[Dịch] Thái Cổ Thần Vương
Mười bốn kiếm, rất nhiều người ở trên núi đều phải chấn động, rốt cuộc thì tên này là người phương nào mà có thể hiểu được mười bốn kiếm chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi, hơn nữa tu vi của hắn lại không cao.
Lúc này Diệp Lăng Sương cũng không còn lời nào để nói, chỉ thấy nàng bĩu môi nhìn Tần Vấn Thiên, trừng mắt liếc Tiểu Hỗn Đản trong lòng, Tiểu Hỗn Đản thì lại mở to mắt nhìn về phía trước, y y nha nha nói:
- Thật lợi hại nha!
- Lợi hại cái tiểu sắc quỷ nhà ngươi!
Diệp Lăng Sương vỗ một cái lên đầu Tiểu Hỗn Đản, nó trợn mắt liếc nàng một cái, trông có vẻ như rất là bất mãn.
- Nhìn cái gì, dù sao ngươi cũng không phản kháng được đâu!
Diệp Lăng Sương tỏ vẻ khinh bỉ mà nói.
- Bắt... nạt... ta!
Tiểu Hỗn Đản tỏ vẻ dữ tợn nhìn Diệp Lăng Sương, nàng lộ ra vẻ mặt đắc ý, tiểu tử, còn biết bật lại nữa hả, nhưng một giây sau vẻ đắc ý trên khuôn mặt nàng lập tức biến mất. Trong nháy mắt, khuôn mặt nàng bỗng đỏ lên, gắt gỏng nhìn chằm chằm Tiểu Hỗn Đản trong lòng, chỉ thấy nó đang tức giận nhìn nàng, móng vuốt nhỏ lại chụp về phía trước.
- Ngươi...
Diệp Lăng Sương thét lên một tiếng, những người bên cạnh lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía nàng, phản ứng của Diệp Lăng Sương cũng rất nhanh, nàng lập tức mạnh mẽ ôm chặt lấy Tiểu Hỗn Đản, không để người khác thấy được cảnh tượng lúng túng kia.
- Sư muội, sao thế?
Lưu Vân tò mò nhìn Diệp Lăng Sương hỏi.
- Không có chuyện gì.
Sắc mặt Diệp Lăng Sương đỏ ửng, càng lộ vẻ kiều diễm dịu dàng, liên tục lắc đầu nhưng trong lòng thì đang oán hận Tần Vấn Thiên. Không ngờ hắn lại dạy ra một con yêu thú háo sắc khốn kiếp đến như vậy, đã thế còn có dáng vẻ đáng yêu như thế, quả thực là làm mê hoặc lòng người.
Lưu Vân có phần ngờ vực, nhìn về phía trước ngực Diệp Lăng Sương, chỉ thấy Tiểu Hỗn Đản cố gắng chen chúc chui ra ngoài, đôi mắt linh động đáng yêu lộ ra biểu cảm vô tội.
- Huynh nhìn cái gì?
Diệp Lăng Sương giận dữ quát lên một tiếng, Lưu Vân rùng mình một cái, vội vàng dời ánh mắt đi, giả vờ như không biết gì, thấp giọng nói:
- Tần sư đệ thật đúng là lợi hại, thế mà có thể hiểu được mười bốn kiếm.
Thấy Lưu Vân nói nhảm, Diệp Lăng Sương cắn răng, xem ra hai người này đều là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
- Đúng là Tần sư đệ rất lợi hại nhưng kiếm thứ mười lăm này sợ là sẽ không cách nào hiểu được. Kiếm này, đệ tử ở Trượng Kiếm tông ta trước lúc bước vào Thiên Tượng chưa từng có ai có thể hiểu được.
Lúc này Lâm Soái cũng lên tiếng, Diệp Lăng Sương không nói gì thêm mà nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
Giờ phút này Tần Vấn Thiên vừa bước đến trước một vách núi, phía trên cũng có một hình vẽ, Cổ Yêu cuồng bạo điên cuồng gầm thét, quét ngang thiên địa, tiêu diệt tất cả, hủy diệt chúng sinh. Những Cổ Yêu này có Tà Long, Ác Phượng khiến cho sinh linh chịu cảnh lầm than, thế rồi đột nhiên trong khoảnh khắc này, một thanh kiếm càn quét lao ra, kiếm này rơi vào ngay giữa, trong phút chốc, lấy kiếm làm trung tâm, tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi.
Tà Long không cam lòng gào thét lên, đồng thời nó cũng đang dần dần tan biến thành cát bụi dưới mũi kiếm. Tiếng gầm thét của Bạo Hùng Độc Nhãn vang vọng khắp đất trời nhưng dưới ánh kiếm sáng loáng, thân thể khổng lồ của nó lại bị chém nát bấy rồi dần dần cũng bị chôn vùi.
Tim Tần Vấn Thiên đập thình thịch, kiếm này có uy năng quá mức kinh khủng.
Kiếm vừa rơi xuống, tất cả đều bị hủy diệt. Lần này vốn dĩ là hắn không nhìn thấy uy năng của bất kỳ loại võ đạo ý chí nào tích chứa trong đó mà chỉ có lực phá hủy đầy đáng sợ.
- Đây là võ đạo ý chí dung hợp và thăng hoa ư?
Tần Vấn Thiên thì thào tự hỏi, trong lòng cảm thán, kiếm này không có chút đầu mối nào, hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Trong mười bốn kiếm trước đó, bất kỳ một kiếm nào đều có thể bắt được sự tồn tại của võ đạo ý chí nhưng ở kiếm này thì không thể nắm bắt được.
- Có lẽ đây mới là dung hợp võ đạo ý chí một cách hoàn mỹ, từ đó mới có thể sản sinh ra một loại sức mạnh hoàn toàn mới, một loại sức mạnh thật sự đáng sợ.
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, mặc dù như thế nhưng trong đôi mắt của hắn vẫn tràn ngập vẻ cố chấp, hắn muốn hiểu được kiếm này, nhìn thấu sự huyền bí trong đó.
Nhắm mắt lại, hắn quên đi tất cả, trong mộng cảnh chỉ có duy nhất kiếm này.
Vì tìm hiểu kiếm này, Tần Vấn Thiên không nghỉ liên tục bảy ngày nhưng sau bảy ngày, rốt cuộc hắn vẫn chỉ có thể cười khổ lắc đầu, tự biết bản thân không đủ khả năng.
Tần Vấn Thiên có tính cách cố chấp trời sinh, làm bất cứ chuyện gì cũng đều như thế. Chỉ với việc từng dám một mình cầm kiếm xông vào Đan Vương điện là cũng đủ hiểu tính cách hắn ra sao. Thế nhưng không phải là hắn không biết tự lượng sức mình, kiếm thứ mười lăm này, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu, căn bản là không cách nào hiểu được, cảnh giới của hắn còn chưa đủ, ít nhất tính tới thời điểm hiện tại là như thế.
Đã vậy thì đành phải bỏ qua.
Xoay người, Tần Vấn Thiên rất thản nhiên trở về, hắn không hề biết hắn đã phá vỡ hai danh mục ghi chép kỷ lục lớn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Mặc dù cảnh giới của hắn không tăng lên nhưng giống như có thể loáng thoáng thấy được con đường phía trước.
Lý Hàn U vẫn còn ở lại để lý giải kiếm thứ chín, giờ phút này trong mắt của nàng rốt cuộc đã hiện lên một tia hiểu ra, nàng nở nụ cười, kiếm này quả nhiên kỳ diệu nhưng cuối cùng nàng cũng đã hiểu được.
Đột nhiên đúng ngay lúc này có một bóng dáng xuất hiện ở bên cạnh nàng, Lý Hàn U quay lại thì thấy là Tần Vấn Thiên, lạnh lùng cười hỏi:
- Không thể tiếp tục lý giải kiếm nữa hả?
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, không nói gì, trên mặt nàng ta có một loại biểu cảm cao ngạo bẩm sinh, nói vậy thân phận hẳn là bất phàm nhưng cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Lý Hàn U đặt bàn tay lên trên vách núi đá hư ảo, mang theo vẻ đắc ý, nàng đi về phía trước, tiếp tục lý giải kiếm thứ mười.
Tần Vấn Thiên khẽ lắc đầu, rời khỏi bậc thang nhà tranh, ngay sau đó nhìn lên hư không, chỉ thấy ở nơi đó có rất nhiều người, tất cả đều đang nhìn về nơi này khiến cho Tần Vấn Thiên có phần ngờ vực. Hình như là đông người hơn hẳn so với lúc hắn vào nhà tranh để lý giải kiếm, hơn nữa ánh mắt của bọn họ đều hướng vào hắn.
Thân hình khẽ động, Tần Vấn Thiên bay lên hư không, đi tới bên cạnh Lâm Soái, hỏi:
- Sư huynh, sao thế?
- Ngươi đột phá kỷ lục mà còn dám hỏi ta “sao thế” à?
Lâm Soái cười nói, Tần Vấn Thiên sửng sốt sau đó liền cười khổ, xem ra là tốc độ hiểu kiếm của hắn quá nhanh nên đã tạo ra chấn động.
- Trả cái đồ háo sắc khốn kiếp này lại cho ngươi!
Diệp Lăng Sương ném Tiểu Hỗn Đản cho Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên nghi hoặc nhìn nàng, lại thấy Diệp Lăng Sương trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Lại còn bày ra cái vẻ mặt vô tội nữa à, có thể nuôi dưỡng ra được tiểu súc sinh háo sắc khốn kiếp như thế này cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì!
Tần Vấn Thiên dùng tay bóp trán, hắn nhìn về phía Tiểu Hỗn Đản, tên tiểu súc sinh này lại làm ra chuyện gì rồi, sao lại làm Diệp Lăng Sương oán hận đến thế?
- Ha ha, Tần sư đệ, Lăng Sương sư muội luôn nói chuyện rất thẳng thắn, ngươi chớ để ý, sau này chúng ta sẽ trao đổi nhiều hơn. Nghe nói ngươi mới tới đất Nam Vực, e là vẫn chưa quen, có cơ hội sư huynh sẽ dẫn ngươi đi dạo vài nơi.
Lưu Vân trao cho Tần Vấn Thiên ánh mắt ngươi hiểu rồi đấy, cười nói:
- Tiên tử ở Nghê Nguyệt lâu, Hồ Quang Tiểu Trúc đều vô cùng quyến rũ, tài tình hơn người, sư đệ có cơ hội nhất định phải đi tìm hiểu một phen.
Diệp Lăng Sương liếc mắt nhìn Lưu Vân chằm chằm, Tần Vấn Thiên cũng lúng túng cười một cái, lại thấy trong hư không có một tiếng quát truyền đến:
- Ngươi đúng là cái tên gia hỏa khốn kiếp, lại dám có ý định dẫn sư đệ của ngươi đi học thói xấu.
Tiếng nói thốt ra, trong hư không chợt xuất hiện một vị lão giả, người này mặt mày tươi cười, vô cùng hiền hòa, ông ta nhìn về phía Tần Vấn Thiên cười hỏi:
- Tiểu tử kia, ta là sư tôn của Lưu Vân, ngươi có hứng thú làm đệ tử của ta không hả?
- Ôi thôi, đệ tử mà ông dạy ra thì có thể có được tiền đồ gì, tiểu tử kia, theo ta đi!
Một bóng dáng áo đen xuất hiện, đứng thẳng trên hư không, người này có sức mạnh và phong thái uy nghiêm trời sinh, trên người tràn ngập khí thế mạnh mẽ.
- Cường giả trên núi của các ông đều nhiều như mây, cần gì phải đến cướp người, vẫn nên theo ta đi.
Lại có cường giả xuất hiện, khiến cho không ít người đều phải ngạc nhiên. Sau đó lại có năm sáu người lần lượt xuất hiện, đều là các trưởng lão của Trượng Kiếm tông, muốn trở thành sư tôn của Tần Vấn Thiên. Điều này làm cho không ít người cảm thấy có chút hâm mộ, kẻ được đãi ngộ như vậy ít vô cùng.
- Hàn U là đệ tử của bổn tọa, hôm nay đã hiểu được kiếm thứ mười, ngươi có thể hiểu được mười bốn kiếm trong vòng năm ngày, chứng tỏ ngộ tính của ngươi rất cao, vượt trội hơn người. Mặc dù ở mấy phương diện khác còn hơi thiếu sót, bổn tọa cũng sẽ cho ngươi đi theo những người khác, nếu ngươi biểu hiện xuất chúng, bổn tọa ắt sẽ tự mình chỉ dạy cho ngươi.
Nơi xa có một tiếng nói âm vang truyền đến khiến mọi người đều phải sợ hãi, những nhân vật trưởng lão kia cũng liên tục cười khổ, không ngờ Mai Sơn kiếm chủ cũng lên tiếng. Nói vậy Mai Sơn kiếm chủ chú ý đến Lý Hàn U vì thế mới phát hiện ra quá trình Tần Vấn Thiên lý giải kiếm.
Mai Sơn kiếm chủ chính là nữ tử nhưng giọng điệu này lại ngạo mạn kinh khủng, dù Tần Vấn Thiên chưa nhìn thấy diện mạo của đối phương nhưng cũng biết Mai Sơn kiếm chủ không phải là nhân vật bình thường, chỉ một lời nói thôi đã khiến cho khắp núi tĩnh lặng, cực kỳ uy nghiêm.
Thân hình Lý Hàn U chợt động, từ cầu thang nhà tranh bước ra, sắc mặt thay dổi, đây là giọng của sư tôn, không ngờ sư tôn lại muốn mời người khác nhập môn.
Đảo mắt nhìn sang, nàng liền thấy được Tần Vấn Thiên, trong mắt hiện lên tia sáng khác thường, ngày đó, nàng phải chủ động bái Mai Sơn kiếm chủ để nhập môn, vì biểu hiện xuất chúng mới được thu làm đệ tử thân truyền.
- Sư đệ, là Mai Sơn kiếm chủ.
Giờ phút này Lưu Vân cũng nghiêm túc hẳn, lên tiếng nhắc nhở Tần Vấn Thiên, nghe giọng điệu trịnh trọng của hắn là đủ hiểu Mai Sơn kiếm chủ uy nghiêm mạnh mẽ đến mức nào.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Mai Sơn kiếm chủ rồi hắn lên tiếng đáp lời:
- Đa tạ thịnh tình của tiền bối, vãn bối vẫn chưa suy nghĩ kỹ.
Hắn vừa dứt lời, cả đám người đều trở nên im lặng, thật sự không ngờ rằng Tần Vấn Thiên sẽ từ chối ngay lập tức, tất cả đều vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Người này không hổ là người gia nhập Trượng Kiếm tông, có tính cách, lại có thể từ chối lời mời của Mai Sơn kiếm chủ.
Đôi mắt Lý Hàn U lại càng lộ ra ý lạnh, cảm thấy rất không cam lòng, nàng tram cay ngàn đắng bái Mai Sơn kiếm chủ làm sư tôn, hôm nay Mai Sơn kiếm chủ đã tự mình đưa ra lời mời nhưng lại bị người cự tuyệt từ chối...
Một luồng uy thế ngập trời bao phủ thiên địa, hiển nhiên Mai Sơn kiếm chủ cũng không ngờ Tần Vấn Thiên sẽ từ chối nàng, hơi thở cũng hơi biến động.
- Rất tốt.
Một tiếng nói vang lên, làm cả khoảng hư không như đều rung lên:
- Có cá tính là chuyện tốt nhưng mà cũng nên tự biết bản thân nặng nhẹ thế nào, tự giải quyết cho tốt!
Sau khi câu nói này kết thúc, uy thế của Mai Sơn kiếm chủ biến mất, Mai Sơn kiếm chủ là nhân vật bậc nào, có thể chủ động đưa ra lời mời đã là cực kỳ hiếm thấy, lại bị từ chối trước mặt nhiều người như thế. Với tính cách ngạo mạn của Mai Sơn kiếm chủ, hiển nhiên lòng không vui, lộ ra rõ từ trong giọng nói, nhưng với thân phận của nàng dĩ nhiên cũng sẽ không làm khó Tần Vấn Thiên.
Sắc mặt Tần Vấn Thiên cực kỳ bình tĩnh, nghe tiếng cũng có thể biết người, lúc Mai Sơn kiếm chủ đưa ra lời mời, uy thế ấy đáng sợ nhưng lại tự phụ, dĩ nhiên là bản thân nàng có thực lực để tự phụ, nàng chính là một đại tông sư, Mai Sơn kiếm chủ.
Nhưng sự vênh váo và hung hăng trong giọng nói của nàng khiến Tần Vấn Thiên không thích.
Không thích nên từ chối, không có gì là kỳ lạ. Đây chính là hắn, đúng như lời Lâm Soái nói, làm việc theo ý muốn của bản thân, cần gì phải gượng ép.
Diệp Lăng Sương cũng đã nhìn Tần Vấn Thiên với cặp mắt khác xưa, không phải là ai cũng có dũng khí và can đảm như vậy để từ chối lời mời của Mai Sơn kiếm chủ.
Lâm Soái cũng nở nụ cười, lộ ra vẻ tán thưởng, trong lòng thầm nghĩ, sư tổ coi trọng người này nhưng lại không tự ra tay mà lại mượn tay Trượng Kiếm tông, chẳng lẽ cũng từng bị Tần Vấn Thiên từ chối?
Nhưng cái suy nghĩ này chỉ xuất hiện thoáng qua trong đầu hắn rồi biến mất, hắn không dám suy nghĩ quá nhiều!