[Dịch] Thánh Đường

Chương 301 : Nắm chắc


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Thánh đường là một địa phương rất đặc biệt, ngay cả ta cũng cảm thấy kỳ quái, bọn họ làm như thế nào để sống sót, nhưng là từ chỉnh thể mà nhìn, thánh đường đã đề cao trình độ chỉnh thể của tứ phương tiểu thiên giới.” “Địa phương đặc biệt như vậy mới sinh ra người đặc biệt như Vương Mãnh.” Yên Vũ Nguyệt dường như đang đắm chìm bên trong suy nghĩ của mình, “Vương Mãnh... hắn là đặc biệt nhất...” “Vũ Nguyệt tỷ, hắn có phải là có lai lịch gì sao?” “Ngươi muốn biết?” “Muốn, phi thường muốn!” Tưởng Tình Tình gật đầu nói ngay lập tức. “Ha ha, hắn là từ thế gian tới, dùng tiên thiên mệnh ngân hai tầng mà tiến vào Thánh Đường.” Yên Vũ Nguyệt nói ra, nhất thời Tưởng Tình Tình miệng há thật to, “Cái này cũng có thể sao?” Rất nhiều tiểu thiên giới đều liên tiếp thế gian, chỉ có điều từ thế gian muốn tiến nhập vào tiểu thiên giới độ khó cùng tiểu thiên giới tiến vào đại nguyên giới không sai biệt lắm, tự nhiên mệnh ngân tầng 2 chỉ có thể ở lăn lộn ở thế gian mà thôi. “Người này trời sinh tự tin, thậm chí là tự phụ, nhưng mà bất cứ chuyện gì hắn muốn làm, đến trước mắt mà nói thật sự không có chuyện nào chưa làm được.” Yên Vũ Nguyệt cũng nghĩ không ra Vương Mãnh làm như thế nào có thể mang theo Lôi Quang đường sắp chết mà từng bước từng bước một đứng ở đỉnh phong, cái này không phải là một người chiến đấu, là cả một đoàn đội, nhưng mà hắn lại làm được. Chuyện này chấn động tứ phương tiểu thiên giới, lực ảnh hưởng hiện tại mới khuếch tán mở ra ngoài, chỉ là khi đó Vương Mãnh đã đến đại nguyên giới, nếu là Vương Mãnh như trước tại thánh đường mà nói..., tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật trọng yếu của Thánh Đường. Hắn đã bỏ lỡ một cơ hội không tệ để đoạt được quyền thế. Nhưng nghĩ tới đôi mắt nóng rực của Vương Mãnh, có thể hiểu hắn cũng không để ý tới chuyện này. Tưởng Tình Tình chính là im lặng lắng nghe Yên Vũ Nguyệt kể chuyện của Vương Mãnh, Tưởng Tình Tình nghe say sưa như si như mê, đây quả thực giống như trong tiểu thuyết vậy, cho dù những chuyện này ở cấp thấp một chút nhưng nghe vẫn rất say sưa. Không thể không nói, nhìn vào đôi mắt tràn ngập nhiệt tình của Vương Mãnh, cái gì mà dòng dõi khác biệt, cái gì mà thực lực sai biệt, dường như cũng không ảnh hưởng đến hắn chút nào. Hắn chính là ngọn lửa trong bóng, có một loại nhiệt tình cô độc, không sợ chung quanh hết thảy. Mà nữ nhân lại luôn bị ngọn lửa này hấp dẫn. “Nói như vậy Vương Mãnh người này trong thô có tinh tế, hắn là muốn khiến cho Tề Phi Vũ hạ thấp mười tầng lực lượng mà xuất chiến. Chỉ là Tề Phi Vũ hạ thấp xuống mười tầng cũng mạnh hơn Tề Phi Vũ nhiều lắm, đây hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau, không biết Vương Mãnh có ý thức được điểm này không.” Tưởng Tình Tình nói ra. “Đây là cơ bản, Vương Mãnh nhất định sẽ hiểu, ta là sợ hắn tự tin quá độ, chuyện này vẫn còn là thứ yếu. Lo lắng nhất chính là Tề Phi Vũ trong tay cầm số lượng tài nguyên tuyệt đối là Tiền Phi không thể nào so sánh được. Hiện tại nhìn xem Tề Phi Vũ có phải là có khinh thường không, đây là cơ hội duy nhất của Vương Mãnh!” Yên Vũ Nguyệt nói ra. Trên thực lực là tuyệt đối chênh lệch, nhưng nếu là Tề Phi Vũ khinh địch. Cái kia Vương Mãnh sẽ có cơ hội. Lực lượng kém hai mươi tầng, kinh nghiệm cùng pháp thuật lại càng có cách biệt như một hào rộng, Tề Phi Vũ muốn thận trọng chỉ sợ cũng rất khó. Một hồi chiến đấu nguy hiểm lại kích thích luôn mang lại cho Vương Mãnh rất nhiều chờ mong, hắn nắm chắc cũng không phải rất lớn, nhưng chỉ cần đối phương không cao hơn bốn mươi tầng, hắn có năm thành nắm chắc. Vương Mãnh bản thân vốn yêu thích mạo hiểm, sau khi kế thừa thần cách thì lại càng mãnh liệt, hơn nữa một đường tu hành, vốn là hiểm trung cầu, an an ổn ổn chỉ là một kẻ vô tích sự. Ngày hôm sau theo thường lệ Thánh Đường lại họp nhóm, Vương Mãnh cũng cảm giác được hào khí không như bình thường. Hà Túy vừa thấy Vương Mãnh đã nóng nảy. “Vương Mãnh một trận chiến này ngươi hãy để cho rồi, ta sẽ khiêu chiến Tề Phi Vũ!” Vương Mãnh nhìn về phía Phạm Hồng, Phạm Hồng lập tức trốn đến một bên, “Ta là trong sạch!” Thấy ánh mắt tàn nhẫn của Vương Mãnh, Phạm Hồng phi thường vô tội ho khan vài tiếng, “Ngày hôm qua ngươi chỉ nói là không thể cùng sư huynh đệ nói, cho nên ta cùng Mã sư muội thương lượng, không nghĩ tới những người khác biết rồi.” “Sư huynh, ngươi đừng trách hắn, chuyện này quả thực quá nghiêm trọng, Tề Phi Vũ thành danh đã lâu, cho dù muốn khiêu chiến cũng phải qua vài năm nữa, hiện tại quá nguy hiểm, ta không sẽ đồng ý cho ngươi đi!” Mã Điềm Nhi nói ra. “Ta biết rõ mọi người lo lắng cho ta, nhưng mà thật sự không có việc gì, Tề Phi Vũ muốn ước chiến ta, khẳng định phải trả một cái giá rất lớn, hơn nữa ta cũng có năm thành nắm chắc, ta lại không ngốc, không đi chịu chết.” Vương Mãnh nói ra. “Vương Mãnh, thiên phú của ngươi, chỉ cần có thời gian, nhất định có thể chiến thắng Tề Phi Vũ, làm gì phải gấp trong nhất thời, nhỏ không nhịn được sẽ loạn mưu lớn.” Hà Túy khuyên, hắn đã đặt hy vọng phục hưng thánh đường lên trên người Vương Mãnh lâu rồi. “Đúng vậy, Vương Mãnh, phương pháp thành lập trận doanh ta đã có rồi, chỉ cần chúng ta sáng tạo ra trận doanh của mình, uy danh lớn mạnh, thánh đường có thể ổn định bài danh, đến lúc đó Vạn Ma Giáo cũng không có biện pháp, mục đích đạt được thì là được rồi, cần gì phải mạo hiểm như vậy.” Phạm Hồng nói ra. “Vương Mãnh, ta cảm thấy ta đã đủ liều mạng rồi, ngươi so với ta còn không muốn sống hơn, chuyện này là có chút thiếu cân nhắc.” Lý Thiên Nhất cũng nói chuyện, khi hắn nghe được tin tức, phản ứng đầu tiên chính là rất kích thích, rất đã ghiền, phản ứng tiếp theo là muốn chết sao. “Vương Mãnh, nghe mọi người khuyên bảo một câu, chuyện này thực là không thể gấp được, trên đầu chữ Nhẫn là một cây Đao, chúng ta bây giờ đã muốn ổn định rồi, tại sao không chờ thêm cơ hội tốt hơn!” Ninh Chí Viễn cũng khuyên, thực lực của Vạn ma giáo đã bị suy yếu rồi, hơn nữa gần đây không có động tác gì cả, đã muốn đáng quý rồi, thật vất vả có thể bình tĩnh một thời gian ngắn để tu luyện cho thật tốt, Vương Mãnh cũng thật sự là e sợ thiên hạ không loạn. Chỉ có Minh Nhân không nói lời nào, đợi tất cả mọi người nói xong rồi, hào khí cũng có chút ngưng trệ, Minh Nhân mới đứng lên, “Mọi người cứ bình tĩnh, Mã sư muội, ta và ngươi hẳn là hiểu rõ tính cách của Vương Mãnh nhất, ngươi cảm thấy hắn lúc nào đánh qua một trận chiến mà không nắm chắc chưa, chúng ta cũng chưa nghe suy nghĩ của Vương Mãnh.” Minh Nhân nói một phen, mọi người mới nhớ tới cùng đi tới với Vương Mãnh, thật đúng là cũng không thể dựa theo lẽ thường mà nói. Thấy hào khí hòa hoãn, Vương Mãnh nhìn Minh Nhân một cái nói, “Ta biết rõ tất cả mọi người quan tâm ta, ta như thế nào cam lòng đi chịu chết chứ, lần này quả thực là một cơ hội. Vạn Ma Giáo là tên đã trên dây không phát không được, càng là bình tĩnh sau lưng nổi lên âm mưu càng lớn, tiên hạ thủ vi cường, chỉ cần Tề Phi Vũ dám đem nguyên lực giảm xuống mười tầng, ta nắm chắc xử lý được hắn!” Mọi người cũng biết Vương Mãnh giết chết Tiền Phi, vẫn là có sức thuyết phục nhất định, “Vạn nhất thời khắc mấu chốt hắn không giữ lời hứa làm sao bây giờ?” Mã Điềm Nhi nói ra. “Cái ngược lại không cần phải lo lắng, có loại không gian quyết chiến hạn định việc này, chỉ là Vương Mãnh ngươi thực nắm chắc?” Hà Túy hỏi. “Hà sư huynh, cầu phú quý trong nguy hiểm, không có gì là nắm chắc cả, sinh tử không ngoài như vậy, ta hiện tại cảm giác phi thường tốt, ta rất chờ mong một cuộc chiến đấu như vậy.” Nhìn qua thần thái Vương Mãnh tràn đầy tự tin, tất cả mọi người bị cuốn hút rồi, hắn chính là chủng người có tính cách đủ độc ác, rõ ràng là chênh lệch rất lớn như vậy mà bị hắn ra đúng là dường như đều có thể thắng được. “Được rồi, ngươi đã quyết định, chúng ta đây sẽ không ngăn trở, Phạm Hồng, có biện pháp nghe ngóng động tác của Vạn Ma Giáo một chút, phòng ngừa bọn hắn lừa gạt nhiều kiểu.” Hà Túy nói ra. “Hắc hắc, cái này giao cho a.” “Vương Mãnh, mọi người là một đoàn đội, về sau có hành động gì, phải cùng mọi người thương lượng một chút, chúng ta sẽ không kéo lui ngươi về sau, nhưng cũng không phải chỉ có một mình ngươi là không sợ chết, chúng ta đều là đệ tử thánh đường!” Hà Túy nói ra. “Hà sư huynh nói lời này rất có đạo lý đi, Vương Mãnh có loại chuyện tốt này nhớ rõ phải tính cho ta một phần!” Lý Thiên Nhất cũng một bộ dạng kích động, Hà Túy cười khổ, lá gan này thật không biết làm thế nào mà luyện ra được. Trong mắt Mã Điềm Nhi vẫn còn lo lắng, nhưng mà nhìn thấy mọi người đều đáp ứng cả rồi, nàng cũng không nói gì nữa. “Vương sư huynh, nhất định phải thành công, ta đã rời khỏi nữ hoàng trận doanh rồi.” Mã Điềm Nhi nói ra.