[Dịch] Thánh Đường
Chu Phong biết Vương Mãnh chí không ở đây, cho nên phải hướng dẫn từng bước một. Chờ khi hắn biết đan tu tốt như thế nào, tới lúc đó lời ngon tiếng ngọt, không tin hắn không mắc câu.
“Khụ khụ, tiểu tử, ta biết ngươi có thiên phú, cũng phải nhờ cao nhân chỉ điểm. Nhưng mà ngươi còn cách xa Đan Tu tới vạn dặm, ta chỉ xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Lúc dạy người thì tính tình của ta cũng không tốt lắm. Ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đánh ngươi còn không tới mức đó, nhưng mắng chửi người là như cơm bữa!”
Chu Phong nói, hắn nói ngu xuẩn nhất chính là dễ dàng bỏ qua mọi việc. Tổng đường nghĩ có thể đưa người nhét tới tay hắn, nhưng kết quả đám ngu ngốc đó làm cho hắn tức chết đi.
Vương Mãnh cười cười nói: “Lão Chu, tính tình của ta cũng tốt lắm, yên tâm đi, ngươi có ngốc mấy ta cũng không tức giận.”
Chu Phong sửng sốt, dở khóc dở cười nói: “Tiểu tử ngươi xem như lợi hại!”
Hai người nhẹ nhàng khoái trá đạt thành “giao dịch bình đẳng.”
Sáng sớm là lúc tu luyện tốt nhất, cho nên hai người ước định thời gian học vào buổi chiều, canh một.
Đầu tiên là Chu Phong sẽ chỉ dạy Vương Mãnh, sau đó là Vương Mãnh chỉ đạo đánh cờ cho Chu Phong. Hắn thực làm cho Chu trưởng lão mặt mày xám tro rồi. Hắn vẫn nghĩ kỳ lực (lực đánh cờ) của hai người là không sai biệt lắm, nhiều lắm là Vương Mãnh phải cao hơn một chút, nhưng nào nghĩ ra lại kém nhiều tới như vậy.
Cho nên Chu Phong quyết định trong luyện đan phải tìm lại mặt mũi một chút.
“Khụ khụ, tiểu tử, đan tu là một môn học sâu sắc, huyền bí, cũng là khó nhất trong phù tu. Bất kể là tu cái gì, cơ sở là quan trọng nhất, mà bước đầu tiên của đan tu không phải là luyện, mà là nhận thức.”
Hiển nhiên Chu Phong đã sớm có chuẩn bị rồi, trực tiếp lôi ra một đống trúc giản pháp thuật.
“Trong đây ghi lại cơ sở nguyên liệu của Đan tu, đầu tiên phải nhận thức, ngươi trước tiên nhìn coi. Khi nào nhớ được toàn bộ thì chúng ta tiếp tục bước tiếp theo!”
Chu Phong hừ một cái rồi đi ra ngoài, bà mẹ nó chứ, một chút thể diện cũng không cấp cho lão tử mà. Mấy vạn dược liệu, xem người thiên hôn địa ám, đau đầu muốn chết đi, lúc đó lão tử sẽ dạy.
Cái này gọi là uy thế phủ đầu.
Chu Phong nhàn nhã tự tại phơi nắng, hừ lạnh theo ngữ âm không được đầy đủ, tâm tình sảng khoái.
Còn chưa tới một canh giờ, cánh cửa liền kêu lên một tiếng mở ra, Vương Mãnh đi ra, duỗi thắt lưng lười biếng một cái.
“Lão Chu ta xem xong rồi, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Vương Mãnh nói, cho dù đại bộ phận có thể nhận ra được, nhưng hoàn toàn nhớ kỹ thật đúng là tiêu hao chút tinh lực nha.
Chu Phong đứng lên nói: “Tiểu tử này, đan tu trọng yếu nhất là cái gì, ngươi biết không?”
“Cái gì?”
“Kiên nhẫn!” Chu Phong thấm thía nói: “Đan tu trong tất cả tu sĩ là cần phải có tính nhẫn nại nhất. Phải chìm được thì mới nổi được, cơ sở vững chắc. Nếu chẳng may dùng sai nguyên liệu là có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thậm chí hại người hại mình.”
Vương Mãnh gật gật đầu nói: “Có đạo lý, bước tiếp theo làm gì?”
…Tiểu tử này hoàn toàn coi lời nói của mình là gió thoảng bên tai sao?”
“Ngươi không biết rằng, còn phải tiếp tục học đã, nhận được là một chuyện, còn bao gồm cả dược tính cùng cách dùng …”
“Ừ, ta đã học xong rồi.” Vương Mãnh nói.
Chu Phong thầm nghĩ, tiểu tử này định chém gió mình chắc. Hắn lập tức lấy ra một gốc cây tiên thảo kỳ quái trong túi càn không ra nói: “Ngươi có thể nhận biết đây là cái gì không?”
“…Hơi giống kỳ mạch thảo, tuy nhiên hơi kỳ quái, hẳn là mang theo ngũ hành thuộc tính đi.” Vương Mãnh tiếp nhận ngửi ngửi một cái nói: “Ừ, ngũ hành hàm kim.”
Chu Phong ngẩn người … cái gì vậy?
“Cây kỳ mạch thảo này có tác dụng gì?”
“Bình thường cũng không có gì trọng dụng, chủ yếu là luyện thú đan đi. Cây này hàm kim, đúng là đối với linh thú ngũ hành thuộc kim thì không tồi, nói tóm lại, tác dụng lớn nhất là hiếm lạ.”
Chu Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vương Mãnh một cái nói: “Ừ, coi như quá quan, xem ra trí nhớ của ngươi rất tốt. Tuy nhiên không cần phải tự đắc, đây đều là rất đơn giản, đằng sau sẽ hơi khó khăn hơn một chút.”
Hào quang chợt lóe, lại là một đống trúc giản pháp thuật chồng chất lên nhau.
“Đây là một ít dược lý cơ sở, còn có một chút thủ pháp của học giả, bao gồm phương pháp tu luyện đan hỏa. Chính ngươi nhìn coi, tuyển ra một phương pháp thích hợp cho ngươi.”
Chu Phong tay chắp sau lưng chậm rãi đi ra ngoài cửa. Sau khi rời khỏi cửa, hắn còn thuận tay cầm lấy một bình linh tửu, đi tới bên dưới một thân cây, đưa lưng về phía phòng ở.
Chu trưởng lão đột nhiên nhảy lên, hung hăng nắm chặt nắm tay: “Nhặt được bảo rồi, nhặt được bảo rồi, thiên phú này không làm đan tu, tiên sư nó mình không thể nhẫn nhịn được!”
Đã gặp qua là không thể quên cũng có, nhưng nếu có thể linh hoạt vận dụng, lại có khả năng phân biệt là có một không hai. Những thứ kia, hắn mới đầu phải mất vài ngày mới có thể nhớ được, lúc ấy sư phụ kinh ngạc trực tiếp thu hắn làm đệ tử quan môn. Còn mời gia nhập Chu gia, nhớ tới chuyện này Chu Phong cảm thấy như chỉ mới ngày hôm qua vậy.
Mà hiện giờ, không ngờ hắn phát hiện ra một thiên tài, phải nghĩ biện pháp cho sư phụ nhìn thấy. Lấy nhãn lực của sư phụ mà nói sẽ phát hiện ra càng nhiều tiềm lực hơn.
Tuy nhiên… tiểu tử này cứng như rễ cây vậy, muốn làm kiếm tu, kiếm tu đám tiểu tử suốt ngày xách kiếm bay tới bay lui mà không sợ ngã xuống chết toi à, nào có được thoải mái như đan tu.
Lúc trước nhất thời kích động, không ngờ lại thật sự phát hiện ra được một khối ngọc thô.
Vương Mãnh thật đúng làm bị Chu Phong dọa giật mình rồi, như thế nào mới là một đan tu tốt đây. Vương Mãnh cũng không có tiêu chuẩn gì cả, cũng không thèm để ý, hắn hiện tại có dư thời gian và tinh lực, từ từ sẽ tới. Hắn còn không tin luyện đan sẽ làm khó được mình.
Vương Mãnh còn đang chăm chú xem trúc giản, Chu Phong bên ngoài đã hát vang một khúc, tuy rằng uống rượu không có đồ nhắm cũng không tốt. Nhưng tâm tình Chu Phong đang tốt, nên hắn muốn tự chúc mừng một chút.
Hắn nào biết được Vương Mãnh học luyện đan chỉ là vì luyện chế Mộc Nhiên đan, ứng phó với bình cảnh mười lăm tầng.
Bình cảnh ngũ hành này, chỉ có thể là người ngũ hành hàm thể mới có thể ngộ tới. Ông trời rất là công bằng, người được cấp ưu đãi, thì lúc gia tăng thực lực cũng rất khó khăn.
Không nhìn là không sao, nhưng đã coi rồi Vương Mãnh thật đúng là có chút hứng thú. Chuyện nhiều người trầm mê vào đan đạo đúng là có lý, đan đạo chẳng những là chuẩn bị cho tu hành, còn có thể chữa bệnh bảo mệnh, kéo dài tuổi thọ, vĩnh trú thanh xuân. Đương nhiên làm một đan tu rất khó phi thăng, điểm này cũng là thật. Trong truyền thuyết người có thể luyện ra kim đan, ăn vào lập tức có thể phi thăng, nhưng cũng không ai biết thật giả.
Kiếp trước trong trí nhớ của hắn cũng chỉ là nghe nói qua, cũng chưa từng gặp qua.
Khác nghề như cách núi, nhưng vốn đã hạ quyết tâm luyện đan Vương Mãnh cũng phải đi vào. Liên tiếp nửa tháng ở cùng một chỗ với Chu Phong, Chu Phong rất vừa lòng nha.
Đan tu nhất định phải chuyên chú, nhất định phải tâm không tạp niệm. Vương Mãnh này quả nhiên là bảo vật từ trên trời rớt xuống, thấy như thế nào cũng thuận mắt. Thường thường còn có thể hỏi một vài vấn đề, lại hỏi vào đúng điểm mấu chốt. Là một sư phụ, gặp được đệ tử như thế này quả nhiên là tam sinh hữu hạnh.
…Chỉ có điều cũng có lúc Chu Phong thống khổ. Mỗi khi tới thời gian học đánh cờ, Chu trưởng lão ngày càng nổi giận rồi. Trước kia hắn rêu rao khắp nơi mình là đan kỳ song tuyệt. Tuy rằng bà nương Lư Vận kia vẫn luôn đả kích hắn, nhưng hắn cảm thấy kỳ nghệ của mình là khá tốt. Nhưng hiện tại, tự tin trong lòng hắn đã hạ xuống thẳng tắp rồi. Thậm chí có chút thời gian muốn buông tha chơi cờ. Tuy nhiên để khiến cho Vương Mãnh rơi vào trong “cạm bẫy” của mình, Chu trưởng lão lại cố chịu thương tổn tâm linh của mình.
Chơi cờ là khiến cho Vương Mãnh phải theo luyện đan, hắn suy nghĩ tự an ủi mình như vậy.
Vương Mãnh làm việc từ trước tới nay không có bỏ dỡ giữa chừng, huống chi là chuyện phải làm.
“Lão Chu, sao gần đây không có ai tặng lễ ngươi nhỉ, chẳng lẽ ngươi lăn lộn ở tổng đường không được, cho nên mới tới nơi này?”
Lúc ăn cơm, Vương Mãnh thuận miệng hỏi.
Câu nói đầu tiên đã làm cho Chu Phong thiếu chút nữa nghẹn chết. Tiểu tử này bản lĩnh làm ngươi khác giận cùng thiên phú độc ác như nhau. Tuy nhiên Chu trưởng lão dần dần hiểu được tính tình của Vương Mãnh. Người này bề ngoài cái gì cũng thờ ơ, nhưng kỳ thực trong lòng rất hiếu thắng, nghĩa khí tràn ngập ra bên ngoài.