[Dịch] Thái Cổ Thần Vương
Sở dĩ Tần Vấn Thiên tin tưởng Mộ Phong như thế, hiển nhiên là bởi khả năng hạ độc của hắn ta, Tần Vấn Thiên từng tận mắt nhìn thấy Mộ Phong vô tình làm chết người, thậm chí chính hắn cũng từng trúng phải kịch độc của Mộ Phong.
Năm đó trên đài chiến đấu Thiên Mệnh bảng, thực lực của Tư Khung lợi hại bực nào, hiển nhiên là có lực chiến đấu mạnh hơn Mộ Phong nhưng kết quả là dù hắn thắng nhưng phải trả một cái giá rất lớn, rất thê thảm, suýt nữa thì bị Mộ Phong giết chết bằng thuốc độc. Đây là một người có thể làm cho người ta phải sợ hãi, mặc dù rõ ràng là có rất nhiều người có lực chiến đấu mạnh hơn hắn nhưng vẫn rất dễ chết ở trong tay của hắn, nhất là ở trong tình huống không biết gì về năng lực của hắn.
Huống chi, tính tình Mộ Phong càng ngày càng lạnh lùng, vừa thành công chiếm được Huyết Hoàng truyền thừa đi ra, chắc chắn là càng thêm lợi hại.
Vì vậy mặc dù Tần Vấn Thiên thấy Mộ Phong ở vào thế hạ phong, luôn bị áp chế nhưng vẫn tin rằng đối phương sẽ chết ở trong tay Mộ Phong, thực tế thì đùng thật là như thế. Vào thời điểm cuối cùng, Mộ Phong đã khiến đối phương chết, còn mình thì an toàn lui ra.
Nghe được rằng nữ tử kéo Mộ Phong năm đó cũng đã chết, Tần Vấn Thiên chỉ có thể thở dài trong lòng, khe khẽ gật đầu nói:
- Được, vậy sau này ngươi theo ta đi.
Mộ Phong không nói thêm gì, im lặng đi tới phía sau Tần Vấn Thiên, giống như là một cái bóng, nếu không chú ý tới thì sẽ có cảm giác như hắn không hề tồn tại.
Diệp Không Phàm thật sự không ngờ rằng sẽ xuất hiện tình huống thế này, hắn vốn định chiêu mộ Mộ Phong nhưng đối phương lại mặc kệ hắn, muốn đi theo Tần Vấn Thiên, đã thế vừa rồi bọn họ và Tần Vấn Thiên còn kết thù với nhau.
Không nghi ngờ gì, chuyện này càng khiến cho Diệp Không Phàm càng thêm căm hận Tần Vấn Thiên.
Người của Trượng Kiếm tông và Dược Hoàng cốc cũng có chút kinh ngạc, không ngờ người thanh niên bên cạnh Mạc Khuynh Thành còn có một mặt như vậy. Hình như tu vi của hắn mới chỉ là Thiên Cương cảnh tầng bốn đỉnh phong, nhân vật như Mộ Phong thậm chí ngay cả lời mời của Diệp Không Phàm cũng không thèm suy nghĩ một chút, mà lại quyết định đi theo Tần Vấn Thiên.
Điều này không khỏi làm cho bọn họ lại phải xem kỹ Tần Vấn Thiên thêm một lần nữa, thánh nữ Dược Hoàng cốc Mạc Khuynh Thành là tình nhân của hắn, người Trượng Kiếm tông còn biết một nữ tử xinh đẹp tên là Thanh Nhi từ đầu đến giờ vẫn luôn xuất hiện bên cạnh Tần Vấn Thiên.
Diệp Lăng Sương nghĩ đến chuyện Tần Vấn Thiên hiểu được mười bốn kiếm chỉ trong năm ngày, liên hệ tất cả những chuyện này với nhau, trong nội tâm nàng thầm nghĩ, chỉ sợ rằng bọn họ, những người thân là sư huynh đệ này cũng không có một ai, không có một người nào có thể thật sự hiểu rõ Tần Vấn Thiên, lúc còn ở một nơi hoang vu lạc hậu như Đại Hạ, hắn đã tạo nên những vết tích gì?
Điều này làm cho Tần Vấn Thiên ở trong lòng bọn họ càng ngày càng trở nên thần bí hơn.
Suy cho cùng nữ nhân giống như Mạc Khuynh Thành, dựa vào mỹ mạo của nàng, không có thân phận thánh nữ Dược Hoàng cốc này thì tuyệt đối cũng sẽ được cung phụng, tựa như trăng sáng giữa vô vàn vì sao, còn nhân vật đáng sợ như Mộ Phong, bất kể hắn và Tần Vấn Thiên có mối quan hệ gì nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện đi theo Tần Vấn Thiên. Hơn nữa, Trượng Kiếm tông cho nhiều cường giả tới thành Huyễn Vương như thế, bao gồm cả Lâm Soái sư huynh và nhân vật quan trọng như vị trưởng lão có khả năng được kế thừa vị trí của Lăng Thiên kiếm chủ, bọn họ chỉ dẫn hai người trở về, một người là Thanh Nhi, một người là Tần Vấn Thiên, đằng sau đó phải chăng còn có ẩn tình?
Ban đầu, vì sao Mạc Khuynh Thành lại trọng thương, là ai đưa nàng tới Dược Hoàng cốc, rồi lại khiến cho Dược Hoàng coi trọng như vậy? Tự mình giúp nàng trị thương, nghe nói Dược Hoàng cũng phải hao phí không ít nguyên khí, ai lại có thể diện lớn như vậy? Mạc Khuynh Thành trọng thương sắp chết, không thể nhìn ra thiên phú, chỉ có thể nói là người đưa nàng đến Dược Hoàng cốc chắc chắn không phải là người bình thường.
Diệp Lăng Sương cũng không phải là kẻ ngốc, càng suy nghĩ kỹ, nàng càng cảm thấy hãi hùng, nhìn thật kỹ Tần Vấn Thiên, Trượng Kiếm tông cũng có không ít người đều không phải là người tầm thường, hiển nhiên cũng dự đoán được, vị sư đệ này của bọn họ hình như có vẻ khá là khác biệt với những người khác.
Nhưng người Tử Lôi tông cũng sẽ không suy nghĩ được sâu xa như thế, lúc này bọn họ chỉ cảm thấy trên mặt không có ánh sáng, nhất là hôm nay vốn nên là bọn họ chiếm hết ưu thế, nhưng cuối cùng lại rơi vào tình cảnh ngượng ngùng đến vậy, đây là chuyện mà bọn họ không cách nào tiếp nhận được.
Trong đôi mắt Diệp Không Phàm liên tục lóe lên những tia sáng lạnh, chỉ thấy bên cạnh hắn có một người đứng dậy, đám người Tần Vấn Thiên lập tức đưa mắt nhìn sang.
- Chư vị.
Quát to một tiếng, giọng của người này tựa như lôi đình, chấn động cả đấu trường mênh mông, tức khắc có vô số ánh mắt đều hội tụ về đây, quan sát người thanh niên này.
- Lôi Nham, Thiên Cương cảnh tầng năm, công thủ cân bằng, thực lực rất mạnh, nếu như hắn khiêu chiến ngươi, ngươi nhất định không được ứng chiến.
Diệp Lăng Sương truyền âm cho Tần Vấn Thiên, khiến cho biểu cảm trên khuôn mặt Tần Vấn Thiên hơi thay đổi, xem ra hôm nay vị sư tỷ này của hắn toan tính muốn kéo gần khoảng cách với hắn. Dù hắn hiểu được Diệp Lăng Sương là có việc muốn cầu nhưng cũng sẽ không để ý, suy cho cùng bất kể là ai khi gặp phải tình cảnh cha mình bị trọng thương thì cũng sẽ không thể nào thờ ơ được.
- Ta là Lôi Viêm Tử Lôi tông, thấy được lớp lớp anh hùng xuất hiện trên đấu trường nước Diệp, mặc dù Lôi mỗ đến từ Tử Lôi tông nhưng cũng muốn giúp chư vị trợ hứng, chuẩn bị muốn mời một vị cường giả Trượng Kiếm tông cọ xát một phen, chư vị thấy thế nào?
Lôi Nham lớn tiếng hô lên, trong phút chốc cả cái đấu trường đều sôi trào lên, âm thanh núi hô biển gầm trải khắp đất trời, hoàn toàn bao phủ cả đấu trường.
Từ trước đến giờ chín đại môn phái vẫn luôn cạnh tranh kịch liệt nhưng mà những trận tranh chấp giữa họ cũng không dễ có cơ hội để thấy, chỉ có Thánh Chiến đài ở Hoàng Cực Thánh Vực mới có thể thường thấy được. Nếu không sẽ phải xem vận may thế nào, mà giờ phút này, Lôi Nham lên tiếng khiêu chiến cường giả Trượng Kiếm tông, tất nhiên sẽ làm người ta cảm thấy hưng phấn.
Ở Hoàng Cực Thánh Vực vẫn luôn có tin đồn rằng mỗi một binh sĩ ở Trượng Kiếm tông có năng lực chiến đấu mạnh nhất trong số chín đại môn phái, hôm nay người của Tử Lôi tông chủ động khiêu chiến, tất nhiên là phải xem một phen.
Mọi người Trượng Kiếm tông nhíu mày lại, tia sáng lạnh lóe lên từ trong đôi mắt, người của Tử Lôi tông trực tiếp tuyên bố khiêu chiến trước mặt mọi người, đây là đang ép buộc bọn họ phải ứng chiến. Nếu không chiến, chẳng phải sẽ bị người ta nhạo báng ư, Trượng Kiếm tông bọn họ đối mặt với sự khiêu khích của Tử Lôi tông lại không dám ứng chiến.
- Công phu ngoài miệng của Tần huynh Lôi Nham ta đã lĩnh giáo rồi, cũng khiến người ta đập bàn tán dương, nhưng thực lực trên tay phải chăng cũng lợi hại như miệng của ngươi?
Lôi Nham quay đầu lại nhìn về Tần Vấn Thiên bên cạnh Mạc Khuynh Thành, quả nhiên là muốn khiêu chiến hắn, chỉ vì người khiến cho mọi người Tử Lôi tông mất thể diện ngày hôm nay chính là Tần Vấn Thiên.
- Người thanh niên bên cạnh thánh nữ?
Mọi người thấy Tần Vấn Thiên thì càng phát ra sự hưng phấn, hình như người này có quan hệ không bình thường với thánh nữ Dược Hoàng cốc, lại là đệ tử Trượng Kiếm tông, há có thể không khiến người ta mong đợi.
- Sư đệ ta có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn, mà tu vi của ngươi lại là Thiên Cương cảnh tầng năm, khiêu chiến như thế cũng không sợ mất mặt ư, sao ngươi không khiêu chiến ta?
Lưu Vân cười mỉm nhìn Lôi Nham, châm chọc nói.
- Ha ha, Lôi mỗ cũng tự biết hơi có phần không ổn, nhưng miệng Tần huynh thật sự quá độc, Lôi mỗ không thể không thỉnh giáo một phen. Về phần Lưu huynh, không vội, Tử Lôi tông ta ắt có người sẽ lên khiêu chiến.
Lời Lôi Nham nói khiến cho mọi người càng hưng phấn thêm, xem ra hôm nay không chỉ có một trận đại chiến đâu.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Lôi Nham, khinh miệt cười một tiếng, nói:
- Người thua phải chết, thế nào?
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho rất nhiều người phải hít sâu một hơi, thật là cuồng vọng, người thua phải chết, Lôi Nham khiêu khích hắn, hắn liền dùng bốn chữ đơn giản như thế để đáp lại.
Loại quyết đoán này làm cho người ta phải sợ hãi mà than lên, không hổ là người của Trượng Kiếm tông, từng được xưng là những binh sĩ có năng lực chiến đấu mạnh nhất trong các tông môn.
Trước câu nói của Tần Vấn Thiên, trong lòng Lôi Nham cũng rung động, nhìn chằm chằm cặp mắt kia, chỉ thấy đôi mắt Tần Vấn Thiên sâu thẳm trong suốt, trong nụ cười đầy miệt thị kia còn có cả sự tự tin rất lớn, giống như chỉ cần hắn dám gật đầu là có thể lấy đi tính mạng của hắn.
- Ầm!
Một trận lôi điện vang dội ngập trời, thân hình Lôi Nham chợt phóng lên, đạp chân bay về phía trước, lơ lửng trên Bách chiến đài, chỉ về phía Tần Vấn Thiên:
- Không mượn thần binh bảo vật, người thua phải chết.
Sở dĩ hắn nói không mượn thần binh bảo vật chính là vì lo lắng bị Tần Vấn Thiên lừa gạt, có thần binh khí sát phạt, có thể lấy đi tính mạng hắn chỉ trong nháy mắt, không dung thần binh, hắn không tin Tần Vấn Thiên có thể chiến thắng được Lôi Nham hắn.
- Nếu ngươi thật sự có can đảm ứng chiến thì lập tức bò ra đây đi!
Lôi Nham cuồng bạo hô lên mang theo khí thế không ai bì nổi, trên người của hắn quanh quẩn một con Nham Long lôi điện, cực kỳ đáng sợ.
- Sư đệ, lực công kích của hắn rất mạnh!
Lưu Vân thấy Tần Vấn Thiên đứng dậy, nhắc nhở một tiếng.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, tia sáng chợt lóe, trong tay của hắn xuất hiện một thanh rìu lớn, thản nhiên nói:
- Chiếc rìu này là phàm binh, hẳn là có thể dùng nhỉ?
Người Tử Lôi tông cảm nhận thử, xác định chiếc rìu này đúng là phàm binh liền không nói gì.
Thân hình lóe lên, Tần Vấn Thiên đạp không bay tới, cầm trong tay một cái rìu lớn, mỗi một bước tới gần, Lôi Nham lại cảm giác được một luồng áp lực mơ hồ.
- Trọng lực!
Trong lòng Lôi Nham khẽ động, Trọng Lực võ đạo ý chí đã phủ xuống trên người Tần Vấn Thiên chỉ trong phút chốc nhưng lúc còn rèn luyện ở núi Trọng Lực Tần Vấn Thiên sớm quen với trọng lực siêu cường, Trọng Lực võ đạo ý chí của đối phương đã không thể ảnh hưởng đến hắn được nữa.
Trong nháy mắt này, có vô số ánh mắt nhìn về phía hai người trên hư không, người Dược Hoàng cốc cũng vô cùng coi trọng trận chiến này, bọn họ muốn nhìn xem người nắm được trái tim của thánh nữ có thực lực ra sao.
Tần Vấn Thiên đạp từng bước trên không, như có một luồng áp lực vô hình tràn ngập, thân thể Lôi Viêm phủ thêm một lớp áo giáp nham thạch, lôi quang lấp lánh, trong suốt sáng chói. Với loại phòng ngự này, dù cho đối phương có đánh trúng hắn cũng không thể phá vỡ trong nhất thời.
- Trượng Kiếm tông được xưng là có chiến lực mạnh nhất, thật là buồn cười, một lần chiến đấu mà đã cuồng vọng đến khôn cùng, hôm nay ta muốn khiến cho mọi người xem thử, cái từng được gọi là binh sĩ có chiến lực mạnh nhất, buồn cười đến mức nào!
Lôi Nham lao ra, quát ầm lên một tiếng, trong hư không lập tức xuất hiện Lôi Long, sau đó lại hóa thành một thanh kiếm sắc bén trong suốt sáng chói sắc nhọn, xuyên thấu hư không, đâm thẳng về phía Tần Vấn Thiên.
- Công kích rất mạnh! Ánh mắt mọi người chợt lóe, người Tử Lôi tông lạnh lùng cười khẩy, đây là Long Nham kiếm thuật của Lôi Nham, lực phá hoại vô cùng đáng sợ, mỗi một thanh kiếm sắc bén đều có sức mạnh vô địch, hơn nữa còn cực kỳ khó phá hủy.
Tần Vấn Thiên giơ tay lên, lực lượng võ đạo ý chí nở rộ, ở ấn đường của hắn, tia sáng lạnh bắn ra xông vào đầu óc đối phương, tiếp theo đó là một cái rìu lớn được chém ra.
Một rìu này nhìn như bình thường không có gì lạ, giống như là tùy ý vung lên để chặt cây nhưng khoảnh khắc mà lưỡi rìu rơi xuống, tất cả những thứ ngăn trở ở phía trước đều bị phách hủy, Long Nham kiếm mang sức mạnh vô địch kia lại giống như một cái thân cây, trực tiếp bị chém thành hai nửa, bắn sang hai bên, đồng thời chiếc rìu tiếp tục được bổ về phía trước, một rìu sáng lấp lánh bổ xuống.
Tiếng vang răng rắc lanh lảnh truyền ra, Tần Vấn Thiên bổ xong một rìu lập tức thu vào, mọi người nhìn về phía Lôi Nham, lại thấy một đường máu xuất hiện trên thân thể hắn, đối phương bị tách thành hai nửa, rơi xuống khoảng không.
Chỉ một rìu, giống như là chặt cây liền lấy đi tính mạng của Lôi Nham!