[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 28 : Trị gia hay phá gia


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Mưa mùa hè tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ thời gian ăn xong bữa cơm bầu trời đã bắt đầu trong veo rồi, ánh mặt trời xuyên thấu qua làn hơi nước chiếu xạ trên cả vùng đất, giống như được tẩy sạch qua, vô cùng thanh tịnh xinh đẹp. Hàn Nghệ, Tiểu Dã cũng không dừng lại ở trong miếu đổ nát kia quá lâu, chỉ có điều khi xuất hiện ở cửa, ánh mắt Hàn Nghệ liếc xéo qua nhìn tượng đá kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian. Khi trở lại Mai thôn, đã là lúc chạng vạng tối. Xa xa nhìn thấy trước cửa nhà có một đại mỹ nhân đứng đấy, đây vốn là một chuyện hạnh phúc, nhưng Hàn Nghệ lại thở dài, thầm nghĩ, đây thật đúng là một việc phiền phức mà. "Đã về rồi." Tiêu Vân nhìn thấy Hàn Nghệ trở về, lập tức cười tươi như hoa. Không thể không nói, Tiêu Vân cười rộ lên thật sự vô cùng xinh đẹp, môi hồng răng trắng tinh, nhìn rất rực rỡ, nhưng Hàn Nghệ vẫn thản nhiên nói: "Vô sự mà ân cần, không gian xảo tức là đạo chích." (Vô gian tức đạo) Một câu nói kia liền lập tức dập tắt ngọn lửa trong lòng Tiêu Vân, nụ cười kia liền cứng ngắc trên mặt, nhưng trong ánh mắt lại bí mật mang theo một tia chột dạ. Hàn Nghệ đều nhìn thấy trong mắt, nhưng cũng không lên tiếng, lập tức đi vào trong nhà, lăn lên giường, hai tay gối đầu, vắt chân chữ ngũ, vung vẩy bàn chân. Trôi qua một lát, Tiêu Vân liền đi đến, chỉ thấy nàng còn bưng một chén nước, đem bát đặt lên bàn: "Làm cả một ngày, khẳng định khát nước rồi, uống nước đi." Xem ra việc này còn không nhỏ a! Hàn Nghệ nói thầm một câu, nhưng cũng chỉ ừm một tiếng. Đối với loại thái độ không nóng không lạnh này của Hàn Nghệ, Tiêu Vân cũng đã tập mãi thành quen rồi, ngồi ở trên giường, một lát sau, nàng đột nhiên hỏi: "Hôm nay ngươi lại đi chèo thuyền à." Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không có, ta đi tới bến thuyền khuân hàng." Khuân hàng? Tiêu Vân đánh giá cái thân hình gầy yếu kia của Hàn nghệ, trong lòng thầm mắng, với cái thân thể này mà ngươi cũng đi bốc vác? Chớ để bị hàng đè cho. Hàn Nghệ đột nhiên trừng mắt: "Như thế nào? Xem thường ta sao?" "Ta cũng không nói như vậy." Tiêu Vân bị nói trúng tâm tư, vẻ mặt không khỏi ửng đỏ, lại nói: "Vậy hôm nay ngươi đã kiếm được bao nhiêu tiền?" "Làm gì?" Nhắc tới tiền, Hàn Nghệ ngược lại bắt đầu cẩn thận hơn. Tiêu Vân hai mắt nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Đàn ông làm việc bên ngoài, phụ nữ ở nhà quản gia." "Có ý tứ gì?" Hàn Nghệ nghe thế có chút mơ hồ. Tiêu Vân lại nói: "Nhưng không có tiền thì quản gia như thế nào đây?" Hàn Nghệ không quá chắc chắn nói: "Cô là muốn nắm quyền kinh tế?" "Quyền kinh tế?" "Chính là giữ tiền a!" Tiêu Vân gật đầu như gà con mổ thóc. Hàn Nghệ phụt một tiếng, ha hả cười. Tiêu Vân trầm mặt xuống: "Ngươi cười cái gì?" Hàn Nghệ ha hả nói: "Cô cơm không biết nấu, quần áo không biết giặt, còn muốn làm quản gia, có phải cô biết ta ở bên ngoài làm việc mệt mỏi, cố ý kể chuyện cười cho ta vui vẻ hay không, ha ha." Tiêu Vân hừ nói: "Này... ta đây trước kia cũng chưa từng làm cơm, cũng chưa từng giặt quần áo, nhưng ta cũng đang cố gắng học mà, hơn nữa, ta cũng không phải đòi tiền của ngươi, ta chỉ là giúp ngươi bảo quản thôi, đừng có kiếm được tiền rồi tiêu hết toàn bộ." Đã nói người thì không thể kết hôn rồi mà, còn chưa có động phòng, đã muốn chiếm lấy quyền quản lý tài chính rồi, không có tiền ta đi ra ngoài tự nhiên, phóng khoáng thế nào được. Hàn Nghệ thật không phải là một nhân vật tiết kiêm tiền, kiếm được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, chính là phong cách của hắn, thân thể này thay đổi, nhưng phong cách này thì không thể thay đổi nha, nguyên bản Hàn Nghệ định cự tuyệt thẳng thừng, nhưng hình như lại nghĩ đến cái gì đó, gật đầu nói: "Được rồi, công việc quản gia gì gì đó để nói sau, cô cũng phải có chút tiền trên người." Nói xong liền lấy từ trong ngực ra một xâu tiền, ném ở trên bàn, khoảng chừng 100 văn tiền. Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Ngươi một ngày mà đã kiếm được nhiều như vậy." Hàn Nghệ muốn nói phải, nhưng cảm thấy đây cũng bất hợp lý, vì thế nói: "Đây là tiền mấy ngày ta mới kiếm được, cũng còn chưa nỡ tiêu, toàn bộ đều giữ lại." Tiêu Vân tin, lập tức cảm thấy Hàn Nghệ cũng không dễ dàng, trong lòng mềm nhũn: "Vậy thì không được, không thể ngay cả cơm cũng không ăn, nên tiêu thì vẫn phải tiêu, chỉ có điều đừng phung phí." Lời tuy như thế, nhưng tiền thì đã cất đi rồi. "Ta đây tự có chừng mực." Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói: "À, hôm nay ta tìm được một công việc tốt, trong số tiền này có một phần chính là tiền đặt cọc cho ta, nhưng chỉ sợ phải đi ra ngoài vài ngày." Tiêu Vân nói: "Công việc gì?" "Chính là chạy đi buôn bán a!" Hàn Nghệ miêu tả sơ lược nói: "Hiện tại ruộng trong nhà đã bị thu lại rồi, cuối năm còn phải nộp thuế, nếu ta không cố gắng làm việc, đến lúc đó chúng ta phải đi ăn cơm tù." Tiêu Vân ngẫm lại thấy cũng phải, nhưng lại vô cùng quan tâm nói: "Nhưng chuyện này có thể tin cậy được hay không, ngươi chớ để bị người ta lừa." Lão tử đã lừa vô số người, gần ba năm nay, cũng chỉ bị mỗi cô lừa một lần thôi. Hàn Nghệ nguyên bản lại muốn giáo huấn nàng hai câu, nhưng lại thấy được một tấm chân tình thực lòng của nàng, lời đến bên miệng cuối cùng cũng không nói ra được, gật đầu nói: "Được rồi, được rồi, ta biết rồi, nữ nhân chính là dông dài. Ta đi nấu cơm trước." Nói tới đây, hắn đột nhiên xoay đầu lại, nói: "Mấy ngày này cô hãy tới quán rượu tùy tiện mua chút gì mà ăn đi, thật là, một nữ nhân ngay cả cơm cũng không biết làm, hao tâm tổn trí a." Nói xong, liền đi ra cửa, cũng không phải là hắn lo lắng Tiêu Vân, nếu quả thật có kẻ cướp vào nhà cướp bóc, Tiêu Vân mà đánh không lại..., hắn đây cũng chịu chết a. Rõ ràng là một câu quan tâm... nhưng ra từ trong miệng hắn, lại nghe chói cả tai. Tiêu Vân bĩu môi, đột nhiên hai hàng lông mày vừa nhấc, dường như nhớ tới cái gì, xoay người đuổi theo. "Ủa? Bột mì hôm trước ta mới mua đâu." Hàn Nghệ đi vào phòng bếp, mở ra thùng đựng gạo, phát hiện bột mì mới mua, ngay cả cặn cũng không còn. Chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Vân xuất hiện ở trước cửa, một tay chỉ vào thùng đựng gạo nói: "Bột mì đi đâu rồi?" "...!" Tiêu Vân không lên tiếng. "Không phải ta đã để lại cho cô một ít bánh mì sao? Hơn nữa cô cũng không biết nấu cơm mà!" Tiêu Vân đỏ bừng cả khuôn mặt, ngập ngừng mấy lần, mới nói: "Ta... ta muốn...muốn học ...." Hàn Nghệ lau mặt một cái, rốt cuộc hiểu được vì sao Tiêu Vân vừa rồi lại có vẻ chột dạ như vậy, giơ tay lên nói: "Được rồi, được rồi, cô đừng nói nữa, ta đã biết, cô muốn học nấu cơm có phải không?" Tiêu Vân gật gật đầu. "Cho nên cô liền lấy bột mì ra, nhưng cô lại không biết một bữa cơm thì phải dùng bao nhiêu bột mì, liền đổ ra toàn bộ có phải hay không?" Tiêu Vân gật mạnh đầu. "Sau đó lại nấu thành một nồi ăn vào sẽ tiêu chảy gì gì đó có phải hay không?" "Ta ăn một miếng, nhưng không bị tiêu chảy." Tiêu Vân nhỏ giọng nói. "Được rồi, coi như ta nói sai rồi." Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: "Sau đó liền đổ đi toàn bộ." Tiêu Vân cả cổ đều đỏ ửng. "Đúng rồi, trước đó cô nói cái gì nhỉ, cái gì mà đàn ông làm việc bên ngoài, phụ nữ ở nhà gì gì ấy nhỉ." Hàn Nghệ đột nhiên nói. "Quản gia." Tiêu Vân theo bản năng nói ra miệng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức cảm thấy cả người muốn hỏng mất. "Đúng vậy, là quản gia." Hàn Nghệ cười cười, nói: "Sao ta lại cảm thấy cô như đang phá gia vậy!" Tiêu Vân nhỏ giọng nói: "Ta cũng vừa mới học tập công việc quản gia, qua ít ngày nữa sẽ tốt hơn." "Ồ, còn phải mấy ngày nữa à." Hàn Nghệ khó xử nói: "Vấn đề là ta không có nhiều tiền như vậy để cô phá a!" Tiêu Vân vội vàng nói: "Ngươi yên tâm, lần sau ta sẽ không thế nữa." Ta tin cô thì xong đời mẹ rồi, Hàn Nghệ nói: "Vậy giờ ăn gì bây giờ?" Tiêu Vân nói: "Còn có mấy cái bánh." "Mấy cái bánh kia cô không ăn sao?" Tiêu Vân lắc đầu. "Vậy giữa trưa cô ăn cái gì?" Tiêu Vân không kìm lòng nổi gãi gãi cái cổ trắng ngọc phấn hồng kia. Nữ nhân này đến cùng là thần thánh phương nào, sao ta càng ngày càng cảm thấy đây là ông trời phái tới tra tấn ta nhỉ, ông trời ơi! Ta xác thực có chơi đủ trò đường ngang ngõ tắt, nhưng ta cũng chưa từng hại người tốt mà, ông cho ta một con đường sống được không. Hàn Nghệ thở dài, nói: "Cô hãy ở nhà chờ đi, ta đi quán rượu mua chút đồ ăn về." Tiêu Vân lên tiếng, đột nhiên lại nói: "Trên người của ngươi vẫn còn giấu tiền?" Ôi vãi lúa! Cái này cô lại phản ứng nhanh như vậy, còn nấu cơm giặt giũ sao ngốc mãi vậy. Hàn Nghệ xoay người lại, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Tiêu Vân, giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc hỏi: "Tiêu Vân, cô nói thật xem, ngàn vạn lần đừng thẹn thùng, nếu cô là ta, cô có đem tất cả tiền đặt trong tay một vị nữ nhân xinh đẹp giống như cô không?" "Ta sẽ." Tiêu Vân không có chút gì do dự. Cô cũng quá không biết xấu hổ đi! Hàn Nghệ giận tới mỉm cười: "Đích xác, lấy chỉ số thông minh của cô, thật sự là có thể sẽ làm thế." Nói xong, hắn liền đi ra ngoài, bởi vì mặt Tiêu Vân lại âm trầm xuống. Vừa ra khỏi cửa liền hung hăng mắng: "Cái bà nương phá sản này, nếu ta đánh thắng được cô, đã sớm cho một bạt tai rồi, thật sự là tức chết ta." Kỳ thật hắn đang cố gắng áp chế lửa giận trong lòng mình rồi, bởi vì hắn sợ động thủ, thì sẽ biến mình thành tàn phế.