[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 87 : Dân loạn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ta đặt bàn tay của An Dung công chúa vào trong bàn tay của Thác Bạt Thuần Chiếu, Thác Bạt Thuân Chiếu đặt bàn tay nhỏ nhắn của Lục Châu vào trong tay của ta. Đây là một trao đổi vì lợi ích chính trị của hai nước, đối với Bắc Hồ mà nói, bọn họ sẽ có được một hậu phương yên ổn, toàn tâm toàn ý tấn công Đông Hồ. Đối với Đại Khang mà nói là duy trì được sự bình yên nơi biên giới phía bắc, mà người thu hoạch lớn nhất chính là ta. Mục trường và Lục Hải Nguyên là đồ cưới mà Thác Bạt Thọ Thiện cho ta, cưới Thác Bạt Lục Châu làm vợ, ta có thêm một thân phận làm phò mã của Bắc Hồ, địa vị trong đám hoàng tử đã có thể đủ lực chống lại Cần vương và Hưng vương. Thác Bạt Thuần Chiếu đặt hai cuốn da dê vào trong tay của ta: “Bình vương, đây là thánh chỉ tặng Lục Hải Nguyên cho ngươi, mong rằng sau này ngươi có thể biến nó trở thành một vùng đất giàu có.” Để Thác Bạt Thọ Thiện đưa thánh chỉ cho ta, cũng là một hiệp nghị bí mật giữa ta và Thác Bạt Thuận Chiếu, ta làm thế này sẽ không bị Hâm Đức hoàng đế thu lại. Hai loại nhạc khác nhau đồng thời được tấu lên, hai bên hoàn tất những nghi thức giao tiếp, Tĩnh Đức phi khóc ngất lên ngất xuống, trong lúc ly biệt, An Dung công chúa cũng rơi lệ. Ngược lại Thác Bạt Lục Châu lại biểu hiện vô cùng kiên cường, không rơi một giọt nước mắt nào, cùng với hoàng huynh từ biệt xong là được hai thị nữ đỡ lên xe ngựa, đứng cạnh ta. “Bảo trọng!” Ta hướng Thác Bạt Thuần Chiếu đưa tay ra. Thác Bạt Thuần Chiếu cùng ta nắm tay, nở nụ cười, nói: “Mong là có một ngày, chúng ta có thể uống thỏa thích như buổi tối hôm qua.” “Nhất định sẽ có cơ hội!” Nhìn Thác Bạt Thuần Chiếu dẫn đội ngũ đón dâu ở chân trời phía bắc, ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong đợt cưới xin này, đồng cỏ vô tận dưới chân đã trở thành lãnh địa của ta. Đường Muội đi tới phía sau ta, thấp giọng nói: “Công tử, vừa có tin tức, Trử Đại Tráng không phái binh tới tiếp thu Lục Hải Nguyên.” Ta không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, Trử Đại Tráng đúng là một phế vật, hiệu suất làm việc kém tới cực điểm. Cũng may là hắn ở nơi này không còn bao nhiêu thời gian nữa, không lâu nữa Tiêu Trấn Kỳ sẽ từ Khang Đô trở lại thay thế vị trí của hắn. Ta hướng Đường Muội nói: “Thu thập một chút, chúng ta lập tức trở về Tuyên Thành.” Đại hôn của ta và Thác Bạt Lục Châu sẽ diễn ra vào ba ngày sau, Tĩnh Đức phi tuyên bố ở lại tham gia hôn lễ của ta rồi mới trở về Khang Đô, nhưng mà hôn lễ còn chưa diễn ra thì chuyện khó khăn đã kéo tới. Để xây dựng tân cung, Hâm Đức hoàng đế trắng trợn mộ dân công, ra lệnh cho Dực vương và Hưng vương là phải tuyển được hai mươi vạn dân binh, khu vực Tuyên Thành phải chịu con số là tám nghìn người, đây cũng là kết quả mà Dực vương khổ công né tránh mới có được. Nhân số tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng đối với Tuyên Thành mới chỉ khôi phục được một chút nguyên khí cũng là một tai nạn lớn, huống chi khi ở Khang Đô, Hâm Đức hoàng đế đã giao cho ta thống nhất quản lý than đá của Tuyên Thành, dùng danh nghĩa của quốc gia thu mua, lợi nhuận toàn bộ nộp vào quốc khố. Hai chuyện này đồng thời tiến hành, không chỉ làm tâm tư của thương nhân có biến, mà bách tính cũng oán thán dậy đất, bao nhiêu danh vọng mà ta khổ cực gây dựng đã sụp đổ trong chốc lát. Chuyện mộ dân công là do quân đội địa phương phụ trách, sau khi Trử Đại Tráng nhận được mệnh lệnh, đã tuyên bố mộ binh ở Tuyên Thành làm cho gà bay chó chạy, bách tính hoang mang. Triệu Đông Tề không còn cách nào xoay sở với chuyện này, không còn cách nào khác là chạy tới vương phủ xin giúp đỡ. Hắn nhíu mày nói: “Bình vương điện hạ, bởi vì chuyện mộ binh mà lòng người ở Tuyên Thành bàng hoàng vô cùng, Trử Đại Tráng đã bắt đi hơn ba trăm thợ mỏ trong các mỏ than, công nhân ở đây đình công không sản xuất, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì tổn thất của Tuyên Thành vô cùng nhiều.” Ta cả giận nói: “Cái tên hỗn trướng Trử Đại Tráng này, tại sao không có sự đồng ý của ta đã mộ dân công? Ngươi thân là tri phủ một phương, tại sao không ngăn cản hắn?” Triêu Đông Tề than thở: “Việc này là do quân đội phụ trách, không có liên quan gì tới dân chính, nha dịch của ty chức làm sao đấu được với binh sĩ.” Ta vỗ mạnh một cái lên bàn nói: “Bảo hắn tới gặp ta!” Hóa ra Trử Đại Tráng không phái binh tiếp nhận Lục Hải Nguyên là vì hắn đã dồn hết sức cho chuyện này. Ta càng nghĩ càng bực, loại phế vật này giữ bên người sớm muộn gì cũng là một tai họa. Trử Đại Tráng tuy rằng tầm thường, thế nhưng cũng không phải là ngu xuẩn, thấy sắc mặt của ta, hắn hiểu ngay là vì chuyện gì. Hắn không đợi ta phát hỏa, liền móc ra quân lệnh trong ống tay áo, nói: “Bình vương chớ trách, mạt tướng cũng chỉ là thân bất do kỷ, mệnh lệnh này là do Dực vương và Hưng vương ban ra, thuộc hạ chỉ còn cách vâng theo.” Trong lòng ta thầm mắng, lão hỗn đản này lại dám mang nhạc phụ ra dọa ta, ta không nhìn vào cái quân lệnh, cười lạnh nói: “Mộ dân công, tại sao ngươi không thương lượng với ta trước? Xuất động quân đội mộ binh, khiến cho Tuyên Thành gà bay chó sủa, lòng người bàng hoàng, hiện giờ toàn bộ các mỏ than ở Tuyên Thành đã đình công, trách nhiệm này ngươi gánh được sao?” Trử Đại Tráng cung kính nói: “Bình vương có điều không biết, bách tính Tuyên Thành từ trước đến nay gian xảo thành tính, nếu như dùng quan phủ mộ binh, thì bọn họ sẽ không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, hiện giờ chỉ còn cách dùng phương pháp này, mới có thể gom đủ tám nghìn tráng đinh.” Triệu Đông Tề nói: “Trử tướng quân, ngươi mộ dân công, vì sao lại bắt hơn ba trăm công nhân của mỏ than?” Trử Đại Tráng nói: “Bọn họ cũng là bách tính Tuyên Thành đương nhiên cũng có trách nhiệm đi lính, hơn nữa trong dân toàn là người già yếu, làm sao gom đủ tám nghìn người bây giờ.” Ta giận tím mặt nói: “Trử Đại Tráng! Ngươi đừng ở chỗ này già mồm át lẽ phải, Tuyên Thành là ấp phong của bản vương, bách tính là con dân của ta, không có sự chấp thuận của ta, không ai có thể bắt lính!” Trử Đại Tráng thấy ta thật sự nổi giận, ngơ ngác đứng ở một bên không dám lên tiếng. Ta cả giận nói: “Ta không không cần biết ngươi vì lý do gì, nhưng phải lập tức thả công nhân mỏ than ra, nếu như ngày mai các mỏ than không khởi công đúng thời hạn, ta sẽ hỏi tội ngươi!” Trử Đại Tráng bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: “Thứ cho mạt tướng khó lòng tòng mệnh, nếu như cãi hoàng mệnh, mạt tướng cũng khó thoát tử tội, xin Bình vương cứ trị tội!” Ta căm tức nhìn Trừ Đại Tráng, trong đôi mắt hầu như đã phun ra lửa: “Trử Đại Tráng! Ngươi nghĩ rằng ta không dám chém ngươi thật hay sao!” “Điện hạ bớt giận!” Không biết từ chỗ nào, Sở Nhi vội vã chạy tới, nàng đưa tay nâng Trử Đại Tráng dậy, dùng ánh mắt oán trách nhìn ta một cái, nhẹ giọng nói: “Trử thúc thúc, có chuyện gì xảy ra, mà người lại như vậy?” Trử Đại Tráng than thở: “Vương phi nương nương, tất cả đều là lỗi của mạt tướng.” Ta tức giận hừ một tiếng. Sở nhi đi tới bên cạnh ta, khuyên ta ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Đều là người mình cả, có gì mà không thể thương lượng, Trử thúc thúc, chuyện mộ binh có thời hạn bảy ngày, người cũng không cần nóng vội, sản xuất ở mỏ than ngàn vạn lần không thể dừng lại, người hãy nghe lời điện hạ phân phó, thả những công nhân kia ra trước đi.” Nàng lại chuyển hướng nhìn ta nói: “Trử thúc thúc cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh cấp trên, tuy rằng có tạo thành ảnh hưởng không tốt, thế nhưng người cũng chỉ là vô tâm, sao huynh phái tức giận như vậy.” Cảm tình của Trử Đại Tráng và Dực Vương không giống như bình thường, ở trong lòng Sở Nhi hắn là thúc thúc, nàng đương nhiên không muốn nhìn tình cảnh trước mắt. Ta thở dài nói: “Ta không phải là tức giận Trử tướng quân, nếu như xử lý chuyện này không tốt, rất có khả năng sẽ phá hỏng cục diện bình yên của Tuyên Thành, thậm chí có thể làm dân loạn.” Lúc này thủ hạ của Trử Đại Tráng là Đỗ Phi Hùng hớt ha hớt hải được Đường Muội dẫn vào, trong lòng ta không khỏi chấn động, ngàn vạn lần đừng có giống như ta nói, mong là dân tâm không có chuyện gì. Đỗ Phi Hùng không kịp hít thở nói: “Bình vương điện hạ! Trử tướng quân! Bách tính của Sở Châu làm loạn, đốt cháy phủ nha, hơn nữa...” Hắn đưa mắt nhìn ta một cái. Ta nói: “Nói mau!” Đỗ Phi Hùng nói: “Bọn họ bao vây Đức Vương phủ, bắt Đức Vương bắt làm con tin, Sở Châu phái người hướng chúng ta cầu viện.” Tất cả mọi người đều thất kinh, không ai ngờ tới thế cục lại biến hóa như vậy. Sở châu và Tuyên Thành giáp ranh, nếu như Sở Châu loạn đương nhiên cũng sẽ lan tới chỗ ta. Ta quả đoán nói: “Chuyện này phải lập tức trở lại bình thường, Trử tướng quân ngươi điều nhân mã trợ giúp Sở châu binh loạn.” Trử Đại Tráng gật đầu. Ta lại hướng Đường Muội nói: “Đường Muội ngươi dẫn theo võ sĩ giúp Trử tướng quân, cần phải đảm bảo được an toàn của hoàng huynh ta.” Đường Muội dẫn theo năm trăm võ sĩ tới trước phủ, ta gọi hắn qua một bên, thấp giọng nói: “Biết ta bảo ngươi đi làm gì không?” Đường Muội thấp giọng nói: “Xin công tử phân phó.” Ta lạnh lùng nói: “Lần dân loạn ở Sở Châu này là một cơ hội tốt nhất với chúng ta, ta không hy vọng Đức Vương tiếp tục ở lại trên thế gian này!” Đường Muội gật đầu: “Đường Muội nhất định làm tốt chuyện này.” Ta hạ giọng nói: “Ta sẽ thông báo cho Nhã Khắc dẫn bộ hạ đột nhập Lục Hải Nguyên, hấp dẫn một bộ phận binh lực của Trử Đại Tráng, ngươi nhân cơ hội này giết chết hắn!” Đường Muội hít một hơi lạnh, hắn ngàn vạn lần không ngờ ta lại hạ thủ với người này. Ta vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Sự tình biến hóa quá nhanh, ta cũng không chờ thêm được nữa, nếu như tất cả thuận lợi, Tiêu đại ca sẽ nhanh chóng được Dực vương phái tới thay thế vị trí của Trử Đại Tráng.” Đức Vương là Cần vương huynh đệ của ta, là con trai của Túc Trang hoàng hậu, dựa theo lẽ thường mà nói, khả năng kế vị của hắn cao hơn ta một chút. Sỡ dĩ ta giết hắn, không phải vì nguyên nhân này, mà Đức Vương vừa chết, Sở Châu sẽ trở thành nơi vô chủ, rất có khả năng ta sẽ được làm người tiếp quản. Tình hình đột nhiên thay đổi làm ta phải hoãn hôn lễ lại, sau khi đi tới hoa viên, thấy Thác Bạt Lục Châu và Sở Nhi cùng Tĩnh Đức phi đang nói chuyện, ta mỉm cười đi tới. Ta hướng Tĩnh Đức phi hành lễ nói: “Dận Không tham kiến nương nương!” Tâm tình Tĩnh Đức phi dường như đã bình thường lại hơn trước nhiều, nàng cười nói: “Dận Không, ngày mai là hôn lễ của Lục châu, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?” Thác Bạt Lục Châu dùng một đôi sáng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta, dựa theo quy củ của bên nàng, thì trước hôn lễ không thể bỏ khăn che mặt xuống. Tuy rằng ta không nhìn thấy khuôn mặt nàng, nhưng từ đường nét mà nói, đây đúng là một mĩ nhân. Ta mỉm cười nói: “Hài nhi đang muốn cùng nương nương thương lượng việc này, Sở Cháu đột nhiên xảy ra dân loạn, hài nhi muốn lùi ngày thành hôn lại, đợi phong ba qua đi, sẽ cử hành hôn lễ.” Ta nhìn về phía Thác Bạt Lục Châu nói: “Công chúa nghĩ như thế nào?” Ta thầm nghĩ trong lòng: “Nàng chẳng qua chỉ là một cô bé mà thôi, đâu hiểu được chuyện hôn nhân là thế nào.” Sở Nhi nhăn mày nói: “Không thể, ngày giờ đã thông báo cho Bắc Hồ, nếu như chúng ta đột nhiên thay đổi, thì có thiếu tôn trọng họ không?” Tĩnh Đức phi gật đầu nói: “Dận Không, ta cũng không thể ở lại nơi này lâu, hậu cung sự vụ phức tạp, ta phải mau chóng quay về xử lý, hôn lễ cứ như vậy tiến hành đi.” Lúc này Dực Hổ và Phúc Oa đã chạy tới, hướng Thác Bạt Lục Châu gào lên: “Tiểu nha đầu! Chúng ta lại tỷ thí tài bắn cung một lần nữa!” Thác Bạt Lục Châu hai mắt sáng ngời, có vẻ dị thường hưng phấn, đứng lên nói: “Ta sợ hai người các ngươi ư?” Nói xong là đứng dậy chạy theo hai người liền. Ta cười khổ lắc đầu, rõ ràng nàng chỉ là một hài tử ham chơi, làm sao đảm đương được vị trí thê tử của ta? Sở Nhi và Tĩnh Đức phi nhịn không được nở nụ cười. Tĩnh Đức phi nói: “Mấy hài tử này ngày hôm qua tỷ thí tài bắn cung, Lục Châu đoạt được đệ nhất, hai tên tiểu tử này không phục, hôm nay lại tới khiêu chiến.” Ta xấu hổ ho khan một tiếng nói: “Mọi người cứ nói chuyện đi, ta đi xem Dịch An chuẩn bị thế nào rồi.” Đi tới hậu viện, ta mơ hồ nghe thấy tiếng gõ mõ, ta hiếu kỳ đi tới, thấy ở một căn phòng có tiếng tụng kinh, ghé vào cửa sổ thì thấy Dao Như đang quỳ gối trước tượng phật, vóc người của nàng vô cùng tiều tụy. Dao Như bỗng nhiên dừng tụng kinh, nhẹ nhàng khóc nức nở. Thấy nàng đau khổ như vậy, trong lòng ta lại mềm đi. Nàng vừa khóc thút thít, vừa nói: “Bồ tát... cầu người phù hộ cho phụ thân và... đại ca con bình an...” Ta thấy nàng cầu bình an cho người nhà, lửa giận trong lòng lại một lần nữa thiêu đốt, một cước đạp tung cửa phòng, đi vào. Dao Như không nghĩ tới ta sẽ đứng ngoài cửa nghe trộm, sợ đến mức thét một tiếng chói tai, khuôn mặt cắt không còn giọt máu. Ta cười lạnh nói: “Nàng lo cho phụ thân và huynh trưởng như vậy, vì sao không theo họ rời đi!” Dao Như quỳ rạp xuống trước mặt ta khóc nói: “Công tử... thiếp... thiếp không có ý này...”  Ta cả giận nói: “Ta hôm nay mới hiểu được, ở trong lòng nàng, người nhà vẫn trọng yếu hơn ta, uổng cho sự đối đãi với của ta với nàng!” “Công tử...” Ta hừ lạnh nói: “Trong lòng của nàng còn có vị trí của ta không?” Dao Như nức nở nói: “Công từ đối với Dao Như ân trọng như núi, Dao Như không dám có ý nghĩ phản bội.” Ta ha hả cười lạnh nói: “Lúc ở Tế Châu, nàng để huynh trướng lừa ta, bây giờ nàng lại để người nhà mà tổn thương hài nhi của ta, ta cũng không trách nàng, vậy vì sao nàng lại đem bí mật của ta nói cho phụ huynh nàng biết?” Dao Như ôm lấy đùi ta, khóc nói: “Thiếp không phản bội công tử... thiếp... đã khuyên gia phụ giao sổ sách cho người,... phụ thân nói với thiếp là có chỉ nửa tấm bản đồ, giao cho người cũng không có tác dụng gì,... trong tình thế cấp bách.. . thiếp liền...” Ta hừ lạnh một tiếng: “Chuyện cho tới bây giờ, nàng vẫn còn nói dối, nếu như không phải nàng bán đứng ta, thì vì sao huynh trưởng nàng lại biết!” Ta cố sức giật hai cánh tay nàng ra, xô nàng ngã xuống đất, không ngoảnh lại đi ra ngoài cửa. “Công tử...” Dao Như thống khổ kêu lên. Chẳng biết từ lúc nào, trời đã đổ mưa phùn, trong lòng ta phiền muộn tới cực điểm, thấy Dịch An đi tới trước mặt, hắn cười nói: “Tiểu chủ nhân, hôn sự đã chuẩn bị xong, người có muốn đi xem thế nào không?” Ta tức giận nói: “Bảo ngươi làm thì làm đi, chẳng nhẽ chuyện gì cũng phải ta làm hay sao?” Dịch An từ trước tới nay đâu thấy ta tức giận như vậy, cuống quít gật đầu, lặng lẽ lui qua một bên. Ta nghĩ tới một chuyện, chỉ tay vào cái phòng nhỏ, nói: “Ai bảo ngươi dựng phật đường ở chỗ này?” Dịch An thấp giọng nói: “Là Dao Như cô nương tụng kinh cầu khẩn...” “Dẹp đi!” Ta nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người căm tức nhìn Dịch An nói: “Lập tức dỡ xuống cho ta!” Dịch An cuống quít lên tiếng, sai hai gã hạ nhân đi tới căn phòng nhỏ. Dân loạn Sở Châu đã làm cho tâm sự ta nặng nề, lúc nãy lại nghĩ tới chuyện Dao Như cầu khẩn cho phụ huynh nàng, lửa giận trong lòng ta không thể kiềm được nữa, đi ra ngoài vương phủ, muốn tìm một nơi nào đó vắng vẻ phát tiết một chút. Ta còn chưa đi tới đại môn, thì ở phía sau đã thét lên một tiếng kinh khủng Trong lòng ta run rẩy, xoay người lại, thấy Dịch An nước mắt ràn rụa đuổi theo: “Tiểu chủ nhân... Dao Như cô nương...” Hắn nghẹn ngào nói không ra lời. Trong lòng ta nhất thời trầm xuống, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, dường như ngã vào vực sâu vô tận, phải mất một lúc mới định thần lại được, điên cuồng phóng vào trong phật đường. Dao Như nằm im trong vũng máu, vết cắt sâu ở cổ tay của nàng vẫn chảy máu, trên trán máu tơi cũng không ngừng chảy ra, hiển nhiên là sau khi nàng cắt mạch máu, lại lao đầu vào tường. Ta ôm lấy nàng, tay phải đè mạch môn, tay trái đè lại nàng trán, quát lên: “Nhanh đi tìm Tuệ Kiều...” Hai tay ta đã dính đầy máu của Dao Như, trong đầu trống rỗng, ta không biết mình đang làm cái gì nữa, nước mắt bất lực chảy xuống.  Khi ta khôi phục được ý thức, thì trước mắt toàn là những cảnh triền miên với Dao Như,càng nhìn thấy ta càng hổ thẹn. “Dao Như!” Trong lòng ta cứ gầm lên tên của nàng, nhưng ở cổ họng chỉ phát ra tiếng rên rỉ và nức nở. Nhận được tin tức, Tuệ Kiều và Sở nhi, tất cả các nàng đều chạy tới, nhìn thấy tình cảnh thê thảm trước mắt, không ai đành lòng được cả. Sở nhi và Yến Lâm đỡ ta dậy. Tuệ Kiều lập tức bắt đầu cứu trị cho Dao Như. Ta run rẩy, thân hình như bị vùi trong băng lạnh, nếu như Dao Như chết, thì chính ta là hung thủ sát hại nàng. Ta bỗng nhiên chú ý tới một tấm lụa trắng, có mấy dòng chữ được viết bằng máu. Sở Nhi định giấu đi, nhưng đã bị ta nhìn thấy, nói: “Đưa cho ta!” Khi mở mảnh lụa ra, chỉ thấy những hàng chữ đỏ lòm mà giật mình: “Dao Như giúp phụ huynh, không còn mặt mũi nhìn công tử, chỉ có cái chết, mới báo đáp được đại ân của người... Dao Như không bao giờ bán đứng công tử cả... Kiếp này vĩnh viễn không, kiếp sau cũng vậy... chuyện bản đồ, là phụ thân lừa Dao Như nói ra... Huynh trưởng bức bách Dao Như lấy trộm bảo đồ, Dao Như không chịu, trong lúc tranh chấp mới đả thương tới cổt nhục trong bụng... Mỗi lần cầu nguyện, Dao Như đều cầu cho công tử đầu tiên... nếu như có kiếp sau... Dao Như vẫn nguyện hầu hạ bên người công tử...” Những chữ càng về sau lại càng nguệch ngoạc, hiển nhiên là do sức đã giảm dần. Ta cố sức cắn môi, cho tới khi máu chảy ra mà không biết, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dao Như, ta hổ thẹn vạn phần, sao ta lại không nghe Dao Như giải thích cơ chứ? Nàng ở trong phật đường cầu nguyện cho ta đầu tiên, ta đâu có nghe thấy, lấy cái gì mà lại khẳng định là nàng chỉ nghĩ cho phụ huynh của nàng? Khi xảy ra, với tư cách là người mẹ, nàng chắc chắn là khó chịu vô cùng, vì sao ta không đặt mình vào hoàn cảnh của nàng mà nghĩ cơ chứ. Sự giảo hoạt của Điền Tuần chẳng nhẽ ta còn không biết hay sao, Dao Như chỉ một lòng muốn có sổ sách để giao cho ta, bị hắn lừa gạt là chuyện đương nhiên, sao ta lại có thể trách nàng được? Thân hình ta run lên từng đợt, khàn giọng nói: “Dao Như! Đừng có rời xa ta, đừng dùng phương thức này dằn vặt ta...” Sở nhi và Yến Lâm một trái một phải kéo ta lại, thất thanh khóc ồ lên. Tay chân của Dao Như đột nhiên giật giật, ta hoảng sợ xông lên cầm lấy cánh tay lạnh băng của nàng. Tuệ Kiều nhất thời bối rối, lấy kim khâu, liên tục châm vào mấy yếu huyệt của nàng. Ta lớn tiếng nói: “Nàng không thể chết, ta không cho phép nàng chết...” Đột nhiên ta bị ai đó đập một cái vào gáy, ngã lăn ra bất tỉnh. Lúc ta tỉnh lại, ta thấy mình đã nằm trên giường, Vân Na và Tư Hầu ngồi ở bên cạnh, ta ngồi dậy, xoay người đi ra cửa. Vân Na nói: “Huynh hãy tỉnh táo một chút, Dao Như còn sống!” Đi tới bên ngoài phòng của Dao Như, ánh mắt của Sở Nhi và Yến Lâm đã đỏ ngầu, thấy ta tới đây, các nàng đưa tay cản ta nói: “Tuệ Kiều đang ở bên trong chữa trị cho Dao Như, không có nàng cho phép, bất cứ người nào cũng không được đi vào.” Vân Na từ phía sau đuổi theo, nàng hổn hển nói: “Dận Không! Huynh định làm Dao Như chết phải không?” Ta giật mình, yên lặng đi qua một bên, Vân Na nhẹ nhàng ôm lưng ta nói: “Dận Không, huynh không thể ngã xuống, huynh là chỗ dựa của bọn muội, tỉnh táo lại được không?” Ta gật đầu, thế nhưng làm sao có thể bình tĩnh lại được chứ? Sau chừng một canh giờ, Tuệ Kiều mới mệt mỏi bước ra khỏi phòng. Chúng ta đồng thời vây lại. Ta nắm hai tay Tuệ Kiều nói: “Nàng ra sao rồi?” Tuệ Kiều chán nản nói: “Tính mạng thì không có trở ngại gì... thế nhưng... không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại...” Tuệ Kiều bỗng nhiên che mắt, dựa vào lan can khóc ồ lên. Ta chậm đẩy cửa phòng, Dao Như nằm im trên giường, máu đã ngừng chảy, sắc mặt nàng tái nhợt, dưới ánh nến trông như trong suốt, đôi môi khô tái nhợt. Thải Tuyết hướng ta làm dấu im lặng, rồi đi ra ngoài cửa. Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của Dao Như, nước mắt lại chảy ra, cảm giác bứt rứt làm cho ta đau đớn. Gần đây lúc nào ta cũng tự nhận mình là vương giả cứu vớt thiên hạ, nhưng tại sao lại có thể dồn nữ nhân của mình vào tuyệt lộ cơ chứ, lòng dạ này chẳng nhẽ là phong phạm của vương giả hay sao? Hơi thở của Dao Như yếu ớt vô cùng, tính mạng của nàng chỉ còn le lói như ánh lửa, ta không ngừng cầu khẩn mong nàng vượt qua cửa ải khó khăn này, một lần nữa khôi phục sức sống. Sở Nhi vỗ nhẹ vai ta, nói: “Gia Cát tiên sinh vừa từ mỏ than trở về, hắn muốn gặp huynh!” Ta lắc đầu nói: “Trước khi Dao Như tỉnh lại, ta không gặp ai cả!” Sở nhi nói: “Trông tình hình của hắn thì có vẻ như rất là cấp bách, huynh ngàn vạn lần đừng làm hỏng đại sự, Dao Như đã có bọn muội ở đây chiếu cố, huynh ở lại cũng không có tác dụng gì cả.” Nàng thấy ta không muốn rời đi, thở dài nói: “Huynh muốn ở lại cũng chỉ vì sự hổ thẹn trong lòng mà thôi, huynh muốn cho lòng mình cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Bọn muội và Dao Như giống nhau, ai cũng muốn nam nhân của mình tạo nên công to nghiệp lớn, huynh ngàn vạn lần đừng làm cho bọn muội thất vọng, làm cho Dao Như thất vọng…” Ta gật đầu, thâm tình vuốt ve khuôn mặt của Dao Như một chút, rồi mới rời đi. Gia Cát Tiểu Liên đã đợi ta ở thư phòng rất lâu rồi, ánh mắt của hắn nặng nề, nhìn thấy ta, câu nói đầu tiên của hắn là: “Công tử điều động Xoa Tháp tộc tới Lục Hải Nguyên là có ý gì?” Ta hít một hơi thật sâu, ổn định, tâm tình một chút mới nói: “Đó là di dời sự chú ý của Trử Đại Tráng!” Gia Cát Tiểu Liên nói: “Công từ đã động sát niệm với Trử Đại Tráng và Đức vương?” Ta không hề che giấu gật đầu. Ta không hề che giấu gật đầu, Gia Cát Tiểu Liên nói: “Công tử có biết ta vội vã từ mỏ than trở về là vì chuyện gì không?” Hắn thấp giọng nói: “Ta trở về là muốn công tử thừa dịp này trừ Đức vương, thu Sở Châu làm của riêng.” Gia Cát Tiêu Liên lắc đầu nói: “Thế nhưng công tử không nên diệt Trử Đại Tráng, Trử Đại Tráng chỉ là một hạng người tầm thường vô năng, huống chi hắn còn là bộ hạ thân tín của Dực vương, nếu công tử giết hắn sẽ nảy sinh khúc mắc với Dực vương, hơn nữa cũng khó mà ăn nói với vương phi.” Ta cười lạnh nói: “Ai biết?” Gia Cát Tiểu Liên nói: “Các chuyện Trử Đại Tráng làm gần đây đều chọc giận công tử, sớm muộn công tử cũng thay thế hắn bằng Tiêu Trấn Kỳ, khi ở Khang Đô, Dực vương đã đồng ý chuyện này, công tử cần gì phải nóng vội. Dùng Xoa Tháp tộc đánh lạc hướng một bộ phận binh lực của Trử Đại Tráng, biểu hiện thì xảo diệu, nhưng mà trên thực tế lại giấu đầu hở đuôi. Tiểu Liên có thể đoán được sách lược của công tử, thì người khác cũng có thể đoán được.” Ta chậm rãi gật đầu, Gia Cát Tiểu Liên nói lời này không phải là không có lý, bây giờ giết chết Trử Đại Tráng đúng là có chút liều lĩnh, ta thấp giọng nói: “Ta lập tức phái người thông tri cho Nhã Khắc!” Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói: “Công tử chớ trách, Tiểu Liên đã giả mạo ý của người phái Cự Linh đi rồi.” Ta ngơ ngác: “Cái gì?” Gia Cát Tiểu Liên nói: “Ta chờ mãi công tử không tới, sợ mất cơ hội, không thể cứu vãn sự việc, nên đã bảo Cự Linh cầm lệnh phù của công tử đi tìm Nhã Khắc, bảo bọn họ thay đổi kế hoạch, trực tiếp tới Sớ châu hiệp trợ dẹp loạn dân, về phẩn Đường Muội, ta đã phái Lang Thứ đi Sở châu thông báo, công tử không trách ta tự chủ trương đó chứ?” Ta nhíu màynói: “Nếu như không có lệnh phù của ta, Đường Muội sẽ không nghe lời...” Ta bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Gia Cát Tiểu Liên nói: “Ngươi đang gạt ta? Sao ngươi lại có lệnh phù của ta, nói, là ai bảo ngươi làm như vậy?” Gia Cát Tiểu Liên thờ dài một hơi nói: “Lấy trí tuệ của công tử, Tiểu Liên rất khó lừa được người.” “Lệnh phù là do muội cho hắn!” Sở nhi đây cửa đi đến. Ta cả kinh, nói: “Sở nhi!” Gia Cát Tiểu Liên cười nhạt một tiếng, nhanh chóng rời khỏi thư phòng. Sở Nhi u oán thở dài một hơi nói: “Chuyện này là do muội đoán ra, muội biết trong lòng huynh đã chán ghét Trử thúc thúc từ lâu rồi, vì chuyện mộ binh lại càng làm cho huynh phản cảm. Hôm nay khi huynh động sát niệm, nhân chuyện Sở Châu mà phái Đường Muội cùng xuất chinh, muội liền đoán được huynh muốn hạ thủ. Sau đó muội hỏi Đột Tạ, mới biết hắn đi Âm Sơn mời Nhã Khắc, cho nên đoán được đầu đuôi của chuyện này.” Ta thấp giọng nói: “Hóa ra muội đã nhận ra từ sớm rồi!” Sở nhi thấp giọng nói: “Hai ngày nay tâm thần của huynh bất định, muốn làm gì trong ánh mắt đều hiện rõ, muội là thê tử của huynh, đương nhiên là đoán được rồi.” Ta cười khổ nói: “Đã như vậy, vì sao muội không trực tiếp nói với ta, lại phải mời Gia cát tiên sinh làm gì?” Sở nhi nói: “Dao Như đã xảy ra chuyện như vậy, muội sao có thể trở thành một gánh nặng trong lòng của huynh nữa, huống chi chuyện này nếu như do muội nói ra, huynh chỉ nghĩ là muội một lòng muốn che chở của Trử thúc thúc, nghĩ muội ở sau lưng lừa huynh.” Trong lòng ta cảm thấy xấu hổ, những lời này của Sở nhi như đang nhắc nhở ta, nếu như ta khoan dung hơn trong chuyện của Dao Như, thì sao phải tới nông nỗi này cơ chứ. Sở Nhi nói: “Chúng ta tạm thời không nói tới quan hệ của Trử thúc thúc với Lâm gia, huynh giết thúc ấy cũng chẳng có chỗ tốt nào cả, Đức vương chết trong đám loạn dân đương nhiên có thể hiểu, thế nhưng nếu Trử thúc thúc cũng chết, phụ thân muội sẽ là người đầu tiên hiềm nghi huynh.” Ta im lặng không nói. Sở nhi nói: “Giết chết Trử thúc thúc có thể để cho Tiêu đại ca sớm thay thế vị trí, thế nhưng huynh có nghĩ tới cảm thụ của phụ thân muội không. Năm đó nếu không có Trử thúc thúc cõng phụ thân muội khỏi chiến trường, thì phụ thân muội đã mất rồi, thúc ấy là ân nhân cứu mạng của phụ thân muội, không có người sẽ không có phụ thân, lại càng không có muội...” Sở Nhi rưng rưng nói: “Dận Không, chẳng nhẽ nào để thành vương giả, phải bất chấp tất cả tổn thương người thân của mình hay sao?” Trong lòng ta đau đớn, hai tay nắm chặt, vô lực nói: “Ta... sai rồi...” Sở Nhi lắc đầu nói: “Huynh không sai, lỗi là của bọn muội, bọn muội chỉ là nữ tử nên ánh mắt và ý chí không thể lớn như huynh được, bọn muội không thể lúc nào cũng sẵn lòng buông bỏ thân tình và tình cảm như huynh. Nhưng mà mỗi người trong bọn muội đều thật tâm với huynh, toàn tâm toàn ý yêu huynh, bọn muội yêu cầu không nhiêu, huynh có thể hiểu không?” Ta nặng nề gật đầu, Sở nhi giang tay ôm ta vào trong lòng. Sở nhi không chỉ nói rõ cho ta hiểu chuyện Trử Đại Tráng, mà chuyện của Dao Như cũng giống như vậy.  Các nàng không thể giống như ta, không thể buông bỏ được người thân bên cạnh, ta không thể bắt ép các nàng vì ta mà bỏ tất cả được. Ta hôn lên khuôn mặt đầy lệ của Sở nhi, thấp giọng nói: “Ta không bao giờ... làm tổn thương tới tình cảm của các nàng nữa...”