[Dịch] Thái Cổ Thần Vương

Chương 106 : Lòng Dạ Ác Độc


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trước bia Đế Tinh, nhiều đệ tử ưu tú ngồi trên thạch đài hấp dẫn đông đảo ánh mắt của học viên học viện Đế Tinh, càng ngày càng có nhiều người tụ đến. Lúc này, chỉ thấy một bóng người trước bia Đế Tinh mỉm cười nói: - Từ giờ đến cuối năm còn không tới một tháng thời gian, có thể cùng chư vị sư huynh đệ ngồi chung một chỗ chiêm ngưỡng phong thái tiền nhân đám luận kinh nghiệm tu hành thật là một việc vui lớn. - Thu sư huynh khách khí, có thể cùng ngồi tán gẫu với Thu sư huynh, chính là một chuyện may mắn đối với bản thân bọn đệ. Có người khách khí nói. - Người này tên Thu Mạc, cũng lợi hại lắm. Học viện Đế Tinh ta có hai người nằm trong kinh thành thập tú thế hệ này của hoàng thành, Thu Mạc này chính là một trong số đó. Hắn xếp hạng thứ tư trong kinh thành thập tú. Nhược Hoan thấp giọng nói với Tần Vấn Thiên bên cạnh. Tần Vấn Thiên nghiêm túc nhìn Thu Mạc một cái, người này tuổi chừng mười tám mười chín, mặt mày thanh tú như thư sinh, đường nét gương mặt khá nhu hòa, trông rất gần gũi. - Người còn lại có ở đây không? Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi. - Ngay bên cạnh Thu Mạc đấy. Tên là Giang Tú, xếp cuối cùng trong kinh thành thập tú, nhưng đệ đừng có xem nhẹ người thứ mười. Tuy kinh thành thập tú chỉ lấy thanh niên kiệt xuất dưới hai mươi tuổi, nhưng phần lớn tu vi của bọn họ đều xêm xêm nhau. Trừ người bước vào Nguyên Phủ cảnh ra thì chiến lực của những người khác cũng không chênh lệch gì nhiều. Nhược Hoan tiếp tục nói: - Trong Quân Lâm yến mỗi năm thì người trong kinh thành thập tú đều là khách quen của ba hạng đầu. Sau Quân Lâm yến hàng năm thì kinh thành thập tú sẽ xếp thứ tự một lần nữa. - La Thành, ngươi thân ở Tu La minh, một năm nay cũng không thấy bóng dáng của ngươi. Nói vậy chắc chiến lực đã tăng lên nhiều lắm, ngươi có tâm đắc gì muốn chia sẻ hay không? Thu Mạc đứng thứ tư trong kinh thành thập tú, ẩn ẩn được xem là chủ trì lần tụ hội này. Hắn dẫn đầu mở lời nói với một thanh niên nhìn có vẻ lão luyện. Mặc dù tuổi tác La Thành cũng không lớn, chỉ chừng hai mươi nhưng so với với bạn cùng lứa tuổi thì có vẻ chín chắn hơn hẳn, hơn nữa đôi mắt của hắn mang theo vài phần khí thế cuồng dã. Người của Tu La minh đều là kẻ điên. Bọn họ cực kỳ tàn nhẫn với chính bản thân mình, một lần vào trong Hắc Ám Sâm Lâm lịch lãm thường phải tận một năm thậm chí là suốt mấy năm trời. Đúng là chán sống, mà sức chiến đấu của bọn họ cũng vô cùng xuất sắc. - Có ai bằng lòng lên thử không? La Thành bình tĩnh nói khiến ánh mắt mọi người hơi dừng lại. Vào năm ngoái thực lực của La Thành này đã là Luân Mạch cảnh tầng sáu, nghe nói hiện tại hắn đã bước vào Luân Mạch cảnh tầng tám, e rằng sức chiến đấu cực kỳ mạnh. - Hay là để ta thử xem sao. Chỉ nghe một người mở miệng nói, nhất thời ánh mắt rất nhiều người đều nhìn về phía hắn, tiếp đó Đại Sơn liền đi vào giữa quảng trường, nhìn La Thành nói: - Để ta thử xem thực lực của ngươi tiến bộ bao nhiêu. - Đại Sơn, cẩn thận một chút! Nhược Hoan gọi to, Đại Sơn nhìn sang mỉm cười, cũng gật đầu với Tần Vấn Thiên một cái. - Hiện giờ cảnh giới của Đại Sơn sư huynh là gì? Tần Vấn Thiên hỏi Nhược Hoan. - Luân Mạch cảnh tầng tám đỉnh phong. Nhược Hoan mở miệng đáp. La Thành đứng lên từ thạch đài đi tới đối diện Đại Sơn, trong tay hắn xuất hiện một thanh Đại Đao tinh thần, lộ ra ý lạnh băng âm u. - Ầm! La Thành bước ra một bước, giống như một con yêu thú, thân thể trầm xuống. Đại đao bổ ra một cái thì trong hư không lập tức xuất hiện một đạo đao quang sáng chói, rực rỡ mà lạnh lẽo. Đại Sơn hét lớn một tiếng tựa như tiếng núi đá gầm vang. Chỉ thấy quyền mang của hắn đánh ra như sắt thép ầm ầm đánh về phía đại đao. Nhưng chỉ thấy đao quang của La Thành chợt đổi hướng, chém về phía yết hầu của Đại Sơn nhanh như chớp, mặc dù có ánh nắng chói chang chiếu xuống nhưng mọi người vẫn có thể cảm giác được hàn ý thoáng qua. Đao phong này quá lạnh. - Đao thật quỷ dị, lần chiến đấu này Đại Sơn sư huynh sẽ chịu thiệt rồi. Tần Vấn Thiên thấp giọng nói. Quả nhiên sau vài lần va chạm thì Đại Sơn đã có phần chịu không nổi. Lực công kích của hắn không kém gì đối phương, hơn nữa phòng ngự cũng hơn hẳn đối phương, nhưng đao pháp của La Thành vô cùng quỷ dị, đao tẩu thiên phong hoàn toàn là đao pháp giết người, thậm chí không nhìn ra đó là đao pháp thần thông gì. - Xoẹt! Lại thêm một đạo quang mang lạnh lẽo lóe lên, động tác của hai người đều ngừng lại. Đao của La Thành đã biến mất, Đại Sơn thì đứng ngây ra đó, nói: - Ta thua rồi. Vài lọn tóc bay xuống từ đầu Đại Sơn. Đại Sơn chỉ cảm thấy đầu mình man mát, vừa rồi nếu đao của La Thành lệch một chút thôi thì hắn đã mất mạng rồi. - Tấn công rập khuôn, thuật thần thông hoàn toàn không hề có chút biến hóa nào của riêng bản thân ở bên trong thì sao mà không bại cho được. La Thành bình tĩnh nói, sau đó quay trở về thạch đài, bình tĩnh ngồi xuống. - Đa tạ. Đại Sơn khôi phục lại rất nhanh, mỉm cười với La Thành. Sau đó cũng quay về chỗ của mình ngay lập tức, hoàn toàn không để ý thất bại vừa rồi. Lúc này đây dường như Tần Vấn Thiên hiểu được ý nghĩa của loại hội tụ này ở học viện Đế Tinh. Đều là các thiên tài đọ sức cùng nhau, hấp thu ưu điểm của người khác, hiểu được thiếu sót của mình. Học kiểu này còn trực tiếp với có lực trùng kích hơn so với những gì lão sư dạy nữa. “Quả vậy, thuật thần thông đều là tiền nhân sáng tạo, vì sao không thể dung nhập lĩnh ngộ của mình vào trong đó, đao pháp của La Thành rõ ràng là có thêm cảm ngộ của riêng hắn, cảm ngộ có được trong lúc rèn luyện sinh tử thì lực sát thương lại càng mạnh.” Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Hắn lập tức nhớ tới bộ họa quyển thần văn kia của mình, bộ họa quyển thần văn kia là loại công kích lý tưởng mà hắn muốn đạt tới, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không cách nào chân chính lĩnh ngộ được. Sau đó lại có thêm vài người giao thủ luận bàn, mỗi người đều có đặc sắc riêng của mình. Một học viên thanh niên phát huy lực lượng Luân Mạch đến cực hạn, mỗi một bộ phận của hắn dường như đều có thể tiến hành công kích khiến Tần Vấn Thiên sâu sắc cảm giác được rằng mỗi người đều có chỗ đáng để học tập. Học viên dưới thạch đài đều vô cùng im lặng nghe các sư huynh phía trên thảo luận luận bàn. Bọn họ nghiêm túc học tập, chuyện này với bọn họ mà nói cũng là một lần cơ hội khó có được. Lúc này trên thạch đài, ánh mắt Thu Mạc rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, mỉm cười nói: - Tần sư đệ thiên phú kiệt xuất, tuổi còn trẻ mà đã có thể sáng tạo thần văn cấp ba, danh chấn Sở đô, đệ có gì tâm đắc bằng lòng chia sẻ với các vị sư huynh sư tỷ chăng. Tần Vấn Thiên chính là tân sinh học viện Đế Tinh, hơn nữa còn là tân sinh duy nhất trên thạch đài, bởi vậy người ở chỗ này đều là sư huynh sư tỷ của hắn cả. - Tu vi của ta nông cạn, không dám đàm luận kinh nghiệm trước mặt sư huynh sư tỷ, chăm chú lắng nghe thụ giáo mới là việc Tần Vấn Thiên nên làm. Tần Vấn Thiên đáp lại khá khiêm tốn, cũng không hẳn hắn khách khí cả, tuy rằng thiên phú của hắn xuất chúng, tốc độ tu hành phi phàm, Nhưng trên một vài phương diện nhận thức thì quả thực hắn cảm thấy mình còn phải học hỏi nhiều lắm. - Sư đệ quá khiêm nhường rồi. Thời gian một năm mà từ Luyện Thể cảnh bước vào Luân Mạch cảnh tầng sáu là cực kỳ hiếm có. Càng khiến người ta bội phục hơn nữa chính là ngươi cũng có lĩnh ngộ với thần văn cao như thế. Mọi người đều biết luyện khí sư nghiên cứu thần văn cần phải tốn rất nhiều thời gian, sư đệ có thể kiêm tu cả hai như thế sao có thể không có điểm hơn người. Thu Mạc vẫn mỉm cười rồi nói, có vẻ vô cùng có phong độ. - Nếu thật sự muốn tìm nguyên nhân thì có thể là vì Tinh Hồn thứ nhất của ta vốn là chú tạo Tinh Hồn, có chút ưu thế trên phương diện lĩnh ngộ thần văn, lại thêm chút may mắn ấy mà. Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói. - Thì ra là thế! Chẳng qua ta muốn khuyên sư đệ một câu, tu hành không dễ, thế giới này dầu sao cũng là thế giới đề cao võ đạo. Lực lượng cường đại mới là truy cầu bất biến từ xưa tới nay, thần văn mặc dù trọng yếu nhưng đừng làm lỡ quá nhiều thời gian tu hành. Bằng không chìm vào trong đó, không thể chuyên tâm hướng võ thì sẽ lầm đường lạc lối. Thu Mạc chậm rãi nói: - Suy cho cùng thì trên con đường của võ tu, có vô số thiên tài ngã xuống. Mặc dù là một vài nhân vật lúc còn trẻ có thiên phú kiệt xuất, nhưng cũng thường xuyên gặp phải bình cảnh trong lúc tu luyện khiến cho cả đời không thể đột phá, hoặc có người từng tu hành với tốc độ cực nhanh nhưng vì đạo tâm không đủ cứng cỏi nên dần dà trở nên tầm thường, những ví dụ đó không ít đâu. Giọng điệu Thu Mạc tựa như đang chỉ bảo sư đệ, nhưng mọi người lại ẩn ẩn cảm giác có gì đó sai sai. Tần Vấn Thiên thể hiện thiên phú kiệt xuất, Thu Mạc vốn nên chúc mừng mới đúng, dù có nhắc nhở Tần Vấn Thiên nhưng chỉ cần nói mé mé là được. Vì sao cứ phải nhắc tới những chuyện dư thừa như thế, hơn nữa dường như đang ẩn ý nói Tần Vấn Thiên sẽ trở thành thiên tài ngã xuống. Nói chuyện kiểu đó thì dù vô tình hay cố ý cũng đã có ý châm chích rồi, chẳng qua là không nói trắng ra mà thôi. Tần Vấn Thiên cũng không phải người bình thường, hắn đương nhiên cảm thấy lời Thu Mạc nói với mình có phần quá lời. Có điều hắn không rõ vì sao Thu Mạc lại nhắm vào mình, hình như mình và hắn cũng không quen thân gì, càng chưa nói quan hệ gì cả. Tuy vậy hắn cũng không thể nổi giận ngay trước mặt mọi người, bèn cười đại rồi nói: - Sư huynh nhắc nhở đúng lắm. - Ngươi có thể nghe lời khuyên như thế là tốt rồi. Thu Mạc gật đầu với Tần Vấn Thiên rồi nói: - Người mười bảy tuổi có thể tự nghĩ ra thần văn cấp ba, trong lịch sử nước Sở trước nay chưa từng có. Chắc hẳn ngươi phải có kỳ ngộ phi phàm, bản thân có rất nhiều loại thần văn cấp ba mà những người khác không có nên mới tạo nên ngươi của hôm nay. Thế nhưng trên con đường tu hành này kỳ ngộ hay vận may đều là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là phải dựa vào chính mình. Nếu nói một câu trước của Thu Mạc ý châm chích còn chưa rõ ràng thì một câu sau này đã huỵch toẹt cả rồi. Lời nhìn như khách sáo kia, nếu hiểu theo hướng nhẹ nhàng thì là đang nghi ngờ Tần Vấn Thiên. Trước tiên hắn nói nước Sở chưa bao giờ có người mười bảy tuổi tự nghĩ ra thần văn cấp ba, sau đó còn nói Tần Vấn Thiên có kỳ ngộ phi phàm, bản thân có rất nhiều thần văn cấp ba mà những người khác không có. Đây rõ ràng là ám chỉ thần văn căn bản không phải do tự Tần Vấn Thiên nghĩ ra mà là hắn có được từ đâu đó. Những lời này nếu hiểu theo hướng nặng nề hơn thì không chỉ là nghi ngờ, có thể nói là cực kỳ độc ác. Thần văn cấp ba mang tính sáng tạo chưa bao giờ xuất hiện ở nước Sở, hơn nữa hắn trẻ tuổi như vậy đã có thể khắc chế ra được kỳ ngộ này phải lớn bao nhiêu? Phía sau Tần Vấn Thiên rốt cuộc có được bao nhiêu loại thần văn đây? Ở trong học viện còn đỡ, nếu là ở ngoài học viện thì lại có bao nhiêu người sẽ sinh lòng mơ ước từ đó xuống tay với Tần Vấn Thiên chứ? Tần Vấn Thiên nhíu mày. Nhược Hoan đứng bên cạnh hắn cũng lộ vẻ cực kỳ khó chịu, tâm tư ẩn giấu trong những lời Thu Mạc đã nói quá mức nham hiểm!