[Dịch] Thánh Đường
Thể Tu và những tu sĩ khác khác nhau ở chỗ, bọn họ không có một bước chuyển hóa mệnh ngân. Bất kể pháp thuật của ngươi tu luyện thuần thục bao nhiêu lần, mệnh ngân luôn phải tổ hợp mới có thể phóng xuất ra được kiếm khí, hoặc là phù lục trận pháp,…Nhưng Thể Tu lại khác, bọn họ là có thể đem nguyên lực hóa thành lực lượng và tốc độ thuần túy nhất, tần suất công kích không người có thể kịp.
Tác Minh đánh tới hứng khởi rồi, song chùy hóa tứ chùy, thi triển công kích mãnh liệt đối với Kim Chí Cương, đánh cho Kim Chí Cương chỉ còn các né tránh.
Đối phương là lực tu, phương diện phòng ngự khẳng định kém một chút. Tác Minh cũng không tính toán cấp cho đối phương bất luận cơ hội gì, một chiêu song long oanh xuất.
Song chùy trái phải công kích trên đầu Kim Chí Cương.
Rầm.
Kim Chí Cương không ngờ không cần tránh né, tùy ý để song chùy đánh trúng mục tiêu. Nhất thời toàn trường lặng ngắt như tờ, cho dù là phòng ngự hình cũng không thể chịu được công kích vào bộ vị yếu hại như vậy.
Tác Minh cũng sửng sốt, nhưng lúc này Kim Chí Cương đá ra một cước, Tác Minh né tránh không kịp, bị đá bay đi mấy trượng.
Kim Chí Cương vừa nhổ ra nước miếng, thầm nghĩ: “Ngu xuẩn, trong chiến đấu không ngờ còn dám thu lưc!”
Đệ tử Bách Thảo Đường từ trong kinh ngạc mà bộc phát tiếng hoan hô tới tận trời xanh. Đây gọi là cái gì, cái này gọi là đùa ngươi chơi!
Khí phách, rất khí phách!
Kiều Thiên khóe miệng nhếch lên nụ cười, vụ mua bán này không thiệt một chút nào. Đây là khí phách của Kim Chí Cương, Bách Thảo Đường cái gì cũng tốt, chỉ có khí thế quá yếu, cần cương mãnh một chút để tăng thêm khí thế. Cho nên, cho dù Kim Chí Cương đưa ra một cái giá trên trời, đãi ngộ so với đại sư huynh như hắn còn tốt hơn, nhưng Kiều Thiên vẫn nhịn.
Thép tốt phải dùng trên lưỡi đao.
Kim Chí Cương cầm lấy cái búa của mình, rút cái búa lớn từ trên mặt đất nhấc lên, thân thể còn không lớn bằng cái búa nữa. Tràng cảnh này làm cho khí thế của hắn càng thêm uy vũ.
Sát, sát, sát.
Đệ tử Bách Thảo Đường càng thêm điên cuồng.
“Ngươi có thể tiếp được ta mấy búa.”
Kim Chí Cương không phải đang hỏi mà là một loại khinh miệt, nhân từ nương nương tay với kẻ yếu đuối.
Quá non!
Vừa rồi Tác Minh công kích một chút đã biết thực lực của đối phương, chính là một cao thủ lực tu, một lực tu có thể luyện thành phòng ngự như vậy thì lực công kích có thể nghĩ.
Khiêng cái búa lớn, Kim Chí Cương thân thể hơi cong một chút, rầm.
Không thấy!
Trong nháy mắt Kim Chí Cương đã tới trước mặt Tác Minh, giống như kim cương trợn mắt rống giận vậy.
Sát!
Chiến phủ đánh xuống như thái sơn áp đỉnh.
Rầm.
Song chùy của Tác Minh đột nhiên hợp lại một, thân thể rung mạnh, trong nháy mắt bị bay ra mấy trượng, xương cốt toàn thân bị nén ép, cánh tay rung lên.
Mà Kim Chí Cương căn bản không có cảm giác gì cả, chiến đấu của Thể Tu chênh lệch thật sự rất rõ ràng, kỹ xảo có tác dụng rất thấp, lực lượng và tốc độ có tính quyết định.
Rầm.
Búa thứ hai, Tác Minh cảm giác như song chùy của mình muốn rời khỏi tay, bạo rống một tiếng, liều mạng đứng vững, nhưng thân thể vẫn là không thể khống chế mà lui về phía sau.
Kim Chí Cương căn bản không có ý tứ công kích, khóe miệng nhếch lên. Loại trình độ này cũng đòi đi ra biểu diễn, Lôi Quang Đường chính là mệnh *** chó mà, Vương Mãnh, Vương trưởng lão, ngươi cũng quá không cấp lực rồi, loại người này mà đi ra chẳng phải tìm chết sao.
Kim Chí Cương khiêu khích nhìn Vương Mãnh, vốn tưởng rằng hắn sẽ chiến một trận với Vương Mãnh, kết quả người này lại làm rùa đen rút đầu.
Đệ tử Bách Thảo Đường hô to đã nghiền, đều nhìn chằm chằm vào Vương Mãnh, nhìn vị trưởng lão này đối mặt với khiêu chiến như thế nào. Hắn muốn tránh thoát một cao thủ Bách Thảo Đường, chẳng lẽ chỉ là quả hồng mềm thôi sao?
“Vương đại trưởng lão, Bách Thảo Đường chúng ta mỗi người đều là cao thủ, nếu ngươi nghĩ muốn đầu cơ trục lợi là không có hy vọng rồi.”
Đệ tử Bách Thảo Đường đều ồn ào, trong lúc tham gia đại hội, Vương Mãnh chính là đệ tử, không thể bày ra cái giá của trưởng lão, bị công kích cũng là chuyện bình thường.
Trong đại hội, danh khí càng lớn thì càng là gánh nặng.
Ngay cả Ninh Chí Viễn cũng không ngoại lệ, nói chi là Vương Mãnh.
Đối mặt với ồn ào, bên phía Lôi Quang Đường lập tức không chút khách khí mắng lại, đệ tử Lôi Quang Đường đã luyện qua món này rồi. Nhưng thật ra Vương Mãnh khẽ mỉm cười, cũng không nói cái gì.
Tác Minh ổn định lại thế lui của mình nói: “Kim Chí Cương, trước đánh ngã được ta rồi hãy nói.”
Kim Chí Cương cười miệt thị một tiếng, quát: “Ngươi còn chặn được cái, một cái? Hay hai cái?”
A.
Kim Chí Cương vừa mới bạo phát, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp ra tay trong khi bạo phát. Nhưng khi công kích hắn cố tình dừng tay một chút khiến cho mọi người đều nhìn thấy ro ràng, hắn muốn bày ra một loại khí phách tuyệt đối của mình.
Sát~~~~
Mặt đất bùng nổ ra một vết nứt lớn, có thể thấy được lực lượng này uy mãnh như thế nào. Mà một búa mạnh mẽ trước đây chưa từng có đập thẳng về phía Tác Minh.
“Mau tránh ra!”
Đây là công kích bạo sát siêu cường của lực tu, căn bản không thể chính diện ngăn cản được. Cho dù là trận phòng ngự của thuật tu cũng bị phá.
Đây là công kích không thể đón đỡ.
Nhưng Tác Minh không hề tránh, song chùy tiếp đón.
Đương!
Tác Minh trên mặt lập tức mất đi huyết sắc, song chùy gắt gao chống lại cái rìu lớn.
Kim Chí Cương kinh ngạc một chút, một búa này là hắn muốn cho đối phương trực tiếp rơi song chùy, nhưng, có chút thú vị nha.
Sát!
Kim Chí Cương nện bước đẩy mạnh, thân thể xoay một chút lại đập ra một chùy, đây là mượn lực đẩy lực, cũng không có lãng phí. Hắn xuất thân từ Đạo Quang Đường, kỹ xảo công kích cũng không có bất luận thiếu hụt gì.
Rầm.
Một búa càng hung mãnh cũng oanh lại đây, Tác Minh vẫn như cũng không tánh, kỳ thực hắn muốn tránh thì cái đùi cũng không thể làm ra được động tác gì.
Rầm.
Một chùy này, Tác Minh đã không thể đứng lại, cả người mất cân bằng, bay thẳng ra ngoài.
Kim Chí Cương ngạo nghễ sừng sững, có thể tiếp được hai trảm liên tiếp của hắn cũng không tồi rồi. Đáng tiếc cũng chỉ không tồi, ở chiến trường đại hội, đây chỉ là một tiểu nhân vật.
Kim Chí Cương hạ phủ xuống, vung tay hô một cái, đệ tử Bách Thảo Đường sôi trào, đây là khí thế và công kích mãnh liệt mà Thể Tu mang tới.
Vương Bạc Đương thở dài, quả thực đáng tiếc, thực lực chênh lệch quá lớn, cho dù Thánh Quang Phụ Kinh Lưu cũng không thể phát huy được cái gì. Ngược lại không phải nói Tác Minh không được, mà là đối thủ quá lợi hại.
Tiếng hoa hô dần dần bình ổn, Kim Chí Cương hơi sửng sốt, Tác Minh không ngờ đứng lên, hai tay vẫn nắm chặt song chùy như cũ.
Tay hắn chỉ ra nói: “Ta còn chưa có thua!”
Nhưng giơ cây chùy lên mà có chút run rẩy.
Kim Chí Cương mỉm cười nói: “Muốn chết sao!”
Mặt đất rầm một tiếng, Kim Chí Cương đi tới trước mặt Tác Minh, búa lớn mang theo gió xoáy chém xuống, lần này không phải đòn nghiêm trọng, mà là lực công kích liên kích.
Trọng kích dễ dàng đánh lui đối thủ, như vậy sẽ làm cho cơ hội của đối phương giảm bớt đi, nhưng liên kịch lại không như vậy.
Rầm.
Một búa đánh xuống, Tác Minh nhấc chùy lên, thân thể rung mạnh, còn chưa kịp hòa hoãn lại thì búa thứ hai của Kim Chí Cương lại đánh xuống.
Hắn chặn đánh đối thủ, muốn đánh đối thủ cả trên phương diện tinh thần lẫn phương diện thân thể. Không riêng gì Tác Minh, còn có Lôi Quang Đường, Bách Thảo Đường, thậm chí là Ngự Thú Đường. Hắn muốn làm cho đối thủ hiện tại biết được hắn hùng mạnh thế nào, muốn cho những người này thấy hắn đều phải run rẩy.
Đây là chỗ hùng mạnh của Lực tu.
Rầm.
Mỗi một đánh đều đập vào trong lòng các đệ tử, lập trường bất đồng cảm thụ cũng khác nhau. Đệ tử Lôi Quang Đường cảm thụ sự bất lực của Tác Minh, giống như lá vàng trong gió. Mà đệ tử Bách Thảo Đường cảm thụ là khí phách và hùng mạnh, tràn ngập khoái cảm hành hạ tới chết này.
Người tu hành theo đuổi lực lượng là mục tiêu cuối cùng, lực tu cũng theo đuổi thể hiện hoàn mỹ như vậy.
Đơn thuần, thô bạo!
Ba vị trưởng lão sắc mặt không thay đổi, Hồ Tĩnh hơi sốt ruột, Tác Minh đây là đang liều mạng, là sẽ chết người đấy.
Kim Chí Cương chậm rãi nâng cái búa lên, oanh xuống như tia chớp, hoàn toàn bày ra tốc độ công kích và lực khống chế của mình, làm cho đối thủ biến thành cái bia ngắm, hắn ngược lại hy vọng đối thủ có thể hùng mạnh thêm một chút.
Lại là một búa đánh xuống, Tác Minh nhìn như không còn lực chống đỡ, nhưng chùy phải đột nhiên ngăn lại, cứng rắn bức mở một búa của Kim Chí Cương. Lực lượng một búa này rất lớn, một khi ra tay, Kim Chí Cương cũng không kịp thu lực trực tiếp chém xuống mặt đất, Tác Minh chùy trái đột nhiên đánh thẳng tới mặt Kim Chí Cương.
Hây.
Lập tức mọi người kinh ngạc, Kim Chí Cương cũng sửng sốt, đánh sát qua mặt mình cũng coi như là có thể công kích rồi. Nhưng đối với Kim Chí Cương mà nói, đây chính là loại chuyện mất mặt rồi, loại mặt hàng này không ngờ còn dám phản kháng.
“Đi tìm chết đi!”
Sau khi Tác Minh vừa công kích qua, Kim Chí Cương lại trực tiếp một búa trực tiếp đánh về phía Tác Minh, đập Tác Minh giống như đang dùng búa đập đinh xuống đất vậy.
Tác Minh hoàn toàn chết lặng, thân thể hắn đã sớm chết lặng rồi, toàn bộ đều dựa vào ý chí mà chống đỡ.
Cái gì mà Thánh Quang Phụ Kinh lưu, cái gì cũng không nhớ được nữa. Hắn không thể buông tha, lỗ tai dần dần mất đi tác dụng, ánh mắt cũng bắt đầu hoa đi. Hắn chỉ có bị động chống đỡ, lực lượng thật mạnh lần nữa tấn công hắn, chỉ cần đẩy một hơi, ngay lập tức suy sụp.
Kim Chí Cương cũng hết chỗ nói rồi, tiểu tử này thực không còn muốn sống nữa. Có tất yếu sao, thực lực chênh lệch rõ ràng, biết rõ không lại, còn muốn đem mệnh đáp lại sao, đây không phải là đầu óc có chuyện gì sao?
Trạng thái này, Tác Minh chết trận cũng không quan hệ gì tới Kim Chí Cương. Người tu hành vốn là muốn sinh tồn, trong đại hội thương vong là không thể tránh khỏi.
Kim Chí Cương cũng không phải hạng người nhân từ, nếu đối phương muốn chết hắn khẳng định cũng muốn đưa một đoạn đường!
Sát, sát…
Thùng thùng…
Thân thể Tác Minh mỗi lần nhìn như phải sụp đổ tới nơi, nhưng còn kém một chút mới có thể ngã xuống được, thực làm cho người ta sốt ruột khó chịu, muốn lập tức oanh chết mới hả dạ.
Lôi Quang Đường hoàn toàn im lặng, trong lòng Hà Tử Uyên đã cầu nguyện. Nếu đổi thành hắn đã sớm buông tha rồi, thua một hồi cũng không có gì, chênh lệch rõ ràng như vậy, cũng không ai trách hắn.
Liên tiếp hơn mười búa, Kim Chí Cương cũng sốt ruột, phía trước là khí phách, nhưng giằng co đi xuống thì chính là khôi hài. Tội gì phải như vậy chứ, nghĩ kiên trì là có thể kiên trì sao, còn sức mà nói thì dùng ở tranh tài cá nhân chẳng phải tốt hơn sao.
Rầm.
Kim Chí Cương thật sự không chịu nổi nữa rồi, một cước đá bay Tác Minh ra ngoài. Tác Minh vẫn theo bản năng giơ chùy lên, hoàn toàn không thể phán đoán được phương hướng công kích của đối phương. Hắn chịu một cước, lập tức bay ngay ra ngoài, ngã xuống mặt đất, lăn thêm vài vòng, rõ ràng khi ngã xuống hoàn toàn không có lực phòng ngự.
Chỉ có điều tay Tác Minh vẫn cầm lấy song chùy.
Kim Chí Cương mới giơ lên rìu chiến, tuyên cáo mình thắng lợi, nhưng lần này tiếng hoan hô đã yếu đi rồi. Kim Chí Cương mới hiểu được chiến thắng của mình cũng không có ý nghĩa gì, gặp phải đối thủ như vậy, cũng khó chịu.
Bỗng nhiên tiếng hoan hô vút lên cao, chẳng qua không phải là Bách Thảo Đường, mà là bên phía Lôi Quang Đường, Tác Minh lại đứng lên.
Hai mắt hắn như hai đạo bạch quang.
“Đại ca Tác Minh, ngươi thích ta sao?”
“Tú Nhi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi!”
“Ta tin tưởng ngươi!”
Nhưng trong nháy mắt hết thảy những gì tốt đẹp kia đã biến thành vũng máu, câu tin tưởng kia vẫn còn quanh quẩn bên tai Tác Minh, tin tưởng, hắn đáng giá tin tưởng sao?
“Lão đại, ta nhất định làm được!”
“Ha ha, ta tin tưởng ngươi!”
Ngươi.
Đáng giá tin sao?
Tác Minh cơ bắp cả người giống như bành trướng lên, cơ thể bốc lên, tản ra hào quang như sắt thép.
Nhất thời toàn trường trợn tròn mắt, đây là…
Thể Tu kĩ năng: “Bạo Lực Cương Thể!”