[Dịch] Thiên Hạ Đệ Cửu - Sưu Tầm

Chương 50 : Trong người có bảo vật mà không biết


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa Địch Cửu mỗi lần chém ra Đệ Tam Đao, đều có thu hoạch không giống nhau. Lúc ban đầu vòng xoáy đao khí chỉ có thể khóa lại một chổ, về sau thì Đệ Tam Đao của hắn chém ra vòng xoáy đao khí bắt đầu ảnh hưởng đến một vùng không gian. Sau hai ngày luyện tập Đệ Tam Đao, hắn đã có thể cảm nhận được Đệ Tứ Đao. Trong đao phổ Địch Gia Thất Đao có ghi chép về Đệ Tứ Đao, đệ tử Địch gia tu luyện Địch Gia Thất Đao, sau khi thông hiểu đạo lí của Đệ Tam Đao thì mới căn cứ vào đao phổ hoặc là do sư phụ dạy cho Đệ Tứ Đao. Còn Địch Cửu bây giờ không cần xem đao phổ đã tự cảm nhận được đạo lý của Đệ Tứ Đao. Địch Cửu có thể khẳng định Địch gia nhiều năm qua chưa có người nào có thể làm như hắn vậy. Điều này cũng không phải vì thiên phú cùng tư chất của hắn, rất có thể là bởi vì sau khi tu luyện Đại Hành Môn Lục đến luyện khí tầng 2, ảnh hưởng đến cảm ngộ của hắn đối với Địch Gia Thất Đao. Không cần xem Đệ Tứ Đao trong đao phổ, Địch Cửu dựa vào cảm giác của chính mình, Chém ra Đệ Tứ Đao. Một đao này của Địch Cửu ẩn chứa một loại đao ý, sau khi đao này được chém ra, lấy đao thế không gian hóa là đao ý chân chính, sau đó đao ý tái ngưng tụ trở thành một đạo đao quang. Đao quang mới chính là chỗ tinh túy của một đao này, một khi chém ra đạo đao quang này, nó sẽ hình thành ra một loại khí tức chết chóc điêu tàn. Rõ ràng thời tiết đang bình thường, nhưng sau khi chém ra một đao này, Địch Cửu có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ xung quanh giảm xuống rõ rệt. Ầm! Sau khi đao chém xuống, nhiệt độ xung quanh dường như lại lần nữa khôi phục bình thường. Chỉ là chu vi mấy trượng xung quanh đã bị một đao này của Địch Cửu chém thành nhiều cái rảnh to tướng nhìn thấy phải giật mình. Địch Cửu cúi đầu nhìn thanh đao thép trong tay mình, sau khi chém ra đao này thì lưỡi của đao thép đã hoàn toàn biến mất. Giống như bị sát y của đao vừa rồi hòa tan. Thật là lợi hại, trong lòng Địch Cửu không khỏi xúc động. Đây mới thực sự là đao đạo, hay nói đúng hơn thì sau khi chém ra một đao này thì hắn mới chạm đến rìa của đao đạo Đây là lần đầu tiên hắn thi triển ra Địch gia Đệ Tứ Đao, nhưng giống như đã luyện tập từ rất lâu rồi, có cảm giác rất tự nhiên. Theo lẽ thường thì đao này cũng không được tính là đao pháp của Địch gia. Bởi vì Địch Cửu biết rất rõ, đao vừa chém ra cũng không phải là nhờ vào Đệ Tứ Đao trong đao phổ Địch Gia Thất Đao. Địch Cửu cũng không tiếp tục luyện tập Đệ Tứ Đao nữa, mà lấy ra đao phổ Địch Gia Thất Đao, lật tới trang viết về Đệ Tứ Đao. Địch gia Đệ Tứ Đao, đao xuất thành ảnh, khí thế nuốt hình, đao rơi kinh phong... Nhìn miêu tả chi tiết tu luyện phía sau, hoàn toàn là dựa theo phương thức hành khí để tu luyện. Chỉ có dựa theo phương thức hành khí, mới có thể từng bước một luyện thành Đệ Tứ Đao. Địch gia Đệ Tứ Đao căn bản cũng không có tạo thành bất kỳ đao ý nào, vẫn hoàn toàn dựa vào đao thế để áp chế đối thủ. Mà Đệ Tứ Đao của hắn từ đao thế đột phá đến đao ý, nếu như nói Địch gia Đệ Tứ Đao cho là hình thức, vậy thì Đệ Tứ Đao của hắn đã vượt qua hình thức ban đầu. Địch Cửu hít một hơi thật dài, hắn biết rõ Đệ Tứ Đao của mình hoàn toàn thoát ly khỏi Địch Gia Thất Đao. Chẳng những như thế mà Đệ Tứ Đao mới của hắn trên Địch Gia Thất Đao, đã tạo thành một hệ thống đao đạo mới. Bởi vì Đệ Tứ Đao mới không có phối hợp bất kỳ phương thức hành khí nào của Địch Gia Thất Đao, hắn chỉ dựa vào tu luyện Đại Hành Môn Lục dùng chân nguyên chém ra. Địch gia đao pháp sở dĩ lợi hại, cũng khó mà bị học trộm, cũng là bởi vì Địch Gia Thất Đao nhất định phải phối hợp với phương thức hành khí của Địch gia. Chỉ học một thứ thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Mà bây giờ, hắn có thể thi triển ra Đệ Tứ Đao mà không cần mượn phương thức hành khí Địch Gia Thất Đao. Có thể thi triển ra Đệ Tứ Đao này, ngoại trừ thiên phú của hắn ra, thì Đại Hành Môn Lục cùng ba đao đầu của Địch gia đều có hỗ trợ rất lớn. Địch Cửu hiểu rất rõ đao thứ tư này của hắn mặc dù được hình thành từ ba đao đầu của Địch gia, nhưng uy lực khẳng định đã vượt qua Đệ Tứ Đao của Địch gia. - Sau này hai đao đầu lấy tên là Địch gia Đệ Nhất Đao cùng Địch gia Đệ Nhị Đao, đao thứ ba gọi là Địch gia Toàn Phong Đao, một đao này... Địch Cửu tự lẩm bẩm tới đây, hơi dừng lại nghĩ ngợi một chút rồi lần nữa nói tiếp: - vậy gọi là Phong Tiêu Đao đi! Có một câu thơ là " Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn "(1), theo Địch Cửu thấy, những câu này dùng để hình dung đao này của hắn là thích hợp nhất. Khi hắn chém xuống một đao này, cuốn đao khí giết thế tạo thành đao ý, làm nhiệt độ xung quanh cũng bởi vì đao ý này mà hạ xuống, dùng cái tên này là tốt nhất. So với ba đao trước, Địch Cửu ưa thích đao thứ tư này hơn. Không chỉ vì một đao này lợi hại, mà bởi vì đao này là do chính bản thân hắn sáng tạo ra, thi triển nó thì càng thấy thích thú hơn. Lúc trốn khỏi Tể Quốc, hắn cũng đã từng cảm nhận được loại tâm tình này, chính là rời khỏi nơi đó thì biết tới lúc nào mớ có thể trở về báo thù được. Hôm nay hắn lĩnh ngộ được Phong Tiêu Đao, nếu sau này tiếp tục đột phá như vậy, có lẽ trở lại Tể Quốc báo thù đối với hắn cũng không còn là hy vọng xa vời nữa. Sau khi liên tục thi triển mấy lần Phong Tiêu Đao, Địch Cửu ngưng luyện tập lại. Hắn cảm giác Phong Tiêu Đao cùng ba đao trước hoàn toàn khác nhau, hiểu chính là hiểu, không hiểu thì mãi cũng không thể hiểu được. chứ không phải cứ dựa vào luyện tập nhiều là sẽ nhuần nhuyễn hơn, đây là sự khác nhau của đao thế và đao ý. Với thực lực của hắn bây giờ, nếu đi tìm Giả Bất Liểu thì có thể nắm chắc bảy phần thắng. Đáng tiếc là hắn đã tu luyện qua Đại Hành Môn Lục, nhưng làm sao người đàn ông áo trắng kia tạo ra hỏa cầu và có thể đứng lơ lững trên không trung mười mấy giây thì hắn hoàn toàn không hiểu được. Hắn lật tới lật lui Đại Hành Môn Lục, xem qua xem lại mấy lần nhưng cũng không thể tìm thấy điều gì... Địch Cửu đang cảm thán đột nhiên dừng lại, nếu Đại Hành Môn Lục không có giới thiệu về phương diện này, vậy tại sao hắn không xem qua Võ Vương Chi Bí một chút? Bên trong Võ Vương Chi Bí cũng có một số thủ đoạn tu đạo, thứ này là tổ tiên Địch Dược của hắn lưu lại. Chỉ vì hắn không phải linh căn hệ hỏa, cho nên không thể tu luyện mà thôi. Công pháp không thể tu luyện, nhưng cách tu luyện có thể dùng như vậy không? Lúc trước hắn bởi vì khảo nghiệm không thể tu luyện Tuyền Hỏa Quyết, nên sau đó cũng không thèm nhìn tới nó, bây giờ hắn tu luyện Đại Hành Môn Lục đến luyện khí tầng 2, cũng nên nhìn xem một chút. Địch Cửu vội vàng vọt vào phi hành khí của mình, lấy cái túi để trong đó mở ra, lấy ra Vũ Vương Chi Bí. Quả nhiên ngoại trừ giới thiệu cùng khảo sát linh căn thuộc tính nằm phía trướcra, phía sau toàn bộ đều là hành khí đồ. Lúc Địch Cửu lật tới mấy trang cuối cùng, xúc động đến nổi tay có chút run rẩy. Hắn rõ ràng nhìn thấy giới thiệu pháp thuật, trong đó bao gồm Hỏa Cầu thuật, thuật ẩn thân, khứ trần thuật, phong nhận thuật, có bốn cái pháp thuật. Hơi tiếc vì không có thủ đoạn lơ lửng giữa không trung mấy giây, Địch Cửu tự làm khó bản thân mà, thật đúng là bản thân có bảo vật mà không biết a. Đúng là tổ tiên Địch gia luôn đáng tin, đặc biệt biệt là cái Hỏa Cầu thuật, hắn thèm muốn đã lâu. "Người tu đạo tu luyện nội khí, luyện khí không có cách nào ngưng tụ chân hỏa, nhưng có thể thông qua chân khí ngưng tụ hỏa cầu pháp thuật..." Phía trên đã giới thiệu rõ ràng minh bạch, hơn nữa những thủ quyết phức tạp cũng giải thích cực kỳ rõ ràng. Cái này làm cho Địch Cửu nhớ lại tình cảnh trước đây gã đàn ông tóc trắng thi triển Hỏa Cầu thuật, lúc ấy hắn ta cũng làm mấy cái thủ quyết, chỉ là thủ quyết của hắn tốc độ cực nhanh, bản thân mình không có thấy rõ ràng biến hóa hóa mà thôi. Bây giờ sau khi nhìn giới thiệu của Võ Vương Chi Bí đối với Hỏa Cầu thuật, Địch Cửu cảm thấy chẳng qua cũng vậy mà thôi. Giống như con nít có được thứ đồ chơi mà mình thích, liên tiếp mấy ngày Địch Cửu không ngừng biến đổi thủ quyết, ngưng tụ hỏa cầu. Ngày thứ ba lúc Địch Cửu đã ngưng tụ ra hỏa cầu đầu tiên, bởi vì lần đầu tiên ngưng tụ ra hỏa cầu, làm cho Địch Cửu vô cùng khẩn trương, không nhịn được đem hỏa cầu ném ra ngoài. Ầm! Hỏa cầu rơi vào trên một tảng đá, làm cho tảng đá đó nổ tung thành nhiều mảnh. Đúng là đơn giản như vậy, nhìn cách gã đàn ông tóc trắng kia làm thì cũng thấy không mạnh hơn hắn bao nhiêu cả, hỏa cầu của gã đàn ông tóc trắng cùng hỏa cầu do hắn tạo ra dường như uy lực cũng không chênh lệch gì. Sau khi nhưng tụ hỏa cầu thứ hai, Địch Cửu đã có thể ung dung để hỏa cầu vờn quanh ở lòng bàn tay. Theo miêu tả được ghi trên Võ Vương Chi Bí, hỏa cầu này là do chân nguyên của bản thân hắn nhưng tụ, ngoại trừ hắn cố ý ra thì không thể nào làm tổn thương được chính mình. Chỉ là Hỏa Cầu thuật tiêu hao chân nguyên quá nhiều, với tình hình bây giờ của Địch Cửu, cũng không thể ngưng tụ quá nhiều, ngưng tụ nhiều hơn năm cái hỏa cầu đã cảm giác được có chút mệt mỏi. Hơn nữa những hỏa cầu sau đó hắn nhưng tụ ra, chất lượng cùng thương tổn tạo ra giảm đáng kể, rõ ràng không bằng cái lúc đầu ngưng tụ ra. Cũng may thông qua không ngừng ngưng tụ hỏa cầu, mấy ngày sau, chân nguyên Địch Cửu cô động hơn, hơn nữa ngưng tụ hỏa cầu tốc độ cũng nhanh hơn. Từ cài này có thể thấy, đối với người mới thì Tuyền Hỏa Quyết phù hợp hơn so với Đại Hành Môn Lục. Tuyền Hỏa Quyết từ ban đầu đã nói rõ, tu luyện phối hợp thực hành pháp thuật, sẽ tiến bộ hơn nhanh chóng. Cùng với việc có thể phát ra hỏa cầu, Địch Cửu đã hoàn toàn đắm chìm vào trong phép thuật, ngay cả Khứ Trần Quyết, hắn cũng không ngừng thí nghiệm lặp đi lặp lại. Cho dù hắn không đủ lương khô, hắn vẫn không nỡ đi ra ngoài, chỉ có lúc cực kì đói, mới đi ra ngoài tìm một hai con thú rừng, một chút trái cây rừng miễn cưỡng lấp đầy bụng mà thôi, thời gian còn lại Địch Cửu đều ở trong hẻm núi ngưng luyện lấy các loại pháp thuật quên ăn quên ngủ. (1) Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục phản Dịch Gió hiu hắt chừ, Dịch thuỷ lạnh ghê Tráng sĩ ra đi chừ, không bao giờ về Còn một bản dịch khác: Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê Tráng sĩ một đi không trở về