[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 96 : Trở thành sự thật


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Khinh Nhan nói như vậy, làm cho ta như cảm thấy mình gặp ánh sáng bình minh. Hán Thành Đế muốn mượn lễ mừng thọ để liên minh bốn nước, thế nhưng hắn không ngờ tới là sóng ngầm cũng bắt đầu khởi động ở sau lưng. Ma Môn dòm ngó Mâu thị bào tàng, Hoàn Tiều Trác phải báo huyết hải thâm cừu, đủ các loại thế lực đều im lặng tập trung vào Hán đô. Trong đầu của ta đang nghĩ tới một cảnh phong vân đổi sắc thật lớn, tình thế càng hỗn loạn bao nhiêu lại càng có lợi với ta bấy nhiêu, ta phải chuẩn xác nắm chắc cơ hội, chuẩn bị chạy trốn khi mà phá hỏng âm mưu liên minh của Hán Thành đế. Vầng trăng đã lên, mây gió phân rõ, dung nhan mỹ lệ của Khinh Nhan sáng tỏ như ánh trăng, ánh mắt của nàng sáng ngời mà thâm thúy, rất khó nắm bắt được nội tâm chân chính của nàng. Ta chậm rãi đưa ra điều kiện thứ nhất của mình: “Giúp ta tìm được nơi ở của Điền Tuần.” Khinh Nhan mỉm cười nói: “Hắn ở trong tay Lý Mộ Vũ, muốn gặp đến hắn sợ rằng không dễ dàng như vậy.” Ta gật đầu, trong đôi mắt hiện lên sự phẫn hận. Khinh Nhan nói: “Ngươi bây giờ đã không cần phải gặp hắn, từ khi hắn hiến tàng bảo đồ cho Hán Thành đế, thì đã là một phế vật rồi.” Ta chậm rãi đứng dậy, mở hai tay ra nói: “Xem ra ta phải nhanh chóng tìm Đoạn quốc sư để cùng nàng ôn chuyện cũ một chút.” Trên mặt Khinh Nhan nở một nụ cười khiến lòng người đắm say: “Bây giờ cách đại thọ của Hán Thành Đế chỉ còn mấy ngày, cơ hội để ngươi gặp nàng sẽ rất nhiều.” Khinh Nhan nói rất đúng, lòng trả thù của nữ nhản rất nặng. Trở lại trạm dịch, Thác Bạt Lục Châu vẫn đang ở trong hoa viên chờ ta. Ta có chút kinh ngạc nói: “Sao vậy? Đã trễ thế này sao còn chưa đi ngủ?” Thác Bạt Lục Châu phẫn nộ nhìn chằm chằm vào ta nói: “Ngươi có phải là đi gặp cô ca kỹ kia đúng hay không.” Trong lòng ta cười thầm, không nghĩ tới sự ghen tuông của tiểu nha đầu này rất cao, ta đi tới bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Ta chỉ là đi ăn cơm, chứ chưa làm chuyện gì cả.” Đôi mắt đẹp của Lục Châu trở nên căm giận, nhìn chằm chằm vào ta, nói: “Ở trong lòng của ngươi, ta còn kém ca kỹ này ư?” Ta cảm thấy buồn cười, đưa tay sờ sờ khuôn mặt của nàng, lại bị Lục Châu tóm lấy, hung hăng cắn một cái, ta đau kêu thảm thiết cuống quýt thu hồi tay về. Lục Châu nói: “Ta hận ngươi!” Rồi nàng xoay người chạy vào trong phòng. Ta lắc đầu, thổi thổi ngón tay, đang muốn đi vào trong phòng, thì lại nghe thấy động tĩnh rất nhỏ ở trong bụi cây. Ta nhướng mày, quát lớn: “Là ai, cút ra đây cho ta!” Khuôn mặt Tiêu Tín đỏ bừng từ trong bóng cây đi ra, ta lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn cho tới khi hắn cúi đầu xuống, mới nói: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi, còn đến đây làm gì?” Tiêu Tín quỳ xuống đất nói: “Tối nay thuộc hạ phụ trách tuần tra ban đêm, thấy vương phi ở đây, trong lòng sợ người không an toàn, cho nên lặng lẽ bảo hộ ở bên, chứ không có ý nghe trộm điện hạ và vương phi nói chuyện.” Hắn nói những lời này chẳng phải là thừa nhận nghe được toàn bộ câu chuyện của ta và Lục Châu hay sao. Ta không khỏi có chút phẫn nộ, lạnh lùng hừ một tiếng. Tiêu Tín thấp giọng nói: “Điên hạ… kỳ thực... ty chức cũng có môt câu muốn khuyên người…” “Ngươi nói đi!” Thanh âm của ta trở nên lạnh lùng vô cùng. Tiêu Tín nói: “Khinh Nhan kia dù sao cũng chỉ là một nữ tử phong trần, tội gì điện hạ phải trầm mê như vậy, Vương phi đối với người tình thâm ý trọng, sao điện hạ có thể làm cho người thương tâm.” Ta giận tím mặt, bỗng nhiên giơ chân lên đạp ngã Tiêu Tín trên mặt đất, nói: “Đồ hỗn trướng! Từ khi nào ngươi dám giáo huấn ta rồi?” Tiêu Tín một lần nữa bò tới trước mặt ta, quỳ gối nói: “Tiêu Tín chết tiệt! Thế nhưng câu nói của thuộc hạ đều xuất phát từ đáy lòng, kính xin điện hạ suy xét.” Ta giận dữ hét: “Có phải là ngươi vì Lục Châu mà nhắc tới thân phận của Khinh Nhan? Còn nhỏ tuổi mà đã bàn luận thị phi, hôm nay ta phải thay phụ thân ngươi giáo huấn ngươi mới được!” Đường Muội thấy động tĩnh như vậy, nên cuống quýt chạy tới nơi này, ôm lấy cánh tay của ta nói: “Công tử, Phúc Oa vẫn chỉ là một hài tử, nếu như có gì sai lầm, thì người hãy nể mặt Tiêu đại ca mà tha cho nó đi.” Do cơn giận còn sót lại, nên ta nặng nề hừ một tiếng. Tiêu Tín sắc mặt tái nhợt, nhưng môi vẫn mím chặt, biểu tình có vẻ dị thường quật cường, hắn thấp giọng nói: “Tiêu Tín mạo phạm điện hạ tội đáng chết vạn lần, thế nhưng điện hạ nếu tiếp tục trầm mê vào trên người cô gái kia thì sẽ ảnh hưởng tới đại sự, điện hạ có giết Tiêu Tín, Tiêu Tín vẫn phải nói như vậy.” Đường Muội cả giận nói: “Phúc Oa! Câm miệng! Công tử làm việc đương nhiên là có chừng mực, đâu tới phiên ngươi nói hươu nói vượn?” Hắn rất sợ ta sẽ hành động quá khích, cho nên giành trước răn dạy Phúc Oa. Ta thấy được Tiêu Tín như vậy, tức giận cũng tiêu mất phân nửa, hài tử này chẳng qua chỉ là có tình cảm với Lục Châu, cho nên mới cảm thấy ta có tình cảm với Khinh Nhan, huống chi hắn vẫn muốn tốt cho ta, ta thở dài một hơi nói: “Ngươi đứng lên đi!” Đường Muội biết ta đã tha thứ Tiêu Tín, vừa mừng vừa sợ nâng Tiêu Tín dậy. Ta vỗ vỗ bả vai Tiêu Tín nói: “Có đau hay không?” Tiêu Tín lắc đầu nói: “Không đau!” Ta cười mắng: “Hỗn tiểu tử, vòng vo rốt cục vẫn mắng ta không có sức lực phải không?” Tiêu Tín rốt cục cũng nở một nụ cười. Ta hướng hắn nói: “Mau đi ngủ đi, ta việc làm việc đương nhiên có chừng mực, ngươi không cần cho lo lắng ta.” Tiêu Tín lúc này mới hướng ta và Đường Muội cáo từ rời đi. Đường Muội nhìn theo bóng lưng Tiêu Tín không kìm lòng được thở dài một tiếng. Ta chuyển hướng sang hắn nói: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta ư?” Đường Muội thấp giọng nói: “Đường Muội có một câu muốn nói với công tử.” Ta gật đầu, cùng Đường Muội ngồi xuống cái bàn đá trong hoa viên. Đường Muội nói: ‘‘Công tử có biết Tiêu Tín gần đây có chút khác thường?” Ta lập tức ý thức được Đường Muội ám chỉ việc Tiêu Tín thầm mến Lục Châu, nếu như ta có thể nhận ra chuyện này, thì Đường Muội suốt ngày ở cùng một chỗ với Tiêu Tín đương nhiên cũng có thể nhận ra. Ta cười nhạt nói: “Mỗi người luôn luôn có một thời gian cần phải dùng tới mưu trí.” Đường Muội nói: “Sao công tử không vạch trần ý niệm của nó?” Ta lắc đầu nói: “Tiêu Tín cá tính quá mạnh mẽ, lòng tự trọng rất nặng, nếu như ta nói thẳng với hắn chuyện này, sẽ làm cho hắn bị tổn thương rất sâu. Nếu như vì vậy mà Tiêu Tín trở nên đắm chìm, thì chẳng phải là ta đã hủy diệt một kỳ tài hay sao.” Đường Muội nói: “Thế nhưng nếu như không nhắc nhở nó sớm, thì nó sẽ càng lún sâu.” Ta cười nói: “Hắn là một hài tử thông minh, ta tin tưởng rằng hắn có thể dựa vào sức mình thoát khỏi tình trạng này.”  Đường Muội kiến nghị nói: “Không bằng chúng ta cho nó về Đại Khang trước.” Ta lắc đầu nói: “Trốn tránh không phải biện pháp, để cho nó đối mặt với thực tế mới là cách tốt nhất.” Đường Muội gật đầu nói: “Công tử nếu như đã nhìn thấu tất cả, thì Đường Muội yên tâm rồi.” Ta nở nụ cười một tiếng, đứng dậy, đi được hai bước lại quay đầu lại, nói: “Đường Muội, việc này ngươi tuyệt đối không thể nói với hắn cứ giả bộ như chưa từng phát sinh chuyện gì.” Đường Muội nặng nề gật đầu. Trở lại trong phòng, hạ nhân đã chuẩn bị nước ấm cho ta, ta cởi quần áo nằm trong bồn tắm. Nước ấm nhanh chóng xua tan sự mệt mỏi thường ngày, ta phải làm cho Tiêu Tín hết hi vọng, chứng minh cho nó thấy, trong lòng Lục Châu chỉ có ta mà thôi. Cửa phòng nhẹ nhàng bị Lục Châu đẩy ra, ta nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, khóe môi nở một nụ cười. Nha đầu Lục Châu này vẫn chưa đi ngủ, lại dám mò vào khi ta đang tắm. Ta cố ý nói: “Là ai?” Lục Châu không lên tiếng, im lặng tới sát bình phong, nhìn trộm ta. Ta thở dài nói: “Nàng cắn cũng cắn rồi mắng cũng mắng rồi, chẳng nhẽ còn chưa hết giận ta hay sao?” Lục Châu bị ta vạch trần thân phận, từ sau tấm bình phong đi ra, hung hăng gõ một cái lên đầu ta. Ta dùng khăn tắm che hạ thể, xoay người lại cố ý giả bộ giật mình: “Lục Châu! Nàng muốn làm gì?” Lục Châu khuôn mặt ửng hồng nhìn ta một cái, thân hình cường kiện của ta cũng là một sự hấp dẫn đối với phái nữ. Nàng cắn cắn môi anh đào nói: “Ta cầm rượu thuốc tới bôi vết thương cho ngươi…” Ta nở nụ cười, đưa cánh tay ra ngoài. Hôm nay trên cánh tay này gặp nhiều tai nạn, không chỉ bị cô mẫu Trường Thi trường chi cào cho mấy vết, mà còn bị nha đầu kia cắn một cái. Lục Châu xoa xoa cho ta, ôn nhu nói: “Còn đau không?” Ta cười nói: “Không nghĩ tới miệng của nàng lại ác độc như vậy.” Lục Châu nhỏ giọng nói: “Ai bảo ngươi đi tìm ca kỹ kia làm gì?” Nàng vẫn nhớ mãi không quên chuyện của Khinh Nhan. Ta bảo nàng cầm tới bộ đồ trong sạch, Lục Châu tuy rằng tính tình rộng rãi, nhưng khi nhìn thấy thân hình tràn ngập mị lực nam tử, vẫn mắc cỡ nhắm hai mắt lại, xoay người, nhẹ giọng nói: “Ta… đi đây…” Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, đem nàng kéo vào trong lòng, thân hình của Lục Châu mềm như bún, bám vào người của ta, run giọng nói: “Ngươi... không nên như vậy, trái tim của ta đập rất nhanh…” Nhưng mới nói được tới đó, đôi môi đã bị ta hôn. Nếu như lúc này ta muốn hái đóa hoa Giải ngữ, thì Lục Châu sẽ không cự tuyệt, nhưng mà nghĩ tới tuổi của nàng, ta vẫn cố ý đè nén ý niệm này trong lòng. Ta bám vào hai tai trong suốt của nàng, nhẹ giọng nói: “Đêm nay ở lại được không?” Lục Châu gật đầu, vùi đầu vào trong lòng của ta. Ôm ấp giai nhản như ngọc đối với người khí huyết phương cương như ta đúng là một sự dằn vặt, Lục Châu y phục bằng tơ tằm rất mỏng, nên ta có thể cảm nhặn được đường cong mềm mại trên thân hình của nàng. Lục Châu khẽ cử động, lại càng làm cho huyết mạch của ta trương phồng nên, không thể kìm chế được lòng mình. Hai im lặng luồn tay vào trong y phục của nàng, xoa xoa da thịt trơn bóng, Lục Châu kìm lòng không được rụt người lại, cái mông ngọc co giãn chạm vào người ta, làm cho ta bị lửa tình thiêu đốt, hai tay bỗng nhiên cầm lấy bộ ngực mềm mại của Lục Châu, ôm chặt nàng vào trong lòng. Nhiệt độ cơ thể của Lục Châu trở nên cao hơn, nàng dường như muốn tách ra, nhưng không thể rời khỏi ta khi mà dục vọng đã bị đẩy nên mức cao nhất. Ta hôn lên gáy ngọc trắng mịn của nàng, da thịt Lục Châu trở nên đỏ bừng, nàng muốn trốn tránh nhưng đôi chân dài lại quấn lấy người ta. Ta đưa tay muốn cởi y phục của nàng, Lục Châu nắm chặt hai tay ta, run giọng đến: “Ta rất sợ…” “Sợ cái gì?” Lục Châu đặt bàn tay của ta vào tiểu phúc của mình, nhẹ giọng nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn làm gì…” Ta nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của nàng, hỏi: “Ta muốn làm gì?” Lục Châu bỗng nhiên xoay người, ôm chặt lấy ta, nhẹ giọng nói: “Ta biết, trong lòng của ngươi vẫn chỉ coi ta là tiểu hài tử, chưa bao giờ coi ta là thê tử của ngươi…” Ta nâng cằm nàng, Lục Châu nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài rung động, ta khẽ hôn lên trên đôi môi anh đào của nàng, nói: “Nha đầu ngốc, ta nghĩ như vậy từ khi nào?” Đôi mắt của Lục Châu nửa khép nửa mở, càng tỏ ra mê người: “Ngươi nếu như coi ta là thê tử, vậy tại sao vẫn chưa cùng ta…” Khuôn mặt của Lục Châu càng trở nên đỏ ửng, vùi đầu vào trong lòng ta, dịu dàng nói: “Cái tên bại hoại này, không nên ép ta nói ra chuyện như vậy, trước khi gả cho ngươi, mẫu phi... cũng đã nói cho ta biết rồi…” Ta ngơ ngác, vậy thì chẳng phải cô gái nhỏ này giả bộ si ngốc trước mặt ta từ trước tới nay hay sao. Lục Châu thấp giọng nói: “Ngươi... giúp ta cởi cái yếm xuống…” Ta lúc này đâu còn đối đãi với nàng như một tiểu cô nương nữa, lập tức cởi cái yếm của nàng ra, thấy trên nó thêu hình ảnh nam nữ giao hoan, thì trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ. Lục Châu không dám nhìn vào ánh mắt nóng rực của ta, thấp giọng nói: “Phàm là khi nữ tử người Hồ lập gia đình, mẫu thân đều vì nàng may cho một cái yếm, ta đã gả cho ngươi được một năm, ngươi... chưa từng cởi yếm cho ta…” Trái tim của ta đập thình thịch, văn hóa của người Hồ đúng là có sự khác biệt lớn với chúng ta, thảo nào mà thiếu nữ người Hồ chỉ hơn mười tuổi đã được gả đi. Trước khi Lục Châu gả cho ta, mẫu phi của nàng đã tự mình thêu cái yếm này cho nàng, cũng như khóa học đầu tiên về cuộc sống vợ chồng, trước kia ta đúng là quá lo lắng rồi. Lục Châu sâu xa nói: “Ta biết... nữ tử Bắc Hồ chúng ta không xinh đẹp và quyến rũ được như nữ tử Trung Nguyên… cho nên ngươi tình nguyện gặp một ca kỹ, cũng không muốn đối diện với ta…” Ta bỗng nhiên hôn lên đôi môi anh đào của nàng, bàn tay chẳng còn kiêng nể gì nữa xoa khắp thân hình của nàng, cuộc sống cần gì phải cố kỵ nhiều. Lục Châu kịch liệt đáp lại, tình yêu bị đè nén bấy lâu nay đã biểu hiện toàn bộ trước mặt của ta. Ta im lặng bỏ đi nội khố của nàng, thân hình của Lục Châu không còn che đậy hiện lên trước mặt ta. Da thịt trắng mịn của nàng ửng đỏ, mỗi lân xoa nắn của ta cũng khiến thân hình nàng run nhẹ. Ta đưa tay hạ màn xuống, thân hình chúng ta biến mất trong màn đêm, ta thâm tình hôn lên mỗi tấc da thịt của Lục Châu, cuối cùng dừng lại trên đôi môi thơm của nàng. Trong bóng tối Lục Châu nhẹ giọng nói: “Ta... rất sợ…” Ta cầm hai tay nàng, nhẹ nhàng nằm úp lên thân hình của nàng. Lục Châu gắt gao giữ ta lại, nói: “Ngươi có... coi ta là thê tử của ngươi không?” “Từ khi cưới nàng, nàng đã là thê tử của ta…” Trong bóng tối bỗng nhiên truyền đến rên rỉ của Lục Châu, nàng gần như ôm chặt lấy cánh tay của ta, qua hồi lâu, năm ngón tay mới thả lỏng, tình cảm ấm áp như đêm thu… Nam nhân trưởng thành cần một quá trình rất dài, trong khi đó nữ nhân trưởng thành chỉ trong thời gian một đêm. Lục Châu búi tóc cho ta, đội tử kim quan lên đầu ta, cúi xuống hôn lên mặt của ta một cái. Ta vòng tay ôm nàng vào trong lòng, đặt nàng lên đầu gối, mỉm cười nói: “Không nghĩ tới Lục Châu của ta còn có bản lĩnh như vậy.” Lục Châu ôn nhu nói: “Ngày xưa khi còn ở Tuyên Thành có nhiều tỷ tỷ chiếu cố huynh như vậy, đương nhiên không cần muội hao tâm tổn sức, hiện giờ chỉ còn một mình muội, muội đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm chiếu cố trượng phu của mình.” Ta than thở tự đáy lòng: “Nàng quả nhiên đã trưởng thành.” Lục Châu nhẹ giọng nói: “Kỳ thực muội đã sớm trưởng thành, chỉ có huynh mới coi muội như tiểu hài tử mà thôi.” Ta nhẹ giọng nói vào tai của nàng: “Sắc trời vẫn còn sớm, không bằng chúng ta lại lên giường triền miên một phen.” Lục Châu khuôn mặt ửng hồng nói: “Muội... sợ rằng không được... nơi đó vẫn còn đau đớn…” Ta thương tiếc hôn lên đôi môi anh đào của nàng, cố gắng kiềm chế dục vọng của mình. Lục Châu ôm cổ ta, nói: “Không nghĩ chuyện này lại đau đớn tới như vậy.” Ta cười nói: “Lần đầu tiên đều là như vậy, sau này nàng sẽ thích thú.” Lục Châu khịt cái mũi khả ái, nhẹ giọng nói: “Có vậy muội mới biết, huynh vẫn thương muội.” Ta nở nụ cười, véo cái mũi nàng một cái, sở dĩ lần này ta đột nhiên hạ thủ với Lục Châu, nguyên nhân cũng ít nhiều bởi vì chuyện của Tiêu Tín, nếu như Lục Châu toàn tâm toàn ý với ta, thì Tiêu Tín cũng sớm ngày chấp nhận sự thực. Ta mang theo hai hộp nhân sâm thượng đẳng vào trong cung gặp cô mẫu Trường Thi, Thác Bạt Lục Châu vốn muốn theo ta cùng đi, thế nhưng ta thương nàng còn đau đớn đi lại không tiện, cho nên bảo nàng ở lại dịch quán nghỉ ngơi, một mình đi đến Hán cung. Cô mẫu Trường Thi tinh thần đã ổn định lại, đứng ở trên cầu vượt của Chiêu Dương cung, nhìn về phương xa. Cung nữ dẫn ta tới trước mặt người, ta cung kính nói: “Cô mẫu!” Cô mẫu Trường Thi quay đầu, ánh mắt có vẻ trống rỗng: “Dận Không…” Ta đem hai hộp nhân sâm giao cho cung nữ, ân cần nói: “Sức khỏe của cô mẫu đã khá hơn chưa?” Cô mẫu Trường Thi thở dài một hơi, sâu xa nói: “Ta mệt mỏi quá, giống như vừa trải qua một giấc mộng dài.” Từ trong ánh mắt mệt mỏi của người, ta mơ hồ đoán được trong lòng người có cất giấu không ít bí mật. Có lẽ cuộc sống ở Đại Hán của người cũng không dễ dàng như bề ngoài. Ta thấp giọng nói: “Cô mẫu cần bảo trọng sức khỏe, ngàn vạn lần đừng quá độ.” Cô mẫu Trường Thi gật đầu, nhìn về phía phía chân trời: “Không biết lúc còn sống, ta có được trở lại Đại Khang nữa hay không?” “Cô mẫu nói đùa, nếu như người nhớ cố hương, lúc nào cũng có thể trở về. Dận Không tin tưởng, phụ hoàng nhất định sẽ hai tay hoan nghênh.” Cô mẫu Trường Thi chậm rãi lắc đầu nói: “Bách tính đều ước ao cuộc sống của hoàng tộc chúng ta, nhưng đâu có biết chúng ta làm gì có tự do, cho dù làm một chuyện nhỏ cũng phải suy nghĩ trước sau…” Người lại rơi lệ, ta rất sợ người lại kích động, cuống quít nói tránh đi: “Mấy ngày gần đây, tại sao chất nhi không thấy biểu ca đâu?” Cô mẫu Trường Thi nói: “Nó giúp cô phụ ngươi an bài chuyện vũ nhạc, hài tử này chẳng có tiền đồ gì, nhưng phương diện này đúng là có sở trường.”  Trong lời nói của người có nhiều mất mác. Ta âm thầm đoán rằng nói: “Kỳ thực Cô mẫu Trường Thi và Tinh Hậu đều có chỗ tương đồng, chỉ là người thiếu thủ đoạn và kỳ ngộ như Tinh Hậu, không cách nào bồi dưỡng nhi tử của mình thành đế vương.” Có một bạch y thiếu nữ đang đi dọc theo cầu vượt tới chỗ chúng ta, nàng là Đại Hán quốc sư Đoạn Tinh, ta thấy dung nhan tuyệt đại tao nhã của nàng, hô hấp không khỏi bị đóng băng lại. Sự mỹ lệ của Hoàn Tiểu Trác khác hẳn với mấy nữ tử mà ta từng gặp, ở nàng có một sự lạnh lùng. Ánh mắt nàng bình tĩnh như hồ thu, chẳng có chút ba động nào. Cô mẫu Trường Thi cười nói: “Đoạn cô nương tới rồi!” Hoàn Tiểu Trác cười nhạt nói: “Hoàng hậu hôm nay có được khỏe không?” Cô mẫu Trường Thi nói: “Đã tốt hơn rồi, đa tạ Đoạn cô nương quan tâm.”  Hoàn Tiểu Trác nói: “Đây là chức trách của Đoạn Tinh, sao hoàng hậu lại khách khí với thần như vậy.” Ánh mắt của nàng chẳng bao giờ nhìn vào mặt ta, ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, những lời nói của Khinh Nhan có lẽ không phải là sự thật? Tại sao trong một thời gian ngắn, con người lại có biến hóa khổng lồ tới như vậy? Đây là lần thứ hai ta tới thăm Cô mẫu Trường Thi, người trở lại trong cung, vừa vặn tạo cơ hội cho ta và Hoàn Tiểu Trác. Hoàn Tiểu Trác dường như cũng không muốn nói chuyện với ta, xoay người muốn rời khỏi. Ta thấy bốn phía vắng lặng, thấp giọng nói: “Hoàn cô nương xin dừng bước!” Hoàn Tiểu Trác chấn động, dừng bước chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt của nàng chỉ trong nháy mắt là khôi phục sự bình tĩnh thường ngày: “Bình vương điện hạ hình như nhận lầm người.” Ta mỉm cười nói: “Dận Không rất có tự tin với trí nhớ của mình.” Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói: “Bình thường người quá tự tin mới phạm phải sai lầm cấp thấp.” Ta ha hả phá lên cười, bước lên phía trước, hai mắt sáng quắc nhìn thẳng vào đôi mắt băng lãnh của Hoàn Tiểu Trác, thấp giọng nói: “Cho dù cô nương thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, có một số chuyện không cách nào quên được đâu.” Ta ám chỉ mối thù sâu như biển của Hoàn thị. Hoàn Tiểu Trác giật mình, ta nhạy cảm nắm chắc được biến hóa của nàng, lấy đó làm cơ hội đột phá, tiến sát từng bước nói: “Cô nương không muốn Tần Hán liên minh, ở điểm này chúng ta giống nhau.” Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng lắc đầu: “Long Dận Không, ngươi quá tự tin, cũng quá kiêu ngạo, ta có thể nói cho ngươi biết, ta chính là Đoạn Tinh, quốc sư Đại Hán quốc, những lời nói của ngươi hôm nay, ta sẽ nói toàn bộ cho bệ hạ!” Ta lại đi về phía trước một bước, khoảng cách của ta và Hoàn Tiểu Trác không đầy một thước, ngay cả hơi thở cũng cảm nhặn được. Ta nói từng chữ một: “Hoàn cô nương cứ thử một lần, nếu như Dận Không không có can đảm, sao dám nói ra những lời này?” Chúng ta nhìn thẳng vào nhau, qua hồi lâu, ánh mắt Hoàn Tiểu Trác mới nhìn xuống dưới, nàng nhẹ giọng nói: “Ta có thể quên những lời nói của ngươi ngày hôm nay, mong là Bình vương điện hạ tự xử lý cho tốt!” Nói xong, nàng xoay người rời đi. Ta ở sau lưng nàng nói: “Lời nói đương nhiên có thể quên, nhưng cừu hận có quên được không?” Hoàn Tiểu Trác không tự chủ được dừng bước, sau đó lại bước đi, không quay đầu lại. Ta nhìn theo bóng lưng hoàn mỹ của Hoàn Tiểu Trác, khóe môi mỉm cười, ta dám khẳng định Hoàn Tiểu Trác sẽ không buông bỏ việc trả thù với Hạng Tinh, nàng sẽ dốc toàn lực phá hỏng liên minh Tần Hán. Nếu như hai nước kết minh, thì Hạng Tinh lại có thêm một chỗ dựa, có được cơ hội thở dốc trong khi cục diện chính trị đang rung chuyển, sao Hoàn Tiểu Trác có thể cho nàng ta cơ hội như vậy được chứ? “Nàng nhất định sẽ tới tìm ta.” Ba ngày sau, khách quý của bốn nước cũng lục tục tới Hán đô. Khi trời hoàng hôn, Hoàn Tiểu Trác sai người mời ta tới sơn trang của nàng gặp mặt. Ta đã sớm chuẩn bị lần này, trước khi Tinh Hậu tới Hán đô, Hoàn Tiểu Trác nhất định sẽ gặp ta. Sơn trang của Hoàn Tiểu Trác ở phía Tây Hán đô, hai năm trước Hán Thành đế ban nơi đây cho nàng. Hai ngày trước ta cũng tìm hiểu qua tình hình của Hán đô, nhưng mà chẳng có thu hoạch gì. Tại sao Hoàn Tiểu Trác lại trở thành quốc sư Đại Hán, việc này giống như sương mù bao phủ trong lòng ta. Sơn trang nằm ở ngoại ô của Hán đô, ba mặt có núi bao quanh, có suối chảy róc rách. Nước suối trong suốt thấy đáy, có thể đếm được từng con cá. Dọc theo con đường đá trắng trước cửa là có thể tới được đại môn của sơn trang. Trên tấm biển có viết hai chữ ‘Minh khê’, có thể nhận ra, chủ nhân trước đây của sơn trang này lấy tên con suối đặt cho tên sơn trang của mình. Ta và Đường Muội giao ngựa cho hạ nhân, người hầu dẫn chúng ta vào nhà. Hoàn Tiểu Trác mặc áo trắng, đang ngồi trong thủy tạ của hồ sen chờ chúng ta. Ta nháy mắt với Đường Muội, bảo hắn ở ngoài chờ. Một mình ta đi vào trong thủy tạ. Hoàn Tiểu Trác dường như vẫn không biết ta đến, ánh mắt của nàng nhìn thẳng về phía chân trời, giống như phù vân mờ mịt. Ta mỉm cười nói: “Xin chào Hoàn cô nương!” Ánh mắt của Hoàn Tiểu Trác lúc này mới nhìn vào ta, nàng lạnh nhạt nói: “Ta vẫn muốn ngươi gọi ta là Đoạn Tinh.” Ta gật đầu, ngồi đối diện với nàng, mỉm cười nói: “Đoạn cô nương hôm nay tìm ta tới đây, đến tột cùng là có chuyện gì?” Hoàn Tiểu Trác vươn bàn tay nhỏ nhắn, cầm ấm trà lục sắc, rót cho ta một chén trà. Ta thưởng thức một hớp, có một mùi thơm từ trong phế phủ bay lên, đây đúng là trà Long Tĩnh chính tông, người pha trà cũng rất biết cách, ta không khỏi thốt lên: “Trà ngon!” Hoàn Tiểu Trác mỉm cười nói: “Bình vương có biết trà này ngon ở chỗ nào không?” Ta hít thật sâu một hơi, lại thưởng thức một ngụm, nhắm hai mắt, lắc đầu nói: “Lá trà chắc chắn là trà Long Tĩnh được hái vào ngày xuân, nước pha trà cũng dùng nước trong suốt.” Hoàn Tiểu Trác hứng thú nhìn về phía ta. Ta nhìn nước trà, nói: “Trong suốt hồn nhiên như rừng, không chứa bất luận tạp chất gì, nước này để pha trà rất tốt, nhưng mà…” Hoàn Tiểu Trác mỉm cười, ta đã nhận ra ảo diệu trong đó. Ta lại nói: “Khi uống vào trong miệng, cảm thấy mát lạnh, nếu như ta đoán không sai, đây chính là tuyết mùa đông đun thành nước, sau đó cất đi, mới tạo nên hương vị thế này.” Hoàn Tiểu Trác lộ vẻ tán thưởng, nàng khẽ gật đầu nói: “Bình vương điện hạ quả nhiên học thức uyên bác, ngươi đoán không sai!” Kỳ thực chuyện này làm gì có quan hệ với học thức, dùng tuyết làm nước pha trà, trong hoàng cung Đại Khang ta đã gặp nhiều lần, nhưng mà trình tự pha trà của Hoàn Tiểu Trác thì lần đầu tiên ta qặp. Hoàn Tiểu Trác mở hộp gỗ trên bàn, đưa lá trà bên trong cho ta, nàng mỉm cười nói: “Ta vẫn chưa chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi, điện hạ không trách chứ?” Ta ha ha cười nói: “Nước trà mặc dù nhạt, nhưng lại có thể thanh tâm, mùi vị của nó kéo dài, có thể cùng một nữ nhân như quốc sư ngồi đối diện, đúng là phúc của Dận Không.” Ta lặng lẽ quan sát biến hóa của Hoàn Tiểu Trác, nhưng vẫn thấy nàng bình tĩnh như thường, đây đúng là một sự khiêu khích đối với ta. Hoàn Tiểu Trác nói: “Minh thần Hạng Tinh sắp đến Hán đô.” Trong mắt nàng tỏa ra sát khí âm lãnh, nàng nói câu này cũng chính là thừa nhận thân phận của nàng. Ta nhẹ giọng nói: “Mấy năm nay, cô nương đã phải chịu không ít khổ sở.” Hoàn Tiểu Trác dùng đôi mắt đẹp nhìn về phía ta, nàng lạnh lùng nói: ‘‘Những chuyện ta trải qua, nhất định sẽ bồi hoàn gấp bội lại cho Hạng Tinh!” Chẳng hiểu tại sao, trong lòng ta lại hiện lên sự lo lắng, Hoàn thị nhất tộc rơi vào kết quả như thế này, đâu chỉ là do một mình Tinh Hậu gây nên, mà còn do Bạch Quỹ đã chết trận sa trường. Nhưng mà chuyện này ta không muốn nói rõ với Hoàn Tiểu Trác, chỉ có lợi dụng cừu hận của nàng với Hạng Tinh, mới có thể đặt chúng ta ở chung lập trường. Ta cố ý nói: “Sự tình đã qua nhiều năm như vậy, Hoàn cô nương cần gì phải nhớ mãi không quên…” Hoàn Tiểu Trác nhìn thẳng ta nói: “Ta đối phó Hạng Tinh không phải là sự mong muốn trong lòng của ngươi hay sao? Ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch?” Ta bùi ngùi thở dài một hơi nói: “Mấy ngày nay ta đã nhiều lần nghĩ tới, phá hỏng liên minh đúng là chuyện ta muốn, nhưng ta cũng không muốn lợi dụng Hoàn cô nương để đạt được mục đích của mình.” Ta nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác nói: “Sống trong cừu hận là chuyện cực kỳ thống khổ, ta không muốn cô nương tiếp tục như vậy…” Trong đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác hiện lên hai giọt lệ trong suốt, nàng bỗng nhiên quay người, rất sợ ta thấy được sự mềm yếu của nàng. Ta tuy rằng muốn nàng trợ giúp cho ta, thế nhưng ta không muốn nàng nghĩ ta là người lợi dụng nàng, lạt mềm buộc chặt, để nàng cam tâm tình nguyện cho ta sử dụng, đó mới là lợi ích của ta. Hoàn Tiểu Trác nói: “Ta vĩnh viễn không thể nào quên ánh mắt của đệ đệ và muội muội trước khi chết... nó đã hại cha ta..., vì sao còn không buông tha cho chúng ta?”  Nữ nhân thường không hiểu sự tàn khốc của chính trị, tuy rằng ta không biết ai hạ thủ, nhưng giết bọn họ cũng là một việc làm chu đáo, vừa có thể làm kinh sợ quần thần trong triều, cũng có thể giúp Tinh Hậu chấp chưởng đại quyền, máu của Hoàn thị có tác dụng rất lớn. Ta bỗng nhiên liên tưởng đến mình, tương lai nếu ta tranh đoạt hoàng quyền, ta sẽ đối đãi với địch thủ, với những người phản đối ta như thế nào? Muốn trừ tận gốc, thì phương pháp tốt nhất vẫn là giết không tha. Từ xưa đến này vì hoàng quyền mà đế vương có thể tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội, xét đến cùng, tất cả chỉ là vì miễn trừ hậu hoạn cho mai sau.