[Dịch] Thánh Đường

Chương 35 : Dũng khí


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thân Đồ khóe miệng lộ ra nụ cười xơ xác: “Đám phế vật Lôi Quang Đường dùng linh thạch chỉ lãng phí mà thôi. Đại sư huynh anh minh, nhiệm vụ lần này hoàn thành, trở về chắc có thưởng. Tuy nhiên Tác Minh diễn thì diễn nhưng cũng không cần quá sức như vậy, răng cũng rơi ra rồi.” Mọi người cười to một trận, Tác Minh bây giờ vẫn còn có chút choáng váng. Hắn mới là chân chính khổ không nói thành lời được, cái cuốc chết tiệt kia đánh trúng mệnh môn của hắn, lực đạo không lớn nhưng đủ làm cho lực lượng của hắn tan rã. Con mẹ nó đây đúng là ngậm miệng ăn quả đắng à, lão tử cũng không thể ồn ào nói mệnh môn của mình ở gáy à? Tác Minh cũng chỉ đùa cợt cùng mà thôi. Chuyện này náo lớn tự nhiên náo tới tai của Từ Hoảng, bốn người này kỳ thực cũng tức giận. “Con bà nó, đám tiểu tử Hoành Sơn Đường này khinh Lôi Quang Đường chúng ta không có người sao? Để ta gặp mặt ta phải giáo huấn bọn chúng một trận!” Vương Bạc Đương nóng như lửa, cũng phẫn nộ không chịu thua kém đệ tử mình. “Vương sư đệ đừng nóng giận, nói thế nào ta còn thấy được một chút khí phách. Nếu bị người giẫm lên còn mặt nhiên không lên tiếng, thật sự là không có cách cứu rồi.” Từ Hoảng nói. “Nói là nói như vậy, nhưng chúng ta lấy gì mà đấu với Hoành Sơn Đường. Đại hội lần trước Hoành Sơn Đường thế nào các ngươi cũng biết. Triệu Quảng cũng không ở đây, căn bản không phải cùng một cấp bậc.” Vương Bạc Đương là không có biện pháp, Hoành Sơn Đường nhiều thể tu. Theo lý thuyết đây cũng là sở trường của Lôi Quang Đường, nhưng Lôi Quang Đường thật sự không người. Đệ tử có không ít, nhưng khi xuất chiến, Vương Bạc Đương tìm nát óc cũng không thấy người nào thích hợp. “Nếu thất bại có thể làm cho các đệ tử thức tỉnh cũng đáng có được. Không phá thì không xây được, hơn nữa trận chiến này cũng có thể rèn luyện Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang một chút. Hai đứa nhỏ này rất có triển vọng.” Từ Hoảng nói. Triệu Nhã và Vạn Tĩnh cũng chấp nhận, trận đấu chính thức, cho dù bị thương cũng không quá mức. Chuyện này so với tư đấu ngược lại còn tốt hơn. Trước tiên khiến cho hai người nhận thức một chút thực lực của cao thủ, đối với trưởng thành của bọn họ cũng có lợi, nói không chừng còn có thể nhân họa đắc phúc. Khi Triệu Quảng rời khỏi, trình độ bình quân của Lôi Quang Đường quá yếu, sẽ làm cho Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang không có tính đối lập. Theo bản năng mà thả lỏng yêu cầu của bản thân, cũng thiếu khuyết việc ấn chứng với đối thủ. “Thua ngược lại không sợ, có điều tiền cược lại rất cao, Lôi Quang Đường chúng ta sợ rằng bị ép không gượng dậy nổi!” Vương Bạc Đương kêu rên lên, người ngèo thì chí ngắn, ngựa gầy thì lông ngắn. Lôi Quang Đường mấy năm nay liên tục lót đáy, hơn nữa lại sắp phải đem tồn kho mấy năm chắp tay dâng tặng cho người, còn chỗ nào xoay người đây. Vương Bạc Được kỳ thực cũng là nói ra tiếng lòng. “Ta nghe Trương Tiểu Giang nói, chuyện này bọn chúng tự giải quyết.” Vạn Tĩnh nói. Bốn người hiển nhiên đều lộ ra vẻ không tin: “Trước cứ như vậy đi, thật sự không được, thì phải làm sao bây giờ!” Bốn người cũng rất buồn khổ, Thánh Đường tuy rằng không tàn khốc giống Ma Tu hay Tà Tu. Nhưng mà cũng có thể chế cạnh tranh lẫn nhau, bằng không căn bản không thể sinh tồn trong thế giới Tiểu Thiên này được. Bốn vị trưởng lão hiện giờ cũng cảm thấy rất rối rắm. Triệu Nhã tuy rằng đằng sau có Triệu gia hậu thuẫn, nhưng nói như thế nào nàng cũng là một phần tử của Lôi Quang Đường. Hơn nữa Triệu gia khiến nàng tự thân bày ra thực lực của mình. Biến thành như vậy, cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp. Triệu Nhã hiện giờ tinh lực đặt hết lên người Hồ Tĩnh, chỉ cần bồi dưỡng được đứa nhỏ này thì cũng coi là một kiện công tích. Đường chiến rất nhanh truyền khắp Lôi Quang Đường, cũng biến thành một chuyện cười. Lôi Quang Đường chẳng những thực lực yếu ớt, không ngờ lại không có đầu óc như vậy, cạm bẫy như thế mà còn nhảy vào, chỉ có thể dùng từ heo để hình dung. Tuy nhiên lại có chút hâm mộ Hoành Sơn Đường, 20 khối trung phẩm linh thạch, 200 hạ phẩm linh thạch, quả thực là chiếm đoạt một cách quang minh mà… Ôi, bản thân mình sao không xuống tay trước một bước chứ. “Nữa, nữa nữa đi, trái một chút phải một chút, lên trên một chút, tiếp theo xuống…” Chu Khiêm lúc này tương đối nhàn nhã, không có đám mây đen Triệu Quảng trên đầu. Hắn ngày càng thoải mái hơn, rốt cuộc cũng có thể làm chuyện mình muốn làm. Về phần đường chiến, vân vân… ôi trời sụp xuống còn có người khác đỡ, nhân sinh tinh túy là cái gì? Một chữ -- hỗn (lăn lộn!) Năm đó hắn và Phùng Tiến hi vọng tiến vào Lôi Quang Đường, hăng hái, kết quả thì hết nào. Không tới một năm sau Phùng Tiến bị đuổi ra khỏi Thánh Đường, ngẫm lại cảm thán nhân sinh vô thường. Hắn tu hành hoàn toàn là không ngờ tới. Hắn chỉ muốn theo Phùng Tiến mà thôi, kết quả Phùng Tiến mất, còn hắn vẫn “hỗn” nơi này. Chung quanh Chu Khiêm bay hơn mười đạo hỏa phù, hắn cầm Thiên Tru Bút vẽ lung tung vài cái, điệu thấp, bình yên là đẹp nhất. Nhàn rỗi không có việc gì làm thì chế tác ít phù lục, kiếm thêm khoản thu nhập, uống chút rượu, tương lai tìm một nữ tu thích hợp, cùng nhau song tu. Đây cũng là một loại nhân sinh, tranh đấu làm gì cơ chứ? Rầm rầm rầm…. A, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên dọa Chu Khiêm nhảy dựng. Từ cẩu thối biến thành anh hùng, Chu Khiêm thật không thích ứng nổi, đồng thời cũng cảm thán nhân sinh kỳ thực rất nịnh bợ, kỳ thực hắn không muốn làm cái gì cả. Vung tay lên, tất cả phù lục trong nháy mắt ảm đạm xuống, nhanh chóng trở thành một tập giấy mỏng rơi vào trong túi càn khôn của Chu Khiêm. “A, không phải là Vương sư đệ sao, ngọn gió nào đưa ngươi tới chỗ của ta vậy, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này, mời vào, mời vào.” Chu Khiêm mở cửa ra nhìn thấy Vương Mãnh, vẫn là một bộ dạng khách khí trước sau như một. Vương Mãnh cười cười nói: “Chu sư huynh khách khí rồi, không cần đi vào đâu. Ta chỉ muốn tới truyền đạt một tiếng, ngươi đã bị trưởng lão tuyển chọn là một thành viên đường chiến, chúng mừng Chu sư huynh.” Chu Khiêm yên lặng, cái này có gì mà đáng chúc mừng, hơn nữa hắn cũng không biết đối phương có phải giả truyền thánh chỉ không. Nhưng hắn lại không thể đi tìm trưởng lão chứng thực được, chiêu này quả là độc ác. “Ha ha, ta biết rồi, sư đệ đang nói giỡn phải không? Cao thủ Lôi Quang Đường nhiều như mây, làm sao tới phiên ta được. Ta sẽ không làm mất mặt Lôi Quang Đường nha, nhượng hiền, nhượng hiền à!” (nhượng hiền: nhường cho người hiền tài khác.) Vương Mãnh cười ngày càng lớn nói: “Chu sư huynh đừng khiêm nhường, sự tình đã định rồi. Nếu ngươi có kháng nghị xin đi tìm Triệu trưởng lão đi.” Đối phó với người khác nhau phải có biện pháp khác nhau. Kiểu người như Chu Khiê, ngươi càng khách khí với hắn, hắn càng khách khí, cho nên phải thống khoái một chút. Chu Khiêm lúc này vẻ mặt như quả mướp đắng, nhìn bóng dáng của Vương Mãnh Chu Khiêm ngơ ngác ngồi trong nhà. Tiểu tử này rốt cuộc từ đâu ra, luôn luôn gây khó dễ cho mình nha. Người khác không biết, nhưng Chu Khiêm nhìn ra được, Vương Mãnh này thực sự có tài. Tiểu tử Tác Minh kia nổi danh là Bính Mệnh Tam Lang của Hoành Sơn Đường, một thể tu nào có thể dễ dàng bị đánh trúng mệnh môn như vậy, vận khí sao? Tới cấp bậc này của hắn, đã sớm không còn tồn tại may mắn rồi, chuyện này cũng làm cho Thân Đồ không thể không lấy sách lược lấy lui làm tiến. Bởi vì hắn thật sự không nhìn ra được thực lực của Vương Mãnh. Cao thủ có thể ngụy trang, nhưng Chu Khiêm lại biết, Vương Mãnh thực không phải ngụy trang. Thân Đồ suy nghĩ nhiều rồi, Vương Mãnh này có khả năng có thiên phú kỳ quái, nhưng một khi thực lực bày ra, bị người phát hiện vẫn là không tránh khỏi đi. Còn mình thì sao? Phùng Tiến là thể tu Lôi Quang Đường có thiên phú nhất trong đám đệ tử mới những năm gần đây. Đáng tiếc tính tình hơi xung động, không hợp với Triệu Quảng, sau đó bị Triệu Quảng kích thích bỏ đi rồi. Chu Khiêm vẫn nén giận, chính là chờ đợi cơ hội báo thù. Nhưng kết quả hắn thực lực chưa vượt qua Triệu Quảng thì Triệu Quảng đã bỏ đi rồi, làm cho Chu Khiêm thật sự rất buồn khổ. Giả trang nhiều năm như vậy, con mẹ nó, nhanh quên chính mình là ai rồi. Đêm đó Chu Khiêm uống rất nhiều rượu, say một trận, trong mộng ánh mắt có chút đẫm lệ: “Huynh đệ à, năm đó phải chăng ngươi chịu nhịn một chút, chúng ta đã có thể kề vai chiến đấu…”