[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Trong ba ngày tới, Hàn Nghệ bận như một con chó, một mặt phối hợp với Thẩm gia chuyển tiền đến Thẩm gia, chuyện này đối với Thẩm gia hoặc là đối với Thẩm Thanh Phong mà nói cũng không phải là một chuyện khó, dù sao cũng là người kinh doanh tửu lầu, buôn bán qua lại, chỗ cần vận chuyển tiền đến rất nhiều, chỉ cần cẩn thận một chút, phân chia rồi luân phiên chuyển vào thì sẽ không gây ra chú ý.
Sau khi giao lại số tiền này cho Thẩm gia, Hàn Nghệ lại cùng Tiểu Dã, Hùng Đệ bí mật chuyển vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc trong huyệt động đến sơn cốc bí mật kia.
Còn về đám người Tang Mộc, Hàn Nghệ vẫn an bài bọn họ đóng giả ăn mày ở phía nam ngoại thành Dương Châu, tuy Dương gia sẽ không điều tra chuyện này làm gì, nhưng lệnh truy nã đã phát ra rồi, nếu như tùy tiện thu hồi lại, Vương gia nhất định sẽ bất mãn, cho nên vẫn phải dựa vào thời gian để phân tán sức chú ý vào chuyện này, quan phủ làm việc chính là như vậy, qua một, hai tháng nữa, nếu vẫn không có một chút manh mối nào thì sẽ ngưng lại, dù sao ngươi phái người điều tra cũng cần nhân lực và vật lực, trừ khi lại có đầu mối mới.
Hàn Nghệ vội vã xử lý kết thúc mọi việc như vậy, nguyên nhân có ba, thứ nhất, là hắn thật sự mệt mỏi rồi, phải biết trước đây hắn hành động, ở giữa ít nhất đều có khoảng cách ba, bốn tháng, nhưng trong vòng hai tháng nay, hắn gần như không có ngừng nghỉ, việc này khiến hắn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, thứ hai, tâm thái của hắn cũng đã phát sinh một số thay đổi, thậm chí còn có ý định rửa tay gác kiếm, cho nên hắn muốn tạm thời dừng lại, thứ ba, hắn đã bại lộ rồi, bất luận là Dương gia, hay là đồng bọn của Cửu Đăng đều đã gặp hắn rồi, mặc dù trước mắt Vương gia vẫn không biết là tình huống gì, nhưng Vương Đại Kim không thể không nghi ngờ hắn, chỉ là không có chứng cứ thôi, nếu như hắn lại làm ra chuyện gì, vậy thì những nhân tố nguy hiểm này đều có thể phát nổ.
Cho nên, bất kể là nhân tố bên ngoài, hay là nhân tố bên trong, hắn đều cần một quãng thời gian bình ổn, để bản thân vượt qua giai đoạn đặc thù này.
"Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi."
Đợi sau khi khoản tiền tiền cuối cùng an toàn đến Thẩm gia, Hàn Nghệ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, trên đường đi về Mai Thôn, chỉ cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, ngày đó khi từ Dương gia về, hắn từng muốn rửa tay gác kiếm, sống những ngày nhàn hạ, nhưng sau đó hắn lại bác bỏ suy nghĩ này của bản thân, tất cả cứ tùy ý đi, không cần phải... đem mình cố định vào một phương thức sống nào đó.
Hiện giờ hắn muốn nghỉ ngơi, thì cứ nghỉ ngơi thôi, khi hắn nghỉ ngơi, muốn đi ra ngoài tiêu sái một chút, vậy cứ đi tiêu sái thôi, không cần phải... định nghĩa nhân sinh tương lai cho mình, hắn đối với cái tương lai tràn đầy hi vọng, kỳ thật cũng không hứng thú, chỉ có tương lai không biết mới là điều hắn muốn. Nếu như bây giờ hắn đã xác định mình sẽ làm ruộng cả đời, cho đến ngày nào đó chết già, đây đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng hỏng bét, thậm chí có thể nói còn không bằng một ngày nào đó bị thiên thạch đập chết, không biết mới là thứ mê hoặc người ta nhất. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân hắn, cũng có rất nhiều người hy vọng cả đời sống yên ổn.
Lúc về đến nhà, chỉ thấy Tiêu Vân đang ngồi ở ngưỡng cửa, một tay chống cằm, suy nghĩ xuất thần, ngay cả khi Hàn Nghệ đứng trước mặt, nàng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Bà nương ngang ngược càn rỡ này lại đi theo con đường đa sầu đa cảm lúc nào vậy?
Hàn Nghệ đi tới trước mặt Tiêu Vân, vẫy vẫy tay.
Tiêu Vân hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên.
Ai ui! Hình như giận rồi, bất quá quan hệ cái lông gì đến ta, còn mặt nặng mày nhẹ với ta, đúng là không biết điều gì cả, Hàn Nghệ làm như không thấy, lách người đi vào trong nhà.
Ủa? Tình huống gì đây?
Tiêu Vân tuyệt đối không ngờ rằng Hàn Nghệ sẽ vô tình như vậy, mình đã biểu lộ hết sự bất mãn ra rồi, Hàn Nghệ lại làm như không thấy, tức đến mức tóc dựng ngược lên, nam nhân thì đã thấy nhiều rồi, chỉ chưa từng thấy nam nhân lạnh lùng vô tình như vậy, nói thế nào đi nữa thì cũng là người sống chung trong một căn nhà, đứng dậy liền đi vào nhà, đặt mông ngồi trên giường, mắt lạnh lùng nhìn Hàn Nghệ đã nằm trên giường, một bộ dạng tức giận.
"Thần kinh!"
Hàn Nghệ liếc nhìn khinh khỉnh, xoay người đi chỗ khác.
"Ngươi còn nói ta thần kinh?" Tiêu Vân tính tình bạo ngược lần này thật sự không nhịn được nữa, nói: "Hàn Nghệ, ngươi đứng lên cho ta."
"Làm gì?"
Hàn Nghệ khó chịu nhìn Tiêu Vân.
"Ngươi không thấy bổn nương tử rất tức giận sao?"
"Nhìn thấy, vậy thì sao?"
" ...!"
Tiêu Vân bị câu này của Hàn Nghệ làm cho mặt đỏ bừng lên, nói chuyện đứt quãng: "Ngươi nhìn thấy... nhìn thấy rồi, tại... tại sao không hỏi tại sao ta tức giận."
Hàn Nghệ không nhịn được nói: "Nữ nhân luôn có mấy ngày như vậy, ta có thể hiểu được, việc ta cần làm không phải là nên cố gắng tránh xa cô sao."
"Cái gì mà nữ nhân luôn có mấy ngày đó." Tiêu Vân cũng không hiểu ý của câu này, nói: "Ta tức giận đều là vì ngươi."
"Bởi vì ta?"
Hàn Nghệ tức giận nói: "Cô đừng có ỷ mình thân thủ lợi hại mà đi ức hiếp người khác được không, mấy ngày nay ta đều không ở nhà, làm sao ta chọc cô giận được."
Tiêu Vân nói: "Chính bởi vì ngươi không ở nhà ta mới tức giận, lúc trước ngươi đi làm ăn thì cũng thôi đi, nhưng mà bây giờ ngươi cũng không có làm ăn nữa, nhưng vẫn là ba ngày thì hai ngày không ở nhà, rốt cuộc trong lòng ngươi còn có cái nhà này không hả!"
Nói đến câu sau, mặt nàng đầy vẻ ủy khuất. Hàn Nghệ ngẩn người, mới nói: "Ta nói này, mấy nữ nhân các cô sao đều không hiểu chuyện, ta không đi buôn bán, ít nhất cũng phải nói với lão đại ta một tiếng, còn phải an bài khắc phục hậu quả, cô tưởng đây giống như cô tức giận, nói giận là giận, chẳng có chút dấu hiệu nào à, thật là..."
"Khắc... khắc phục hậu quả?" Tiêu Vân sửng sốt, hồ nghi nói: "Thật không?"
"Đương nhiên là thật, cô thông minh như vậy, ta gạt được cô sao."
"Vậy cũng phải."
Tiêu Vân gật gật đầu, tỏ vẻ hết sức tán đồng.
Oa! Nữ nhân này da mặt sao có thể dày như vậy, thật muốn gặp cha mẹ cô ta một chút, hỏi xem lúc cấu tạo Tiêu Vân, rốt cuộc đã bỏ những vật liệu gì vào.
Tiêu Vân lại nói: "Vậy ngày mai ngươi sẽ không ra ngoài nữa chứ?"
Hàn Nghệ nói: "Ta ra ngoài hay không, thì quan hệ gì với cô."
Tiêu Vân cãi: "Sao lại không có quan hệ gì, ngươi cả ngày đều ở bên ngoài, một mình ta ở nhà buồn chán lắm a, cũng không biết ở nhà cùng ta nữa."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ở nhà ngủ cùng cô à?"
"Ngươi muốn ăn đòn."
Tiêu Vân đỏ mặt, giương bàn tay trắng như phấn lên.
"Đừng đừng đừng." Hàn Nghệ vội vàng rút vào trong góc, nói: "Được rồi, được rồi, sắp tới ta sẽ không ra ngoài."
"Như vậy còn được."
"Nhưng phải nói trước, ta sẽ không chơi mạt chược với cô đâu."
"..."
"Gảy đàn thì thế nào?"
"Đàm tình? Cái này không hay lắm đâu, ta nghĩ tình cảm giữa chúng ta, nói sao cũng là phí công."
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy."
Tiêu Vân trợn mắt liếc Hàn Nghệ một cái: "Ta nói gảy đàn, đàn trong cầm kỳ thư họa."
( phát âm của từ gảy đàn và đàm tình gần giống nhau)
"À, vậy thì có thể."
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Tiêu Vân lại nói: "Tình cảm giữa chúng ta thật sự kém như vậy sao?"
"Đương nhiên."
Hàn Nghệ nói: "Cô từng thấy vợ chồng nào giống chúng ta chưa?"
Tiêu Vân thoáng suy nghĩ, lắc đầu.
"Vậy còn không phải sao."
"Cái này đều tại ngươi."
"Cô cũng thật biết trốn tránh trách nhiệm đó!"
Hàn Nghệ hừ nói: "Cô không biết nấu cơm, cũng không biết giặt quần áo, còn hay ẩu đả với trượng phu, cô còn không biết xấu hổ nói lời này, ta thật sự rất phục cô."
Lại lấy những chuyện này ra nói, Tiêu Vân vừa nghe câu này, não đã bắt đầu thiếu oxi rồi: "Cũng không phải ta chưa từng dịu dàng với ngươi, trước đây ta tốt với ngươi biết bao, nhưng từ sau khi cha ngươi mất, ngươi giống như biến thành một người khác vậy, nếu không phải khuôn mặt này, ta thật nghi ngờ ngươi có còn là Hàn Nghệ hay không. Không đúng, có phải ngươi là kẻ xấu mang mặt nạ da người hay không, ta phải xé ra xem thử." Nói xong nàng liền vươn móng vuốt ra với vẻ hưng phấn như đi thám hiểm.
Nữ ma đầu này, xem ra lại tiến hóa không ít rồi, trước đây vẫn chỉ là đá mông, bây giờ trực tiếp xé mặt luôn rồi.
Hàn Nghệ sợ tới mức hai tay che mặt, mắng: "Cô... cô tránh ra cho ta, cô dám xé mặt ta, ta sẽ bức xé cô."
Tiêu Vân hiếu kỳ nói: "Xé bức như thế nào?"
Nói xong, nàng cũng ngồi trở về.
Hàn Nghệ thở phào một cái, nói: "Xé bức chỉ là... ừm... cái này, à, trong túi ta còn có con vịt quay, nếu cô thật sự muốn xé..., thì xé nó đi."
Tiêu Vân ngạc nhiên vui mừng nói: "Ngươi... ngươi lại mang vịt quay về cho ta à?"
Trong lúc nói, nàng đã kéo cái bọc đến bên cạnh mình, mở ra xem, vẫn là mùi vị quen thuộc đó, khịt khịt mũi, nói: "Thơm quá! Xem như ngươi vẫn có chút lương tâm."
Con vịt quay này thật ra là lúc trước khi gặp nhau, Thẩm Tiếu đưa cho Hàn Nghệ ăn.
Hàn Nghệ hừ nói: "Cô biết là tốt."
Tiêu Vân đột nhiên cười một tiếng, nói: "Nhưng mà ta cũng không kém, ngươi đợi một lát." Vừa nói nàng liền nhảy xuống giường, đi vào trong phòng.
Qua một lát, nàng từ trong phòng đi ra, hai tay giấu sau lưng, cười hì hì nói: "Hàn Nghệ, ngươi đoán thứ ta đang cầm trong tay là gì?"
Hàn Nghệ e ngại nói: "Chỉ cần không phải y phục cô làm, bất cứ thứ gì ta cũng có thể nhận, bất luận là nến, hay là roi da."
Mặt Tiêu Vân trong chớp mắt đã chuyển từ trong xanh sang âm u, nói: "Y phục ta làm xấu đến mức ngươi không thể tiếp nhận sao?"
Xem đi, xem đi, với trí thông minh này của cô, còn có thể tạo ra niềm vui bất ngờ gì cho ta sao, Hàn Nghệ thở dài nói: "Ta dám không nhận sao?"
"Ngươi biết là tốt."
Hắc, lần này đánh thẳng vào mặt rồi, thôi bỏ đi, đây là tác phong nhất quán của nàng ta rồi.
Tiêu Vân lấy y phục sau lưng ra, cười đầy tự hào nói: "Ngươi xem, đã sửa xong toàn bộ rồi, ngươi yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì."
Hàn Nghệ không nói lời nào, đứng dậy, dang hai tay ra.
Tiêu Vân hiểu ý, bước lên, trước tiên giúp Hàn Nghệ cởi áo khoác ngoài ra, rồi cẩn thận giúp hắn mặc vào, vừa mặc vừa nói khiến người khác cảm động: "Ngươi biết không, lúc trước ta chưa từng nghĩ mình còn có thể làm y phục, hơn nữa còn là làm y phục giúp một nam nhân, ngươi cũng không cần quá cảm kích ta."
Ta mà cảm kích cô cô á, nói đùa gì vậy. Hàn Nghệ cũng chân tâm thật ý nói: "Cô có biết không, trước đây ta cũng chưa từng nghĩ mình sẽ lại mặc vào bộ y phục khó coi như thế này, hơn nữa còn làm chuột bạch cho một nữ nhân, cô cũng đừng quá cảm kích ta."
"Y phục ta làm rất khó coi sao?"
Tiêu Vân mặt tối sầm, lại giúp Hàn Nghệ sửa sang lại nếp nhăn chỗ bả vai, lập tức lùi lại vài bước, lần này nàng có kinh nghiệm rồi, không thể cứ nhìn chằm chằm vào ngực của Hàn Nghệ, đáng giá trên dưới trái phải một lượt, thấy đều rất cân đối, càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng bội phục bản thân, nói: "Ngươi xem, cái này không phải rất đẹp sao."
Không có tay dài tay ngắn, không có quần ngắn, ôi, từ khi nào mà ta chỉ còn lại những kỳ vọng này đối với quần áo vậy. Hàn Nghệ thầm đánh giá, xem ra cũng vừa người, vậy là đã đủ rồi, hắn thật sự không dám yêu cầu xa vời quá nhiều, nhưng vừa buông tay xuống, bỗng nhiên cảm thấy dưới nách đau nhói, không khỏi kêu một tiếng "ai u".
Tiêu Vân nói: "Ngươi lại đau bụng."
Hàn Nghệ không để ý tới nàng, nâng cánh tay phải lên, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy ánh bạc lấp lánh.
"Ồ!"
Tiêu Vân lại là hai tay che cái miệng nhỏ nhắn.
Chỉ cần Hàn Nghệ nhìn thấy biểu cảm này của Tiêu Vân là có sự kích động muốn đập đầu vào tường, cũng không thèm nói nữa, dù sao có nói cũng vô dụng, giơ tay lên rút cây kim kia ra.
Vừa kéo ra, lại nghe thấy một âm thanh chẳng lành.
"Đừng... đừng kéo."
Tiêu Vân vội vàng ngăn cản Hàn Nghệ, nếu kéo xuống nữa, thế nào cũng trở thành cái áo không có tay áo đầu tiên trong lịch sử, khẩn trương cười nói: "Ngươi cởi ra trước, cởi ra trước."
Đại tỷ, ta bị đâm rồi, cô nên quan tâm đến ta chứ, thật không biết là cô làm quần áo này cho ta mặc, hay là bắt ta làm giá treo quần áo. Hàn Nghệ lắc đầu, đã bỏ cuộc rồi, tùy ý để nàng giày vò.
Tiêu Vân cởi áo cho hắn thật cẩn thận, nói: "Ngươi đợi chút, ta sẽ khâu xong rất nhanh thôi, hôm nay nhất định có thể mặc rồi."
"Hôm nay? Cô nói hôm nay lại phải mặc?"
"Y phục này ngươi đã mặc hai ngày rồi, ngươi xem đã bẩn hết rồi, dù sao cũng phải thay y phục, không phải vừa đúng lúc sao."
"Cô cũng thật biết tính toán đấy."
"Quá khen, quá khen."
Tiêu Vân cười, vội vàng cầm y phục đi vào trong phòng.
"Ôi."
Hàn Nghệ lắc đầu, cầm bộ y phục đang muốn mặc lên, nhưng bỗng nhiên lại bỏ xuống, lắc đầu, đi ra ngoài.
Tiêu Vân đi vào trong phòng, rất nhanh đã khâu y phục lại, sở dĩ rất nhanh, cũng không phải nói nàng rất thành thục, mà vì vết rách này không phải quá lớn, sau đó nàng lại ra sức khâu lại, rồi lại kiểm tra lần nữa, sau khi đảm bảo tuyệt đối không có sai sót rồi mới đi ra ngoài, nhưng phát hiện Hàn Nghệ đã không biết đi đâu, tên này sẽ không phải trốn đi rồi chứ, lẽ nào lại vậy...
Tiêu Vân vẻ mặt tức giận xông ra ngoài, chợt nghe thấy trong bếp có động tĩnh, lập tức đi tới, một tay đẩy cửa ra: "Hàn Nghệ..."
Chỉ thấy trong phòng bếp một nam nhân trần truồng đang trưng ra cơ bắp rắn chắc.
Tiêu Vân lập tức choáng váng.
Nam nhân khỏa thân kia dường như cũng choáng váng, trôi qua một khắc, hắn đột nhiên bừng tỉnh lại, vội vàng dùng gáo nước che bộ phận quan trọng, phẫn nộ nói: "Chẳng lẽ cô làm y phục chính là vì mục đích này à! Quá là vô sỉ rồi đấy."