[Dịch] Thiên Hạ Đệ Cửu - Sưu Tầm

Chương 141 : Lam Quang Phúc Thiên


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa -------------------------- - Bây giờ ngươi đã có thể nói cho ta biết sủng vật của ta đang ở chỗ nào rồi. Địch Cửu thu đao về, đi đến bên cạnh Tần Âm, đưa tay ra vỗ vỗ vào người nàng. Cấm chế trên ngươi Tần Âm đối với Địch Cửu mà nói chỉ như mấy món đồ chơi của con nít mà thôi. Tần Âm cũng đã cảm nhận được cấm chế trên cơ thể đột nhiên biến mất, thực lực của nàng cũng được khôi phục nhanh hóng, trong một thời gian ngắn ngủi mà chân nguyên đã trở lại trong thân thể. - Đa tạ đại ca đã giúp đỡ. Tần Âm vô cùng kinh ngạc với vốn hiểu biết về cấm chế của Địch Cửu, có thể thấy được hắn rất thường xuyên làm những chuyện này. Địch Cửu cười ha hả; - Không cần nói mấy lời khách khí đó, ta đoán chắc ngươi cũng đã biết ta là ai rồi, vậy thì hai ta cũng không càn phải lừa tới gạt lui nữa, nhanh chóng dứt khoát trả lời câu hỏi của ta đi. Địch Cửu lúc đi vào Thiên Mạc đã làm vô cùng rầm rộ, nếu như mà hắn vẫn cho rằng người khác còn chưa biết hắn chính là Địch Cửu thì hắn cũng đã không thể sống đến ngày hôm nay rồi. Thêm vào hồi nãy hắn còn tuyên bố tiểu tụ nhân chính là sủng vật của hắn nữa, bây giờ ở trên Cực Dạ đại lục chắc là không có bao nhiêu người không biết được việc ba người hắn, Cảnh Kích và tiểu thụ nhân cướp Thương Lâu Thích Gia ở Chiểu Hải trấn nữa đâu. Lúc đầu hắn đã tính không dịch dung nữa rồi, bây giờ nếu như ai cũng đã đoán hắn chính là Địch Cửu vậy thì người ta chắc cũng sẽ đẻ ý hết tất cả tu sĩ ở đây rồi. Với thực lực hiện tại của hắn chỉ cần không đụng phải tu sĩ Nguyên Hồn thì không cần tiếp tục trốn trốn tránh tránh nữa. Còn lỡ như mà đụng phải tu sĩ Nguyên Hồn thì hắn bỏ chạy thôi. Giờ chỉ cần chờ hắn tìm được Thụ Đệ sau đó luyện chế ra pháp bảo dành riêng cho mình xong, nhất định sẽ bỏ hết mọi việc mà đi rèn luyện thần niệm. Cho dù có thế nào đi nữa thì hắn cũng nhất định phải học được Thần Niệm Độn Thuật. Địch Cửu cũng không biết là hắn đã sắp học xong Thần Niệm Độn Thuật rồi bởi vì hắn cũng chỉ mới vừa bắt đầu học tập nó mà thôi. Một cái độn thuật, cho dù không thể trốn một cái liền rời khỏi phạm vi thần niệm của người khác nhưng ít nhất cũng phải trốn ra được hơn trăm dặm đi. - Được. Tần Âm đáp nhanh, bây giờ trong lòng nàng bắt đầu nghi ngờ việc lúc trước Địch Cửu đùa giỡn với nàng có phải là có mục đích gì khác không. Nếu như mà Địch Cửu thực sự là thích nàng thì bây giờ vừa mới cứu nàng xong nhất định phải an ủi vỗ về nàng một chút chứ. Tuy rằng nàng chưa từng yêu bao giờ nhưng mà cũng đã gặp qua không ít cặp đôi đạo lữ rồi. Ngay lúc còn đang suy nghĩ lung tung thì nàng cũng đã cảm nhận được Địch Cửu đang không kiên nhẫn nên nhanh chóng nói: - Lúc ta vừa mới đến là đã nhìn thấy sủng vật tiểu thụ nhân của ngươi bị một cường giả Kim Đan xách vào trong sơn cốc rồi. Ta nghe mấy người kia nói là do sủng vật của ngươi phát hiện được chí bảo gì đó..... - Nếu như có chí bảo xuất hiện vậy tại sao các ngươi không vào trong đó đi. Địch Cửu nhìn mấy tu sĩ kia. Bây giờ ở chỗ này thì Địch Cửu chính là cường giả mạnh nhất, nghe thấy hắn hỏi thì có môt tu sĩ Kim Đan tầng một đi ra ôm quyền nói: - Vị đạo hữu này, thật ra nếu như muốn đi vào bên trong sơn cố này phải vượt qua được một cái không gian giảo trận. Sủng vật của đạo hữu là linh thể trời sinh cho nên có thể vượt qua được đại trận này, mà người bắt tiểu thụ nhân đi là một cường giả Kim Đan kỳ tầng bảy, y chỉ đồng ý cho những tu sĩ Kim Đan tầng bốn trở lên theo vào cùng, còn những người khác thì bị bỏ lại ở ngoài này. Thần niệm của Địch Cửu quét qua một lượt rất nhanh liền cảm nhận được dao động của pháp tắc. Ngay cửa vào sơn cốc đúng là có một cái pháp trận không gian, mà cái pháp trận này là do thiên nhiên tự hình thành, cấp bậc thì chắc là ở khoảng giữa cấp năm cấp sáu. Cho dù cấp bậc trận pháp này không phải là quá cao đối với Địch Cửu nhưng mà hắn vẫn không thể làm gì nó được. Vì cái trận này có liên quan đến các loại pháp tắc của thiên địa, đừng thấy hắn đã gặp qua một đống pháp tắc mà lầm, thực ra hắn chả hiểu được cái pháp tắc nào hết, đương nhiên là không thể bố trí loại đại trận không gian như vậy rồi. Nhưng mà cho dù không thể bố trí được thì hắn vẫn có thể vượt qua nó được. Nguyên nhân vô cùng đơn giản là vì hắn có được một bản lĩnh mà không tu sĩ nào có thể có được, đó chính là cảm nhận được dao động của pháp tắc, cộng thêm cả việc hắn là một trận pháp tông sư cấp năm nữa. Thụ Đệ dù sao cũng là sủng vật của hắn, bây giờ sủng vật lại bị người ta ép buộc đi vào bên trong sơn cốc rồi, cho nên Địch Cửu cũng không chút do dự đi vào bên trong. Tần Âm thấy Địch Cửu đi vào bên trong cũng nhanh chân đuổi theo. Địch Cửu tiện tay tháo cái mặt nạ xuống quay qua nói với Tần Âm: - Ngươi sao lại đi theo ta nữa? Ta thay đổi chủ ý rồi, không muốn theo đuổi ngươi làm đạo lữ nữa. Tần Âm sửng sờ nhìn Địch Cửu, tuy rằng nàng từng thấy hình truy nã của Địch Cửu nhưng mà bây giờ chính thức nhìn rõ tướng mạo của hắn, nàng vẫn kinh hoảng trước sự trẻ tuổi của hắn. So với tên đệ tử gia tộc tu chân lúc nãy thì tên Địch Cửu trước mặt này vẫn là thuận mắt hơn nhiều. Mày rậm như liễu, khuôn mặt nhu hòa, ngũ quan lại cực kỳ phân minh, một đầu tóc đen dày mượt phối hợp với đôi mắt sáng ngời kia càng làm cho gương mặt thêm vẻ cương nghị. Ánh mắt của hắn hình như có một chút tang thương, một tu sĩ trẻ tuổi như vậy không biết đã phải trải qua bao nhiêu việc mới có thể làm cho nàng cảm nhận được như vậy. Đồng thời nàng cũng có chút không hiểu, một tu sĩ trẻ tuổi có tiền đồ như vậy tại sao lại phải đối nghịch với Thương Lâu Thích Gia chứ. Tần Âm từng học qua một ít tướng thuật (thuật xem tướng), nhưng mà nàng nhìn ngang nhìn dọc, cho dù nhìn kiểu nào thì cũng không cảm thấy Địch Cửu là hạng người đi cướp đoạt ngọc bài thứ tự của tán tu. Nhưng mà nghĩ lại tình cảnh của Địch Cửu thì việc hắn đi cướp đồ của người khác hình như cũng có thể hiểu được. Hắn đã bị Thương Lâu Thích Gia đuổi giết cho nên không thể trực tiếp đi so đấu để lấy ngọc bài được rồi. Mà nếu nhu không thể đi so đấu thì cũng chỉ có một cách duy nhất để lấy được ngọc bài, đó cũng chính là cướp.Trong lòng Tần Âm thở dài, nàng đột nhiên nhớ đến một câu, người vốn là tốt nhưng không thể không ép buộc bản thân thành kẻ trộm (khanh bản giai nhân nề hà tố tặc) Địch Cửu thấy Tần Âm đang ngây ngươi cùng không quản nàng nghĩ gì nữa, xoay người đi vào bên trong sơn cốc. Tần Âm nhanh nhẹn đuổi kịp lần nữa, nói: - Địch sư huynh, bây giờ ta mà ra ngoài thì cũng chỉ còn một con đường chết. Không phải là bởi vì dung mạo mà là vì thể chất của ta rất thích hợp để làm lô đỉnh. - Nếu như vậy thì ngươi đi theo đi, xem kỹ những chỗ ta đặt chân, đi sai một bước tự hại chết mình thì cũng đừng có trách ta. Địch Cửu cũng không hề dừng bước, bắt đầu đi vao trong không gian giảo trận rồi. Toàn bộ thần niệm của hắn đã tản ra hết, đi vào bên trong loại đại trận nguy hiểm như vậy, Địch Cửu đương nhiên không dám sơ suất chút nào rồi. Còn chuyện Tần Âm có thể đi theo bước chân của hắn không thì còn tùy thuộc vào vận may của nàng ta. Tần Âm đang tính nói cho Địch Cửu nghe sự đáng sợ của trận pháp này bởi vì nàng đã chính măt nhìn thấy một tu sĩ Kim Đan bị trận pháp này vặn thành bột phấn. Nếu như không phải nàng không dám ở bên ngoài một mình thì nàng nhất định sẽ không đi vào trong này với Địch Cửu đâu. Đi theo sau Địch Cửu bước vào bên trong đại trận, sau đó lại không ngừng biến hóa phương vị, trong lòng của Tần Âm cũng càng lúc càng khâm phục. Đến cả sư phụ nàng cũng chưa chắc dám tùy tiện đi vào bên trong đại trận giống như vậy đây, vậy mà Địch Cửu lại có thể đi lại tự nhiên bên trong trận pháp này, nói không chừng hắn chính là một trận vương. Nàng cũng không phải hoàn toàn không biết gì về trận pháp, loại đại trận do thiên nhiên hình thành giống như vậy trừ ra một ít linh thực đã sinh ra linh trí có thể cảm nhận được nguy hiểm ra thì những trận pháp sư bình thường khác hoàn toàn không có cách nào vượt qua được. Tần Âm đương nhiên hiểu rõ sự đáng sợ của loại sát trận thiên nhiên này cho nên bước sát theo từng bước chân của Địch Cửu. Một mùi hương thản nhiên truyền đến làm Địch Cửu đột nhiên cảm giác như là trở về những ngày tháng ăn chơi đàng điếm ở Minh Châu Thành, nhưng mà những cô gái ở Minh Châu Thành cũng sẽ không có được mùi hương sạch sẽ như trên người Tần Âm. Địch Cửu vứt bỏ mớ suy nghĩ loạn thất bát tao này, bước nhanh hơn, chỉ tốn khoảng nửa nén hương đã vượt qua được đại trận thiên nhiên này rồi. Trước mặt hắn xuất hiện một cái cửa động, ở giữa cửa động có một luồng ánh sáng xanh, thần niệm của Địch Cửu lập tức thâm nhập vào bên trong, nhưng mà chỉ mới vào được mấy trượng đã bị loại lam quang này chặn lại, Địch Cửu chỉ biết được cái động này nghiêng chếch xuống phía dưới lòng đất. Chuyện có liên quan đến cái mạng nhỏ của Thụ Đệ cho nên Địch Cửu cũng không do dự nhiều trực tiếp chui vào trong động có đầy anhsáng xanh này. Tần Âm cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ đành di theo Địch Cửu chui vào động. Trong động quả nhiên là nghiêng xuống, càng đi xuống dưới Địch Cửu càng cảm nhận được linh khí nồng đậm. Hắn chỉ mới vừa bước vào Kim Đan kỳ thôi cho nên cũng rất cần linh khí nồng đậm giống như vậy. Hơn nữa Địch Cửu còn phát hiện một chuyện khó tin khác là, ở trong động này có thể tu luyện một cách dễ dàng. - A, không ngờ chỗ này lại là động thiên Thiên Mạc. Tần Âm kinh ngạc hô sau đó vô cùng vui vẻ. - Động thiên Thiên Mạc là cái gì thế? Địch Cửu thuận miệng hỏi một câu. Tần Âm đáp: - Bên trong Thiên Mạc thì đại đa số khu vực đều không thể tu luyện bởi vì không thể nào hấp thu được linh khí ở mấy chỗ đó. Nhưng mà thật ra có được một ít chỗ có thể tu luyện được, mà những chỗ hiếm có này được gọi là động thiên. Có rất nhiều tu sĩ tăng trưởng tu vi nhanh chóng ở trong Thiên Mạc cũng là bởi vì tìm được những động thiên này. Bây giờ Địch Cửu mới hiểu thì ra bên trong Thiên Mạc này cũng không phải chỉ có mình hắn tu luyện được, những người khác chỉ cần tìm được động thiên cũng có thể tu luyện, xem ra hiểu biết của hắn đối với Thiên mạc vẫn còn quá ít. Chỉ đi thêm mười trượng nữa thì Địch Cửu đã nhìn thấy Thụ Đệ, nhưng mà Thụ Đệ không phải ở một mình, bên cạnh nhóc còn có thêm sáu gã tu sĩ Kim Đan nữa. Người có tu vi thấp nhất là Kim Đan tầng bốn, ben trong còn có một tu sĩ Kim Đan tầng năm là người của Thương Lâu Thích Gia nữa, Địch Cửu nhìn ra được cái túi trữ vật của mấy người Thương Lâu Thích Gia. Trước mặt bọn tu sĩ và Thụ Đệ là một cái ao lớn màu xanh lam, Địch Cửu đoán mấy cái ánh sáng xanh kia là do từ trong ao này phản xạ ra bên ngoài. Thụ Đệ lúc này nhìn rất thê thảm, một cánh tay đã biến mất không thấy. - là ai? Tu sĩ Kim Đan có tu vi cao nhất là người đầu tiên phát hiện được sự tồn tại của Địch Cửu, y đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm Địch Cửu và Tần Âm. Sau khi thấy rõ tu vi của Tần Âm thì y cũng nhẹ nhàng thở ra, tu vi của Địch Cửu tuy có hơi mơ hồ nhưng mà loại người cùng một nhóm với Tần Âm thì chắc tu vi cũng chả cao hơn được bao nhiêu. Sau đó y nhanh chóng bị Tần Âm hấp dẫn, Tần Âm thực sự là rất đẹp, không chỉ vậy linh vận xung quanh của nàng cũng không hề cóchút tạp chất nào, đây quả nhiên là một cái lô dỉnh tốt. - Đại ca.... Thụ Đệ sau khi thấy Địch Cửu thì thảm thiết kêu lên, không đợi Địch Cửu nói chuyện thì một con bọ hung đang trốn trong tóc của nhóc đột nhiên bay ra, chớp mắt một cái đã đậu lên vai của Địch Cửu