[Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm
Hắn biết rõ lai lịch của mầm mống thôn phệ, nó được hình thành do tu luyện công pháp mà chị đẹp trong mặt nạ màu đen đưa cho, có thể nói đó là do hắn tự mình luyện ra...
Còn tia sét màu đen kia, dù đây là lần đầu tiên Vương Bảo Nhạc nhìn thấy, nhưng hắn vẫn cảm giác được nó rất quen, nhất thời nhớ tới lúc hắn luyện kim thân, bị tia sét màu đen của chị gái trong mặt nạ đánh lên người, có vẻ cùng loại với tia sét màu đen đó.
- Mẹ nó...
Vương Bảo Nhạc nghĩ đến những thứ này thì lập tức muốn mắng người, hắn phân tích kiểu gì thì cũng thấy tất cả đều có liên quan đến chị gái trong mặt nạ, điều này khiến hắn vừa bực bội vừa khó chịu.
Còn tử hải kia, sau khi Vương Bảo Nhạc phân tích toàn bộ nửa cuộc đời của mình thì cuối cùng cũng biết được lai lịch của nó.
- Nó chẳng phải đốm sáng tím đã từng muốn thôn phệ ta ở trong quê hương linh tức ư!!
Sau khi cảm ứng được mớ hỗ lốn trong cơ thể mình, Vương Bảo Nhạc khóc không ra nước mắt, trong lòng vô cùng tức giận, chẳng biết phát tiết đằng nào, chỉ có thể đặt mục tiêu lên quả cây ở trước mặt.
Theo hắn thả lỏng tâm thần, lực hút từ các thế lực trong cơ thể hắn hợp lại, tăng vọt lên, qủa câychỗ Triệu Nhã Mộng bắt đầu khô quắt lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, toàn bộ quá trình chỉ hơn mười giây, tất cả linh khí và sinh cơ trong quả cây đã biến mất sạch sẽ.
Thân thể của Vương Bảo Nhạc run lên, rõ ràng cảm giác được trong khoảng thời gian ngắn này, tu vi của mình lại tăng cao không ít, cách lúc đột phá Chân Tức tầng bốn cũng không xa. Hơn nữa không chỉ mầm mống thôn phệ thôn phệ xong thì đưa một phần linh khí về, ngay cả tia sét màu đen và tử hải kia hấp thu xong cũng chia ra một phần đưa vào trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc.
Cảm nhận được màn này, cơn giận trong lòng Vương Bảo Nhạc mới vơi đi một chút.
- Coi như bọn mày còn chút lương tâm...
Mặc dù vẫn rất buồn bực, nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc cũng không để ý được nhiều nữa, hắn vội xé rách quả cây chỗ Triệu Nhã Mộng ra. Một tiếng răng rắc vang lên, sau khi quả cây bị xé ra thì Vương Bảo Nhạc túm lấy cánh tay của Triệu Nhã Mộng, lôi cô ra ngoài.
Chiếc váy ướt sũng dán lên người Triệu Nhã Mộng tựa như hóa thành một bộ đồ bó, khiến cho thân hình lả lướt của Triệu Nhã Mộng lộ rõ trước mặt Vương Bảo Nhạc. Hắn liếc nhìn một cái, khá là kinh ngạc.
- Bình thường nhìn không ra là Triệu Nhã Mộng này có dáng người được đấy chứ.
Cùng lúc đó, đã không còn bị ý thức của gốc đại thụ đồng hóa nữa, lúc Triệu Nhã Mộng bị Vương Bảo Nhạc kéo ra thì thân thể của cô run lên như sắp tỉnh lại. Vương Bảo Nhạc lập tức cảnh giác hẳn, thầm nghĩ nếu như Triệu Nhã Mộng bị đồng hóa thành công, mình tới cứu cô ấy như thế này chẳng khác nào rước thêm kẻ thù. Vậy nên hắn giơ tay phải lên, lấy một thanh phi kiếm ra cắt một đường trên tay Triệu Nhã Mộng trước khi cô tỉnh lại.
Cảm giác đau đớn khiến Triệu Nhã Mộng tỉnh lại nhanh hơn, ánh mắt mở to ra, sau khi tỉnh lại và nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì cô hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt nhưng tâm trạng rất ổn định. Sau khi ngó quanh một lượt thì mới cúi đầu nhìn vết thương trên tay mình, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Vương Bảo Nhạc.
- Xác định ta không bị đồng hóa rồi chứ gì.
Nói xong, Triệu Nhã Mộng lại lấy thẻ ngọc truyền âm ra muốn liên hệ với đạo viện.
Còn Vương Bảo Nhạc thấy vết thương của Triệu Nhã Mộng không lành lại ngay thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nghe Triệu Nhã Mộng nói vậy hắn cũng thấy xấu hổ đôi chút.
- Ta đi cứu Trác Nhất Phàm đây!
Vương Bảo Nhạc vội nói, thân thể nhoáng lên chạy đi tìm Trác Nhất Phàm. Triệu Nhã Mộng cũng nhanh chóng phát hiện truyền âm không thành, lúc này cố gắng đựng dậy cùng đi tìm, sau đó cả hai nhanh chóng tìm thấy quả cây chỗ Trác Nhất Phàm.
Xuyên qua vách quả mờ mờ, có thể thấy vẻ mặt của Trác Nhất Phàm ở bên trong vô cùng dữ tợn, gương mặt nổi toàn gân xanh, tặ như có một rễ cây nhỏ đang bò lúc nhúc ở bên dưới vậy.
Cảnh này khiến cho cả hai người biến sắc, trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng lo lắng, Triệu Nhã Mộng giật mình ngẩn ra thì hắn bước tới ôm lấy quả cây chỗ Trác Nhất Phàm hét lớn.
Vương Bảo Nhạc lập tức bộc phát một lực hút vô cùng kinh người, quả cây chỗ Trác Nhất Phàm nhanh chóng bị hút khô, Triệu Nhã Mộng đứng bên cạnh mở to hai mắt ra nhìn với vẻ không dám tin, nhìn Vương Bảo Nhạc cũng không nói thành lời.
Nếu đổi lại là lúc khác thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ đắc ý bốc phét một phen, nhưng nay hắn không có tâm trạng đó. Sau khi quả cây chỗ Trác Nhất Phàm khô quắp lại thì hắn lập tức ra tay xé rách lớp vỏ ngoài, kéo Trác Nhất Phàm ra.
Trác Nhất Phàm vừa ngã ra đất, không đợi Vương Bảo Nhạc ra tay kiểm tra thì Triệu Nhã Mộng đứng bên cạnh đã lấy phi kiếm ra rạch một đường trên chân của Trác Nhất Phàm.
Máu tươi tràn ra, không hề nhanh chóng khép lại như những tu sĩ đã bị đồng hóa, chuyện này khiến cả hai thở phào nhẹ nhõm. Trác Nhất Phàm cũng tỉnh lại từ cơn đau, sau khi mở mắt ra thì hắn ngẩn người một lúc, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, khi thấy hai người Vương Bảo Nhạc thì lại nhìn quanh rồi mới hít sâu một hơi.
- Các ngươi... Nơi này là...
- Chắc hẳn nơi này là trong cơ thể của gốc đại thụ đã bắt chúng ta, sức mạnh phong ấn vẫn còn nên không thể truyền âm, nếu như không nhờ có Vương Bảo Nhạc thì chắc hẳn ba người chúng ta đã bị nó đồng hóa, xóa đi ý thức, trở thành khôi lỗi rồi!
Triệu Nhã Mộng hít sâu một hơi cho bình tâm lại rồi thản nhiên giải thích.
- Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta phải tranh thủ tìm lối ra mới được!
Vương Bảo Nhạc nhìn quanh, cố gắng tìm được lối rời khỏi nơi đây. Hắn vừa nói ra, Trác Nhất Phàm vốn định mở miệng hỏi thăm tiếp cũng gật đầu theo bản năng, thậm chí ngay cả Triệu Nhã Mộng cũng thế.
Chính hai người bọn họ cũng không phát hiện ra, từ sau khi được Vương Bảo Nhạc cứu thoát, cả ba cùng rơi vào khốn cảnh, không rõ từ lúc nào trên người Vương Bảo Nhạc lại phát ra một cỗ quyết đoán bình thường khó mà cảm giác được.
Cũng chính sự quyết đoán này khiến hai người bất giác chọn nghe theo.
Dù lúc này đang suy yếu, nhưng họ vẫn cắn răng phối hợp. Ba người bắt đầu tìm kiếm trong không gian chứa đầy quả cây này.
Nhưng dẫu có kiếm tìm ra sao thì vẫn không thể thấy bất kỳ lối thoát nào ở nơi bị phong kín hoàn toàn này. Dù có ra tay đánh phá thì cũng không thể khiến vách cây rung chuyển, nửa nén nhang sau, Trác Nhất Phàm lộ ra vẻ cay đắng, nhìn Vương Bảo Nhạc.
- Bảo Nhạc, nơi này không có lối ra...
Triệu Nhã Mộng im lặng, dù không nói gì nhưng cô vẫn nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Bị hai người nhìn như thế, Vương Bảo Nhạc vẫn không ý thức được sự có mặt của người đã trở thành dẫn đầu trong nhóm. Lúc này hắn sốt ruột đi tới đi lui, lại lấy kiếm ra đâm vách cây.
Keng một tiếng, phi kiếm bị chấn văng ngược lại, nhìn vách cây không chút sứt mẻ kia, Vương Bảo Nhạc nhất thời cũng hết cách. Nhưng chỉ nháy mắt thì đã có vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu, trong lòng hắn vẫn luôn có một nghi hoặc, ấy chính là tại sao cả ba người đều thoát ra khỏi quả cây, bản thân hắn lại hấp thu không ít linh khí nhưng đến nay gốc đại thụ vẫn chưa phát hiện ra.
Vương Bảo Nhạc không biết tại sao, hắn cảm thấy hoặc là bản thân gốc đại thụ này có vấn đề nên đang say ngủ, hoặc là đám lộn xộn trong người mình đã quấy nhiễu ý thức của gốc đại thụ.
Hoặc có thể là cả hai, nghĩ thế, Vương Bảo Nhạc ý thức được có lẽ chờ tiếp ở đây sẽ an toàn, nhưng vẫn có khả năng sẽ xuất hiện nguy cơ, dù sao thì gốc đại thụ này có bản lĩnh giả truyền âm, đặt hy vọng vào việc chờ đạo viện phát hiện ra thì không thực tế chút nào.
Trong lúc có thể gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào thế này, cách ngồi chờ chết này thật sự không phải tính cách của Vương Bảo Nhạc, lúc này hắn dần hạ quyết tâm, vội cất lời.
- Nhất Phàm, Nhã Mộng, hai người hộ pháp giúp ta!
Vương Bảo Nhạc nói xong thì lập tức bước lên, lao thẳng tới một phía vách cây, ôm lấy nó rồi hét lớn.
- Hút hết cho ta!
Vừa nói xong thì mầm mống thôn phệ, tia sét đen và cả tử hải trong người Vương Bảo Nhạc lập tức bộc phát. Lực hút cực mạnh tràn ra ào ào từ trong người của hắn, lực hút này men theo vách cây, lan ra khắp nơi này, bắt đầu điên cuồng hấp thu và thôn phệ!
- Nếu đã không có lối ra thì ta sẽ coi nó như một quả cây mà hút khô nó. Tới chừng đó vách tường xung quanh tự nhiên sẽ khô nứt, ta không tin khi đó lại không trốn được!
Vương Bảo Nhạc cũng liều mạng, dốc toàn lực ra ứng phó.
Gần như ngay khi đám lộn xộn trong người Vương Bảo Nhạc vận chuyển thì vách cây bị hắn ôm lấy chợt lay mạnh, vô số linh khí nồng đậm cuồn cuộn ùa vào trong cơ thể của hắn.
Lượng linh khí này quá nhiều, lại ẩn chứa vô số sinh cơ, sau khi ùa vào trong người Vương Bảo Nhạc thì tựa như mưa rào tưới mát cho mầm mống thôn phệ, tia sét màu đen và tử hải. Khiến chúng lập tức trở nên hưng phấn, điên cuồng thôn phệ.