[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 52 : Ừm! Rất tốt!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Thẩm công tử...! Đã lâu không gặp!" "Tiếu ca, ngươi rốt cuộc đã đến, ngươi làm Uông di nhớ chết mất." "Tiếu Tiếu... Ai da, là kẻ nào không biết xấu hổ ngáng chân lão nương." "Tiếu ca là của ta, mấy kẻ không biết xấu hổ các người mau tránh ra." "Cái gì mà của cô, cô là cái thá gì, cút ra, còn dám giành Tiếu Tiếu với lão nương, các người không muốn sống nữa hả." "Ai da, lại dám giữ lão nương, lão nương liều mạng với ngươi." Chỉ thấy bờ mông to bự của một đám trang điểm diêm dúa, giương nanh múa vuốt, tranh giành dọa nạt nhau xông tới chỗ Thẩm Tiếu, thậm chí còn ngáng chân nhau trên đường nữa. Đây đúng là Đường Tăng vào động Bàn Tơ mà! Hàn Nghệ nhìn thấy từng khuôn mặt già nua đó, trong lòng thật sự sợ hãi, cả người như phát mộng, cho dù là kéo khách cũng không đến mức này chứ, hơn nữa... hơn nữa trong mắt bọn họ chỉ có Thẩm Tiếu, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của bọn hắn, cũng không giống là đang kéo khách a, cái này... Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ tướng mạo của Thẩm Tiếu là loại hot nhất ở Đường triều? "Các di, chớ có kích động, chớ có kích động, đừng để người bị thương." Thẩm Tiếu thấy bọn họ đánh nhau tán loạn, mặt lộ vẻ áy náy, liên tục lên tiếng khuyên can. Nhưng những ma ma này đâu có nghe lọt, trong chốc lát, chỉ thấy 3 ma ma đã vọt qua xông đến trước mặt Thẩm Tiếu, hai người kéo hai tay của Thẩm Tiếu, người còn lại thấy không kéo được, dứt khoát túm lấy ngực của Thẩm Tiếu. "Thẩm công tử, đi vào tiệm của ta đi, muội muội trong tiệm của ta nhớ công tử muốn chết rồi a!" "Tiếu ca, đến chỗ ta đi, gần đây ta có làm một ít trà ngon, đang đợi cậu đến đấy." "Tiếu Tiếu, cậu đi đâu chứ, Hồng Anh nhà ta vẫn đang càu nhàu cậu đấy." Thẩm Tiếu hét lên: "Đau đau đau, các di, các người kéo ta đau quá, mau nới tay chút, mau nới tay chút." Đã bắt được rồi sao chịu buông tay, không chỉ như thế, lại có vài ma ma tiến lên, hơn nữa còn mang theo không ít người đến giúp đỡ, hơn mười người vây quanh Thẩm Tiếu, lôi lôi, kéo kéo, túm túm, dù sao thì cũng là dùng đủ mọi thủ đoạn. Hàn Nghệ và Tiểu Dã sợ tới mức vội lui lại, nhưng Hùng Đệ thân thủ ngờ nghệt, nhất thời không né tránh kịp, bị cái mông lớn của một ma ma va phải, loạng choạng lùi ra sau mấy bước, suýt nữa té ngã trên đất, may mà Hàn Nghệ và Tiểu Dã tay mắt lanh lẹ đã đỡ lấy cậu ta. Tiểu béo đáng thương sợ tới mức sắp khóc rồi, vội vàng trốn sau lưng Tiểu Dã. "Chớ làm huynh đệ của ta bị thương, chớ làm huynh đệ của ta bị thương." Thẩm Tiếu dường như đã dự liệu trước được tình huống này rồi, vì vậy y luôn chú ý đến bọn Hàn Nghệ, chỉ sợ trong lúc hỗn loạn, làm bọn họ bị thương, thấy Hùng Đệ suýt nữa bị té ngã, vội vàng kêu lên. Ánh mắt của một ma ma thân mặc váy dài màu đỏ chót liếc xéo trên người Hàn Nghệ, vội vàng đưa mắt với quy công bên cạnh, quy công này và ma ma chính là một cặp trời sinh, sự ăn ý tất nhiên là không cần nói nhiều. Quy công kia lập tức dẫn vài tên hộ viện, vây quanh bọn Hàn Nghệ, Tiểu Dã. "Các ngươi muốn làm gì?" Hàn Nghệ sớm đã bị dọa chết khiếp, ở hậu thế hắn cũng thường đến nơi trăng hoa kiểu này, nhưng chưa từng gặp qua trận chiến khủng bố như thế, một người luôn luôn bình tĩnh như hắn, cũng không khỏi có chút nơm nớp lo sợ. "Các vị quý khách, mời vào trong, mời vào trong." Nói là mời, kỳ thật là khiêng. Hai hộ viện tiến lên khiêng Hàn Nghệ chạy thẳng vào bên trong một vũ lâu tên là Mãn Xuân Viện. "Các ngươi làm gì, mau thả ta ra." Hàn Nghệ nhất thời tâm thần hoảng loạn, không nhớ phải trả đòn, chỉ kịp giãy dụa vô vị. Tiểu Dã và Hùng Đệ đều thất thần, một lát trôi qua mới thấy Hàn Nghệ bị khiêng đi rồi, vội vàng đuổi theo. Trong lúc hoảng hốt, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy hai chân tiếp đất, "ầm" một tiếng, cửa đã đóng lại rồi. Hàn Nghệ nhìn xung quanh, phát hiện mình đã ở trong lầu, đây là tình huống gì? Vội vàng nói: "Các ngươi muốn làm gì, mau thả ta ra ngoài." Quy công kia cười nói: "Vị tiểu ca này đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại ngươi, vẫn mong tiểu ca chờ một lát." Lời nói của Quy công cũng có thể tin tưởng? Hàn Nghệ chợt thấy Hùng Đệ và Tiểu Dã bên cạnh, vậy cũng yên tâm không ít, vừa mới tỉnh táo lại, hắn lập tức hiểu được, khẽ thở ra, nhưng vẫn là hung hăng trừng mắt nhìn quy công kia một cái. Không đến một lát, chỉ thấy một người tông cửa mà vào, không phải Thẩm Tiếu thì là ai. Chỉ thấy toàn thân y bị lôi kéo đến thương tích đầy mình. Hoá ra y ở bên ngoài nhìn thấy Hàn Nghệ bọn họ đã vào Mãn Xuân Viện này, tất nhiên cũng không tiện đến chỗ khác, thế là ra sức đẩy đám người ra để xông vào Mãn Xuân Viện này. Lại nghe bên ngoài một giọng nói the thé: "Các vị tỷ tỷ, tiểu muội nhận người rồi, ha ha...!" Tiếng cười đắc ý dữ dội. Không thể không nói, thời đại này cũng phải dựa vào chỉ số thông minh để kiếm ăn, ma ma của Mãn Xuân Viện này thấy Thẩm Tiếu còn dẫn theo bằng hữu đến, biết nếu tranh giành Thẩm Tiếu với ma ma khác, sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương, còn chưa chắc đã giành được, thế là đem Hàn Nghệ vào nhà trước, nếu như vậy, Thẩm Tiếu chỉ có tự chui đầu vô lưới. "Phù... phù... mấy di này thật là càng ngày càng hung hãn, xem ra ta vẫn phải ít đến chỗ này thôi." Thẩm Tiếu vừa lau mồ hôi, vừa thở phì phò, chợt thấy ba người Hàn Nghệ, Tiểu Dã, Hùng Đệ trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn y, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, để mọi người chê cười rồi." Hàn Nghệ ngẩn ra, lập tức nói: "Thẩm Tiếu, đây... rốt cuộc đây là chuyện gì? Tại sao lại như vậy?" "Một lời khó nói hết, một lời khó nói hết." Thẩm Tiếu khoát tay. Chợt ngửi thấy mùi hương thoang thoảng bay tới, chỉ thấy bốn nữ tử trẻ tuổi từ trên lầu đi xuống, đến trước mặt Thẩm Tiếu, nhẹ nhàng thi lễ: "Xuân Lan (...) bái kiến Thẩm công tử." Thằng nhãi Thẩm Tiếu này vừa thấy mỹ nữ đến, vội vàng sửa sang lại quần áo, rồi vội chắp tay nói: "Hữu lễ, hữu lễ, các vị tỷ tỷ, gần đây khỏe chứ?" Hàn Nghệ vốn tưởng là Thẩm Tiếu sẽ đi qua đó, mỗi tay ôm một người, xoa xoa nắn nắn, hôn hít gì đó, nhưng không ngờ lễ phép như vậy, đây là đang chơi kỹ viện, hay là đến xem mặt hả! "Nô gia vẫn khỏe, công tử khỏe chứ?" Chúng nữ đồng thanh đáp. Wow! Đã luyện tập trước luôn à. Hàn Nghệ ở bên cạnh không được để ý, trong lòng có chút ghen tị nha, những nữ nhân này căn bản vốn không có liếc mắt nhìn hắn một cái, phải biết rằng trước đây kia hắn thường lui tới những chỗ này, chỉ bằng gương mặt thôi, cũng đã khiến vạn chúng chú mục. Thoáng đánh giá một phen, chúng nữ này bộ dáng cũng xinh đẹp, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên thon thì thon, ngực lớn eo thon đều có, đương nhiên, so với Tiêu Vân thì không đáng nhắc tới rồi. Bất quá nữ nhân kia xinh đẹp cũng vô ích, mấu chốt là phải khiến người ta thích, loại phụ nữ tôn sùng vẻ đẹp bạo lực như Tiêu Vân này, trông có xinh đẹp đến đâu cũng vậy thôi, à không, biết đâu lại có khuynh hướng nghiêng về bách hợp (les) không chừng. "Ta nếu không trốn ở đây, thì suốt ngày sẽ bị cha ta đuổi giết mất." Thẩm Tiếu ha hả cười nói. Lời này vừa nói ra, chọc cho chúng nữ không ngừng cười khanh khách. Dễ cười như vậy, nếu lão tử lăn lộn trong này không ra một cái danh hào, vậy thì có chút nhục cho cái danh Hiệp đạo phong lưu rồi! Hàn Nghệ tuy có ghen tị, nhưng cũng không nổi giận, trong lòng suy nghĩ lát nữa làm sao để trái ôm phải ấp. Lúc này, ma ma kia đi vào, thần sắc dường như có vẻ đắc ý cực kỳ, lại thấy Thẩm Tiếu vẫn còn đứng ở trước cửa, "ai ôi" một tiếng: "Sao các ngươi có thể để Thẩm công tử đứng ở đây, đừng có thất lễ với Thẩm công tử." Thẩm Tiếu cười nói: "Không sao, không sao. Ta đang cùng mấy vị tỷ tỷ ôn chuyện cũ." "Vậy cũng không thể đứng ở cửa được!" Ma ma họ Uông này trước tiên nói với mấy vị mỹ nữ kia: "Tại sao tất cả các ngươi đều xuống đây rồi, mau về chỗ trước đi, lát nữa Thẩm công tử muốn gặp các ngươi, tự nhiên sẽ gọi các ngươi." "Vâng." Mấy vị mỹ nữ lại là nhẹ nhàng thi lễ, sau đó lại ném một cái mị nhãn cho Thẩm Tiếu: "Tiếu ca, lát nữa nhất định phải tìm ta a." "Nhất định, nhất định." Thẩm Tiếu liên tục gật đầu, tay còn đang lau mồ hôi, hiển nhiên vẫn còn chưa bình thường trở lại. Đợi sau khi mấy vị mỹ nữ này lên lầu, ma ma kia vội vàng giơ tay, nói: "Các vị quý khách, mời vào trong, mời vào trong." Còn cười cười với bọn Hàn Nghệ, chiếu cố vô cùng chu đáo." Bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện của ma ma này cũng không tệ, trước khi chưa biết rõ tường tận về bọn Hàn Nghệ, đương nhiên sẽ không sơ xuất với bọn Hàn Nghệ. Thẩm Tiếu cũng đưa tay nói: "Hàn huynh, mời." "Mời." Đoàn người đi vào trong đại sảnh, Mãn Xuân Viện này tuy có ba tầng lầu, nhưng cũng không tính là quá lớn, trong đại sảnh chỉ đặt mười cái bàn lớn, cũng không phải là nhỏ tới mức chỉ đặt được mười cái bàn lớn, mà là vì còn có một cái đài gỗ hình chữ nhật lớn, chiếm không ít diện tích. Về phần cái đài gỗ này, Hàn Nghệ ngược lại cũng không hiếu kỳ gì, bởi vì hộp đêm ở hậu thế cũng là kiểu bố trí này, dù sao cũng phải có chỗ biểu diễn ca xướng gì đó chứ. Thứ khiến Hàn Nghệ hiếu kỳ là, cảnh tượng bên trong hoàn toàn khác dự đoán của hắn, hoặc là nói cũng không giống như cảnh trong TV, đi chơi kỹ viện ấy à, tất nhiên là oanh oanh yến yến, hở ngực lộ vếu, túy sinh mộng tử, thế nào cũng phải có một chút không khí dâm đãng. Nơi này hoàn toàn không có. Trên mười cái bàn đã có không ít người ngồi, nữ có nam có, nữ thì ăn mặc khá thoáng mát, mặt trang điểm, váy dài xẻ ngực, lộ ra cái khe sâu sâu kia, đang cười vui không ngừng, chẳng qua hoạt động mà nam nữ song phương đang tiến hành thật sự là rất cao nhã, cao nhã đến mức Hàn Nghệ có cảm giác như mình đã đến nhầm chỗ. Trên cái bàn ở góc trong cùng, chỉ thấy một vị tài tử phong lưu mở rộng xiêm y, tay phải cầm bút, tay trái cầm một bầu rượu, đang viết cái gì đó lên một miếng lụa trắng, một vị nữ tử trẻ tuổi mài mực bên cạnh, còn có hai nam hai nữ đang đứng bên cạnh thưởng thức. Cái bàn lớn gần họ nhất, lại là một tài tử đang gảy đàn, còn một nữ tử đang gảy tỳ bà, không hề giống như cẩu nam nữ, mà giống như tình chàng ý thiếp hơn! Dù sao cũng không khác lắm, không phải gảy đàn ngâm thơ, thì là làm thơ vẽ tranh, không có một chút động tác bất nhã nào. Làm cái gì vậy, đây là thanh lâu hay là clb văn học, ngươi gảy đàn thì về nhà gảy đàn đi, chạy đến đây tiêu tiền gảy đàn, ngươi đây không phải đến để làm dáng sao? Còn cầm bút nữa chứ, y phục của ngươi đã kéo ra một nửa rồi, ngươi còn viết chữ cọng lông nha, đúng xạo quần quá rồi! Hàn Nghệ nhức đầu kinh khủng, sự chênh lệch này thật sự là quá lớn, đã nói là muốn trái ôm phải ấp rồi. Thẩm Tiếu thấy Hàn Nghệ mặt buồn bực, hiếu kỳ nói: "Hàn huynh, huynh cảm thấy có gì không ổn sao?" Không phải là không ổn, mà là đây rõ ràng chỉ là chỗ mượn danh thanh lâu để lừa tiền, ta tiêu tiền mà chạy đến đây viết chữ, trừ phi ta điên rồi. Hàn Nghệ thấy bọn họ người nào cũng đều thanh nhã, sợ mình nói ra suy nghĩ trong lòng, sẽ bị người ta xúm vào đánh, vì thế gật đầu nói: "Rất tốt, ta cảm thấy rất tốt." Câu nói "rất tốt" này là khá miễn cưỡng a! "Ồ! Thẩm Tiếu đến rồi! Đã lâu không nhìn thấy ngươi rồi." "A! Thẩm công tử, huynh đến rồi, mau qua đây ngồi a." "Thẩm Tiếu, thằng nhãi nhà ngươi gần đây trốn đi đâu thế hả? Lát nữa nhất định phải qua uống với ca ca mấy chén rượu." "Ha ha, Thẩm Tiếu ngươi gần đây có phải là đi cứu tế người nghèo rồi không." Người ở trong sảnh, bất kể là nam hay nữ, vừa thấy Thẩm Tiếu đến, đều dựng việc trong tay lại, chào hỏi hết sức nhiệt tình. Thẩm Tiếu mặc kệ nam nhân hay nữ nhân, đều đáp lễ lại hết. Hàn Nghệ căn cứ vào bản năng nghiệp vụ, cũng không thích bị người ta "vạn chúng chúc mục", hơi nghiêng thân người, đứng ở phía sau cây cột, trong lòng cũng buồn bực không ngừng, tại sao ở đây Thẩm Tiếu lại được hoan nghênh như vậy, cho dù y có đẹp trai nhất thế giới, thì nữ nhân làm vậy còn có thể hiểu được, nhưng những nam nhân này nhìn thấy Thẩm Tiếu, tại sao cũng hết sức vui vẻ, hết sức nhiệt tình như vậy. Trong lòng thầm nghĩ, lần này phải học y vài chiêu mới được, bằng không làm sao lăn lộn ở chỗ này tiếp.