[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa

Chương 142 : Thân thể làm thuẫn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Một thanh trường mâu đen xé gió bay tới, không tấn công Long Hạo Thần mà là bay trực tiếp tới Thải Nhi đang trong giây phút thức tỉnh mấu chốt. Linh cánh vàng giang rộng, toàn lực phất lên trường mâu, đánh bay nó ra ngoài. Nhưng linh cánh cũng chịu không được gánh nặng, xé rách một vệt dài. *Phập* Một thanh trường đao mạnh chém vào vai giáp Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp. Áo giáp trũng xuống, xương vai Long Hạo Thần phát ra tiếng vỡ vụn, cả cánh tay trái mềm rũ xuống. *Rầm* Đầu gối nâng lên, va chạm vào chùy to đánh hướng bụng Thải Nhi. Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp không phải vạn năng, có thể thấy rõ, chân trái Long Hạo Thần vặn vẹo ngoặc lên, rõ ràng là đã gãy. Cho dù là vậy, ánh mắt hắn không biến đổi. Hắn đột nhiên đi tới bên cạnh, dùng tay phải còn có thể động đậy ôm eo Thải Nhi, dùng tấm lưng rộng ngăn cả đoàn sáng tím oanh kích. Tiếng gầm rú khủng bố, Long Hạo Thần còn có thể chống không để thân thể đè lên Thải Nhi. Nhưng búng máu tươi không thể tránh khỏi phun trong giáp Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp. May là mỗi lần hắn gặp công kích thì phần ngực tuôn ra đoàn sáng vàng, bảo vệ hắn, nếu không, chỉ sợ hắn đã bị đám ma tộc xé nát. “Grao!!!” Tiếng rống tràn ngập phẫn nộ, kiêu ngạo, không cam lòng bỗng vang vọng toàn trường. Luồng sáng tím khổng lồ bỗng phát ra từ người Hạo Nguyệt. Mặc kệ là A Bảo hay ma tộc khác, đều chạy toán loạn tránh quang mang tím khuếch tán. Mắt A Bảo lộ rõ sự sợ hãi. “Là, là…” Lần đầu tiên giọng y hiện ra run rẩy. Bốn cái đầu to của Hạo Nguyệt phát ra tiếng rống này rồi, tất cả đều quay đầu nhìn Long Hạo Thần. Mắt Long Hạo Thần và mắt nó chạm nhau, rốt cuộc kích phát đầu lâu vàng trước ngực hắn. Luồng sáng vàng nồng đậm bao phủ hắn, Thải Nhi và Hạo Nguyệt. Cũng trong khoảnh khắc này, cuối cùng một luồng sáng xám dung nhập vào người Thải Nhi. Tay phải Thải Nhi nắm chặt lưỡi hái xám. Quang mang vàng chợt lóe, hai người một thú thoáng chốc biến mất. Chỉ để lại ánh tím gợn sóng trong không khí và vầng sáng truyền tống của Giai Điệu Vĩnh Hằng. “Chạy? Bọn chúng lại chạy?” A Bảo ngửa đầu rống gầm. Nhưng trong mắt y lộ rõ cảm xúc sợ hãi. Không sai, chính là sợ hãi. Sự sợ hãi này hiển nhiên không phải do Long Hạo Thần mang đến cho y, mà là ánh tím cuối cùng kia. Sáu tổ Trừ Liệp Ma bao vây hai đội Liệp Ma Đoàn, cuối cùng lại an toàn rút lui, hơn nữa Nguyệt Dạ còn bị bắt cóc, tổn thất sinh mệnh tám Trừ Liệp Ma. Một trận chiến này, có thể nói là đám A Bảo thua trắng. “Các ngươi ở lại đây thu dọn!” A Bảo trầm thấp gầm lên một tiếng, đôi cánh sau lưng vỗ đập, bay lên không trung. Y không chữa trị vết thương mà bay thẳng hướng Ma Đô Tâm Thành. Tháp Vĩnh Hằng. Nguyệt Dạ ngây ngốc đứng đó. Khi cô bị Long Hạo Thần truyền tống tới đây rồi liền rơi vào nỗi sợ hãi. Hơi thở tử vong nồng đậm tràn ngập, khác với hắc ám tịch diệt, mà là loại tĩnh mịch khó thể thốt ra. Dường như ngay sau đó tử vong tiến đến. Cô còn nhớ rõ Long Hạo Thần dặn dò. Cho nên sau khi đến đây, cô không dám động đậy, cũng chỉ đông cứng đứng đó. May mắn, lúc trước sát khí lạnh lùng của Thải Nhi khiến máu cô như đông lại, ở trong nơi tràn ngập tĩnh mịch này nó dần biến mất. Hắn, bọn họ có còn sống trở về không? Nguyệt Dạ cũng không biết tâm tình lúc này của mình là cái gì. A Bảo vì cô cam nguyện từ bỏ cơ hội giết hai đội Liệp Ma Đoàn, nói không cảm động là không thể nào. Nhưng cô càng không hy vọng Long Hạo Thần và Thải Nhi chết đi. Không chỉ bởi vì cấm chế. Khi cô đơn, thời gian trôi qua rất chậm, rất chậm. Nguyệt Dạ đứng ngây người trong cảm xúc mờ mịt không biết làm sao. Rốt cuộc, không biết đã qua bao lâu. Một luồng sáng đột nhiên lóe lên. Ngay sau đó, ba bóng dáng một lớn hai nhỏ bỗng xuất hiện trước mặt cô. Long Hạo Thần trực tiếp ngã xuống mặt đất. Thải Nhi như cũ đứng thẳng. Hạo Nguyệt bốn đầu sau khi về đây thì rũ xuống, nhắm mắt lại, trên người tỏa ra ánh tím nhạt. Trước khi ngủ say, Tiểu Quang miễn cưỡng ngẩng đầu lên, phun luồng sáng vàng nhu hòa hướng Long Hạo Thần, dịu đi thân thể hắn. Trở về. Họ còn sống trở về. Trong lòng Nguyệt Dạ dâng lên cảm xúc tràn ngập vui mừng. Nhưng rất nhanh, cô bị cảnh tượng thê thảm làm ngơ ngẩn. Bả vai bên trái hoàn toàn sụp xuống, cánh tay theo đó rũ xuống. Đùi phải thì vặn vẹo hướng trái ngược. Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp đằng sau lưng hõm xuống hình nửa vòng tròn. Chỉ có xương lưng toàn bộ vỡ mới xuất hiện hình ảnh khủng bố như vậy. Hơn nữa, lúc này Long Hạo Thần, khiến cô cảm nhận không được một chút hơi thở sự sống. Hắn, sao hắn bị thương nghiêm trọng vậy chứ? Nếu hắn đã có thể truyền tống về đây, sao có thể bị như vậy? Nguyệt Dạ có chút ngẩn ngơ nhìn Long Hạo Thần hôn mê trên mặt đất. Cô hoàn toàn không biết nên làm sao. Sửng sốt nửa ngày cô mới thanh tỉnh, mang theo chấn kinh bước nhanh đi tới bên cạnh Long Hạo Thần. Cô ngồi xổm xuống, xem xét tình trạng của hắn. Toàn thân Long Hạo Thần đều bao trong Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp, trên người thoang thoảng mùi máu tươi. Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp thiết kế tinh vi, như liền một thể. Nguyệt Dạ tìm nửa ngày mới ở vị trí hai bên nách tìm ra cơ quan, cẩn thận từng chút một mở ra Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp. Quang mang bạc lấp lánh, Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp rời khỏi thân thể Long Hạo Thần mau chóng ngưng tụ thành hình cái hòm bạc, tản ra quang nguyên tố nhu hòa dao động, hiển nhiên là đang tự tu sửa. Khi Nguyệt Dạ nhìn Long Hạo Thần bên trong áo giáp thì nhịn không được hít ngụm khí lạnh. Lúc này nhìn Long Hạo Thần thật quá thê thảm. Bả vai trái có vết rách sâu, da tróc thịt bong, thậm chí là mảnh vụn xương cũng lật ra. Thân thể hắn đã bị máu tươi nhiễm đỏ, đùi phải quỷ dị vặn vẹo. Toàn bộ lưng sụp xuống, máu tươi không ngừng trào từ mũi miệng, tai. Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch. Bị thương nặng như vậy, cho dù là mục sư cường đại ở tại đây chỉ sợ bó tay không biện pháp. Ba chỗ bị thương nặng nhất đều là xương nát vụn, không biết xương vỡ thành bao nhiêu mảnh, không ngừng mất máu. Nguyệt Dạ cẩn thận dò xét tiếng Long Hạo Thần hít thở và nhịp tim đập. Tiếng hít thở nhỏ không thể nghe thấy, nhưng còn có nhịp tim. Vị trí ngực hắn, mặt dây chuyền đầu lâu vàng tản ra vầng sáng nhu hòa, dường như là bảo vệ nội tạng hắn, thế này mới giữ được tính mệnh. Chỉ là, hắn bị thương nặng như vậy, Nguyệt Dạ không biết nên giúp hắn trị liệu làm sao. Đặc biệt bị thương ở phần xương, làm không tốt sẽ tàn phế suốt đời. Thải Nhi như cũ đứng cứng đơ, nhưng sát khí trên người nàng dao động cực không ổn định, thân thể cũng nhè nhẹ run rẩy. Thời khắc thức tỉnh cuối cùng, tuy nàng đã hấp thu tất cả truyền thừa, nhưng rốt cuộc chưa hoàn thành dung hợp đã bị cưỡng bức tiến vào truyền tống không gian, linh lực có xu hướng hỗn loạn. “Làm sao đây? Làm sao đây?” Nguyệt Dạ sốt ruộc nhìn bộ dạng Long Hạo Thần, nóng nảy như kiến bò trên chảo. Cô là ám thuộc tính, không dám trị liệu cho Long Hạo Thần, nếu không chỉ sợ đem đến phản tác dụng. Trận chiến với A Bảo, nhìn qua thì Long Hạo Thần không thua, nhưng trên thực tế, rốt cuộc hắn không phải đối thủ của A Bảo. Linh lực hai người chênh lệch thật sự quá lớn, A Bảo càng là có được truyền thừa từ Nghịch Thiên Ma Long tộc. Trước khi bắt đầu chiến đấu, Long Hạo Thần đã lặng lẽ uống đan dược mới nhất Lâm Hâm luyện chế thành công, tên là Nhiên Linh Đan, ép khô tiềm năng bản thân. Loại Nhiên Linh Đan này không tăng sức ào ạt như Bạo Linh Đan, nhưng thời gian tăng phúc rất dài, hiệu quả cũng khá mạnh. Nhưng nó có tác dụng phụ càng lớn, nếu ép ra tiềm lực quá nhiều, như vậy, thậm chí sẽ hình thành vết thương vĩnh cửu. Vì đồng bạn có thể sống sót rời đi, Long Hạo Thần đã đem hết khả năng ra. Tuy thành công đột phát cấp bảy, nhưng tiêu hao quá độ khiến hắn rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. Giây phút cuối cùng, vì bảo vệ Thải Nhi, khiến nàng có nhiều thời gian để thức tỉnh, Long Hạo Thần đã không tiếc lấy Thân thể làm thuẫn cho Thải Nhi. Nếu không, nếu Thải Nhi không thể toàn bộ hấp thu truyền thừa, vậy rất có khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Dù lúc này Long Hạo Thần đã trong trạng thái hấp hối, nhưng khóe miệng lộ nụ cười nhạt. Năm đó, hắn đã nói với phụ thân, lý do mình muốn trở thành Thủ Hộ kỵ sĩ, chính là hy vọng có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ. mà hôm nay hắn đích thực làm được rồi. vì Thải Nhi, hắn suýt hy sinh tính mạng! Nếu không phải cuối cùng Hạo Nguyệt ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn hắn, Long Hạo Thần lo lắng đến an toàn của nó, hắn thậm chí còn muốn kéo dài thêm một lát. Thần quyến giả vẫn là người, bị vết thương trí mệnh thì cũng sẽ chết. Long Hạo Thần có Giai Điệu Vĩnh Hằng hộ thể, có Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp hộ thân, càng có đồng bạn chia sẻ thương tổn, nhưng lúc này, sức sống của hắn đang mau chóng thất thoát. Trong ngoài đều bị thương nặng đang cướp đi sinh mệnh của hắn. Sinh Mệnh Hỏa Diễm đang dần tắt ngấm, ngay cả Hỏa Hồn cường đại cũng từ từ tán loạn. Ngay lúc Nguyệt Dạ không biết nên làm sao, muốn thử giúp Long Hạo Thần bao vết thương thì một giọng nói oán giận bỗng nhiên vang lên. “Thật không muốn đến nơi dơ bẩn tràn ngập hơi thở tử vong này. Làm gì chứ, biến thành bộ dạng này.” Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt Dạ, từ bụng Long Hạo Thần tuôn ra luồng sáng xanh nhạt. đó là màu xanh tràn ngập sức sống. Quang mang xanh bềnh bồng trên không trung, dần hình thành cánh cửa sáng xanh. Một cái chân nhỏ trắng mềm mang theo vớ bước ra từ cánh cửa. Quang mang xanh khuếch tán, bàn chân nhỏ trắng nõn rơi trên đất. Một cô bé dễ thương như tiên đồng ngọc nữ xuất hiện trước cánh cửa. Mái tóc dài màu xanh cột thành hai búi lắc lư hai bên đầu. khuôn mặt búng ra sữa hơi mập, dù cho lúc này cau mày cũng trông rất đáng yêu. “Là ngươi?” Nguyệt Dạ kinh hô. Dĩ nhiên cô biết cô bé này là ai. Lúc đó, cô và các người thừa kế ma thần dưới sự dẫn dắt của A Bảo, chịu thiệt thòi lớn trong tay cô bé này. Lúc sau cô cũng đoán được, cô bé này không chỉ là mục tiêu của A Bảo, Ma Thần Hoàng cũng chú ý cô bé. Nhưng bí mật trong đó thì A Bảo không nói cô biết. Dạ Tiểu Lệ nâng tay phe phẩy chóp mũi. “Hơi thở hắc ám chán ghét, tránh xa ta ra. Tuy ngươi là người của hắn, nhưng ta vẫn không thích ngươi.” Nói xong cô bé không thèm để ý Nguyệt Dạ, ngồi xổm xuống bên cạnh Long Hạo Thần. Nhìn tình trạng lúc này của Long Hạo Thần, Dạ Tiểu Lệ mày nhíu chặt. “Tuy con trai quang minh có điểm tốt, nhưng chỗ hỏng cũng không kém. Không có việc gì đã đem mình biến thành như thế, còn làm ta chạy tới chỗ đáng ghét này, thật là ghét chết được.” Tuy ngoài miệng cô bé nói vậy, nhưng hai tay đã hành động. Đôi tay nhỏ xinh nhẹ ấn trên lồng ngực Long Hạo Thần. Quang mang xanh nhu hòa từ lòng bàn tay tản ra. Chỉ vài giây, toàn thân Long Hạo Thần đã tràn ngập một tầng sắc xanh hơi thở sinh mệnh. Mười ngón nhỏ xinh của Dạ Tiểu Lệ khẽ xao động, hơi suy nghĩ một chốc, cô bé cẩn thận lật người Long Hạo Thần qua, lưng hướng lên trên. Khi hai tay cô bé nhẹ ấn vào lưng Long Hạo Thần thì sắc mặt biến nghiêm túc. Quang mang xanh nồng đậm khuếch tán ra. Sức sống mạnh mẽ và hơi thở tử vong trong tháp Vĩnh Hằng chọi nhau. Nhưng hơi thở tử vong trong tháp Vĩnh Hằng mạnh như vậy lại bị hơi thở sinh mệnh đuổi ra trong phạm vi nhất định. Dạ Tiểu Lệ quỳ trên mặt đất. lúc này, cái mông nhỏ đầy đặn chậm rãi vểnh lên, lưng cong, hai tay từ từ làm động tác nâng lên. Thoáng chốc có thể thấy rõ. Nguyên bản lưng Long Hạo Thần hõm xuống không ngờ mau chóng nhô ra. Quang mang xanh nồng đậm không ngừng tràn vào thân thể hắn. Toàn bộ quá trình tiến hành rất chậm, nhưng vô cùng hữu hiệu. Mắt thấy lưng Long Hạo Thần dần hồi phục đến vị trí bình thường. Hai tay Dạ Tiểu Lệ lần nữa nâng lên, từng tia sáng xanh dao động ở đầu ngón tay, tựa như se chỉ luồn kim không ngừng nhập vào người Long Hạo Thần. Mơ hồ có tiếng xương cốt va chạm vang trong người Long Hạo Thần. Mỗi một sợi chỉ rơi vào người Long Hạo Thần, thân thể hắn sẽ nhẹ run lên. Động tác của cô bé càng nhìn càng giống đang dùng sợi tơ xanh dệt nên một bộ đồ. Quang mang xanh lấp lánh, khiến Nguyệt Dạ nhìn hoa cả mắt. Kéo dài khoảng mười phút đồng hồ, động tác Dạ Tiểu Lệ mới dần chậm lại, cuối cùng đôi tay nhẹ đặt trên lưng Long Hạo Thần, tựa như đang xoa bóp. Xong rồi cô bé mới thở dài lật người hắn lại, mặt hướng lên trời. Nguyệt Dạ luôn cẩn thận quan sát tình huống của Long Hạo Thần. Trải qua Dạ Tiểu Lệ trị liệu, ngực Long Hạo Thần rõ ràng đã phập phồng bình thường, hiển nhiên sinh mệnh không có gì đáng lo. Điều này khiến cô thầm thở ra. Long Hạo Thần được Dạ Tiểu Lệ cứu sống, tư duy của Nguyệt Dạ bắt đầu chuyển động. Long Hạo Thần bị thương nặng như vậy, đây có nghĩa là A Bảo xuống tay với hắn. Nhưng mình còn đang trong tay Long Hạo Thần, A Bảo có tự tin gì có thể cứu được mình? Nguyệt Dạ vốn thông minh, lúc này chợt nhận ra cái gì, nỗi cay đắng xuất hiện trong lòng cô. Cô không muốn suy nghĩ sâu thêm, nhưng đáp án đã rõ ràng xuất hiện trong tâm cô. Dạ Tiểu Lệ tiếp tục chữa trị. Sau khi giải quyết xong tổn thương gần như trí mạng ở sau lưng Long Hạo Thần, mục tiêu thứ hai là bả vai hắn. Lần này bởi vì là ngoại thương, Nguyệt Dạ thấy rõ, dưới mười ngón tay khẽ động của Dạ Tiểu Lệ, từng sợi sáng xanh liên tiếp xương vụn, cơ bắp, thần kinh. Tựa như đang sáng tạo một tác phẩm nghệ thuật, chậm rãi liên tiếp xương cốt hắn cùng một chỗ, cơ bắp, mạch máu cũng là thế, mà quang mang nhu hòa kia là chất dính tốt nhất. Chỉ chốc lát sau, vết thương đã khép kín, hồi phục như ban đầu, thậm chí không để lại một chút vết sẹo nào. Vai xong rồi đến chân. Khi đùi phải của Long Hạo Thần được chữa khỏi, Dạ Tiểu Lệ lại một lần nữa xoa bóp toàn thân hắn. từ đầu đến cuối, hơi thở sinh mệnh mà Nguyệt Dạ cảm nhận rõ ràng nhất không ngừng rót vào người Long Hạo Thần, kích phát tiềm năng bản thân hắn, đồng thời bổ sung sức sống hắn tiêu hao. Tuy Nguyệt Dạ không hiểu rõ lắm về mục sư nhân loại, nhưng cô có thể khẳng định rằng, coi như là mục sư mạnh nhất của nhân loại, cũng không khả năng trong thời gian ngắn như thế chữa khỏi vết thương cho Long Hạo Thần. Hơn nữa, trông như sẽ không để lại di chứng. Loại năng lực chữa trị đến từ sức sống thiên nhiên này, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, không ai có được. Mộng Huyễn Thiên Đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô bé có thể xé rách không gian đi đến bên cạnh Long Hạo Thần? Đang lúc Nguyệt Dạ thầm giật mình thì, Dạ Tiểu Lệ có chút mệt mỏi nâng lên tay phải, điểm tại giữa trán Long Hạo Thần. “Ê, nên tỉnh lại đi chứ, mệt chết ta.” Miệng Long Hạo Thần phát ra tiếng hừ nhẹ, thân thể khẽ chấn động, hai mắt chậm rãi mở ra. Hồi phục ý thức, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, nhưng không có sức cử động. Một khuôn mặt non mềm mang theo vài phần mệt mỏi xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay nhỏ mũm mĩm phe phẩy. “Ê, ngươi chắc không ngu rồi chứ. Hại ta mất nửa ngày sức lực, nếu ngươi thành đồ ngu thì ta lỗ to.” “Là cô? Sao cô ở đây? Cô đã cứu ta?” Long Hạo Thần ngây ngốc nhìn Dạ Tiểu Lệ, suy nghĩ dần hồi phục lại, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng dùng không ra một chút sức lực. “Đương nhiên là ta đã cứu ngươi rồi, trừ ta ra còn ai giỏi như vậy? Ê ê, ngươi đừng cử động. Ngươi bị thương quá nặng, ít nhất phải nằm hai mươi bốn tiếng đồng hồ mới không để lại di chứng. Ngươi thật là ngốc, thà rằng mình chết cũng không chịu trước tiên trở lại chỗ chán ghét này. Chẳng qua, ngốc nghếch vậy mà cũng đáng yêu.” “Thải Nhi đâu?” Long Hạo Thần vội vàng hỏi. Dạ Tiểu Lệ vẻ mặt nói không nên lời. “Ngươi không trước cảm ơn ta, ân nhân cứu mạng của ngươi sao, chẳng lẽ ngươi ngu thật?” “Cảm ơn cô, Thải Nhi…” Dạ Tiểu Lệ làm bộ dáng bị hắn đánh bại, nghiêng người tránh ra, chỉ hướng sau lưng. “Chẳng phải ở đó sao?” Long Hạo Thần theo tay cô nhìn qua, quả nhiên Thải Nhi đứng tại đó. Cũng giây phút đó, thân thể Thải Nhi mấp máy, nguyên bản ánh mắt ngơ ngác lại có lý trí. “Thải Nhi!” Long Hạo Thần khẽ kêu. Dạ Tiểu Lệ đương nhiên cũng phát hiện Thải Nhi biến hóa. “Ủa, nàng ta cũng tỉnh rồi.” Thân thể cứng rắn của Thải Nhi dần trầm tĩnh lại, nhưng đôi mắt nàng lại tràn ngập mê mờ. Nàng nhìn Long Hạo Thần nằm trên mặt đất, lại xem Dạ Tiểu Lệ và Nguyệt Dạ đứng bên cạnh. Bỗng nhiên, khí thế băng lãnh từ người nàng phóng ra. “Cẩn thận!” Dạ Tiểu Lệ kinh kêu, đột nhiên nhào lên người Long Hạo Thần, ôm thân thể hắn lăn sang bên. Chớp mắt, ánh trăng xẹt qua. Âm thanh khẽ khàng, lưỡi hái to mạnh đâm xuống mặt đất như cắt đậu hủ. Thân thể Dạ Tiểu Lệ nhỏ xinh, ôm Long Hạo Thần lăn đi trông có chút buồn cười. Nhưng hiện tại bọn họ không ai cười nổi. “Dừng tay, ngươi điên rồi sao?” Dạ Tiểu Lệ nâng tay lên. Một bình phong màu xanh ngọc xuất hiện trước mặt Thải Nhi, bức thân thể nàng lùi vài mét. Nhưng lưỡi hái to khủng bố trong tay Thải Nhi chỉ là nhẹ lung lay, bình phong xanh ngọc đã xé rách thành mấy khối. Thanh âm tràn ngập sát khí băng lãnh. “Các ngươi là ai?” Thải Nhi đột nhiên ra tay khiến Nguyệt Dạ giật nảy mình, vội vàng chạy sang một bên. Dạ Tiểu Lệ nổi giận nói. “Ngươi nổi điên cái gì, ngay cả hắn cũng không biết?” Thải Nhi ngẩn ngơ, nhìn Long Hạo Thần, nhẹ lắc đầu. “Đương nhiên ta không biết hắn rồi, ta, ta là ai…” Trong mắt càng thêm hoang mang, nhưng may mắn sát khí trên người nàng yếu bớt. Dạ Tiểu Lệ tức giận nói. “Hắn là đàn ông của ngươi! Hắn vì ngươi trả giá nhiều như vậy, ngay cả mạng cũng suýt mất. vậy mà ngươi nói không biết hắn. Ngươi có còn là con người không?” Ánh mắt Thải Nhi càng thêm mê mang, cúi đầu nhìn mình, lại nhìn lưỡi hái to lớn trong tay, lại nhìn ba người trước mặt. “Nhưng mà, ta đích thực không biết mình là ai. Cô bé đang lừa ta đúng không? Kẻ lừa ta đều phải chết.” Nói xong, nàng lại lâng lên lưỡi hái. “Thải Nhi, Thải Nhi, cô làm sao vậy?” Long Hạo Thần vội vàng la lên, trong mắt tràn ngập sốt ruột. Khi ánh mắt Thải Nhi chạm vào mắt hắn, lưỡi hái tạm dừng, cuối cùng không chém ra. “Ta, dường như ta biết anh. Chắc anh không phải người xấu.” Thanh âm lạnh lùng của Thải Nhi nhu hòa vài phần, luôn nhìn chăm chú vào hai mắt Long Hạo Thần, dường như muốn nhớ lại cái gì. Nhưng rồi hai tay nàng ôm đầu, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Ngay cả lưỡi hái lớn trong tay cũng biến mất ngay lập tức. “Thải Nhi, cô làm sao vậy?” Long Hạo Thần tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi Thải Nhi tỉnh lại thì biến đổi như vậy. Nàng lại không biết mình, hơn nữa quên luôn cả nàng là ai. Dạ Tiểu Lệ cũng ngây ngốc, lẩm bẩm. “Không phải là chơi trò mất trí nhớ chứ. Thế này làm sao đây.” Khoảng mười phút sau, Thải Nhi mới dần bình tĩnh trở lại. Khi ánh mắt nàng lần nữa nhìn Long Hạo Thần thì lộ ra sự kinh hoàng, khiến tim Long Hạo Thần đau nhói. “Ta, ta là ai? Các người là ai? Vì sao, vì sao ta không nhớ ra?” Dạ Tiểu Lệ khóe miệng co giật. “Ngươi nhìn xem, hắn vì ngươi trả giá nhiều như vậy. Thế mà ngươi lại quên đi hắn?” Nói xong cô bé nâng lên bàn tay nhỏ, một màn sáng xanh ngọc xuất hiện trước mặt Thải Nhi. Chính giữa màn sáng vặn vẹo, dần xuất hiện hình ánh. Màn sáng đường kính khoảng một mét, chính giữa dần hiện ra một hình ảnh, trong đó Long Hạo Thần và Thải Nhi xuất hiện ở chính giữa, là lúc họ bị ma tộc bao vây. Trong hình, Long Hạo Thần làm mỗi một động tác đều đơn giản, trực tiếp, càng không chút chần chờ. Một lần lại một lần trong nguy cấp dùng thân thể chắn trước người Thải Nhi. Dù chỉ nhìn hình ảnh đã khiến người ta cảm giác được, thân thể Long Hạo Thần không ngừng bị tàn phá, đang điên cuồng thất thoát sức sống. Nhưng Thải Nhi được hắn bảo hộ thì không bị chút thương tổn. Bị nhiều cường giả ma tộc bao vây, chịu thương chỉ có mỗi mình Long Hạo Thần. Màn sáng biến đổi rất nhanh, nhưng từng đoạn hình ảnh lại khiến người tràn ngập rung động. Thải Nhi ánh mắt vẫn ngơ ngác, chỉ là thiếu đi lạnh lùng và kinh hoảng, thì thào. “Đó, đó là ta sao? Là ta? Ta là ai?” Còn có một người rung động hơn cả nàng, đó chính là Nguyệt Dạ. Nhìn cảnh tượng thê thảm trong hình, cô rốt cuộc hiểu ra kỵ sĩ tuổi trẻ này đầy người vết thương là từ đâu ra. Hắn hoàn toàn là vì bảo vệ nàng! Thậm chí không chỉ bảo vệ mạng sống nàng, càng bảo hộ nàng quá trình lĩnh ngộ kỳ dị, vì thế mà không tiếc đốt cháy sinh mệnh. Nếu không có Dạ Tiểu Lệ đến đúng lúc, chỉ sợ hắn không chết cũng phải lột một tầng da, thậm chí tàn phế cả đời. Một người đàn ông vì một người đàn bà làm đến từng bước này, đã không cần bất cứ cái gì chứng minh. Ngược lại, trong hình ảnh cô cũng thấy A Bảo, A Bảo đang dốc sức công kích, muốn giết chết họ. Nguyệt Dạ rất muốn hỏi, khi A Bảo tấn công đám Long Hạo Thần, y đang suy nghĩ cái gì. Sắc mặt có chút tái nhợt, bi ai thêm vào vài phần lạnh lùng, khi nàng liếc Thải Nhi, đáy mắt lộ ra hâm mộ tận đáy lòng, thậm chí là ghen tỵ. Nếu mình có thể sớm quen biết hắn, mặc kệ trả giá cái gì, đều nhất định phải bắt được lòng hắn. Nhưng bây giờ… Nhìn ánh mắt đau lòng của hắn, ánh mắt chỉ chất chứa hình bóng một mình nàng, Nguyệt Dạ không có can đảm đi giành lấy cái gì. Màn sáng biến mất, Thải Nhi vẫn đứng đó lặp lại mấy câu đơn giản, ánh mắt ngày càng hoảng loạn. Long Hạo Thần hiện tại không thể cử động, nếu không thì hắn đã bất chấp tất cả xông đến ôm nàng, an ủi trái tim kinh hoàng. Dù có bị lưỡi hái to của nàng đâm vào người cũng không quan tâm. Dạ Tiểu Lệ nhảy dựng. “Ê, xem rõ chưa? Hắn chính là người đàn ông của cô đó. Cô nếu không muốn, chắc chắn có hàng đống cô gái cướp lấy à.” Thải Nhi không thèm để ý cô bé, chỉ ngây ngốc đứng đó, lầm bầm quanh đi quẩn lại vài câu kia. “Tiểu Lệ, Thải Nhi làm sao vậy?” Long Hạo Thần vội vàng hỏi. Dạ Tiểu Lệ ngoái đầu nhìn hắn, cười khổ nói. “Ta cũng không biết. Cô ấy đang lúc thức tỉnh thần quyến giả, nhất định phải trải qua thức tỉnh tinh thần, tuy cô ấy đã hoàn toàn hấp thu lực lượng thức tỉnh, nhưng chắc là quá trình thức tỉnh tinh thần xảy ra vấn đến, khiến đầu óc bị kích thích, tạm thời mất trí nhớ.” “Vậy cô có cách nào giúp cô ấy hồi phục lại không?” Long Hạo Thần lại vội vàng hỏi. Dạ Tiểu Lệ nhún vai, nói. “Ta không phải thần, hơn nữa, coi như là thần cũng không phải vạn năng! Đầu óc nhân loại có kết cấu cực kỳ tinh vi, thế giới tinh thần mỗi người hoàn toàn khác nhau. Ta có thể chữa trị vết thương trên thân thể các ngươi, nhưng tinh thần và đầu óc bị thương có liên quan đến linh hồn. Xem như là Tử Linh pháp sư cũng không có cách chữa khỏi, trừ phi giết chết cô ấy, tách linh hồn ra, vậy thì chắc Tử Linh pháp sư có cách.” Long Hạo Thần ngây ngốc hỏi. “Thế, thế thì Thải Nhi hoàn toàn không thể hồi phục lại?” Dạ Tiểu Lệ nói. “Đương nhiên không phải. Trong các ma pháp được biết thì không có loại nào tiêu trừ được trí nhớ nhân loại, trừ phi cùng lúc tiêu trừ cả linh hồn và sinh mệnh. Do đó có thể thấy trí nhớ nhân loại khắc trong linh hồn sâu bao nhiêu. Cho nên, trí nhớ của cô ta không phải biến mất, mà là bị thức tỉnh tinh thần lực Tử Thần biến hóa sinh ra bình phong biến dị che chắn. Tựa như khi các người tu luyện đụng phải bình cảnh vậy. Chỉ cần phá tan bình phong, trí nhớ của cô ta đương nhiên sẽ hoàn toàn hồi phục lại.” “Nhân loại các ngươi tu luyện, muốn đột phá bình cảnh cần không ngừng tu luyện lĩnh ngộ. Nhưng loại bình phong giống cô ta thì lại cần ngươi đối xử tốt với cô ta, cần ngươi gợi lại trí nhớ của cô ta, mới có khả năng phá tan bình phong. Nói nhiều với cô ta những sự việc từng xảy ra với các người, đặc biệt là chuyện khiến cô ta nhớ kỹ, cảm động. có lẽ như vậy sẽ trợ giúp chút. Nhưng mà xem ra tình huống của cô ta khá nghiêm trọng, ngươi cũng đừng quá nóng vội. Trước tiên để cô ta tiếp nhận ngươi ở bên cạnh đã rồi nói tiếp. Được rồi, ta lại giúp ngươi một chút, để cô ta ngủ một giấc có lẽ sẽ tốt hơn.” Nói xong, Dạ Tiểu Lệ hướng chỗ Thải Nhi nhẹ thổi, một tầng khói xanh nhạt bay hướng Thải Nhi. Sắc mặt kinh hoàng của Thải Nhi dần bình tĩnh trở lại, dường như màu xanh đó khiến nàng thấy thoải mái, hít nhẹ vài ngụm, ánh mắt dần biến mông lung, chậm rãi mềm nhũn ngã xuống đất, đi vào giấc ngủ. “Cảm ơn cô, Tiểu Lệ. Ơn cứu mạng ta khắc ghi trong tâm.” Long Hạo Thần nghiêm túc nói. Chính hắn hiểu rõ mình bị thương nặng bao nhiêu. Dạ Tiểu Lệ chữa khỏi cho hắn nhất định hao phí rất nhiều tinh lực. nhưng bản thân hắn không phải người giỏi khen ngợi, phần ân tình này hắn nhất định ghi khắc trong lòng. Dạ Tiểu Lệ không chỉ một lần giúp họ, lúc ấy trong Mộng Huyễn Thiên Đường, hắn còn nhớ rõ mình đã hứa hẹn với Dạ Tiểu Lệ. Dạ Tiểu Lệ bực bội nói. “Ta không cần, đây là giao dịch giữa chúng ta. Chẳng qua, sau này ngươi nên cẩn thận, bị trọng thương nguy hại đến tính mạng thì chỉ sợ cả ta cũng bó tay. Ta phải rời khỏi đây, hơi thở tử vong trong này thật là quá đáng ghét. Nhưng mà không thể không nói, Tử Linh pháp sư này lúc còn sống nhất định mạnh kinh khủng. Đừng quên lời hứa giữa chúng ta nha.” Long Hạo Thần gật đầu, nói. “Ta đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được. Mặc kệ thế nào thì vẫn phải cảm ơn cô.” Hắn sớm không xem Dạ Tiểu Lệ là cô bé. Cô bé đến từ Mộng Huyễn Thiên Đường chẳng những thông minh, còn có trí tuệ người lớn khó thể với tới. Dường như Dạ Tiểu Lệ nghĩ đến cái gì, đổi sắc mặt nghiêm túc nói. “Ngươi tăng thực lực rất nhanh, ta rất hài lòng. Nhưng có một điều ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Tuy Tử Linh pháp sư này có quang thuộc tính cực kỳ hiếm thấy, nhưng y truyền thừa tuyệt không thích hợp ngươi. Bởi vì lực lượng của y ẩn chứa oán niệm khổng lồ, tuyệt không phải ngươi có khả năng thừa nhận được. Kội khi ngươi kế thừa y, như vậy, rất có thể sẽ bị oán niệm ảnh hưởng, tương lai không lâu sau biến thành giống như y. Đây là điều ngươi không thể thay đổi. Bởi vậy, có thể rèn luyện trong tòa tháp Tử Linh pháp sư này, nhưng tuyệt đối không được đi đến cuối cùng. Chính là nói, vĩnh viễn đừng leo lên tầng cao nhất của tòa tháp.” Long Hạo Thần nghi hoặc hỏi. “Oán khí này không thể hóa giải sao?” Dạ Tiểu Lệ lắc đầu, nói. “Ít nhất thì ngươi không thể. Thuộc tính của ngươi và y tương tự, một khi kế thừa lực lượng của y, xem như là Quang Minh Nữ Thần cũng không cứu được ngươi. Oán niệm của y đã là xâm nhập vào linh hồn, nếu nói siêu đột thì bạn gái mất trí nhớ của ngươi thích hợp hơn. Cô ta kế thừa năng lực căn nguyên nhất của lực lượng Tử Thần chính là siêu độ. Chẳng qua, Tử Linh pháp sư đã lựa chọn ngươi thì không cách nào biến đổi. Cho nên ngươi cứ nghe lời ta, ta sẽ không hại ngươi. Được rồi, ta đi đây, hãy nhớ lời ta nói nha.” Nói xong Dạ Tiểu Lệ chỉ hướng không trung, cánh cửa xanh lần nữa xuất hiện. Bước ra một bước, cô bé đung đưa hai cái bao trên đầu, biến mất trong quang mang xanh. Long Hạo Thần nhìn quang mang dần thu lại, trong mắt xẹt qua tia cảm kích, nhưng rất nhanh bị lo âu thay thế. Thải Nhi mất trí nhớ khiến tâm hắn hỗn loạn. Ngay cả Dạ Tiểu Lệ cũng không thể chữa trị cho nàng, chỉ sợ phải đợi nàng tự mình hồi phục lại thực lực. “Nguyệt Dạ, phiền toái cô đỡ ta ngồi dậy.” Long Hạo Thần nói với Nguyệt Dạ đứng không xa. Bởi vì lo lắng Thải Nhi, hắn tuyệt không phát hiện cảm xúc Nguyệt Dạ không đúng. Nguyệt Dạ nghe thấy giọng Long Hạo Thần, thân thể hơi chấn động, bản năng đi tới bên cạnh hắn, dìu hắn ngồi thẳng. “Cô bé đó không phải nói ngươi nên nghỉ ngơi tốt sao? Ngươi muốn làm gì?” Nguyệt Dạ nghi hoặc hỏi. Long Hạo Thần cười khổ nói. “Thải Nhi mất trí nhớ, ta phải mau chóng hồi phục lại, nếu không thì sao chăm sóc cho nàng được? Cô yên tâm đi, chờ ta hồi phục thực lực sẽ mang cô rời đi. Nhưng ta có chút lo lắng cấm chế Thải Nhi để lại trong người cô, cái này ta không có cách giải trừ. Nhưng mà ta sẽ mau chóng khiến cô ấy nhớ lại, giúp cô trừ bỏ cấm chế.” Nguyệt Dạ lắc đầu. “Không cần, cấm chế đã giải trừ. Khi ngươi mang cô ta trở về thì ta phát hiện cấm chế trong người mình đã biến mất, đây chắc là có liên quan đến việc cô ta thức tỉnh. Long Hạo Thần, năm đó các ngươi lần đầu tiên theo thương đoàn Nguyệt Dạ của ta tiến vào lãnh địa ma tộc, đối với ta có ơn cứu mạng. Nhưng mấy năm nay, ta giúp các ngươi cũng không ít, tin tưởng đủ trả lại ân tình đó. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không có quan hệ gì nữa, sau này các ngươi đừng tới làm phiền ta. Lấy tu vi hiện tại của các ngươi, không cần thương đoàn trợ giúp cũng có thể tiến vào lãnh địa ma tộc.” Thanh âm Nguyệt Dạ càng nói càng lạnh, đến cuối cùng, tựa như mùa đông tới. Giọng cô biểu đạt tâm tình lúc này. Ngay cả cô cũng không hiểu vì sao tâm tình mình bực bội như vậy. Ý định của cô không phải như vậy, nhưng cô bản năng nói ra lời tuyệt tình. Là muốn trốn tránh sao? Hay là còn gì khác nữa?