[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Từ xưa đến nay, việc cấm đánh bạc chưa từng dừng lại, nhưng từ trước đến nay, chưa bao giờ có nổi một khắc có thể đoạn tuyệt việc đánh bạc.
Đánh bạc cũng chính là nhân tính.
Đường triều cũng không ngoại lệ, tuy rằng cấm đánh bạc, nhưng dân gian vẫn luôn có sòng bạc tồn tại.
Trong một gian phòng lớn ở ngoại ô thành tây Dương Châu, chỉ thấy một đám dân cờ bạc vây quanh một cái bàn lớn khản cổ la hét, người nào người nấy hai mắt đỏ thẫm, nổi gân xanh, đổ mồ hôi đầy mặt, dáng vẻ, tinh thần với những bọn cờ bạc đời sau kia giống đến kinh người.
Một ván kết thúc, có người vui cũng có người buồn.
Đột nhiên, két...một tiếng, cửa được mở ra, thấy có hai người đi vào phòng, chính là Trương Tam Nhi và Lưu Tuấn.
"Ơ, Tam ca huynh rốt cuộc tới rồi, thật là làm chúng ta đợi khổ quá đó."
"Mau mau dọn một chỗ cho Tam ca."
"Tam ca, chúng ta có gỡ vốn lại được hay không hoàn toàn trông cậy vào ngươi"
Những dân cờ bạc này vừa thấy Trương Tam Nhi tới, nhiệt tình miễn bàn luôn, hận không thể đem Trương Tam Nhi làm Thần Bài mà thờ phụng.
"Đâu có, đâu có, các vị quá khen."
Trương Tam Nhi cũng chắp tay hướng bốn phía chào.
"Lưu ca, ngươi cũng tới rồi"
Một con bạc lão làng đột nhiên nhận ra Lưu Tuấn bên cạnh, lại không ít người chú ý tới Lưu Tuấn, thi nhau chào hỏi, dù gì vòng tròn cờ bạc này cũng chỉ lớn như vậy, đánh bạc mấy lần với nhau, liền nhận ra ngay.
Lưu Tuấn có vẻ hơi xấu hổ gật đầu, trong lòng lại hết sức kinh ngạc, hôm qua khi nghe gã Trương Tam Nhi nói bản thân uy phong cỡ nào, tưởng là ít nhiều có chút khoác lác, nhưng đâu biết thật sự chính là vậy.
Trương Tam Nhi dẫn Lưu Tuấn đi thẳng vào ghế ngồi chính giữa, khí thế mười phần, tựa như Thần Bài Cao Tiến giáng lâm
Chỉ thấy trên bàn bày một đống tiền đồng, còn có một bát đồng lớn, đây là Phiên quán, cách chơi vô cùng đơn giản, chính là dùng bát đồng này bao lại một đống tiền đồng, người đánh bạc đặt cược nên đống tiền này trừ đi 4 để ra được số dư sau cùng là bao nhiêu, đồng thời đặt vào ô chứa con số đã chọn
Sau khi mua số đã chọn về tay, nhà cái liền mở nắp bát, có một gậy nhỏ, mỗi lần lấy ra 4 miếng tiền đồng, cho đến cuối cùng còn lại 4 miếng hoặc còn ít hơn 4 miếng mới thôi, người đoán trúng tức là thắng.
Người đứng đối diện Trương Tam Nhi không phải là ai khác mà chính là Hàn Nghệ, khuôn mặt hắn ngây ngô, vừa nhìn liền biết là một tên làm thuê.
Chỉ thấy hắn đem bát đồng úp lên trên đống tiền đồng, lại dùng gậy dài đẩy tiền đồng qua một bên, mới nói: "Mời các vị đặt cược"
Cũng chỉ có số ít mấy người đặt cược, đó là những người mới tới, còn những người chơi cũ thì đều nhìn Trương Tam Nhi.
"Ván đầu tiên cứ chơi tùy ý đi."
Trương Tam Nhi xuất ra một miếng tiền đồng đặt trên ô vuông có chứ "Tứ".
Gã vừa đặt cược, những người còn lại liền đặt theo.
Trương Tam Nhi quay sang Lưu Tuấn hỏi: " Lưu ca, ngươi không chơi sao?"
Lưu Tuấn xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, lắc đầu, nói: "Ta là đến xem thôi, ngươi chơi đi, ngươi chơi đi, không cần phải quan tâm đến ta."
"Vậy được."
Trương Tam Nhi cũng không miễn cưỡng.
"Chốt đặt rồi thì bỏ tay ra"
Trường côn của Hàn Nghệ đảo qua, ra hiệu mọi người bỏ tay khỏi mặt bàn, sau đó hô: "Mở"
Vừa mở bát đồng ra, dùng trường côn bắt đếm tiền đồng, bốn cái một lần
"Tứ...tứ...tứ!"
Chỉ thấy bọn dân cờ bạc này dồn hết sức lực mà hô, nước miếng tung bay, mạch máu trên cổ hằn rõ đậm, đây là điểm kích thích nhất của phiên quán, càng về sau, tiếng la càng lớn, giống như sắp ngạt thở rồi vậy.
Lưu Tuấn rất nhanh đã bị không khí này lây nhiễm, cũng theo đó mà hô lên.
Khi còn thừa một đống nhỏ cuối cùng, lập tức toàn sòng bạc hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người mở to hai mắt, trường côn hạ xuống, một đẩy, Hàn Nghệ cất cao giọng nói: "Mở ra Tứ"
"Grào!"
Nháy mắt hào khí đốt cháy toàn sòng bạc
Lưu Tuấn ngạc nhiên không thôi, nói: "Tam Nhi, nhìn không ra ngươi thực sự lợi hại như vậy."
Trương Tam Nhi một bên thu tiền, một bên cười ha hả nói: "Không nói gạt ngươi, ta dạo này vận khí thật sự là quá vượng, đặt gì ra đó"
Sau khi thắng liền hai ván, Trương Tam Nhi rốt cuộc thua một lần, dù vận may có tốt thế nào, cũng không có khả năng ván nào cũng trúng, nhưng tóm lại mà nói, Trương Tam Nhi vẫn là thắng nhiều thua ít.
Sau khi thắng một ít tiền, Trương Tam đột nhiên hướng Lưu Tuấn nói: "Lưu ca, ngươi đừng đứng mãi, cùng chơi đi"
Lưu Tuấn hơi xấu hổ cười cười.
"A, ta biết rồi, nhất định tẩu tẩu quản tiền nong của ngươi chặt chẽ quá đúng không"
Không phải quản chặt, mà là căn bản không có tiền! Lưu Tuấn đương nhiên sẽ không nói như vậy, xấu hổ gật gật đầu.
"Ngươi phải nói sớm chứ, huynh đệ chúng ta vẫn luôn là có tiền cùng nhau đánh bạc đó thôi, cho này..."
Nói xong Trương Tam Nhi cầm mười miếng tiền đồng dúi vào trong tay Lưu Tuấn, sau đó lại hết sức chăm chú đánh bạc.
Lưu Tuấn liếc nhìn tiền đồng trong tay, trong lòng mừng thầm, kỳ thật gã đã sớm kìm nén không được nữa rồi, nhưng cũng không dám đặt toàn bộ một lần, cầm hai đồng tiền thả vào.
Đừng nhìn Hàn Nghệ mặt không chút cảm xúc, không ngừng lặp lại động tác trong tay, kỳ thật ánh mắt vẫn luôn chú ý đến Lưu Tuấn, thấy gã rốt cục đặt cược rồi, cười thầm, dân cờ bạc thủy chung vẫn là dân cờ bạc thôi.
Không cần phải nói, hôm nay hai người "huynh đệ" bọn họ lại là đại sát tứ phương, thắng không ít tiền.
"Để xem hôm nay thắng được bao nhiêu."
Đi ra sòng bạc, Trương Tam Nhi vui sướng hài lòng đếm lấy từng chuỗi tiền đồng
Lưu Tuấn bởi vì tiền vốn không nhiều lắm, hơn nữa lúc đầu không đánh, thắng được đương nhiên không nhiều bằng Trương Tam Nhi, nhưng cũng không ít, thắng được hơn 30 văn tiền.
Thắng được chút tiền, đương nhiên phải thư giãn một chút, hai người lại tìm tới một tửu quán nhỏ, làm hai bình rượu ngon, vài món đồ ăn, cạn chén uống thoải mái.
Lưu Tuấn uống xong ngụm rượu, lau miệng, vẫn chưa thỏa mãn nói: "Tam nhi, khoan hãy nói, trò phiên quán này tuy đơn giản, nhưng vô cùng thú vị, đặc biệt là lúc đếm tiền đồng, thật sự là quá kích thích."
"Đúng vậy rồi, đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là thắng tiền."
"Đó là đương nhiên, à, ngày mai ngươi đi lúc nào?"
"Ngày mai, ngày mai không được."
"Vì sao?"
"Ngày mai ta phải vào trong quân luyện tập, ngày khác lại đi nhé."
Trương Tam Nhi cười ha hả nói:
Lưu Tuấn gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
...
Đêm đó, Dương phủ.
Dương Triển Phi mỉm cười một tiếng
Không ngờ được Lưu Tuấn nhanh như vậy đã mắc câu rồi.
Hàn Nghệ ở bên cạnh cười khẽ nói: "Chó thì không đổi được thói đớp cứt, gã bị nhốt mấy ngày, chắc chắn đã sớm ngứa tay rồi, hơi cho chút cám dỗ, gã tự nhiên sẽ mắc câu"
Dương Triển Phi nói: "Bất quá thủ đoạn này của Hàn tiểu ca thật đúng là lợi hại, ngươi làm sao mà muốn kết quả thế nào thì kết quả thế đó vậy, ta đến nay vẫn chưa hiểu."
Hàn Nghệ cười nhạt một tiếng: "Chút tài mọn mà thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."
Mười thằng đánh bạc thì có chín thằng giở trò, cách đặt cược của trò phiên quán này là dễ giở trò nhất, Hàn Nghệ cũng thật không phải khiêm tốn, thật sự là không đáng nhắc tới.
Đương nhiên, đây cũng là ở Đường triều, chưa có ai từng chơi trò phiên quán, nếu ở hậu thế, hắn phải hết sức thận trọng, kỳ thật hắn đến sòng bạc rất ít giở trò, bởi vì hắn đối với đánh bạc không có hứng thú lắm, nhiều nhất cũng chính là giết chút thời gian, hắn trước khi đi, liền chuẩn bị số tiền thua, thắng được chính là may mắn, mặc kệ được bao nhiêu, đêm đó nhất định tiêu xài cho hết, tuyệt không lưu đến ngày hôm sau, thua cũng không có vấn đề gì, dù sao thua hết thì chuồn, từ trước đến nay không lưu luyến chiếu bạc.
Dương Triển Phi thấy Hàn Nghệ không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều, ngươi có bản lĩnh này là được rồi, lại nói: "Ngày mai Trương Tam Nhi sẽ không đi nữa, ngươi nói Lưu Tuấn sẽ một mình đến không?"
Hàn Nghệ nói: "Nhất định sẽ đến, không có tiền gã cũng đi, hiện tại trên tay có chút tiền rôi, vậy gã làm sao kiềm chế nổi, ngày mai sẽ lại để gã thắng một hồi, lại cho gã chút ngon ngọt nếm thử, đợi gã mê mẩn rồi, ta lại khiến gã thua hết sạch."
Nói xong, hắn lại nói: "À, bên Trần Đông đã sắp xếp xong xuôi chưa?"
Dương Triển Phi nói: "Toàn bộ đã sắp xếp ổn thỏa theo ngươi yêu cầu rồi, buổi chiều ngày mai sẽ có trò hay."
Hàn Nghệ gật gật đầu, cũng không biểu hiện hưng phấn quá nhiều, dù sao những người này nói cho cùng cũng đều là những tên lỗ mãng, khuyết điểm hiện ra rất rõ ràng, đối phó bọn chúng, thật không khơi lên nổi hứng thú, nếu như là Võ Tắc Thiên, vậy khả năng hắn sẽ có chút hứng thú.
...
Chiều hôm sau.
Trần Đông hơi say rượu đi về nhà, thương thế ở bụng gã đã đỡ khá nhiều rồi, hôm nay rốt cuộc ra ngoài rồi, đi gặp mấy vị bằng hữu trong quân, nói là bằng hữu, thực ra là mấy tên bạn bè hư hỏng, đây chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Khi đi được một nửa, đi tới bờ sông, chợt thấy cách đó không xa có một vị mỹ nữ dáng vẻ thướt tha mềm mại đứng đó.
Trần Đông nổi danh là háo sắc, trong thoáng chốc, còn cho là mình nhìn lầm, khẩn trương dụi dụi mắt, định nhãn nhìn lên, không khỏi hai mắt tỏa sáng, mặc dù chỉ là góc nghiêng, nhưng cũng chạy không thoát hai con mắt sắc bén kia.
Mỹ nữ!
Đây tuyệt đối là mỹ nữ!
Trần Đông không kìm lòng nổi liền hướng mỹ nữ kia đi tới, mong muốn thấy toàn bộ diện mạo mỹ nữ này, khi đến gần, gã phát hiện mỹ nữ kia lại đang che mặt khóc, đột nhiên lại bước lên trước một bước nhỏ.
Không tốt!
Trần Đông run cầm cập, sợ đổ một thân mồ hôi lạnh, không khỏi gia tăng cước bộ,
Mỹ nữ kia đột nhiên buông tay xuống, cúi đầu, tựa hồ thở dài.
Trần Đông thấy tình huống không đúng, vội vàng giơ tay hô: "Tiểu nương tử, không được kích động."
Nhưng lời vừa mới hô khỏi miệng, mỹ nữ kia đã nhảy xuống: "Trần Đông dẫu sao cũng có trái tim yêu cái đẹp, không chút do dự, cũng thả người nhảy xuống."
Tổ tông Trần Đông đều là ngư dân, kỹ năng bơi vô cùng tốt, cứu một người vẫn là cực kì dễ dàng, rất nhanh đã đem mỹ nữ kia cứu lên bờ.
"Phù!"
Trần Đông ngồi trên đồng cỏ ở bờ sông, vội thở dốc, dù sao trọng thương vừa mới khỏi, thể lực không bằng ngày xưa, hơn nữa lại uống nhiều rượu, khó tránh khỏi có chút cố hết sức, tuy nhiên lúc này hơi rượu đã tiêu tan mất tăm mất tích, lại nhìn mỹ nữ hôn mê bên cạnh, chỉ thấy mỹ nữ này mắt mũi đẹp đẽ tinh xảo, lông mày như sơn, môi như anh đào, một khuôn mặt trái xoan trắng nõn càng xinh đẹp vô cùng.
"Ọt ọt!"
Trong cổ họng Trần Đông không khỏi phát ra một tiếng ham muốn.
Tại sao lại phát ra tiếng ham muốn này chứ? Rất đơn giản, bởi vì nữ nhân này đang hôn mê.
Phải chăng nên làm chút gì?
Trần Đông nghĩ như thế, một đôi mắt gian tà nghiêng nhìn chung quanh, thấy nơi này tuy rằng khá là vắng vẻ, nhưng dù sao cũng là ban ngày, vẫn có khả năng có người đi qua, trong lòng rất là đấu tranh, vừa rồi lúc uống rượu, nghe được đám bạn bè hư hỏng đàm luận chuyện phong lưu thú vị gần đây, lòng gã vốn đã ngứa ngáy khó nhịn rồi, vậy mà cố tình lại gặp được đại mỹ nữ thế này, đây thật sự là thiên ý không thể chối từ!
"Khục.. khục.. khục..!"
Đột nhiên trong miệng mỹ nữ phát ra vài tiếng ho khan.
Lúc này tiệt để đoạn tuyệt tà niệm của Trần Đông, vội hỏi: "Tiểu nương tử, tiểu nương tử."
Mỹ nữ chậm rãi mở mắt ra: "Ta chết rồi sao?"
Trần Đông vội vàng nói: "Cô chưa chết, là ta cứu cô" Giọng điệu nói chuyện kia, dường như câu sau đó muốn nói chính là: "Cô định khi nào lấy thân báo đáp?"
Nào biết mỹ nữ này chẳng những không có cảm kích, ngược lại ngẩn ra, căm tức nhìn Trần Đông: "Ngươi tại sao cứu ta, ta thật vất vả mới có dũng khí đi chết, ngươi tại sao lại cứu ta? Hu hu hu."
Nói tới đây, nàng không khỏi quỳ rạp trên mặt đất khóc rống lên.
Trần Đông rất thất vọng, rõ ràng mình làm chuyện tốt, ngược lại bị người oán giận, đây mà là nam nhân, gã đã sớm một quyền đánh xuống dưới sông rồi, nhưng nếu là nữ nhân ..., đặc biệt mỹ nữ, vậy đương nhiên phải cư xử khác rồi, vội hỏi: "Tiểu nương tử, ngươi chớ kích động, nếu có chuyện gì khó khăn, có thể nói với ta, nói không chừng ta có thể giúp cô."
"Không có tác dụng, không có tác dụng đâu, ngươi không giúp được ta, ai cũng không giúp được ta" Mỹ nữ kia lắc đầu nói.
Trần Đông nói: "Cũng không thể nói như vậy, không giấu ngươi, ta ở quan phủ quen biết không ít người."
Mỹ nữ kia vừa nghe đến hai chữ "Quan phủ", không khỏi ngẩn ra, ngừng khóc, xoay đầu lại, nhìn Trần Đông nói: "Ngươi...ngươi thật sự có thể giúp ta?"
Trần Đông gật gật đầu, nói: "Cô nói cho ta biết, có ai muốn hại cô sao?"
Mỹ nữ kia cúi mày trầm mặc một chút, mới bắt đầu chậm rãi nói.
Hoá ra nàng tên là Liễu Diệu Nhi, vốn là hoàn cảnh trong nhà coi như không tệ, nhưng lúc năm tuổi, cha mẹ qua đời trong một trận hoả hoạn, mà nàng được dì Hai nuôi dưỡng, tuy nhiên dì Hai của nàng trời sinh tính đanh đá chua ngoa, thường thường đánh chửi nàng, toàn bộ việc nhà đều là nàng làm hết, đợi nàng vừa được 16~17 tuổi, dì Hai thấy nàng dung mạo mỹ lệ, vì thế định đem nàng bán cho một tên địa chủ là Cố Đại Hải làm tiểu thiếp.
Cố Đại Hải này cũng là nổi danh háo sắc, Trần Đông là người cùng giới làm sao không biết, đã hơn 60 tuổi, bộ dạng cực xấu, nhưng lại cực kì háo sắc, gã cũng cảm thấy ghê tởm, Liễu Diệu Nhi tất nhiên không chịu gả, nhưng dì Hai nàng cũng mặc kệ, chuẩn bị cưỡng ép nàng bán cho Cố Đại Hải, vì thế nàng liền chạy tới đây tự sát.
Trần Đông nghe xong, giận dữ không thôi: "Thật sự là buồn cười, dì Hai cô còn có nhân tính nữa hay không."
Liễu Diệu Nhi che mặt lại khóc ồ lên, đột nhiên nhảy mũi hắt xì, nhất thời xấu hổ vô cùng.
Trần Đông lúc này mới nhớ tới cả người Liễu Diệu Nhi đều ướt đẫm, vội vàng cởi y phục của mình, phủ thêm cho Liễu Diệu Nhi, tuy rằng y phục của gã cũng ướt, nhưng không quan trọng, tán gái quan trọng nhất là thái độ, là quan tâm, đối với cái này Trần Đông am hiểu sâu sắc.
"Đa tạ đại ca"
Liễu Diệu Nhi khẽ vuốt cằm, chợt thấy trên thân Trần Đông bụng còn bọc vải trắng, không khỏi a một tiếng.
"Đại ca, ngươi..."
Trần Đông đĩnh đạc nói: "Không sao, không sao, chút vết thương nhỏ mà thôi"
Liễu Diệu Nhi thấy vải trắng đã lỏng, vì thế nói: "Đại ca, ta giúp ngươi băng bó lại nhé."
Trần Đông trong lòng đương nhiên vui vẻ muốn chết, nhưng ngoài miệng còn giả bộ cứng rắn như chính nhân quân tử.
"Chuyện này không tiện cho lắm."
Liễu Diệu Nhi mắt đẹp thoáng nhìn, khuôn mặt đỏ bừng tươi cười cúi gằm, nụ cười ẩn chứa ý xấu hổ, thật sự là khiến Trần Đông thần hồn điên đảo, hận không thể lập tức bổ nhào vào, nhưng gã vẫn nhịn xuống, lại thấy Liễu Diệu Nhi vươn tay ra, ôn nhu đem chút vải trắng cởi bỏ, chỉ thấy một đường vết đao hẹp dài, bất quá đã lành, nhẹ giọng hỏi: "Đại ca, lúc ấy nhất định rất đau nhỉ"
"Không đau, không đau."
Trần Đông ngửi thấy mùi thơm ngát trên người Liễu Diệu Nhi, sớm đã mơ mơ màng màng rồi.
Liễu Diệu Nhi cẩn thận giúp Trần Đông lau miệng vết thương
Trong lúc này, hai người có nhiều lần bốn mắt nhìn nhau, lại là từng trận xấu hổ.
Điều này chẳng lẽ chính là cảm giác mối tình đầu. Trần Đông quả thật muốn đem mỹ nhân này hung hăng ôm vào trong lòng, nhiệt tình yêu thương một phen.
Đột nhiên, một tiếng hét lớn, gián đoạn nhu tình mật ý của hai người: "Á à a! Khá khen cho một đôi gian phu dâm phụ, thật sự là tức chết ta mà."
Hai người vô cùng hoảng sợ, khẩn trương tách ra, lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đứng phía sau một đám người, một người cầm đầu đúng là Cố Đại Hải, một khuôn mặt dài trông rất kiểu mẫu, mắt nhỏ, mũi củ tỏi, miệng méo, rất khó nghĩ có một người có thể có bộ dáng này. Mà đứng ở bên cạnh gã là một phu nhân eo như thùng nước, phía sau còn có vài tên tay chân.
"Con bé này, ta thấy ngươi chán sống, dám tới đây hẹn hò với tình lang sau lưng lão nương, xem ta trở về giáo huấn ngươi."
Phụ nhân kia hùng hùng hổ hổ liền lao đến.
"Dì Hai, không phải như vậy, chúng ta là trong sạch."
Liễu Diệu Nhi vội vàng đứng dậy giải thích.
"Y phục đều đã cởi rồi, ngươi còn muốn giấu diếm lão nương, hôm nay lão nương thế nào cũng phải quất chết ngươi."
Phụ nhân kia xông lên trước, liền chuẩn bị bắt người.
"Dừng tay"
Trần Đông một tiếng hét to, vung tay lên, chặn lấy tay phu nhân này.
Gã cũng là cao thủ trong quân, tùy tiện đỡ một cái như vậy, phụ nhân kia thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống đất.
Phụ nhân kia thấy thân hình Trần Đông cao lớn cường tráng, lại có chút sợ hãi.
"Ngươi là ai, dám phá hư chuyện tốt của Cố Đại Hải ta."
Sau đó Cố Đại Hải đi tới, vẻ mặt hung hăng uy hiếp nói,
Trần Đông nhìn đến dung mạo xấu xí Cố Đại Hải, trong lòng rất phẫn nộ, chính mình sinh ra tuấn mỹ như thế, lại vì cha mẹ đều là người nghèo, lấy phải vợ xấu, mà Cố Đại Hải này xấu xí vô cùng, chỉ vì trong nhà có chút ruộng đồng, liền có thể có được tiểu mỹ nhân, thật sự là ông trời bất công mà.
Nhất thời tức giận, nói: "Ngươi đừng quản ta là ai, hôm nay các ngươi ai dám động đến Diệu Nhi thử xem."
"Hắc, tiểu tử ngươi thật sự là không có mắt rồi, để ta giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này."
Cố Đại Hải ra lệnh một tiếng, vài tên tay chân sau lưng lập tức vọt lên.
Nhưng bọn chúng làm sao là đối thủ của Trần Đông được, hai ba chiêu đã bị đánh ngã.
Trần Đông vẫy vẫy tay, ánh mắt liếc qua thấy vẻ mặt hâm mộ của Liễu Diệu Nhi đằng sau, trong lòng âm thầm đắc ý, lại chậm rãi đi tới Cố Đại Hải.
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?" Cố Đại Hải run giọng nói: "Ngươi ...ngươi đừng tới đây, ta ta muốn đi quan phủ cáo ngươi"
Trần Đông nghe thấy quan phủ, không khỏi ngừng lại, nói: "Ngươi ra bao nhiêu tiền?" Cố Đại Hải thấy Trần Đông không dám tiến lên, lập tức trở nên nắm chắc tức giận, hừ nói: "50 quan, ngươi có sao? Nhìn bộ dáng thảm hại này của ngươi, đừng nói 50 quan, chỉ sợ ngay cả một xâu tiền cũng lấy không ra"
Trần Đông hừ lạnh nói: "Không phải là 50 quan sao, chuyện lớn cỡ nào, ta ra 100 quan thay nàng chuộc thân."
Nói xong, gã nhìn về vị phụ nhân kia.
"Một... một trăm quan?" Phụ nhân kia hai mắt tỏa sáng.
"Thật sao?"
Trần Đông nói: "Đương nhiên"
Cố Đại Hải vội hỏi: "Ài, bà nương nhà ngươi đồng ý đem nàng bán cho ta, làm sao lại đồng ý kẻ khác?"
Phụ nhân kia ưỡn mặt cười nói: "Ta cũng không có đồng ý, ta chỉ nói là người trả giá cao được, người ta hiện tại ra 100 quan, ta đương nhiên bán cho y"
Cố Đại Hải hận đến nghiến răng nghiến lợi, nuốt không trôi cục tức này: "Ta ra 150 quan."
"300 quan" Trần Đông lập tức nói.
"300 quan?" Phụ nhân kia kinh sợ kêu một tiếng.
Liễu Diệu Nhi vội vàng tiến lên nói.
"Đại ca, ta cũng không thể dùng tiền của ngươi, ta gả cho hắn là được." Khi nói chuyện, nước mắt lã chã, người thấy người thương a!
Trần Đông khẽ mỉm cười: "Chỉ là 300 quan thôi, tiểu nương tử sao phải làm vậy" Trong lòng cũng rất vô sỉ nghĩ, ta cứ lấy được trái tim nàng trước đã, sau đó liền sẽ chiếm được nàng, đến lúc đó cả người nàng cũng là của ta, tiền này đương nhiên cũng không cần đưa rồi.
Gã cũng không phải là chính nhân quân tử gì, gã chỉ là muốn nếm thử của lạ, chỉ thế thôi.
Cố Đại Hải nói: "Tiểu tử ngươi có thể lấy được ra 300 quan sao, ta không tin"
Phụ nhân kia cũng mang theo một tia hồ nghi nhìn Trần Đông.
"Tin hay không, thì chỉ một tháng thôi, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ tin."
Trần Đông đột nhiên một tay nhéo áo phu nhân kia, lạnh lùng nói: "Trong vòng một tháng, ta sẽ đem đủ tiền đã định cho ngươi, nhưng trong một tháng này, ngươi còn dám bắt nạt Liễu Nhi, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết."
Trong lòng vui tươi hớn hở nghĩ, đối phó tiểu nương tử không rành thế sự, một tháng là đủ.
Phụ nhân kia sợ tới mức quát to một tiếng, vội vàng nói: "Dạ dạ dạ, ta nhớ kỹ rồi, ta nhớ kỹ rồi."