[Dịch] Thiên Hạ Đệ Cửu - Sưu Tầm

Chương 64 : Uy hiếp


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Điều thứ ba trong quy định của thuyền Tiên Nữ số bảy, nếu khách ở trong phòng bị uy hiếp, thì người khách đó có quyền phản kháng bằng bất cứ cách gì. Khi xảy ra chuyện uy hiếp, thì sẽ lấy phòng khách đó làm chuẩn. Điều này có nghĩa là hiện tại nếu Địch Cửu giết Phùng kỳ và Tiễn Kỳ Giang cũng không vi phạm quy định ở đây. Đây cũng là lý do vì sao Địch Cửu muốn Phùng kỳ và Tiễn Kỳ Giang chủ động tới phòng của hắn. Ánh mắt Tiễn Kỳ Giang nhìn xung quanh một chút rồi cười nhạt: - Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên Tiễn mỗ mới thấy được thiếu niên anh kiệt như thế này. Cho cậu thời gian ba hơi thở để quyết định trả lại tiền hay không, nếu không trả thì cho dù lai lịch cậu có lớn cỡ nào đi nữa, chỉ sợ cũng chết vô ích trên thuyền này thôi. Cậu nên biết người chết thì không thể nào mở miệng giải thích cho mình được. - Còn nữa, tự đánh gãy một tay của mình và bồi thường mười tỷ tiền liên minh, vì đã làm tổn thất cho sòng bạc Tiên Thiên. Phùng Kỳ ở một bên bổ sung. Doanh thu mỗi ngày của sòng bạc Thiên Tiên Ở trên thuyền Tiên Nữ số bảy đều từ mấy trăm triệu đến hơn một tỉ. Trước đó do Địch Cửu giở trò, nếu truyền ra ngoài thì khó có thể tưởng tượng được danh tiếng sòng bạc Tiên Thiên sẽ tuột dốc như thế nào. Còn việc truyền ra hay không thì cơ bản không cần phải nghĩ. Nhiều người chứng kiến lần đánh cuộc này như vậy, muốn không truyền ra mới là chuyện lạ. Chuyện đã như vậy rồi thì chỉ có những con bạc quá nghiện, chứ người bình thường sẽ không quay lại. Về phần để Địch Cửu bồi thường, là bởi vì cho dù Địch Cửu có lai lịch gì đi nữa, đã cưỡng ép Địch Cửu giao tiền thắng được ra, thì cừu hận này coi như đã kết. Đã vậy cần gì phải lưu tình? Dứt khoát để Địch Cửu bồi thường, thậm chí chặt một tay của Địch Cửu. Để Địch Cửu tự chặt một tay là giả, muốn xử lý Địch Cửu là thật. Chỉ cần Địch Cửu trả lại tiền, đó chỉ là cái cớ để giết Địch Cửu mà thôi. Địch Cửu cười ha hả, chỉ phía ngoài biển nói: - Các người muốn tự mình nhảy xuống, hay tôi tiễn các người xuống dưới. - Có dũng khí. Tiễn Kỳ Giang hừ lạnh một tiếng, tay hơi động một chút là một tia sáng trắng trực tiếp bắn về phía Địch Cửu. Trong nháy mắt tinh thần lực của Địch Cửu đã bắt được quỹ tích của tia sáng màu trắng này. Tia sáng màu trắng không phải để lấy mạng hắn mà bắn về phía lỗ tai của hắn. Địch Cửu khẽ vươn tay, nắm tia sáng màu trắng vào trong lòng bàn tay. Đây là một thanh phi đao cực kỳ nhỏ, thân đao gợn sóng lồi lõm, những gợn sóng này hẳn là bị cải biến trong quá trình phi đao phóng ra. Địch Cửu cầm phi đao trong tay, liền cảm nhận được lực lượng khống chế biến hóa trong đó. Loại lực lượng biến hóa này nếu không đạt trình độ nhất định thì sẽ không làm được, có thể thấy kẻ trước mặt này so với Giả Bất Liễu còn lợi hại hơn. Hắn khẳng định thực lực của Giả Bất Liễu không làm ra loại động tác độ khó cao này. Nếu hắn không bắt được chuôi phi đao này, vậy thì phi đao sẽ cắt một lỗ tai của hắn, sau đó xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không trung bay trở về cắt lỗ tai thứ hai. Xem ra thằng cha này muốn cắt hai lỗ tai hắn sau đó lại ép hắn giao tất cả tiền ra. - Bây giờ cậu xem... Tiễn Kỳ Giang chỉ nói bốn chữ đột nhiên dừng lại. Trong lòng của hắn nghĩ, khi hắn cắt hai lỗ tai của Địch Cửu xong, hắn sẽ thu lại phi đao của mình rồi bắt đầu vuốt ve, sau đó mở miệng nói cậu thấy không bởi vì cậu không nghe lời, nên tôi không cẩn thận làm phóng đao xảy ra chút vấn đề. Tôi hi vọng chúng ta nói chuyện một cách thoải mái, tốt nhất đừng để cho đao trong tay tôi lại không cẩn thận nữa. Thế nhưng hắn mới nói bốn chữ thì đã thấy hai ngón tay Địch Cửu bắt được phi đao của hắn. Việc này sao có thể? Chuôi phi đao này là do hắn mời kỹ sư cơ học trình độ thế giới thiết kế, đồng thời người sử dụng phi đao cũng có yêu cầu cực cao. Hắn có tu vi địa cấp sơ kỳ mới có thể khống chế chuôi phi đao này. Nói cách khác phi đao của hắn không có người có thể đỡ được. Không phải là bởi vì lực đạo quá lớn mà bởi vì lực lượng bên trong phi đao biến hóa theo từng thời khắc. Cho dù là ai chỉ cần dám dùng tay bắt phi đao của hắn, phi đao lập tức sẽ sinh ra biến hóa, sau đó xoay tròn một cách bất quy tắc cắt đứt cánh tay nắm lấy nó. Mà bây giờ chuyện không thể đã biến thành có thể, người trẻ tuổi trước mắt hắn đã bắt được phi đao. Tiễn Kỳ Giang xông xáo giang hồ mấy chục năm, còn chưa bao giờ thấy qua có người lợi hại như Địch Cửu vậy. - Làm sau cậu có thể bắt được phi đao của tôi? Rốt cục Tiễn Kỳ Giang đã lấy lại tinh thần, thậm chí không dám tin vào hai mắt của mình. - Ý của ngươi là ta không thể động tới phi đao của ngươi sao, nhất định phải để cho phi đao gọt đi lỗ tai của ta, sau đó ta vội vàng quỳ xuống đất lấy thẻ ngân hàng ra đúng không? Địch Cửu châm chọc một tiếng. - Không... Tiễn Kỳ Giang vừa mới nói được một chữ, thi2w Địch Cửu đã ném đem phi đao trong tay ra ngoài. Phi đao trực tiếp xuyên qua đầu gối Tiễn Kỳ Giang, làm bắn ra một tia máu. Đáng tiếc là Địch Cửu không luyện được chiêu này của Tiễn Kỳ Giang, nếu hắn có thể dùng chiêu này, thì hắn sẽ dùng phi đao cắt đi hai lỗ tai Tiễn Kỳ Giang, sau đó lại chặt đứt đầu gối gã. Rầm. Tiễn Kỳ Giang trực tiếp ngả quỵ xuống đất, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Vốn với bản lĩnh của hắn, một đao kia của Địch Cửu thì hắn hoàn toàn có thể tránh thoát. Đáng tiếc là do Địch Cửu bắt được phi đao của hắn làm hắn ngây người. Phi đao làm bạn bên cạnh hắn gần hai mươi năm, còn chưa bao giờ có người nào có thể bắt được như Địch Cửu. Trong mắt hắn đối thủ gặp phi đao có thể né tránh, có thể ngăn cản, nhưng không thể bắt được. Giống như niềm tin bị đánh vỡ, giờ khắc này hắn có chút hoài nghi mình phóng phi đao có theo tiêu chuẩn bình thường hay không. - Huynh đệ xin dừng tay... Tiễn Kỳ Giang vội vàng la lên. Phùng Kỳ cũng hốt hoảng lui về sau, Địch Cửu nhìn qua Phùng Kỳ nói: - Nếu như ngươi tự phế cánh tay trái của mình rồi nhảy xuống biển, thì ta sẽ không xuống biển truy sát ngươi. Làm Địch Cửu kinh ngạc chính là Phùng Kỳ không chút do dự lấy một thanh đoản đao dài trong người ra, không có một chút chần chờ nào chém một đao xuống. Cánh tay hắn vừa rơi trên mặt đất, hắn lập túc vứt bỏ đoản đao điểm lên bả vai mấy lần, lại từ trong túi lấy ra mấy viên thuốc nuốt vào, sau đó nói câu đa tạ rồi nhanh chóng quay người chạy khỏi căn phòng của Địch Cửu nhảy xuống biển. Đúng là Phùng kỳ chỉ bằng phân nửa tuồi Tiễn Kỳ Giang, người chết trong tay hắn cũng rất nhiều. Nhưng cũng vì hắn giết qua rất nhiều người nên giác quan thứ sáu rất mạnh, hắn cảm giác được Địch Cửu muốn giết hắn. Trước đó nếu Địch Cửu muốn giết hắn, thì hắn cũng không thèm để ý. Nhưng sau khi Địch Cửu nhẹ nhàng khống chế Tiễn Kỳ Giang, hắn biết Địch Cửu thật sự có thể giết chết hắn. Lời nói cảy Địch Cửu giống như cho hắn một chút hi vọng sống, nếu như nắm không biết nắm chặt nhưng tia hy vọng mảnh manh như vậy, thì hắn cũng không thể sống tới hôm nay được. - Thằng cha này cũng có chút can đảm. Sau khi Địch Cửu kinh ngạc nói một câu liền nhấc chân đá cánh tay Phùng kỳ ra cửa, trực tiếp rớt xuống phía biển cả. Thật sự hắn muốn giết Phùng Kỳ, chỉ cần Phùng Kỳ do dự một chút, thì hắn sẽ xử lý Phùng kỳ trước sau đó xử lý Tiễn Kỳ Giang. Không nghĩ tới hắn chỉ thuận miệng nói một câu, thế mà Phùng Kỳ tự chặt tay rồi nhảy xuống, xem như mình cho đối phương một đường sống vậy. - Tôi cũng nhảy xuống biển... Tiễn Kỳ Giang vội nói. Kỳ thật hắn còn có thể liều một phen cùng Địch Cửu, đáng tiếc lá gan của hắn đã lạnh lẽo, không dám cùng Địch Cửu đối chiến. Địch Cửu làm sao có thể buông tha cho Tiễn Kỳ Giang được chứ, người này vốn muốn giết hắn, trước đó còn muốn tra tấn hắn một phen. Hiện tại hắn không tra tấn Tiễn Kỳ Giang đã là tốt lắm rồi, muốn hắn thả Tiễn Kỳ Giang hả, ha ha làm gì có chuyện tốt như vậy. Địch Cửu giơ chân đá bay Tiễn Kỳ Giang ra ngoài, bước thêm một bước đá mũi chân vào đoản đao Phùng Kỳ bỏ lại trên mặt đất. Đoản đao đó giống như mọc thêm mắt, cắm thẳng vào sau ót Tiễn Kỳ Giang, sau đó cùng hắn rơi xuống biển.