[Dịch] Thiên Hạ Đệ Cửu - Sưu Tầm
- Ngươi không có việc gì vậy thì Bàng Phàm cũng sẽ không có chuyện gì chứ?
Du Tiệp nhớ tới Bàng Phàm, trước đó bởi vì để hai người Bàng Phàm cùng Địch Cửu đi trụ sở thứ nhất, kết quả Bàng Phàm mất tích khiến nàng vẫn luôn cảm thấy áy náy. Hiện tại biết Địch Cửu là cao thủ, trong nội tâm nàng liền an tâm hơn, Bàng Phàm hẳn là chưa xảy ra chuyện gì!
- Bàng Phàm không có việc gì, ngươi trước tiên ăn viên đan dược này, rồi ta sẽ giúp ngươi trị liệu cái chân bị thương.
Địch Cửu lại lấy ra một viên đan dược đưa cho Du Tiệp. Trong bụng hắn thầm nghĩ, chẳng những là Bàng Phàm không sao, mà ngay cả Hà Thai cũng vậy.
Du Tiệp không chút do dự, nuốt viên đan dược xuống, sau đó nghi hoặc nhìn Địch Cửu hỏi:
- Ngươi còn biết chữa gãy xương?
Địch Cửu không để ý tới lời của Du Tiệp, đưa tay đặt lên huyệt vị đang đập không ngừng của Du Tiệp. Vết thương của Du Tiệp so với hắn thì còn nặng hơn nhiều, mà sau khi bị thương thì mất máu không ngừng, không có bất kỳ sự chữa trị nào. Loại tình huống này, dù có tới bệnh viện chỉnh hình tốt nhất, cũng không nhất định có thể trị hết.
Chỉ có thể nói Du Tiệp vận khí tốt gặp Địch Cửu, trước đó khi hắn tu luyện Đại Hành Môn Lục, đã có thể trị tốt những vết thương như này của Du Tiệp, chứ đừng nói hắn hiện tại đã là Luyện Khí tầng sáu viên mãn, chỉ thiếu chút nữa thôi là sẽ bước vào Luyện Khí tầng bảy. Thực lực này cộng thêm y thuật của hắn, trị thương cho Du Tiệp thì hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Hai tay của Địch Cửu di chuyển không có quy luật, xương cốt của Du Tiệp nhanh chóng được nối lại. Thậm chí dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ bình phục.
Du Tiệp đang há miệng, hoàn toàn quên mất điều mình vừa muốn nói.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng từng tia ấm áp truyền đến từ chỗ vết thương, cái chân bị gãy vốn chết lặng thì giờ bắt đầu đã có phản ứng.
Đây là cái loại y thuật gì vậy? Trước nàng cho rằng thực lực của Địch Cửu rất lợi hại, bây giờ mới biết, y thuật của hắn còn lợi hại hơn.
- Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, có thể đi bộ được rồi chứ?
Địch Cửu dừng động tác trên tay lại, với tu vi hiện tại của bản thân, để chữa vết thương này thì hầu như không tốn chút công sức nào, thậm chí ngay cả cố định lại hắn cũng không cần làm.
Du Tiệp ngơ ngác nhìn Địch Cửu, trước đây nàng đã vô cùng cảm kích người này, bởi vì Địch Cửu đã giúp cô thoát khỏi sự dày vò trước khi chết. Nghĩ đến mình bị một cái cây hút máu tới chết, e rằng linh hồn sau khi chết cũng phải chịu sự khổ sở.
Sau khi Địch Cửu cứu nàng, nàng như được giải thoát. Bởi vì nàng biết mình sẽ không còn dũng khí để sống tiếp, đúng là như vậy, ngay cả khi nhìn Địch Cửu bộ dáng chật vật xé rách y phục trên người, nàng cũng không thèm để ý. Hai chân bị gãy, cơ thể lại mất nhiều máu như vậy, nàng gần như đã tuyệt vọng.
Dáng vẻ của nàng khi đó, gầy khô như một đoạn củi khô, lại cả đời phải ngồi trên xe lăn, Du Tiệp hiển nhiên là không chấp nhận nổi. Nàng bị rễ cây hút máu chỉ còn lại da bọc xương, tương lai dù có điều trị tốt, cũng sẽ không còn khả năng phục hồi bộ dáng lúc trước.
Với đả kích như vậy, nàng đã không còn muốn sống nữa.
Hiện tại Địch Cửu đã chữa lành chỗ gãy trên chân nàng, nên vô cùng vững tin là có thể chữa trị lành lặn.
Nàng bây giờ đã có thể cử động ngón chân của mình một chút, nàng thậm chí nghi ngờ, hiện tại muốn đứng lên cũng không phải là không có khả năng.
- Y thuật của ngươi thật lợi hại!
Sắc mặt Du Tiệp hòa hoãn lại, thì thào nói với Địch Cửu, cũng không biết là đang nói với Địch Cửu, hay là nói với chính bản thân mình.
Địch Cửu lấy chiếc áo trên người mình xuống, ném cho Du Tiệp nói rằng:
- Không có y phục của nữ nhân, người chịu khó một chút. Được rồi, theo lý thuyết thì kỳ thí luyện của ngươi đã sớm kết thúc rồi, sao người còn xuất hiện ở đây?
Trong lúc sinh tử, Du Tiệp cũng không thèm để ý Địch Cửu có nhìn nàng hay không, hiện tại Địch Cửu đã chữa trị cho nàng, tia tuyệt vọng hồi nãy đã biến mất không còn vết tích, thay vào đó là một sự khao khát được sống. Tâm tính cũng có một sự thay đổi vô cùng lớn.
Kể cả là thân thể nàng lúc này không phải đẹp đẽ gì, nàng vội vàng bắt lấy y phục của Địch Cửu ném tới, mặc lên người.
Địch Cửu vốn cao hơn Du Tiệp nửa cái đầu, cộng thêm bộ y phục dài quá chân này, một Du Tiệp chỉ còn da bọc xương mặc lên người, nhìn có vẻ hơi không chân thực.
Sau khi mặc xong quần áo, thần thái Du Tiệp thoải mái hơn không ít, nàng thở dài lên tiếng:
- Trong này có thay đổi rất lớn, Võ Thừa viện trưởng đoán không sai, rất nhiều yêu thú cường đại tìm tới chỗ thí luyện này. Mười ngày trước chúng ta tổn thất hai mươi người, hai mươi ngày sau tại nơi tụ hợp lại tổn thất thêm mười người nữa. Trước khi đến địa điểm thí luyện thứ ba, ta nhận được tín hiệu cầu viện của Setha, học sinh thiên tài lớp chúng ta...
Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt Địch Cửu, Du Tiệp giải thích:
- Setha là lớp trưởng tinh anh của ban 5, khi hắn ở trụ sở thí luyện thứ hai thì đã bước vào địa cấp, cũng là học sinh duy nhất của ban 5 chúng ta tiến vào địa cấp!
- Tư Tháp đâu? ( tên phiên âm từ tiếng anh ra tiếng trung)
Địch Cửu hỏi một câu, nghe cái tên Setha này, chắc là một học sinh nước ngoài.
Du Tiệp lại thở dài một cái rồi mới lên tiếng:
- Khi ta nhìn thấy hắn, tình trạng khi đó cũng không khác ta lúc này là mấy. Setha bị một cái rễ cây xuyên qua thân, chắc cũng đang bị hút máu. Ta rất muốn đi tới cứu hắn, nhưng ta bị gãy xương đùi, lại bị hai cái rễ cây khác trói lại. Sau khi máu của Setha bị hút sạch, liền bị cái cây đó ném xác đi...
Du Tiệp nghĩ tới Setha khi đó chỉ còn lại bộ xương trắng tinh, rồi lại nói tiếp:
- Sau khi ném Setha đi, rễ cây đó liền cuốn lấy ta, rồi tiếp tục hút máu...
Địch Cửu biến sắc, lập tức nói:
- Đã như vậy, ngươi còn phát tín hiệu cầu cứu?
Một nơi đáng sợ như vậy, dù là Võ Thừa tới đây, chỉ sợ là cũng chỉ có một con đường chết.
- Ta không có phát tín hiệu cầu cứu!
Du Tiệp cuối cùng cũng hiểu sao Địch Cửu có thể tìm tới đây, nàng nghĩ tới lúc trước, khi được Địch Cửu cứu, trong tay vẫn còn cầm máy định vị.
Thảo nào sắc mặt Địch Cửu không tốt, cái nơi nguy hiểm này, nếu như phát tín hiệu cầu cứu đi, đó chính là khiến người ta tự tìm đường chết. Du Tiệp nàng muốn sống, cũng sẽ không làm loại chuyện như vậy! Huống chi, nàng căn bản cũng không muốn sống nữa, cái nàng sợ không phải là chết, mà là chết vì máu trong cơ thể bị rễ cây hút.
Địch Cửu hiểu ra, có lẽ là cái rễ cây phá rối. Cái rễ cây này đã thành tinh thành hình người, muốn hấp dẫn người tới đây cho nó hút máu.
- Được rồi, để ta vào đó xem qua một chút!
Địch Cửu sớm đã không vừa mắt với cái thứ rễ cây này. Với kinh nghiệm của hắn, thứ sinh cơ nồng nặc kia đối với hắn rất quan trọng.
Chỉ là hắn nhìn sang Du Tiệp, nhíu mày lại. Du Tiệp hiện tại không thể đi, để nàng lại chỗ này một mình, có chút không thỏa đáng.
- Nếu không ta ở đây chờ ngươi!
Du Tiệp mặc dù sợ, cũng không dám bảo Địch Cửu cõng nàng, nàng sớm đã nhìn ra, Địch Cửu không muốn như vậy.
Địch Cửu do dự một chút liền nói:
- Vậy được rồi!
Nếu như thứ rễ cây này tấn công Du Tiệp, cách xa ngàn mét hắn cũng có thể lập tức phi thân tới đây cứu nàng. Du Tiệp dù gì cũng là một võ giả Địa Cấp, mặc dù tu vi lúc này vẫn còn yếu, nhưng để chống cự mười mấy giây thì vẫn có khả năng.
Thấy Địch Cửu rời đi, Du Tiệp thở dài, nàng đoán lúc trước khi cùng Vương Truyền Thiên cùng rời đi, bỏ lại Địch Cửu và Bàng Phàm, có lẽ chuyện này khiến Địch Cửu nhìn nàng không vừa mắt.
Địch Cửu mới đi được mười mét, thì có hơn mười cái rễ cây điên cuồng phóng tới. Xem ra trước đó mấy cái rễ cây này không tấn công Địch Cửu, là vì hắn chưa ra tay. Loại đối thủ lợi hại như Địch Cửu này, nếu như hắn không động thủ, vậy thì rễ cây kia cũng không muốn động vào làm gì.
Hiện tại Địch Cửu muốn tiến lên, rễ cây này sao có thể để yên?
Thái đao của Địch Cửu hóa thành vô số đao ảnh phóng ra ngoài, lập tức lan tràn ra mọi chỗ.
Phốc phốc phốc!
Địch Cửu liên tiếp chặt đứt 7, 8 cái rễ cây, khắp nơi đều là dịch thể màu đỏ cùng màu xanh lam chảy ra từ rễ cây.
Rễ cây lao tới càng lúc càng nhiều, trong đó còn có vài cái rễ cây lớn hơn toàn thân sát khí lao tới.
Thình thịch...
Lại có một đoạn rễ cây chủ động đánh tới Thái đao của Địch Cửu, rễ cây bị thái đao dùng lực đánh cho gãy vụn. Địch Cửu cũng bị lực đạo này đánh cho lui về phía sau mấy thước, lần nữa rơi xuống bên người Du Tiệp.
- Ngươi không sao chứ?
Thấy Địch Cửu như bị lực đạo phản phệ lui về, Du Tiệp lo lắng hỏi một câu. Địch Cửu gặp chuyện không may, nàng cũng đừng mong sống sót.
- Không sao, mấy cành củi này cũng khá lợi hại, xem ra ta đoán sai rồi, càng vào phía trong, lực phản kháng của thứ này càng lớn!
Địch Cửu nói với Du Tiệp, ánh mắt lại rơi vào thân cây đằng kia.
Trước đó hắn cho rằng dựa vào mấy cái rễ cây này, dù hắn có một mạch đi tìm cái gốc cây thành tinh kia, chúng cũng không thể làm gì được hắn. Hiện tại hắn mới phát hiện, dù là một nhánh rễ cây đã gãy đánh vào người hắn, hắn cũng có thể bị đánh thành bã vụn.
Hắn nhất định phải trừ khử cái cây này.
Thần niệm của Địch Cửu rơi vào đám rễ cây chằng chịt kia, một lát sau, thái đao trong tay nổi lên cuồn cuộn hóa thành vô số hư ảnh bổ ra.
Đao mang hóa thành đao thế, đao thế lại biến thành đao thế không gian, hóa thành từng đường đao bạc quét tới. Khí thế cường đại như muốn nói, chỉ cần ngăn cản thì sẽ chết!
Địch Cửu lần này đã dùng toàn lực, hắn không tin mình không đối phó được cái cây nhỏ thành tinh này. Một chiêu này chính là Đệ Tứ Đao, Phong Tiêu Đao.
Ba ba ba...
Từng âm thanh dày đặc truyền tới. Rễ cây cũng theo đó mà nổ tung, giống như lửa cháy gặp củi khô, quét sạch không còn một dấu vết.
Du Tiệp rùng mình, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, loại sát ý đáng sợ này nàng có thể cảm nhận được. Như chỉ cần dám đứng ra ngăn cản luồng sát khí này, chính là một chữ chết. Nàng ở phía sau mà còn cảm thấy lạnh lẽo tới rùng mình, không khí xung quanh cũng trở lên lạnh lẽo đi rất nhiều.
Đây là loại đao pháp gì vậy? Du Tiệp ngây dại. Nàng khẳng định dù có là viện trưởng Tằng Đông Lăng, cũng không thể thi triển ra loại đao pháp đáng sợ như này.
Nàng lại sai rồi, tu vi của Địch Cửu so với y thuật của hắn còn lợi hại hơn. Một người còn trẻ như vậy, rốt cuộc là từ đâu tới? Sao trước đây ở Tiên Nữ Tinh, nàng chưa từng nghe qua cái tên này!