[Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm
Bảo Nhạc, hai vị này chính là sư đệ mà ta quen biết trong Chiến Võ Các, bọn họ phải đi chấp hành nhiệm vụ của đạo viện, vì tiện đường nên tìm ta muốn đi cùng, ngươi xem...
Trác Nhất Phàm ho khan một tiếng, cắt đứt hoạt động tự sướng của Vương Bảo Nhạc.
Hai học sinh đứng sau lưng Trác Nhất Phàm có tướng mạo bình thường, tu vi Chân Tức tầng hai, lúc này bước lên ôm quyền cúi đầu với Vương Bảo Nhạc.
- Tham kiến Vương sư huynh!
Rõ ràng trước khi đến, Trác Nhất Phàm đã giới thiệu về Vương Bảo Nhạc với bọn họ, mà nay tiếng tăm của Vương Bảo Nhạc trên đảo Thượng Viện lại vô cùng vang dội, cho nên hai người cũng rất khách khí.
- Không sao cả, mọi người đều là đồng môn với nhau, nếu các ngươi đã là bạn của Trác Nhất Phàm thì cũng chính là bạn của Vương Bảo Nhạc ta, chúng ta cùng đi thôi!
Vương Bảo Nhạc cười lớn, sau khi đồng ý việc này thì lấy khí cầu hàng xịn của mình ra rồi bước lên.
- Lên đi, chúng ta xuất phát thôi!
Trác Nhất Phàm lắc đầu mỉm cười, ra dấu với Triệu Nhã Mộng ở bên cạnh, ý bảo cô lên trước.
Triệu Nhã Mộng mỉm cười gật đầu, mang vẻ mặt bình tĩnh bước lên khí cầu ngồi xuống, sau đó Trác Nhất Phàm và hai đệ tử Chiến Võ Các bước lên.
Nếu là khí cầu cũ của Vương Bảo Nhạc thì chắc chắn không chở nổi nhiều người như thế, nhưng khí cầu này là loại chỉ người có địa vị cỡ phó các chủ mới sở hữu, nên dù năm người có lên thì cũng không thấy chật.
Vương Bảo Nhạc điều khiển khí cầu này nhanh chóng bay thẳng lên trời cao, chỉ nháy mắt đã chui vào mây xanh, bay về phía cuối chân trời, tốc độ cực nhanh, hơn hẳn những khí cầu bình thường nhiều.
Dựa theo tốc độ của khí cầu này thì chỉ cần chừng mười canh gờ là sẽ tới đô thành liên bang ngay. Sở dĩ ba người bọn họ đi sớm như thế một là muốn đến trước xem thử, dù sao thì cả Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm đều chưa từng đến đô thành.
Lúc này khí cầu bay nhanh, Vương Bảo Nhạc cũng không đứng đơ ra đó mà nhìn về phía Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng ngồi một bên, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, hắn vốn còn cho rằng tốc độ tu luyện của mình đã nhanh lắm rồi, nhưng không ngờ Triệu Nhã Mộng cũng không hề chậm, thế mà cũng đã là Chân Tức tầng bốn rồi.
Còn Trác Nhất Phàm thì dù có kém hơn một chút, nhưng cũng là Chân Tức tầng ba đỉnh phong, dường như sắp sửa đột phá đến nơi.
- Mọi người đều có bí mật riêng, dù là Trác Nhất Phàm hay Triệu Nhã Mộng cũng thế, trên người họ nhất định đều giấu một chút cơ duyên mà người khác không hề hay biết.
Sau khi Vương Bảo Nhạc ý thức được điểm này xong thì lại nói chuyện với bọn họ.
- Các ngươi cũng đã trở thành Trận Tử và Chiến Tử rồi đúng không?
- Các ngươi có nghe gì chưa, lần liên bang bách tử này cạnh tranh dữ dội lắm đấy, trăm người chọn ra một, chẳng những cần có thực lực xuất chúng mà còn cần vận may cực cao nữa, chưa kể yêu cầu nhan sắc cũng rất hà khắc, người có thể được chọn trúng không nhiều lắm, ta thì chắc là không thành vấn đề rồi, các ngươi có nắm chắc không?
Vương Bảo Nhạc thầm đắc ý mở miệng nói, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã thấy buồn bực.
Bởi vì tính cách của Triệu Nhã Mộng rất trầm, chỉ nghe chứ không nói gì nhiều, còn Trác Nhất Phàm sau khi trải qua biết bao rèn luyện của đạo viện xong thì tính cách cũng dần trở nên trầm mặc ít nói hơn. Cho nên Vương Bảo Nhạc nói cả buổi trời, thấy hai người này người thì chỉ nhìn, người thì mặt mày lạnh tanh, nên cũng hết hứng nói.
Vậy nên hắn vỗ trán môt cái, nhìn về phía hai vị đệ tử Chiến Võ Các với vẻ mặt cổ quái kia, tò mò hỏi.
- Các ngươi định đi đâu thế?
Rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi loại khí cầu siêu tốc thế này, cho nên khá kính nể người sở hữu khí cầu này là Vương Bảo Nhạc, nghe hắn hỏi thì một người trong đó lập tức mở miệng.
- Bọn ta muốn đến bồn địa Coron.
Hắn nói xong thì người còn lại cũng tiếp lời.
- Hệ Thảo Mộc ở đảo Hạ Viện có một học tử xin nghỉ về nhà vào một tuần trước, nhưng ba canh giờ trước, hắn đã nhắn tin cầu cứu đảo Hạ Viện, khi hắn đi ngang qua bồn địa Coron này thì gặp phải hung thú, bị vây ở bên trong bồn địa kia, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
- Đảo Hạ Viện đã liên hệ với vài đạo viện nhỏ ở gần bồn địa Coron, nhờ bọn họ giải cứu trong đêm, đồng thời cũng đưa nhiệm vụ tới Chiến Võ Các, hai người bọn ta cũng đến đây giúp cứu viện, đề phòng bất trắc.
Loại nhiệm vụ kiểu này không có gì để giữ bí mật cả, huống hồ gì chuyện thế này trong đạo viện Phiêu Miểu có rất nhiều, như người bảo vệ trong khí cầu đưa Vương Bảo Nhạc về nhà lúc trước cúng chính là học sinh đảo Thượng Viện nhận nhiệm vụ.
Nếu như học sinh của đảo Hạ Viện gặp chuyện thì đảo Hạ Viện sẽ dựa vào mức độ nặng nhẹ của sự việc để gửi lên đảo Thượng Viện, an bài học sinh đến giải quyết, nhất là học sinh của Chiến Võ Các lại càng là chủ lực chính giải quyết những nhiệm vụ này.
Cho nên cả hai cũng không giấu giếm gì mà nói hết ra, Vương Bảo Nhạc nhớ tới việc mình bị vây ở bên trong rừng mưa Trì Vân nên lại ân cần hỏi han vài câu. Sau khi biết rõ trình độ của hung thú trong bồn địa Coron này cao nhất chỉ tới Chân Tức, mà chỗ vị học sinh kia ẩn nấp cũng coi như an toàn, chẳng qua chỗ hắn đang ẩn nấp đã bị hung thú chiếm lấy, phải xử lý từng con, cho nên hiện tại việc cứu viện vẫn còn đang diẽn ra, lúc này Vương Bảo Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn cũng biết thời gian cấp bách, vậy nên dung nhập linh lực vào khí cầu, khiến cho tốc độ của nó nhanh hơn vài phần, bay thẳng đến chỗ bồn địa Coron, mà vị trí của bồn địa Coron cũng nằm trên đường đến đô thành.
Đường đi không dài cũng không ngắn, chẳng mấy chốc đã qua ba canh giờ. Lúc Vương Bảo Nhạc tám nhảm, thi thoảng Trác Nhất Phàm cũng trả lời vài câu, chủ yếu là hai vị đệ tử Chiến Võ Các ở một bên luôn đáp lời, đôi lúc hai người họ còn lấy nhẫn truyền âm ra liên lạc với học tử đảo Hạ Viện đang bị vây kia, vừa xác định vị trí vừa xác nhận an toàn của người kia.
Mãi đến khi lại qua nửa canh giờ nữa, chặng đường vốn phải đi cực lâu nhưng nhờ có khí cầu đặc biệt của Vương Bảo Nhạc, lại tăng tốc nên bọn họ mới tới sớm hơn dự tính.
Dõi mắt nhìn xuống thì bên dưới khí cầu xanh biếc một màu, có thể nhìn trông thấy một bồn địa khổng lồ, thực vật trải dài khiến cho vùng bồn địa này trông như một đầm lầy.
Thực ra mấy vùng đất có địa hình thế này chiếm phần lớn trong liên bang hiện giờ.
Cùng lúc đó, hai vị đệ tử cũng nhận được truyền âm, nét mặt vui sướng, ngẩng đầu lên nói.
- Người đã cứu ra rồi, không bị sao cả, chỉ hoảng sợ chút thôi.
- Vậy bọn ta cũng không làm phiền các sư huynh sư tỷ nữa. Chúng ta tách ra ở đây đi, bọn ta dùng khí cầu riêng của mình là được rồi.
Hai người đứng dậy ôm quyền với Vương Bảo Nhạc, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng.
Sau khi khí cầu dừng lại thì cả hai tạm biệt rồi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Vương Bảo Nhạc có phần cảm khái. Sau khi hắn điều khiển khí cầu bay đi thì nhìn về phía Trác Nhất Phàm.
- Chiến Võ Các của các ngươi nhiều nhiệm vụ kiểu này lắm nhỉ?
- Mỗi ngày Chiến Võ Các có hàng ngàn nhiệm vụ cần đệ tử hoàn thành, có khi còn nhiều hơn, cho nên bình thường không có nhiều đệ tử Chiến Võ Các trong đảo Thượng Viện lắm.
- Ngươi thì sao? Đã hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ rồi hả?
Vương Bảo Nhạc tò mò hỏi.
- Tính tới nay, ta chỉ mới hoàn thành được bảy mươi ba nhiệm vụ thôi.
Nếu người khác hỏi Trác Nhất Phàm thì hắn sẽ không trả lời chi tiết như thế, nhưng Vương Bảo Nhạc hỏi thì hắn lại nói hết ra.
- Xác suất thương vong thì sao? Ta nghe nói trừ vài nhiệm vụ đặc biệt chỉ có một người làm ra thì những nhiệm vụ đi ra ngoài khác đều sẽ dựa vào tiêu chuẩn kép, lại còn cần nhân lực đề cao ba cảnh giới để hoàn thành nữa?
Triệu Nhã Mộng ngồi một bên im lặng nãy giờ, nay nghe Trác Nhất Phàm nói xong thì chợt hỏi.
Vương Bảo Nhạc chưa hiểu lắm về nhiệm vụ ra ngoài, giờ nghe xong hắn cũng rất tò mò.
- Tiêu chuẩn kép? Nâng cao lên ba cảnh giới ư?
- Việc nâng cao ba cảnh giới nói cho dễ hiểu thì chính là nếu học tử cấp Phong Thân xảy ra chuyện thì sẽ an bài tu sĩ Chân Tức tầng hai trở lên đi giải quyết. Nếu như đệ tử Chân Tức tầng ba có chuyện thì sẽ an bài tu sĩ Trúc Cơ trở lên! Về phần tiêu chuẩn kép chính là căn cứ theo độ khó của nhiệm vụ, nếu một người có thể hoàn thành thì cần hai người cùng làm!
- Cách an bài này có thể giảm thiểu bất trắc và thương vong xuống rất nhiều, nhưng dù thế thì hầu như năm nào cũng có chừng 10 phần trăm thương vong.
Trác Nhất Phàm giải thích.
Triệu Nhã Mộng nhíu mày suy nghĩ, Vương Bảo Nhạc nghe xong đang muốn hỏi tiếp.
Nhưng Triệu Nhã Mộng bỗng nhiên đứng dậy, lông mày nhíu chặt lại. Cô đứng trên khí cầu cúi đầu nhìn xuống bồn địa Coron ở đằng xa, nhỏ giọng nói.
- Các ngươi có cảm thấy... bồn địa này rất yên tĩnh không? Từ lúc chúng ta tới gần cho đến khi rời khỏi đấy, ta không hề nhìn thấy bóng dáng bất kỳ con hung thú nào hết, ngay cả chim chóc cũng không có!
Ánh mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, hắn lập tức điều khiển khí cầu dừng lại giữa không trung. Trác Nhất Phàm ngẩn ra sau đó lập tức đanh mặt lại, hai người cùng nhìn về phía bồn địa, nhưng khoảng cách quá xa nên không thấy rõ lắm.
- Nhất Phàm, ngươi truyền âm cho hai vị sư đệ của ngươi hỏi xem họ có an toàn hay không!
Vương Bảo Nhạc lập tức nói.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng thì Trác Nhất Phàm đã lấy nhẫn truyền âm ra, nhanh chóng liên lạc với hai vị đệ tử Chiến Võ Các, thậm chí còn mở chức năng video lên. Hắn trông thấy hai người kia cùng với vị học tử mà bọn họ đã tìm được, sau khi kết thúc cuộc gọi, vẻ mặt Trác Nhất Phàm lập tức đanh mặt lại nhìn Triệu Nhã Mộng và Vương Bảo Nhạc.
- Thoạt nhìn thì có vẻ mọi thứ đều bình thường, đã đón được vị học tử của đảo Hạ Viện kia, họ tính ngày mai sẽ trở về, giọng nói cũng không khác gì, nhưng lại không sử dụng ám hiệu liên lạc khi làm nhiệm vụ của Chiến Võ Các bọn ta... Trong Chiến Võ Các thì sai lầm thế này rất nghiêm trọng!
Nghe Trác Nhất Phàm nói thế, Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng đều biến sắc.
- Có chuyện rồi!
Trác Nhất Phàm hít sâu một hơi, nhìn về phía bồn địa Coron, trong mắt lóe hàn mang, thấp giọng kết luận.