[Dịch] Thái Cổ Thần Vương
Tần Vấn Thiên đứng trên Sở Vương đài bị vô số ánh mắt dán chặt vào người. Sở Thiên Kiêu đã quay trở lại long ỷ thanh ngọc, khuôn mặt từ đầu tới cuối chưa từng dao động của hắn lúc này cũng có vẻ hơi u ám. Có điều lại nhanh chóng khôi phục lại như thường.
Thậm chí lần này Sở Thiên Kiêu cũng không thèm chính miệng tuyên bố thứ hạng Quân Lâm yến, trực tiếp dẫn người rời đi luôn.
Rõ ràng, kết cục như thế này là tình huống mà hắn cực kỳ không muốn trông thấy nhất.
Chỉ có điều việc này cũng không hề ảnh hưởng đến vinh quang mà Tần Vấn Thiên đã đạt được. Mấy người Tiêu Luật, Tư Không Minh Nguyệt với đa số thế lực của Diệp gia, Âu gia nối gót đi theo Sở Thiên Kiêu.
Duy chỉ có những thế lực có quan hệ rất tốt với Tần Vấn Thiên cùng với những quần chúng xung quanh thì vẫn ở lại, dường như không nỡ để Quân Lâm yến kết thúc.
Rất nhiều người đã chen lên chiến đài vây quanh Tần Vấn Thiên lại, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng trong lòng Tần Vấn Thiên lúc này lại bình tĩnh vô cùng bình tĩnh. Đã chứng kiến thực lực của Lạc Thiên Nhai, biết được thế lực như Cửu Huyền cung, đã thấy cường giả như Công Dương Hoằng, khiến hắn có một khát vọng cực kỳ mãnh liệt, đóc chính là trở thành một cường giả!
Nếu có một ngày, hắn có thể dựa vào chính bản thân mình làm được những việc mà Công Dương Hoằng đã làm giúp hắn, vậy thì e là Sở Thiên Kiêu cũng chỉ có thể nhận thua mà thôi.
Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng cũng đi theo người của học viện Đế Tinh. Vô số người thở dài tiếc nuối, rốt cuộc cũng dần dần tản đi.
Trên dung nhan tuyệt thế của Mạc Khuynh Thành từ đầu đến cuối vẫn mang theo ý cười, Quân Lâm yến như thế này khiến cho cô thấy khó mà quên được.
- Này.
Chỉ thấy một bóng hình hoạt bát chui ra từ bên cạnh Mạc Khuynh Thành, Mạc Khuynh Thành liếc cô một cái rồi cười nói:
- Sao lại lén lút chạy đến chỗ ta thế.
- Tình nhân của cô đã giành được vị trí thứ nhất Quân Lâm yến, ta đến để chúc mừng cô.
Nặc Lan bông đùa nhìn Mạc Khuynh Thành, cười trêu nói.
Mạc Khuynh Thành sững người, sau đó thấy ánh mắt những người thuộc các gia tộc đứng ở xung quanh đang nhìn về phía mình thì trên mặt như được thoa lên một lớp phấn hồng.
- Nặc Lan chết giẫm này.
Mạc Khuynh Thành đưa tay ra đánh Nặc Lan một cái, lại thấy Nặc Lan cười rồi tránh được. Cô chạy về phía trước vài bước, quay đầu lại nhìn Mạc Khuynh Thành nói:
- Có điều, nói thật là biểu hiện của hắn thật sự vẫn khiến ta hết sức bất ngờ đấy. Nếu như cô thích thì chi bằng gả đi thôi.
- Cô đi chết đi. Muốn gả thì cô đi mà gả.
Mạc Khuynh Thành cạn lời nói. Trông thấy hai thiếu nữ đang trêu đùa đằng đó, người của Mạc gia ở bên cạnh cũng mỉm cười theo.
Hướng mà công hội Tinh Hà rời đi, chỉ trông thấy phó hội trưởng Tả Dận vẫn giữ khuôn mặt âm trầm từ đầu đến cuối, dường như rất tức giận.
- Mộc Thanh ơi là Mộc Thanh.
Tả Dận gằn giọng nói, Mộc Thanh ở phía sau hắn cúi gằm mặt xuống, nhưng trong đôi mắt lại ẩn ẩn lóe lên hàn quang.
- Tả hội trưởng, lần này Tần Vấn Thiên hắn đã bộc lộ rõ tài năng, tuy sẽ để cho học viện Đế Tinh bồi dưỡng hắn nhiều hơn nữa, e là rất nhiều người cũng sẽ không buông tha cho hắn để tránh lưu lại tai họa ngầm đấy.
Mộc Thanh vói với Tả Dận.
- Cái này có liên quan gì đến việc mà ngươi đã làm không?
Tả Dận lạnh lùng nhìn Mộc Thanh một cái, nói tiếp:
- Nếu như ban đầu Tần Vấn Thiên vào được công hội Tinh Hà thì dựa vào hai hai phần thiên phú thực lực lẫn thần văn của hắn thôi, ta cũng sẽ dễ dàng tiến cử hắn lên phía trên.
Mộc Thanh nghe thấy lời của Tả Dận thì cười lạnh, trong lòng thầm mắng: "Lão già chết tiệt, muốn tiến cử Tần Vấn Thiên lên sau đó lót đường cho ngươi ở trên, bàn tính này của ngươi đúng là nực cười."
Đương nhiên, những lời này Mộc Thanh không thể nói ra được, chỉ vâng vâng dạ dạ mà ứng phó, ém nhẹm những lời đó vào sâu trong lòng.
Không chỉ có Mạc gia và công hội Tinh Hà, những người tản đi lúc này cũng đều có những cách nghĩ và thái độ khác nhau về Quân Lâm yến.
Những người đặt cược ở phường Thiên Diệu, sau khi Quân Lâm yến kết thúc thì điều mà họ nghĩ đến đương nhiên là những gì mà họ đã cược.
Trong Túy Diệu lâu đông nghẹt người, mập mạp Phàm Nhạc không đi lấy Tinh Vẫn thạch. Đông người mà lại loạn, phường Thiên Diệu cũng không chạy khỏi hoàng thành được cũng sẽ không quỵt nợ nên hắn không vội.
Dù sao cũng không ít người trông thấy hắn cược Tần Vấn Thiên, lỡ như đi lấy Tinh Vẫn thạch mà gặp phải cướp thì nguy.
Người thanh niên đứng bên cạnh Túy Tửu Tiên lại không để ý nhiều đến thế, sau khi hắn đi về phía Túy Diệu lâu lấy Tinh Vẫn thạch thì đi đến tửu quán đơn sơ lần trước cùng với Túy Tửu Tiên. Trên người dường như không hề có Tinh Vẫn thạch, nhưng trên ngón tay hắn lại có một chiếc nhẫn thần văn, hiển nhiên Tinh Vẫn thạch cũng ở trong đó.
Chỉ trông thấy Túy Tửu Tiên đưa chén lên gần miệng, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, dường như không nỡ nhấp một ngụm.
- Có thể khiến cho quán rượu lấy ra loại rượu ngon như thế này cũng không dễ dàng gì.
Túy Tửu Tiên cười nói:
- Có điều dù sao lần này ngươi cũng kiếm được kha khá đấy, hay là uống xong lại gọi thêm cho ta một bình nữa nhé.
- Ngươi tính hay thật đấy.
Người thanh niên ở phía đối diện nhìn Túy Tửu Tiên nói:
- Ta đã kiếm được không ít, có điều ngươi cũng có tám trăm Tinh Vẫn thạch rồi, cũng đủ để ngươi tiêu xài trong một thời gian ngắn còn gì.
- May cho tên gia hỏa Tần Vấn Thiên kia, thật sự không ngờ tới, đúng thật là không ngờ tới mà.
Túy Tửu Tiên lắc lắc đầu cười nói. Tần Vấn Thiên có thể giành được vị trí thứ nhất Quân Lâm yến khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
- Lần này hắn giành được vị trí thứ nhất Quân Lâm yến lại còn cứu được cha hắn, cũng coi như là chuyện tốt rồi.
Túy Tửu Tiên khẽ nhấp một ngụm rượu, cảm thấy vui mừng cho Tần Vấn Thiên.
Thế nhưng hắn lại trông thấy người thanh niên phía đối diện lắc lắc đầu, khóe miệng mang theo một nụ cười khổ.
- Ngươi không thấy thế à?
Túy Tửu Tiên hỏi với vẻ tò mò.
- Ngươi không hiểu sự tình bên trong, nào có đơn giản như thế.
Người thanh niên thở dài rồi nói tiếp:
- Kỳ thực, tốt nhất là phải duy trì được thế cân bằng một cách khéo léo, bởi một khi thế cân bằng bị phá vỡ thì không biết sự việc sẽ diễn biến theo chiều hướng nào nữa.
- Lời của ngươi sao lại còn khiến người ta say hơn cả rượu thế, nghe mà thấy chóng hết cả mặt.
Túy Tửu Tiên cười khổ nói.
- Người ngoài cuộc sao có thể nhìn thấy rõ. Huống hồ gì từ trước đến nay ngươi vẫn luôn không mưu cầu quyền lợi, trong chuyện này ngươi lại càng không thể hiểu được đâu.
Người thanh niên tựa như đang lầu bầu nói:
- Vũng nước này vô cùng sâu. Hôm nay Tần Vấn Thiên gây ra việc như thế, e là đệ đệ của ta sẽ không cam lòng. Tất nhiên các đại gia tộc cũng sẽ không an phận, đến lúc đó thế cân bằng sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.
- Thế cân bằng?
Túy Tửu Tiên nghe như lọt vào trong sương mù, dường như càng ngày càng không hiểu gì nữa.
- Dòng dõi Sở Vương ta tuy là không phải người lương thiện gì, nhưng ngươi thật sự cho rằng nhà ta sẽ ra tay với các vị trung thần không có sự uy hiếp nào sao? Đệ đệ Sở Thiên Kiêu ta cũng là rồng trong loài người, sao lại có thể nhỏ mọn như thế được.
Người thanh niên dường như có chút phiền muộn uống cạn ly rượu rồi sau đó lập tức dời chân.
- Phản quân một năm chưa dẹp yên, chủ tướng Tần phủ lại vẫn bình yên vô sự. Không phải là hoàng thất nước Sở vô năng, chỉ là nước Sở không muốn bình định mà thôi. Đây chính là thế cân bằng.
Người thanh niên chậm rãi bước đi, bóng dáng dần dần biến mất, nhưng Túy Tửu Tiên vẫn sững ra ngẩn người nhìn bóng dáng người thanh niên.
Một lát sau, Túy Tửu Tiên cười khổ một cái, thì thào:
- Chẳng trách hắn thà làm một vương gia tiêu dao, cuộc đời tranh đoạt đấu đá như thế này quả thật chẳng thú vị chút nào. Vẫn là say rượu khiến người ta khoái chí hơn.
Tần Vấn Thiên đã quay về Học viện Đế Tinh.
Lúc này Nhậm Thiên Hành, Mạc Thương, Nhược Hoan đều có mặt trong sân của hắn, chỉ thấy Nhậm Thiên Hành cảm thán:
- Vấn Thiên, lần này ngươi có thể giành được vị trí thứ nhất đúng là khiến mọi người bất ngờ. Tên gia hỏa nhà ngươi cũng không chịu nói rõ tình hình trước đó một tiếng để học viện Đế Tinh chuẩn bị vẹn toàn, lần sau đừng có xúc động như thế nữa.
- Ta cũng không ngờ việc tranh đoạt vị trí thứ nhất Quân Lâm yến lại mạo hiểm như thế. Cửu Huyền cung lại dùng thủ đoạn như đê hèn đến vậy.
Tần Vấn Thiên cười khổ một cái. Kỳ thực, hắn vẫn còn quá trẻ tuổi, những thứ hắn có thể lường trước được thật sự quá ít.
Hắn mới mười bảy tuổi, sự từng trải dẫu sao cũng có hạn, rất nhiều chuyện cũng không cách nào nghĩ cho chu toàn được.
- Có điều cũng may là Công Dương Hoằng tiền bối xuất hiện, may là hữu kinh vô hiểm.
Nhậm Thiên Hành mỉm cười. Bọn họ vốn còn đang phiền muộn không biết ai có thể cản được Lạc Thiên Thu, nào ngờ Tần Vấn Thiên đã làm được. Chuyện này thật sự rất đáng để vui mừng.
- Ngươi định nào đi lên tầng thứ bảy Thiên Tinh các xem thử thế?
Nhậm Thiên Hành lại cười một cái, khiến cho ánh mắt của Tần Vấn Thiên lóe lên một tia sắc lạnh.
Thiên Tinh các tầng bảy thần bí trong lời đồn kia có bí mật gì đây?
Tại sao lúc trước sau khi cha của Lạc Thiên Thu lên trên đó lại một mực muốn lên thẳng tầng thứ tám, hơn nữa còn không tiếc để cho con trai hắn là Lạc Thiên Thu đến học viện Đế Tinh tranh giành cơ hội như thế.
- Để ngày mai ta đón phụ thân ra ngoài xong cái đã.
Tần Vấn Thiên cũng không vội, Thiên Tinh các vẫn ở đấy chứ có chạy đi đằng nào đâu.
- Cũng được, ngày mai ta sẽ sai người cùng đi với ngươi. Hôm nay nhất định phải chú trọng sự an nguy của ngươi mới được.
Nhậm Thiên Hành nói với vẻ thận trọng, hắn đương nhiên cũng biết mối nguy sau khi tài năng được bộc lộ.
Tình hình ở hoàng thành này vô cùng phức tạp, nước sâu khôn cùng. Nên bắt đầu từ giờ phút này chỉ cần Tần Vấn Thiên bước ra khỏi học viện Đế Tinh thì nhất định phải được bảo vệ nghiêm ngặt.
- Được!
Tần Vấn Thiên gật gật đầu. Tuy Cửu Huyền cung và hoàng thất sẽ không lộ mặt đối phó hắn, nhưng không ai biết được ở trong bóng tối thế nào. Huống hồ gì các thế lực ở hoàng thành lại rắc rối phức tạp, Diệp gia và Âu gia cũng đang như hổ rình mồi.
Lúc này, trong không trung truyền đến một tiếng hạc kêu. Nhậm Thiên Hành ngẩng đầu lên thì lập tức trông thấy một con hạc trắng đang bay tới, không khỏi mỉm cười nói với Tần Vấn Thiên:
- Ta đi trước đây, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt.
Nói xong, Nhậm Thiên Hành và Mạc Thương liếc nhau một cái rồi cùng mỉm cười đứng dậy rời đi.
Bạch hạc lượn vòng trong không trung rồi đáp xuống. Trên lưng nó có hai cô thiếu nữ, đúng là Mạc Khuynh Thành và Nặc Lan.
- Sao cô lại tới đây?
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trên bạch hạc, mặt lộ ý cười.
- Cứ nghĩ ngươi ở đây cũng bận sắp xong rồi nên đến chúc mừng ngươi một tiếng.
Mạc Khuynh Thành mỉm cười.
- Mau xuống đây ngồi đi.
Tần Vấn Thiên nói với Mạc Khuynh Thành.
Mạc Khuynh Thành khẽ gật đầu, hai cô thiếu nữ cùng nhau nhảy xuống từ trên lưng bạch hạc, chỉ có Nặc Lan nói với Tần Vấn Thiên:
- Tiểu tử thối, trước đây Khuynh Thành chưa từng chủ động đi thăm ai đâu đấy, ngươi phải nắm bắt cơ hội cho chặt vào.
- Ặc…
Tần Vấn Thiên trừng mắt nhìn, lại thấy Mạc Khuynh Thành liếc Nặc Lan một cái, nói:
- Rõ ràng là cô xui ta qua đây chơi mà.
- Có ư? Sao ta lại không nhớ gì hết vậy ta?
Ánh mắt Nặc Lan ngước lên bầu trời, có chết cũng không chịu thừa nhận.
- Đừng để ý đến lời cô ấy.
Mạc Khuynh Thành nói với Tần Vấn Thiên. Lại trông thấy Tần Vấn Thiên vẫn luôn dán chặt mắt nhìn cô ấy, khiến cho đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành có vài phần e lệ rụt rè.
Mạc Khuynh Thành trong con mắt của các tuấn kiệt hoàng thành vừa lạnh lùng vừa cao ngạo. Cô biết rõ những người kia tiếp xúc với mình đều có mục đích riêng nên tự nhiên cũng không thấy thích.
Nhưng chung quy vẫn là một thiếu nữ thuần khiết giản dị, nào có thể thật sự lạnh như băng được. Nên cô khó mà địch nổi trước cái nhìn trực diện nóng bỏng như thế này của Tần Vấn Thiên, hai má chợt ửng đỏ.
Trong chớp mắt không khí trở nên có phần ngượng ngùng, dường như lại có chút ái muội, khiến cho Nặc Lan cười khúc khích nói:
- Hai người các ngươi có cần ta tránh mặt đi một lúc không?
- Ngươi đi chết đi!
Mạc Khuynh Thành hoàn toàn cạn lời với Nặc Lan, biết thế thì không mang cô ra ngoài làm gì.