[Dịch] Thánh Đường
Đương nhiên ba người Hồ Tĩnh là ngoại lệ, Hồ Tĩnh và Trương mập mạp là thân truyền, một là mệnh ngân năm tầng, một là mệnh ngân bốn tầng. Chỉ cần hơi chút cố gắng, mệnh ngân mười tầng chỉ là vấn đề thời gian. Mà Vương Mãnh khẳng định cũng có chút bối cảnh, có quỷ mới tin được hắn có thể nhận ra được cỏ dại vương trong đống cỏ dại ấy.
“Ha ha, Trương sư đệ, Vương sư đệ, đại tài à, Hồ sư muội càng giỏi hơn, mới tu hành một tháng đã có khí chất như vậy.”
Khiến ba người không ngờ chính là Chu Khiêm lại chủ động đi tới của, chủ động nịnh bợ bọn họ.
Vương Mãnh cười cười nói: “Chu sư huynh nhiệt tình như vậy, có phải muốn tính nợ với chúng ta không?”
Hồ Tĩnh không nói gì, Trương mập mạp thì nhìn Vương Mãnh, dường như tất cả lấy “người yếu nhất” Vương Mãnh làm thiên lôi chỉ đâu đánh đó vậy.
Chu Khiên sửng sốt: “Tính toán, tính toán cái gì?” Sau đó làm như bừng tỉnh đại ngộ cười nói: “Ồ, ta nhớ ra rồi, là khối linh thạch kia, yên tâm, ta làm sao lại có thể lấy linh thạch của Trương sư đệ chứ, đây là muốn khích lệ các ngươi thôi!”
Nói xong, Chu Khiêm cẩn thận lấy ra một khối linh thạch, so với khối của Trương mập mạp còn lớn hơn. Nhìn bộ dạng của hắn đúng là tâm đau liệt phế à.
Chu Khiêm tự nhiên cũng không dám tìm Triệu Quảng nói chuyện, cũng không dám đắc tội Trương mập mạp và Hồ Tĩnh, chỉ có thể hi sinh chính mình mà thôi.
Vương Mãnh gật đầu, Trương mập mạp không chút khách khí cầm lấy. Vương Mãnh vỗ vỗ vai Chu Khiêm nói: “Chu sư huynh là nhân vật thông minh, mà người thông minh rất tốt. Ta thích nhất nói chuyện với người thông minh.”
Chu Khiêm mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng đã suy nghĩ mơ hồ. Người này cũng không coi chuyện của mình ra gì, chẳng lẽ thực sự có bối cảnh sao?
“Đâu có, đâu có, ba vị thiên phú dị bẩm, tuy nhiên tu hành luôn luôn có những chuyện ngoài lề không xử lý được. Có chỗ nào cần tới sự giúp đỡ của ta cứ lên tiếng. Trong Lôi Quang Đường này, ai chẳng biết Chu khiêm ta có danh bách sự thông. Các lộ tin đồn, khẳng định ta là người đầu tiên biết tới, ngoài ra, ta còn có chút lễ vật nhỏ.”
Nói xong, hắn lôi từ trong túi Càn Khôn ra ba tấm bùa, cười tủm tỉm đưa cho ba người. Mập mạp không chút khách khí thu lấy, hắn không tin người này còn dám lừa bọn họ.
Vương Mãnh cũng không để ý, hắn đã từng gặp nhiều người còn phải tìm kế sinh nhai giữa các kẽ hở rồi, đáy lòng đã có tính toán.
“Chu sư huynh, nhiệt tình như vậy, chúng ta cũng không khách khí, về sau chắc không thiếu được chuyện phải phiền toái tới ngươi.”
“Ha ha, nên thế, nên thế, các ngươi tán gẫu đi, ta còn có chút việc nữa.” Chu Khiêm vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười, người không biết còn tưởng hắn là một vị sư huynh vô tư cỡ nào cơ.
Chu Khiêm trong lòng chảy máu à, nhưng hắn nhất quán một nguyên tắc kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Hắn cũng không tin Triệu Nhã trưởng lão và Vạn Tĩnh trưởng lão đồng thời trông nhầm, ba người này chỉ cần một người có thể duy trì được vị trí thì hắn cũng không thể đắc tội được.
Lần này thật sự giẫm phải cứt chó rồi.
“Mãnh ca, làm sao không cáo trạng hắn, ít nhất cũng phải đánh hắn một chút.” Trương mập mạp nói, nhưng vẫn cầm linh thạch trong tay, thích thú không buông tay.
Khối này còn lớn hơn khối trước kia của hắn, trải qua một tháng tra tấn, hắn đúng là mẫn cảm hơn với linh thạch nguyên khí, mang theo linh thạch tu hành khẳng định có lợi ích rất lớn.
“Thế giới tu hành, cá lớn nuốt cá bé, cáo trạng là biểu hiện của yếu đuối.”
Vương Mãnh lắc đầu.
“Vương Mãnh nói đúng, về sau chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Trương mập mạp ngươi cũng đừng ảo tưởng Vạn Tĩnh sẽ giúp đỡ ngươi. Nếu ngươi không thể tiếp tục bày ra thiên phú trong việc tu hành, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vứt bỏ.” Hồ Tĩnh nói.
Trương mập mạp vỗ vỗ bộ ngực lớn của mình nói: “Ta là thiên tài!”
Đỉnh núi Lôi Quang phong là nơi bốn vị trưởng lão tu hành. Đây cũng là nơi có nguyên khí dư thừa nhất, chỉ có một vài đệ tử mới có khả năng tiếp cận. Sườn núi Lôi Quang phong là nơi chúng đệ tử tụ tập tu hành. Là một đệ tử chính thức, mỗi người đều có một tiểu viện ở riêng.
Hồ Tĩnh và Trương mập mạp là đệ tử thân truyền, đều ở phòng khu chữ Giáp. Lôi Quang Đường tam đại đệ tử mạnh nhất đều ở khu vực này, nơi này linh khí cũng tương đối sung túc hơn một chút.
Trở thành hàng xóm với Hồ mỹ nhân đối với Trương mập mạp mà nói là một chuyện còn vui vẻ hơn cả có linh thạch.
Vương Mãnh còn lại ở phòng khu chữ Ất.
Ba người ở trong phòng Hồ Tĩnh, nơi này đã được Hồ Tĩnh bố trí thành khuê phòng thiếu nữ, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Vừa tiến vào phòng, cái mũi của mập mạp đã liên tiếp ngửi qua.
Vương Mãnh thấy hành vi của huynh đệ mình cũng không chịu được, đá hắn một cước. Lúc này Trương mập mạp mới giống như khách nhân ngồi xuống một cái ghế dựa.
Hồ Tĩnh đã quen với việc hai ngươi đùa giỡn rồi, bất kể hoàn cảnh nào nàng cũng không cảm thấy khó chịu, đi pha trà cho hai người.
“Nếm thử đi, đây là của sư phụ đưa, sương tiên trà, có tác dụng thanh tâm tĩnh khí.”
“Oa, Triệu trưởng lão cũng thật bất công, đã bắt đầu tặng đồ rồi… không có mấy cái linh tinh như bảo mệnh đan sao. Chu Khiên tên kia cũng chỉ bán thứ phẩm.” Trương mập mạp vẫn hơi canh cánh trong lòng, ngoại trừ thần hành phù coi như có tác dụng ra, những cái khác đều là rác rưởi.
“Trong vòng một năm, tiểu thừa luyện nguyên quy tâm quyết viên mãn, mệnh ngân đề cao hai tầng, đối với đệ tử thân truyền với có chỗ tốt, cũng so với người khác khó khăn hơn nhiều lắm.”
Hồ Tĩnh nói, nhưng dường như chẳng có chút áp lực nào đối với nàng vậy.
Trương mập mạp lập tức trở mình lấy ra tấm phù lục của bản thân, vừa tiến vào nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt: “Nha, ta cũng phải tiểu thừa cung dẫn quyết tới viên mãn, thực là độc ác à, con bà nó, ta có thể không làm đệ tử thân truyền có được không à?”
Trương mập mạp nhìn ánh mắt của Vương Mãnh và Hồ Tĩnh lập tức giơ tay đầu hàng: “Coi như ta chưa từng nói gì cả.”
Vương Mãnh cũng nhìn vào phù lục của mình, những đệ tử không phải thân truyền như Vương Mãnh thì căn cứ vào năng lực mà làm những loại tạp vụ bình thường. Vương Mãnh nhiệm vụ là khai khẩn một mẫu linh điền kia trồng nhiều loại linh thảo. Linh cốc là loại ngũ cốc có thể hấp thụ linh khí rồi chứa đựng linh khí bên trong, một năm thu hoạch hai lần. Hắn phải nộp lên trên tám phần, hai phần có thể giữ lại cho mình. Loại linh cốc này có thể làm tài liệu phụ trợ luyện đan, cũng có thể để nuôi nấng tín sử …
Tuy nhiên trên phương diện tu hành thật không có yêu cầu gì.
T
Tiểu thừa hệ công pháp đều phân bảy tầng, là công pháp nhập môn cả, sau khi luyện thành mới có thể tiếp tục tu hành cái khác.
Thánh Đường các phân đường đều có Kiếm Các, Pháp Khí Các vân vân… Dùng linh thạch và điểm cống hiến đều có thể đổi được. Chỉ có điều chuyện này đúng là Vương Mãnh đã lâu không thể nhớ lại rồi, nói ra thật có chút cảm giác mới mẻ.
Mà Chu Khiêm phù lục cung cấp tin tức tuy rằng cơ sở những cũng có trợ giúp. Vương Mãnh cũng phát hiện ra có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với trước kia.
Người tu hành mạnh yếu quyết định bởi ba yếu tố lớn đó là: mệnh ngân tầng thứ, pháp thuật, pháp bảo.
Mệnh ngân tầng thứ càng cao, mệnh ngân càng nhiều, nguyên lực càng mạnh, có thể sử dụng pháp thuật càng nhiều, tự nhiên trưởng thành, tu hành, thiên tài địa bảo càng nhiều.
Pháp thuật: lấy mệnh ngân tổ hợp ra quỷ tích, nguyên lực phát ra, sinh ra lực lượng hùng mạnh. Đây là gốc rễ của việc khai tông lập phái, pháp thuật học tập cần ngộ tính và khổ luyện, không có đường tắt.
Mệnh ngân quyết định có thể trở thành người tu hành được hay không? Mà ngộ tính thì quyết định có thể trở thành người tu hành hùng mạnh hay không.
Pháp khí: bao gồm binh tu bản mạng vũ khí, cùng với phù tu thể tu chế tạo ra các loại phù chú, pháp khí, đan được. … những thứ này là ngoại vật, nắm giữa được pháp bảo tốt giống như có được sinh mệnh thứ hai.