[Dịch] Thánh Đường
Đi xem khắp nơi, Lôi Đình cảm thấy mình sắp điên mất, đang lúc chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên bên tai truyền tới một loạt thanh âm phi thường có tiết tấu, trong lòng khẽ động.
Tác Minh chuyên tâm rèn luyện lang nha bổng của mình, tâm không tạp niệm. Lôi Đình đứng ở một bên lẳng lặng nhìn xem, lão nhìn xuống lực đạo của cánh tay đứa nhỏ này thì có thể xác định đã vượt qua mười lăm tầng nguyên lực rồi. Hơn nữa trên phương diện rèn vũ khí thì cao hơn bên ngoài một tầng thứ. Ánh mắt kia cũng không tồi, ít nhất là người chuyên tâm, việc này thuyết minh hắn đối với việc rèn vũ khí có tâm hướng tới, mà không phải chỉ là muốn thể hiện như đám người bên ngoài.
Tác Minh đánh một lát, nhưng cảm thấy có chỗ nào không đúng, rất bất mãn.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi không cần phải theo đuổi cái khí thế của Lang nha bổng. Ngươi phải biết rằng, vũ khí là cho người dùng, phải phù hợp với người sử dụng mới là trọng yếu nhất!”
Lôi Đình rất hòa ái dễ gần, Lôi sư tổ nổi danh tính tình nóng nảy, nhưng người nóng tính tới mấy, mà nhìn thấy một đống việc khiến hắn tức giận xong thấy được việc này, như vậy tâm tình cũng sẽ tốt hơn.
Cuộc sống chính là những việc đối lập nhau mà thành.
Nghe vậy, Tác Minh ngừng tay gật gật đầu nói: “Có đạo lý, ta nghĩ được rồi, đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.”
Trong lòng lão lại vui thêm một phần, có lễ phép, khiêm tốn.
“Ha ha, tiểu tử, nhìn ra ngươi cũng có được chút bản lĩnh, rèn cũng đúng cơ sở đây, là Vương Bạc Đương dạy ngươi sao?”
“Sư phụ có chỉ điểm, nhưng cũng là có gia truyền nữa.”
Lôi Đình gật gật đầu, khó trách, với bản lĩnh của Vương Bạc Đương cũng chỉ có thể dạy dỗ được đám ngu xuẩn bên ngoài kia thôi.
“Ha ha, ngươi tiếp tục, ta tùy tiện nhìn, ồ, không ít nhỉ, đều là tác phẩm của ngươi sao?”
“Cũng không sai biệt lắm, tiền bối cứ tùy ý, ta còn muốn hoàn thành cái này trước khi đại hội bắt đầu.”
Lôi Đình đánh giá những vũ khí được xếp chỉnh tề trên kệ, không thể nói là tốt được thế nào, nhưng rất cẩn thận, nghiêm túc, có quy củ. So sánh với trình độ của Lôi Quang Đường hiện giờ mà nói, đứa nhỏ này có thể xem là cứu tinh rồi. Lôi Đình cũng có lòng muốn chỉ điểm một chút, mặc kệ như thế nào, lão cũng không muốn làm Lôi Quang Đường phải mất mặt.
Lúc ánh mắt của Lôi Đình quét tới một thanh kiếm ở trong góc tường, cả người đều cứng ngắc lại. Một cỗ khí thế mênh mông bùng nổ, Tác Minh ở bên cạnh lập tức bị trấn áp, ngay cả hô hấp cũng không được.
Rầm…
Rầm…cây búa nện xuống mặt đất, Lôi Đình mới phản ứng lại, vội vàng thu lại khí thế, trịnh trọng cầm lấy thanh kiếm dưới đất lên.
Lôi sư tổ tay hơi run rẩy, cái này…sao có khả năng.
Kiếm kia nằm trong tay Lôi Đình dường như có trọng lượng ngàn cây vậy, công nghệ rèn cực kỳ thô ráp, nhưng bên trong ẩn chứa ý cảnh, không cách nào có thể hình dùng, không cách nào có thể tưởng tượng được.
Nhưng đây vẫn không phải là nguyên nhân khiến Lôi Đình thất sắc, thanh kiếm này làm sao giống Bất Ngữ Kiếm của tiền bối vậy.
Trong kiếm có ẩn chứa ngạo khí thiên hạ vô song, và kiếm ý đỉnh phong thế giới, tuyệt đối là đúng, tuyệt đối đúng vậy.
Tác Minh há mồm thở hổn hển, đồng dạng kinh hãi thất sắc, lão nhân này thật dọa người. Tác Minh cũng đoán được, người trước mắt này ít nhất là trưởng lão, thậm chí là … tổ sư!!!
Thật lâu sau, Lôi Đình mới áp chế xúc động trong lòng xuống nói: “Kiếm này…là ai lưu lại?”
Tác Minh cắn răng nói: “Lão là ai!”
“Tiểu tử, ta hỏi ngươi là ai lưu lại!”
Rầm rầm…
Đã bao nhiêu năm rồi, còn có người dám khiến cho Lôi Đình hỏi lần hai.
Tác Minh cả người chấn động bởi thanh âm khủng bố của Lôi Đình: “Ngươi là ai?”
Lôi Đình lúc này mới ý thức được mình thất thố rồi, tại sao lại giận dữ với một đồ tôn như vậy. Đồng thời cũng có chút khen ngợi tiểu tử trước mắt này, rất có khí phách.
Năm đó vị tiền bối kia nhìn trúng hắn, chính bởi vì hắn có khí phách.
“ha ha, tiểu tử, ngươi không cần phải lo lắng, ta cũng không có ác ý. Ta cùng với chủ nhân thanh kiếm này có sâu xa, ngươi biết là ai để trong này không?”
Lôi Đình đại khái vài chục năm rồi cũng chưa nói chuyện như vậy.
Chỉ có điều trong một chốc lát này Vương Bạc Đương đã chạy tới đây nói: “Không biết tổ sư giá lâm, đệ tử …Tác Minh, tên khốn khiếp nhà ngươi, không ngờ cũng dám gọi nhịp với tổ sư, muốn ăn đòn phải không?”
Tác Minh vẫn ngoan cố đứng thẳng như cũ, hắn quản chi đối phương là ai, cho dù là thiên hoàng lão tử tới đây cũng vậy, cùng lắm hắn bồi tiếp một mệnh này mà thôi.
“Không được, không được bằng hữu của ta cho phép, ta không nói bất cứ cái gì!”
Tác Minh vẫn kiên định nói, không chút sợ hãi nào từ áp lực của “tổ sư” mang tới. Từ khi trải qua thảm án của Lâm gia, thế giới này đã không còn cái gì có thể dọa được hắn.
Lôi Đình khoát tay nói: “Lăn qua một bên đi, ngươi biến Lôi Quang Đường thành như thế này, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đấy.”
Vương Bạc Đương bình thường nóng nảy như sấm, lúc này cũng giống như thỏ ngoan vậy, cúi đầu đứng khom lưng ở một bên. Hắn không ngừng ra hiệu cho tiểu tử Tác Minh này, tên ngu ngốc, cơ hội thiên đại ngay trước mặt, còn không biết nắm bắt hay sao.
Vương Bạc Đương chỉ tùy tiện tới xem, đối với việc các đệ tử gần đây cố gắng rất vui vẻ. Ai ngờ được vừa tới đã cảm giác thấy nguyên lực của Lôi Đình.
Lấy hiểu biết của hắn với Lôi Đình, có thể khiến cho Lôi tổ sư nhịn xuống tính tình, đây quả là phúc lớn vô cùng, thuyết minh Lôi tổ sư xem trọng Tác Minh nha.
Tác Minh không biết tổ sư trước mắt này là ai, nhưng hắn rõ ràng một chút, đối phương rất mạnh, rất hung, sợ rằng có bất lợi với Vương Mãnh.
“Ha ha, ngươi là Tác Minh phải không, tốt lắm, tốt lắm, không có việc gì cả. Ngươi có thể hỏi bằng hữu của ngươi, nói là Lôi Đình muốn gặp hắn, Vương Bạc Đương có thể làm chứng. Ta tính tình tuy rằng hung dữ một chút, nhưng không phải là người xấu.”
Lôi Đình biết mình một khi tức giận thì còn dọa người hơn cả hung thú, không thể không giải thích một chút.
Vương Bạc Đương tròng mắt nhanh rớt ra, trời đất a, Lôi tổ sư còn có thời điểm “giải thích” sao??
Hắn vội vàng đứng dậy nói: “Tác Minh, đừng không biết tốt xấu, đứng ở trước mặt ngươi là tổ sư Thể Tu của Thánh Đường ta.”
Tác Minh vẻ mặt dịu đi một chút nói: “Đệ tử Tác Minh bái kiến Lôi tổ sư, chỉ có điều chuyện này phải được bằng hữu của ta đồng ý mới được.”
Lôi Đình trên mặt cười cười nói: “Không ngại, không ngại, không vội, có kết quả ngươi bảo Vương Bạc Đương cho ta biết. Ha ha, không tồi, Vương Bạc Đương, ngươi theo ta lại đây.”
Lúc chuyển hướng tới Vương Bạc Đương vẻ mặt của lão đã không còn hiền lành nữa. Vương Bạc Đương lập tức lê mông theo sau, tổ sư nguyện ý phát hỏa trên thân mình là chuyện tốt đây. Nếu không cần quan tâm tới sống chết của Lôi Quang Đường, thì phát hỏa làm gì.
Đi vào chỗ ở của Vương Bạc Đương, Lôi Đình ngồi xuống, Vương Bạc Đương vội vàng bưng trà nước lên, lẳng lặng đứng một bên.
“Thằng nhóc nhà ngươi, làm thể diện ta mất hết rồi.”
“Sư tổ xin ngài trách phạt, ngài cũng biết, Lôi Quang đường chúng ta bị vây trong khốn cảnh. Mỗi lần được phân tài nguyên là ít nhất, đệ tử ưu tú bị người đoạt đi. Từ sư huynh cũng. .. các đệ tử cũng là khổ lắm a.”
Vương Bạc Đương khó có thể tìm được người để kể khổ.
“Hừ, lại tìm lý do, tự mình kiểm điểm lại vấn đề này một chút đi. Những đứa nhỏ này đều là tương lai của chúng ta, không cần phải cả ngày chỉ biết tu hành, lần này ta tới coi như có hơi chút thu hoạch. Bầu không khí ở đây vẫn là không tồi, chỉ cần đồng ý chiến đấu, là có cơ hội rồi. Tài nguyên phải tự tay mình đoạt được, ta sẽ nghĩ thêm biện pháp. Nhưng lần này các ngươi ở hội Bách Bảo đường cũng phải bày ra quyết tâm, nếu không, ai cũng không giúp được các ngươi.”