[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
"Ai u!! Hai vị tiểu ca đến rồi, mời vào trong, mời vào trong!"
Khi Hàn Nghệ và Tiểu Dã lần nữa đến quán rượu bên cạnh Mai Hà, lão chưởng quầy kia nhiệt tình khỏi phải bàn.
Hàn Nghệ trưng ra vẻ mặt trọc phú, chỉ vào lão chưởng quầy hét lên: "Chưởng quầy, nghe rõ đây, hôm nay Vương công tử đãi khách ở đây, chuẩn bị đem tất cả đồ ăn và rượu đắt tiền nhất lên cho ta, nhớ kỹ, không cần tốt nhất, chỉ cần đắt nhất, chớ có làm mất mặt Vương đại công tử, nếu có thiếu sót phục vụ không chu toàn, ta sẽ hỏi tội ngươi."
"Vương đại công tử?"
Lão chưởng quầy sửng sốt.
Hàn Nghệ chống nạnh nói: "Chính là Vương Bảo đại công tử."
"Vâng, vâng"
Vị chưởng quầy này tuy gật đầu phụ họa không ngừng, nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia hoài nghi.
Hàn Nghệ nhìn cũng biết ông ta đang nghĩ gì, nhưng cũng không nhiều lời, lên tới lầu hai, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, không còn cách nào khác, xuyên qua đây không thấy ghế dựa, toàn là băng ghế, chỉ có gần cửa sổ có thể tựa vào một chút.
Một lát sau, rượu và đồ ăn vẫn không thấy đến, tiểu nhị chỉ rót hai chén trà, hiển nhiên là vị chưởng quầy kia cũng đang đợi... Nhưng rất nhanh, Vương Bảo dẫn theo ba bốn đại hán rãnh rỗi, cất bước bá vương tiến vào.
Chưởng quầy vội vàng tiếp đón: "Vương công tử, hai vị tiểu ca kia đang đợi ở lầu trên."
Vương Bảo ừm một tiếng, nghênh ngang đi lên lầu.
Chưởng quầy thấy Vương Bảo đã đến, liền gọi phòng bếp gấp rút chuẩn bị mang thức ăn lên, toàn bộ không cần tốt nhất, chỉ cần đắt nhất.
"Vương công tử, ngài đã đến rồi, mời ngồi."
Hàn Nghệ thấy Vương Bảo đến, vội đứng dậy, nhường vị trí tốt nhất cho gã.
Vương Bảo rất hài lòng với việc này, ừm một tiếng rồi ngồi xuống, nhìn xung quanh một chút: "Ủa, Từ lão đầu còn chưa đến à?"
Hàn Nghệ cười khổ nói: "Ngài còn không rõ Từ lão đầu sao, không chừng đến sát giờ mới đến đấy."
"Thì ra là vậy, mỗi lần hẹn ông ta đều đến muộn, lão già đó, sớm chết đi là vừa."
Vương Bảo hừ một tiếng, gã thật lòng mong Từ lão chết sớm một chút, bởi vì có nhiều người vay mượn nặng lãi đều nhờ Từ lão làm chứng, Từ lão tuy chỉ là một thư sinh nhưng lại rất nổi danh, thậm chí không ít quan phủ biết mặt Từ lão, cũng bởi vì lão Từ thi hương mấy chục năm, quen biết mấy vị quan viên cùng thi khi đó, trở thành bằng hữu với họ. Vậy nên Vương Bảo có chút kiêng nể Từ lão, nói tiếp: "Ngươi có mang tiền đến hay không?"
"Có mang, có mang, Vương công tử là người bận rộn, ta sao dám làm trễ nãi thời gian quý báu của ngài."
"Ngươi biết vậy là tốt."
Hàn Nghệ đột nhiên hét xuống dưới lầu: "Chưởng quầy kia, còn không mau dọn thức ăn lên, làm trễ nãi thời gian của Vương công tử, coi chừng ta đốt tiệm của ngươi."
Tiếng của chưởng quầy bên dưới liền truyền lên: "Tới ngay, tới ngay!"
Lời này nói ra làm Vương Bảo thấy rất hài lòng, giống như mình có đãi ngộ như vương hầu, vương tướng, nhìn lại mấy tên đại hán nhàn rỗi ngồi cạnh mình, như muốn nói, nhìn người ta cơ linh không, mấy tên đầu gỗ các ngươi lo mà học, rồi lại nói với Hàn Nghệ: "Tiểu tử ngươi có chút thú vị."
"Đâu có, đâu có." Hàn Nghệ cười cười ngoan như con cún: "Vương công tử, ngày đó ta thật sự xin lỗi ngài, trong lòng luôn áy náy, chỉ muốn nhận lỗi với Vương công tử, hằng ngày ta vẫn luôn trằn trọc đó."
Ý là bữa tiệc này chính là để tạ lỗi.
Ít nhất là Vương Bảo nghĩ vậy, cũng không hỏi nhiều làm gì, phất tay nói: "Bỏ đi, bỏ đi, ngươi cũng không dễ dàng, ta sẽ không so đo." Kỳ thật hôm qua khi nghe những lời ngọt ngào về công việc cho vay nặng lãi của gã, gã đã rất có thiện cảm với Hàn Nghệ, cảm thấy tiểu tử này biết nói tiếng người rồi đó, rất có ý tứ rồi, trong lòng cũng không còn ý trách tội Hàn Nghệ nữa.
"Đa tạ, đa tạ, Vương công tử đúng là đại nhân đại lượng, đợi lát nữa ta nhất định phải kính ngài mấy chén rượu mới được."
"Được, được!"
Đúng lúc này nghe được một thanh âm già nua: "Vương công tử, thật là có lỗi, lão hủ đã tới trễ."
Chỉ thấy Từ lão khập khiễng bước, thở phì phò.
Lại là câu dạo đầu này.
Vương Bảo chỉ muốn đập bẹp dí cái lão này.
Hàn Nghệ lại đứng dậy: "Từ lão mời tới bên này."
Từ Vọng gật đầu, ngồi xuống, lại nói mấy tiếng xin lỗi, người có học ấy mà, lời nói và cử chỉ đều khác người bình thường một chút.
Vương Bảo nói với Hàn Nghệ: "Tốt lắm! Bây giờ Từ lão cũng đến rồi, ngươi mau trả tiền đây." Hảo cảm chung quy là hảo cảm, nhưng tiền là tiền, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
"Vâng, vâng."
Hàn Nghệ lấy thỏi bạc từ trong túi ra, đặt lên bàn.
"Bạc?"
Vương Bảo kinh ngạc, đầu năm nay, bạc không thể xem như tiền, mà nó là một loại vật phẩm xa xỉ, nếu tiêu như tiền..., thì đó cũng là dùng buôn bán nước ngoài, trong nước bình thường chỉ có quan lại quyền quý mới có, dân thường rất khó có, vào năm Trinh Quán (năm 626~649), triều đình từng đúc vàng bạc Khai Nguyên, nhưng chỉ cho ban thưởng, dân chúng thì không thể nào có được.
Vẻ mặt Từ Vọng cũng khiếp sợ.
Hàn Nghệ gật đầu: "Vương công tử ngươi kiểm tra tí xem đây là thật hay giả."
Vương Bảo cầm bạc lên xem, rồi đặt lên miệng khẽ cắn, gật đầu nói: "Là thật." Trong lòng còn bổ sung thêm một câu "tỉ lệ còn không tệ nữa nha."
Hàn Nghệ nói: "Đây là một lượng bạc, đủ để trả một quan tiền lúc trước, nếu Vương công tử không nhận bạc, vậy cũng chẳng sao, dù sao giấy nợ cũng ghi là trả lại một quan tiền."
Vật lấy hiếm làm quý, đầu năm nay bạc rất hiếm, Vương Bảo sao có thể không nhận, nhưng gã hiếu kỳ là vì sao Hàn Nghệ lại có bạc: "Bạc này là ngươi từ đâu có được?"
Hàn Nghệ thế là đem chuyện hôm qua lừa dối Tiêu Vân kể cho Vương Bảo nghe.
"Hóa ra là vậy!"
Vương Bảo gật gật đầu, thầm nghĩ tiểu tử này thật đúng là gặp may mắn!
Hàn Nghệ cười nói: "Vương công công tử, cái giấy mượn nợ thì..."
Nói đến cùng thì Vương Bảo có chút không cam tâm, mấu chốt là nương tử của Hàn Nghệ thật sự đẹp như tiên nữ, khắp thành Dương Châu chưa từng thấy qua người xinh đẹp như vậy, nhưng chẳng còn cách nào khác, người ta đã đem tiền đến trả rồi, liền miễn cưỡng phất tay với mấy đại hán bên cạnh.
Mấy kẻ kia lặp tức đưa giấy nợ cho Từ Vọng.
Từ Vọng nhận giấy nợ, nhìn kỹ một lát rồi nói: "Đúng rồi. đúng rồi!" Sau đó giao lại cho Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ như không tin vào mắt mờ của Từ Vọng, tự mình nhìn kỹ, sau khi xác nhận không sai, mới bỏ vào trong ngực, nhẹ thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này cuối cùng xem như đã giải quyết xong, số tiền này cũng không dễ dàng có được, thật sự là hết nợ cả người nhẹ hơn nhiều.
Đột nhiên Vương Bảo đem tiền đưa cho một kẻ hầu bên cạnh, tên kia cẩn thận bỏ vào túi.
Hàn Nghệ nhìn ngực tên kia phình to như vậy, mắt sáng lên, mẹ kiếp, thu tiền lãi ta cao như vậy, nếu chỉ hố gã một bữa tiệc thì quá hời cho gã rồi, vẻ mặt cười nịnh nói: "Vương công tử, sau này chỉ sợ còn nhiều chỗ cần ngài giúp đỡ, hi vọng Vương công tử chớ chê ta phiền toái."
"Việc này không dám, nếu ngươi cần tiền, cứ việc tới tìm ta."
Vương Bảo vô cùng vui vẻ nói. Gã vốn là cho vay nặng lãi, đương nhiên hi vọng có người đến vay tiền, thế nên hiện tại làm thân với Hàn Nghệ. Hiển nhiên, nếu không phải vì thê tử hắn quá xinh đẹp, Vương Bảo chưa chắc đã nhiệt tình cho hắn vay tiền.
Trong lúc nói chuyện thì thức ăn và rượu cũng đã được đem lên.
Hàn Nghệ tự tay rót rượu cho Vương Bảo, rồi từ rót cho mình một chén: "Thật là phiền nhị vị rồi, nội tâm tại hạ cứ băn khoăn mãi, trước tiên kính nhị vị ly này." Dứt lời liền uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Vương Bảo, Từ Vọng chỉ uống một ngụm.
Hiển nhiên, mặt mũi của Hàn Nghệ chưa đủ để cạn ly 100% với bọn họ.
Hàn Nghệ cũng không thèm để ý, mặt dày không ngừng mời rượu Vương Bảo, một chén rồi một chén nữa, miệng không ngừng nịnh bợ Vương Bảo. Là người trong ngành Thiên môn này, công phu miệng lưỡi của hắn rất là lợi hại đó, dù sao hắn chính là dựa vào nó để kiếm cơm mà. Hắn nịnh cho Vương Bảo như bay lên mây, sung sướng như tiên, cùng Hàn Nghệ kề vai sát cánh, nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Chẳng mấy chốc rượu trong bình đã cạn.
"Thêm rượu, thêm rượu!"
Hàn Nghệ liền hét lớn.
Bình rượu thứ hai lập tức được mang lên.
Lại một hồi gió cuốn mây tan, rất nhanh đã hết.
"Ợ!"
Hàn Nghệ đột nhiên ợ một hơi rượu, đứng dậy, thân thể lung lay như sắp ngã.
Vương Bảo không uống nhiều như Hàn Nghệ, hoàn toàn tỉnh táo: "Hàn lão đệ, ngươi sao vậy?"
"Đi tiểu!..nấc..!"
Hàn Nghệ đột nhiên đứng trên ghế, quay mặt ra cửa sổ, bắt đầu cởi quần.
Cái tên này không lẽ định tiểu ngay đây à? Vương Bảo vội vàng ngăn cản nói: "Nhanh ngăn tiểu tử này lại."
Mấy tên đại hán đứng bên cạnh hắn vội xông lên, giữ chặt Hàn Nghệ lại, hai tay Hàn Nghệ quờ quạng, la hét om sòm: "Buông ta ra, buông ta ra, sắp tè ra quần rồi."
Tiểu Dã ăn no bên cạnh, khẩn trương lao đến đẩy mấy tên đại hán ra, đỡ lấy Hàn Nghệ.
Vương Bảo phất tay, kêu mấy tên này lui ra, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Ngươi có phải uống đến hỏng não rồi không? Định đi tiểu ngay đây sao?" Nói xong lại nói với tiểu Dã: "Dìu hắn xuống lầu đi."
Tiểu Dã gật đầu, sau đó đỡ Hàn Nghệ đi xuống lầu.
. . .Một lát sau
Vương Bảo thấy Hàn Nghệ vẫn chưa trở lại, nên kêu một tên đại hán xuống lầu xem thử, một lát sau, tên kia liền báo: "Đại công tử, chưởng quầy nói tiểu tử kia đã tè ra quần, nên về nhà thay quần rồi."
"Tiểu tử này. . ."
Vương Bảo cười mắng một câu: "Nếu đã như vậy, chúng ta không cần đợi hắn nữa, về thôi." Nói xong lại liếc nhìn Từ Vọng say khướt: "Từ lão, đi thôi."
Từ lão mơ màng lên tiếng, đứng dậy ngã tới ngã lui, đi xuống lầu.
Ngã chết ngươi luôn đi, lão chết bầm.
Vương Bảo thầm nguyền rủa một câu, dẫn mấy tên đại hán ngả nghiêng xuống lầu.
Nhưng đúng lúc gã sắp ra cửa thì bị chưởng quầy ngăn lại: "Vương công tử, khoan đã, tiền rượu thịt còn chưa trả."
"Tiền rượu?"
Vương Bảo ngẩn người: "Tiểu tử Hàn Nghệ còn chưa trả tiền?"
Chưởng quầy vội nói: "Ngài nói cái tên bị tè ra quần ấy à? Ai da, hắn tiểu cả ra quần, say đến bất tỉnh nhân sự, sao còn có khả năng trả tiền chứ, ta thấy cả người hắn bẩn vô cùng, nên để tên tiểu tử thấp bé kia dìu hắn về rồi."
Vương Bảo vội hét lên: "Bữa cơm này là hắn tạ lỗi ta đấy, sao có thể để ta trả tiền chứ, ngươi đi tìm hắn đi." Mặc dù gã có đem theo tiền, nhưng gã nổi tiếng là keo kiệt, bữa cơm này nhiều đồ ăn như vậy, ít nhất phải trăm văn tiền, muốn gã trả, chẳng khác nào muốn mạng gã.
Chưởng quầy cười ngượng ngùng một tiếng, nhưng không có tiếp lời, ta biết đi đâu tìm tên kia chứ, nếu không phải vì có ngươi ở đây, ta đâu dám mang thức ăn lên.
"Là ai dám ăn cơm ở tiệm của ta mà không trả tiền hả?"
Chợt nghe bên ngoài có tiếng truyền lại, vừa dứt lời, chỉ thấy một công tử sắc mặt nhợt nhạt, khoảng chừng hai mươi tuổi, xấp xỉ với Vương Bảo, dáng người tuấn tú, miệng nhoẻn cười bước vào, cước bộ ngả ngớn: "Ai u! Hóa ra là là Bảo huynh à!"
Chưởng quầy thấy người này, sắc mặt căng thẳng, bước lên hành lễ: "Đại công tử đến rồi!"
Vương Bảo vừa thấy người này, da mặt căng hết cỡ, nhìu mày nói: "Thẩm Tiếu, sao ngươi lại chạy đến đây?"
Vị công tử này là Thẩm Tiếu, thiếu công tử của tửu lâu lớn nhất Dương Châu.