[Dịch] Thánh Đường
Trong một doanh địa lâm thời của người tu hành đóng ở Lôi Trì, Lương Nguyên xám xịt một mình đi vào trong doanh trướng.
“Lương Nguyên, lại đây!” Một thanh âm hơi già nua vang lên.
“Làm gì đó.” Trong doanh trướng chính là Tôn trưởng lão người đã ra tay đối phó Ngũ chuyển Kim Tê.
Lương Nguyên cắn răng, cố gắng chống đỡ đau khổ trong lòng, quỳ rạp xuống đất: “Sư phụ, con sai lầm rồi.”
Tôn trưởng lão lẳng lặng nhìn đệ tử của hắn: “Ngươi sai ở chỗ nào?”
“Con không nên vi phạm mệnh lệnh của ngài, khiêu chiến Lý Thiên Nhất.” Lương Nguyên cúi đầu nói.
Tôn trưởng lão nhìn thoáng qua Lương Nguyên lắc đầu nói: “Đây không phải điểm người sai lầm.”
“Sư phụ, ngài yên tâm, một ngày nào đó con sẽ thắng hắn, không chết không ngừng.”
Lương Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vô cùng sai!” Tôn trưởng lão bình tĩnh nói: “Ngẩng đầu lên!”
“Tu hành vốn là cường giả sinh tồn, khiêu chiến không quan trọng, mấu chốt là hiểu được ý nghĩa của chiến đấu. Người thua nhưng không thua trận, lần này ngươi bại bởi hắn, không có nghĩa là cả đời bại bởi hắn. Mấy năm nay ngươi rất thuận lợi, lời nói của ta ngươi có thể nghe vào một nửa sẽ không sai lầm. Nhân cơ hội này, ngẫm nghĩ lại đi. Lý Thiên Nhất tới từ Thánh Đường Lý gia, vốn có ưu thế hơn người bình thường rồi. Ngươi muốn chiến thắng hắn, sẽ tinh tường nhận ra chênh lệch này. Nếu chỉ là muốn tranh một ngụm khẩu khí, ngươi vĩnh viễn đừng mong thắng được hắn.”
Tôn trưởng lão trầm giọng nói, từng chữ đều đập vào trong lòng Lương Nguyên.
Thân là Thánh Đường cửu kiệt, Lương Nguyên ngộ tính không kém, lúc này đã bái tạ sư phụ.
“Sư phụ, ngày mai con sẽ cười cười đối mặt hắn!” Lương Nguyên vẻ mặt dần dần bình tĩnh.
“Được, đây mới là đại đệ tử của Tôn Trường Hưng ta.”
Lúc này cách doanh địa không tới ba trăm mét có một doanh địa khác. Một lão nhân đang khẽ cười đùa nghịch khắc tượng gỗ.
“Minh Nhân, thằng nhóc Thiên Nhất chạy đi đâu vậy.”
“Sư phụ, sư đệ nói phải ra ngoài đi dạo.”
“Minh Nhân, ngươi thân là đại sư huynh, phải giáo huấn tiểu tử này nhiều một chút, suốt ngày đi gây chuyện.”
Lão nhân nói.
“Sư phụ, người cũng đừng trách sư đệ, nhiều nhất là người tìm xui thôi.” Minh Nhân cười nói, biết sư phụ sẽ không tức giận tiểu tử này, coi như bảo bối còn không kịp nữa là.
“Hừ tiểu tử này trở về, bảo hắn tìm ta, Kim Tê cũng không biết chạy đi đâu, ngày mai chúng ta trở về thôi.”
“Vâng, sư phụ.”
Lý Đạo Minh, sư phụ của Lý Thiên Nhất, Thánh Đường Lý gia, đồng thời cũng là thúc thúc của Lý Thiên Nhất. Hắn đúng là rất coi trọng cháu trai của mình. Lý gia giao cho Lý Thiên Nhất, cũng là coi trọng hắn, đồng thời cũng hy vọng Lý Thiên Nhất có thể lịch lãm nhiều hơn một chút mà không phải nhắm mắt làm liều, tu hành, trước phải tu thân.
Minh Nhân biết là Lương Nguyên tìm Thiên Nhất gây phiền toái. Thân là nhân vật đại biểu cho một thế hệ trẻ tuổi của Thánh Đường, hắn khẳng định nuốt không trôi hận này. Đáng tiếc, lấy hỏa hầu của Lương Nguyên vẫn còn kém một chút, vị tiểu sư đệ này của mình, thật sự là lợi hại tới dọa người.
Sư phụ chỉ bảo, Minh Nhân ngay ở bên ngoài doanh địa. Minh Nhân là cô nhi do Lý Đạo Minh nhặt về, từ nhỏ đã được dốc lòng bồi dưỡng. Minh Nhân coi Lý Đạo Minh là phụ thân mình, Lý Đạo Minh coi trọng Lý Thiên NHất, Minh Nhân cũng coi Lý Đạo Minh là em trai ruột của mình. Đương nhiên lấy thực lực của Lý Thiên Nhất cũng rất khó gặp phải khiêu chiến gì.
Đặc điểm lớn nhất của Minh Nhân là tính nhẫn nại rất tốt.
Sau khi bầu trời tối đen một chút, Lý Thiên Nhất cô đơn trở lại. Minh Nhân còn chưa kịp tới chào hỏi, Lý Thiên Nhất liền cúi đầu đi qua.
Minh Nhân bất đắc dĩ nhún nhún vai, vị tiểu sư đệ của mình làm người không xấu nhưng chỉ là hơi quái gở.
“Sư đệ, sư phụ bảo ngươi trở về thì tìm người luôn.” Minh Nhân nói: “Không cần lo lắng, sư phụ nói ngươi vài câu, ngươi nghe là được rồi.”
Lý Thiên Nhất mờ mịt đi về phía trước, không nói được một lời.
Minh Nhân ngẩn người, hắn và mình vẫn thường tán gẫu vài câu, hôm nay làm sao vậy, hình như không thích hợp nha.
Chẳng lẽ là … không có khả năng, lấy thực lực của Lương Nguyên khẳng định không phải là đối thủ của hắn.
“Sư đệ, sư phụ ở bên cạnh.”
Minh Nhân mang theo Lý Thiên Nhất đi vào chỗ ở của Lý Đạo Minh. Trên đường đi Lý Thiên Nhất không nói được một lời.
“Tiểu tử thối, đã trở lại rồi, ta nói với ngươi…” Lý Đạo Minh mở miệng liền giáo huấn. Lý gia đưa hắn tới chỗ mình cũng không phải là hưởng thụ. Nhưng hôm nay rõ ràng ràng là trạng thái của Lý Thiên Nhất không thích hợp à.
Lý Đạo Minh nhìn thoáng qua Minh Nhân, Minh Nhân bất đắc dĩ lắc đầu khoát tay, cũng không hiểu sao.
“Sư đệ, bất kể phát sinh chuyện gì, sư phụ làm chủ cho ngươi, trời sụp xuống cũng không tới lượt ngươi đỡ à.” Minh Nhân bất đắc dĩ phải mở miệng, cho dù là lỡ tay trọng thương Lương Nguyên cũng không có gì.
Lý Thiên Nhất cắn răng tới mức răng va vào nhau kêu lên lạch cạch: “Ta thua…”
Một chữ thua, thật sự nặng như ngàn cân, ép làm cho Lý Thiên Nhất không thở nổi. Nó cũng làm cho Lý Đạo Minh và Minh Nhân sợ ngây người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Điều này sao có thể, Lương Nguyên…” Minh Nhân thất thần nói.
Lý Thiên Nhất lắc lắc đầu: “Không phải hắn.”
Lý Đạo Minh sắc mặt đột nhiên phát lạnh: “Chẳng lẽ là lão nhân Tôn Trường Hưng kia không biết xấu hổ mà ra tay, thực là khinh Linh Ấn Đường ta không có người à.”
Lý Thiên Nhất lắc đầu, việc này làm cho Lý Đạo Minh và Minh Nhân không hiểu gì rồi.
“Chẳng lẽ là Ma tu?” Minh Nhân hỏi, lần này người tới Lôi trì quả thực là vàng thau lẫn lộn.
Lý Thiên Nhất nắm chặt tay: “Thánh Đường, … thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn ta một chút.”
“Cái này… làm sao có khả năng!” Lý Đạo Minh thất thanh nói.
Lúc Lý Thiên Nhất đem bộ dạng của Vương Mãnh miêu tả đại khái. Lý Đạo Minh và Minh Nhân càng hồ đồ hơn. Đám đệ tử hơi có chút danh tiếng trong Thánh Đường căn bản không ai có bộ dạng như vậy.
Nghe tới đối phương một kiếm phá Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm, ngay cả Lý Đạo Minh thực lực mạnh mẽ cũng bị cả kinh vô cùng.
“Thiên Nhất, Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm uy lực phải ở tầng hai mươi trở nên mới phát huy ra được đầy đủ. Ngươi không cần phải phiền lòng, chỉ cần người nọ ở Thánh Đường, liền có biện pháp tìm ra, lại so tài một lần nữa là được rồi, nghỉ ngơi trước đi đã.”
Lý Đạo Minh an ủi nói, chỉ có điều ngay cả hắn cũng không cảm thấy thuyết phục. Lực khống chế mạnh mẽ như vậy, nếu thật hai mươi tầng trở lên, căn bản cũng không thể địch lại được, khi nào thì Thánh Đường lại có cao thủ trẻ tuổi như vậy.
Lý Thiên Nhất cũng biết chính bản thân mình thế nào, hắn được xưng là kỳ tài trăm năm có một của Thánh Đường, không ngờ cần phải tới lời nói dối để che dấu thất bại.
Nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống… sỉ nhục này hắn phải đòi lại. Cho dù là lục soát toàn bộ Thánh Đường, cũng phải tìm được người kia.
Máu chảy xuống từ hai bàn tay, hắn phải mạnh mẽ hơn, trở nên càng mạnh hơn nữa, hắn, vĩnh viễn không thất bại!
Lôi Minh phong, Trương mập mạp đang đuổi theo một con Hổ Ưng mà cuồng bắn. Nơi này đều là Hổ Ưng cả, chẳng qua đám này tinh ranh như quỷ, một chút gió thổi lền bay vù đi không thấy bóng dáng. Trương mập mạp ngay cả cái lông cũng không bắn rơi xuống được. Chuyện này thì Vương Mãnh lại không thể giúp được gì, Vương Mãnh đang tu hành Bồi Nguyên công.
Thân thể thiên phú quả thực kém một chút, cũng không phải là không thể thay đổi. Công pháp Thánh Tu quả nhiên là trầm ổn, Bồi Nguyên Công này tuy rằng đơn giản, nhưng cần cù tu luyện cũng có thể có tác dụng rất lớn, củng cố mệnh ngân. Thần cách của hắn lưu lại ý cảnh, nhưng không có lực lượng, mà cũng chỉ có chu yêu xui xẻo vô cùng, gặp phải ý niệm của bán thần chi cảnh, hoàn toàn là tìm chết mà. Cho dù là tổ tông tám đời của chu yêu đi ra cũng trong nháy mắt tan thành tro bụi. Nếu là một loại yêu vật thuộc tính lực lượng, thật là làm cho Vương Mãnh rất phiền toài. Có chút bí pháp mặc dù có thể đả thương người, nhưng thân thể lại có tư chất không tốt cho lắm.
Nhanh chóng đề cao tầng thứ mệnh ngân quả thực là rất tất yếu.