[Dịch] Thái Cổ Thần Vương
Sau khi Tần Vấn Thiên từ chối Mai Sơn kiếm chủ, hắn quan sát vẻ mặt của mọi người, hiển nhiên là hiểu được uy vọng của Mai Sơn kiếm chủ mạnh bao nhiêu, khẽ lắc đầu, hắn nhìn về phía Lâm Soái.
- Sư huynh, ta đi tìm chỗ nghỉ chân trước đã.
Tần Vấn Thiên nói.
- Ừ, cũng được, ngươi và Thanh Nhi sư muội tìm nơi tu hành trước đi, sau đó theo ta lên núi một chuyến.
Lâm Soái mỉm cười, người đã dẫn tới, hẳn là hắn nên báo một tiếng với sư tôn, suy cho cùng Tần Vấn Thiên là người mà sư tổ muốn chọn, hẳn là sư tổ sẽ gặp hắn.
- Được.
Tần Vấn Thiên không có ý kiến gì, mấy người liền phá không rời đi.
Lý Hàn U đạp bước chân, bay lên trên ngọn núi, trong phút chốc có bóng dáng của vài thanh niên bất phàm hạ xuống bên cạnh nàng, khoảnh khắc ấy Lý Hàn U giống như là vầng trăng sáng giữa muôn vì sao.
- Tên kia hiểu được bao nhiêu kiếm?
Lý Hàn U hỏi.
- Sư muội, tên kia mới nhập môn, chỉ trong năm ngày đã hiểu được mười bốn kiếm.
Một người lên tiếng trả lời, vẻ mặt Lý Hàn U lập tức cứng đờ, sự ngạo mạn trong lòng nhận phải đả kích không nhỏ, hôm nay nàng chỉ mới hiểu được người kiếm thôi.
- Sư muội không cần để ý, hiểu kiếm có liên quan đến phương diện cơ duyên và ngộ tính của bản thân, cũng không phải chắc chắn là đại diện cho tư chất.
Người nọ an ủi một tiếng, Lý Hàn U khẽ gật đầu:
- Yên tâm, Lý Hàn U ta đâu phải người tự ti nhưng tên này có thể hiểu được mười bốn kiếm, cũng coi như là bất phàm, không biết chiến lực và thiên tư của hắn cao bao nhiêu.
Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi đến tòa núi của Lăng Thiên kiếm chủ tìm động thiên để tu hành, hai tòa động thiên cách nhau không xa, tĩnh lặng đẹp mắt, trông rất được, sau đó bọn họ đi tới trước một tòa núi, có một con đường quanh co thông lên đến đỉnh núi, giống như là thang trời, bên cạnh có thác nước chảy xiết, bắn lên bọt nước giống như tiên cảnh trong nhân gian.
Thanh Nhi và Tiểu Hỗn Đản không đi theo mà ở lại, Tần Vấn Thiên thì cùng đám người Lâm Soái đi tới nơi đây, ngẩng đầu nhìn về phía tòa cung điện thông thẳng với thang trời trên ngọn núi. Tần Vấn Thiên từng bước đi lên, tất cả đám người Lâm Soái đều tỏ vẻ cung kính, dọc theo thác nước có không ít người đeo cổ kiếm trên lưng đứng canh gác, thấy đám người Lâm Soái đến thì đều khẽ gật đầu.
Một lúc sau, chỉ có Lâm Soái là có thể tiếp tục đi lên, đám người Diệp Lăng Sương cũng dừng lại ở giữa sườn núi. Nơi này là chỗ mà kiếm chủ chỉ dạy đệ tử, bọn họ không nhận được mệnh lệnh thì không thể đi lên. Thế nhưng Lâm Soái lại dẫn Tần Vấn Thiên đi lên được, điều này khiến cho đám người Diệp Lăng Sương rất kinh ngạc. Lâm Soái sư huynh lại dẫn Tần Vấn Thiên tới ra mắt tông chủ.
Rốt cuộc thì tên Tần Vấn Thiên này có địa vị gì?
- Sư đệ trở lại rồi.
Tần Vấn Thiên theo Lâm Soái đi tới trước tòa cung điện thì nhìn thấy một vị nữ tử mặc áo trắng đi ra. Nữ tử này thoạt nhìn gọn gàng, mặc dù không phải là rất đẹp nhưng ngũ quan lại thanh tú đoan trang, làm cho người ta loáng thoáng cảm nhận được sự uy nghiêm.
- Đây là lục sư tỷ Thương Nguyệt.
Lâm Soái nói.
- Sư tỷ.
Tần Vấn Thiên gọi một tiếng, nói vậy người này cũng là đệ tử của kiếm chủ rồi, trẻ tuổi như vậy mà đã là cường giả Thiên Tượng, nếu đặt ở Đại Hạ cũng là nhân vật đứng trên đỉnh, thế giới bên ngoài quả thật rất mạnh.
- Là Vấn Thiên sư đệ nhỉ, sư tôn đang chờ.
Nữ tử áo trắng mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên, nụ cười của nàng làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, hoàn toàn tự nhiên.
Tần Vấn Thiên có hơi nghi ngờ, tông chủ Trượng Kiếm tông lại đang chờ hắn?
Cùng với sự ngờ vực, hắn theo nữ tử áo trắng đi vào trong đại điện, bên trong có rất nhiều đệ tử Trượng Kiếm tông. Còn ở tít phía trước có một người tùy ý đứng ở nơi đó, tựa như một thanh lợi kiếm sắc bén tuyệt thế, mặc dù không để lộ một chút hơi thở nào nhưng vẫn khiến cho Tần Vấn Thiên cảm nhận được áp lực đáng sợ, như khiến cho mỗi bước đi về phía trước của hắn đều rất khó khăn, bước chân trở nên vô cùng chậm chạp.
- Vãn bối bái kiến tông chủ.
Tần Vấn Thiên đoán được người này chính là Lăng Thiên kiếm chủ, tông chủ của Trượng Kiếm tông, không khỏi cung kính nói.
- Ừm, ta đã nghe bọn họ nói về ngươi, thả võ hồn cùng với võ đạo ý chí lực lượng của ngươi ra cho ta xem thử một chút.
Lăng Thiên kiếm chủ mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên, mặc dù trên người ông không để lộ hơi thở, nhưng dưới cái luồng uy áp chân thật này, Tần Vấn Thiên có thể thản nhiên đối mặt, cũng coi như là hiếm thấy.
Khi ông vừa dứt lời, Tần Vấn Thiên liền cảm giác được tất cả áp lực trên người mình đều biến mất toàn bộ, giống như người đang đứng ở trước mặt hắn chỉ là một người bình thường.
- Thu phóng tự nhiên, tùy ý thả lỏng.
Tần Vấn Thiên biết đối phương đã tu hành đến một cấp bậc khác, hôm nay đến được một nơi như Trượng Kiếm tông, Đại Hạ đã sớm không thể so sánh, hắn cũng không có quá nhiều băn khoăn, cùng lúc phóng ra Tinh Hồn và võ đạo ý chí của mình.
Tinh Hồn rực rỡ sáng chói như chiếu sáng cả đại điện, ánh sáng Tinh Hồn chập chờn lấp lóe như có thể khiến cho mắt người đau nhói. Trong mắt Lăng Thiên kiếm chủ đột nhiên bộc phát ra một vầng hào quang lóng lánh, mặc dù với tâm cảnh của ông, trong nháy mắt này vẫn không thể nhịn được mà phóng thích hơi thở ra ngoài, trong khoảnh khắc ấy khiến cho cả tòa đại điện đều tràn ngập một luồng uy áp làm người ta ngột ngạt, mặc dù cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt.
- Đủ rồi.
Đôi mắt Lăng Thiên kiếm chủ dần dần thu lại tia sáng nhưng trong lòng thì có chút chấn động. Ông thân là tông chủ Trượng Kiếm tông, thiên tài mà ông từng gặp nhiều không kể xiết, cũng đã từng thấy qua một số kỳ tài ngút trời, bọn họ cố ý tu hành chậm một chút, đề cao tinh thần cảm giác khiến cho Tinh Hồn thứ hai có thể kết nối với ngôi sao võ mệnh trên tầng trời thứ năm. Nhưng mà người có Tinh Hồn thứ nhất kết nối với ngôi sao võ mệnh trên tầng trời thứ năm đây là lần đầu tiên ông thấy được.
Hơn nữa nghe nói hắn đến từ vùng đất Đại Hạ hoang vu kia, chuyện này quả thực là khó có thể tưởng tượng nổi.
Đám người Lâm Soái và Thương Nguyệt cũng bị chấn động, lòng đầy rung động, rốt cuộc thì khả năng cảm ứng Tinh Hồn của vị sư đệ này mạnh đến bao nhiêu?
- Lực, Thụy Mộng, Yêu, Kiếm, lực công kích võ đạo ý chí của ngươi đã rất mạnh rồi, nếu sử dụng tốt được tổ hợp này, phương diện công kích sẽ là mạnh nhất.
Chỉ trong khoảnh khắc Lăng Thiên kiếm chủ đã cảm nhận được các loại võ đạo ý chí là Lực, Yêu, Kiếm của Tần Vấn Thiên đều mang thuộc tính công kích, còn Thụy Mộng võ đạo ý chí thì mang thuộc tính mê huyễn.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, không trả lời.
- Lực, Yêu, Kiếm có thể làm cho lực công kích của ngươi không ngừng tăng lên gấp bội, ngươi có thể đi đến cực hạn, cực hạn này một là cần ngươi làm cho võ đạo ý chí đạt đến đại viên mãn, hai là ngươi phải tiếp tục đề cao lực lượng của cơ thể. Lực lượng cơ thể là cơ sở, cơ sở này tăng lên, thời điểm ngươi sử dụng võ đạo ý chí sẽ khiến cho lực công kích tăng lên gấp bội, hiệu quả sẽ càng rõ ràng.
Lăng Thiên kiếm chủ nói, dĩ nhiên Tần Vấn Thiên cũng hiểu được đạo lý này. Nếu như lực lượng của bản thân hắn mạnh hơn, lực lượng công kích của Lực võ đạo ý chí và Yêu võ đạo ý chí sẽ không ngừng tăng lên gấp bội, hiệu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Nhưng mà trước kia hắn đồng thời đề cao tu vi, thân thể cũng không ngừng cường hóa, Yêu Thần biến cũng làm cho thân thể hắn cường hóa, cơ sở đã rất khó tăng lên.
- Mặt khác, ngươi đã đi qua nhà tranh rồi, hẳn cũng nên biết, mặc dù võ đạo ý chí chỉ là đơn giản giao hòa cũng sẽ có hiệu quả không thể tin nổi.
Lăng Thiên kiếm chủ nói với Tần Vấn Thiên.
- Lúc trước vãn bối cũng đã thử qua, dùng võ đạo ý chí khác nhau dung nhập vào trong kích pháp, quả thật là uy lực mạnh lên rất nhiều, mặc dù loại dung hợp này là tầng đơn giản nhất.
Tần Vấn Thiên đáp lại, bắt đầu từ kiếm thứ mười lăm mới là thật sự tiến vào bước giao hòa phức tạp, mà hắn hôm nay khó khăn lắm mới đạt được trình độ kiếm thứ nhất đến kiếm thứ bảy, hơn nữa kiếm vẫn chỉ là một vật dẫn.
- Khó trách ngươi có thể hiểu được mười bốn kiếm. Nhưng ngươi cũng không nên nhầm lẫn, sở dĩ trong nhà tranh đều lấy kiếm làm trụ cột chỉ là vì thủy tổ là kiếm tiên. Hơn nữa, kiếm có thể vô cùng dễ dàng làm Phong, Vũ, Lôi điện võ đạo ý chí dung nhập vào nhau nhưng các loại võ đạo ý chí khác, chỉ có thể lựa chọn vật dẫn khác, ví dụ như Tinh Hồn Thiên Chuy, Lực võ đạo ý chí và Đại địa võ đạo ý chí của ngươi là tương đối dễ dàng dung nhập vào nhau để phát huy uy lực.
Lăng Thiên kiếm chủ tùy ý nói chuyện khiến cho Tần Vấn Thiên dần dần cảm thấy thân thiết, cũng nói chuyện với người đối diện rất là thoải mái.
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo.
Tần Vấn Thiên hiểu được rằng Lăng Thiên kiếm chủ lo lắng hắn sẽ hiểu sai về kiếm, trong lòng cũng chỉ có kiếm.
- Con đường của các ngươi đi như thế nào đều phải dựa vào chính bản thân các ngươi. Người đi trước cũng chỉ là có thể chỉ dẫn một chút, cuối cùng có thể đi bao xa thì đều phải dựa vào thiên phú, sự cố gắng và cơ duyên của bản thân. Ngươi cũng không cần bái ta làm sư nhưng nếu có vấn đề gì cần hỏi thì có thể tới tìm ta. Trước hết ngươi cứ theo Lâm Soái đến núi Trọng Lực để tu hành, về phần tiểu tình nhân của ngươi, ta sẽ giới thiệu cho nàng một vị sư phụ thật tốt. Nếu nàng không bằng lòng, ta cũng sẽ không miễn cưỡng.
- Dạ.
Tần Vấn Thiên lòng đầy vui mừng, hắn không ngờ rằng Lăng Thiên kiếm chủ lại ưu đãi mình như thế, trong lòng vô cùng cảm kích. Về phần Lăng Thiên kiếm chủ hiểu lầm Thanh Nhi là tình nhân của hắn, hắn cũng không muốn đi giải thích.
- Sư đệ, đi thôi.
Lâm Soái nở nụ cười, Tần Vấn Thiên khẽ khom người với Lăng Thiên kiếm chủ, sau đó liền theo Lâm Soái đi khỏi.
Lăng Thiên kiếm chủ nhìn bóng dáng Tần Vấn Thiên rời đi, mặt mang ý cười, thầm nghĩ ánh mắt của sư tôn đúng là sắc bén, hiển nhiên là hắn sẽ dùng hết sức để lôi kéo người này vào Trượng Kiếm tông. Hơn nữa, còn phải vào thật nở mày nở mặt, nếu không cũng khó có thể nhận được sự coi trọng, đây cũng là nguyên nhân hắn không để cho Tần Vấn Thiên bái sư.
- Tần sư đệ, ngươi thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Sau khi đi ra khỏi tòa cung điện Lâm Soái liền mở miệng nói, tổ hợp Tinh Hồn kia thật sự làm người ta phải rung động.
Tần Vấn Thiên mỉm cười không nói gì, lại thấy Diệp Lăng Sương hỏi:
- Sư huynh, sao vậy?
- Không có gì.
Lâm Soái lắc đầu cười, tùy ý nói:
- Sư tôn bảo ta đưa Tần sư đệ đi núi Trọng Lực.
- Á...
Diệp Lăng Sương hét lên, Lưu Vân thì đảo cặp mắt trắng dã, cũng rất thức thời nên không nói gì, khiến Tần Vấn Thiên khá tò mò về ngọn núi này.
Núi Trọng Lực là một rặng núi có hẻm rất sâu, bên cạnh hẻm sâu có một vài tảng đá rất lớn màu mực, làm người ta cảm giác rất là nặng nề, bên trong núi đều là những cây cổ thụ to lớn, sợ rằng mười người ôm cũng không hết.
- Đây chính là núi Trọng Lực?
Tần Vấn Thiên nhìn về hẻm sâu phía trước hỏi.
- Ừ, sư đệ, tảng đá phía dưới nặng đến ngàn cân, ngươi phải chuyển chúng đến đối diện hẻm sâu, sau đó lại chuyển ngược về chỗ cũ, còn những cây cổ thụ kia nữa, ngươi phải dùng rìu để chặt gãy đủ một trăm cây, sau đó mới có thể đi ra ngoài.
Lâm Soái lên tiếng nói.
- Chuyện này thì có gì khó khăn chứ?
Tần Vấn Thiên cười nói, Diệp Lăng Sương đứng ở phía sau lại lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
- Vậy ngươi đi xuống đó đi.
Lâm Soái mỉm cười nói.
- Được thôi.
Tần Vấn Thiên gật đầu, đạp chân, bay xuống hẻm sâu.
Song khi hắn bay đến khoảng không phía trên hẻm sâu, sắc mặt Tần Vấn Thiên bỗng nhiên thay đổi, một luồng áp lực kinh khủng hướng vào người khiến thân thể của hắn liền rơi xuống.
- Nặng quá!
Sắc mặt Tần Vấn Thiên biến đổi kịch liệt, một tiếng nổ ầm vang, thân thể của hắn rơi thẳng xuống mặt đất, thậm chí hai chân cũng khó có thể đứng vững, chỉ cảm thấy toàn thân đều mệt đến rã rời, cả người vô cùng không thoải mái, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như đều rơi xuống.
- Tần sư đệ, nhớ chăm chỉ tu hành vào đó.
Lâm Soái cười nói, nói xong liền xoay người rời đi, Diệp Lăng Sương bày ra vẻ mặt đắc ý, Lưu Vân thì đồng tình nhìn Tần Vấn Thiên, nói:
- Cứ thoải mái hưởng thụ đi, đừng quên khiêng đá chặt cây nhé.
- Sao lại có thể khủng khiếp đến mức này chứ?
Tần Vấn Thiên đứng thẳng người, chỉ cảm thấy một luồng lực lượng siêu mạnh tác động đến toàn thân, cho dù là Tinh Thần Nguyên Lực trong cơ thể cũng rất khó vận hành.
Đột nhiên hắn nghĩ đến, lúc một loại sức mạnh đi tới cực hạn có thể xảy ra biến chất, cái nơi đầy trọng lực này cũng là một loại cực hạn.
- Rầm!
Đi một bước, cả vùng đất đều phát ra một tiếng trầm đục, Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua những tảng đá kia rồi lại lia mắt nhìn về phía những cây cổ thụ kia, có loại cảm xúc gọi là muốn khóc!