[Dịch] Thánh Đường

Chương 143 : Đây mới là kết thúc của cao thủ.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Vài người các ngươi nếu nguyện ý bái làm môn hạ của ta, ta có thể tha cho các ngươi không chết, về sau là nhân vật phong vân thiên hạ!” “Ngươi không biết nhổ nước bọt ra mà ngắm lại bản thân mình sao?” An Đạo trong Linh Ẩn Tứ Hổ không kìm nổi mắng. “Ngươi giết sư đệ ta, hôm nay ngươi có mười cái mạng cũng không đủ bù!” Minh Nhân lạnh lùng nói. Vạn Cốt Chân Nhân chợt cười, sắc mặt lạnh lùng nói: “Một đám tiểu bối không biết trời cao đất rộng, cho dù trưởng lão các ngươi có tới đây, thì cũng chẳng làm gì được ta!” “Lên!” Minh Nhân quát khẽ một tiếng, năm người đồng thời ra tay, năm đạo kiếm quang đồng thời chém về phía Vạn Cốt Chân Nhân. Vạn Cốt Chân Nhân khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh, hai tay vung lên, nguyên lực mênh mông trực tiếp oanh ra ngoài, cản lại kiếm khí. “Nước cống cũng đòi sóng sánh với đại dương, không biết tự lượng sức mình!” Đối phó với trình độ này, hắn thậm chí không cần sử dụng pháp thuật. Nguyên lực tinh khiết cũng có ưu thế áp đảo rồi. Vạn Cốt Chân Nhân cũng là cố ý muốn hiển lộ sức mạnh của mình trước mặt ck. Nguyên lực mênh mông đè ép qua, Linh Ẩn tứ hổ rõ ràng cảm giác được động tác như cứng lại, tin tưởng là tốt, nhưng thực lực chênh lệch nhiều như vậy cũng lực bất tòng tâm. Minh Nhân thì đỡ hơn một chút, chỉ có điều ánh mắt càng thêm lợi hại. “Điềm Nhi, trước tiên đừng tới, muội đi cứu đám người Hồ Tĩnh đi.” Vương Mãnh nhỏ giọng nói, md lập tức gật đầu, nguyên lực mênh mông này ép cho nàng có chút khó thở. Tới thời điểm này rồi, thực lực chênh lệch liền hiện ra rất rõ. Lý Thiên Nhất gặp được áp lực như vậy, ngược lại hai mắt như thiêu đốt, ánh mắt hắn sáng dần lên, thật sự là sáng lên như đèn vậy. Minh Nhân trở nên càng trầm ổn nói: “An Đạo, các ngươi lui về sau bố trận!” “Vâng sư huynh!” “Thiên nhất, Vương sư đệ, ba người cũng ta sẽ hạ lão yêu quái này!” “Được, ta tới đầu!” Lý Thiên Nhất đã không chịu nổi nữa, Vạn Cốt Chân Nhân trong lòng sinh ra tức giận, những hậu sinh tiểu bối này thật đúng là không biết trời cao đất rộng. Nhưng hắn chỉ vừa suy nghĩ đã có một đạo kiếm khí lăng không đánh lại. … Một đoạn kiếm khí theo gió phiêu tán, nguyên lực của Lý Thiên Nhất so với linh ẩn tứ hổ thì yếu hơn một chút. Nhưng uy lực lại không thể so sánh nổi, nguyên lực 16 tầng trải qua mệnh ngân tổ hợp phức tạo, sinh ra lực sát thương mạnh mẽ, đây mới là tinh túy của kiếm pháp. Đây mới là kiếm tu, còn nhu những đệ tử Huyết Hồn Đường trực tiếp dùng nguyên lực oanh kích ra ngoài, còn không bằng thể tu. Xoạt xoạt. Từng đạo kiếm quang tạo lên những vệt hào quang sáng tối cắt ngang không gian chém về phía Vạn Cốt Chân Nhân. Lưu Hiểu trong lòng vừa sợ vừa giận, tên này mới bao nhiêu tuổi chứ, không ngờ đã lĩnh ngộ kiếm pháp tới tình trạng này rồi, nếu để cho hắn thời gian thì… “Đi tìm chết đi!” Tay áo dài vung lên, một đạo nguyên lực hùng hậu oanh ra ngoài, đồng thời trong ống tay áo một ngón tay màu đem thùi xuất hiện. “U Minh Quỷ Thủ!” Rầm rầm.. Kiếm khí hoàn toàn bị quỷ thủ ngăn trở. Đối mặt với nguyên lực màu đỏ đánh tới, Lý Thiên Nhất thân thể nghiêng sang một bên, cả người giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, hắn là một loại tồn tại gặp mạnh càng mạnh. Sát! Ly Hỏa Kiếm không tránh, kiếm quang tùy ý phóng ra, đồng thời Lý Thiên Nhất lấy nguyên lực toàn thân mình mà tung ra một kiếm kỹ bá đạo Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn. Trực tiếp xé rách nguyên lực đang đánh tới chính diện. Rầm… Lúc này Minh Nhân đã lên, vị này yên ổn đứng trước ba cao thủ Thanh Đường. Bình thường hắn luôn luôn cười ha hả, luôn làm người ta xem nhẹ thực lực của hắn. Minh Nhân là ai? Phù kiếm song tuyệt, đệ nhất nhân à. Lả tả bá… ba đạo phù lục oanh ra ngoài, trong đó hai đạo phù lục đánh tiên phong trước. Tay phải hắn huy kiếm chém ra, một đạo hào quang bảy màu, thẳng tới đối thủ. Rất nhiều môn phái không thích kiếm pháp phức tạp, nguyên lực của bọn họ phát ra chỉ là vài cái tổ hợp đơn giản liền hoàn thành. Tức là muốn theo đuổi cảnh giới cùng nguyên lực, bọn họ cho rằng tốn công sức ở kiếm pháp phức tạp còn không bằng nâng cao nguyên lực thì hơn. Kiếm pháp càng phức tạp, ra chiêu càng chậm, nhưng bọn họ đã quên là, quen tay hay việc. Cao thủ chân chính là tuyệt đối không thể đầu cơ trục lợi. Loại phù lục cấp thấp này không ảnh hưởng tới hành động của Lưu Hiểu, nhưng cũng khiến cho hắn khó chịu một chút. Mấu chốt nhất chính là tiểu bối này công kích không ngờ mang theo ý khống cục (khống chế cục diện), khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ lại khó chịu. U Minh Quỷ Thủ lại oanh ra. Rầm… Minh Nhân kiếm khí bị oanh tán, chính diện va chạm, Minh Nhân còn không phải đối thủ của lão quỷ tu luyện trăm năm như Lưu Hiểu này. U Minh Quỷ Thủ ôm lấy kiếm của Minh Nhân, Vạn Cốt Chân Nhân vừa định phát lực. Minh Nhân mạnh mẽ kéo thân mình của mình trở lại. Trong khoảnh khắc hắn đang chổng ngược trên không, tay trái một đạo bạo liệt hỏa phù oanh thẳng mặt Vạn Cốt Chân Nhân. Sử dụng kiếm pháp và sử dụng phù lục, mệnh ngân chuyển hoán là khác nhau, nếu mà sử dụng một thứ không thông thì đúng là chê cười rồi. Nhưng Minh Nhân là có thể làm được nhất tâm lưỡng dụng(1 lúc làm 2 việc), chuyển hoán tự nhiên. Rầm… Vạn Cốt Chân Nhân bị đánh trúng, tuy rằng không tới mức bị thương, nhưng trong lòng lại phát hỏa nha. Trong nháy mắt hai tay đồng thời xuất ra, hai U Minh Quỷ Thủ đồng thời chụp lấy Minh Nhân. Minh Nhân mượn lực rút kiếm chém ra, lại là một đạo kiếm trảm đánh tới. Vạn Cốt Chân Nhân dùng quỷ trảo ngăn trở, tiểu tử này tiếp cận 20 tầng rồi, rất khó quấn. “Tiếp ta một kiếm!” Đây là thanh âm của Vương Mãnh, Vạn Cốt Chân Nhân bụng đầy lửa giận, một tiểu tử mới 15 tầng, con mẹ nó còn cầm một thanh kiếm rách nát này, chẳng biết nhặt được ở đâu nữa. U Minh Quỷ Thủ chụp vào trán Vương Mãnh, hắn muốn bóp nát óc đối thủ ra. Vương Mãnh tốc độ cũng không nhanh, cứ như vậy vọt tới, Đoạn Thiên Nhai đột nhiên xoay người chém xuống. U Minh Quỷ Thủ rít gào tiêu tan, mà Vương Mãnh đã đi tới trước mặt Vạn Cốt Chân Nhân. Sát~~~ Đoạt Thiên Nhai kiếm bị bám theo một tầng màu đỏ kỳ quái, rồi đột nhiên ngọn lửa bốc lên, một kiếm hùng hậu chém thẳng tới Vạn Cốt Chân Nhân. Lưu Hiểu kinh hãi, vội vàng né tránh, nhưng chợt lóe lên lại phát hiện ra kiếm của Vương Mãnh lúc này mới tới. Con mẹ nó chứ, Vạn Cốt Chân Nhân thầm mắng một tiếng, phất tay chắn lại. …Huyết dịch phi kiếm. Đoạn Thiên Nhai trực tiếp chém vào bàn tay của Vạn Cốt Chân Nhân, máu màu đen sẫm bắn lên tung tóe. Rầm… Nguyên lực mênh mông dũng mãnh hướng tới Vương Mãnh, Vương Mãnh vẫn như cũ không lùi, bất động như núi. Đoạn Thiên Nhai liên trảm, cứng rắn bổ ra một đạo kiếm khí hùng hồn. Mà Lý Thiên Nhất cũng đã sớm chuẩn bị tốt Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm sát tới. Lý gia tuyệt học không ai có thể khinh thường được. Lưu Hiểu kinh hãi, thẳng thắn mà nói lấy trình độ của hắn căn bản không có tư cách kiến thức tuyệt học Lý gia. Không cần nói Lý Tu Văn, cho dù gặp phải trưởng lão Lý gia hắn cũng chỉ có chết mà thôi. Kiếm khí mênh mông phá trường không, dùng hoa lệ đã không đủ để hình dung nữa rồi. Một trận chiến với Vương Mãnh, Cửu thiên Ly Hỏa Kiếm của Lý Thiên Nhất lại có bước tiến bộ nhảy vọt, thu phóng càng thêm tự nhiên, càng thêm rét lạnh thấu xương. Huống chi Lý gia kiếm pháp chỉ có lúc giết người mới thể hiện ra lực lượng mạnh nhất. Trong nháy mắt bốn chích U Minh Quỷ Trảo được tung ra ngoài, ý đồ ngăn chặn lại kiếm khí. Nhưng cũng chỉ là do đến trễ một chút mà bị trảm nát, cũng là vì nguyên lực của Lý Thiên Nhất không đủ, không đủ để tách đôi kẻ thù. Lưu Hiểu hóa thành một màn sương đen, trong nháy mắt đã biến mất tăm mất tích. Kiếm khí bắn thủng vách tường, toàn bộ di tich vang lên tiếng cười hô hô của Lưu Hiểu. “Những tiểu bối vô tri các ngươi, không ngờ dám mạo phạm bản chân nhân, cho các ngươi nếm thử một chút lợi hại chân chính!” Ông… Toàn bộ không trung liền tối sầm xuống, khiến cho di tich u ám trở nên tối đen một mảnh. Trong mơ hồ lộ ra điểm màu đỏ, giống như cánh cửa địa ngục đang mở ra vậy, một cỗ khí ngược đã từ dưới dũng mãnh bốc lên. “Mọi người cẩn thận, nơi này là ma tu trận pháp!” “Tiểu tử, hơi có chút kiến thức, tuy nhiên đừng nói là các ngươi, cho dù là Thánh đường trưởng lão tới đây cũng chỉ có thể bị vây chết ở chỗ này…Ha…A!” Rầm… Nhất thời đại điện hiện ra bên trong bóng tối, thân hình Lưu Hiểu từ trong hư không rơi xuống. “Chu Khiêm, ngươi muốn chết sao?” Chu Khiêm bạo liệt hỏa phù muốn oanh vào trán Lưu Hiểu, nhưng kết quả chỉ làm cho hắn bị nổ bay ra. “Vạn Cốt Chân Nhân ngươi chết chắc rồi!” Đám người Hồ Tĩnh giúp đỡ hai sư muội Linh Ẩn Đường đi ra. Lưu Hiểu không phải không nghĩ tới Chu Khiêm dùng kế hoãn binh, chỉ có điều con mẹ nó tiểu tử này giả vờ cũng quá giống đi. “Chu Khiêm ngươi ăn Luyện Hồn Đan của ta, chỉ có ta mới có giải dược, ngươi có biết kết cục của việc không có giải dược không?” Lưu Hiểu kinh sợ, thế giới này làm sao lại có loại người ngu xuẩn tổn hại mình lợi người như vậy chứ. Người trong thiên hạ có chết sạch thì cũng liên quan quái gì tới mình, huống chi hắn rõ ràng cảm giác được người này đúng là có ý tứ với nữ nhân kia. Một công đôi việc là quá đẹp rồi, tại sao hắn lại lựa chọn cái chết chứ? Chu Khiêm khẽ mỉm cười: “Ta chẳng những sợ chết mà còn sợ đau, tuy nhiên ta sợ hơn là chết không ai chôn.” “Quái vật chết tiệt, ngươi cho là ai cũng giống như ngươi sao, chúng ta nhất định có biện pháp cứu Chu sư huynh!” Hồ Tĩnh nói. “A, ngươi sớm biết hắn giả vờ sao?” Liễu Mi hơi kinh ngạc nói. Hồ Tĩnh khẽ mỉm cười nói: “Đó là đương nhiên, nếu không ta không biết rõ địch nhân thế nào, sao lại ngu ngốc mà lộ ra sơ hở chứ.” “Các ngươi đã thương lượng trước rồi sao?” “Người thông minh không cần phải nói.” Chu Khiêm nói. Vạn Cốt Chân Nhân lắc đầu: “Tiểu tử, ta vốn tưởng rằng ngươi là người thông minh, xem ra còn ngu xuẩn hơn ta tưởng. Lúc ngươi cả người bị thối rữa, tất cả mọi người vứt bỏ ngươi, ngươi mới hiểu được cái gì là sự thật.” “Cái này ngươi không cần phải quan tâm.” Chu Khiêm thản nhiên nói. Vương Mãnh, Lý Thiên Nhất, Minh Nhân lập tức tạo thành thế tam giác vây quanh Vạn Cốt Chân Nhân, nguyên lực hừng hực thiêu đốt. Dưới tình huống phẫn nộ, mệnh ngân tổ hợp vận chuyển càng nhanh hơn càng mạnh hơn. Linh Hư Đoạt Hồn Kiếm! Hơn mười đạo kiếm quang rực rỡ tập trung vào Vạn Cốt Chân Nhân. Lý Thiên Nhất và Minh Nhân hiển nhiên đã diễn luyện qua, phối hợp vô cùng ăn ý, hai bộ kiếm pháp không ngờ đạt được phù hợp, tăng lực công kích lên mấy lần. Mà Vương Mãnh tự nhiên sẽ không pháp vỡ loại ăn ý này, hắn một kiếm trảm tới Vạn Cốt Chân Nhân trước. Một kiếm này hoàn toàn quấy rầy chuẩn bị của Vạn Cốt Chân Nhân, trong lòng hắn chợt kinh sợ tới cực điểm. Làm sao lại có người có thể dự đoán hành động sắp tới của hắn, trừ phi là cấp tổ sư. Tiểu tử 15 cấp này, chẳng lẽ là đáng sợ nhất??? Dưới gấp gáp, Lưu Hiểu chỉ có thể dùng sức mạnh nguyên lực cứng rắn chống lại. Trong nháy mắt sáu U Minh Quỷ Thủ hiện ra, đây là cực hạn của hắn. U Minh Quỷ Thủ đối mặt với kiếm khí sắc bén như vậy cũng chỉ là cách trở mà thôi. Lý Thiên Nhất và Minh Nhân trong lòng phẫn nộ cộng với sát khí tất cả được trút vào bên trong công kích này. … Trên người Lưu Hiểu lập tức trúng phải hơn mười kiếm, nhưng đây không phải là vết thương trí mạng của hắn. Nguyên lực của hắn hùng hậu nhiều lắm, nhưng trong lúc kiếm khí hỗn loạn, trong lúc Lưu Hiểu không kịp phản ứng thì đã bị đánh vào mệnh hải. Lập tức Vạn Cốt Chân Nhân có một cảm giác tẩu hỏa nhập ma, nguyên lực toàn thân bạo loạn. Lại là tiểu tử chết tiệt này! Rống… Lưu Hiểu toàn thân bùng lên màn sương máu, đây là sương máu kịch độc. Ba người Vương Mãnh vội vàng múa kiếm ngăn trở độc huyết bắn ra bốn phía. Mà Vạn Cốt Chân Nhân thì rít gào bay lên trên không nói: “Tiểu bối, một ngày nào đó ta muốn cho các ngươi sống không được, chết cũng không xong!” Ba người cùng đánh quả thực mạnh hơn Vạn Cốt Chân Nhân nhiều, nhưng vấn đề là, bọn họ không có cách nào ngăn được Vạn Cốt Chân Nhân chạy trốn. Nhổ cỏ không trừ gốc, tuyệt đối là họa lớn, nhất là loại tồn tại như Vạn Cốt Chân Nhân này. Nhìn mọi người đang bất đắc dĩ phía dưới, Lưu Hiểu cười hô hố, lại động tới thương thế, phun ra một búng máu. Một kích nhằm vào mệnh hải của hắn, thiếu chút nữa đã lấy đi mạng của hắn. Đúng lúc này, mặt đất một mảnh loang loáng hiện lên, một tên mập mạp kêu lên: “Ta bắn bắn bắn bắn…rơi chim ngươi!” Một mảnh tiễn quang bay lên không, Trương mập mạp giống như bị động kinh vậy, một hơi bắn ra hơn sáu mươi tiễn. Vạn Tiễn Tất Sát Lưu! Đương nhiên Trương mập mạp còn cách trình độ vạn tiễn xa lắm, nhưng mà Vương Mãnh nhìn vào số lượng tiễn đang bắn tới mà buồn bực… “Tại sao còn có một tên nữa!” Nhất thời Vạn Cốt Chân Nhân biến thành một con nhím, rơi thẳng từ trên không xuống. Liễu Mi đang sợ hãi lập tức biến thẳng thành ủy khuất, nhảy bổ nhào vào lòng ngực Trương mập mạp. “Không khóc, không khóc, làm sao vậy, phát sinh ra chuyện gì?” Mọi người nhìn thấy Vạn Cốt Chân Nhân không chỗ nào hoàn hảo, lại nhìn Trương mập mạp, thật sự không biết phải nói cái gì. “Tên chết tiệt này, ngươi chạy đi đâu vậy.” Trương Tiểu Giang gãi đầu nói: “Ta vốn là trốn một chút, kết quả ngủ quên mất. Lão ma tu này là ai vậy, yếu ớt như vậy còn muốn cười lớn tiếng nữa!” Lúc này cho dù Lưu Hiểu không chết cũng bị Trương Tiểu Giang là tức chết.