động, hét lớn một tiếng: “Xông lên!” Khi hai người bên đối phương cưỡi ngựa xông tới chỗ ta, ta và Sở nhi đồng thời xuất thương, hai người kia lập tức ngã xuống. Võ sĩ thủ hạ của ta phấn khởi, đánh bại không ít địch nhân. Giao chiến kịch liệt nhất vẫn là Đường Muội và tên người Hồ kia. Mâu pháp của người Hồ kia tinh thâm, cho dù tốc độ hay lực lượng đều cho thấy hắn là một cao thủ đã trải qua hàng trăm trận chiến. Đường Muội phải ứng phó với người này, nhưng đồng thời cũng phải ứng phó với những người khác quấy rầy hắn, trường mâu vừa quét ngã một đối thủ, thì đã phải thu về phòng ngự, bởi tên người Hồ kia đã đâm tới trước ngực hắn. Đường Muội nổi giận gầm lên một tiếng, vứt trường mâu, tay trái cầm trường đao che ở trước ngực. “Keng” một tiếng, trường mâu của đối phương đâm trúng ngay thân đao, tên người Hồ kia hiển nhiên không ngờ tới Đường Muội lại có thể cản được mâu này của hắn, trong ánh mắt toát ra vẻ tán thưởng. Đột nhiên ở phía sau có một tiếng nữ tử sợ hãi truyền tới, ta ghìm cương ngựa xoay người nhìn lại, thì thấy Phổ Mạn đã lọt vào trong vòng vây của người Hồ, nàng ta đã ngã ngồi trên đất, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi. Đường Muội và ta đồng thời chú ý tới chuyện này, vung đao cản một kích của đối phương, rồi quay đầu phóng tới chỗ Phổ Mạn. Ta và hắn cách nhau tương đối xa, thấy hắn xông vào trận địa thì thầm kêu không ổn. Lúc này đa số người bên ta đã có thể phá vòng vây, nếu như tiến nhập vào trong vòng vây của địch một lần nữa thì thực không phải là hành động sáng suốt. Ta hét lớn: “Đường Muội trở về!” Đường Muội bây giờ coi lời ta nói như bỏ ngoài tai, trường mâu lao tới, tạo thành một đường máu phóng tới chỗ Phổ Mạn. Tên nam tử người Hồ kia lập tức bám sát theo hắn. Ta lắc đầu, làm một cái thủ thế, Đột Tạ và những võ sĩ khác lập tức theo ta phóng tới chỗ Đường Muội. Đường Muội đã vọt tới bên người Phổ Mạn, trường mâu đập vào hai tên người Hồ bên cạnh nàng, cúi người ôm lấy eo của Phổ Mạn nâng nàng dậy. Cũng ngay lúc đó tên nam tử người Hồ kia đã vọt tới phía sau của hắn, trường mâu toàn lực đâm vào hậu tâm của Đường Muội. Trong lòng ta trầm xuống, tay chân nhất thời trở nên băng lãnh, tiếc rằng ta và Đường Muội cách nhau quá xa, không thể nào cứu viện được. “Đừng mà!” Phô Mạn lập tức khóc thét lên. Tên nam tử người Hồ kia ngơ ngác, nhưng lúc này trường mâu đã tới sát vạt áo, không thểnào thu mâu kịp, ‘phốc’ một tiếng đâm vào thân thể của Đường Muội. Đường Muội cố sức cắn môi, ôm Phổ Mạn vào trong lòng, trở tay một đao chém đứt trường mâu của đối thủ, máu tươi lặp tức phun ra như suối. Thân hình hắn chấn động, lặp tức ngã ngựa. Phổ Mạn cũng lăn theo hắn, khóc lóc ôm lấy Đường Muội, nói: “Đường Muội! Ngươi không nên làm ta sợ... là ta đã hại ngươi...” Tên nam tử người Hồ kia ngơ ngác, những người Hồ khác cũng quên mất công kích. Ta vọt tới trước người Đường Muội, xoay người đẩy Phổ Mạn ra, giận dữ hét: “Cút ngay!” Trong lòng ta đã biết rõ, Phổ Mạn và đám người này là một bọn. Ta xé áo của Đường Muội, Đột Tạ ôm lấy Đường Muội, những võ sĩ khác vây quanh chúng ta, Sở Nhi dùng trường thương chỉ ngay vào gáy của Phổ Mạn, rất sợ nàng ta đào tẩu, nhưng Phổ Mạn lúc này căn bản là không chú ý tới ai khác. Đầu mâu đâm trúng vai trái của Đường Muội, xem ra tiếng kêu cuối cùng của Phổ Mạn đã làm cho tên người Hồ kia cải biến sát ý. Mũi mâu chỉ cần nghiêng sang phải một chút, là đâm trúng trái tim của Đường Muội. Thế nhưng hiện giờ đầu mâu đã chui rất sâu vào trong người, ta không dám rút ra, vì sợ hắn mất máu nhiều mà chết. Tên người Hồ kia thấp giọng nói: “Không bằng để ta thử xem thế nào?”  Ta xoay người nhìn lại, lúc này mới thấy rõ mặt hắn, người này ngũ quan rõ ràng, trông hơi thô kệch, trên má là một bộ râu quai nón. Ta lại nhìn Đường Muội thấy sắc mặt của hắn tái nhợt, dưới tình huống này, ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải mạo hiểm thử một lần. Ta lạnh lùng nói: “Nếu như Đường Muội có gì không may xảy ra, ta thề rằng nợ máu các ngươi sẽ phải trả bằng máu!” Hắn đứng đối diện với ta, thản nhiên nói: “Xoa Tháp tộc chúng ta từ trước tới nay chưa từng sợ uy hiếp!” Phổ Mạn khóc nói: “Ca ca, cứu hắn...”