[Dịch] Thánh Đường

Chương 19 : Mập mạp cũng hoa lệ.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nếu là trước đây tiểu mập mạp cũng không kiên nhẫn như vậy, nhưng mấy ngày nay trải qua nhiều chuyện khiến cho Trương mập mạp cũng hoàn toàn cải biến. Hắn giống như một pho tượng ngồi trên đỉnh núi quan sát thói quen của Hổ Ưng. Hắn muốn để cho mắt của mình thích ứng với tốc độ bay cực nhanh của Hổ Ưng, chỉ cần có thể bắt được quỹ tích của nó, hắn có thể công kích được. Mà ở trong quá trình nhày, Trương mập mạp cũng cảm nhận được chỗ tốt của tiểu thừa cung dẫn quyết. Hắn vốn chỉ nhìn thấy một bóng dáng của Hổ Ưng, vừa tu luyện vừa quan sát, dần dần bóng dáng này trở nên rõ ràng hơn. Cảm giác tiến bộ làm cho Trương mập mạp càng thêm chuyên chú. Hai người này, một ngồi trên cây, một dưới tàng cây, tâm tĩnh vô cùng. Đại khái lần này Trương mập mạp là lần đầu tiên chấp nhất một chuyện gì đó ngoại trừ việc rình coi Hồ Tĩnh tắm rửa ra. Thời gian này, mập mạp đã quên đi rất nhiều chuyện. Chỉ có đầu thử yêu Cầu Cầu buồn chán lăn qua lăn lại dưới đất. Hai người này không cùng hắn chơi, một trèo lên trên cây ngày qua ngày, một thì ngồi xuống mặt đất cũng không đứng lên, giống như tảng đá vậy. Cứ như vậy mà từng ngày qua đi, đại khái đối với hai huynh đệ từ trước tới nay đây là lần đầu tiên thời gian qua nhanh như vậy. Hai mươi ngày nhanh chóng trôi qua, Trương mập mạp biến thành một mảnh lá cây to đùng trên ngọn cây. Cao cao trên ngọn cây có hơn mười con Hổ Ưng, không coi ai ra gì mà rì rà rì rầm, hoàn toàn không biết thợ săn ngay ở dưới bọn chúng. Động tác của Trương mập mạp rất chậm, giống như hòa thành một thể với thiên nhiên chung quanh vậy. Hổ Ưng vẫn như cũ không biết gì, lúc sát khí tiết lộ ra trong nháy mắt, Hổ Ưng lập tức chấn động cánh bay cao. Nó lập tức hóa thành một đạo bạch quang bay lên trên không. Mà lúc này khóe miệng Trương mập mạp lộ ra một nụ cười tự tin. Một khi đã nắm được quỹ tích, muốn chạy đâu dễ dàng như vậy, hắn thúc dục tiểu thừa cũng dẫn quyết, bắn ra một tiễn. Mấy ngày qua hắn không ngừng thay đổi vị trí, nếm thử các loại phương pháp, cuối cùng cũng tổng kết ra được quy luật tất thắng. Điểm thứ nhất, tự nhiên là động tác của Hổ Ưng. Điểm thứ hai, khoảnh cách với Hổ Ưng không thể vượt quá mười mét, nếu không cho dù là công kích thì lấy tốc độ của Hổ Ưng cũng có thể thoát đi được. Mập mạp tràn đầy tự tin với một tiễn này. Tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, một tiễn đã được cài lên cung, sau đó bay tới mục tiêu, lưu loát sinh động như lưu thủy hành vân. Nhiều ngày tập trung quan sát Hổ Ưng, mập mạp đúng là có tiến bộ nhảy vọt. Đây là lúc thu hoạch! Hào quang tập trung vào một chích Hổ Ưng, đúng vậy, đây là con chim đã ị lên trên đầu mập mạp. Cái đuôi của nó nhan sắc không bình thường, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ chuyện này thì không thể, mập mạp chính là không thể bỏ qua cho nó. Hổ Ưng cũng bị hoảng sợ, một tiễn này đã tiếp cận gần tới cái mông nó, mập mạp khóe miệng nổi lên nụ cười thành công. Ha ha, xem ngươi lấy cái gì chặn được một tiễn vô địch này của Trương chân nhân ta. Mà trên ngừng Hổ Ưng lúc này không ngờ nổi lên một tầng lục quang, nó bắn ra nhanh như chớp, tốc độ trực tiếp vượt qua một tiễn của mập mạp. Mập mạp lặng người há miệng thở dốc, cái này có thể sao? Rầm! Mập mạp đang choáng váng đầu óc, thì con Hổ Ưng kiêu ngạo kia đầu đập mạng vào thân cây, vẻ cười nhạo đáng ghét đọng lại trên mặt nó, rơi thẳng xuống dưới. Cái gì vậy? Mập mạp thấy chích Hổ Ưng kia bị xui xẻo, sửng sốt trong chốc lát, ngược lại ưỡn bụng ra nói: “Ha ha, ngươi bị khí thế bá vương của Trương chân nhân ta uy hiếp sao. Bị vô địch thần tiễn ta bắn rơi cũng là vinh hạnh của ngươi.” “Mãnh ca, Mãnh ca, ta trúng, trúng ròi, chúng ta có thể trở về nhà được rồi.” Trương mập mạp mang theo Hổ Ưng nhảy vút lên như nhỏ vọt lại đây. Cầu Cầu từ trong bụi cỏ nhảy ra, lăn tới chỗ mập mạp. Sờ sờ đầu Cầu Cầu, thấy Vương Mãnh vẫn không nhúc nhích dưới tàng cây, Trương mập mạp ngẩn người nói: “Cầu Cầu, Mãnh ca vẫn ở tại đây như vậy sao?” Tiểu thử yêu nhanh chóng buồn muốn chết rồi, thấy chủ nhân trở về, liệu mạng gật gật đầu. Trương mập mạp gãi gãi đầu, do dự một chút, vẫn là buông tha việc đánh thức Vương Mãnh. Thường nghe nói trong thời gian tu luyện kiêng kỵ nhất là quấy rầy, hơn nữa ngộ đạo khó có được, một khi bỏ lỡ, có khả năng cả đời không tìm thấy cảm giác này nữa. Nhưng mà thời gian khảo nghiệm nhập môn cuối cùng cũng chỉ còn có năm sáu ngày nữa. Nhìn Vương Mãnh vẻ mặt bình tĩnh ngồi dưới tàng cây, mập mạp vỗ vỗ đầu Cầu Cầu: “Ngươi phụ trách cảnh giới, có tình huống gì lập tức báo cho ta.” Khảo nghiệm thì tính gì! Cầu Cầu tuy rằng không quá thích địa phương nguy hiểm như vậy, nhưng vẫn là gật gật đầu, sau đó lùi mình đào hầm chui vào lòng đất. Thử yêu trời sinh đào động ở, béo một chút sẽ đào thành hầm. Trương mập mạp cũng không biết Vương Mãnh khi nào có thể tỉnh, nhưng Hổ Ưng trong tay hắn đã tỉnh rồi. Đôi mắt đầy khí phách nhìn chằm chằm vào mập mạp chết tiệt này. Là một Hổ Ưng Vương, không ngờ nó bị một tên mập mạp ngu xuẩn bắt được, thật sự là làm mất mặt tổ tông mà. “Trừng mắt cái gì mà trừng, không phục à!” mập mạp lập tức gõ cho Hổ Ưng một cái, khó trách Mãnh ca rất thích làm thế này, quả thực rất thích. Hổ Ưng Vương căm tức đối phương, liều mạng giãy dụa đứng lên. Đáng tiếc, nó có ưu thế về tốc độ, nhưng Hổ Ưng lại không thể chịu nổi một kích, mập mạp đặt mông ngồi xuống cũng đủ không cho nó đứng lên được rồi. Cân nhắc đối phó Hổ Ưng một phen, mập mạp cũng hiểu được chẳng có ý nghĩa gì. Không chỉ là làm nhiệm vụ xong thì thôi, thực lực mới là mấu chốt, khảo nghiệm trình độ tiểu cung dẫn quyết của hắn, vừa rồi… Mập mạp cảm thấy mình hơi có khí phách. Nhấc Hổ Ưng vương lên hắn nói: “Ta biết ngươi không phục, chúng ta có thể so tài lại một lần nữa, ngươi có dám hay không?” Hổ Ưng Vương miệt thị nhìn chằm chằm vào mập mạp, hận không thể mổ nát đầu hắn. Mập mạp phi thường đẹp trai, phong độ mà ném Hổ Ưng Vương lên không trung, Hổ Ưng Vương vù một tiếng bay đi. … Mập mạp nhìn lên không trung, bỗng nhiên vỗ đầu. Nếu chẳng may Vương Mãnh hiện giờ tỉnh lại thì sao, đi chỗ nào bắt bây giờ? Nhưng chẳng được bao lâu sau, mập mạp có thể yên tâm, rì rào, một phiến bóng dáng bay lại đây, đại khái có trên một trăm con. Sặc, thằng heo ngu nào dám nói số lượng Hổ Ưng không nhiều lắm, nhiều như đàn chim sẻ à! Đầu lĩnh đúng Hổ Ưng Vương đã bị mập mạp chà đạp. Một đám Hổ Ưng Vương giống như viên đạn đuổi theo mập mạp mà cuồng cắn. Mập mạp sợ ảnh hưởng tới Vương Mãnh mà một đường chạy như điên. Hắn lại học được một chân lý ---- đối với địch nhân, nhân từ chính là tàn nhẫn với mình. Mập mạp nhảy vào trong một cái áo, mới tránh khỏi một kiếp này. Nhưng cả người hắn cũng bị cắn chảy máu đầm đìa, đau à, mập mạp cũng nổi giận rồi. Mẹ nó, không bắt được ngươi ta không phải họ Trương. Trong đối kháng, mập mạp dần dần hiểu được chân đế của tiểu thừa cung dẫn quyết, nguyên lực tác dụng vào là phi thường phong phú, gia tốc cùng tăng cường sát thương chính là tối cơ bản. Giống như hắn có bốn tầng cấp bậc, đã có thể làm một cơ sở nhất rồi, nhưng đối phó với đối thủ có tốc độ như Hổ Ưng, trọng yếu nhất là tốc đọ, nếu chỉ một con Hổ Ưng còn không đối phó được, thì tu cái rắm gì nữa. Lúc lý giải được tiểu thừa cung dẫn quyết, Hổ Ưng Vương liền ngày ngày khổ sở rồi. Bình thường Hổ Ưng căn bản không tránh khỏi mập mạp công kích, chỉ có Hổ Ưng Vương mới miễn cưỡng có thể. Nhưng rất rõ ràng, Trương mập mạp ngày càng quen thuộc với tốc độ của Hổ Ưng Vương. Hổ Ưng Vương lại bị hắn bắt được, nếu không phải mập mạp khiên dẫn một chút, thân tiễn đập trúng Hổ Ưng Vương thì Hổ Ưng Vương đã sớm mất mạng rồi. Mang theo Hổ Ưng Vương, mập mạp phi thường đắc ý nói: “Có phục không?” Hổ Ưng Vương ủ rũ, nó biết hoàn toàn không phải là đối thủ của nhân loại trước mắt. Trương mập mạp mang theo Hổ Ưng đi tìm Vương Mãnh, lần này vẫn là như vậy, Vương Mãnh ngồi dưới tàng cây, trên người mang theo một tầng tro bụi và lá cây. Trương mập mạp vừa mới đi tới gần, còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt Vương Mãnh đã mở ra.