[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa

Chương 150 : Vua Cứ Kình


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Một cột nước to bắn lên, có mấy Cứ Kình đang ngủ say bị cột nước cuốn đi. Có thể thấy rõ, lốc xoáy xanh chìm vào trong nước, phát ra quang mang xanh chói mắt, xung quanh đều bị cuốn lấy hình thành vòng xoáy. Thánh Vệ số mười không rời đi, ngược lại miệng phát ra tiếng hét to, đôi đoản kiếm lần nữa vung ra. Hai luồng sáng xanh lấp lánh trên không trung, quang mang va chạm, lại là một lốc xoáy rơi vào hồ. Lần này thật là chọc giận ổ kiến lửa. Mười luồng sáng bạc gần bờ hồ nhất bỗng bắn lên, tựa như tia chớp bạc phóng hướng Thánh Vệ số mười. Thánh Vệ số mười đáy mắt nhấp nháy lửa xanh, thân thể chợt lùi ra sau, chỉ xảo diệu xoay người đã dễ dàng tránh thoát luồng sáng bạc trước nhất. Ngay sau đó, nó dùng hành động cho đám Cứ Kình thấy thực lực của bá chủ không trung. Thân thể màu xanh của nó tựa như không bị lực hút ảnh hưởng, liên tiếp chuyển chín lần giữa không trung, mỗi lần đều tránh khỏi công kích của Cứ Kình gần trong gang tấc. Hơn nữa nó bay ở độ cao chỉ cách ba mét. Quang mang xanh chói mắt lấp lóe, Cứ Kình trong thời gian này đã vượt qua hàng trăm, đang điên cuồng đuổi theo bóng dáng xanh. Nhưng dù chúng có số lượng khổng lồ, tốc độ mau như vậy, nhưng không làm gì được Thánh Vệ số mười. So về tốc độ, Thánh Vệ số mười tuyệt đối không sợ ai. Trừ phi gặp phải cường giả cấp chín khống chế toàn bộ khu vực trên không trung, nếu không, tốc độ của nó chính là mạnh nhất. Đối diện Cứ Kình kết hợp hai thuộc tính phong và không gian, nó ở trên không trung vẫn rất nhàn nhã như đi dạo. Nó không ngừng làm ra động tác tránh né cực khó, thường thường ở chỉ mảnh treo chuông thoát khỏi tấn công, mang chúng chậm rãi đi hướng càng xa. Tốc độ chạy không nhanh, nhưng Cứ Kình bị hấp dẫn số lượng không nhỏ. Trong không khí, linh lực phong và không gian dao động cực kỳ kịch liệt, cả khói độc trong đầm lầy cũng bị xé rách. Năng lực thanh tẩy tất cả tạp chất của Cứ Kình lúc này hiện ra, khói độc căn bản không thể tới gần chúng. Mỗi khi chúng nó bao vây gần như sắp cắn nát Thánh Vệ số mười, nhưng cuối cùng vẫn là bị tia chớp xanh phá vòng vây. Cứ Kình nổi giận, hành vi khiêu khích như vậy là lần đầu tiên chúng đụng phải. Càng quan trọng là, kẻ khiêu khích lại có thể liên tục thoát khỏi vòng vây của chúng. Quang mang xanh nhạt đột nhiên đổi hướng bay, từ không ngừng trốn tránh đến bay thẳng. Tại lúc này, Thánh Vệ số mười mới hoàn toàn bộc lộ tốc độ của mình. Thật là nhanh như tia chớp, chỉ chớp mắt đã kéo giãn cự ly với Cứ Kình sau lưng. Quang mang xanh vụt qua, chốc lát đã biến mất. Bầy Cứ Kình đuổi theo như điên, nhưng chúng nó không thể làm gì được quang mang xanh ngày càng xa. Vì sao giống tình huống buổi chiều quá vậy? Cứ Kình không gào rống, nhưng sát khí tản ra từ người chúng lại là thực chất, không biết bao nhiêu dây mây gặp nạn. Sau một chuỗi tàn phá, mắt thấy không đuổi kịp quang mang xanh, chúng nó mới không cam lòng lui trở về nơi mình sống. Tốc độ lui lại đương nhiên không nhanh bằng lúc đuổi theo kẻ địch. Mắt thấy đa số Cứ Kình đã nhảy qua, một số ở phía sau giảm tốc độ. Ngay lúc này, đột nhiên, hai sợi dây xích tựa như ánh nắng từ trên trời giáng xuống. Giữa không trung, một bóng dáng vàng chói sáng như pháo hoa, bóng người rơi ở đằng sau Cứ Kình. Giữa không trung, một quang mang nhu hòa hiện ra. Bóng ảnh cao mười mét, nhìn không rõ hình dạng. Nhưng khoảnh khắc nàng xuất hiện, dường như tất cả âm u trong Thâm Uyên đầm lầy đều bị đuổi đi, có, chỉ là vô tận thánh khiết và quang minh. Tựa như mặt trời đột nhiên rơi xuống vùng đất Vực Tử Vong này, tẩy trừ tất cả vật bẩn nơi đây. Bóng vàng dẫn đầu rơi xuống tựa như máy xay xoay nhanh, có ít nhất mười con Cứ Kình chớp mắt bị cuốn vào mảnh sáng vàng. Tất cả đến quá đột ngột, lực công kích của Cứ Kình tuy rằng mạnh, nhưng cảm giác của chúng rất bình thường. Khi chúng phát hiện không đúng, thân thể đã bị cuốn vào quang mang vàng. Ngay sau đó, một quả cầu vàng bay lên, chiếu sáng xung quanh. Cùng lúc đó, hai bóng người đồng loạt từ mé bên rơi xuống, vang lên tiếng chấn. Một bên là quang mang bạc chói lòa, là tấm thuẫn to lớn kèm theo bốn khối Vô Ngân Thủy Tinh từ trên trời giáng xuống. Trong quang mang bạc chói mắt, tấm thuẫn mau chóng xoay tròn phóng ra quang mang bạc kinh khủng đường kính tới mười mét, đụng bay một mớ Cứ Kình đang lùi lại. Mà một luồng sáng khác càng thêm khủng bố. Quang mang vàng rực rỡ hỗn loạn tia điện tím khủng bố, tựa như sét giáng xuống, chính diện đánh trúng vào người Cứ Kình. Quả cầu sắt to lớn gần như khoảnh khắc đã đập dẹp Cứ Kình vào mặt đất. Tiếng chấn động kịch liệt bộc phát. Cứ Kình đã mất đi hơi thở sự sống. Mãi đến giờ, Cứ Kình ở đằng trước mới phản ứng lại, từng đợt sáng bạc điên cuồng xông tới phản công. Nhưng cũng ngay lúc đó, phía trước quả cầu vàng bay lên trời giờ lại giáng xuống, vừa lúc nghênh đón đám Cứ Kình trở về. Quang mang vàng chói mắt trở thành chủ đạo. Trong tiếng chấn động điếc tai, mặt đất rung rinh, dây mây lắc lư, đám Cứ Kình bị lực chấn khủng bố từ quang nguyên tố nồng đậm bộc phát đánh bay tứ tung. Vì thế hình thành cục diện đặc biệt, quả cầu lớn rơi xuống ít nhất đánh bay ba mươi con Cứ Kình. Mà lúc trước Cứ Kình bị tập kích và Cứ Kình chậm chạp quay lại cứu viện cũng trong chớp mắt này bị quả cầu lớn ngăn thành hai phần, thành công ngăn chặn đám ánh bạc muốn cứu viện. Từng luồng sáng bạc ở trên không trung lấp lóe. Lúc này Long Hạo Thần tựa như Quang Minh Nữ Thần giáng xuống, hắn đã đem linh lực của mình tỏa ra ở trình độ lớn nhất. Bóng sáng vàng to lớn bềnh bồng giữa không trung chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Mỗi một kiếm đều kèm chúc phúc của Quang Minh Nữ Thần, đây là kinh khủng cỡ nào. Bất ngờ không kịp đề phòng, Cứ Kình chỉ có thể dựa vào không gian thuộc tính của mình miễn cưỡng ngăn cản, không kịp nhìn rõ kẻ địch là ai. Sắc lam và sắc đỏ cũng trong lúc này rơi xuống, hóa thành đòn công kích đơn giản hữu hiệu mà uy lực cực lớn. Cứ Kình bị lốc xoáy vàng hút vào một khi bị bắn ra thì mình đầy vết thương, mà bọn họ trở thành người nhặt đồ tốt nhất. Tư Mã Tiên và Vương Nguyên Nguyên ở đợt tấn công đầu tiên liền không lưu giữ thực lực, bộc phát hết sức mạnh. Tử Huyễn Thần Lôi Linh Lô phối hợp Quang Chi Đại Lực Hoàn điên cuồng đánh, lực công kích bản thân Tư Mã Tiên thật là quá khủng bố. Chỗ kinh khủng nhất của Quang Chi Đại Lực Hoàn chính là một khi tới gần đối thủ, sẽ không bị bắn ngược mà sinh ra hiệu quả như là hấp dính, bức đối thủ cùng gã đánh. Lực công kích của Cứ Kình đúng là mạnh, nhưng Quang Chi Đại Lực Hoàn thật sự quá khổng lồ, hơn nữa là trang bị cấp truyền kỳ. Trước mặt ba đợt bạo phá, trước mặt kỹ năng Phấn Toái, thân thể chúng nó sao chịu nổi. Còn về phá hủy Quang Chi Đại Lực Hoàn thì càng không thể nào. Tử Huyễn Thần Lôi Linh Lô và Quang Chi Đại Lực Hoàn hỗ trợ cho nhau. Con nào bị tia chớp tím bao phủ sẽ sản sinh tạm thời tê liệt, Cứ Kình là ma thú cấp tám, nhưng lúc tê liệt gặp phải Quang Chi Đại Lực Hoàn không thèm nói lý, kết quả chỉ có thể nói là thê thảm. Cứ Kình cường đại chủ yếu ở chỗ chúng nó là tộc bầy, ma thú cấp tám sinh hoạt quần cư thì kinh khủng cỡ nào. Nhưng chúng nó đơn thể thì chỗ mạnh nhất là công kích. Phòng ngự và kỹ năng không đặc biệt lắm. Đám Long Hạo Thần súc thế tập kích, chỉ chốc lát sau, có hơn mười Cứ Kình trước sau bị giết chết. Nhưng tại lúc này, Nhã Đình phát ra Quang Chi Vẫn bắt đầu dần mất đi hiệu quả, càng nhiều Cứ Kình xông hướng bên này. Long Hạo Thần, Tư Mã Tiên, Vương Nguyên Nguyên, trên người mấy lần lóe quang mang vàng, đây là khi họ bị tấn công thì Linh Hồn Xiềng Xích sẽ chia sẻ tổn thương. Cũng không phải thật sự bị Cứ Kình thương tổn thân thể, mà là cứ va chạm với Cứ Kình là phát ra quang mang đó. Một khi đối diện Cứ Kình tấn công, coi như là Long Hạo Thần có Quang Minh Nữ Thần cũng không dễ chịu. “Lui!” Long Hạo Thần nhanh chóng quyết định, hét lớn một tiếng. Cùng lúc đó, từng luồng sáng trắng không ngừng từ không trung lóe lên, đem thi thể từng con Cứ Kình hút lên trời. ba người Long Hạo Thần cùng mở ra linh cánh bay lên cao. Hai đại Thánh Vệ thì ở lúc họ bay lên đã trở thành người đoạn hậu tốt nhất. Khi ba người Long Hạo Thần thành công bay vào không trung, chúng nó cũng hóa thành hai luồng sáng nhập vào Giai Điệu Vĩnh Hằng. Không có chút dừng lại, ba người Long Hạo Thần gần như điên cuồng bay hướng phương xa, hơn nữa cố gắng tăng tốc độ bay. Cùng lúc đó, dường như cảm nhận được tình hình bên này, hồ nước bên kia đột nhiên sôi trào nổi sóng. Ngay sau đó, một luồng sáng bạc bắn ra, tốc độ cực nhanh đuổi theo Thánh Vệ số mười. Hơn nữa trong khoảnh khắc bay ra, thân thể nó chợt biến mất, chỉ chớp mắt đã xuất hiện ở ngoài vài trăm mét, chính là thuấn gian chuyển di. Khi luồng sáng bạc này xuất hiện, trong không khí rõ ràng phát ra tiếng cắt đứt. Khi nó hoàn thành không gian truyền tống, trong không khí phát ra một chuỗi tiếng nổ. Càng thêm kinh khủng, khói độc xung quanh đều biến thành luồng sáng bạc. Trong vùng đất Thâm Uyên đầm lầy này, dường như trừ linh lực không gian thuộc tính ra thì không có thuộc tính nào khác. Đám Long Hạo Thần dự đoán tình huống tệ nhất vẫn là xuất hiện. Trong bầy Cứ Kình quả nhiên có Vua Cứ Kình. Đám Long Hạo Thần tuy rằng tập kích đánh chết hơn mười Cứ Kình, nhưng cũng thành công chọc giận Vua Cứ Kình. Bây giờ, nó bắt đầu trả thù. Không sai, Cứ Kình không thể bay, nhưng có không gian truyền tống, Vua Cứ Kình trực tiếp thuấn di đến giữa không trung, sau đó cái đuôi to vung vẫy, tựa như tên bắn bay tới phương xa. Làm ma thú cấp mười cường đại, một trong các chúa tể đầm lầy, đương nhiên nó có cách xác định hướng đi của ba người Long Hạo Thần. Hơn nữa, gần như chỉ ba cái chớp mắt đã thấy bóng dáng chạy trốn phía xa của đám Long Hạo Thần. Nhưng, cũng trong khoảnh khắc này, thế xông lên của Vua Cứ Kình đột nhiên tạm dừng, bỗng xoay người nhìn hướng nơi sinh sống. Bởi vì tạm dừng nên có thể thấy rõ hình dáng Vua Cứ Kình. Bộ dạng của nó không khác gì Cứ Kình bình thường, hình cá, sừng dài, hai bên lưỡi sừng sắc bén lấp lánh ánh bạc. Khác với Cứ Kình bình thường là toàn thân nó màu bạc sáng lóng lánh, quang mang chói lòa tựa như bảo vật quý giá. Quang mang thậm chí so với bí ngân càng thâm, so với tinh kim càng thêm sáng ngời. Đồng thời, từ người nó tản ra quang mang hỗn hợp giữa bạc và màu xanh nhạt. Dưới bụng nó, hai bên có hai mảnh như cánh. Cánh không thể khiến nó bay nhưng nhảy lên thì vẫn làm được. Làm một ma thú cường đại, trong quá trình không ngừng tiến hóa, bởi vì bên ngoài biến đổi và nhược điểm của mình, Cứ Kình bắt đầu cải biến gien. Vua Cứ Kình đã có thể lướt trên không trung, trăm năm sau, ai có thể khẳng định chúng không mọc ra cánh? Sau cái sừng của Vua Cứ Kình là đôi mắt vừa nhỏ vừa dài, lấp lquang mang xanh âm u. Lúc này đôi mắt đang híp lại, nhưng lộ ra tia nghi hoặc. Ma thú đến cấp bậc như nó thì đã có trí tuệ khá cao. Đối mặt khiêu khích từ đám Long Hạo Thần, Vua Cứ Kình dĩ nhiên phải đi ra lấy lại oai phong cho thuộc hạ. Nhưng mắt thấy sắp đuổi kịp đám Long Hạo Thần, nó lại bỗng nhiên cảm nhận được nguy hiểm to lớn. Sự nguy hiểm này không dành cho nó, mà là ở chỗ nơi nó và các tộc nhân sinh sống. Tiếng phượng kêu to rõ vang vọng trên không trung. Ngọn lửa xanh to lớn đã từ chân trời bay xuống. Vua Cứ Kình chính là bởi vì trông thấy nó mới đột nhiên tạm dừng. Phút chốc, không gian truyền tống lại xuất hiện, nhưng không phải đuổi theo đám Long Hạo Thần, mà là dốc sức chạy trở về nơi nó sống. Đám Long Hạo Thần tuy đáng ghét, nhưng so sánh với nơi sinh sống trăm ngàn năm qua, thì họ không còn quan trọng. Quang mang xanh chói mắt khiến Vua Cứ Kình cảm giác đến nguy hiểm cực lớn. Nếu để cho hỏa phượng hoàng kinh khủng này rơi vào hồ nước, nó không dám tưởng tượng kết quả. Nhưng nó hành động vẫn là muộn một bước. Khi Vua Cứ Kình tiến vào phạm vi hồ nước, giây phút đó, phượng hoàng xanh đã rơi vào hồ nhỏ trong vắt. Từ miệng Vua Cứ Kình phát ra tiếng thét dài sắc nhọn, vặn người muốn chui vào trong hồ. Nhưng cũng vào lúc này, nước hồ sôi trào. Số lớn Cứ Kình hoảng loạn chui ra từ hồ nước, ngay sau đó cả mặt hồ biến thành màu xanh. Hồ nước lấy tốc độ kinh người bốc hơi. Nguyên bản hồ nhỏ không tính lớn, khi nước mau chóng bốc hơi, xung quanh bắt đầu lộ ra mảnh đất bị nước bao phủ. Tiếng thét chói tai liên tục vang lên, lúc này Vua Cứ Kình đã giận đến cực điểm. Nhưng hiện tại nó không thể làm gì được. Nó là ma thú phong và không gian thuộc tính, không phải băng thuộc tính! Sao có thể để hồ nước sôi trào giảm nhiệt độ? May mắn, nhiệt độ cao không kéo dài quá lâu. Khi mặt nước giảm xuống một phần ba, rốt cuộc không tiếp tục nữa. Việc này liên quan đến độ ẩm trong không khí nơi đây. Nếu là bên ngoài, chỉ sợ càng thảm hơn. Nhưng dù là vậy, hồ thiếu một phần ba nước, đối với tộc bầy Cứ Kình mà nói tuyệt không phải chuyện tốt. Bọn chúng muốn ngưng tụ nhiều nước lại đây không biết mất thời gian bao lâu. Hồ nước trong vắt tác dụng không chỉ là khiến chúng nó dừng chân, cùng lúc còn có thể dựng dục số lớn cỏ nước. Số cỏ nước này người dùng thứ nhất chính là Vua Cứ Kình! Nước trong hồ vẫn đang rất nóng, đám Cứ Kình tuyệt không muốn bơi trong nước này. Cỏ nước ở đáy hồ chỉ sợ đã bị nấu chín thành nước. Thân thể Vua Cứ Kình không ngừng ngọ nguậy, từng luồng sáng bạc bắn lên không trung, đan thành võng quang mang bạc to lớn, điên cuồng cắt đứt không khí. Nhưng dù chúng nó có mạnh hơn thì làm gì được không khí chứ? Chỉ là phí sức trút giận mà thôi. Thân ở trên không trung, Lâm Hâm bị Hàn Vũ mang theo tốc độ cực nhanh bay hướng phương xa. Hạo Nguyệt đã ở trên cao chờ bọn họ. Hạo Nguyệt là lá bài cuối cùng Long Hạo Thần giữ lại, cũng là chân chính đoạn hậu. Đồng thời, bởi vì huyết khế, Long Hạo Thần có thể dễ như trở bàn tay cảm thụ vị trí nó ở. Cho nên Hạo Nguyệt cũng là nơi họ tụ tập lại. Lúc này sắc mặt Lâm Hâm đã tái nhợt, mò hôi ướt đẫm khuôn mặt tuấn tú, nhưng mắt hắn tràn ngập phấn khởi. Chiều hôm nay, bọn họ bị Cứ Kình truy đuổi như đánh chó, nỗi bực mình đó đừng nói, lần này coi như báo thù được rồi. Tất cả đều là kế hoạch mọi người cùng nhau bàn bạc. Điểm chủ yếu trong kế hoạch toàn là Long Hạo Thần đề nghị, sau đó trải qua mọi người hoàn thiện. Long Hạo Thần, Tư Mã Tiên và Vương Nguyên Nguyên, ba người lực công kích mạnh mẽ bạo phát cao làm chủ công, thêm vào Thánh Vệ số mười một, Thánh Vệ số mười hai. Mục đích của họ chính là có thể đánh chết bao nhiêu Cứ Kình thì hay bấy nhiêu. Có Thánh Vệ số mười hấp dẫn, quả nhiên Cứ Kình phóng ra. Long Hạo Thần ở trên không trung chờ chúng quay lại chỗ sinh sống, lúc này, độ cảnh giác của chúng sẽ giảm bớt nhiều. Đám Long Hạo Thần đều chuẩn bị sẵn sàng, tung ra kỹ năng mạnh nhất của mình. Ba người thêm vào hai đại Thánh Vệ và Nhã Đình, công kích mạnh nhất toàn lực bộc phát, Cứ Kình chỉ có thực lực tương đương cường giả cấp bảy, lực phòng ngự không mạnh gì mấy, chớp mắt liền thương vong. Quang Chi Vẫn của Nhã Đình đem đến tác dụng quyết định, thành công chia cắt bầy Cứ Kình, hơn nữa đánh bay đa số Cứ Kình, cho đám Long Hạo Thần đầy đủ thời gian. Mà tiếp theo, chính là bộ phận cao trào nhất. Long Hạo Thần để Lâm Hâm và Hàn Vũ rời đi trước, là vì từ mé bên vòng qua mặt hồ đi tới bên kia. Từ một bên làm chuẩn bị phóng thích Lam Hỏa Phượng Hoàng Linh Lô. Mặc kệ có Vua Cứ Kình hay không, khi Long Hạo Thần phát ra tín hiệu, bên Lâm Hâm phải hành động ngay, đây gọi là hai mặt giáp công. Mà truyền tin cho họ, chính là Thánh Vệ số mười lúc trước hấp dẫn Cứ Kình. Có Giai Điệu Vĩnh Hằng, giao lưu giữa nó và Long Hạo Thần đương nhiên không thành vấn đề. Sau khi nó hấp dẫn kẻ địch thì tìm đến nhóm Lâm Hâm. Vua Cứ Kình thật sự xuất hiện. Khi Lâm Hâm nhìn một luồng sáng bạc phóng lên trời thì lập tức biết không tốt, không chút do dự thi triển Lam Hỏa Phượng Hoàng Linh Lô. Hơn nữa dốc hết sức ra không hề giữ lại. Lam Hỏa Phượng Hoàng khủng bố từ trên trời giáng xuống, mục tiêu chính là nơi Cứ Kình sống. Uy lực của Lam Hỏa Phượng Hoàng mạnh cỡ nào, coi như là Vua Cứ Kình cũng không thể chính diện đón đỡ. Kết quả cuối cùng so với trong tưởng tượng càng tốt, ít ra thì Vua Cứ Kình không có truy đuổi bọn họ. Rất nhanh, mọi người lại tập hợp trên lưng Hạo Nguyệt. Hạo Nguyệt giương đôi cánh to, mang theo họ xuyên qua khói độc đầm lầy, bay hướng phương xa. Mãi đến lúc này, mọi người chưa dám thả lỏng. năng lực không gian truyền tống của Cứ Kình quá đáng sợ, lỡ nó đuổi theo thì mọi người muốn chiến đấu cũng không dễ. Thải Nhi từ đầu đến cuối không gia nhập chiến đấu, đây cũng là lá bài Long Hạo Thần giữ lại. Một là bởi vì Thải Nhi không thể hoàn toàn sử dụng năng lực của mình. Mặt khác là bởi vì tác dụng chấn nghiếp của Tử Thần Thất Tuyệt. Một khi Vua Cứ Kình thật sự đuổi theo, nói không chừng chỉ có Long Hạo Thần, Thải Nhi dốc sức đối phó ngăn chặn nó, cho đồng bạn tranh thủ thời gian chạy trốn. Những điều này đều là phòng xa, lúc này hiển nhiên là không cần dùng nữa. Hạo Nguyệt dần bay xa, mọi người căng thẳng thần kinh rốt cuộc thở ra. Lâm Hâm hướng Long Hạo Thần giơ ngón cái, nhắm mắt lại, y giống như Tư Mã Tiên, chịu đựng linh lô phản phệ. Hàn Vũ mỉm cười nói. “Đoàn trưởng quả là đoán trước như thần. Bị Lam Hỏa Phượng Hoàng tạc nổ nơi chúng nó sống, đám Cứ Kình quả nhiên không dám đuổi theo, chỉ có thể bảo vệ nhà mình.” Long Hạo Thần lắc đầu, nói. “Lần này đích thực mạo hiểm lớn. Vua Cứ Kình khủng bố vượt xa chúng ta tưởng.” Ba người họ lúc trước bị Vua Cứ Kình truy đuổi, tuy không chân chính đánh nhau nhưng Long Hạo Thần cũng cảm giác được sự đáng sợ của Vua Cứ Kình. Linh lực trong không khí toàn bộ chuyển hóa thành không gian thuộc tính, ngay cả hắn làm thần quyến giả đều không thể cảm thụ quang nguyên tố tồn tại. Đây nghĩa là linh lực của Vua Cứ Kình chỉ sợ vượt qua hai mươi vạn, chứ không phải ma thú cấp mười bình thường. Nếu thật sự bị một cường giả như vậy nhìn trúng, bọn họ muốn thoát thân thì thật khó khăn. Cho đến giờ khắc này, sau lưng Long Hạo Thần còn đang ướt đẫm mồ hôi. Hàn Vũ gật đầu, nói. “Lần này đích thực là mạo hiểm. Đoàn trưởng, hay là chúng ta trở về tháp Vĩnh Hằng nghỉ ngơi một phen đi.” Long Hạo Thần gật đầu, không chút do dự ngâm xướng chú ngữ. Quang mang vàng nhu hòa dần dâng lên, bao phủ mọi người. Vì an toàn, Hàn Vũ thậm chí phóng ra năng lực của mình, linh lực bao bọc quanh người đồng bạn. Đột nhiên, con ngươi Long Hạo Thần bỗng co rút, trong miệng niệm chú ngữ chợt biến mau chóng. Cùng lúc đó, Hạo Nguyệt phát ra tiếng gầm, vài luồng sáng lấp lánh cùng rơi vào thân thể mỗi người. Ngay sau đó, năm cái đầu to cùng ngửa đầu rống lên, một vòng sáng năm màu kỳ lạ từ người nó bắn ra. Là hỗn loạn nguyên tố bác ly năm thuộc tính! Một luồng sáng bạc lặng lẽ xuất hiện trên không trung, bị hỗn loạn nguyên tố bác ly đánh trúng, hơi tạm dừng. Trong khoảnh khắc này, Long Hạo Thần và đồng bạn đã biến mất trong quang mang vàng truyền tống, Luồng sáng bạc tạm dừng sau đó dùng sức vung vẩy cái sừng ở phần đầu, trong mắt không ngừng lóe tia tàn nhẫn. Vị trí lúc trước đám Long Hạo Thần đứng thì xuất hiện vô số luồng sáng bạc, không khí bị điên cuồng xé nát. Bóng dáng bạc sau một giây đã trốn vào không khí, ba giây sau lần nữa xuất hiện. Nó muốn vượt không gian đuổi theo đám Long Hạo Thần, đáng tiếc không thành công. Không sai, đuổi theo chính là Vua Cứ Kình. Nó làm ma thú cấp mười, cảm giác so với Long Hạo Thần suy đoán càng đáng sợ. Khi không khí xung quanh đều biến thành không gian thuộc tính, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của nó. Nơi sinh sống bị tập kích tuy khiến Vua Cứ Kình ném chuột sợ vỡ đồ, nhưng khi bọn họ đều rút lui vẫn là khiến Vua Cứ Kình cảm nhận được. Sau khi cẩn thận cảm nhận không thấy có nguy hiểm nào khác, Vua Cứ Kình trong lòng tràn ngập hận ý đuổi theo. Khi tới chỗ họ đứng, nó dựa vào không gian truyền tống phóng lên trời. Nếu Hàn Vũ đề nghị chậm chút, nói không chừng họ phải đối mặt công kích khủng bố của Vua Cứ Kình. Cảm giác của Long Hạo Thần nếu chậm một giây cũng sẽ có kết quả như thế. Hơn nữa, quan trọng là trước khi Hạo Nguyệt tiếp đón họ đã chuẩn bị tốt hỗn loạn nguyên tố bác ly năm thuộc tính. Ma pháp này Hạo Nguyệt chuẩn bị đã lâu, lúc này bộc phát trong nháy mắt, mới cho Long Hạo Thần thêm thời gian. Khi Long Hạo Thần mang theo đồng bạn lần nữa xuất hiện trong tầng một tháp Vĩnh Hằng, hắn phát hiện đồ bên trong giáp trụ đều ướt đẫm mồ hôi. Mới rồi một khắc kia thật sự quá nguy hiểm, hắn cảm thấy nguy hiểm sinh tử gần hơn cả lúc đối mặt A Bảo. A Bảo dù mạnh cũng chưa đột phá tới cấp chín, Trừ Liệp Ma cũng giống thế. Vua Cứ Kình thì không chỉ là tương đương với nhân loại cường giả cấp chín, càng mạnh hơn cả cấp chín bình thường, am hiểu công kích. Nếu thật sự bị nó tấn công, chỉ sợ họ không ai trốn thoát. Trước mặt thực lực cách biệt tuyệt đối, coi như là thần khí cũng cứu không được bọn họ. Sắc mặt mọi người đều khó nhìn, đặc biệt là Long Hạo Thần. Hắn suýt nữa phạm vai sai lầm trí mạng khiến toàn đội diệt vong! Ai cũng không nói lời nào, mỗi người đổ mồ hôi như mưa. Không ai không sợ chết, đặc biệt là gần với tử vong như vậy. Long Hạo Thần nghiến chặt răng, nửa ngày không nói lời nào. Hạo Nguyệt có chút ủ rũ nằm sấp xuống. May mắn lúc nó sử dụng hỗn loạn nguyên tố bác ly thì Hàn Vũ phóng thích ra Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô, làm mọi người tăng lên tốc độ hồi phục. Nếu không, thi triển ra ma pháp cường đại này nó sẽ tiêu hao cực lớn. Hỗn loạn nguyên tố bác ly chính là ma pháp thiên phú của Hạo Nguyệt. Uy lực ma pháp này là không thể nghi ngờ, nhưng thiếu sót cũng rành rành ra đó. Mặc kệ thực lực Hạo Nguyệt mạnh cỡ nào, phát động ma pháp này sẽ tiêu hao gần như toàn bộ linh lực của nó. Nhưng mới rồi một kích cũng hiện ra thực lực chân chính của Hạo Nguyệt sau khi tiến hóa. Hỗn loạn nguyên tố bác ly năm thuộc tính, ngay cả cường giả cấp chín cũng bị tạm dừng ít nhất năm giây. Vua Cứ Kình là kẻ khống chế không gian cũng không thể đột phá ma pháp phong tỏa, tối đa chỉ là không để mình bị thương mà thôi. “Xin lỗi, ta xin lỗi mọi người, là ta lo lắng không chu đáo, cho nên đưa mọi người vào hoàn cảnh nguy hiểm. Làm đoàn trưởng, ta không thể tránh né trách nhiệm.” Long Hạo Thần nhìn đồng bạn trước mặt, chậm rãi khom lưng. “Đại ca, cậu đừng như vậy, ai nghĩ tới Vua Cứ Kình mạnh như vậy?” Tư Mã Tiên vừa chịu đựng linh lô phản phệ vừa vội vàng nói. Hàn Vũ cũng liên tục gật đầu. “Đúng thế! Tất cả đều quá bất ngờ, không phải chúng ta không lo lắng toàn diện.” Long Hạo Thần cười khổ lắc đầu. “Không, làm đoàn trưởng như ta khi biết rõ có thể gặp phải đối thủ mạnh như Vua Cứ Kình, vậy mà còn mang mọi người đi mạo hiểm, là sai lầm. Nếu trong các người có ai thật bị thương, ta vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình. Ta sai rồi nên phải xin lỗi. Vì trừng phạt lỗi lầm, mặc kệ là nội đan Sâm Chu hay lần này thu hoạch được Cứ Kình, tất cả lợi ích đều gạt bỏ ta ra.” “Đoàn trưởng, sai là ta mới đúng. Nếu không phải vì ta ích kỷ, cho nên mới…” tuy Vương Nguyên Nguyên kiên cường nhưng lúc này cũng kiềm không được đỏ hốc mắt. Săn bắt Cứ Kình, lợi ích lớn nhất không thể nghi ngờ chính là cô. Cũng bởi vì trang bị không gian thuộc tính không dễ kiếm, cho nên Long Hạo Thần mới muốn thực hiện kế hoạch này. Long Hạo Thần mỉm người, nhấc tay lên ngăn cản Vương Nguyên Nguyên nói tiếp. “Được rồi, dù sao chúng ta đã bình an vô sự. Sau này chúng ta kế hoạch hành động càng thêm cẩn thận.” “Mọi người trước tiên nghỉ ngơi đi. Liên tiếp truyền tống hai lần, chúng ta cần ở tại đây một thời gian mới được. Như vậy cũng tốt, cứ để Vua Cứ Kình ôm cây đợi thỏ.” Mặc kệ là Lâm Hâm và Tư Mã Tiên bị linh lô phản phệ, hay là Hạo Nguyệt sử dụng hỗn loạn nguyên tố bác ly, cùng với chính Long Hạo Thần, đều cần thời gian hồi phục sức lực. Nên biết, lúc Long Hạo Thần thi triển Kiếm Nhẫn Phong Bạo là dùng kỹ năng súc thế. Tuy không dùng kiếm ý, nhưng tiêu hao linh lực cực lớn. Công hiệu Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô của Hàn Vũ trong quá trình truyền tống đã ngừng lại, cho nên hiện tại mọi người rất mệt mỏi. Tuy cho đến hiện nay họ vẫn chưa phát hiện tung tích Xà Ma tộc, nhưng thu hoạch tương đương không tệ. Mặc kệ là Sâm Chu hay Cứ Kình đều là bảo vật hiếm có. Long Hạo Thần nghĩ, Xà Ma Thần An Độ Mã Lý nếu đã ở Thâm Uyên đầm lầy thời gian dài như vậy, thế thì trong đầm lầy nhất định có gì đó hấp dẫn gã. Gã không thể nào cứ ở trong này mà không vì lợi ích gì. Cứ Kình ngay cả gã đều không dám đụng đã bị mình và đồng bạn bắt được, tuy quá trình nguy hiểm nhưng kết quả rất tốt. Bọn họ tổng cộng lấy được mười một Cứ Kình. Đừng nói, chỉ dựa vào đám Cứ Kình này, cho đồng bạn mỗi người đổi một bộ trang bị truyền kỳ chắc là không đến nỗi nào. Bởi vậy, hiện tại Long Hạo Thần một chút cũng không gấp gáp. Bọn họ thu hoạch đã vượt mức dự định, nếu có thể từ chỗ Xà Ma tộc được thêm cái gì thì càng tốt. Nếu lỡ kẻ địch người đông thế mạnh không thể chiến thắng, kết thúc hành trình giết chóc cũng không sao. Lần này rời khỏi Thánh Minh rồi, chỉ có Thải Nhi mất trí nhớ là nét bút hỏng, mục tiêu đa số đều đã hoàn thành, thể chất thần quyến giả của Thải Nhi cũng đã thức tỉnh xong. Trong tháp Vĩnh Hằng rất nhanh yên tĩnh lại, mỗi người đều tiến vào trạng thái tu luyện. Vua Cứ Kình truy đuổi cho Long Hạo Thần một bài học, hắn càng biến cẩn thận hơn trước. Lần này nghỉ ngơi kéo dài đến ba ngày, mãi đến khi hiệu quả phản phệ linh lô của Tư Mã Tiên, Lâm Hâm đi qua, họ mới truyền tống trở lại đầm lầy. Chính Long Hạo Thần dẫn đầu xuất hiện trong đầm lầy. Hắn có thể nói là pháp trận định vị của đồng bạn. hắn ở đâu mới có thể truyền tống đồng bạn đến đó. Trở lại Thâm Uyên đầm lầy, Long Hạo Thần ngăn cản khói độc, cố gắng thu lại hơi thở của mình, tốc độ bay cực nhanh hướng tới chỗ ngược lại nơi Cứ Kình sống. Có Hạo Nguyệt ở lại trong tháp Vĩnh Hằng, Long Hạo Thần tùy thời có thể tiến hành huyết khế truyền tống đến bên cạnh nó, tốc độ nhanh hơn thông qua Giai Điệu Vĩnh Hằng. Cho dù lần nữa phát hiện Vua Cứ Kình thì hắn cũng có thời gian chạy trốn. Hiển nhiên Vua Cứ Kình không có nhiều kiên nhẫn ở tại đây ôm cây đợi thỏ, Long Hạo Thần thuận lợi bay đi. Khói độc trong không khí ăn mòn linh lực hộ thể của hắn, không ngừng phát ra thanh âm xèo xèo. Tuy quang nguyên tố trong đầm lầy không nồng đậm nhưng cũng đủ hắn dùng để tiêu trừ khói độc làm tiêu hao linh lực. Một người hành động tiện hơn cả đám. Có bài học Cứ Kình, Long Hạo Thần một mình chạy tới trước. Bay khoảng một tiếng đồng hồ, rời xa lãnh địa Cứ Kình, hắn mới triệu hoán ra đồng bạn. Khi thân thể cao lớn của Hạo Nguyệt xuất hiện trong Thâm Uyên đầm lầy, tầm mắt Long Hạo Thần rốt cuộc biến rõ ràng. Tiểu Tử như là máy hút nước hút đi khói độc nồng đậm. Đám khói độc tựa như có linh khí vội vàng tản ra. “Mọi người trước tiên hồi phục linh lực đã.” Long Hạo Thần phóng ra Quang Chi Liên Y, canh giữ tại đó. Dù sao tháp Vĩnh Hằng không thể giúp đa số họ hồi phục linh lực, nơi này hoàn cảnh dù tệ đến đâu nhưng vẫn có các loại thuộc tính. Mỗi người đều ngồi trên lưng Hạo Nguyệt hồi phục linh lực. Tiểu Quang và Tiểu Hỏa tự phóng ra kỹ năng giống với Tụ Linh quang hoàn, trừ Vương Nguyên Nguyên ra, tốc độ hồi phục của những người khác khá là nhanh. Còn về Trần Anh Nhi, từ đều đến giờ cô không ra tay, đương nhiên không cần hồi phục cái gì. “Ủa!” Trần Anh Nhi kêu lên khiến Long Hạo Thần chú ý. “Làm sao vậy, Anh Nhi?” Trần Anh Nhi nâng lên Kính Tượng Bảo Thần Trư nằm trong ngực mình. “Đại ca, anh xem.” Cô gái này bên trong cực kỳ kiêu ngạo, lúc mới trở thành Liệp Ma giả, cô hay kêu tên Long Hạo Thần hoặc là đoàn trưởng. Nhưng theo cả đội thời trưởng thành, tận mắt thấy Long Hạo Thần trả giá cho đoàn đội, hiện tại cô kêu tiếng đại ca là tâm phục khẩu phục, dù rằng tuổi của Long Hạo Thần còn nhỏ hơn cô. Long Hạo Thần thế này mới phát hiện, Kính Tượng Bảo Thần Trư trong ngực Trần Anh Nhi bắt đầu tỏa ra quang mang nhạt. Quang mang này màu vàng, như ẩn như hiện, lúc sáng lúc yếu. “Đây là…” Long Hạo Thần nghi hoặc nhìn Trần Anh Nhi. Trần Anh Nhi tay trái sờ giữa trán, một vầng sáng vặn vẹo như có như không bao phủ lấy người Kính Tượng Bảo Thần Trư. Phút chốc, heo con Mạch Đâu mắt sáng ngời, toàn thân tỏa ra cùng loại quang mang. “Nó cho ta biết, nó phát hiện thứ tốt, ở bên kia.” Nói xong Trần Anh Nhi nhấc tay chỉ một phương hướng. Giờ Long Hạo Thần mới nhớ ra, Kính Tượng Bảo Thần Trư còn có năng lực tìm báu vật. Chẳng qua lòng hắn có chút do dự. dù sao lần trước ở trong Mộng Huyễn Thiên Đường chưa thấy con này biểu hiện ra sao.