[Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm
Dịch: Tiểu Hắc
Nguồn: bachngocsach.com
Ngày hè nắng chói chang, mây mù đậm đặc tựa như một làn sa mỏng vờn quanh khu rừng Trì Vân phía đông liên bang. Từng gốc cây cổ thụ che trời đan xen khắp nơi, dưới tán lá rậm rạp, thi thoảng có mấy con chim bay vụt lên, chao qua chao lại giữa khoảng trời.
Trên bầu trời, vầng thái dương dường như có thể tồn tại vĩnh hằng đã không còn là bộ dạng cũ trong trí nhớ của mọi người. Mà từ nhiều năm trước, nó bị một chuôi thanh đồng cổ kiếm đâm thủng, lộ ra non nửa mũi kiếm.
Chuôi cổ kiếm này đến từ giữa tinh không, dường như đã trải qua vô số năm tháng, tràn đầy vẻ tang thương, lại có một cỗ uy áp mãnh liệt, hình thành nên một vầng sáng bao phủ trời xanh, tựa như có thể trấn áp đại địa, khiến chúng sinh cúng bái!
Từ xa nhìn lại, mũi kiếm treo trên rừng rậm như một cuộn tranh tuyệt mỹ. Cho đến khi từ xa truyền đến tiếng vù vù, thì cảnh tượng này mới bị phá vỡ. Phía trên mảnh rừng, một chiếc khí cầu khổng lồ màu đỏ đang chầm chậm bay tới.
Khoang của chiếc khí cầu này rất lớn, đủ để dung nạp mấy trăm người, trong khoang khí cầu lúc này có thế thấy rất nhiều thiếu niên nam nữ đang đứng tụm năm tụm ba, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nói cười.
Bọn hắn đến từ Phượng Hoàng thành, muốn thi vào một trong tứ đại đạo viện của liên bang là Phiêu Miểu đạo viện. Chiếc khí cầu mà bọn hắn đang đi chính là của Phiêu Miểu đạo viện, sẽ vượt ngàn dặm để tiến về đạo viện cầu học.
Có lẽ là vì chờ mong chuyện cầu học, nên chuyến hành trình này đối với đám thiếu niên nam nữ cũng không buồn tẻ. Giữa nam và nữ lại có một chút hấp dẫn mông lung, khiến cho hành trình vạn dặm này có thêm một phần thú vị.
Vì đường xá xa xôi, nên ở trên khí cầu có đầy đủ quán ăn, phòng tu linh, phòng y tế,...
Lúc này, trong quán ăn trên khí cầu có không ít học sinh, cạnh một chỗ bàn cơm có một tiểu bàn tử đang nâng cao cái bụng của mình.
Tiểu bàn tử này chừng mười bảy mười tám tuổi, thân vận trường bào màu xanh lam rộng thùng thình, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, cũng miễn cưỡng xem như là mi thanh mục tú. Hắn một bên vỗ bụng, một bên hối hận nhìn qua bảy tám cái đĩa trống trơn trước mặt.
"Ăn hết bữa này là lại tăng thêm ba cân, sao ta không nhịn được nhỉ. Muốn trở thành tổng thống liên bang, ta không thể mất sớm lúc tráng niên a." Tiểu bàn tử mặt mày ủ rũ, ngay lúc đang hối hận liền đánh ợ một cái.
Tiểu bàn tử này tên là Vương Bảo Nhạc, cũng là học sinh muốn thi vào Phiêu Miểu đạo viện lần này. Mộng tưởng của hắn là được làm quan, trở thành tổng thống liên bang chính là điều mà hắn truy cầu. Sở dĩ hắn có lý tưởng vĩ đại như vậy là vì liên quan đến một bí mật mà hắn đã trải qua ngày xưa.
Trong ký ức của hắn, lúc hắn còn nhỏ, phụ thân thường xuyên vỗ đầu hắn mà nói mấy điều cảm khái đầy thấm thía.
"Bảo Nhạc, chỉ có làm quan mới tốt. Ngươi phải nhớ kỹ, tiền tuy có thể giải quyết hết thảy, nhưng vẫn sẽ bị người ta khi dễ. Muốn không bị người ta khi dễ, chỉ có làm quan, trở thành kẻ đứng trên người ta."
Mới đầu, Vương Bảo Nhạc còn không hiểu. Cho đến khi hắn học tiểu học, bởi vì một lần giao bài tập không đúng hạn, bị lớp trưởng la mắng. Sau khi hắn hối lộ hai cái kẹo, vẫn bị lớp trưởng ghi tên, mách lên lão sư. Hết thảy chuyện này, đã trở thành ấn ký khắc sâu không thể xóa nhòa trong tâm linh của hắn.
Vì vậy, từ lúc ấy, hắn đã muốn làm lớp trưởng, không phải để đi khi dễ người khác, mà là để không bị người khác ức hiếp.
Nhưng khi lớn lên, hắn mới phát hiện ra vẫn còn rất nhiều người có thể khi dễ lớp trưởng. Vì thế hắn mới cảm thấy trở thành quan to nhất, cũng chính là tổng thống liên bang, thì sẽ không còn ai dám khi dễ mình nữa. Sở dĩ hắn lao đầu thi vào Phiêu Miểu đạo viện cũng là vì hầu hết quan lớn ở liên bang đều tốt nghiệp từ tứ đại đạo viện.
Chẳng qua mệnh hắn không được tốt, huyết mạch gia tộc hắn cực kỳ hiếm thấy. Đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ một năm trước, trong cái đêm đó, trong nhà thờ tổ của gia tộc, phụ thân gầy đét của hắn cho hắn xem thoáng qua gia phả.
Đó là lần đầu tiên Vương Bảo Nhạc xem qua gia phả. Hắn nhìn thấy rõ ràng, nhiều đời tổ tiên, phàm là người có thể trọng vượt quá hai trăm cân thì đều mất sớm lúc tráng niên, sống không quá ba mươi lăm tuổi.
Đêm hôm đó, Vương Bảo Nhạc nằm mộng... còn chưa đợi hắn trở thành tổng thống liên bang thì hắn đã đoàn tụ cùng các gia gia mập kia.
Một năm sau đó, với hắn mà nói, chuyện giảm béo là chuyện nhất định phải thực hiện. Có điều dù là liên bang bước vào kỷ Linh Nguyên, linh khí trở nên nồng đậm, cùng cổ võ phát triển, phương pháp giảm béo có rất nhiều, Vương Bảo Nhạc cũng đã thử đủ loại phương pháp nhưng rốt cuộc thể trọng của hắn vẫn tăng lên đều đều.
Ký ức hiện ra khiến Vương Bảo Nhạc hung hăng cắn răng một cái, quyết định ngày mai sẽ giảm béo.
Sau khi có quyết định như vậy, Vương Bảo Nhạc thấy áp lực đã nhỏ đi nhiều, vừa xỉa răng vừa khẽ ngâm nga. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, đầu óc cũng đã bắt đầu suy nghĩ.
"Cũng không biết lần này đưa lễ vật cho Lô y sư có khiến lão ưa thích không. Đây là đồ cổ ta tìm từ trong gia tộc, lão gia hỏa kia chắc là thích đi." Vương Bảo Nhạc tự an ủi mình, chỉ cần dính vào Lô y sư, thì ngày sau mình ở đạo quán cũng coi như là có một chỗ dựa nhỏ.
"Quyền lực của lão sư có hạn, bất quá ngày sau cũng phải đưa tiễn chút lễ vật. Còn gã Lô y sư này tuổi đã lớn, nhất định nhân mạch không nhỏ, một bước đi này của ta hẳn là đúng rồi." Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc cảm thấy rất đắc ý, con đường trở thành tổng thống liên bang lại gần thêm một bước.
Hắn rất có lòng tin bản thân sẽ trở thành tổng thống liên bang. Lòng tin này đến từ việc hắn từ nhỏ đã nghiên cứu rất nhiều tự truyện của quan lớn, thậm chí còn tổng kết ra mấy chiêu sát thủ để làm quan.
Lúc này, cả thể xác và tinh thần đều vui sướng, Vương Bảo Nhạc liền nhìn về phía bầu trời xanh ngoài cửa sổ, cũng có cảm giác thật đẹp.
Nhưng rất nhanh sau đó, hai mắt hắn lập tức trợn to, nhìn về phía bầu trời xa xa, có một đoàn mây đen đang ngưng tụ, như muốn che kín khoảng trời,. Trong đoàn mây có lôi điện, lóe ra một đạo điện quang, chúng đang chậm rãi đến gần, khiến cho không ít học sinh kêu lên sợ hãi.
"Là Lôi Từ Bạo!"
Vương Bảo Nhạc cũng lắp bắp kinh hãi, quả thực sau khi liên bang bước vào kỷ Linh Nguyên, vì linh khí xuất hiện nên đã khiến trời đất sinh ra không ít những hiện tượng kinh người. Vốn dĩ vật bay trên không khó có thể an toàn, nay dựa vào linh thạch khu động đã dẫn đến sự ra đời của khí cầu.
Tiếng kinh hô không ngừng truyền ra, sấm sét ầm ầm đột nhiên truyền đến, rung chuyển đất trời. Có thể thấy đoàn mây đen mang theo lôi điện đang ngày càng lớn mạnh, từng tia chớp lập lòe, tựa như một cái lưới lớn đen ngòm, khiến tim người không khỏi đập thình thịch. Nguyên bản khi cầu đang bay nhanh, lúc này tốc độ cũng giảm dần.
Đang lúc tâm thần của mọi người còn chưa yên ổn, thì cửa quán ăn bị đẩy ra, tựa như có gió gào thét. Một lão giả mặc đạo bào màu trắng bước vào, lão giả này mặt đầy nếp nhăn, nhưng lại có vẻ tiên phong đạo cốt, khuôn mặt đoan chính, đặc biệt là đôi mắt lấp lóe tinh quang, cùng một thân chính khí bừng bừng. Lão vừa mới đến, liền phát ra thanh âm đầy uy nghiêm, truyền khắp quán ăn.
"Tất cả mọi người, lập tức đến phòng tu linh báo danh, rồi mặc từ linh phục. Nửa nén hương sau, chúng ta sẽ tiến vào khu vực lôi từ!"
Lão vừa dứt lời, đám học sinh trong quán ăn nhao nhao khiếp sợ, tranh thủ ổn định thân hình.
Đôi mắt Vương Bảo Nhạc sáng lên, vì lão giả trước mắt này chính là Lô y sư mà lúc trước hắn tiễn đưa lễ vật. Lúc này nhìn bộ dạng đầy khí thế của lão, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình đầu tư thật chính xác, thầm nghĩ lão gia hỏa này không phải thường nhân, mà bản thân mình cũng đã chơi một nước cờ thật cao tay.
Đang lúc hắn còn chìm trong sự đắc ý, thì ánh mắt của lão y sư nhìn qua. Vừa thấy Vương Bảo Nhạc, lão liền hừ một tiếng, bước lại gần, lấy từ trong lồng ngực ra nửa cái mặt nạ màu đen, ném trước người Vương Bảo Nhạc.
"Tuổi còn nhỏ, không nên đặt tâm tư vào mấy chỗ vớ vẩn. Ngươi còn chưa vào được đạo viện, đã học xong việc tặng lễ. Lão phu cũng là người kiến thực rộng rãi, nên chiếc mặt nạ này để cho ngươi tự mình giữ đi." Thần sắc của lão y sư rất nghiêm nghị, một bộ thanh liêm cương chính, giọng nói khiển trách như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Vương Bảo Nhạc nhận lại chiếc mặt nạ, đáy lòng lộp bộp một tiếng, nhìn lão y sư giận dữ, nội tâm có chút gấp gáp. Đang khi chuẩn bị đi giải thích thì hắn bỗng nghĩ đến những đòn sát thủ hắn tổng kết được khi xem tự truyện của các quan lớn. Trong đó có điều chính là, ở trước mặt cấp trên, phải mặt dạn mặt dày thừa nhận sai lầm, thường thường có thể hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
Vì vậy, hắn hít sâu một hơi, bày ra bộ dáng đã tỉnh ngộ, thừa nhận sai lầm.
"Lão sư nói chí phải, là ta sai rồi!"
Lão y sư có chút kinh ngạc, đang định nói thêm vài lời răn dạy, nhưng vì đối phương thẳng thắn nhận sai, nên lão không thốt ra được nữa.
Vương Bảo Nhạc thấy biểu lộ của lão y sư liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng có chút đắc ý, thầm nghĩ cuốn tự truyện của quan lớn này quả thực là hữu dụng.
Lão y sư hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn toàn bộ quán ăn, giơ tay chỉ về cả đám học sinh.
"Còn các ngươi nữa, các ngươi đều là học sinh tương lai của Phiêu Miểu đạo viện, vậy mà những ngày các ngươi đã làm những gì đây. Các ngươi vĩnh viễn phải nhớ, đời người võ giả, trước phải đứng thẳng, rồi mới học nói, sau cùng là bước đi!"
Giọng lão y sư vô cùng cay nghiệt, lời nói quanh quẩn quán ăn khiến tất cả mọi người sau khi nghe được không khỏi cúi đầu, có chút hổ thẹn. Mà Vương Bảo Nhạc thì hai mắt sáng người, cảm thấy thời điểm cần biểu hiện đã đến.
Vì vậy, hắn lập tức lấy ra một cuốn sổ nhỏ, ghi vài chữ lên trên, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn lão y sư, lộ ra vẻ đang lắng nghe, khi thì nghiêm túc gật đầu như thế muốn ghi nhớ từng chữ mà lão y sư nói. Một chiêu này cũng là đòn sát thủ mà hắn đúc kết được khi xem tự truyện của quan lớn.
Đám bạn học thấy một màn như vậy, dùng ánh mắt như nhìn thần nhân để nhìn Vương Bảo Nhạc.
Lão y sư thấy thế cũng ngây ngốc trong giây lát, trong lòng nổi lên cảm giác thật quái dị. Xưa nay lão đã nghênh đón qua rất nhiều thế hệ đệ tử, nhưng đây là lần đầu gặp được người hiếm thấy như vậy, không khỏi nhìn kỹ vài lần, nhưng dần dần đã lộ ra một nụ cười lạnh.
"Tiểu gia hỏa, vỗ mông ngựa lão phu cũng không phải đơn giản như vậy đâu. Ngươi phải cảm tạ vụ Lôi Từ Bạo này, nếu không lão phu có thể giáo huấn một hơi ba ngày ba đêm, xem ngươi có thể ghi vào sổ hay không?"
Lão y sư vừa nói, khí thế trên thân lập tức thay đổi, một cỗ khí thế cường giả toát ra từ thân lão, hóa thành uy áp bảo phủ toàn bộ quán ăn, khiến đám học sinh kinh ngạc đến ngây người, thầm nghĩ quả nhiên lão y sư đạo cao hơn một bậc.
Vương Bảo Nhạc trợn tròn mắt mà nhìn, rồi sờ lên chiếc ngọc giản ghi âm giấu trong ngực áo. Sau khi cân nhắc hồi lâu, lại nhìn Lôi Từ Bạo ở bên ngoài đang đến gần, hắn liền bỏ đi ý niệm muốn lấy nó ra. Hắn cảm thấy bị kinh sợ trước mặt cấp trên cũng không mất mặt chút nào.
Thấy vẻ mặt của mọi người, trong lòng lão y sư cảm thấy thật đắc ý, lão lại dõng dạc nói.
"Các ngươi nhớ kỹ, phải chuyên tâm tu luyện. Ngày sau làm người, không thể tham lam, không thể bất nghĩa, càng không thể truy cầu nữ sắc. Cần biết, trên đầu chữ sắc có chữ đao, những ngày qua các ngươi chàng chàng thiếp thiếp thật sự là chẳng ra cái thể thống gì."
Đúng lúc lão còn đang nói thì đột nhiên, một thanh âm nũng nịu vọng ra từ vòng tay truyền âm trên người lão y sư.
"Y sư lão gia gia, ngươi đang ở đâu? Người ta không biết mặc cái từ linh phục này, mau mau tới giúp ta."
Thanh âm này vô cùng kiều mị, lão y sư sau khi nghe xong, cả người không tự chủ được run lên bần bật. Lão vội ho khan một tiếng, nghiêm mặt trừng mắt nhìn mọi người, trong lòng thì nóng như lửa đốt. Sau đó lão quay người rời đi, đồng thời kích động trả lời vào trong vòng tay truyền âm.
"Ừ, đến ngay đến ngay. Tiểu bảo bối đừng vội, ta đến giúp ngươi đây!"
Một màn này nghịch chuyển quá nhanh, tương phản quá lớn khiến mọi người đều trợn mắt há mồm. Đến cả Vương Bảo Nhạc cũng sửng sốt hồi lâu, sau đó mới hít sâu vào một hơi. Hòa cùng tiếng xôn xao của mọi người, Vương Bảo Nhạc cũng nghiến răng nghiến lợi, la mắng vài câu.
"Vô sỉ! Cái lão sắc quỷ này, mấy lời lúc trước đều là nói nhảm! Nữ đồng học nhiều như vậy, chia cho chúng ta còn không đủ, vậy mà lão già này lớn tuổi như vậy mà cũng đoạt tài nguyên của chúng ta, chẳng phải là dựa vào bản thân làm quan sao!" Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng tức giận, cùng đám đồng học buông lời mắng chửi. Trong lòng hắn vì chuyện này mà càng thêm quyết tâm với mộng tưởng làm quan.
Tiếng cảnh báo vang lên, mọi người mới kết thúc ồn ào, từng người một mang theo uất ức mà bước vào phòng tu linh.
Phòng tu linh thuộc khu vực hạch tâm của khí cầu, tên như ý nghĩa, đó là nơi dành cho học sinh tu luyện. Đồng thời, khi khí cầu đi qua khu vực đặc biệt thì nơi này cũng là nơi được bảo hộ nghiêm mật nhất.
Lúc này, đám học sinh đều đã vào phòng tu linh, mọi người được các lão sư của Phiêu Miểu đạo viện sắp xếp ngồi thành mấy hàng. Tất cả đều đang mặc từ linh phục chuyên dụng trên khí cầu mà Phiêu Miểu đạo viện phát ra.
Vương Bảo Nhạc vừa mặc từ linh phục vừa không cam lòng nghĩ đến Lô y sư kia. Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, bắt gặp một ánh mắt đang nhìn mình, tâm tình hắn vốn đang phiền muộn nay vì thế mà càng thêm bực bội, đôi mày nhăn lại.
Nơi tầm mắt của hắn có một nữ sinh chân dài rất động lòng người. Nhưng nàng lúc này cũng nhíu mày, lộ ra vẻ chán ghét, hiển nhiên hai người biết nhau và vô cùng căm ghét nhau.
"Thật xúi quẩy!" Cả hai nói thầm trong lòng, rồi lảng mắt đi chỗ khác. Dường như khoảng khắc liếc mắt nhìn nhau đó cũng khiến cả hai cay mắt.
"Chỗ nào cũng gặp phải ả Đỗ Mẫn nhạt nhẽo này, thật là phiền chết!" Vương Bảo Nhạc thầm nói. Hắn cũng với nữ sinh Đỗ Mẫn này từ nhỏ đến lớn đều học cùng một lớp. Đối phương thường ngày vênh váo tự đắc, cạy vào thân phận lớp trưởng mà nhiều lần khi dễ bản thân. Hai khối kẹo năm đó là do chính hắn hối lộ nàng...
"Có gì đặc biệt hơn người chứ, chẳng phải chỉ là lớp trưởng thôi sao. Chờ đến đạo quán, dựa vào mấy đòn sát thủ chốn quan trường, lão tử cũng có thể kiếm được nửa cái chức quan!" Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng.
Không lâu sau, mọi người đều mặc xong từ linh phục. Lão sư của Phiêu Miểu đạo viện trên thuyền kiểm tra sơ qua, sau đó nói mấy điều cần chú ý. Đặc biệt nhắc nhở, khi khí cầu tiến vào khu vực lôi từ thì có nguy hiểm nhất định, có khả năng xuất hiện nguy cơ sinh tử.
Đến khi thấy đám học sinh mặt mày tái mét, những lão sư này mới rời đi. Cửa phòng tu linh cũng được đóng kín, ngọn đèn cũng dần dần tắt đi.
Lúc này, trong tu linh thất vẫn có tiếng xôn xao trò chuyện, nhưng sau một lúc, mọi người càng cảm thấy khẩn trương, nên tiếng nói chuyện nhỏ dần, sau đó hoàn toàn chìm vào trong yên tĩnh.
Nơi đây yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng nhịp tim của chính mình. Dù là Vương Bảo Nhạc vốn đang ấm ức thì lúc này trong lòng cũng không khỏi căng thẳng. Cho đến thời gian nửa nén hương trôi qua, toàn bộ khí cầu chấn động mạnh một cái, tiến vào khu vực lôi từ!
Từ bên ngoài nhìn lại, đoàn mây đen chưa đầy lôi điền, tựa như một cái miệng lớn đang mở to nuốt chửng chiếc khí cầu nhỏ bé.
Loại khí tượng này ẩn chứa lực lượng hủy diệt, có thể quét sạch hết thảy. Có lẽ chỉ có mũi kiếm xuyên thủng trời xanh kia mới có thể bỏ qua mọi thứ. Dường như nó không chỉ bao quát thế gian ba mươi bảy năm, mà còn muốn lâu hơn thế.
Năm nay, là năm thứ ba mươi bảy của kỷ Linh Nguyên.
Công nguyên năm 3029, khoa học kỹ thuật của Địa Cầu phát triển nhanh chóng. Địa Cầu đã không còn biên giới, mà đã được thống nhất trở thành một liên bang. Cũng chính lúc này, một thanh đại kiếm từ tinh không bay tới, xuyên qua mặt trời, khiến thế giới oanh động.
Chuôi đại kiếm này có lẽ vốn đã bị tàn phá, trong cú va chạm này nó chấn động kịch liệt, vô số mảnh vỡ tung tóe khắp tinh không, trong đó có một bộ phận rơi xuống các nơi trên Địa Cầu.
Khi thanh đại kiếm xuất hiện, kéo theo vô số mảnh vỡ rơi xuống, Địa Cầu liền xuất hiện một loại năng lượng tràn ngập trong đất trời, được gọi là linh khí.
Linh khí cũng tương tự không khí, có nơi nồng đậm, có nơi loãng. Lại vì mấy mảnh vỡ của thanh đại kiếm vung vãi khắp nơi nên bị một số thế lực ở liên bang thu thập được. Họ tìm thấy trên đó có nhưng công pháp tu luyện liên quan đến luyện khí, luyện đan, linh thạch,... Văn tự trên đó là cổ văn, khiến cho việc học cổ văn trở thành một trào lưu.
Mà linh khí xuất hiện cũng nhanh chóng đào thải nguồn năng lượng cũ, khiến sinh hoạt của mọi người cải biến, chẳng những tạo thành mạng lưới linh khí, còn khiến văn minh Địa Cầu bị biến đổi. Toàn bộ Địa Cầu đã mở ra một nền văn minh mới gọi là văn minh tu hành.
Từ đó, võ cổ hưng thịnh trở lại, thế giới đại biến, thời đại tu tiên được mở ra.
Lịch sử xưng là kỷ Linh Nguyên.
Lúc này, trong đoàn mây chứa đầy lôi điện, chiếc khí cầu màu đỏ đang chầm chậm bay qua. Bốn phía có vô số tia chớp không ngừng công kích. Cũng may là khí cầu được một vòng sáng ôn hòa bao bọc bảo vệ, khiến cho nó bay vô cùng ổn định.
Trong phòng tu linh thuộc khu vực hạch tâm, toàn bộ học sinh bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều chìm vào trong giấc ngủ say, tựa như có một loại lực lượng kỳ dị nào đó dẫn họ dần dần tiến vào mộng.
Chỉ có bảy tám lão sư đang ngồi ở mũi thuyền thảnh thơi uống trà, vừa mỉm cười vừa trò chuyện rất thoải mái. Trông họ không giống với bộ dạng hù dọa lũ học sinh ban nãy.
Người đứng đầu là một lão giả, mặt mũi già nua đầy nếp nhăn đang cầm tẩu thuốc trên tay, rít từng hơi từng hơi một. Nếu Vương Bảo Nhạc ở đây sẽ lập tức nhận ra lão giả này chính là Lô y sư vô sỉ ban nãy.
"Chưởng viện, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, lần này Phiêu Miêu đạo viện chúng ta sẽ phân khu thí luyện, có thể bắt đầu chưa ạ?" Một lão sư mở miệng hỏi. Lão y sư vừa hút thuốc mỉm cười đáp.
"Bắt đầu!"