[Dịch] Thiên Hạ Đệ Cửu - Sưu Tầm

Chương 58 : Thông qua khảo hạch


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trầm Tử Ngữ rõ ràng cũng hơi nghi ngờ vì sao Dung Đào lại đưa thuốc tới vào lúc này, cô hơi chần chờ một chút rồi nhận lấy bình ngọc nói: - Cám ơn anh, nếu như sau này tôi có thể đi Tiên Nữ tinh, tôi nhất định sẽ trả lại nhân tình này. Bất kể thuốc của Dung Đào có thể chữa khỏi cho cô hay không, nhưng phần nhân tình này cô sẽ ghi nhớ. Bởi vì cô cũng muốn thử một chút, cô không muốn sau khi cố gắn vượt qua Võ Mộc Đường, rồi vì thể lực mà không thể vượt qua. Hơn nữa Dung Đào cũng đã nói, thứ thuốc này được điều chế từ nguyên liệu được lấy trên Tiên Nữ tinh. Cũng có thể nói là có niềm tin mù quáng về Tiên Nữ tinh, không chỉ có Trầm Tử Ngữ mới như vậy, cho dù người khác nghe được đồ vật từ Tiên Nữ tinh, cũng sẽ thấy co cấp hơn hơn những thứ khác. - Ngươi mau ăn đi, vượt ải Võ Mộc Đường sẽ bắt đầu ngay đó. Thấy Trầm Tử Ngữ nhận lấy bình ngọc, Dung Đào vội vàng hối thúc. Trầm Tử Ngữ cũng đã thấy cửa lớn của Võ Mộc Đường đã được mở ra, hơn nữa thầy cô và người ghi chép thành tích cũng đã đến. Sự hấp dẫn của Tiên Nữ tinh đối với cô thật sự quá lớn, cô ấy chỉ hơi do dựa một chút rồi cũng mở bình ngọc ra, đổ ra một viên đan được bằng trái nhãn rồi nuốt xuống. Chỉ thấy một làn nhiệt nhàn nhạt lan tỏa trong cơ thể cô, trong lúc này cô có thể cảm nhận được sức mạnh của mình đã tăng lên một chút. Lúc Trầm Tử Ngữ ăn đan dược, thầy cô đến khảo sát cũng đã nhìn thấy. Chỉ là không có bất cứ thầy cô nào nói gì, khảo hạch này không chỉ là kiểm tra về sức mạnh, Võ Mộc Đường còn kiểm tra về linh hoạt của thân phấp, ăn đan dược cũng không có sự trợ giúp lớn nào. Hơn nữa cũng không có quy định nào không cho phép ăn đan dược. - Cuộc thi bây giờ bắt đầu, mọi người xếp hàng từ cửa Võ Mộc Đường đi vào, cứ mỗi năm phút đi vào một người, bất cứ ai có thể từ của chính đi ra thì coi như đã đậu. Mọi người nhớ kỹ một khi bị mộc nhân của Võ Mộc Đường đánh ra khỏi lối đi, cũng chỉ có thể từ cửa hông đi ra, như vậy thì coi như thất bại. Người nói chuyện là Hiệu trưởng của viện Võ Thuật Lạc Đại Vương Trấn Kỳ. Đây là cơ hội đầu tiên đi đến Tiên Nữ tinh đầu tiên của đại học Lạc Bắc, đây là việc trọng đại của cả đại học Lạc Bắc. Nơi đây cũng không thể ăn gian, vì liên minh địa cầu đã phái người tới giám sát cuộc thi. Nhất định phải thông qua Võ Mộc Đường, mới có thể đi vào Tiên Nữ tinh. Trầm Tử Ngữ là người xếp hàng thứ mười sáu, trong lòng cô thấp thỏm bất an đi đến cửa Võ Mộc Đường, cầm một bộ đồ bảo vệ mặc vào, rồi bước vào của lớn Võ Mộc Đường. Bình thường luyện tập là một chuyện, bây giời cô thực sự phải chiến đấu với những mộc nhân này, thật sự là dùng đao thật thương thật. Một bước vào Võ Mộc Đường, một nắm đấm đánh về phía Trầm Tử Ngữ. Bây giờ là lúc thể hiện kết quả bình thường huấn luyện gian khổ của côcô gần như là theo bản năng đưa tay chăn một quyền này. Cánh tay truyền đến cảm giác tê dại, nhưng một quyền kia thật sự bị cô chặn lại. Việc này làm cho Trầm Tử Ngữ bỗng cảm thấy phấn chấn, làm cho cô có cảm giác chính mình có thể thông qua Võ Mộc Đường. Lúc ban đầu thì đánh về phía Trầm Tử Ngữ chỉ là một hai quyền hay chỉ một cước. Càng về sau Trầm Tử Ngữ tiến vào sâu hơn, quyền cước đánh về phía Trầm Tử Ngữ càng ngày càng nhiều. Nhưng tới lúc này Trầm Tử Ngữ đã hoàn toàn quen thuộc với quyền cước của các mộc nhân, mỗi lần đều có thể chính xác cản các loại quyền cước này lại. Mặc dù đôi khi cô cũng trúng mấy quyền. Chỉ có điều Trầm Tử Ngữ nhờ vào động tác nhẹ nhàng linh hoạt, kiên cường bám trụ không để bị đánh văng ra. Nữa đường vào thông đạo trước kia, Trầm Tử Ngữ còn có thể đánh trả, hoặc là dùng chân ngăn cản, nhưng về sau cô chỉ có thể né tránh. Không phải là cô không ngăn cản được, mà là cô đã kiệt sức. Liên tục trúng mấy chục đòn, Trầm Tử Ngữ có cảm giác xương cốt như rã rời, hai mắt cô tỏa sáng, quyền cước của mộc nhân đã biến mất không đánh về phía cô nữa. Trầm Tử Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nhìn tình hình cô đã đi ra Võ Mộc Đường. Chỉ là không biết là cô có phải đã vượt qua kiểm tra hay không. Cô hoàn toàn là dựa vào chịu đòn đi ra, nếu ở lại Võ Mộc Đường lâu hơn một chút nữa, thì cô sẽ không chịu nổi và vị quét trở ra thôi. - Thí sinh Trầm Tử Ngữ thông qua sơ cấp khảo hạch Võ Mộc Đường. Lúc thầy cô báo Trầm Tử Ngữ thông qua khảo hạch, cô xúc động nắm chặt nắm đấm. Thành công rồi, cô sắp bước lên Tiên Nữ tinh. Từ nay về sau, tương lai hoàn toàn được cô nắm trong tay. Bất kể cô có thể sống không quá 36 tuổi... Trầm Tử Ngữ mới vừa mới vừa nghĩ tới đây, thì nghe được giọng nói kia lần nữa. - Mời thí sinh Trầm Tử Ngữ tiến vào của khảo hạch tiếp theo, khảo hạch sức mạnh. Trầm Tử Ngữ trong lòng nặng triểu, đúng là khảo sát sức mạnh. không chỉ vậy mà còn phải kiểm tra ngay. Đừng xem Dung Đào cho cô một viên đan dược, trên thực tế cô cũng không tin viên đan dược kia của Dung Đào có thể trị khỏi bệnh tim của cô. Nếu có thể trị khỏi cũng không có tác dụng nhanh như vậy chứ. Cô không muốn bỏ qua một tia hy vọng nào đi vào Tiên Nữ tinh. Bất luận có tự nguyện hay không thì cô cũng phải đi vào khảo hạch sức khỏe. Trầm Tử Ngữ vừa bước vào phòng khảo hạch sức khỏe, đã nhìn thấy một bác sĩ quen thuộc, hiệu trưởng Triệu Chí Vũ của viện đông y Yến Kinh. Ngoài Triệu Chí Vũ ra, còn có một nam một nữ mà cô không quen biết. Triệu Chí Vũ nhìn thấy Trầm Tử Ngữ cũng hơi ngẩn ra, hắn biết quá rõ Trầm Tử Ngữ, vì hắn chính là người khám bệnh cho Trầm Tử Ngữ. Chứng bệnh của cô ấy là tim tắc nghẽn, hiện tai loại bệnh này còn chưa có cách nào chữa trị cả. Nếu Trầm Tử Ngữ chưa trị hết bệnh thì làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? - Triệu bá bá. Trầm Tử Ngữ vội vàng khom người chào cho Triệu Chí Vũ. Triệu chí Vũ liền vội vàng nói. - Tử Ngữ, con con làm sao lại tới đây? - Con thông qua Võ Mộc Đường a. Trầm Tử Ngữ trả lời. - Không thể nào a, hoàn cảnh của con như vậy thì làm sao có thể tu Võ? Một khi con tu Võ sẽ tim sẽ bị tắt nghẽn, thì làm sao có đủ khả năng thông qua Võ Mộc Đường? Triệu chí Vũ nói ra với vẻ không thể tin được. Bệnh của Trầm Tử Ngữ là do chính tay hắn khám qua, lại bệnh tim tắc nghẽn này chắc chắn là không thể tu luyện, chứ đừng nói là vận động mạnh như thế. Bước vào viện Võ Thuật tu Võ, thì chắc chắn không chỉ là vận động mạnh không thôi, đối với tim của Trầm Tử Ngữ thì chắc chắn không thể nào chịu nổi. - Triệu bá bá, sau này con cũng không có phát bệnh, giống như hoàn toàn bình thường vậy. Trầm Tử Ngữ liền vội vàng giải thích. Triệu chí Vũ lắc đầu nói: - Đó là bởi vì trước đây con không có vận dộng mạnh, đặc biệt là học võ. Chuyện này giải thích có chút rườm rà, vì căn bệnh của con mà ta đã cố ý tìm hiểu các sách cổ của các nước trên thế giới. Ta khẳng định là ta đã không phán đoán sai, con không thể nào vận động mạnh được, chỉ có khi... Nói đến đây Triệu Chí Vũ cũng hơi nghi ngờ, nếu Trầm Tử Ngữ không thể vận động mạnh, vậy khẳng định là không thể tu Võ? Vậy tại sao cô ấy lại thông qua Võ Mộc Đường được? - Trước hết con hãy kiểm tra thử một chút. Triệu chí Vũ chỉ có thể để Trầm Tử Ngữ đi kiểm tra, cho dù hắn là người kiểm tra ở chổ này, nếu Trầm Tử Ngữ có kết quả không đạt, thì hắn cũng không cách nào giúp Trầm Tử Ngữ được. Nơi đây vốn là nơi kiểm tra sức khỏe và tố chất thân thể, nên mỗi hạng mục đều hoàn thành rất nhan. Không tới nửa giờ là đã có kết quả kiểm tra. Triệu Chí Vũ cầm kết quả kiểm tra, há hốc mồm kinh ngạc một lúc lâu. Bệnh của Trầm Tử Ngữ là do chính tay hắn khám qua, tuyệt đối sẽ không có lầm lẫn, nhưng bây giờ kết quả kiểm tra lại là khỏe mạnh đến không thể nào khỏe hơn được nữa. - Khó trách con có thể tu Võ, hóa ra bệnh của con đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi? Con có thể nói cho ta biết, là ai chữa bệnh cho con mà giỏi như vậy?" Triệu Chí Vũ sửng sốt nhìn Trầm Tử Ngữ. Bệnh đã khỏi ư? Trầm Tử Ngữ xúc động đến nổi nắm chặt nắm đấm, cho dù cô là người phóng khoáng, nhưng tim của mình bị như thế cũng để lại bóng ma trong lòng cô. Suốt thời gian qua cô không dám đi kiểm tra, vì cô không muốn phải đối mặt lần nữa. Lúc này bệnh cỗ đã hoàn toàn khỏi hẳn? Đúng rồi, đúng là Dung Đào, đúng là Dung Đào cứu cô. - Cám ơn anh, Dung Đào đại ca. Sau khi Trầm Tử Ngữ tự lẩm bẩm, mới ngẩn đầu nói với Triệu Chí Vũ: - Triệu bá bá, là Dung Đào đại ca, trước khi bước vào Võ Mộc Đường, anh ấy cho con ăn một viên thuốc, còn nói viên thuốc đó có thể trị hết bệnh tim của con. Lúc đó còn còn hơi nghi ngờ, không nghĩ tới là có thể làm con hết bệnh thật... Giọng nói của Trầm Tử Ngữ vẫn không thể nào bình tĩnh được, trong lòng cô bây giờ chỉ có một điều, cô không cần phải bấm tay đếm xem cô còn có thể sống khỏe mạnh bao nhiêu ngày nữa. Đây là khát vọng bao nhiêu năm qua của cô, bây giờ lại dễ dàng đạt được. Đây có có phải là làm cho cô nhạc nhiên mừng rỡ? Đây là bước ngoặc lớn nhất trong đời cô. Triệu Chí Vũ lại cau mày, ngay sau đó lắc đầu nói: - Việc này tuyệt đối không thê sảy ra... - Không phải sao, Dung Đào đại ca lấy được đan được từ buổi đấu giá, nghe nói là được luyện chế bằng dược liệu lấy từ Tiên Nữ tinh. Lúc này Trầm Tử Ngữ cảm kích Dung Đào từ tận đáy lòng, Dung Đào không chỉ cứu cô một mạng, còn làm cho cô có thể mơ mộng như ngườ bình thường. Triệu Chí Vũ thở dài một tiếng nói: - Ta không phải là hoài nghi côn hiệu của đan dược kia, ta là theo nghiên cứu của ta, trước khi bệnh của con tốt lên, lẽ ra không thể nào tu Võ à? Có thể ngươi... Nói đến đây Triệu Chí Vũ phải ngừng lại, vì có một người vừa thông qua Võ Mộc Đường đi vào, muốn kiểm tra sức khỏe.