[Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm

Chương 202 : Khốn cục


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ba người chạy nhanh về ba hướng khác nhau, trong đó khí thê toàn thân của Trác Nhất Phàm kéo lên, tựa như có khí huyết nồng đậm vận chuyển khắp người, nhất là tiền thế chi ảnh sau lưng lại gia trì cho toàn thân, khiến cho tốc độ càng đáng sợ hơn. Đồng thời dưới chân hắn ẩn ẩn có mây mù lượn lờ, đây chính là thuật pháp tầng ba của Vân Vụ Phiêu Miểu Công, tên là Vân Vụ Bộ! Vân Vụ Bộ này có thể khiến tốc độ của tu sĩ bạo tăng trong thời gian ngắn, phối hợp với thuật pháp của gia tộc Trác Nhất Phàm, lúc này dù không thể nói là nhanh như chớp, nhưng cũng lập tức bay nhanh, biến mất trong khu rừng. Còn xung quanh Triệu Nhã Mộng thì đột nhiên xuất hiện vô số ngôi sao hư ảo, to bằng nắm tay tràn ngập bốn phía, lại huyễn hóa ra từng đạo tinh quang trong thân thể của cô, khiến cho thân ảnh cô trở nên mơ hồ, tựa như không màng đến tất cả mọi thứ ở phía trước, xuyên thấu qua vô số gốc đại thụ, nhanh chóng chạy đi. Còn tốc độ của Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng kinh người, hắn không hề dùng Vân Vụ Bộ như Trác Nhất Phàm, cũng không rành trận pháp như Triệu Nhã Mộng, nhưng có thể nói nhục thân của hắn mạnh nhất trong cả ba người. Thân thể cưỡng hãn cỡ này khiến cho tốc độ của hắn cứ như bôn lôi, chẳng cần phải dùng tu vi hay công pháp gia trì. Nhanh chóng chui tọt vào cánh rừng, toàn thân như cá gặp nước, luồn lách liên tục ở bên trong cây cối. Mấy trăm khôi lỗi tu sĩ chia ra đuổi theo sau họ, mà ở phía sau đám khôi lỗi tu sĩ này, cái tay cây đã bóp nát khí cầu của Vương Bảo Nhạc cũng như trụ chống trời, đỡ hết cả phong ấn, khiến cho khu vực này thoạt nhìn đã trở lại như thường! Sau khi ba người Vương Bảo Nhạc đi xa thì trên đỉnh của đại thụ này lại dần mọc ra một con mắt, đồng tử của nó tựa như hình chữ thập, màu vàng đất vô cùng lạnh lùng và quỷ dị. Lúc này trong con mắt kia có vô số ánh sáng yêu dị lóe lên, mỗi lần lóe lên thì thân thể của nó lại có ánh sáng lấp lánh xuất hiện, nếu như ở gần thì có thể nghe thấy bên trong đại thụ này truyền ra vô số giọng nói. - Mọi chuyện vẫn ổn. - Không có gì đâu, sư huynh cứ yên tâm. - Ổn cả, chắc chừng ba bốn ngày là ta sẽ về đến nơi. - Vẫn bình an, đừng lo quá... Vô số thanh âm này chính là bắt chước giọng nói của những người đã bị nó bắt lại và đồng hóa, thay họ báo bình an với những thế lực và đạo viện khác, khiến cho những người kia không nhận ra rằng bọn họ đã chết rồi! Trong lúc đại thụ phát sáng quỷ dị thì trong khu rừng bên trong bồn địa Coron, ba người Vương Bảo Nhạc đang cắm đầu chạy trốn. So với Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng thì Vương Bảo Nhạc không hề xa lạ gì với việc trốn chạy trong rừng, khí tức cây cỏ quen thuộc xung quanh dần khiến cho Vương Bảo Nhạc đang chạy trốn như quay về khoảng thời gian lúc ở trong rừng mưa Trì Vân, mà đám khôi lỗi tu sĩ đuổi theo phía sau cùng uy hiếp đến từ gốc đại thụ nọ khiến hắn cảnh giác vô cùng, đầu óc cũng hoạt động nhanh hơn. - Rốt cuộc gốc đại thụ kia là thứ quỷ quái gì đây!! Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, thân thể nhảy qua khỏi một thân cây chắn ngang, sau khi kéo giãn khoảng cách nhất định thì hắn vội đào một cái hố ở dưới đất tự vùi mình vào trong. Sau khi thu liễm hết mọi khí tức thì nấp ở trong đó, lòng thì căng thẳng, cảm giác nguy cơ và lo lắng dâng lên. - Trước đây ta chưa từng nghe nói cây cối lại sinh ra loại biến dị kiểu này, lúc trước trong bảng hung thú của liên bang chỉ toàn là động vật! - Nhưng giờ lại có cả thực vật! Việc này rất nghiêm trọng, dù Vương Bảo Nhạc chỉ là tu sĩ Chân Tức nhưng cũng cảm nhận được sự uy hiếp bất thường. Thậm chí hắn còn có dự cảm, ý nghĩa sau lưng việc này e rằng có thể khiến cho liên bang vừa mới bước vào thời kỳ ổn định xuất hiện biến hóa vô cùng nghiêm trọng. Nhất là nghĩ đến chuyện đại thụ này có thể đồng hóa tu sĩ, khiến Cổ Võ phát huy được tu vi Chân Tức, theo hắn thấy thì việc này vô cùng đáng sợ. - Lúc đầu nó không định ra tay, sau này phát hiện bọn ta định truyền tin về cho đạo viện thì mới ngăn cản, rõ ràng là nó cũng có bí mật lớn không muốn bị người ta phát hiện ra!! Vương Bảo Nhạc vừa nghĩ tới đây thì đồng tử đột nhiên co rụt lại, thân thể nhảy ra khỏi cái hố kia. Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc nhảy lên thì một gốc đại thụ phía trước hắn đột nhiên vặn vẹo, lại có một khôi lỗi tu sĩ bước ra từ bên trong một cách quỷ dị, tung một quyền về chỗ Vương Bảo Nhạc vừa mới nấp! Nếu không phải phát hiện nhanh thì lúc này Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ bị ăn trọn một quyền nay. - Chiêu này không dùng được! Vương Bảo Nhạc trợn mắt, thân thể rút lui, nhìn thấy lục tục có khôi lỗi tu sĩ xuất hiện từ trong đám cây cối xung quanh, hắn không kịp suy tư quá nhiều, tay phải lập tức lật một cái, Thiểm Hồ thoáng cái đã bắn ra. Xoẹt xoẹt, Thiểm Hồ lao thẳng đến chỗ đám khôi lỗi tu sĩ xung quanh, sau khi bắn xuyên qua đầu của chúng thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên đổi hướng chạy. Trước khi đi còn vung tay phải ném ra một đống hạt châu tự bạo. Đám hạt châu tự bạo này bay thẳng tới chỗ đám khôi lỗi tu sĩ kia, ngay khi chạm vào thì lập tức nổ mạnh. Tiếng ầm ầm vang vọng khắp khu rừng, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đã bay đi xa, trong lòng như muốn phát điên. Hắn cảm thấy cách nấp này năm xưa không dùng được là vì đối phương có pháp khí dò xét, nay cũng không dùng được như thế, khiến hắn bực bội, cắm đầu chạy như điên. Điên cuồng chạy trốn hơn một nén nhang. Trong lúc bỏ chạy, dù Vương Bảo Nhạc có đan dược phự trợ nhưng vẫn không chịu nổi linh lực tiêu hao kiểu này, cho nên mớ linh bảo của hắn lập tức phát huy tác dụng vô cùng kinh người. Đám khôi lỗi tu sĩ sau lưng hắn liên tục đuổi theo và ngăn cản, tiếng nổ phát ra từ tự bạo châu của Vương Bảo Nhạc vang lên không dứt, lại có vô số thanh phi kiếm được điều khiển bằng từ lực bay ra, tạo thành mauw kiém liên miên trong rừng cây dày đặc, khiến cho không ít khôi lỗi tu sĩ đuổi theo phía sau liên tục bị ngăn cản và tiêu diệt! Mà chiến trường cũng không chỉ riêng chỗ Vương Bảo Nhạc, hai người khác cũng như thế. Tiếng nổ mạnh vang lên từng đợt, liên tục truyền ra từ ba hướng, ngoại trừ chỗ của Vương Bảo Nhạc ra thì hai nơi khác cũng phát ra tiếng vang đương nhiên là chỗ của Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng. Có điều tiếng nổ này dần biến mất ở một phía... - Ai trong số hai người bọn họ xảy ra chuyện ư? Vương Bảo Nhạc bay nhanh trong rừng, đầu tóc rối bù vô cùng chật vật, khóe miệng còn rỉ máu. Đoạn đường chạy trốn này, đám khôi lỗi tu sĩ kia căn bản là không thể đánh chết được, dù bị đánh nát thì nó vẫn nhanh chóng hợp lại. Đối mặt với việc bị đuổi giết không ngừng này, trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng căm tức, khiến hắn rất đỗi bực bội, lúc này hất tay phải lên, biển lửa do Viêm Bạo hình thành lập tức xuất hiện, đốt cháy cây cối xung quanh. Nơi này không phải rừng mưa, cho nên cây cối rất dễ bị đốt cháy, đoạn đường này Vương Bảo Nhạc vừa bỏ chạy vừa liên tục tiêu đốt, đây là cách tự cứu duy nhất mà hiện tại hắn có thể nghĩ ra. - Đốt chết bọn mày! Vương Bảo Nhạc cắn răng, gầm nhẹ rồi nhảy lên, vừa phóng lửa vừa bỏ chạy, nhưng tu vi của hắn dù sao cũng chỉ là Chân Tức, dù có đốt cháy cây cối thì ở nơi quỷ dị này, ngọn lửa cũng không thể lan ra, thậm chí đám cây cối bị đốt cháy cũng nhanh chóng tự lành lại!! Tất cả khiến cho Vương Bảo Nhạc vừa sốt ruột nhưng lại không thể làm gì, nhất là một hướng còn lại đã lặng đi, không hề có tiếng động gì, phía trước mặt Vương Bảo Nhạc nhanh chóng có một đống khôi lỗi tu sĩ xuất hiện, ẩn ẩn tạo thành vòng vây. Hô hấp của Vương Bảo Nhạc cứng lại, trong nháy mắt khi sắp sửa bị vây quanh thì hắn đột nhiên vung tay phải lên. Có vô số khôi lỗi linh bảo nhanh chóng xuất hiện, phóng về phía khôi lỗi tu sĩ kia, Vương Bảo Nhạc thì gầm lên. - Cầm chân bọn nó cho ta!! Theo Vương Bảo Nhạc gầm lên, đám khôi lỗi của hắn lập tức lao ra, chia nhau ôm lấy một tên tu sĩ, mặc kệ đám tu sĩ này đánh cỡ nào cũng không buông! Cùng lúc đó, trong tay Vương Bảo Nhạc xuất hiện một cái gương, ánh sáng lóe lên, huyễn hóa ra một đạo thân ảnh giống hệt Vương Bảo Nhạc. Cái gương này chính là quà xin lỗi của nhà Lâm Thiên Hạo đưa cho Vương Bảo Nhạc, có thể huyễn hóa ra một ảnh phân thân, lúc này ảnh phân thân và Vương Bảo Nhạc nhanh chóng đổi chỗ nhiều lần, dù có người nhìn chằm chằm thì cũng khó mà nhìn ra thật giả, lúc này lại chia ra chạy về hai phía khác nhau. Nhưng cách này lại không hữu dụng khi ở nơi đây, đám khôi lỗi tu sĩ vốn không bị khôi lỗi linh bảo ôm lấy vốn định chia ra đuổi theo hai hướng, nhưng lại có một thanh âm mà Vương Bảo Nhạc không thể nghe thấy vang lên trong đầu bọn chúng. Cho nên chúng lập tức dừng lại, sau đó đồng loạt quay đầu lại đuổi theo hướng bản tôn của Vương Bảo Nhạc đang chạy. - Lũ chơi gian!! Vương Bảo Nhạc bi phẫn không thôi, trong lòng thì bực bội phát điên, miệng thở hồng hộc, dù cho pháp bảo của hắn có nhiều cách mấy đi chăng nữa thì cũng sẽ có lúc dùng hết. Nhất là heo một đường chạy đi, tiếng giao chiến và nổ mạnh ở hướng còn lại cũng tắt dần, trong lòng Vương Bảo Nhạc giật thót. - Đều gặp chuyện cả rồi ư? Gần như ngay khi suy nghĩ này nảy ra thì mặt đất và cây cối xung quanh hắn lập tức chui ra vô số thân ảnh tu sĩ mặt mày lạnh tanh, ánh mắt và khí tức quỷ dị kia khiến cho Vương Bảo Nhạc thở hổn hển, lập tức ra tay không chút do dự. Lần này thứ hắn lấy ra, ngoại trừ hạt châu tự bạo thì chính là đám pháp khí X đã từng được binh sa cải tạo mà hắn vốn không hề muốn dùng!