[Dịch] Thánh Đường
Nhìn thoáng qua Dương Dĩnh, Vương Mãnh bỗng nhiên vỗ đầu: “Rất xin lỗi, sư tỷ quên lời đề nghị vừa rồi của ta đi, nhất thời não ta hơi nóng…”
Hắn cũng suy nghĩ một phen, muốn tìm một người đủ ưu tú, khiến cho Điềm Nhi tự động buông tha cho. DƯƠNG DĨNH tự nhiên là đủ trăm phần trăm, nhưng người ta là thánh đường đệ nhất mỹ nữ, cho dù là giả cũng ảnh hưởng tới danh dự. Hắn và Trương mập mạp căn bản suốt ngày tinh thần ‘ta là lưu manh, ta sợ ai chứ’ nhiều năm rồi. Nhưng không có nghĩa ai cũng phải như vậy, xem ra vẫn phải cần Hồ Tĩnh trợ giúp rồi.
“Có thể!” Dương Dĩnh trả lời làm cho Vương Mãnh hơi bất ngờ: “Ta tin tưởng ngươi, tuy nhiên ta cũng có yêu cầu quá đáng. Ngươi phải giúp ta hoàn thiện Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền kiếm pháp, ước định này của chúng ta tới đại hội thì chấm dứt, như thế nào?”
DƯƠNG DĨNH lẳng lặng nói.
“Không thành vấn đề.” Vương Mãnh mỉm cười, rất thản nhiên, Dương Dĩnh xem như giúp hắn một đại ân rồi, có nàng trợ giúp, Điềm Nhi sẽ rất nhanh từ bỏ hắn.
“Ta tin tưởng ngươi, ba ngày sau ta tới tìm người.” Nói xong, Dương Dĩnh ngự kiếm rời đi, lưu lại Vương Mãnh ngẩn người một chỗ.
…thực dứt khoát nha!
Giải quyết xong một chuyện, tâm tình Vương Mãnh rất tốt, lại trở lại vấn đề đan dược của hắn. Kim Tê Tiểu Ngốc thì đang phơi nắng ở cửa, tuy nhiên nó rất tự giác cách xa cái cửa ra một chút, trời mới biết khi nào lại nổ tung.
Đây là một ngày bình thường, các đệ tử phân đường rời giường theo lệ thường. Bình thường là tự thôi miên mình một chút, lão tử là thiên hạ vô địch, lão tử nhất định sẽ rất trâu bò, lão tử nhất định thê thiếp thành đàn, thành đôi với một người đẹp trai…đương nhiên phía sau là ý tưởng của các muội tử.
Nhưng một ngày bình thường lại xảy ra một chuyện không bình thường nhất.
Hoành Sơn Phong, một bóng người cao lớn giơ Trảm Mã Đao trong tay lên. Phía sau là một chữ “Uy” thật lớn, Đường Uy mỗi ngày đều dậy sớm nhất Hoành Sơn Đường. Hắn cố gắng là người khác không thể nhìn thấy, hắn mới là người tin tưởng chỉ cần cố gắng sẽ trở thành vương giả.
Hổ Ưng tín sứ, vừa thấy nhan sắc đã biết là của Trương Lương.
Đường Uy tháo phù lục xuống, loại mật tín phù này có ước định đặc thù. Đây là Trương Lương chuẩn bị cho các đại sư huynh đại sư tỷ chín phân đường, độc nhất vô nhị, tư liệu trực tiếp.
Trương Lương rất biết làm người, hắn biết rõ, hắn có cuồng thế nào cũng không thể khiến cho đám đại sư huynh này khó chịu được.
Mà trên thực tế bởi vì một chút sách lược của hắn. Thậm chí Đường Uy đối với hắn đều có chút không hài lòng.
Nhưng khi nhận được mật tín phù lục, Đường Uy không ngờ làm rơi Trảm Mã Đao xuống đất. Việc này làm cho đám người Thân Đồ từ đằng sau hoảng sợ, bọn họ đi theo Đường Uy nhiều năm nay, đây là một người có thể vừa cười vừa chết đứng, chuyện gì có thể làm cho hắn thất thố như vậy.
Nhưng đám người Thân Đồ không dám tới gần, bọn họ rất rõ lúc này Đường Uy nóng tính thế nào.
Nhưng Đường Uy không ngờ lộ ra nụ cười khổ, thậm chí mang theo một loại tư vị không nên lời: “DƯƠNG DĨNH chọn Vương Mãnh.”
Đám người Thân Đồ cũng nhất thời hóa đá, nếu không phải Đường Uy, bọn họ khẳng định lỗ tai mình có phải xảy ra vấn đề hay không.
Vương Mãnh Dương Dĩnh? Là một đôi? Bông hoa nhài cắm bãi *** trâu phiên bản thế giới Tiểu Thiên sao?
Tin tức tới Bách Thảo Đường, Kiều Thiên vừa mới uống bát canh nấm linh chi đột nhiên văng cả ra mặt đệ tử thủ hạ, chỉ tuôn được ra hai chữ. “ĐM!”
Cổ Tự Đạo đang chải chuốt bộ lông lôi thú mà hắn âu yếu, đây là thói quen thường ngày của hắn. Đệ tử Ngự Thú Đường đều coi linh thú như một sinh mệnh khác, nhưng tin tức này vừa tới hắn không ngờ túm mất một nắm lông, khiến cho lôi thú đau tới mức nhảy dựng lên.
Cổ Tự Đạo vẻ mặt vẫn ngơ ngác nhìn mật tín phù lục “là thật sao?”
Hỏa Vân Đường Tống Chung phản ứng hơi tốt một chút, bởi vì Tống Chung cho rằng tình yêu nam nữ sẽ không ảnh hưởng tới tu hành. Nhưng cho dù hắn là người hơi khó chịu khi gần nữ sắc thì cũng không thể vui vẻ được.
Tin tức này rơi vào Linh Ẩn Đường, Minh Nhân cười cười nói tin tức này cho Lý Thiên Nhất. Lý Thiên Nhất cũng không dừng luyện kiếm, chỉ nói hai chữ “Rất tốt.”
Minh Nhân cười ha ha “Chỉ sợ người là người duy nhất Thánh Đường nói hai chữ này. Những người khác chỉ sợ hận không thể chụp chết Vương Mãnh.”
Lý Thiên Nhất không thèm để ý nói: “Nếu hắn để ý Dương Dĩnh, thì đó là phúc khí của nàng.”
Lý Thiên Nhất mặc kệ loại chuyện vớ vẩn này, tiếp tục luyện liếm. Hắn chỉ hi vọng Vương Mãnh đừng xem nhẹ tu hành, nếu không hắn sẽ thất vọng.
Nhìn lý thiên nhất chuyên tâm, Minh Nhân cũng rất vui mừng, cũng thật cao hứng. Thế giới này không có chuyện gì có thể ảnh hưởng tới trái tim tu hành của Lý Thiên Nhất. Chuyện này hắn đã nói qua với sư phụ, Lý Thiên Nhất từ khi sinh ra một chút mệnh ngân, cũng chưa từng chăm chú vào việc gì. Cho dù là Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm hắn cũng không chút tích cực đã hoàn thành rồi.
Như vậy thì Lý Thiên Nhất mạnh mẽ thế nào? Hắn rất chờ mong.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Minh Nhân thật có chút lo lắng cho Vương Mãnh. Hắn chọc giận vương giả chân chính, nhưng dường như lại đang thả lỏng mình.
Lương Nguyên không nhận được tin tức, hắn dùng đan dược, bế quan chưa ra. Đây là ưu thế chỉ Tiên Nguyên đường mới có. Hắn không tiếc hết thảy để đột phá tầng hai mươi. Thậm chí càng mạnh hơn, hắn nhất định phải cho mọi người biết, là hắn có thể đánh bại Lý Thiên Nhất, nhất định phải rửa lại mối nhục này.
Nhân vật số 2 của Tiên Nguyên Đường vừa nhận được tin tức, tùy tay phảy một cái xé ra làm đôi. Hắn và Lương Nguyên đồng thời thảm bại dưới tay Lý Thiên Nhất, đây là sỉ nhục lớn nhất trong mười năm gần đây của Tiên Nguyên Đường. Nhất là hắn biết, đại sư huynh vì hắn mới chịu nhục, hiện tại từ trên xuống dưới Tiên Nguyên Đường đang phải cúi đầu làm người. Toàn bộ đệ tử phân đường bởi vì hai người bọn họ mà bị chỉ chỉ trỏ trỏ. Bọn họ nhất định phải rửa nhục, bất luận kẻ nào hay chuyện nào cũng không được quấy nhiễu tu hành của đại sư huynh. Cho dù là chuyện của Dương Dĩnh cũng không thể được.
Nam nhân chỉ có đứng vững mới nghĩ tới chuyện mình muốn.
Tin tức này biến thành tro bụi trong tay Ninh Chí Viễn. Thánh Đường đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Chỉ có điều không biết có ý gì, không người nào biết được.
Có một người lại nghĩ rất khó khăn, cho dù là đánh vỡ đầu Triệu Quảng cũng không nghĩ ra được. Thế giới này từ lúc nào trở lên không có nguyên tắc như vậy. Vương Mãnh, Vương Mãnh, cái tên này, không ngờ có thể đoạt được Dương Dĩnh, đây là một nữ nhân mà hắn chỉ có thể ngước nhìn.
Trong nháy mắt, hắn thậm chí nghĩ muốn rời khỏi cái nơi không có đạo lý này!
Đại khái không có tin tức nào có thể truyền nhanh hơn tin này. Chỉ vừa tới chính ngọ, toàn bộ các phân đường đã trở nên điên cuồng.
Lại Vương Mãnh, lại là Vương Mãnh, tiểu tử này cũng ầm ĩ con mẹ nó quá cơ. Vừa mới đại náo nghiêng trời lệch đất ở hội Bách Bảo Đường xong, lúc này mới yên tĩnh được mấy tháng, lại bắt đầu nổi lên rồi. Hơn nữa lại làm cho ngươi ta sinh ra kích động muốn bóp chết hắn.
Trương mập mạp vừa mới bị Vạn Tĩnh giáo huấn xuống, vất vả lắm mới nghỉ ngơi được trong chốc lát. Hắn đang ngủ, mơ thấy mình thần công đại thành, khiến Vạn Tĩnh phải khen ngợi hắn, đột nhiên lỗ tai bị kéo lên, mở to mắt nhìn thấy một thân thể đầy đặn.
“Mi mi, cho ta ngủ thêm chút nữa đi.”
“Mập mạp chết tiệt này, đứng dậy cho ta, khai báo cho ta biết, đây là có chuyện gì?”
Một cái phù lục ghi chép ném xuống trước mặt Trương Tiểu Giang, Trương Tiểu Giang đang trong mơ hồ vội nói: “Mi mi, không liên quan tới ta, ta không cùng Vương Mãnh đi nhìn lén muội tử hàng xóm tắm rửa mà, a, là hắn kéo ta đi!”
“Mập mạp chết tiệt, ai quản việc xấu hổ này của ngươi. Ta hỏi ngươi, Vương Mãnh và Dương Dĩnh tới tột cùng là có chuyện gì?”
“Ai?” Vừa nghe thấy mỹ nữ, mập mạp lập tức tỉnh giấc, thức ăn ngon và mỹ nữ đều là linh dược cho mập mạp tỉnh lại.
Khi nhìn thấy nội dung trên phù lục, mập mạp tròng mắt lập tức bắn ra, trực tiếp nhảy xuống khỏi giường: “Mãnh ca, ngươi thật là thần tượng của ta!”
Tuy nhiên mập mạp còn chưa kịp đắc ý lâu, đã bị Liễu Mi thu lại: “Ta biết hai huynh đệ các ngươi cùng một loại người mà, ăn cây táo rào cây sung. Vương Mãnh khi nào thì thông đồng với Dương Dĩnh, Điềm Điềm phải làm sao bây giờ!”
“Đau đau đau, Mi Mi, nhẹ một chút, nàng chẳng lẽ không biết, ta chỉ có nói miệng vậy thôi. Ôi, ta sớm nói ra rồi là tầm mắt của Mãnh ca rất cao. Hắn chỉ có tình nghĩa sư huynh muội với Điềm Nhi, không hề đề cập tới tình yêu nam nữ, nàng lại không tin.”
Trương mập mạp vẻ mặt vô tội nói.
Liễu Mi hung hăng nhéo hắn, cũng không kìm nổi tức giận, chà chà chân nói: “Vương Mãnh khốn khiếp có cái gì mà tốt chứ, các nàng làm sao vậy!”
Trương mập mạp rất đắc ý nói: “Ta đã sớm nói, Mãnh ca phát xạ rất rộng, nàng bởi vì là có ta, người duy nhất có thể ngăn cản được sát khí của Mãnh ca trên thế giới này.”
“Ngươi lăn đi, hừ, Điềm Nhi nếu có chuyện gì, ta không để yên cho các ngươi đâu.”
Liễu Mi tức giận, nhưng dù tức giận nàng cũng biết chuyện tình yêu là không thể miễn cưỡng.
“Mi Mi, đừng nóng giận, chuyện này phải xem duyên phận. Chúng ta dùng hết khả năng khuyên bảo nàng một chút. Kỳ thực như vậy cũng là chuyện tốt, đỡ phải lún sâu hơn nữa. Hơn nữa ta cảm thấy Mã sư tỷ chỉ là có thiện cảm mông lung với Mãnh ca thôi.”
Trương mập mạp nghiêm túc nói.
Mỗi khi tới thời điểm, Liễu Mi sẽ là không bốc đồng: “Điềm Nhi là tỷ muội tốt của ta, nàng rất thiện lương, ta thực không đành lòng thấy nàng chịu khổ, ôi, vì sao lại là Dương Dĩnh chứ.”
Nếu nàng là nam nhân chỉ sợ cũng sẽ chọn Dương Dĩnh, đây là không thể ngăn cản.
Trương mập mạp cũng thực bất đắc dĩ, hắn chưa bao giờ hoài nghi Mãnh ca, đi tới nơi nào đều bá đạo cả. Chỉ có điều lần này quá là ngoan độc đi, hung hăng làm cho cái nhóm người tự cho mình siêu phàm ăn quả đắng. Cái gì gọi là trâu bò, mãnh ca nói cho các ngươi biết, đây là mãnh, đây là trâu bò đấy!
…. Người trâu bò nhất…
Tiểu Ngốc đang nhai linh cốc của mình, đây là chỗ tốt của việc nuôi linh thú, có thể tự cung tự cấp. Đương nhiên cũng chỉ có Vương Mãnh mới có thể thả nuôi như vậy. Tiểu Ngốc đánh ba cái hắt xì hiếm có, vẻ mặt mờ mịt, ai đang nghĩ tới nó vậy nha?
Bên ngoài, những cô gái Phi Phượng Đường đang ồn ào náo nhiệt.
Đại sư tỷ mắt cao hơn trán, sao lại lựa chọn Vương Mãnh chứ?
Vương Mãnh này có đặc điểm gì chứ, cơ sở không vững nền tảng nông, làm sao có thể so sánh với nhóm đại sư huynh. Không cần phải nói Ninh sư huynh, cho dù là Minh Nhân, Lương Nguyên đám người cũng không thể so sánh được rồi. Huống chi còn có kỳ tài ngút trời, xuất thân cao quý, Lý Thiên Nhất.
Dương Dĩnh một thân áo trắng, bên trong thư phòng ngưng thần suy nghĩ. Dường như hết thảy những lời bàn tán bên ngoài đều không quan hệ tới nàng vậy.
Nàng rất rõ ràng, chuyện này sẽ gây ra sóng to gió lớn thế nào. Thực ra đề nghị này của Vương Mãnh cũng khiến nàng hơi động tâm. Cho tới nay nàng vẫn hơi phiền lòng với dung mạo của nàng. Vương Mãnh đưa ra đề nghị này tương đối cho nàng an tâm tu hành. Nàng cần có cơ hội triển lãm thực lực chân chính của mình, mà không phải là dựa vào dung mạo.
Đạo tu hành, cùng tắc biến, biến tắc thông, rèn luyện tâm cảnh lại càng khó. Nàng muốn biết chính mình có thể làm được tới bước nào.
Du Vũ Tình, Thư Nhu, Vạn Phương Hoa, Cao Đan Đan bốn người ở ngoài thư phòng. Bốn người đã nói rất nhỏ, nhưng vẫn không thể kìm nổi chuyện cãi nhau kịch liệt.