[Dịch] Thái Cổ Thần Vương
Tần Vấn Thiên thấy Diệp Không Phàm chủ động đưa ra lời mời, ánh sáng lạnh trong đôi mắt càng hiện rõ, chỉ nghe hắn lên tiếng:
- Lăng Sương công chúa làm chủ, lẽ ra nên nhập tọa trước.
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí bỗng trở nên tế nhị.
Hôm nay Diệp Không Phàm vốn là giọng khách át giọng chủ, cố ý thể hiện ở trước mặt Diệp Lăng Sương, đột nhiên lúc này Tần Vấn Thiên lại nói để cho Diệp Lăng Sương ngồi, chẳng phải có nghĩa là hắn phải đứng ở bên cạnh Diệp Lăng Sương sao.
Trong hai con mắt hiện lên một mũi nhọn sắc bén không dễ gì phát giác, Diệp Không Phàm ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên, lại nghe Mạc Khuynh Thành lên tiếng nói:
- Mời công chúa lên ngồi trước.
Trên người quân sĩ áo giáp đứng ở hai bên lộ ra uy thế bức người, trong không khí loáng thoáng hiện lên một bầu không khí khắc nghiệt, những giáp sĩ này đều có thực lực vô cùng lợi hại, hiển nhiên là Diệp Không Phàm đã sớm sắp xếp tất cả.
Nhưng lúc này Mạc Khuynh Thành cũng đã lên tiếng muốn để cho Diệp Lăng Sương ngồi, lập tức khiến cho Diệp Không Phàm có phần không biết phải làm sao.
- Nếu thánh nữ đã khách sáo như thế, công chúa, người nhập tọa trước đi, tránh để thánh nữ phải chờ.
Người bên cạnh Diệp Lăng Sương hiển nhiên là cũng thúc giục Diệp Lăng Sương nhập tọa, há có thể làm suy yếu sự uy nghiêm của hoàng quyền. Hôm nay có Tần Vấn Thiên và thánh nữ Dược Hoàng cốc hỗ trợ, tất nhiên là tốt đẹp hơn rất nhiều. Nếu không Diệp Không Phàm thật sự ngồi ở vị trí chủ tọa, tất nhiên là Diệp Lăng Sương sẽ không thể tiếp tục ở lại đây.
Diệp Lăng Sương đưa mắt nhìn Diệp Không Phàm, ngay sau đó nàng cất bước chân, từng bước đi tới vị trí chủ tọa, lúc này nàng rõ ràng cảm thấy được một luồng uy thế rơi vào trên người của nàng. Nhưng nàng thân là công chúa nước Diệp, nhất định phải gánh chịu được loại áp lực này, bất kể có như thế nào, nàng cũng không thể để cho Tề vương được như ý.
Gió lạnh thổi qua, bầu không khí lúc này khá là kỳ lạ, bất cứ ai cũng cảm giác được, mỗi bước đi của Diệp Lăng Sương, ánh mắt của Diệp Không Phàm đều chuyển động theo, cuối cùng hắn cười, hờ hững lên tiếng:
- Mời công chúa.
Diệp Không Phàm vừa dứt lời, trong phút chốc đã khiến toàn bộ áp lực đều tiêu tan, giống như tất cả đều bình thường, điều này lại làm cho Diệp Lăng Sương càng kinh hoảng hơn, năng lực khống chế của người này đã vượt xa dự tính của nàng.
Ngồi trên vị trí chủ tọa, Diệp Lăng Sương quay đầu lại nhìn về phía Mạc Khuynh Thành, cười nói:
- Mời thánh nữ ngồi.
- Chàng ngồi bên cạnh ta đi.
Mạc Khuynh Thành cười một tiếng với Tần Vấn Thiên, ngay sau đó lên ngồi ở chủ vị, Tần Vấn Thiên ngồi ở bên cạnh của nàng, còn Diệp Không Phàm thì ngồi ở vị trí ngay phía dưới Diệp Lăng Sương. Những người khác cũng đều lần lượt ngồi xuống, lúc này không khí mới được xem như là khá dễ thở.
- Thánh nữ, đấu trường của nước Diệp ta có mười hai đài chiến đấu, cả ngày chiến đấu không ngừng, có thể khiêu chiến lẫn nhau, cũng có thể khiêu chiến dũng sĩ hoàng tộc của nước Diệp ta. Mười hai đài chiến đấu này, các đại cường giả ở các cảnh giới đều có đủ, bất kỳ ai cũng có cơ hội biểu diễn thực lực của mình, trở thành nhân vật được chú ý, người thành danh chỉ qua một trận chiến trong lịch sử nước Diệp nhiều không đếm xuể, thậm chí có người còn trở thành trụ cột của nước Diệp.
Diệp Không Phàm mỉm cười giới thiệu với Mạc Khuynh Thành, vẻ mặt Mạc Khuynh Thành lạnh nhạt, nhìn xuống phía dưới, các trận chiến trên đài chiến đấu diễn ra rất kịch liệt, đúng là có không ít nhân vật ưu tú, thậm chí năng lực chiến đấu của các cường giả ở giữa cái trường này còn có vẻ như rất mạnh.
- Ba đài chiến đấu ở giữa đấu trường chính là Thập thắng đài, Ngũ thập thắng chiến đài và Bách thắng đài, người giành thắng lợi liên tục mười trận, năm mươi trận, một trăm trận chiến đấu, mới có tư cách sải bước tới ba đài chiến đấu kia để tỷ võ, ba đài chiến đấu kia cũng luôn thu hút nhiều ánh mắt nhất.
Diệp Không Phàm chú ý tới ánh mắt Mạc Khuynh Thành nên giải thích một tiếng, mặc dù Diệp Lăng Sương ngồi ở vị trí chủ tọa nhưng cứ như thể hắn mới là chủ nhân của nơi này.
- Chiến lực của người trên Bách thắng đài đều vô cùng mạnh, nhưng có đôi khi sẽ xuất hiện một số nhân vật yêu nghiệt, bọn họ không chỉ lên đến Bách thắng đài mà còn dám vượt cấp khiêu chiến với những cường giả bách thắng khác, những người như vậy, hoàng tộc của chúng ta sẽ trực tiếp chiêu nạp.
Diệp Lăng Sương cũng lên tiếng giới thiệu với Mạc Khuynh Thành.
- Nước Diệp trường tồn vạn năm, làn gió võ đạo ở nơi đây thật khiến người ta phải kính nể.
Mạc Khuynh Thành đáp lại, khiến cho đôi mắt Diệp Lăng Sương hiện lên vẻ vui mừng. Lúc trước nàng từng nghe nói thánh nữ của Dược Hoàng cốc là người cao ngạo lạnh lùng, im lặng ít nói. Dù là vương hầu hay là vương phi nói chuyện với nàng, nàng đều không quá để ý tới, nhưng không ai dám có ý kiến. Suy cho cùng thân phận của nàng rất đặc biệt, hơn nữa còn có dáng vẻ xinh đẹp hơn người, tựa như tiên nữ.
Nhưng giờ phút này, Mạc Khuynh Thành lại bằng lòng nói chuyện với nàng, Diệp Lăng Sương biết với địa vị công chúa như nàng còn chưa có thể diện lớn đến vậy, khả năng duy nhất chỉ có thể là bởi vì sư đệ của nàng là Tần Vấn Thiên.
Xem ra vị thánh nữ của Dược Hoàng cốc này có tình cảm không hề bình thường với Tần sư đệ, ắt hẳn là phải rất sâu đậm. Nếu không cũng sẽ không có chuyện mọi việc đều hỏi ý kiến hắn như vậy, chuyện này càng làm cho nàng cảm thấy, sự sống chết của phụ hoàng chỉ sợ đều phải dựa vào Tần Vấn Thiên rồi.
- Tần sư đệ, khoảng thời gian trước ngươi đột nhiên theo Lâm Soái sư huynh vào Trượng Kiếm tông, hơn nữa còn có trưởng bối sư môn tới chỉ dạy. Bản thân ta rất tò mò, rốt cuộc là ngươi từ đâu đến mà lại khiến Lâm Soái sư huynh cũng vô cùng coi trọng ngươi.
Diệp Lăng Sương nhìn về phía Tần Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành cũng nhìn hắn, nàng có rất nhiều lời muốn hỏi Tần Vấn Thiên nhưng giờ phút này có quá nhiều người, không tiện để hỏi.
Hiển nhiên là Tần Vấn Thiên hiểu được tâm trạng của Diệp Lăng Sương và Mạc Khuynh Thành, hắn cười nói:
- Năm đó đánh một trận ở Đan Vương điện, nàng hẳn cũng biết ta bị thương nặng, là Thanh Nhi giúp ta, giúp ta phục hồi thân thể. Về sau Đại Hạ lại rối loạn, ta cũng xây dựng được thế lực của mình, tiêu diệt được Trần gia nhưng lại bị trọng thương, chỉ đáng tiếc là vẫn không diệt được Đan Vương điện. Tiếp sau đó ta liền đi ra ngoài, đến thành Huyễn Vương ở hoàng triều Đại Thương, cơ duyên xảo hợp gặp được dịp chín đại môn phái thu nhận đệ tử, khi đó ta được Lâm Soái sư huynh đưa đến Trượng Kiếm tông.
Những người khác không quá rõ ràng về việc lấy lại thân thể theo như lời Tần Vấn Thiên nói nhưng Mạc Khuynh Thành sao có thể không biết. Mặc dù Tần Vấn Thiên nói đến chuyện này với trạng thái rất bình tĩnh nhưng không biết hắn đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió, thế mà nàng lại không ở bên cạnh hắn.
- Kẻ giương oai ở thành Huyễn Vương lúc ấy chính là ngươi!
Một người của Tử Lôi tông lạnh lùng quát một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tần Vấn Thiên, khiến cho mọi người cũng đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
- Khoảng thời gian trước Trượng Kiếm tông tới thành Huyễn Vương tạo ra náo động không nhỏ, chín đại môn phái đều có người tới, Tử Lôi tông ta là do một vị sư thúc dẫn người đi trước, đánh một trận ở Huyễn Vương phủ, có một tên người ngoài rất ngông cuồng tự nhiên xen vào, thậm chí còn giết chết vài người của Tử Lôi tông, sau đó lại được Trượng Kiếm tông mạnh mẽ đưa đi.
Người nọ cũng không biết được quá cặn kẽ, lúc nghe các sư huynh đệ đàm luận chuyện này, hắn chỉ hận chính mình không có ở thành Huyễn Vương, thật không ngờ rằng bản thân sẽ gặp đươc tên kia tại nơi đây.
Người của Tử Lôi tông vốn đã rất khó chịu với Tần Vấn Thiên rồi, giờ phút này lại nghe thấy được chuyện này, lại càng nhanh chóng lộ sát ý, một luồng áp lực loáng thoáng đánh về phía Tần Vấn Thiên.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lướt qua, thấy được sát ý trong mắt đối phương, hắn lạnh lùng nói:
- So võ nghệ trên đài chiến đấu, sống chết có số, Tử Lôi tông muốn giết Tần mỗ nhưng cuối cùng lại chết ở trong tay ta, là do bọn họ vô năng.
Vừa dứt lời, mọi người lập tức lóe lên ý lạnh, chiến ý mãnh liệt, Tần Vấn Thiên lại dám nói Tử Lôi tông vô năng, chết cũng không hết tội, quả thực là đang tát một cái vào mặt bọn họ.
- Nói khoác mà không biết ngượng, bên cạnh Bách thắng đài là các nhân vật lên được Bách chiến đài, nếu ngươi có thực lực sao không đi lên khiêu chiến một phen?
Cường giả kia của Tử Lôi tông đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt ánh lên tia lửa điện.
- Ngươi tính làm gì đó, đệ tử Trượng Kiếm tông ta cần phải mượn đến đấu trường của nước Diệp để chứng minh bản thân ư. Đừng có quên trận đấu trên Thánh Chiến đài ở Hoàng Cực Thánh Vực năm đó, người của chín đại môn phái khác xưng hùng, còn Tử Lôi tông các ngươi thì giống như chó nhà có tang.
Một vị thanh niên của Trượng Kiếm tông lên tiếng châm chọc.
Ở Hoàng Cực Thánh Vực, làn gió võ đạo không chỉ tràn đến nước Diệp mà còn đến cả Thánh Vực, ở đây, nếu hỏi đài đấu chiến nào có cấp bậc cao nhất thì dĩ nhiên phải nhắc đến Thánh Chiến đài.
Trên Thánh Chiến đài thường xuyên có các thế lực cực lớn ở Hoàng Cực Thánh Vực tranh đấu, thậm chí là đệ tử của chín đại môn phái cũng thường tỷ thí trên Thánh Chiến đài. Đã từng có lúc, trong số các đệ tử của chín đại môn phái tranh đấu trên Thánh Chiến dài, Trượng Kiếm tông là mạnh mẽ nhất, vì vậy từ đó về sau năng lực chiến đấu của các binh sĩ của Trượng Kiếm tông vẫn được xem là mạnh nhất.
Trong những nhân vật tuyệt đại thiên kiêu danh chấn Hoàng Cực Thánh Vực, tỏa sáng vạn trượng kia có rất nhiều đều thành danh trên Thánh Chiến đài, bọn họ đều giành vô địch trong cảnh giới của mình ở Thánh Chiến đài, thậm chí chiến đấu vượt trên cảnh giới rồi giành vô địch, có thể nói tuyệt đại thiên kiêu chân chính là người có thể quét ngang mọi kẻ đối địch.
Người này nói tới Thánh Chiến đài khiến cho không ít người của Dược Hoàng cốc lại nghĩ tới những nhân vật tuyệt đại thiên kiêu kia. Tử Lôi tông Diệp Không Phàm, Đại Thương hoàng triều Thương Đồng đều chưa phải là tuyệt đại thiên kiêu. Trong mắt những người của Dược Hoàng cốc đang có mặt ở đây, chỉ có những nhân vật như vậy mới có thể xứng đôi với thánh nữ của các nàng.
Nói thế hoàn toàn là đang khiêu khích Tử Lôi tông, chỉ thấy các cường giả của Tử Lôi tông đều thả ra chiến ý cực mạnh, quét về phía Tần Vấn Thiên cùng với người nói chuyện kia, lạnh lùng nói:
- Có can đảm thì lên đài chiến đấu cọ sát một phen.
Tần Vấn Thiên đảo mắt qua, người của Tử Lôi tông nhiều lần khiêu khích, Diệp Không Phàm còn có lòng mơ ước Mạc Khuynh Thành, tượng đất cũng sẽ bị nung nóng, huống chi là hắn. Hắn nhìn về phía người lên tiếng kia, tu vi Thiên Cương cảnh tầng năm, không khỏi hiện lên vẻ khinh miệt nói:
- Ngươi còn chưa xứng chiến đấu với Tần mỗ.
- Ngươi...
Người nọ giận dữ, chỉ ngón tay về phía Tần Vấn Thiên, tốt xấu gì hắn cũng là nhân vật thiên tài của Tử Lôi tông, một trong chín đại môn phái, đáng kiêu ngạo bực nào. Thế mà tên Tần Vấn Thiên kia lại lộ ra vẻ khinh miệt như thế, thực sự là không cách nào nhịn được, chỉ là hắn khống chế cảm xúc rất tốt, trong nháy mắt đã ngăn chặn lửa giận, châm chọc nói:
- Không ngờ Trượng Kiếm tông lại là loại chuột nhắt nhát gan, công pháp ngoài miệng thì lại rất cao.
- Chẳng lẽ Trượng Kiếm tông ta còn cần phải chứng minh với Tử Lôi tông các ngươi sao?
Lưu Vân uống một hớp rượu, vẫn cứ bày ra vẻ khinh miệt giống như trước.
- Người Trượng Kiếm tông là khách, không được vô lễ.
Diệp Không Phàm hờ hững nói một tiếng, lúc này người nọ mới lạnh lùng cười, nói:
- Cũng đúng, không thể làm cho khách nhân quá mất mặt, huống chi lúc này đang ở trước mặt đang thánh nữ. Nhưng thánh nữ Dược Hoàng cốc có phong thái bực nào, ta cho là tình nhân của thánh nữ ắt hẳn cũng là một vị thiên tài đáng để kiêu ngạo, lại không ngờ rằng...
Người nọ vừa nói vừa khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Đáng tiếc thật.
Tần Vấn Thiên nghe được lời ấy thì trong mắt hắn lập tức hiện lên một luồng sát ý nhưng lại thấy Mạc Khuynh Thành khẽ kéo tay của hắn. Quay đầu lại, Tần Vấn Thiên liền nhìn thấy Mạc Khuynh Thành nở nụ cười dịu dàng với hắn, hiển nhiên Mạc Khuynh Thành nàng sẽ không để ý đến lời nói và ánh mắt của bất kỳ kẻ nào. Trong lòng nàng, Tần Vấn Thiên từng là người mà không một ai ở Đại Hạ có thể so sánh được, nay ở Hoàng Cực Thánh Vực, sớm muộn gì tên tuổi hắn cũng sẽ vang dội giống như trước.
Huống hồ, dù Tần Vấn Thiên thật sự là người tầm thường thì thế nào chứ, đây chính là người mà nàng thích nhất.
Đảo mắt nhìn sang, Mạc Khuynh Thành nhìn về phía người của Tử Lôi tông, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng lạnh. Những người này muốn ly gián mối quan hệ giữa nàng và Tần Vấn Thiên, nói lời vũ nhục Tần Vấn Thiên, lại không biết là bản thân đã phạm vào điều tối kỵ, thật sự chọc giận nàng.
- Công chúa, trước lúc tình trạng của Nhân Hoàng chuyển biến tốt đẹp, ta vẫn sẽ ở lại đây. Mặt khác, ta sẽ sai người đến tìm tiền bối ở Dược Hoàng cốc cầu hỗ trợ, chỉ đành quấy rầy công chúa thêm một thời gian rồi.
Mạc Khuynh Thành nhìn về phía Diệp Lăng Sương ngồi bên cạnh, hờ hững nói rõ.
Lời ấy vừa được buông xuống, Diệp Lăng Sương lập tức mừng rỡ ra mặt, trong lòng kích động không thôi, nói:
- Cớ gì thánh nữ lại nói ra lời ấy, nếu là như vậy, Lăng Sương vô cùng cảm kích, trên dưới nước Diệp đều sẽ cảm tạ ân tình của thánh nữ.
Lúc này trong lòng Diệp Lăng Sương vô cùng kích động, xem ra nàng vẫn đánh giá thấp địa vị của Tần Vấn Thiên ở trong lòng Mạc Khuynh Thành.
Sắc mặt Diệp Không Phàm trở nên khó coi, nhìn lướt qua người mới vừa nói chuyện, ánh mắt ấy lạnh đến thấu xương. Hắn chỉ khiêu khích một câu với Tần Vấn Thiên đã khiến cho Mạc Khuynh Thành quyết định sẽ giúp Nhân Hoàng nhất mạch.
Diệp Không Phàm sao có thể không rõ, việc hắn muốn theo đuổi thánh nữ đã không còn bất cứ hy vọng nào nữa!