[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 74 : Gặp hay không gặp


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dương phủ. "Ầm!" Dương Tư Nột vỗ mạnh xuống bàn, quát giận với Dương Phi Tuyết đứng một bên: "Tuyết nhi, con thật sự quá hồ đồ, vụ án này quan hệ đến vận mệnh của Dương gia chúng ta, sao con có thể nói cho một tên nông dân chứ, có phải con thật lòng muốn tức chết cha không!" Dương Phi Tuyết gạt nước mắt, vành mắt đỏ lên nói: "Nữ nhi cũng chỉ là muốn giúp cha thôi." "Ta đã nói từ sớm, chuyện này con đừng nhúng tay, sao con lại không nghe." Dương Tư Nột giận dữ giơ hai tay lên, kích động nói: "Con có biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ dẫn đến hậu quả thế nào không?" Dương Phi Tuyết nói: "Nữ nhi biết, nhưng nữ nhi tin tưởng Hàn Nghệ tuyệt đối sẽ không nói ra." "Con dựa vào cái gì mà tin tên tiểu tử nông dân đó." Dương Tư Nột sắp phát điên rồi, nói: "Còn nữa, tiểu tử nhà nông ấy thì có biện pháp gì chứ. Con...đều tại ta, đều tại ta, đều tại ta bình thường quá nuông chiều con, khiến con coi trời bằng vung, làm ra chuyện hồ đồ như vậy." Dương Phi Tuyết nói: "Cha, nếu nữ nhi thật sự làm sai, nữ nhi nguyện chịu trừng phạt, có điều kính xin cha gặp Hàn Nghệ trước, rồi mới hỏi tội nữ nhi sau, Hàn Nghệ thật sự rất biết nghĩ cách." Dương Tư Nột giận đến không chỗ trút nói: "Con muốn cha đường đường là một Thứ Sử lại chạy đi cầu xin một tiểu tử nhà nông giúp đỡ à, thật sự là buồn cười." Đột nhiên Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng Hàn Nghệ nói cha nhất định sẽ gặp hắn." "Chỉ bằng hắn...!" Nói đến đây, Dương Tư Nột sửng sốt, nhíu mày, liếc nhìn Dương Phi Tuyết, nói: "Hắn thật sự nói như vậy sao?" Dương Phi Tuyết gật đầu nói: "Đúng vậy! Hắn nói chỉ cần con nói chuyện này cho cha biết, cha nhất định sẽ vội vàng gặp hắn." Dương Tư Nột nheo mày trầm ngâm một lát, nói: "Vì sao hắn lại tự tin như vậy?" Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Con hỏi hắn nhưng hắn không chịu nói." Dương Tư Nột nói: "Bây giờ hắn đang ở đâu?" Đầu tiên Dương Phi Tuyết ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nói: "Cha, người muốn gặp hắn sao?" Dương Tư Nột gật đầu. Lẽ nào Hàn Nghệ biết bốc quẻ tiên tri. Trong lòng Dương Phi Tuyết thầm cả kinh, nhưng sắc mặt lại có chút khó xử. Dương Tư Nột đợi thật lâu cũng không thấy Dương Phi Tuyết trả lời, nói: "Sao vậy? Chẳng phải con muốn cha gặp hắn sao, bây giờ cha chịu gặp hắn, tại sao con lại không lên tiếng." Dương Phi Tuyết nói: "Đúng vậy, nhưng hắn có một điều kiện." Tiểu tử này còn dám bàn điều kiện với ta? Dương Tư Nột ngăn lửa giận trong lòng nói: "Điều kiện gì?" Dương Phi Tuyết nói: "Hắn hi vọng có thể một mình gặp phụ thân, hơn nữa chuyện này không thể để bất cứ ai biết được." Dương Tư Nột nói: "Tại sao lại thế?" Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Việc này con cũng không biết." Dương Tư Nột trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật đầu nói: "Được rồi, ta đồng ý với hắn." Tuy rằng ông ta đồng ý một mình gặp Hàn Nghệ, nhưng cũng không nói là chạy đến nơi hoang sơn dã lĩnh mà gặp Hàn Nghệ, đó quá không thực tế, dù sao thì ông ta cũng là Thứ Sử, địa điểm vẫn sắp xếp ở Dương phủ, chẳng qua chỉ là Dương Tư Nột đuổi hạ nhân ra ngoài hết, rồi mới để Dương Phi Tuyết dẫn Hàn Nghệ đến thư phòng gặp ông ta. "Tiểu tử Hàn Nghệ bái kiến Dương công." Hàn Nghệ đi vào thư phòng, khom người vái chào. "Miễn lễ." Dương Tư Nột thản nhiên nói, nhưng quan uy mười phần. Hàn Nghệ đứng thẳng người lên. Tuy Dương Tư Nột không phải là lần đầu gặp Hàn Nghệ, nhưng lần trước ông ta không chú ý gì đến hắn cả. Bây giờ tình huống lại khác, ông ta tỉ mỉ đánh giá Hàn Nghệ, thấy tuổi của hắn không lớn, nhưng đối diện với ông ta lại có thể tỏ ra bình tĩnh thong dong như vậy, trong lòng cũng nhìn Hàn Nghệ với cặp mắt khác xưa. Phải biết rằng ông ta là quý tộc, hơn nữa lại là Thứ Sử, làm quan nhiều năm như vậy, trên người tự có một cỗ uy nghiêm khiến dân chúng sợ hãi. Nếu đây là tiểu tử tầm thường, chắc chắn sẽ rất sợ hãi, nhưng Hàn Nghệ không chút sợ hãi nào. Một lát sau, ông ta mới nói: "Ta nghe Tuyết nhi nói, ngươi đa mưu túc trí, là một nhân tài." Trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc. Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Lệnh ái quá coi trọng tiểu tử rồi, Hàn Nghệ chẳng qua là một tiểu tử nhà nông mà thôi." Dương Tư Nột không lộ thanh sắc nói: "Ồ, còn nữa, ta nghe Tuyết nhi nói, ngươi nói ta nhất định sẽ gặp ngươi, tại sao ngươi dám chắc như vậy?" Hàn Nghệ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Rất đơn giản, bởi vì chuyện này quan hệ trọng đại, lệnh ái nói chuyện này cho tiểu tử biết, thực sự là hành động không thỏa đáng. Nếu Dương Công biết được chuyện này, vậy thì nhất định sẽ không để ta có cơ hội nói chuyện này ra ngoài." Dương Tư Nột nửa cười nửa không nói: "Ngươi muốn nói ta sẽ giết người diệt khẩu sao?" Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không nhất định, nếu ta không có ác ý, có lẽ Dương Công chỉ bí mật giam tiểu tử lại, nếu ta rắp tâm hại người, vậy Dương Công dĩ nhiên sẽ giết người diệt khẩu." Dương Tư Nột híp mắt cười nói: "Ngươi nói rất có lý, nhưng cho dù ta giết người diệt khẩu, cũng sẽ không tự mình ra mặt, ta có thể sai người đến bắt ngươi." Hàn Nghệ nói: "Dương Công nói rất đúng, cho nên ta mới bảo lệnh ái chuyển lời này cho Dương Công. Như vậy, Dương Công dĩ nhiên sẽ đích thân đến gặp ta, chứ không phải tìm người bắt ta." Dương Tư Nột nhướng mày, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, mắc mưu tiểu tử này rồi, hóa ra là chiêu 'kế trong kế', quát: "Hảo tiểu tử, ngay cả bản quan cũng dám đùa giỡn." Làm ơn đi, ta lừa người chưa từng chọn đối tượng, Thứ Sử ngon lắm à, còn không phải là chạy theo tiết tấu của lão tử sao, hừ, ta muốn gặp ông, ông không gặp cũng phải gặp. Hàn Nghệ ôm quyền nói: "Tiểu tử không dám." Tiểu tử này tuổi tác không lớn lắm, nhưng lại có lòng dạ như thế, thật sự là không đơn giản mà! Dương Tư Nột chau mày nhìn Hàn Nghệ một lát, rồi nói: "Có dám hay không, ngươi cũng làm rồi. Nếu ta muốn giết ngươi, cũng chẳng có gì khó. Nếu đã như vậy, chúng ta cứ thoải mái nói đi. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết tính nghiêm trọng của chuyện này không." Hàn Nghệ gật đầu nói: "Tiểu tử biết, nếu có thể, tiểu tử thà không biết chuyện này, có điều bởi vì tiểu tử nợ lệnh ái một nhân tình, sở dĩ đồng ý với lệnh ái cũng do bất đắc dĩ, không phải do ta muốn." Dương Tư Nột nói: "Nói như vậy, ngươi cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể giúp bản quan tìm được Bồ Tát vàng." Nếu Hàn Nghệ mười phần chắc chắn... thì đã không cần cố kỵ rồi, thử nghĩ cũng biết, nếu có thể tìm được Bồ Tát vàng về, vậy Dương gia đã thiếu ngươi một cái nhân tình lớn thế nào nha! Hàn Nghệ lắc đầu. Hắn thật sự không nắm chắc gì cả, thật ra cho dù có cũng phải nói là không có, bất cứ chuyện gì cũng không thể nói sạch ra được, luôn để lại một con đường cho mình, đây mới là chuyện người thông minh nên làm. Chuyện tới nước này, Dương Tư Nột thật sự muốn nghe thử cách nhìn của Hàn Nghệ, thế là hỏi: "Vậy ngươi có cái nhìn thế nào về chuyện này?" Hàn Nghệ nói: "Chuyện này hơn phân nửa là có người tham ô biển thủ, khả năng của điểm này vô cùng lớn, cho nên ta cho rằng chuyện này chỉ có hai khả năng, một là do Quan Trung Thất Hổ tham ô biển thủ, hai là 6 người còn sống kia tham ô biển thủ." Dương Tư Nột hơi kinh ngạc, nói: "6 người còn sống kia? Ngươi dựa vào đâu mà nói thế?" Vấn đề này mà còn phải hỏi ta? Hàn Nghệ nói: "Bởi vì người chết rồi thì không thể trộm cướp, nói cách khác, phàm là người còn sống đều phi thường khả nghi, mà cũng chỉ có 6 người kia còn sống, cùng với Quan Trung Thất Hổ."