[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Xinh đẹp có thể làm cơm ăn sao?
Có thể nha!
Hàn Nghệ cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy, bởi vì từ đầu đến chân Tiêu Vân, hình như cũng chỉ có mỗi một ưu điểm này thôi, đã không biết nấu cơm, lại không phải giặt giũ may quần áo, còn có khuynh hướng bạo lực gia đình.
Kỳ thật, Hàn Nghệ không sợ người khác làm sai, mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, chính hắn cũng không ngoại lệ, sợ là sợ nhiệt tình làm sai việc, bởi vì loại tình huống này làm cho người ta rất khó xử, ngươi mà mắng chửi, nhưng đối phương cũng là có hảo ý, hình như có vẻ không đúng rồi, nhưng nếu không mắng chửi, để họ tự qua cửa, thì mình sẽ cảm thấy rất ủy khuất, cho nên Tiêu Vân thật sự đã làm cho Hàn Nghệ lên bờ xuống ruộng, còn phải ra ngoài mua cơm nữa.
Còn muốn cái gì ở nhà quản gia?
Hàn Nghệ thật sự hoài nghi nếu để cho Tiêu Vân làm công việc quản gia này, nhà này thế nào cũng bị hủy mất.
Hôm sau!
"Ngươi đi ra bên ngoài, mọi chuyện đều phải cẩn thận, chớ có làm bừa giống ở nhà, nhớ đừng cãi vã với người khác, việc gì có thể nhẫn thì nhẫn, làm xong việc thì trở về sớm một chút."
Vừa ra đến cửa, Tiêu Vân vẻ mặt quan tâm dặn dò Hàn Nghệ.
Tại thời khắc này, nàng thật đúng như là một vị hiền thê.
Bất quá Hàn Nghệ lại khẽ nhíu mày, nảy ra một loại cảm giác chán ghét, kỳ thật từ lúc hắn còn rất nhỏ, đặc biệt trong khoảng thời gian mẫu thân hắn vừa mới qua đời, hắn vô cùng khát vọng loại quan tâm này, nhưng điều hắn nhìn thấy không phải là quan tâm, mà là hiện thực tàn khốc, các loại châm chọc khiêu khích, các loại nhục mạ đuổi đánh, từ khi đó bắt đầu, hắn liền trở nên có chút cao ngạo, hận đời, chính là ta không cần bất cứ kẻ nào quan tâm, ta cứ thế cũng có thể sống vô cùng tốt.
Mà ngay cả chính đoàn đội của hắn, ngoại trừ Peter Zhu hơi bình thường một chút ra, còn lại cũng đều là một đám cổ quái, loại quan tâm giống thế này ấy à, căn bản không có khả năng, nhiều nhất là hỏi một câu "Ngươi còn chưa chết à". Phàm là sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thì ai về nhà nấy, ai nấy tự chơi, dù sao hứng thú của mọi người cũng không quá giống nhau, đợi khi tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo, mới có thể gặp nhau cùng một chỗ, uống chút rượu, đánh chút rắm...
Cho nên một câu quan tâm ngữ điệu vô cùng bình thường này của Tiêu Vân, trong lúc vô ý đã xúc động đến tâm linh của Hàn Nghệ, nhưng ngay lập tức bị một cỗ cảm giác chán ghét cắn nuốt mất.
"Dong dài!"
Hàn Nghệ cau mày, hừ một tiếng, cầm lấy bọc đồ liền ra cửa.
Tiêu Vân ngây người tại chỗ, hai tay vốn là muốn giúp Hàn Nghệ sửa sang lại quần áo cứ thế dừng lại giữa không trung, nàng thật sự cảm giác được rõ ràng sự chán ghét toát ra từ Hàn Nghệ, nhưng nàng cũng không biết rằng chán ghét này của Hàn Nghệ không phải vì nàng, mà là vì cái loại giọng điệu quan tâm này, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất, mình có hảo ý, lại đổi được kết quả thế này, trước kia Hàn Nghệ không phải như thế, nàng cũng không biết vì sao Hàn Nghệ lại biến thành như vậy, qua một lúc lâu, nàng nhẹ thở dài, quay về trong phòng.
Đi tới cửa thôn, Tiểu Dã đã ở trên táng cây chờ hắn, vẫn là kiểu xuất hiện không hề khác biệt này, Hàn Nghệ cũng không biết vì sao Tiểu Dã thích đợi ở trên táng cây, nhưng cũng không hỏi nhiều, có lẽ loại phương thức xuất hiện này khá hoành tráng đi, cũng vô cùng thích hợp với cái loại Hiệp Đạo chuyên nghiệp này. Mấu chốt là cảm giác ra cửa gây án, không, là ra cửa làm công vụ này, khiến hắn cảm thấy máu cả người sôi trào, không biết ở sâu trong nội tâm hắn là nghĩ thế nào, nhưng biểu hiện mặt ngoài, hắn vô cùng ưa thích loại cuộc sống thế này. Vừa nghĩ tới có thể vài ngày không cần trở lại, trong lòng cực kỳ hưng phấn, chỉ có điều mơ hồ cảm thấy một tia ràng buộc, nhưng rất nhanh đã bị hắn chủ động lựa chọn xem nhẹ.
Sau khi hai người rời khỏi Mai thôn, liền đi về hướng Hùng gia.
Đi được gần nửa ngày, hai người tới Hùng gia, Hùng Đệ nhìn thấy Hàn Nghệ và Tiểu Dã, liền hưng phấn biết bao, vội vàng mời hai người vào phòng, kỳ thật sau khi Hàn Nghệ đi, nó vẫn luôn vô cùng bất an, sợ Hàn Nghệ bọn họ đi rồi sẽ không về nữa, nhưng không ngờ đến ngày thứ hai Hàn Nghệ đã tới rồi, thật nên đa tạ trận mưa hôm qua mà!
"Hàn đại ca, Tiểu Dã, uống nước nào."
Hùng Đệ nhiệt tình mang tới hai chén nước.
Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: "Đệ cũng ngồi đi."
"Dạ!"
Hùng Đệ vụng về lên giường, ngồi xếp bằng, trên khuôn mặt phì phì chứa đầy nụ cười.
Hàn Nghệ tò mò nhìn, nói: "Đệ cao hứng như vậy làm gì?"
Hùng Đệ gãi đầu ngây ngô cười nói: "Đệ cũng không biết nữa."
"...!"
Hàn Nghệ câm nín một trận.
Tiểu Dã cũng không chịu cô đơn, nhếch môi lộ ra vẻ mặt cười ngây ngô.
Trời ạ! Ta thật sự phải cùng hai thằng nhóc này hợp tác à. Hàn Nghệ đột nhiên có một loại dự cảm không may mắn, trước kia đồng bọn của hắn đều là vô cùng cường hãn nha.
Tên người Anh Peter Zhu, tốt nghiệp đại học nổi tiếng, bác sĩ tâm lý học, chuyên nghiên cứu tâm lý của các cô gái, đã đoán là chuẩn, ngoại hiệu tình thánh. Tiểu Nhật Bản Thu Dã, có ngoại hiệu Xa thần, khốc muốn chết, cả ngày cũng không nói nổi hai câu, đến nay vẫn là xử nam, nghe nói là bởi vì nhìn thấy nữ nhân liền thẹn thùng đến nỗi nói không ra lời, nhưng một khi vừa lên xe, thì liền khiến ngươi đầu choáng mắt hoa, cho nên không đến thời khắc tất yếu, rất ít người nguyện ý để cho hắn lái xe. Ấn Độ A Tam Ba Ni, tuy rằng vẫn còn vị thành niên, nhưng là một thiên tài máy tính, trực tiếp trộm từ công ty AV Nhật Bản cả đống lớn phim, bản lĩnh không ai theo kịp. Con quỷ đất Mỹ Bruce, cơ thể mãnh nhân, quân nhân hải quân lục chiến xuất ngũ, am hiểu bắn tỉa và cách đấu, không am hiểu nhất chính là bài bạc, nhưng yêu nhất cũng là bài bạc, thường trú ở Macao, Hàn Nghệ chính là lãnh tụ của bọn họ, ra mặt, bày bố cục, vân vân và mây mây đều là do Hàn Nghệ phụ trách, còn có vài người nữa, mỗi người đều là nhân vật độc nhất vô nhị, chính là bởi vì đoàn đội bọn họ hùng mạnh, mới tạo ra được chiến tích chưa bao giờ thất thủ, thành một thần thoại trong ngành của bọn họ.
Đương nhiên, khi bọn họ ở trong ngành này, tạo nên thần thoại, thì cũng bị rất nhiều quốc gia truy nã.
So sánh ra, Hùng Đệ và Tiểu Dã quả thực yếu muốn chết, Tiểu Dã thân thủ mặc dù tốt, nhưng lại không biết nói, Hùng Đệ mặc dù biết nói chuyện, nhưng quá vụng về, mà bản thân Hàn Nghệ, thân thể gầy teo, yếu đuối, cũng làm cho người ta mướt mồ hôi.
Triển vọng của đoàn đội này làm cho người ta nhìn không nổi mà!
"Hàn đại ca, huynh có phải đã nghĩ được biện pháp báo thù rồi hay không."
Hùng Đệ lắc lư đùi, vẻ mặt mong đợi hỏi.
"À? Ồ, xem... xem như thế đi."
Hàn Nghệ bắt đầu có chút không quá tự tin rồi, nhưng nghĩ lại, người trước kia bọn họ đối phó, đều là quỷ hút máu khôn khéo ngang cơ, mà Cửu Đăng hòa thượng kia tuy rằng thủ pháp cũng có thể coi là cao minh, đặc biệt là biết nắm chắc từng chi tiết nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn là một người của đời Đường, cho nên Hàn Nghệ cảm thấy chênh lệch về tri thức hẳn là có thể bù lại chỗ thiếu hụt của đoàn đội này, hơn nữa, hắn cũng không hy vọng xa vời Hùng Đệ, Tiểu Dã có khả năng giúp đỡ hắn quá nhiều chuyện. Vỗ vỗ bờ vai của Hùng Đệ, chỉ cảm thấy co dãn mười phần, đột nhiên hiếu kỳ nói: "Đệ không phải là vừa mới ra tù sao, như thế nào mập như vậy, thức ăn trong tù ngon lắm sao."
Hùng Đệ hơi có vẻ thẹn thùng nói: "Đệ...Đệ từ nhỏ uống nước cũng có thể béo lên, cho nên mẹ đệ mới gọi ta là Tiểu Béo, các huynh cũng gọi đệ là Tiểu Béo đi."
Cái này cũng có thể xem như một ưu điểm đi, ít nhất mỡ của nó cũng tiện nghi a, Hàn Nghệ chỉ có thể an ủi mình như vậy, lại nói: "Đầu tiên, chúng ta phải xác lập mục tiêu."
"Xác lập mục tiêu?"
Hùng Đệ nói: "Không phải là báo thù sao?"
"Báo thù là nhất định phải báo rồi, thay trời hành đạo là bổn phận của chúng ta, giúp người làm niềm vui là chức trách của chúng ta, nhưng trước tiên chúng ta phải trợ giúp chính mình đã, bởi vì hiện tại chúng ta cũng là người nghèo nha, nếu ngoài báo thù ra, còn có thể xách về ít tiền, vậy thì càng tốt hơn, đệ nói có đúng hay không?"
"Đó đương nhiên là tốt, nhưng chúng ta làm sao xách tiền về?"
"Hỏi rất hay."
Hàn Nghệ cười nói: "Rất đơn giản, ném đá hỏi tài."
"Ném đá hỏi tài?"
Hùng Đệ, Tiểu Dã đều mang vẻ mặt mờ mịt.
Hàn Nghệ đột nhiên quay qua nói với Tiểu Dã: "Tiểu Dã, kế tiếp ta cũng cần đệ hỗ trợ."
Tiểu Dã tò mò nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: "Ta muốn đêm nay đệ giả trang thành tên trộm đi vào Thiên Tế Tự một vòng, nhưng nhất định phải bị người phát hiện, tốt nhất là phải kinh động lão lừa trọc kia, đệ có nắm chắc không?"
Tiểu Dã không chút do dự, dùng sức gật đầu, trong con ngươi sáng ngời tràn ngập hưng phấn.
Chuyện trộm đồ này nọ, Hùng Đệ thật ra cũng đã nghe qua không ít, mình cũng đã làm, nhưng còn phải để người phát hiện, thì chưa từng nghe bao giờ, hiếu kỳ nói: "Hàn đại ca, vì sao làm vậy?"
"Về sau đệ sẽ biết."
Hàn Nghệ lại hỏi Tiểu Dã: "Tiểu Dã, đệ có thật sự nắm chắc không?"
Tiểu Dã vô cùng khẳng định gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt phóng ra thần thái tự tin.
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Tốt lắm, đệ nhớ kỹ, chỉ cần kinh động đến đối phương, liền lập tức đi ra, chứ đừng ham chơi, đây cũng không phải là trò đùa đâu." Hắn không nhiều lời, nói cách khác cũng đã chứng minh hắn tràn đầy tin tưởng đối với Tiểu Dã, thằng nhóc này đi trên táng cây như giẫm trên đất bằng, lên trên xuống dưới, thoải mái thư sướng, tường vây Thiên Tế Tự, dễ dàng có thể bay qua, phỏng chừng cũng không ai có thể đuổi theo kịp cậu ta.
Tiểu Dã cũng rất nghiêm túc gật gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Tốt lắm, hiện tại chúng ta đi ăn một bữa cơm trước đã, sau đó nghỉ ngơi một chút, buổi tối chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm."
-------------
Canh hai, ánh nến tại Thiên Tế Tự đều tắt, dù sao chùa miếu bọn họ nhân khí vượng, cả ngày liên tục, mỗi người đều mệt muốn chết, vì thế từ sớm đã bò lên giường nghỉ ngơi, chỉ có hai ba gian phòng còn hơi hơi lộ ra ánh nến, nhưng nói tóm lại vẫn là một mảnh tối đen.
Đúng vào lúc trăng thanh gió mát!
Một bóng dáng nhỏ gầy từ trên một cây đại thụ thoải mái nhảy vào Thiên Tế tự.
Mà ở trên một cây đại thụ trên núi Thiên Tế Tự, còn một thân ảnh đang ngồi, dưới táng cây còn đứng một bóng đen mập mạp, người trên cây chính là Hàn Nghệ, mà dưới táng cây tất nhiên là Hùng Đệ không leo lên cây được.
Qua nửa ngày, chợt nghe trong chùa vang lên tiếng nổ lớn.
"Kẻ nào?"
"Không xong, có trộm vào rồi."
"Nhanh đi bẩm báo phương trượng."
Tiếng hô vang lên liên tiếp, chỉ thấy từng gian thiện phòng trong chùa lần lượt sáng đèn.
Hàn Nghệ cau mày, trong ánh mắt lộ ra sự khẩn trương.
Lại trôi qua một lát, chỉ thấy trong chùa dấy lên một vài cây đuốc, những cây đuốc này di động theo tiếng gào, lộn xộn, toàn bộ chùa loạn thành một đoàn.
"Nhanh chặn hắn lại, chớ để tên trộm đó trốn đi."
"Không tốt, tên trộm chạy tới tường nam."
"Mau đuổi theo!"
...
Hùng Đệ mặc dù không trèo lên cây được, nhưng bởi vì bọn họ ở phía trên cao của Thiên Tế tự, cho nên cũng có thể nhìn thấy một vài cây đuốc đã vọt ra khỏi chùa, nhân tiện nói: "Hàn đại ca, Tiểu Dã đã đi ra, chúng ta đi nhanh đi."
Hàn Nghệ cũng biết Tiểu Dã đã ra khỏi chùa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng ánh mắt vẫn còn dừng ở trong chùa: "Chờ một chút."
Trôi qua một lát, chỉ thấy vài ba cây đuốc tập trung ở trước một gian phòng hậu viện Thiên Tế Tự.
Lúc này, Tiểu Dã chạy không thấy tung tích, dù sao trong rừng cây, chính là thiên hạ của Tiểu Dã, những tăng nhân đó sao có thể là đối thủ của cậu ta.
Nhưng mà, Tiểu Dã dù cường hãn, nhưng cũng đã mang đến nguy hiểm cho đám người Hàn Nghệ, chỉ thấy đám đuốc nguyên bản còn tập trung đã phân tán ra, có hai cây đuốc còn chạy tới hướng Hàn Nghệ bọn họ.
Hùng Đệ khẩn trương nói: "Hàn...Hàn đại ca, không xong, có người đi về hướng chúng ta bên này."
Ánh mắt Hàn Nghệ thoáng nhìn, lại nhìn hướng trong chùa, thầm nghĩ, chẳng lẽ ta đoán sai rồi?
Hùng Đệ lại nói: "Hàn đại ca, chúng ta phải đi rồi, bằng không thì không còn kịp nữa." Rất rõ ràng, nó đã phải đè thấp thanh âm, bởi vậy có thể thấy được, những cây đuốc kia đã cách bọn họ càng ngày càng gần.
Hàn Nghệ vẫn còn không nói, ngưng mắt nhìn về phía chùa.
Đột nhiên, vài cây đuốc bên cạnh đại điện tiền tự lay động, lại một lát sau, đại điện đột nhiên sáng lên ánh nến.
Trong mắt Hàn Nghệ sáng ngời, đang chuẩn bị rời đi, phát hiện hai người đang tìm về hướng này, chỉ còn cách hắn có hơn hai mươi bước, không khỏi cả kinh, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Hùng Đệ đã ngồi xổm trong một bụi cỏ rậm, bởi vì khoảng cách thật sự là quá gần, nên Hàn Nghệ cũng không dám vọng động, không nhúc nhích ngồi ở trên chạc cây.
Mắt thấy hai người kia càng ngày càng gần, Hàn Nghệ, Hùng Đệ đều ngừng lại hô hấp.
Đúng lúc này, trên cây bên trái đột nhiên phát ra thanh âm cây rung.
"Kẻ nào?"
Hai tăng nhân kia lập tức theo hướng âm thanh phát ra mà đuổi theo.
Hàn Nghệ nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ, nhóc Tiểu Dã này cũng thật là cơ trí.
Không cần nghĩ cũng biết, vừa rồi nhất định là Tiểu Dã cứu bọn họ.
Nhưng nơi đây không nên ở lâu, đợi sau khi hai tăng nhân đi xa, Hàn Nghệ lập tức từ táng cây nhảy xuống dưới, sau đó cùng Hùng Đệ lách đến hậu sơn, lại men theo đường nhỏ mà xuống núi.