[Dịch] Thái Cổ Thần Vương

Chương 499 : Nụ cười


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trên núi hoang có một thanh niên mặc áo trắng nhuốm máu, trong con ngươi thâm thúy lóe lên hàn mang khiến nhiệt độ xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo. Đám thiên kiêu ở Thành Huyễn Vương cứ chờ đấy. Tần Vấn Thiên ôm Tiểu Hỗn Đản vào trong ngực, thân hình chớp lóe, cước bộ như gió nhanh chóng rời đi. Nơi này hiển nhiên không thể lưu lại nữa, còn Luyện Ngục đã bị hắn hút vào trong huyết mạch để tu dưỡng. Tần Vấn Thiên cũng không biết vì sao huyết mạch cổ yêu trong cơ thể hắn lại đột nhiên đôi lúc lại mơ hồ xuất hiện một loại năng lực khác, chẳng qua là năng lực này có liên quan đến huyết trì mà hắn thôn phệ khi phát động Diệt Tiên Kiếm lúc trước. Tuy phần lớn máu trong huyết trì kia đã bị thiêu đốt khi phát động Diệt Tiên Kiếm nhưng cũng có một phần bị huyết mạch của hắn cắn nuốt mất, có lẽ vì vậy nên đã kích phát yêu huyết trong hắn khiến yêu huyết càng thêm cuồng bạo, đây cũng là nguyên nhân mà hắn có thể nhanh chóng bước vào cảnh giới thứ hai Hóa Cảnh. Cúi đầu nhìn Tiểu Hỗn Đản bị thương trong ngực, chỉ thấy tên gia hỏa này hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi dùng thanh âm ngây ngô của trẻ con nói: - Tiểu... Hỗn... Đản! - Đúng rồi, Tiểu Hỗn Đản. Tần Vấn Thiên nghe được thanh âm này nhất thời mây đen trong lòng cũng bị tản đi, trên môi lộ ra nụ cười nhu hòa, khẽ xoa đầu Tiểu Hỗn Đản. - Không... thích! Tiểu Hỗn Đản bỉu môi lắc lắc đầu, lần đầu tiên dùng thanh âm của nhân loại tỏ vẻ bất mãn đối với cái tên mà Tần Vấn Thiên đã đặt cho nó. - Ha ha, gọi lâu như vậy nên quen rồi. Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng búng vào đầu Tiểu Hỗn Đản, tên gia hỏa này lập tức nhíu mày lại, trong ánh mắt sáng ngời lộ ra thần sắc rất ủy khuất. Sau khi biết nói tiếng người thì tiểu tử này càng nhân tính hóa hơn. Thân ảnh của một người một thú dần đi xa, rời khỏi vùng núi hoang này tiến vào chỗ sâu trong sơn mạch Thiên Sơn. Trong thành Huyễn Vương bỗng truyền ra rất nhiều lời đồn đãi. Nghe nói trong Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội xuất hiện một vị thanh niên mặc áo trắng, người này tự xưng họ Tần. Hắn vô cùng cuồng ngạo không những đoạt Bút Không Gan của Thương Duyệt, làm nhục Ân Thành và Kim Chiến sau đó còn khắc ra thần văn tru diệt Khâu đại sư. Chưa hết, sau đó nghe nói còn có kỳ cảnh xuất hiện. Nhân vật thiên kiêu của các thế lực lớn mang theo cường giả tiến vào kỳ cảnh thám hiểm thì phát hiện kỳ cảnh này chính là nơi mai táng của một vị cường giả trong truyền thuyết, trong này mọc ra một cây Thiên Tượng Quả Thụ. Thế lực khắp nơi đại chiến tranh đoạt nhưng mà người họ Tần này lại ngang trời xuất thế điên cuồng chiến đấu với tất cả cường giả, tru diệt một nửa nhân số tiếp đó còn dốc sức đối chiến với sự liên thủ của sáu đại thiên kiêu, sau đó mang đi một nửa số Thiên Tượng Quả bình an trở ra. Càng khiếp sợ hơn là nghe nói tu vi của thanh niên này chỉ có Thiên Cương cảnh tầng ba mà thôi. Vì hắn mà Thiên Bằng thế gia đã lấy ra Vạn Lý Truy Tung Kính, Ân gia lấy ra pháp bảo phong cấm, chúng cường giả lại lần nữa tìm được thanh niên áo trắng nhưng vẫn thất bại mà về, tử thương thảm trọng thậm chí còn tổn thất hai vị cường giả Thiên Cương cảnh ba tầng cuối. Không ai biết đã xảy ra chuyên gì trong trận chiến đó thế nhưng có người đồn rằng người thanh niên áo trắng chưa từng xuất hiện tại thành Huyễn Vương kia có năng lực rất thần kỳ, giống như có ba đầu sáu tay vậy. Còn người thanh niên áo trắng bị đồn thổi kia lúc này vẫn đang khổ tu trong sơn mạch Thiên Sơn. Tại chỗ sâu trong sơn mạch Thiên Sơn có một cảnh tượng kỳ lạ. Tần Vấn Thiên ngồi trên đỉnh núi nhìn về phía trước, nơi đó bông tuyết bay rợp trời, cả sơn mạch liên miên bất tận đều bị băng tuyết phủ đầy, lạnh lẽo vô cùng. Phiến thiên địa này tựa như bị chia cách thành hai nửa, một bên là băng tuyết rơi không ngừng còn bên Tần Vấn Thiên đang ngồi thì lại không có chút tuyết nào. Tần Vấn Thiên ngồi xếp bằng ở đó hai tay cầm hai quả Thiên Tượng, trong đó một quả màu đỏ có thể khiến tim đập, một quả khác thì lại ẩn chứa lực lượng ý chí của đại địa. Hắn không trực tiếp nuốt chúng vào bụng bởi vì quả này ẩn chứa ý chí võ đạo mãnh liệt có thể để người ta không ngừng cảm tri. Nếu trực tiếp nuốt vào, tuy có thể lập tức thấy hiệu quả nhưng sau này lại không còn nữa, tốt nhất là nên dùng ở thời khắc mấu chốt. Tần Vấn Thiên vẫn cứ an tĩnh cầm quả Thiên Tượng ngồi đó, tim hắn đập thình thịch rất nhanh nhưng cực kỳ có tiết tấu, mỗi một lần tim nhảy lên thì tất cả mạch máu trong cơ thể hắn tựa như cũng chuyển động theo. Còn quả Đại Địa quả kia thì lại có thể làm cho hắn cảm giác được nhịp đập của đại địa, tựa như cả vùng đất này cũng đang đập thình thịch như tim hắn vậy. Tần Vấn Thiên tiến vào cảnh giới vong ngã, toàn thân toàn ý cảm giác nhịp đập này mà quên đi nhịp đập của tim hắn. Bản thân hắn tiến vào trạng thái kỳ ảo, theo nhịp đập của đại địa, lực cảm tri của hắn không ngừng mở rộng ra. Sau đó tim hắn dần đập chậm lại, từ từ bình ổn không con đập kịch liệt như trước nữa, dường như muốn hòa nhịp với tiết tấu của nhịp đập đại địa. Loại cảm giác này giống như hắn chình là một phần tử của cả vùng đất này, thân thể hắn dung nhập vào đại địa. Theo cảnh giới tu vi trở nên mạnh mẽ, Tần Vấn Thiên thậm chí có thể lĩnh ngộ được ý chí võ đạo đại địa nhưng bởi vì hắn không có loại tinh hồn này nên không thể ngưng tụ ra Võ Mệnh Thiên Cương cùng loại, cho dù lĩnh ngộ ra thì hiệu quả cũng kém hơn ý chí võ đạo của bản thân hơn nữa cần phải tốn rất nhiều thời gian tu hành, dẫu sao thì loại trạng thái này là do hắn mượn Thiên Tượng Quả mới có thể tiến vào được. Sau hồi lâu, nhịp tim của Tần Vấn Thiên đã bình ổn đến mức cơ hồ như ngừng đập. - Phù... Tần Vấn Thiên thở ra một hơi sau đó mở mắt duỗi người, cảm giác cả người rất thoải mái. Mỗi ngày tiến vào loại trạng thái này cảm giác thật sự quá tuyệt vời, tựa như cả vùng đại địa này chính là gân cốt máu thịt của hắn, đập cùng nhịp với tim hắn. - Sắp đột phá ý chí võ đạo lực rồi. Tần Vấn Thiên đứng dậy đi tới trước vách núi, lực cảm tri tràn đầy, vung tay đánh ra một quyền. Một quyền này nhìn như rất yên tĩnh nhưng ngay khi đánh vào vách núi lại đột nhiên phát ra một cỗ ba động khủng bố nhanh chóng khếch tán vào trong vách núi, cả vách núi rung chuyển ngày càng kịch liệt, ngay sau đó truyền ra tiếng rắc rắc, vô số vết nứt giống như mạng nhện lan tràn ra. - Vỡ! Tần Vấn Thiên khẽ run tay hô một tiếng, nhất thời một tiếng vang thật lớn truyền ra, cả vách núi phía trước đã hóa thành tro bụi. Trên mặt Tần Vấn Thiên hiện lên một nụ cười, hắn thấp giọng nói: - Ý chí võ đạo lực quả nhiên có chỗ giống với ý chí võ đạo đại địa. Cảnh giới thứ hai của ý chí võ đạo lực mà ta lĩnh ngộ là Hư Vô Chấn Ba, đây hiển nhiên cũng là một loại nhịp đập, từng vòng ba động khếch tán rộng ra phá hủy tất cả, hôm nay cảnh giới thứ hai của ý chí võ đạo lực cũng bước vào Hóa Cảnh. Hiện tại trong bốn loại ý chí võ đạo thì đã có ba loại tiến vào Hóa Cảnh của cảnh thứ hai đó là ý chí võ đạo lực, ý chí võ đạo yêu cùng với ý chí võ đạo kiếm. Còn về ý chí võ đạo thụy mộng, Đế Thiên đang tu hành Đại Mộng Tiên Quyết trong hoàng lăng, hắn mơ hồ cảm giác được ý chí võ đạo thụy mộng cũng sắp đột phá, hẳn là không bao lâu nữa thì bốn loại ý chí võ đạo đều có thể bước vào Hóa Cảnh của cảnh thứ hai. Ánh sáng lóe lên, trong tay Tần Vấn Thiên bỗng xuất hiện Xích Ma Kích, chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe lập tức bước vào vùng trời đầy tuyết trắng xóa kia. Tuyết bay rợp trời tán loạn rơi xuống, Tần Vấn Thiên đâm ra từng kích tựa như đang nghiên cứu uy lực mạnh nhất của mỗi kích. Lúc mới bắt đầu tu hành võ đạo, Tần Vấn Thiên đã hiểu được đạo lý thiên chuy bách luyện, bất kỳ lực lượng thần thông nào cũng đều có thể thông qua sự thay đổi về lượng để dẫn đến sự thay đổi về chất. Tuy hiện tại hắn có rất nhiều thủ đoạn nhưng khó mà dung hợp làm một để đạt được sự phù hợp hoàn mỹ. Ví dụ như kích pháp của hắn, những kích pháp mà hắn tự sáng tạo ra trước kia hiển nhiên đã không còn thích hợp với tình huống bây giờ nữa bởi vì chúng quá yếu, tuy nhiên nếu hắn có thể dung nhập những lĩnh ngộ cùng với ý chí võ đạo hiện tại vào trong đó thì sẽ thế nào? Tuyệt đối có thể phát huy ra lực lượng gấp mười gấp trăm lần so với trước đây. Nhưng sự phù hợp này há lại dễ dàng đạt được, tất cả đều phải dựa vào là sự sáng tạo! Hắn cần không ngừng trui rèn thì mới biết là có khả năng thành công hay không. Cả mảnh trời bông tuyết mênh mông mang theo cái lạnh thấu xương thế nhưng thanh niên áo trắng kia tựa như không cảm giác được vậy, hắn lúc nào cũng chỉ mặc một thân áo trắng đơn bạc như muốn hòa làm một thể với tuyết trắng, liên tục diễn luyện kích pháp hết lần này lượt khác, tựa như đang không ngừng hoàn thiện chúng. Một ngày trôi qua. Bảy ngày trôi qua. Trong nháy mắt chín ngày đã trôi qua, hành động của thanh niên áo trắng vẫn không hề thay đổi. Hắn không biết mình đã đánh ra bao nhiêu kích rồi nhưng hôm nay hắn đã có thể làm được đến trình độ xuất kích vô thanh vô tức, không phải thật sự không có thanh âm mà chỉ là vì tốc độ ra kích quá nhanh nên lúc thanh âm phát ra thì kích đã đâm tới rồi. Thanh niên áo trắng thân hình chợt lóe, mắt nhìn núi tuyết phía trước, chân bước ra đồng thời phát động kích pháp nhìn qua giống như một con rồng, hoa tuyết phiêu đãng xung quanh tựa như đều ngưng đọng lại. Kích đánh ra vẫn không nghe thấy thanh âm gì nhưng cả núi tuyết lại bắt đầu rạn nứt từ từ lan rộng vào sâu bên trong. Một tiếng nổ mạnh rất kinh khủng truyền ra, cả tòa núi tuyết bỗng sụp xuống, chỗ bị kích pháp đánh vào đã hoàn toàn hóa thành tro bụi. - Còn chưa đủ mạnh, Hư Vô Trận Ba mạnh nhất có thể bao phủ nhịp đập của ngọn núi, chỉ một kích là có thể chôn vùi cả ngọn núi. Tần Vấn Thiên nhíu mày tựa hồ vẫn chưa hài lòng, sau đó lại một lần nữa lần vung lên Xích Ma Kích trong tay. Bảy ngày lại trôi qua. Tuyết vẫn còn rơi, Tiểu Hỗn Đản đang nằm trên mặt đất phủ đầy tuyết tựa như hòa làm một thể với tuyết trắng. Chẳng biết lúc nào lại có một thân ảnh tuyệt mỹ giống như băng sơn tuyết liên xuất hiện trên một tòa núi tuyết sau lưng bọn họ, an tĩnh nhìn thanh niên áo trắng luyện kích. Mấy giờ sau thanh niên áo trắng một lần nữa ngừng lại, trong con ngươi của hắn lộ ra ý cười nhàn nhạt. - Ý chí võ đạo thụy mộng đã bước vào Hóa Cảnh của cảnh thứ hai rồi. Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, hiện tại cả bốn loại ý chí võ đạo đều đã bước vào Hóa Cảnh của cảnh thứ hai. Nếu như gặp lại sáu đại thiên kiêu, cho dù bọn họ có liên thủ với nhau thì Tần Vấn Thiên vẫn có thể tru diệt toàn bộ. Phải biết chỗ dựa lớn nhất của hắn lúc chiến đấu với sáu đại nhân vật thiên kiêu vào mấy ngày trước chính là kiếm, Thất Sát Kiếm Thuật, lúc đó hắn chỉ có ý chí võ đạo kiếm là tiến vào Hóa Cảnh mà thôi. Nhưng hiện tại là cả bốn loại ý chí võ đạo. Ngay lúc này Tần Vấn Thiên dường như cảm giác được điều gì bỗng xoay người lại, khi thấy được thân ảnh trên núi tuyết thì hai mắt như ánh sao kia không kiềm được sáng lên. - Thanh Nhi! Thân ảnh Tần Vấn Thiên chợt lóe lên chỉ chốc lát đã đáp xuống núi tuyết, bóng người lạnh như băng kia cứ đứng đó dùng ánh mắt tràn đầy sự linh động nhìn hắn nhưng vẫn không thích nói chuyện như trước. - Đây là hai quả Thiên Tượng, là Thiên Tượng Quả ẩn chứa ý chí võ đạo không gian, chắc hẳn sẽ hữu dụng với ngươi. Tần Vấn Thiên đưa Thiên Tượng Quả cho Thanh Nhi, Thanh Nhi liếc mắt nhìn nhưng lại không đưa tay nhận lấy. Tần Vấn Thiên nói: - Thanh Nhi, cầm đi. - Ừm. Thanh Nhi đáp một tiếng rồi đưa tay nhận lấy Thiên Tượng Quả, vẻ mặt vẫn như cũ, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì. - Ta đi đây. Tần Vấn Thiên xoay người, thân hình lóe lên lại một lần nữa bước vào vùng băng tuyết mênh mông. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, đường cong trên mặt Thanh Nhi khẽ động, khóe miệng chậm rãi phác họa ra một nụ cười, nụ cười này tựa như có thể hòa tan cả băng tuyết trong thiên địa!