[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa
“Tin tức của nó có đáng tin không? Vì sao lúc ở trong Mộng Huyễn Thiên Đường nó không giúp chúng ta tìm được linh lô?” Long Hạo Thần nói ra nghi hoặc trong lòng.
Trần Anh Nhi lần nữa cùng Mạch Đâu giao lưu, xong mới đáp.
“Mạch Đâu nói, trong Mộng Huyễn Thiên Đường có thần lực của Tự Nhiên Nữ Thần, chắn năng lực dò xét của nó. Nó chắc chắn hướng đó có đồ tốt, cụ thể là gì thì nó không biết. Nhưng khẳng định rằng trong đó một bảo vật có quang thuộc tính.”
Long Hạo Thần nói.
“Mạch Đâu cảm nhận được chỗ có bảo vật có nguy hiểm không?”
Trần Anh Nhi lắc đầu.
“Cái này không được. Nó chỉ có thể cảm nhận đại khái vị trí có bảo vật, trước mắt cách chúng ta khoảng hai mươi mét. Khoảng cách càng gần thì nó càng có phán đoán chính xác hơn.”
Long Hạo Thần nheo mắt, trầm ngâm nói.
“Nếu thật có bảo vật, nói không chừng là mục tiêu của Xà Ma Thần. Đợi mọi người hồi phục linh lực, ta đi nhìn xem.”
Hắn nói là ‘ta’ mà không phải ‘chúng ta’. Long Hạo Thần đã nghĩ kỹ rồi, người tiến lên càng ít thì càng an toàn.
Trần Anh Nhi xung phong nhận việc.
“Đại ca, ta mang theo Mạch Đâu đi cùng anh!”
Long Hạo Thần gật đầu.
Mang theo Trần Anh Nhi là lẽ tất nhiên. Chính xác mà nói thì là mang theo Mạch Đâu Kính Tượng Bảo Thần Trư. Nếu nó cảm ứng là chính xác, như vậy có nó dẫn đường sẽ bớt đi đường vòng. Có Trần Anh Nhi thì có thể cùng nó liên lạc. Long Hạo Thần không dám để nó tự mình chạy đằng trước. Lúc trước trải qua mọi việc cho họ biết rằng, Vực Tử Vong Thâm Uyên đầm lầy là tên đúng với thật, nếu không phải may mắn, chỉ sợ họ đã chôn xác tại đây. Đây cũng khó trách Xà Ma Thần An Độ Mã Lý thống soái cả tỉnh Xà Ma lại dùng thời gian dài như vậy mà chưa hoàn thành mục tiêu.
Mãi đến khi linh lực của đồng bạn hoàn toàn hồi phục, Long Hạo Thần mới đưa mọi người trở lại tháp Vĩnh Hằng. Vì để sẵn sàng đối diện khiêu chiến có khả năng xảy ra, chính hắn cũng trở về tháp Vĩnh Hằng, lấy thời gian đổi lấy số lần mình truyền tống với tháp Vĩnh Hằng.
Trải qua không ngừng tăng cao, hiện giờ Long Hạo Thần có năng lực trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành hai lần truyền tống tập thể, một lần thuấn phát. Một lần kia là cần thời gian ngâm xướng. Rất có khả năng sắp đối mặt Xà Ma Thần, dĩ nhiên hắn không dám khinh thường, thà rằng chờ đợi mấy tiếng đồng hồ cũng tuyệt đối không để đồng bạn rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Thải Nhi yên lặng đứng một bên, nhìn Long Hạo Thần và các bạn bàn bạc kế hoạch cùng đối sách, bất giác bĩu môi. Thật rõ ràng, Long Hạo Thần không xếp nàng vào kế hoạch khiến Thải Nhi rất là bất mãn.
“Ta cũng muốn giam gia vào kế hoạch của các người.” Thải Nhi thò đầu ra từ bên mặt Long Hạo Thần.
Sợi tóc mềm nhẹ sát qua mặt Long Hạo Thần, còn có mùi hương quen thuộc, Long Hạo Thần hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn Thải Nhi gần ngay trước mắt, lòng kiềm không được dâng trào cảm xúc.
“Cô có thể khống chế năng lực chiến đấu của mình rồi ư?” Long Hạo Thần vội vàng nghiêng đầu đi, hắn nổi lên xúc động muốn hôn một cái trên gò má hồng.
Thải Nhi gật đầu.
“Có thể! Chỉ cần đối mặt nguy hiểm là ta có thể tiến vào trạng thái đặc biệt, sau đó sẽ chiến đấu.”
Long Hạo Thần hơi bất đắc dĩ nói.
“Nhưng sao ta có thể để cô gặp phải nguy hiểm được? Tiếp theo chúng ta rất có khả năng sẽ gặp phải kẻ địch khó đối phó nhất từ khi tiến vào Thâm Uyên đầm lầy.”
Thải Nhi bất mãn nói.
“Ta không cần biết, ta muốn đi! Chẳng phải anh đã nói với ta rằng ta là phó đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn chúng ta? Mọi người đều ra chiến đấu, để một mình ta ở nơi đây thì coi sao được? Hơn nữa, thông qua chiến đấu liên tục, nói không chừng ta có thể nhớ lại một ít. Ít ra thì có thể hồi phục ký ức chiến đấu!”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Thải Nhi, Long Hạo Thần có chút bất đắc dĩ nói.
“Vậy được rồi, nhưng mà cô phải nghe theo ta sắp xếp, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Biết rồi!” Lần này Thải Nhi đồng ý cực nhanh.
Từ khi mất trí nhớ, nàng đi theo Long Hạo Thần đã có một đoạn thời gian, dần bước ra lúc đầu khủng hoảng, mờ mịt, bất lực. Nàng phát hiện, những người bên cạnh mình không tệ lắm, họ đều rất quan tâm mình. Hơn nữa họ có một điểm giống nhau, đó là tôn kính Long Hạo Thần.
Thải Nhi từng nghe Long Hạo Thần nói, trong cả đội, hai người họ tuổi nhỏ nhất. Dưới tình huống như vậy mà Long Hạo Thần được đồng bạn kính trọng, đó là vì sao?
Thải Nhi luôn khó hiểu về vấn đề này, mãi đến khi tiến vào Thâm Uyên đầm lầy nàng mới dần tìm ra đáp án.
Tín nhiệm đến từ thực lực và tâm tính. Long Hạo Thần làm đoàn trưởng đội Liệp Ma Đoàn này, vĩnh viễn đều là tiên phong đối mặt kẻ địch mạnh. Khi đồng bạn cần hắn bảo vệ thì hắn thường không tiếc trả giá xuất hiện bên cạnh họ. Hơn nữa hắn có năng lực chỉ huy và nghĩ ra kế hoạch. Mỗi lần hắn đề ra kiến nghị đều được đồng bạn ủng hộ. Dưới tình huống như vậy hắn vẫn tôn trọng ý kiến đồng bạn bổ khuyết kế hoạch của mình.
Có thể nói, Thải Nhi dần bị sự ưu tú của Long Hạo Thần hấp dẫn. Đối với hắn, nàng dần sinh ra tin tưởng và loại cảm giác nói không thành lời. Hiện tại nàng có chút vội vàng muốn hồi phục trí nhớ. Nếu hắn thật là bạn trai của mình thì cũng không tệ lắm. Chỉ là, giữa mình và hắn, cảm giác đó là từ đâu đến, rốt cuộc là như thế nào?
Mấy ngày nay, lúc mấy người khác tu luyện, Thải Nhi một mình chịu đựng không ít đau khổ. Bởi vì nàng cứ muốn nhớ lại ký ức mà không được. Mỗi lần đều là cơn đau đầu đuổi nàng khỏi ký ức. Tối đa chỉ có thể cảm thụ một số đoạn ngắn hình ảnh. Dường như trí nhớ của nàng và bản thể bị cắt đứt ở hai thế giới, nàng cần xây một cái cầu bắc ngang hai thế giới.
Thời gian chờ đợi truyền tống không cần lâu đến mười hai tiếng đồng hồ, nhưng sáu tiếng thì là cần thiết. Sau khi bàn bạc xong kế hoạch, Long Hạo Thần để mọi người tiến vào trạng thái minh tưởng. Mặc dù như vậy làm Vương Nguyên Nguyên và Trần Anh Nhi không thể tăng lên linh lực, nhưng có thể khiến trạng thái tinh thần của mọi người tăng lên đến tốt nhất.
Quang mang vàng nhạt lại hiện ra trong Thâm Uyên đầm lầy. Bốn linh cánh giang rộng sau lưng Long Hạo Thần, đồng thời tay phải gõ lồng ngực, một luồng sáng vàng lấp lánh, Trần Anh Nhi ôm heo con Mạch Đâu xuất hiện bên cạnh.
Trần Anh Nhi cười tươi, làn thu thủy gợn sóng, sờ lưng heo con Mạch Đâu, khiến nó cảm thụ phương hướng có bảo vật.
Tay phải Long Hạo Thần lần nữa gõ, một bóng xanh xuất hiện sau lưng Trần Anh Nhi, chính là Thánh Vệ số mười. Long Hạo Thần cho nó một nhiệm vụ, bảo vệ Trần Anh Nhi.
“Đi.” Long Hạo Thần nhìn chỗ Trần Anh Nhi chỉ, Thánh Quang Tráo khuếch tán, bao phủ thân thể ba người vào trong, Đồng thời hắn mở ra toàn bộ cảm giác, cảm nhận xung quanh rất có thể xuất hiện nguy hiểm.
Vì càng thêm an toàn, ba người Long Hạo Thần đều vỗ linh cánh kề sát mặt đất. Vào thời điểm mấu chốt, Thánh Vệ số mười tùy thời có thể từ phía sau ôm lấy Trần Anh Nhi mang cô rời xa khỏi nguy hiểm. Tính đến năng lực phản ứng thì coi như là Long Hạo Thần cũng không thể sánh bằng Thánh Vệ phong hệ.
Tay phải nắm Quang Chi Liên Y, tay trái là Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn tổn hại nghiêm trọng. Long Hạo Thần đi đằng trước nhất. Bởi vì không cần đi trên đầm lầy, cho nên nhiệm vụ mở đường của hắn nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ cần chém đứt một số dây mây quá dày là được.
Tiến lên khoảng hai mét thì Long Hạo Thần đột nhiên tạm dừng, hơn nữa làm dấu im lặng.
Trần Anh Nhi và Thánh Vệ số mười ngừng sau lưng hắn. Long Hạo Thần mắt lóe hai đoàn sáng vàng, quay đầu liếc Thánh Vệ số mười.
Thánh Vệ số mười đáy mắt cũng lấp lóe quang mang, đây là do liên hệ tâm linh đến từ Giai Điệu Vĩnh Hằng. Long Hạo Thần có thể thông qua cách này truyền cảm giác của mình cho các Thánh Vệ. Trong sương mù dày đặc như vậy, tuy họ không nhìn thấy nhưng cảm giác của Long Hạo Thần có thể dùng như cặp mắt. Ít nhất trong phạm vi nhất định thì cảm giác của hắn khá chính xác.
Thánh Vệ số mười gật đầu với Long Hạo Thần. Ngay sau đó, nó đã hóa thành luồng gió xanh bay vào sương mù dày đặc. Linh lực màu xanh bao trùm xung quanh người bảo vệ nó, tựa như tia chớp xanh.
Ánh vàng trong mắt hắn càng thêm đậm. Lúc này tuy không cần hắn tiêu hao linh lực, nhưng cũng tiêu hao không ít tinh thần lực.
Thời gian không dài lắm, luồng sáng xanh bỗng nhiên quay lại, dừng ở trước mặt Long Hạo Thần và Trần Anh Nhi. Trở về không chỉ một mình Thánh Vệ số mười, còn có một khối thi thể. Thi thể dài gần ba mét, cái đuôi to chiếm thể tích hai phần ba, mà tộc nhân Xà Ma tộc.
Yết hầu nó bị cắt đứt, ngực bị đâm xuyên, tổn thương nặng vậy đương nhiên đủ trí mạng.
Lúc trước bởi vì Long Hạo Thần cảm thụ đến nó mới ra lệnh Thánh Vệ số mười ra tay. Lấy năng lực của Thánh Vệ số mười, lặng lẽ làm xong điều này tuyệt không khó, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn chính Long Hạo Thần ra tay.
“Xem ra ta đoán không sai, cảm giác của Mạch Đâu cũng rất chính xác. Trong Thâm Uyên đầm lầy chắc là có thứ giống như bảo tàng. Nó chính là mục tiêu của Xà Ma Thần An Độ Mã Lý. Chúng ta đang tới gần mục tiêu.” Nói xong Long Hạo Thần giơ ngón cái với Thánh Vệ số mười.
Trần Anh Nhi nói.
“Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì đây?”
Long Hạo Thần mỉm cười.
“Dĩ nhiên lấy an toàn làm gốc, trước tiên bỏ đi cánh đã, rồi hành động bước kế tiếp. Số Mười, nhờ vào ngươi.”
Ngọn lửa xanh trong mắt Thánh Vệ số mười nhấp nháy kịch liệt hơn, toát ra sự kiêu ngạo.
Long Hạo Thần kiếm một cây thô to, xác định an toàn rồi mới gật đầu với Trần Anh Nhi, sau đó triệu hoán ra Thánh Vệ số mười hai canh giữ bên người. Hắn khoanh chân trên cành cây, quang mang vàng nơi đáy mắt càng sáng ngời, gật đầu với Thánh Vệ số mười.
Lúc này Long Hạo Thần không chỉ là mắt của Thánh Vệ số mười, càng là người chỉ huy. Trong óc Thánh Vệ số mười xuất hiện một bản đồ, bên trên biểu thị địa hình xung quanh và kẻ địch xuất hiện trong cảm giác của Long Hạo Thần. Tuy đám kẻ địch tụ tập cùng một chỗ, nhưng trong sương mù dày đặc, rất thích hợp cho Thánh Vệ số mười vốn là người khống chế gió. Huống chi phía trước Xà Ma tộc đang đại chiến.
Ma lực hắc ám nồng đậm bay trong không khí, căn nguyên ma lực hắc ám chính là đến từ cây cột như liên tiếp giữa trời và đất.
Cây cột toàn thân màu đen, trực tiếp cắm trong nước bùn đầm lầy vàng xanh, đường kính khoảng mấy chục mét dựng thẳng lên cao. Mơ hồ thấy có bóng dáng thân rắn xoay quanh. Quái vật nửa người nửa rắn trong mắt thỉnh thoảng lóe tia sáng đỏ đáng sợ.
Lấy cây cột này làm trung tâm, khói độc quanh đầm lầy mấy ngàn mét đều bị đuổi ra không còn một mảnh. Trong phạm vi này đang đánh trận chiến.
Từng Xà Ma cường tráng vặn vẹo thân thể, đa số đều cầm trường mâu, cũng có tay cầm pháp trượng, đang điên cuồng phát động công kích hủy diệt hướng kẻ địch.
Đám Xà Ma ngọ nguậy cái đuôi to, di chuyển trên đầm lầy mà không bị gì.
Số lượng Xà Ma rất nhiều, hơn nữa thân dài hơn ba mét, có thể nói toàn là tinh anh Xà Ma tộc, ít nhất cũng là Xà Ma cấp năm.
Đối thủ của chúng cũng chẳng thua kém, mấy chục Sâm Chu rắn to lớn và rất nhiều sinh vật trong Thâm Uyên đầm lầy.
Chiến đấu rất kịch liệt, nhìn qua thì rắn to Sâm Chu là ma thú cấp tám, hẳn là chiếm ưu thế tuyệt đối mới đúng, nhưng thực tế thì không phải vậy. Số lượng của Xà Ma tới gần ngàn, không nói đến vượt xa Sâm Chu, hơn nữa chúng nó có trật tự, công phòng một thể, rất nhạy cảm với Sâm Chu. Một khi có Sâm Chu chui xuống đất, đám Xà Mã Lýền tự động tản ra, luôn khiến Sâm Chu không thể nuốt trọn chúng.
Cây cột to đứng thẳng trong đầm lầy cũng đem đến tác dụng lớn. Từng vòng sáng đen nhạt khuếch tán, bao phủ đám Xà Ma. Tinh anh Xà Ma mạnh mẽ tương đương với ma thú cấp sáu, hơn nữa có thứ đó hỗ trợ, mặc kệ là sức chiến đấu hay năng lực hồi phục của chúng đều tăng cao. Lại thêm ưu thế về số lượng, đã đem ma thú lấy Sâm Chu cầm đầu áp chế trong phạm vi nhất định.
Hai bên hiển nhiên đã chiến đấu trong thời gian dài. Chẳng qua trên mặt đất không có thi thể Xà Ma. Bởi vì chỉ cần chết trận, chúng nó không thể dựa vào di chuyển lướt trên đầm lầy, nhất định sẽ bị lực lượng thiên nhiên này cắn nuốt.
Bên Liệp Ma Đoàn thì có hai thi thể, đều treo trên cây, là tự chúng thu lấy.
Tuy rằng chiến đấu rất thê thảm, nhưng có thể thấy hai bên còn đang trong trạng thái khắc chế. Nguyên nhân rất đơn giản, kẻ mạnh của hai bên còn chưa ra tay.
Bên Xà Ma tộc, dưới cột trụ là một Xà Ma dáng người cao đến năm mét ngạo nghễ đứng đó. Cái đuôi thô to chống đỡ thân hình cao to, thân trên cũng cực cường tráng, có rất nhiều hoa văn xanh đen và đỏ hỗn hợp. Đôi mắt cũng là một xanh, một đỏ. Trên đầu đằng trước hói, phía sau sợi tóc màu xanh đen cột thành bím tóc nhỏ. Hai tay cầm mỗi thanh xà mâu, ánh mắt hung dữ không ngừng lấp lóe, nhìn Sâm Chu phía xa.
Bên cạnh Xà Ma dáng người cường tráng còn có bốn Xà Ma nữ tính dáng yểu điệu. Chúng cao trung bình không đến hai mét, ngọ nguậy đuôi dài, sắc mặt là màu tái xanh. Khủng bố nhất là tóc chúng lại là từng con rắn nhỏ. Bốn Xà Ma nữ này đều nhắm mắt lại, mi mắt là màu trắng bệch.
Không cần nghi ngờ, Xà Ma cực cao lớn đó chính là tộc trưởng Xà Ma tộc, thứ hạng cuối cùng trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, Xà Ma Thần An Độ Mã Lý.
Bốn Xà Ma nữ đứng cạnh gã đương nhiên chính là bốn thuộc hạ Mỹ Đô Toa.
Trận chiến bên trong tuy kịch liệt, nhưng cho tới giờ phút này, chúng còn chưa ra tay.
Mà đối diện chúng, phía sau đám Sâm Chu, một Liệp Ma Đoàn to lớn toàn thân xanh ngọc, sau lưng có ba sợi chỉ vàng yên lặng chờ đợi. Thân thể nó lộ khỏi đầm lầy vượt qua mười mét, đứng thẳng tắp. Chẳng qua ngẫu nhiên nhìn Trụ Ma Thần sau lưng An Độ Mã Lý thì ánh mắt lấp lóe.
Vua Sâm Chu! Đây chính là chúa tể chân chính của Thâm Uyên đầm lầy, ma thú cấp mười, Vua Sâm Chu.
Tuy Vua Cứ Kình chính là một trong các chúa tể của Vực Tử Vong, nhưng so với Vua Sâm Chu thì chúng nó bị yếu ở chỗ tập tính địa vực. Vua Cứ Kình sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi sinh sống. Cho nên phạm vi nó cai quản không lớn, chỉ cần Vua Sâm Chu không xâm nhập lãnh địa của nó thì đương nhiên bình an vô sự. Sâm Chu thì không giống vậy. Chúng chúa tể bộ phận lớn vùng đầm lầy này, nơi có nước bùn đầm lầy là gần như đều có bóng dáng chúng nó. Chỉ cần không gặp phải Cứ Kình hoặc thiên địch khác, trong đầm lầy này chúng nó có thể nói là đi ngang.
Ánh mắt hung dữ của An Độ Mã Lý càng biến dữ tợn, vì đối phó đám Sâm Chu, gã đã trả cái giá lớn.
Lúc mới đầu phát hiện bên này có kho báu, chính là một mình nó. An Độ Mã Lý vẫn luôn biết trong Thâm Uyên đầm lầy sinh tồn Sâm Chu. Cùng là loài rắn, đương nhiên nó biết Sâm Chu sẽ rất bổ cho mình, vậy nên từng vào săn lén. Một lần tình cờ, nó kinh ngạc phát hiện tộc Sâm Chu dường như đang bảo vệ thứ gì ở đây. Kết quả là An Độ Mã Lý nổi lên tò mò, tìm cách lẻn vào xem. Thế là gã và Vua Sâm Chu lần đầu tiên đánh nhau.
Sâm Chu bình thường tuy không phải đối thủ của An Độ Mã Lý, nhưng Vua Sâm Chu là ma thú cấp mười, tương đương với cường giả cấp chín, nơi này lại là sân nhà của nó. Trận đại chiến đó An Độ Mã Lý thua thảm, thậm chí suýt mất mạng. Nếu không phải dựa vào một số thủ đoạn đặc biệt của ma thần, nó thậm chí không thể chạy trốn.
Điều này chẳng những bị An Độ Mã Lý coi là sỉ nhục lớn, càng khiến gã thêm tò mò kho báu Sâm Chu canh giữ. Bên trong nhất định có thứ tốt, An Độ Mã Lý thầm kết luận.
Trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, gã đứng hạng cuối cùng, thực lực đạt tới đỉnh cấp tám rồi không có cách nào tiến thêm một bước. Dù ai đứng hàng cuối cùng đều không cam lòng, có cơ hội tốt như vậy, lẽ tất nhiên An Độ Mã Lý không muốn bỏ qua. Lỡ đâu có thứ gì đó giúp mình tăng tu vi lên đến cấp chín, như vậy thứ hạng của mình trong ma thần sẽ lên như diều gặp gió. Đừng quên, An Độ Mã Lý có được một chủng tộc riêng! Địa vị của nó thậm chí cao hơn các ma thần đứng hạng sau sáu mươi.
Cho nên, An Độ Mã Lý trở về dưỡng thương rồi mang theo đám thuộc hạ tinh anh hùng hổ quay trở lại Thâm Uyên đầm lầy.
Chẳng qua, lần này gã không may lắm, vận khí cực kém trải qua cái hồ nhỏ Cứ Kình sinh hoạt. Kết quả có thể nghĩ. Vua Cứ Kình đích thân ra tay, lần nữa trọng thương An Độ Mã Lý. Gã mang theo thuộc hạ tinh anh đều trở thành chất dinh dưỡng cho hồ nhỏ.
Đả kích trầm trọng này khiến An Độ Mã Lý nghỉ ngơi suốt ba tháng thì vết thương mới hồi phục. Sự khủng bố của Vua Cứ Kình đối với gã mà nói càng vượt qua Vua Sâm Chu. Nếu không phải có năng lực bảo vệ đặc biệt của Trụ Ma Thần, chỉ sợ gã đã chết hai lần.
An Độ Mã Lý dù sao là ma thần, liên tiếp hai lần bị đả kích, rút kinh nghiệm xương máu rồi cẩn thận tiến hành kế hoạch. Gã hơn mười lần tiến vào Thâm Uyên đầm lầy, nhưng không xâm nhập sâu hơn, cẩn thận tra xét tình huống vùng đầm lầy này. Mấy lần trải qua nguy hiểm, nhưng rốt cuộc gã đã nắm được bảy tám phần tình huống Vực Tử Vong. Sau khi có tin tưởng, An Độ Mã Lý mới lần nữa triệu tập số lớn quân tinh anh, lần này mang theo cả Mỹ Đô Toa lẫn bản mệnh Trụ Ma Thần của gã. Cần một đòn thành công.
Không có Trụ Ma Thần bên cạnh, ma thần không khác gì cường giả cùng đẳng cấp bình thường. Có Trụ Ma Thần thì hoàn toàn khác. Trụ Ma Thần chẳng những tăng phúc cho ma thần, cũng có thể tăng phúc cho tộc nhân trên diện rộng. Hơn nữa Trụ Ma Thần đối với ma thần mà nói, chính là gần như lệnh bài miễn tử. Chiến đấu có Trụ Ma Thần chống lưng, ma thần gần như có thể phát huy thực lực một trăm năm mươi phần.
Mặc dù Trụ Ma Thần của An Độ Mã Lý đứng ở vị trí cuối cùng trong bảy mươi hai cây, nhưng cũng tương đương với trang bị cấp sử thi. Đây cũng là vì sao Vua Sâm Chu thực lực rõ ràng mạnh hơn gã mà lại sợ ném chuột vỡ đồ. Trụ Ma Thần cho nó cảm giác áp bách cực lớn.
Xà Ma Thần An Độ Mã Lý một chút đều không vội vàng ra tay. Gã gần trước tiên gạt bỏ vây cánh của Vua SâT Chu. Gã chịu đựng lâu như vậy, chính là chờ đợi cơ hội này. Còn về Vua Cứ Kình, gã tạm thời không dám khiêu chiến. thuộc hạ của Vua Cứ Kình quá nhiều, hơn nữa lực công kích cực mạnh.
Số lượng Sâm Chu tuy không ít nhưng không quần tụ, chia ra ở các đầm lầy. Coi như là Vua Sâm Chu cũng không thể bỗng chốc triệu tập nhiều tộc nhân để chiến đấu.
Ngay lúc hai bên kịch chiến tiến vào gay cấn, thì một bóng dáng xanh lặng lẽ xuất hiện ở cạnh chiến trường.
An Độ Mã Lý rất cẩn thận, lần này gã mang đại quân xâm nhập vào Thâm Uyên đầm lầy, quyết định xong ngay một lần, sau dám sơ xuất được? Có thể nói, tinh anh Xà Ma ở đây đã vượt qua một nửa số lượng cả tộc gã. Bởi vậy, bên ngoài gã bố trí mười mấy Xà Ma làm trinh sát, một khi có ma thú cường đại nào trong đầm lầy tiếp cận chiến trường thì có thể kịp thời cảnh báo.
Chẳng qua ngay lúc này, từng Xà Ma trinh sát lặng lẽ chết đi.
Ở bên ngoài, bọn chúng không thể nhận được Trụ Ma Thần trợ giúp, huống chi đối thủ của chúng mạnh như vậy.
Một Xà Ma quấn trên ngọn cây cảnh giác quan sát xung quanh, đôi mắt nhỏ không ngừng xoay tròn liếc nhìn. Trên người nó tản ra nhàn nhạt linh lực đen đẩy đi khói độc trong đầm lầy. Kỳ thực phạm vi nó có thể nhìn thấy không lớn, đa số là dựa vào cảm giác để tra xét. Khứu giác loài rắn rất nhạy, đây cũng chính là cảm giác mạnh nhất của chúng.
Đột nhiên nó cảm giác không khí trên đầu hơi lạnh, Xà Ma vội vàng hít sâu, nhưng không phát hiện mùi vị bất cứ sinh vật nào. Đang lúc nó nghi hoặc thì sự lạnh lẽo đã thấm tận xương.
Một luồng sáng xanh nhập vào từ đỉnh đầu, một quang mang xanh khác trực tiếp cắt đứt cổ họng nó, không phát ra một chút tiếng động, Xà Ma đã chậm rãi mềm nhũn trên cây.
Bóng xanh hơi tạm ngừng, lại lần nữa ẩn vào sương mù. Sương mù dày đặc trở thành chỗ núp tốt nhất của nó. Dù cho khoảng mấy chục mét có một Xà Ma khác, cũng bởi vì tầm mắt bị cản trở mà không thấy tình hình bên này.
Không đến mười phút, Xà Ma phụ trách trinh sát bên ngoài đã bị diệt trừ không còn một mảnh. Khi bóng dáng xanh quay lại bên cạnh Long Hạo Thần thì chẳng qua trên người tỏa ra quang mang nhạt hơn chút mà thôi.
Long Hạo Thần từ từ khép mắt, thả lỏng tinh thần bởi vì tập trung cao độ mà mỏi mệt.
Trong cảm giác của hắn, Trụ Ma Thần của Xà Ma Thần An Độ Mã Lý chính là một vật có năng lượng lớn. Tinh thần trầm tĩnh lại, cảm giác cũng đặc biệt rõ ràng. Cho nên không để Thánh Vệ số mười đánh lén Xà Ma đang chiến đấu là vì không muốn đánh rắn động cỏ.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, đây không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Chốc lát sau, Long Hạo Thần lại mở mắt ra, hiện tại đã không phải vấn đề tìm kho báu mà là làm sao hoàn thành mục tiêu lần này.
“Anh Nhi, ta đưa cô trở lại, cô nói tình huống bên này cho mọi người, để họ chuẩn bị sẵn sàng giết giặc. Tự ta sẽ thu lại hơi thở, một mình tìm kiếm một phen. Đợi đúng thời cơ, chúng ta sẽ ra tay.”
Xà Ma Thần An Độ Mã Lý dẫn theo đại quân Xà Ma tộc cùng ma thú đầm lầy đại chiến, đối với Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất mà nói tuyệt đối là cơ hội tốt khó gặp! Tuy Long Hạo Thần rất cẩn thận, nhưng gặp phải cơ hội như vậy nếu bỏ qua, thì hắn không có tư cách làm đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn.
Hai Thánh Vệ đều bị Long Hạo Thần thu trở về Giai Điệu Vĩnh Hằng tĩnh dưỡng. Trần Anh Nhi và Mạch Đâu thì bị đưa về tháp Vĩnh Hằng. Long Hạo Thần một chút cũng không gấp gáp, ngưng thần tĩnh khí hồi phục lại tinh thần lực tiêu hao xong mới đứng dậy, thu lại quang mang linh lực toàn thân tản ra, tới gần ngoài bìa chiến trường.
Lúc này hắn như con báo săn giữ sức, ẩn giấu sức bật nhưng tràn ngập lực lượng bùng nổ.
Thù hận với ma tộc khiến ánh mắt hắn lạnh lẽo. Sắp đối diện một trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần của ma tộc, giờ phút này trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh mình và Thải Nhi bị đám Trừ Liệp Ma bao vây.
Môi bất giác mím chặt, trong lòng có loại cảm giác khó thể hình dung đang lan tràn. Cho dù lúc này Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán không ở trong lòng bàn tay hắn, thì từ người hắn vẫn tràn ra kiếm ý nồng đậm. Dù là chính Long Hạo Thần cũng hơi khó kiềm chế kiếm ý này.
May mắn là tuy kiếm ý nồng, nhưng chỉ dâng lên quanh người hắn, ngưng mà không tán.
Long Hạo Thần khép lại hai mắt. Mắt là cửa sổ tâm hồn. hắn sợ giây phút trông thấy Xà Ma Thần, sẽ kiềm không được chiến ý và sát khí.
Ngay cả hắn cũng không ngờ, lần nữa gặp phải cường giả ma tộc, tâm tình của mình bị ảnh hưởng lớn đến vậy.
Trên thực tế, loại trạng thái như hắn là bởi vì tâm tình áp lực quá lớn mới như thế. Sau khi Thải Nhi mất trí nhớ, trong lòng Long Hạo Thần nôn nóng có thể nghĩ. Thống khổ hắn thừa nhận chỉ mình hắn mới biết rõ. Vì chăm sóc Thải Nhi, hắn chỉ có thể giấu đi sự đau đớn tận tim can này vào đáy lòng, nuốt nước mắt vào bụng. Mỗi ngày hắn cứng rắn đeo lên mặt nạ cười an ủi Thải Nhi, giúp nàng hồi phục ký ức.
Mấy ngày nay, Thải Nhi đã ổn định tình trạng, nhưng đau khổ trong lòng Long Hạo Thần lại là từng ngày sâu thêm. Hắn cỡ nào hy vọng kiếm trở lại Thải Nhi cùng mình yêu nhau đậm sâu! Hắn hối hận, hơn nữa vô cùng thống khổ. Nếu lúc đó chính mình có thể kiên định hơn, ép bộc Thiên Kình không phát động trận chiến đó, có lẽ tất cả sẽ không xảy ra như vậy. Nội tâm hắn tự trách, sao người khác trông thấy được?
Giờ khắc này, tuy hắn sắp đối mặt không phải thủ phạm dẫn đến Thải Nhi mất trí nhớ, nhưng cũng là kẻ địch ma tộc cường đại. Cảm xúc kiềm nén trong lòng hắn bỗng chốc tựa như suối phun, lại thêm mấy ngày nay hắn dẫn lĩnh ngộ sâu về kiếm ý, bỗng chốc dung hợp cảm xúc và kiếm ý thành một thể, cho nên mới sinh ra trạng thái như vậy.
Không cần nghi ngờ, Long Hạo Thần ở trạng thái này tuyệt đối đáng sợ, thậm chí là khủng bố. Nhưng cùng lúc đó, hắn ở trạng thái này nếu không thể phát tiết, vậy sẽ đả kích rất lớn đến tâm tình của hắn. Điều này không liên quan đến thực lực, hoàn toàn là do nguyên nhân tâm lý.
Lặng lẽ tiếp cận chiến trường, Long Hạo Thần ẩn núp thân hình trong khói độc. Rốt cuộc hắn vẫn là có lực khống chế rất mạnh, sau thời gian ngắn ngủi nhắm mắt ngưng thần, đã miễn cưỡng khống chế được dao động cảm xúc.
Chậm rãi mở mắt ra, từ ngoài rìa chiến trường nhìn vào trong, đập vào mắt hắn đầu tiên là Trụ Ma Thần to lớn. Không sai, đây nhất định là Trụ Ma Thần.
Long Hạo Thần đã từng không chỉ một lần trông thấy gốc của người thống trị cao nhất bảy mươi hai vị ma tộc. Đặc biệt là Trụ Ma Thần của Ma Thần Hoàng đem đến rung động rất lớn cho Long Hạo Thần. Cho nên giờ vừa thấy hắn liền nhận ra ngay.
Nhưng mà ánh mắt hắn không nhìn hướng An Độ Mã Lý, bởi vì hắn sợ cảm xúc dao động sẽ bị An Độ Mã Lý cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Trầm tĩnh tâm thần, Long Hạo Thần chăm chú nhìn biến hóa trên chiến trường.
Lúc này, thế công của Xà Ma tộc biến ngày càng mãnh liệt. Sâm Chu đang liên tục lùi lại. Đám Sâm Chu thân hình to lớn tuy lực phòng ngự cực mạnh, sức lực càng lớn kinh khủng, nhưng một người khó địch lại cả nhóm, một hổ đánh không lại bầy sói. Tổng cộng không đến hai mươi Sâm Chu, lúc này mỗi cái trên mình tràn đầy vết thương, không ngừng thu lại phòng tuyến. Thân hình bị thương dần co rụt trong đầm lầy, chỉ lộ ra nửa thân thể cùng Xà Ma chiến đấu.
Thân thể của Xà Ma khiến chúng không bị địa hình của đầm lầy ảnh hưởng, tiến lùi có trật tự. Thế công tựa như sóng triều không ngừng thúc đẩy hắc ám linh lực đến trình độ cao nhất. Thường thường ba đến năm tên Xà Ma công kích một lần là có thể để lại một vết thương sâu trên người một Sâm Chu.
Miệng Vua Sâm Chu bắt đầu phát ra tiếng gào trầm thấp, dường như đang thúc hối tộc nhân mình. Cùng lúc đó, thân thể khổng lồ của nó bắt đầu bất an ngọ nguậy, hiển nhiên là để tùy thời bộc phát công kích.
Xem ra tình hình của Sâm Chu không tốt lắm, tiếp tục như vậy, chỉ sợ Vua Sâm Chu sẽ ra tay. Mà Xà Ma Thần như hổ rình mồi đương nhiên không cho nó chen vào trận đại chiến hai bên đánh nhau. Có Trụ Ma Thần chấn nhiếp, dường như trận chiến tranh này không có gì bất ngờ nữa.
Long Hạo Thần thầm cảm thán, quả nhiên đến sớm không bằng đúng dịp! Thời cơ này đối với mình thật là quá có lợi.
Chẳng quá nên tìm cách giúp Sâm Chu một phen, kết quả tốt nhất là hai bên lưỡng bại câu thương.
Hơn nữa không thể để Xà Ma Thần chạy mất.
Long Hạo Thần vẫn không vội hành động. Ngay lúc này, yên lặng theo dõi biến đổi mới là lựa chọn tốt nhất. Huống chi, trong lòng hắn chưa có kế hoạch hoàn chỉnh. Đồng thời, hắn đang quan sát vị trí Vua Sâm Chu ở, có thể mơ hồ thấy, sau lưng Vua Sâm Chu dường như có huyệt động u tối. Huyệt động này rất kỳ quái, xung quanh đều là cây thô to, dường như cả huyệt động đều ở sự bảo vệ của cây kéo dài xuống đất. Long Hạo Thần trông thấy nó là do Vua Sâm Chu ngọ nguậy thân thể mới xem đến một chút.
“Grao!!!” Một tiếng gầm thê lương phát ra từ miệng Vua Sâm Chu.
Vị vua Thâm Uyên đầm lầy này hiển nhiên có chút mất kiên nhẫn. Bị kẻ địch xâm nhập sào huyệt, hơn nữa giết chóc con dân của chính mình, nó giận dữ có thể nghĩ. Cho dù e ngại Trụ Ma Thần nhiều hơn nữa, khi đối phương uy hiếp đến sự sống của mình, nó không thể không chiến đấu.
Tiếng rống của Vua Sâm Chu mang đến hiệu quả tức thì. Tất cả Sâm Chu đột nhiên tạm dừng, ngay sau đó, từng đoàn quang mang xanh Long Hạo Thần rất quen thuộc bỗng phun ra, đánh hướng Xà Ma Thần.
Lần này động tác của Sâm Chu chỉnh tề có trật tự, cho nên Xà Ma Thần An Độ Mã Lý không kịp điều khiển thuộc hạ của mình.
Trong tiếng gầm kịch liệt, hơn năm mươi Xà Ma phía trước nhất chớp mắt bị đánh bay, thân thể ở trên không trung biến thành mảnh vụn, máu rơi đầy trong đầm lầy. Hơn mười Sâm Chu lúc bắn ra nội đan thì đột nhiên nhảy lên, ngang nhiên đụng vào bầy địch, dùng sức mạnh siêu đẳng của mình đẩy lui Xà Ma, tự nuốt trở lại nội đan, sau đó từng cái chui vào đầm lầy biến mất không thấy.
Đột nhiên gặp phải đả kích lớn như vậy, Xà Ma Thần An Độ Mã Lý có chút mất kiềm chế. Đây đều là thuộc hạ tinh anh của gã, chết một cái là yếu một phần. Loại Xà Ma cấp năm, sáu này không phải dễ dàng bồi dưỡng ra, sao gã không đau lòng cho được?
Một tiếng thét chói tai phát ra từ miệng An Độ Mã Lý. Bốn nữ rắn Mỹ Đô Toa đứng bên cạnh gã cùng làm ra một động tác, mở to mắt.
Bốn nữ rắn cùng trợn mắt, Long Hạo Thần ở phía xa gần như bản năng nhắm mắt lại. Khi hắn cảm thụ nguy hiểm biến mất, lần nữa mở mắt ra thì chợt hít ngum khí lạnh.
Đám Sâm Chu vừa mới phát động đòn tấn công mạnh mẽ, đang định trốn vào đầm lầy có ba con không kịp hoàn toàn núp vào trong, lúc này nửa người trên của chúng ngưng ở mặt trên đầm lầy, thậm chí ngay cả đầm lầy xung quanh người chúng cũng đông lại.
Hóa đá. Đây là năng lực thiên phú của Mỹ Đô Toa, cũng là một năng lực đáng sợ của Xà Ma tộc. Cho dù là Xà Ma Thần An Độ Mã Lý cũng không thể khống chế kỹ năng này, đây là thuộc về riêng Mỹ Đô Toa.
Đám Xà Ma dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Ba Sâm Chu bị hóa đá chớp mắt bị chúng tấn công thành mảnh vụn, mắt thấy đã không thể sống sót.
Bị tấn công còn có Vua Sâm Chu. Bốn Mỹ Đô Toa thì ba cái tấn công Sâm Chu, trong đó một cái dáng người cao nhất thì tìm đến Vua Sâm Chu, mục đích rất đơn giản, không để vua của Sâm Chu chen vào.