[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Ta vừa mới ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, thì thấy tiểu thái giám Lạc Mịch đang hoang mang chạy tới, ta thấy ánh mắt của hắn có gì đó không đúng, nên cản lối hắn đi, nói:
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại trông mất hồn mất vía thế kia?”
Lạc Mịch tràn ngập sợ hãi nói:
“Dịch quý phi... tự vẫn rồi...”
Ta hơi sững sờ, Dịch quý phi mà chết thì chuyện của nàng với Cần vương cho dù thật hay giả cũng kết thúc, nhưng lại không thể loại bỏ được hiểm nghi thông dâm, vĩnh viễn là một bóng ma trong lòng Hâm Đức hoàng đế.
Ta thấy trong tay của Lạc Mịch cầm một phong thư, thấp giọng nói:
“Đây là cái gì?”
Lạc Mịch lau mồ hôi trên mặt, nói:
“Trước khi chết... Dịch quý phi... lưu lại một phong thư.”
Ta đi tới vỗ vai Lạc Mịch, hạ giọng nói:
“Tâm tình của bệ hạ lúc này cực kém, nếu như ngươi đi vào thông báo tin Dịch quý phi chết, thì người nhất định trị tội ngươi.”
Lạc Mịch hít một hơi lạnh, hắn biết rõ tính tình Hâm Đức hoàng đế, đối với những lời ta nói không có chút nghi ngờ gì cả.
Ta giật lấy bức thư trong tay Lạc Mịch, hắn hơi sững sờ, nhưng không dám nói lời nào.
Ta mở bức thư ra, thì thấy trong đó là một bức họa Dịch quý phi, khóe miệng nàng còn hơi cười nhạt, ta lập tức xé vụn phong thư, nếu như bức thư này rơi vào trong tay Hâm Đức hoàng đế, thì chẳng phải là Cần vương sẽ rửa sạch được nỗi oan hay sao.
Lạc Mịch cả kinh, há to miệng:
“Điện hạ... người...”
Ta lạnh lùng nhìn hắn nói:
“Ngươi ở trong cung nhiều năm, chuyện gì nên nói, chuyên gì không nên nói ngươi cũng biết rồi phải không.”
Lạc Mịch thấp thỏm lo âu gật đầu. Ta vỗ vỗ vai hắn:
“Mấy ngày nữa, ta sẽ an bài một công việc tốt cho ngươi.”
“Tạ ơn điện hạ!”
Ta xoay người nhìn Dưỡng Tâm Điện một chút, thấp giọng nói:
“Tin Dịch quý phi chết tốt hơn hết là ngươi đi nói với Trân Phi nương nương, bảo người bẩm báo lại cho hoàng thượng.”
Lạc Mịch vái chào thật sâu, nói:
“Tạ ơn điện hạ chỉ điểm.”
Nghĩ tới tình cảnh của Cẩn vương, trong lòng ta không khỏi đắc ý, chuyện Dịch quý phi đột nhiên chết sẽ là một cái họa không ngờ với hắn.
Rời khỏi hoàng cung, ta về phủ của mình lấy lễ vật, sau đó đi tới Dực vương phủ.
Khi tới Dực vương phủ ta mới biết, Tĩnh Đức phi và An Dung công chúa đều có ở đây, cơ hội như thế này, ta có thể buông tha hay sao.
Tĩnh Đức nhìn thấy ta, thì giống như gặp lại cừu nhân, hai mắt đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói:
“Dận Không, ngươi đã làm được chuyện tốt rồi đó!”
Ta cười nói:
“Nương nương gần đây có khỏe không?”
Tĩnh Đức phi cả giận nói:
“Khỏe? Thiếu chút nữa bị ngươi làm cho tức chết!”
Dực Vương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mở miệng giúp ta giải vây nói:
“Dận Không, con đã đi gặp bệ hạ chưa?”
Ta cung kính đáp:
“Hài nhi mới từ hoàng cung trở về.”
Tĩnh Đức phi lạnh lùng nói:
“Hai người các ngươi đừng có kẻ tung người hứng chuyển trọng tâm câu chuyện, hôm nay ta mang theo An Dung tới đây, chính là muốn răn dạy tên hỗn trướng không nói tình nghĩa như ngươi.”
Ta xấu hổ cười nói:
“Nương nương có chuyện gì xin cứ nói thẳng.”
Tĩnh Đức phi nói:
“An Dung tuy rằng không phải muội muội cùng mẹ sinh ra với ngươi, thế nhưng dù sao nó cũng là muội muội, sao ngươi có thể đẩy nó vào trong hố lửa cơ chứ?”
Ta cười nói:
“Nương nương đã hiểu nhầm nhi thần rồi, nhi thần sao có thể làm chuyện nhẫn tâm như vậy.”
Tĩnh Đức mi liễu dựng thẳng nói:
“Giỏi cho Dận Không, tới bây giờ ngươi vẫn còn chống chế, nói! Tại sao ngươi lại lén lút đáp ứng chuyện cầu hôn của Bắc Hồ?”
Ta ngượng ngùng cười cười nói:
“Lúc nãy hài nhi đã giải thích với phụ hoàng, chuyện cầu hôn không phải là do hài nhi đưa ra. Thái tử Bắc Hồ là Thác Bạt Thuần Chiếu ngưỡng mộ tuyệt đại tao nhã của hoàng muội cho nên mới hướng hài nhi cầu thân, hài như sao dám đáp ứng. Mặc dù Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện đã nói trước mặt mọi người, nhưng mà con đã nói là phải trở về xin ý kiến của phụ hoàng.”
Tĩnh Đức phi nữa tin nửa ngờ nói:
“Có thật không?”
Ta lớn tiếng nói:
“Dận Không nếu như nói lời giả dối, thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tim, chết không được tử tế.”
Tĩnh Đức phì phì phì nói:
“Đang tốt lành, sao phải thề độc làm gì.”
Ta thấy ánh mắt của nàng chuyển biến, dường như đã thôi tức giận, ta và Dực Vương liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười.
Đúng lúc này, An Dung công chúa tản bộ trở về, nếu như không có Tĩnh Đức phi gọi nàng, thì ta không thể nào nhận ra được. Mấy năm trước, An Dung chỉ là một tiểu nha đâu ngây ngô, vậy mà bây giờ đã là một thiếu nữ dung mạo xuất chúng.
Ta mỉm cười nói:
“Hoàng muội, còn nhớ ta không?”
An Dung rụt rè cười:
“Dận Không ca ca, muội đương nhiên là nhớ, phụ hoàng vẫn thường khen huynh là người thông minh nhất trong số các vị ca ca.”
Trong lòng ta cười thầm, An Dung là người kiêu ngạo, không thể nào khen ta trước mặt được, hơn nữa, chúng ta gặp mặt khi còn nhỏ, bây giờ nàng cũng chẳng thể nào nhớ được hình dạng của ta.
Dực Vương nói:
“Ta đã cho người chuẩn bị cơm, tối nay cả nhà chúng ta đoàn tụ.”
Tĩnh Đức phi lạnh nhạt nói:
“Không cần, ta phải về.”
Ta chợt nhớ tới chuyện Dịch quý phi, cuống quít nói:
“Nương nương, hài nhi vừa nghe được một việc, Dịch quý phi đã tự vẫn.”
“Cái gì?”
Tĩnh Đức phi bỗng nhiên đứng đậy, nàng thay quyền hoàng hậu chấp chướng nội cung, chuyện này đương nhiên nằm trong trách nhiệm của nàng.
“Tại sao không cho ta biết sớm?”
Tĩnh Đức phi không nhiều lời, vội vã rời đi, Dực vương đứng dậy tiễn.
An Dung không đi theo, vừa vặn tạo một cơ hội cho ta trò chuyện riêng với nàng.
An Dung nói:
“Việc cầu thân có phải là do huynh đưa ra không?”
Ta lắc đầu nói:
“Chuyện này ta đã giải thích rất nhiều lần, sự thực là thái tử Bắc Hồ Thác Bạt Thuần Chiếu chủ động đưa ra, không biết từ đâu hắn nghe được sự tao nhã của muội, một lòng muốn lấy muội làm vợ.”
An Dung cười mặt đỏ hồng, thấp giọng nói:
“Muội rất ghét đám người man rợ này.”
Xem ra nàng không có hảo cảm gì với người Bắc Hồ.
Ta cười nói:
“Bắc Hồ cũng không phải là không ra gì như muội tưởng tượng, Thác Bạt Thuần Chiếu cũng không dã man như vậy.”
An Dung hứng thú nói:
“Vậy thì hắn là người như thế nào?”
Ta nhấp một hớp trà, nói:
“Hắn năm nay hai mươi lăm tuổi, thấp thoáng đã có phong phạm vương giả, là nhân vật quyền lực nhất sau Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện. Thông qua vài lần tiếp xúc với hắn ta phát hiện người này ẩn giấu trí lớn, học vấn võ công đều rất nổi tiếng.”
Đôi mắt đẹp của An Dung sáng ngời.
Ta thấy sự biến hóa của nàng, nói:
“Thác Bạt Thọ Thiện đã có ý niệm đem tước vị Khả Hãn truyền cho Thác Bạt Thuần Chiếu, lần phát động chiến tranh với Đông Hồ này chính là điềm báo cho việc Thác Bạt Thuần Chiếu lên ngôi Khả Hãn.”
An Dung cười nói:
“Nếu như mẫu phi muội nghe thấy huynh khen Thác Bạt Thuần Chiếu tốt như vậy, thì chắc chắn sẽ chửi huynh một trận.”
Ta cười nói:
“Ta chỉ nói tình hình thực tế, nếu như muội không tin có thể hỏi những người khác.”
Ta thấp giọng nói:
“Nghe nói nương nương định gả muội cho tam hoàng tử của Hán quốc là Hạng Đạt Thăng?”
An Dung gật đầu nói:
“Chuyện hôn nhân là do phụ mẫu làm chủ, muội cũng chưa từng gặp mặt Hạng Đạt Thăng, nên không biết hắn như thế nào.”
Ta thở dài nói:
“Hắn là tam hoàng tử của Hán quốc, tướng mạo coi như không tệ, nhưng mà... theo như ta biết, tính tình của hắn nhu nhược, không được phụ hoàng hắn yêu thích, huống hồ...”
“Sao vậy?”
An Dung vội vã hỏi.
Ta lắc đầu nói:
“Căn cứ vào cục diện của Hán quốc bây giờ, hắn không có hi vọng gì trong việc thừa kế ngôi vị hoàng đế.”
Trong mắt An Dung hiện lên sự mất mát.
Ta nhân cơ hội nói:
“Hoàng muội, người làm ca ca ta có một câu thật lòng muốn nói.”
An Dung khẽ gật đầu nói:
“Hoàng huynh xin cứ nói.”
Ta thấp giọng nói:
“Nếu như ta là muội, chắc chắn ta sẽ chọn Thác Bạt Thuần Chiếu chứ không chọn Hạng Đạt Thăng.”
Thân hình của An Dung chấn động, ánh mắt nhìn thẳng vào ta.
Ta tiếp tục nói:
“Nếu như nói về Thác Bạt Thuần Chiếu thì cho dù là mị lực hay dung mạo đều hơn nhiều so với Hạng Đạt Thăng mạnh hơn nhiều, huống chi, hắn chính là thái tử Bắc Hồ, sắp được phong làm Đại Hãn thống lĩnh Bắc Hồ. Trong khi đó Hạng Đạt Thăng chỉ là một tamg hoàng tử của Hán quốc, tối đa hắn cũng chỉ an toàn được làm một vương gia mà thôi”
An Dung im lặng không nói, lâm vào trầm tư.
Ta biết tâm ý của nàng ta đã chuyển biến, tiếp tục giới thiệu, nói:
“Lấy dung mạo và thân phận của muội, một khi được gả vào Bắc Hồ thì sẽ làm hoàng hậu, còn nếu như gả tới Hán quốc, sợ rằng... cả đời này chỉ có thể làm một vương phi không quyền không thế.”
An Dung bỗng nhiên nở nụ cười, cắn môi nói:
“Muội chợt phát hiện hoàng huynh rất thích hợp làm bà mối.”
Ta ngẩn người, lập tức bật cười ha hả.
Sau khi ăn cơm trưa xong, ta và Dực vương đi tới thư phòng, ta mang lễ vật của Sở Nhi chuẩn bị cho hắn.
Trong mắt Dực vương hiện lên sự kích động, cẩn thận cất quà đi.
Ta cung kính nói:
“Hiện giờ Sở Nhi bận bịu chuyện của Tuyên Thành nên không có cách nào trở về được.”
Dực Vương gật đầu nói:
“Bây giờ Khang Đô đang rung chuyển, nó ở lại Tuyên Thành là tốt nhất.”
Hắn thở dài nói:
“Dận Thao và Dận Lễ hai tên này đang gây chiến không ngừng, Đại Khang quốc khố trống rỗng, phụ hoàng con hết lần này tới lần khác muốn xây dựng tân cung, sợ rằng cục diện yên bình của Đại Khang không duy trì được bao lâu nữa.”
Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Dực Vương nói:
“Chuyện cầu thân với Bắc Hồ đã giải thích với phụ hoàng con chưa?”
Ta cười nhạt nói:
“Đây cũng không phải là vấn đề mà người quan tâm, cái người thực sự chú ý là khoáng sản của Tuyên Thành, yêu cầu con đem toàn bộ khoáng sản nộp lên cho triều đình.”
Dực Vương nhíu mày nói:
“Tuyên Thành vừa mới có dấu hiệu khôi phục, bệ hạ làm như vậy chẳng phải là dồn nó là con đường chết hay sao?”
Ta thở dài nói:
“Con đã thuyết phục được người một chút, nhưng mà chắc chắn một nửa là phải chảy vào trong quốc khố rồi.”
Dực Vương cười lạnh nói:
“Chắc là người định dùng nó để xây dựng tân cung.”
Ta sầu lo nói:
“Phụ hoàng xây dựng tân cung sẽ tăng thu thuế má, bách tính lại cực khổ rồi.”
Dực Vương nói:
“Không chỉ có như vậy, ta đã xem bản thiết kế của tân cung, quy mô vô cùng khổng lồ, muốn xây dựng phải cần một nguồn nhân lực lớn, chi độc chuyện này không cũng đã khiến dân tình oán thán rồi.”
“Chẳng nhẽ lại không có ai khuyên can hay sao?”
Dực Vương gật đầu:
“Các triều thần đều đã khuyên can, nhưng mà bệ hạ khư khư cố chấp, không lọt tai bất cứ ý kiến của ai cả, chuyện xây dựng tân cung đã được định rồi.”
Ta cười nhạt nói:
“Nếu như khuyên can không được, thì tốt hơn hết là bảo trì im lặng.”
Dực Vương nói:
“Chuyện Bắc Hồ cầu hôn, phụ hoàng con nói như thế nào?”
Ta thấp giọng nói:
“Người cũng chưa cho con đáp án chính xác.”
Dực Vương thở dài nói:
“Nếu như nhìn từ đại cục, kết hôn với Bắc Hồ đúng là có lợi, nhưng mà...”
Hắn định nói gì đó lại thôi.
Hắn đương nhiên là biết chuyện ta sẽ cưới tiểu công chúa của Bắc Hồ, nên giải thích:
“Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện đã ở trước mặt mọi người nhắc tới chuyện này, hài nhi cũng không đáp ứng, đang chuẩn bị một lý do thật tốt để cự tuyệt.”
Ánh mắt của Dực vương lóe sáng, hắn thấp giọng nói:
“Vì sao phải cự tuyệt?”
Ta hơi sững sờ, không biết hắn có ý gì đây.
Dực Vương nói:
“Cưới Bắc Hồ tiểu công chúa là một cơ hội để củng cố địa vị rất tốt của con, đối với công việc của Tuyên Thành lại càng thuận lợi, sẽ nhận được một cơ hội phát triển rất tốt.”
Ta đã sớm nghĩ tới chuyện này, nhưng chưa hề nói với bất kỳ ai.
Ta thở dài nói:
“Hài nhi là lo lắng cảm thụ của Sở Nhi...”
Dực Vương nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai ta nói:
“Dận Không, ta tin Sở Nhi sẽ không trách con, huống hồ con cưới tiểu công chúa kia cũng chỉ vì mục đích chính trị, chứ không có tình yêu thực sự, Sở Nhi sẽ lo lắng vì đại cục mà thôi.”
Trong lòng ta kích động, ta vẫn lo lắng Dực vương phản đối chuyện này, không ngờ tới là hắn lại có thể biểu thị đồng ý ở trước mặt của ta, chuyện cưới hỏi với Bắc Hồ đã không còn trở ngại gì rồi.
Dực Vương nói:
‘Nếu như muốn trở thành người làm đại sự, đương nhiên phải nghĩ cho đại cục, con phải không ngừng nỗ lực vì mục tiêu cuối cùng, xây dựng tất cả những điều kiện cho sự thành công.”
Ta vái một cái thật sâu, biểu thị sự tôn trọng với Dực vương.
Dực Vương cười nói:
“Những chuyện ở Tuyên Thành của con đã làm cho ta tin tưởng, con mới là người có thể thống lĩnh Đại Khang, mọi người trong triều gần đây rất quan tâm tới con. Được lòng người đương nhiên là tốt, thế nhưng cũng sẽ khiến người khác cừu thị và cảnh giác.”
“Kính xin nhạc phụ thay con lưu ý chuyện ở Khang Đô.”
Dực Vương nói:
“Mấy ngày trước, Tả Trục Lưu dẫn đầu một đám người dâng tấu chương lên Hâm Đức hoàng đế, yêu cầu sớm ngày định người kế thừa, nhưng mà ngẫu nhiên Dận Thao và Dận Lễ xảy ra chuyện, nên mới dẹp đi.”
Ta mỉm cười nói:
“Chuyện của bọn họ chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, chẳng lâu nữa sẽ qua mà thôi.”
Dực Vương nói:
“Bệ hạ trở nên vô cùng đa nghi, việc nhỏ trong lòng người cũng sẽ biến thành đại sự, theo sự suy đoán của ta, Dận Thao và Dận Lễ không rũ sạch mình dễ dàng tới như vậy.”
Ta lúc này mới nói chuyện của Trử Đại Tráng với Dực vương:
“Nhạc phụ, người thấy Trử Đại Tráng như thế nào?”
Dực Vương nhìn ta một cái nói:
“Đại Tráng là do một tay ta nâng đỡ lên, hắn nói tuy rằng thiếu khả năng, thế nhưng là người trung thành, là bộ hạ có thể tin cậy được, có chuyện gì à?”
Ta dứt khoát nói:
“Hài nhi nghĩ người này rất bình thường, muốn thay thế hắn.”
Dực Vương trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói:
“Nếu như con nhúng tay quá sớm vào quân vụ, sẽ khiến phụ hoàng con cảnh giác, có thể hoài nghi con có ý đồ mưu phản.”
Ta mỉm cười nói:
“Nhạc phụ yên tâm, hài nhi tự có chừng mực, chắc chắn sẽ không để lại bất kỳ kẽ hở nào cho phụ hoàng nghi ngờ.”
Dực Vương gật đầu nói:
“Nhưng con đã có người lựa chọn chưa?”
“Con có một bộ hạ là Tiêu Trấn Kỳ, cho dù bản lĩnh hay năng lực thống soái hắn đều có thể đảm nhiệm được chức vụ ấy.”
Dực Vương nói:
“Khi nào con trở lại Tuyên Thành thì bảo hắn tới tìm gặp ta, chuyện này phải có một khoảng thời gian, đồng thời không để lại kẽ hở nào cả, tất cả cứ để ta lo đi.”
Ta chậm xử lý tang vụ của An vương, là còn muốn đợi xem thái độ của Hâm Đức hoàng đế về việc cầu hôn, ta quay về Khang Đô đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người, ngày nào cũng có rất nhiều khách tới thăm, trong đó có cả một người là Tiền Tứ Hải.
Ta mỉm cười nói:
“Từ khi chia tay tới nay, Tứ Hải huynh vẫn khỏe chứ?”
Tiền Tứ Hải nhíu mày, đau khổ nói:
“Phúc tới thì ít, nhưng mà họa lại vô đơn chí, ta nói câu này chắc Bình vương cũng hiểu.”
Ta cười nói:
“Tứ Hải huynh không cần phải lo lắng, chờ chuyện của Hưng vương có manh mối, thì chuyện của huynh chắc chắn sẽ xong.”
Tiền Tứ Hải thở dài một hơi nói:
“Hàng hóa của ta vẫn bị giữ lại trên cảng, trong khi lại sắp tới kỳ hạn giao dịch với người ta rồi.”
Ta chậm rãi nhấp một ngụm trà, trong lòng nghĩ thầm, lần này hắn tới tìm ta để xin trợ giúp.
Tiền Tứ Hải thấy ta không có tỏ thái độ, nuốt nước bọt nói:
“Nếu như cứ kéo dài như thế này, ta chắc chắn sẽ tổn thất thảm trọng, Bình vương có biện pháp gì có thể cho hàng hóa chuyển đi trước hay không.”
Ta nhíu mày nói:
“Tứ Hải huynh, lần này là phụ hoàng tự mình hạ lệnh điều tra, nếu muốn hàng hóa được phép thông thương thì phải có lệnh của người mới được.”
Tiền Tứ Hải dùng vẻ mặt đau khổ nói:
“Ân tình ta sẽ báo đáp, nhưng cũng mong Bình vương nghĩ một biện pháp giúp ta.”
Ta gật đầu nói:
“Chuyện của Tứ Hải huynh, ta nhất định sẽ tận lực, nhưng mà sợ rằng chuyện này phải một hai ngày nữa, chờ lửa giận của phụ hoàng bớt đi, ta sẽ nói chuyện này với người.”
Tiền Tứ Hải nói:
“Tất cả đều xin nhờ cậy vào điện hạ.”
Hắn móc ra một tập ngân phiếu, nói:
“Chỗ này xin để cho điện hạ chi dùng.”
Ta cười nói:
“Tứ Hải huynh chẳng nhẽ lại coi ta và Hưng vương như nhau?”
Tiền Tứ Hải cười hắc hắc nói:
“Đâu có, đâu có, ta sao có thể dùng tiền làm loại chuyện đó.”
Ta cười to nói:
“Tứ Hải huynh là người mà ta luôn yên tâm.”
Ta thu lấy tập ngân phiếu, thì bên ngoài có thủ hạ vào thông báo, Ung vương Long Thiên Khải tới.
Tiền Tứ Hải đứng dậy cáo từ, ta cười nói:
“Dù sao có không có người lạ nào, ngươi lưu lại nghe một chút cũng tốt.”
Ung vương đi vào bên trong phòng thấy Tiền Tứ Hải, cũng giật mình ngơ ngác.
Gần đây đồn thổi chuyện Hưng vương nhận hối lộ, nên danh khí của Tiền Tứ Hải ở Khang Đô cũng rất là lớn.
Tiền Tứ Hải cuống quít cung kính thi lễ một cái.
Ta cười nói:
“Hoàng thúc, Tứ Hải là hảo bằng hữu của ta ở Đại Tần, có việc gì cứ nói thẳng.”
Ung vương gật đầu, ngồi xuống nói:
“Dận Không, bệ hạ bảo ta phụ trách việc xây dựng tân cung, nhưng lại chỉ định việc dùng ‘Mục Sơn thạch’ làm móng. Loại đá này ở Đại Khang không nhiều lắm, ta tới đây là muốn ngươi nghĩ giúp ta biện pháp.”
Tiền Tứ Hải chen lời vào nói:
“Loại đá này chính là sản phẩm đặc biệt của Bặc Ấp ở Đại Tần.”
Ung vương nói:
“Ta đương nhiên biết, nhưng mà quan hệ giữa hai nước Khang Tần vẫn vô cùng căng thẳng, làm sao có thể điều loại đá đấy tới đây?”
Ta mỉm cười nói:
“Trên đời này không có chuyện gì mà mình không làm được, Tiền lão bản có thấy đúng không?”
Tiền Tứ Hải vội vàng gật đầu, hắn cười nói:
“Mục Sơn thạch cũng không đắt, hơn nữa trong dân gian cũng ít sử dụng, ta nghĩ là ta có biện pháp.”
Ung vương vui vẻ nói:
“Như vậy thì tốt rồi, chuyện này cứ giao cho ngươi vậy.”
Ta không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, xem ra vận khí của Tiền Tứ Hải đúng là không tệ.
Ta cười nói:
“Nếu như Tiền lão bản có thể hoàn thành việc này, ta đảm bảo chuyện thương vận sẽ khôi phục bình thường.”
Tiền Tứ Hải vui mừng vô cùng, liên tục gật đầu nói:
“Việc này không nên chậm trễ, ta phải đi sắp xếp nguồn cung cấp vật liệu.”
Ung vương tìm ta chắc chắn là có chuyện trọng yếu, đợi Tiền Tứ Hải đi, hắn mới thấp giọng nói:
“Nghe nói Tả Trục Lưu đã đề nghị khi Bắc Hồ phát động chiến tranh, với Đông Hồ, thì chúng ta tập trung binh lực công kích hậu phương của Bắc Hồ.”
“Cái gì?”
Ta thất kinh nói.
Ung vương nói:
“Hôm nay ở trong triều Dực Vương và Tả Trục Lưu đã cãi nhau một trận, suýt chút nữa thì động tay, động chân.”
“Phụ hoàng nói như thế nào?”
Ung vương cười nói:
“Bệ hạ không tỏ thái độ, nhưng mà ta phỏng đoán chuyện này sẽ không thành.”
“Sao lại nhận thấy như vậy?”
Ung vương nói:
“Hiện nay bệ hạ quan tâm nhất là chuyện xây dựng cung điện mới, nếu như phát động chiến tranh với Bắc Hồ, thì việc xây dựng chắc chắn sẽ bị trì hoãn lại, tài chính trong quốc khố không còn nhiều, nó không đủ để thực hiện đồng thời hai việc.”
Ta gật đầu nói:
“Hoàng thúc, nếu như Tiền Tứ Hải có thể tìm được Mục Sơn thạch, thì cũng coi như hắn lập công chuộc tội, người tâu với phụ hoàng là trả lại hàng hóa cho hắn.”
Ung vương nói:
“Chuyện này cũng không khó, ta có thể làm được.”
Ta lười biếng ngáp một cái nói:
“Chẳng hiểu tại sao sống cuộc sống an nhàn sung sướng ở Khang Đô, ta lại không thấy quen.”
Ung vương cười nói:
“Ở đây sao có thể tự tại như ở Tuyên Thành.”
Ta ha ha nở nụ cười:
“Chỉ tiếc là phụ hoàng còn chưa tỏ thái độ chuyện cầu thân, lúc này ta muốn trở về cũng không về được.”
Ở ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần Tử Tô ở ngoài cửa nói:
“Bình vương điện hạ, bệ hạ tuyên người vào cung.”
Ung vương và ta nhìn nhau một cái nói:
“Tám phần mười là vì chuyện này.”
Đi tới Dưỡng Tâm Điện cũng là lúc hoàng hôn, từ xa ta đã nhận thấy thiếp thân cung nữ của Tĩnh Đức phi đứng ở bên ngoài, trong lòng ta ngẩn ra, xem ra chuyện này nhất định có quan hệ với chuyện cầu hôn, nếu không thì Tĩnh Đức phi sẽ không xuất hiện ở đây.
Đi vào Dưỡng Tâm Điện, thấy Tĩnh Đức phi còn đang khóc, Hâm Đức hoàng đế đang nói gì đó với nàng.
Ta mới bước vào, Tĩnh Đức phi đã dùng đôi mắt sưng đỏ, trợn trừng nhìn ta nói:
“Long Dận Không ngươi thật giỏi, ngày ấy ngươi hạ bùa mê thuốc lú gì cho muội muội ngươi, mà làm nó thay đổi chủ ý?”
Trong lòng ta âm thầm vui vẻ, xem ra An Dung đã thay đổi ý nghĩ, quyết định gả cho thái tử Bắc Hồ, Tĩnh Đức phi vì chuyện này chắc chắn sẽ hưng sư vấn tội ta.
Ta làm ra vẻ không hiểu, nói:
“Hài nhi không biết nương nương đang nói cái gì?”
Tĩnh Đức phi bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay chỉ thẳng vào mặt ta, nói:
“Long Dận Không! Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ, An Dung vẫn luôn nghe lời, vì sao sau khi gặp ngươi một lần lại đột nhiên quyết định gả nhập Bắc Hồ? Ngươi đã nói với nó cái gì?”
Hâm Đức hoàng đế cả giận nói:
“Ngươi có làm gì hay không?”
Ta mỉm cười nói:
“Phụ hoàng, việc hôn nhân đương nhiên là do phụ mẫu làm chủ, thế nhưng cũng nên coi trọng chọn lựa của nữ nhi, hoàng muội nếu đã quyết định gả cho Bắc Hồ, đương nhiên là có nói lý của nó. Huống chi lựa chọn của hoàng muội cũng là một lựa chọn không tồi với Đại Khang.”
“Ngươi đánh rắm!”
Trong cơn tức giận, ngay cả lời này Tĩnh Đức phi cũng nói ra được.
Hâm Đức hoàng đế nhíu mày, hiển nhiên là có sự thất vọng với phong độ của Tĩnh Đức phi.
Ta thấy nàng ta tức giận, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, năm đó nàng đã nhiều lần làm nhục mẫu thân ta, hôm nay ta cũng sẽ cho nàng nếm thử cảm giác xa rời người thân.
Ta cung kính nói:
“Phụ hoàng, nương nương, từ phương diện cá nhân của hoàng muội mà nói, khi gả cho Bắc Hồ sẽ đương nhiên được làm thái tử phi, rồi sẽ trở thành hoàng hậu của Bắc Hồ. Nếu như gả cho Hán quốc, Hạng Đạt Thăng chỉ là một tam hoàng tử, địa vị của hai người kém nhau tới ngàn vạn.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu, hắn thấp giọng nói:
“Chuyện này ta cũng đã nghĩ tới.”
Tĩnh Đức phi nức nở nói:
“Thời tiết của Bắc Hồ vào mùa đông rất lạnh, trong khi người Hồ lại dã man, làm sao An Dung chịu được những khổ sở như vậy chứ.”
Ta cười nói:
“Nương nương vẫn chưa tới Bắc Hồ, sao lại tưởng tượng ra như vậy, đô thành của Bắc Hồ là Ô Khố Tô cũng không thua kém gì so với Khang Đô, Thái tử Bắc Hồ Thác Bạt Thuần Chiếu là một nam nhi am hiểu trí thức lễ nghĩa, còn hơn Hạng Đạt Thăng chỉ biết sống an nhàn sung sướng rất nhiều lần.”
Tĩnh Đức phi gạt lệ nói:
“Nếu như gả cho Bắc Hồ, ta sợ rằng không nhìn thấy nó nữa...”
Ta cười nói.
“Nương nương nói câu ấy là sai rồi, Ô Khố Tô cách Đại Khang chỉ có bảy ngày hành trình, trong khi Hán đô cách Đại Khang tới hơn mười ngày, hơn nữa còn có Trường Giang cách trở, ai xa ai gần chắc chắn người có thể định liệu.”
Tĩnh Đức phi cắn cắn môi nói:
“Thế nhưng ta nghe nói thái tử Bắc Hồ đã có thê tử, An Dung gả vào đó có khả năng sẽ bị làm thiếp không?”
Ta ha ha cười nói:
“Chuyện này nương nương lại càng không cần lo lắng, Thác Bạt Thuần Chiếu đã đáp ứng, chỉ cần An Dung công chúa gả cho Bắc Hồ, hắn sẽ lập muội ấy làm chính thất. Huống chi hai vị thê tử của Thác Bạt Thuần Chiếu lại không mang thai, nếu như An Dung sinh cho hắn một Lân nhi (người con như kỳ lân - ý nói sự quý báu), thì sau này nó sẽ làm Khả Hãn của Bắc Hồ.”
Hai mắt Hâm Đức hoàng đế bỗng nhiên sáng ngời, vỗ đùi một cái, nói:
“Nếu như ngoại tôn của ta có thể làm Khả Hãn Bắc Hồ, vậy thì chẳng phải là hai nhà đã thân lại càng thêm thân hay sao.”
Ta gật đầu nói:
“Phụ hoàng nói rất đúng.”
Hâm Đức hoàng đế ha hả cười nói:
“Tốt! Tốt! Chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”
Tĩnh Đức phi cả kinh nói:
“Bệ hạ, lúc nãy người đã nói...”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Dận Không nói có lý, huống chi ta cũng muốn tôn trọng quyết định của An Dung, làm hoàng hậu Bắc Hồ đương nhiên là tốt hơn so với làm một Vương phi bình thường ở Hán quốc. Cái tên hỗn đản Hạng Bác Đào kia cũng không tốt lành gì, khi Khang Tần có chiến sự, hắn đã đứng nhìn, có ý đồ mưu lợi bất chính, loại tiểu nhân này ta khinh thường còn không hết, sao có thể trở thành thông gia với hắn được chứ!”
Tĩnh Đức phi thấy Hâm Đức hoàng đế chủ ý đã quyết không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận hiện thực, thở dài nói:
“Nếu như sau này An Dung có ủy khuất gì, thì ta sẽ không tha cho ngươi.”
Ta cười nói:
“Nương nương yên tâm, Dận Không cũng quan tâm tới An Dung như người vậy.”
Tĩnh Đức phi hừ lạnh một tiếng, phất tay áo xoay người đi ra ngoài.
Hâm Đức hoàng đế nhìn theo bóng lưng của nàng ta, cười khổ lắc đầu nói:
“Nàng yêu thương người con gái này vô cùng, đương nhiên là không muốn gả nó cho Bắc Hồ.”
Hắn chỉ vào cái ghế đối diện, ý bảo ta ngồi xuống, sau đó nói:
“Chuyện này ngươi nhất định phải xử lý tốt, không thể để mất thể diện của Đại Khang ta.”
“Hài nhi biết.”
Hâm Đức hoàng đế lại nói:
“Chuyện Bắc Hồ công chúa thế nào.”
Ta gật đầu, đem chuyện an táng Dận Tường kể lại một lần.
Hâm Đức hoàng đế thở dài nói:
“Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tâm lực của trẫm cũng cạn kiệt rồi, ngày mai ngươi theo ta tới thiên đàn tế thiên!”
Trong lòng ta thầm mừng rỡ không ngớt, hắn mang ta đi thiên đàn tế thiên, có phải là có ý niệm truyền ngôi cho ta hay không?
Hâm Đức hoàng đế dừng dừng lại nói:
“Hai ngày nay ta luôn mơ thấy... Dịch quý phi xuất hiện ở bên cạnh ta, đêm nay ngươi thay ta tới Thục Đức Cung, túc trực bên cạnh linh cữu của nàng.”
Ta có chút dở khóc dở cười, Hâm Đức hoàng đế sao có thể bảo ta đi túc trực linh cữu được chứ, chắc là do hắn nghĩ Dịch quý phi chết oan, nhưng mà cho dù thế nào, ta cũng không thể cự tuyệt.
Đêm nay ta đành phải ở lại Thục Đức Cung, đốt tiền giấy cho nàng, rồi nghiêm chỉnh đứng ở bên cạnh linh bài. Di thể của Dịch quý phi đã an táng từ lâu, linh đường này mới lập được hai ngày, đối với nơi này ta không xa lạ gì, bởi vì đây là địa điểm mà ta gặp Trân Phi lần đầu tiên.
Tiểu thái giám Lạc Mịch đốt nến, thần thần bí bí đi tới bên cạnh ta, thấp giọng nói:
“Bình vương điện hạ, người có biết vì sao bệ hạ bảo người đi túc trực linh cữu không?”
Ta không nhịn được nói:
“Có chuyện cứ nói rõ đi, sao lại phải ấp a ấp úng.”
Lạc Mịch thấp giọng nói:
“Hai ngày nay trong hoàng cung có ma, người ta toàn nói là do linh hồn của Dịch quý phi không siêu thoát được, đêm nào cũng ở trong cung khóc lóc...”
Một trận gió lạnh thổi qua, ta không tự chủ được rùng mình một cái, nhẹ giọng quát lên:
“Trên đời này làm gì có ma quỷ, ngươi nói bậy bạ gì đó.”
Lạc Mịch sợ đến sắc mặt trắng bệch, hàm răng cũng run lên nói:
“Nô tỳ đã tận mắt nhìn thấy một bạch y nữ tử bay ngang qua nơi này...”
Ta thấy hắn càng nói càng kỳ cục, cả giận nói:
“Cút ra ngoài cho ta, đừng có ở chỗ này giả thần giả quỷ.”
Lạc Mịch xoa xoa mồ hôi lạnh, vội vàng lui ra ngoài.
Trong toàn bộ Thục Đức cung chỉ còn lại có một mình ta, ta không khỏi âm thầm cảm thán, Thục Đức Cung và Thanh Nguyệt cung chính là hai tòa lãnh cung, các phi tần chết ở đây đâu chỉ có một mình Dịch quý phi.
Xem ra Hâm Đức hoàng đế cũng nghe được tin đồn ma quái, bảo ta túc trực ở đây là để an ủi cho oan hồn của Dịch quý phi.
Lúc tối vẫn còn các cung tần quen biết Dịch quý phi tới phúng viếng, từ hành động này cũng nhận thấy, Dịch quý phi là người không tệ, đồng thời những người này cũng không muốn oan hồn của nàng ta quấn bên cạnh mình.
Thiếp thân cung nữ Ngọc Tỏa của Trân Phi cũng tới đây phúng viếng, nàng không ngờ tới người túc trực bên cạnh linh cữu lại là ta, đợi cho người khác rời đi, mới đi tới bên người ta, thấp giọng nói:
“Nương nương bị bệnh…”
Ta ngẩn ra, từ hôm ở Dưỡng Tâm Điện thấy Hâm Đức hoàng đế đánh Trân Phi một cái bạt tai, ta đã không gặp lại nàng nữa.
Ngọc Tỏa nói:
“Vốn chính nương nương muốn tới, nhưng mà do thân thể yếu ớt, nô tỳ mới khuyên người ở lại trong cung nghỉ ngơi.”
Nàng nhẹ giọng nói:
“Nô tỳ sẽ trở về báo lại cho nương nương...”
Ta thấp giọng nói:
“Ngươi bảo nàng yên tâm dưỡng bệnh, không nên tới đây.”
Ta tuy rằng lo lắng bệnh tình của Trân Phi, nhưng cũng không dám mạo hiểm gặp riêng nàng ở trong cung.
Trong đôi mắt của Ngọc Tỏa lộ ra vẻ thất vọng:
“Nô tỳ biết, nương nương rất muốn gặp người.”
Ta lạnh lùng nói:
“Ngươi nói hơi nhiều đấy!”
Từ ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng ho khan, ta và Ngọc Tỏa đồng thời ngẩn ra, bởi thấy Trân Phi khoác một cái áo choàng đi tới.
Ngọc Tỏa vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, nói:
“Sao nương nương lại tới đây!”
Trong đôi mắt của Trân Phi đã có ánh lệ, nàng nhìn chăm chú vào ta, hai giọt lệ kích động rơi xuống.
Nàng không ngờ ởnơi này còn gặp được ta, tình cảnh triền miên ngày xưa nhất thời xông thẳng lên đầu.