[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Dương Tư Nột tính toán trong lòng, thì Hàn Nghệ cũng có tính toán của riêng mình. Hắn đương nhiên nghĩ đến điểm này, nhưng hắn cảm thấy đây hoàn toàn là một cơ hội không tệ, bởi vì đối với người trong ngành Thiên Môn bọn họ, âm mưu xuất sắc chính là không bị bắt tại trận, đó cũng chính là hoàn mỹ, còn sau này có bại lộ hay không thì không quan trọng, bởi vì bọn họ đã biến mất rồi.
Nhưng Hàn Nghệ bây giờ không cách nào biến mất được. Tuy hắn cũng nắm chắc đối phương không nắm được chứng cứ về hắn, nhưng trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng so với chuyện này, Bồ Tát vàng còn quan trọng hơn. Nếu Hàn Nghệ có thể giúp Dương Tư Nột tìm Bồ Tát vàng về, vậy thì cho dù Dương Tư Nột biết Hàn Nghệ giở trò quỷ, ông ta còn có thể đi nhắm vào Hàn Nghệ sao?
Đáp án dĩ nhiên là phủ định.
Hàn Nghệ đến đây một mặt là vì thật sự muốn bù đắp việc đã từng lừa Dương Phi Tuyết, dù sao thì Dương Phi Tuyết cũng là một thiếu nữ vô cùng thiện lương, trong lòng Hàn Nghệ vẫn có chút áy náy, nhưng mặt khác chính là muốn thêm một lớp bảo vệ cho mình.
"Ngừng ngừng ngừng."
"Hàn công tử, vẫn chưa tới."
"Ta biết, dừng ở đây là được rồi."
"Dừng xe."
Hàn Nghệ chui ra khỏi xe ngựa, nhảy xuống khỏi xe, chắp tay nói với mấy vị hộ vệ hộ tống hắn về: "Đa tạ các vị đại ca đưa tiễn, ta về trước đây, các vị cũng về đi."
Một hộ vệ nói: "Nhưng Dương Công lệnh cho chúng ta đưa ngươi về nhà an toàn, hiện vẫn còn chưa tới..."
"Đã đến, đã đến rồi, không cần tiễn nữa, ta đi trước đây, cáo từ, cáo từ."
Hàn Nghệ dứt lời thì xoay người đi, hắn biết nếu hắn không đi thì những hộ vệ này chắc chắn cũng sẽ không đi.
Quả nhiên, hộ vệ kia thấy Hàn Nghệ cố chấp như thế cũng không cưỡng cầu nữa, quay xe ngựa từ từ rời đi.
Mai thôn này chưa từng có xe ngựa tới lui, lỡ như bị người ta nhìn thấy hắn ngồi xe ngựa của phủ Thứ Sử về, tuyệt đối sẽ oanh động nha. Đây không phải là chuyện hắn muốn, cho nên đến cổng Mai thôn thì hắn xuống xe ngựa, sau đó một đường mò mẫm đi về nhà.
Nhưng khi cách nhà hơn mười bước chân, hắn đột nhiên thả chậm cước bộ, nhìn cánh cửa đóng chặt, cửa sổ tối như mực, bước chân hắn lại trở nên chần chừ.
Nàng hẳn là đã ngủ nhỉ? Nếu ta gõ cửa, chẳng phải sẽ đánh thức nàng sao, vậy có phải là quá không lễ phép không.
Hàn Nghệ mang theo một ít điểm tâm mà Dương Phi Tuyết cho hắn, đứng trước cửa, nhất thời không biết làm sao cho phải, có vẻ vô cùng do dự.
Hắn bình sinh lần đầu gặp phải tình huống này, lúc ở kiếp trước, sao có thể xuất hiện tình huống này chứ, thông thường hắn đều được người ta khiêng về, hơn nữa hắn đều ngủ trong khách sạn, dĩ nhiên là có người mở cửa cho hắn rồi.
Kỳ thật nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ bước lên gõ cửa, sau đó tiếp nhận sự thẩm vấn của thê tử, thành thật nhận sai, dũng cảm chấp nhận trừng phạt, ngủ một mình cũng không sao. Thật ra sự trách cứ của thê tử vào những lúc này lại chứng minh nàng ta yêu ngươi, còn nếu hai vợ chồng không hợp nhau, vậy thì cho dù ngươi đánh thức nàng, nàng cũng sẽ không oán giận nửa câu, tiếp tục quay về ngủ.
Nhưng Hàn Nghệ hoàn toàn không hiểu chuyện về mặt này, hắn chỉ là cảm thấy mình về trễ như vậy, vốn là mình không đúng, nếu còn đánh thức Tiêu Vân nữa thì càng không lễ phép.
Được rồi, chấp nhận một đêm đi.
Hàn Nghệ vẫn quyết định không gõ cửa, tựa vào trụ phơi đồ ngồi xuống, hắn thích ứng được mọi hoàn cảnh, ứng phó qua một đêm ở đây thật sự không thành vấn đề.
Nhưng mà, hắn lại không biết, trong cuộc đời mỗi nam nhân đều sẽ trải qua vô số lần gõ cửa nửa đêm đánh thức thê tử dậy. Đương nhiên, cũng có một vài nam nhân uất ức, chỉ vì về trễ mà con cọp cái trong nhà khóa trái cửa, việc này cũng thường có.
Thật ra, thay vì nói hắn không muốn quấy rầy Tiêu Vân, thì không bằng nói là hắn không có dũng khí gõ cánh cửa kia.
Nghiêng người tựa vào trụ phơi đồ, ngửa mặt lên nhìn vầng trăng sáng treo nơi chân trời. Xem ra trăng sáng có duyên với ta, Hàn Nghệ cười khổ, bất giác lắc đầu, phát ra tiếng thở dài.
Hả? Thở dài sao lại có hồi âm chứ?
Hàn Nghệ hình như nghe thấy cái gì, chuyển mắt nhìn sang cửa sổ, vẫn còn chưa kịp phản ứng, cửa sổ đột nhiên mở ra, nương theo ánh trăng chỉ thấy một vị đại mỹ nữ đứng trước cửa sổ.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đôi bên đều là kinh ngạc.
"Phụt!"
Đại mỹ nữ trước cửa sổ nương theo ánh trăng nhìn thấy Hàn Nghệ tựa vào trụ phơi đồ, đột nhiên phụt một tiếng, bật cười khanh khách.
Khóe miệng Hàn Nghệ co quắp, mặt đen sì nhìn đại mỹ nữ bên cửa sổ nói: "Cười cười cười, suốt ngày chỉ biết cười, ngủ giống như heo vậy, cô có biết ta gọi đến rách cả họng mà cũng không gọi cô tỉnh được, ta thấy cô thật thành tâm đó."
Thật sự là mở to mắt nói dối mà! Đại mỹ nữ ngừng cười, trừng mắt sang, sau đó lập tức đóng cửa sổ lại.
Làm gì đó? Sao hôm nay sự độ lượng của nàng lại nhỏ như vậy chứ.
Hàn Nghệ vội vàng đứng lên, đi lên trước gõ cửa: "Còn không mở cửa ra."
"Xin lỗi, ta ngủ rồi."
"Đại tỷ, nửa đêm canh ba, tỷ đừng đùa nữa."
"Chừng nào ngươi có thể đánh thức heo đang ngủ, thì hãy tới gõ cửa."
"... !"
Đột nhiên, trong ngoài phòng đều an tĩnh lại.
Một lát sau, Tiêu Vân bên trong nhỏ giọng nói: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ ngươi còn đó không? Hàn Nghệ."
Cửa đột nhiên mở ra, nhưng cửa vừa mở ra, chỉ thấy một bóng đen muốn thừa cơ lẻn vào.
"Còn, ta sai rồi còn không được sao?"
Hàn Nghệ kêu lên, giọng nói có vẻ vô cùng sợ hãi, chỉ thấy một chiếc giày thêu cách mũi của hắn chỉ một centimet.
Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!
Hàn Nghệ thở dốc, sau lưng vẫn ướt đẫm, có thể đoán được, một khi xảy ra sự tiếp xúc thân mật này, thì hắn nhất định phải bay lên giường nằm xuống, hắn rất thích cái giường của mình, đây là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng phương thức lên giường này thật sự không thể chấp nhận được.
Tiêu Vân hạ cái chân dài tròn lẳng xuống, lạnh lùng nói: "Chẳng phải ngươi nói có ăn cơm tối sao, sao bây giờ mới về?"
Việc này cô phải hỏi Dương Tư Nột nha, ông ta là Thứ Sử, ông ta không thả ta, ta dám đi sao? Hàn Nghệ nói: "Việc này...khụ khụ, thật ra...ừm...ta nói ra sợ cô cảm động đến phát khóc."
"Ta vẫn luôn muốn khóc như thế, nhưng ta lại luôn bị ngươi chọc tức mà khóc."
"Không phải chứ, ta khi nào thì chọc giận cô, thông thường đều là cô chọc giận ta mới đúng."
"Hửm?"
Bỏ đi, tối đen như mực quá nguy hiểm, không thích hợp né tránh, bất quá một nén nhang sau nàng nhất định sẽ cười với ta.
Sau một nén nhang.
Ánh nến Hàn gia cuối cùng cũng sáng lên, nương theo ánh nến mờ ảo, chỉ thấy Tiêu Vân ngồi trên giường, hai chân đu đưa lắc lư trên dưới, tay phải cầm một miếng bánh điểm tâm nhỏ, ngón út tay trái linh hoạt lau đi vụn điểm tâm dính bên miệng, cho vào miệng, mặt cười tươi như hoa nói: "Coi như ngươi còn chút lương tâm, còn biết mua điểm tâm về cho ta."
Nữ nhân này thật sự là heo mà, chỉ cần có ăn thì e rằng lão tử là ai cũng không biết.
Hàn Nghệ nửa nằm bên kia nhìn Tiêu Vân ăn đến không biết trời đất, hận đến nghiến răng nghiến lợi, miệng không ngừng run rẩy, nhìn khẩu hình hẳn là không phải lời tốt đẹp gì.
"Ừm...điểm tâm này thật là quá ngon."
"Ngon sao?"
Hàn Nghệ thấy nàng ăn đến sung sướng như vậy, không khỏi nuốt nước miếng, vươn tay ra nói: "Ta cũng ăn một miếng."
Tiêu Vân vô cùng nhanh nhẹn, cánh tay ngọc ngà trắng như sen quét qua bàn thấp, ôm lấy điểm tâm vào lòng, nói: "Đây là của ta, ai cho phép ngươi ăn."
Hàn Nghệ nhìn bàn tay treo trên không trung của mình, lại nhìn Tiêu Vân, kinh ngạc nói: "Cái...điểm tâm này hình như là ta mua mà."
Tiêu Vân nói: "Ngươi nên nói là ngươi mua cho ta ăn, vậy thì nó là của ta."
"Oa! Ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào giảng đạo lý như cô đó." Hàn Nghệ vừa giận vừa buồn cười nói: "Cô cũng biết là ta mua cho cô ăn, lẽ nào ngay cả tư cách ăn một miếng ta cũng không có sao?"
"Không có."
Tiêu Vân quyết đoán nói.
Hàn Nghệ nói: "Ta cứ ăn một miếng đấy!"
"Tất cả đều là của ta." Tiêu Vân một bước cũng không nhượng bộ.
Đáng giận! Lão tử sống đến ngần này, cũng chưa từng gặp nữ nhân nào đáng giận như vậy.
Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Được, của cô của cô hết, ta không ăn là được rồi."
Nói xong hắn liền nằm xuống, nhưng đầu còn chưa đặt xuống thì hắn đột nhiên bắn lên, nhào về phía Tiêu Vân, nói một cách chính xác là nhào về phía điểm tâm trong lòng Tiêu Vân.
Biết ngay sẽ xuất hiện tình huống xấu hổ như vậy mà.
Chỉ thấy Tiêu Vân nghiêng người ba mươi độ, hai tay ôm giỏ gỗ, mũi chân trái thẳng tắp đặt dưới cằm Hàn Nghệ, cố định động tác như hổ vồ mồi của Hàn Nghệ trong một tấm hình.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt nữ nhân là vẻ đắc ý, trong mắt nam nhân là vẻ xấu hổ.
Nam nhân đùa giỡn nữ nhân đều chỉ là nghịch cái cằm, lẽ nào nữ nhân câu dẫn nam nhân đều là dùng mũi chân sao?
Buồn cười, Hàn Nghệ nổi giận, cuối cùng xuất ra tuyệt chiêu đòi mạng nhất: "Sau này cô đừng mong ta chơi mạt chược với cô nữa."