[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Tiên nữ!
Đây thật sự không phải là ca ngợi!
Đặc biệt là đối với Tiêu Vân hiện tại, nhưng nàng căn bản không rảnh bận tâm điều này, nàng kinh ngạc hơn là, Hàn Nghệ đã học được cách nấu ăn từ lúc nào vậy?
Trước kia trong nhà từ trên xuống dưới đều do một mình Hàn Đại Sơn bao hết, Hàn Nghệ chẳng khác gì một tên phế nhân.
Sau khi phơi xong hết chậu quần áo, Tiêu Vân cầm chậu gỗ lặng lẽ đi tới ngoài phòng bếp, nhô đầu ra, một đôi mắt sáng ngời nghiêng nghiêng nhìn vào trong.
Nhưng còn chưa nhìn rõ bóng người, đã nghe Hàn Nghệ nói: "Lần tới lúc cô tắm rửa, ta cũng sẽ làm như vậy."
Tai tên này sao lại trở nên thính như vậy chứ!
"Ngươi dám!"
Tiêu Vân phun một tiếng, đi vào, lại bồi thêm một câu: "Hạ lưu."
Hàn Nghệ đột nhiên xoay người lại, vô cùng hiếu kỳ nói: "Hỏi cô một vấn đề."
Vẻ mặt còn vô cùng chăm chú.
Tiêu Vân nói: "Vấn đề gì?"
Hàn Nghệ nói: "Vì sao lúc đàn ông nhìn lén phụ nữ, thì lại là hạ lưu, mà khi phụ nữ nhìn lén đàn ông, thì biến thành thưởng thức, ta đây vẫn không rõ lắm."
"Ta cũng không có nhìn lén ngươi, hơn nữa, nếu phụ nữ nhìn lén đàn ông tắm rửa, đó đương nhiên cũng là hạ lưu."
"Vậy vừa rồi cô đang làm gì đó?"
"Ta... ta là đi vào cất chậu gỗ."
Tiêu Vân nói xong liền đi đến một góc, đặt chậu gỗ xuống đó.
Hàn Nghệ lắc đầu, tiếp tục nhào bột mì.
Tiêu Vân liếc qua, thấy thủ pháp của Hàn Nghệ thành thạo, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự biết nấu ăn.
"Này! Cô muốn học trộm à!"
Hàn Nghệ bất thình lình nói một câu.
"Ai mà thèm!"
Tiêu Vân hừ một tiếng, liền đi ra ngoài, trong lòng lại nói, sao tên này như có mắt sau lưng vậy chứ?
Một lát sau, chỉ thấy hai tay Hàn Nghệ đang cầm ba cái chén lên, buông xuống 2 cái chén trước, sau đó lại đem cái chén cuối cùng đặt ở trước mặt Tiêu Vân: "Thật không biết kiếp trước nợ cô cái gì."
Người này thật đúng là bụng dạ hẹp hòi. Tiêu Vân chỉ cảm thấy hai má nóng lên, rồi lại không lên tiếng, cái mũi xinh xinh tinh xảo đột nhiên không kìm lòng nổi mà hít hà, thơm quá đi thôi! Vừa nhìn vào trong chén, chỉ thấy trong đó là cái bánh nóng hổi bốc hơi nghi ngút, hiện lên màu vàng nhạt, trong hơi nóng có thể thấy được nhiều điểm màu xanh đậm.
Đây đúng là bánh trứng hành thái kia.
Cái chén chính giữa kia là chén dưa muối.
Hàn Nghệ cũng mặc kệ nàng, hai tay cầm cái bánh trứng thổi thổi, mang theo một ít dưa muối đặt vào trong bánh trứng cuộn lại, nhân lúc còn nóng bắt đầu ăn từng ngụm.
Tiêu Vân nhẹ phồng hai má hây hây, hơi ngượng ngùng, nàng cũng muốn ngạo kiều từ chối bánh trứng Hàn Nghệ làm, nhưng đạo lý lại không thắng nổi cái bụng của mình, giãy dụa một hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm bánh trứng kia lên, nóng có chút phỏng tay, mười ngón giật giật, đặt bên miệng thổi thổi, rồi học Hàn Nghệ, gắp chút dưa muối đặt và bánh trứng, rồi cuốn lại, lúc này mới cuốn được dưa muối vào bên trong, ăn một miếng nhỏ, chỉ cảm thấy mềm mại trơn xốp, giòn giòn ngon miệng, lại phối hợp với dưa muối kia càng thên mỹ vị, thật sự là rất hợp, dường như trên đời không còn có sự phối hợp nào ngon hơn như vậy, mắt không khỏi sáng ngời, nuốt vào cả ngụm: "Thật sự rất ngon."
Hàn Nghệ tự mình ăn, không thèm để ý đến nàng, loại tán dương này hắn tình nguyện không cần, thật ra hắn càng nguyện ý tán dương Tiêu Vân hơn, đương nhiên, đây chỉ là trong mộng thôi.
Đối mặt Hàn Nghệ lãnh đạm, Tiêu Vân ngược lại càng bám riết không tha, mấu chốt là Hàn Nghệ sau khi bị sét đánh, có quá nhiều điều thần kỳ, lại nói: "Không thể tưởng được ngươi thật sự biết nấu ăn, hơn nữa còn làm ngon như vậy, ngươi học từ lúc nào vậy?"
"Chuyện này còn cần phải học sao?"
Hàn Nghệ hỏi ngược lại.
"Không cần sao?"
Tiêu Vân kinh ngạc nói.
Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: "Cô nói cần học thì chính là cần học đi, dù sao thì ta cũng tự học đấy, dù sao mỗi người cũng sẽ có lúc đói bụng, đều phải nấu cho mình ăn, mà không phải là chờ chết."
Từ góc độ này mà phân tích, thì đích xác không cần học.
Tiêu Vân vẻ mặt xấu hổ, đôi mắt đột nhiên chuyển động, lại nói: "Vậy... vậy ngươi có thể dạy ta nấu cơm không."
Hàn Nghệ nói rất chân thành: "Không nói gạt cô, về chuyện dạy cô nấu cơm, kỳ thật ta đã sớm nghĩ tới rồi."
Tiêu Vân vui vẻ nói: "Thật à, vậy ngươi dạy ta đi!"
Hàn Nghệ nói: "Nhưng ta đã từ bỏ ý tưởng này rồi."
"Vì sao?"
"Cô đã từng nghe qua câu này chưa?"
"Câu gì?"
"Gỗ mục không thể điêu khắc!"
"...!"
Tiêu Vân sửng sốt hồi lâu, miệng nhếch lên, không phải là biết làm cơm sao, có gì mà giỏi chứ.
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: "Cô có phải đang nghĩ, không phải là biết làm cơm sao, có gì giỏi chứ hay không?"
Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết?"
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại cảm thấy có chút không ổn.
Gái ngốc, nếu là ta, ta cũng sẽ nghĩ như vậy đó, Hàn Nghệ cười nói: "Đúng vậy, biết làm cơm thì không có gì đặc biệt hơn người, ai mà muốn cái vẻ vang này, vậy thì thật sự quá nông cạn rồi, nhưng vấn đề ở chỗ, nếu một nữ nhân ngay cả nấu cơm cũng không biết, vậy thì quá kỳ lạ rồi, cô nói đúng không?"
Tiêu Vân ngẩng khuôn mặt trái xoan lên, ăn bánh trứng hành thái của nàng, hai chân thon dài nhẹ nhàng đong đưa, phảng phất như đang nói...ta không biết làm đấy, rồi ngươi làm gì ta.
Xem ra nàng đã cam chịu rồi. Hàn Nghệ thở dài một tiếng.
Phanh!
Đột nhiên, Tiêu Vân vỗ bàn một cái thật mạnh.
Lâu như vậy mới bộc phát, kiềm chế vậy cũng quá lâu đi, Hàn Nghệ sợ tới mức co rụt lại: "Cô muốn làm gì?"
Tiêu Vân căm tức nhìn Hàn Nghệ, ánh mắt tóe lửa, Hàn Nghệ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, qua nửa ngày, Tiêu Vân mới nhấn từng chữ một nói: "Có con ruồi!" Ánh mắt lại nhìn Hàn Nghệ.
"Đập rất hay, ruồi thì nên đập cho chết."
Hàn Nghệ liên tục gật đầu, trong lòng thở ra nhẹ nhõm, hắn hiểu là không thể nói thêm nữa, bằng không một cái tát này sẽ vỗ vào mặt hắn.
Hai vợ chồng nhỏ lẳng lặng ăn xong bánh trứng, sau đó lẳng lặng ai về phòng nấy, lại lẳng lặng lên giường nằm, cuối cùng lẳng lặng ngủ.
Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn xong điểm tâm, Hàn Nghệ nằm ở trên giường, đang suy nghĩ chuẩn bị đi ra ngoài, Tiêu Vân đột nhiên đi đến, vẻ mặt mỉm cười nhìn Hàn Nghệ, dịu dàng hô: "Hàn Nghệ."
"Hử?"
Hàn Nghệ xoay đầu lại.
Tiêu Vân nói: "Mấy ngày nay chàng không đọc sách rồi, hiện tại khoản nợ đã được trả rồi, ta tiếp tục dạy chàng đọc sách đi."
Đọc sách? Đùa cái gì kinh thế, nếu ta mà thích đọc sách, thì còn chạy đi làm một tên lường gạt làm gì, thật sự không biết đọc sách là cái gì cả. Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, đột nhiên nhớ tới, từ sau khi Tiêu Vân đến đây, vẫn luôn dạy Hàn Nghệ trước kia biết chữ, nhưng đó là trước kia, hiện tại thì không cần, rung đùi đắc ý nói: "Miễn đi, cô gặp qua ai đọc sách mà phát tài chưa?"
Tiêu Vân ngẩn ra, trước kia Hàn Nghệ khá thích đọc sách viết chữ, nhưng không biết Hàn Nghệ trước kia chỉ là hi vọng thân cận với nàng nhiều một chút, nói: "Nhưng khi cha ngươi còn sống, vẫn hy vọng ngươi có thể làm một người có tiền đồ, mà đọc sách chính là đường ra duy nhất của ngươi."
"Haaa...!"
Hàn Nghệ nói: "Cô bớt lừa mình dối người đi, với cái loại gia thế này của ta, không tiền không quan hệ không bối cảnh, cho dù thi đậu Trạng Nguyên, cũng chả có tác dụng quái gì cả."
"Nói thì nói thế, nhưng ít nhất có thể lăn lộn được bữa cơm no." Tiêu Vân liếc nhìn Hàn Nghệ: "Vấn đề là ngươi cũng không thi đậu Trạng Nguyên được."
Hắc! Coi thường ta phải không, mặc dù lão tử không đọc sách được mấy năm, nhưng cũng đã xem qua ba trăm bài thơ Đường đấy, thật vẫn coi ta là Hàn Nghệ trước kia hả, văn không ra văn, võ không ra võ, lão tử là văn võ song toàn đấy, Hàn Nghệ hừ nói: "Ta còn khinh thường đi thi đấy, không phải là ngâm thơ đối câu sao, thứ này cần học sao?"
Khẩu khí vẫn còn rất lớn.
Tiêu Vân nói: "Nếu đã không cần học, vậy ngươi làm bài thơ nghe chút đi."
"Làm thì làm, chuyện bé tí."
Hàn Nghệ làm bộ ngẫm nghĩ một chút, mới nói: "Nếu như ta là con cháu nông gia, thì hãy làm một bài thơ về nông gia đi:
Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần..”
Hóa đá!
Tiêu Vân khiếp sợ giống như nửa thanh gỗ đang cắm vào đất đứng ở đằng kia.
Bài thơ này cũng là chưa tính là thiên cổ tuyệt cú, nhưng ngươi phải xem là từ miệng ai đọc ra.
Hàn Nghệ, một tiểu tử nông gia, khi còn trẻ cũng đã từng học chữ vài năm với một thư sinh già đi thi Hương vài chục năm vẫn không đỗ, có khả năng ngay cả một bài thơ cũng không chép lại được đầy đủ, làm sao có thể làm thơ, thế này quá không tưởng tượng được rồi.
Đương nhiên, đối với Tiêu Vân mà nói, càng có chút nhụt chí.
Vừa rồi nàng nói hôm nay muốn dạy Hàn Nghệ học chữ, đơn giản chính là vì muốn tìm lại một chút mặt mũi, bởi vì Hàn Nghệ vẫn luôn châm chọc nàng cái gì cũng làm không tốt, làm công việc nội trợ đích xác không phải là thứ nàng am hiểu, nàng am hiểu chính là thi từ ca phú, cho nên nàng định mượn chuyện này để một lần nữa đắp nặn lại hình tượng của mình, nhưng tiếc nuối chính là, bức tượng này còn chưa khởi công, ngược lại đã để Hàn Nghệ hung hăng đập nát không còn một mảnh.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, chính là đang nói Tiêu Vân bây giờ.
Loại tâm lý này của nàng, Hàn Nghệ sao có thể không rõ, bởi vì từ ban đầu, quan hệ của nàng và Hàn Nghệ được thành lập, chính là bắt đầu từ việc Tiêu Vân dạy Hàn Nghệ học chữ đọc sách, khi đó Hàn Nghệ cảm thấy Tiêu Vân quả thực chính là tiên nữ, rất xinh đẹp, học vấn còn tốt như vậy, đây không phải tiên nữ thì là gì, cho nên Tiêu Vân nói gì nghe nấy. Đương nhiên, Hàn Nghệ bây giờ cũng hiểu ra Tiêu Vân là loại tiên nữ gì, rất xinh đẹp, cái này không biết, cái kia cũng không biết, vậy không phải tiên nữ thì là cái gì.
Hơn nữa, vào lúc đó Hàn Nghệ và Tiêu Vân cũng coi như là tuyệt phối, Hàn Nghệ là thụ, Tiêu Vân là công, thời cổ đại ngươi muốn tìm một nam nhân làm thụ, là rất khó đấy, cái này có khả năng cũng là một trong những nguyên nhân mà Tiêu Vân đồng ý gả cho Hàn Nghệ, tuy rằng có lẽ không phải là nguyên nhân chủ yếu, nhưng nhất định là có nhân tố phương diện này.
Nhưng người tính lại không bằng trời tính, ai ngờ một tia sét đánh xuống, Hàn Nghệ bây giờ từ thụ biến thành công, hơn nữa còn là cái loại vô cùng hống hách kia, chính là cái loại vô cùng tương khắc với tính cách của Tiêu Vân, hai người nếu không cãi nhau thì mới thật sự là ly kỳ đó.
"Oa! Cô kinh ngạc như vậy, có phải khinh thường ta hay không!"
Hàn Nghệ nhảy xuống giường cười ha hả nói.
Tiêu Vân khẽ giật mình : "Đây...đây là ngươi làm sao?"
"Cô cứ nói đi? Bất quá cô cũng không cần cảm thấy nhụt chí, đây là thiên phú, được rồi, ta ra ngoài đi dạo, cô ở lại trông nhà nhé."
Hàn Nghệ cười ha hả, đi nhanh ra phía ngoài.
Đọc sách?
Hàn Nghệ thật không có hứng thú, có thể nói từ nhỏ đã không thích đọc sách, cho nên hắn vì tránh cho Tiêu Vân dây dưa, tranh thủ chuồn đi trước, nhưng nói trở lại, học vấn của hắn cũng không thấp đâu. Bởi vì trong quá trình làm nhiệm vụ, đặc biệt là khi nhằm vào đám người giàu có gian trá, hắn phải học tập đủ loại tri thức chuyên nghiệp, bởi vì hắn thường phải đóng giả thành các loại nhân sĩ chuyên nghiệp. Vì thế, mặc dù ngay cả tiểu học cũng chưa từng trải qua, nhưng bằng tốt nghiệp của người ta đều là lấy thùng để chứa, đương nhiên, trong đó không có một tấm nào là thật.