[Dịch] Thiên Hạ Đệ Cửu - Sưu Tầm
Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Cảnh Kích Hoa, Địch Cửu liền vô vai hắn nói rằng:
- Không cần lo lắng, nơi này còn rất nhiều tông môn, ngươi chờ ta một chút, ta đi thử trước, sau đó sẽ cùng ngươi đi tới tông môn khác xem.
Cảnh Kích Hoa lúc này mới hoàn hồn lại, cũng chỉ biết gật đầu, không có chủ kiến nào.
Địch Cửu thở dài, còn chưa lên tiếng, liền nghe được tiếng quát lên của tu sĩ khảo nghiệm:
- Nhanh lên một chút, ngươi tốt nhất nên tự lo cho mình đi.
Địch Cửu biết đối phương khó chịu, không chỉ là vì hắn chậm chạp, quan trọng hơn là hắn lại dám nói rời khỏi đây đi sang tông môn khác.
Bất kể là tư chất của linh căn thế nào, Địch Cửu tự nhiên cũng muốn lên thử một chút. Hắn đi đến phía pháp bảo thử linh căn, đặt hai tay lên đó.
Một đạo màu đen phóng lên cao, đi đến đỉnh cao nhất. Tu sĩ khảo nghiệm nghi ngờ nếu như pháp bảo này không chỉ cao hai trượng, quang trụ màu đen này sẽ còn lên cao hơn.
Rõ ràng quang trụ phía sau Địch Cửu hiển thị vô cùng rõ ràng, khảo nghiệm này có chút lạ...
Quang trụ màu đen, đây là cái linh căn gì?
Không nói ở Chân Ly Kiếm Tông, dù là cả Cực Dạ đại lục, cũng chưa nghe nói tới linh căn gì lại có biểu hiện màu đen như vậy.
Thời điểm tu sĩ khảo nghiệm đang muốn đi gọi trưởng lão đến xem, quang trụ màu đen kia liền bắt đầu nhạt đi, theo thời gian, quang trụ màu đen hoàn toàn biết mất.
- Đây là bại linh căn.
Một gã tu sĩ bên cạnh đột nhiên kêu lên.
- Bại linh căn là cái gì?
Có người hỏi.
Một âm thanh hùng hậu lên tiếng:
- Bại linh căn chính là sau khi hấp thu linh khí, linh khí chẳng mấy chốc sẽ toán loạn đi. Không có cách nào ngưng tụ, chuyển thành tu vi.
Theo sau lời nói đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ xám đi tới.
- Nghi trượng Minh!
Vài người phụ trách tuyển đệ tử cung kính khom người thi lễ.
Người trung niên kia nói với Địch Cửu:
- Ngươi xuống phía dưới, sau đó lại đi lên thử xem.
Địch Cửu có chút ngẩn ra, tư chất hắn tốt, tu luyện tới luyện khí tầng bảy cũng chẳng mất bao lâu. Dựa theo thời gian trên thẻ ngọc tu chân, tốc độ của hắn tuyệt đối là nhanh. Bởi vậy có thể thấy, tư chất của hắn không tệ, bại linh căn là có ý gì chứ?
- Được.
Nghe được nghi trượng của Chân Ly Kiếm Tông bảo hắn thử lại, Địch Cửu cũng không chút do dự đi lên pháp bảo kiểm tra một lần nữa.
Lại là một quang trụ màu đen phóng lên cao, ánh mắt Địch Cửu nghi hoặc nhìn nghi trượng kia. Chỉ cần một câu nói của hắn ta, Địch Cửu liền có thể tiến nhập vào Chân Ly Kiếm Tông. Nếu như nghi trượng đó nói không được, e rằng bất kỳ tông môn nào hắn cũng không vào nổi.
Thật sự là quang trụ màu đen, đây là cái linh căn gì? Minh nghi trượng kia cũng đang mơ hồ giống Địch Cửu.
Hắn đã tu luyện hơn một trăm năm, linh căn màu gì cũng đã từng gặp qua, chỉ là chưa gặp qua màu đen. Năm loại linh căn theo kim, mộc, thủy, hỏa, thổ chính là màu kim, xanh, trắng nhạt, hồng, cam. Một số linh căn biến dị của gió, sấm là bụi, lam, tuyết trắng...
Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, hắn nhìn thấy linh căn màu đen.
Rất nhanh đã thấy quang trụ màu đen sau lưng Địch Cửu biến mất, hoàn toàn giống với lần đầu.
Nếu là bình thường, chỉ cần tu sĩ vẫn ở bên trong pháp bảo thí nghiệm, quang trụ sẽ không biến mất. Quang trụ biến mất, vậy có nghĩa là bại linh căn, bại linh căn không thể hấp thu linh khí, đồng nghĩ sẽ không có tu vi. Dù có cố gắng hơn nữa, tiến bộ tu vi cũng sẽ vô cùng chậm, bởi vì mỗi lần hấp thụ linh khí sẽ chỉ hấp thu được một phần.
Minh nghi trượng nhìn pháp bảo thí nghiệm một hồi rồi nói:
- Linh căn của ngươi chắc là tạp sắc quá nhiều, cuối cùng tạo thành màu đen. Cái này còn chưa tính, then chốt ngươi chính là bại linh căn, khảo nghiệm không hợp lệ!
Địch Cửu đi xuống, không có giải thích. Nếu như linh căn hắn không phải màu đen, hắn thậm chí còn muốn nói với nghi trượng này, mình cũng có thể tu luyện, thậm chí tốc độ còn rất nhanh.
Nếu nói ra điều này, đồng nghĩa linh căn màu đen cũng có thể tu luyện, vạn nhất đối phương nghĩ hắn bị điên thì làm sao bây giờ? Trong đầu hắn có rất nhiều bí mật, nhưng chính bản thân hắn cũng đang nghi ngờ linh căn của bản thân mình.
- Cửu ca, vậy chúng ta đổi chỗ khác!
Cảnh Kích Hoa lúc này đã khôi phục tinh thần đi tới.
- Được, chúng ta đi nơi khác.
Địch Cửu trong lòng không phục, hắn muốn vào tiên môn, ít nhất phải chờ tới khi biết tại sao linh căn mình lại là màu đen.
Còn nếu là bại linh căn, hắn cũng không để tâm. Bởi vì hắn biết mình không phải như vậy, hắn có thể hấp thu linh khí, không lãng phí một chút nào.
Địch Cửu cùng Cảnh Kích Hoa rời khỏi Chân Ly Kiếm Tông, đến Nghê Côn Tông, Lôi Vũ Tông rồi đến Kinh Hải Phái, Vạn Pháp Cung, Linh La môn...
Hầu như tất cả đều có kết quả giống với Vạn Ly Kiếm Tông, linh căn dị lôi của Cảnh Kích Hoa quá mức pha tạp, không hợp cách.
Sau một hồi kiểm tra, Cảnh Kích Hoa cũng không có gì bất ngờ, hắn biết mình không có triển vọng.
- Còn hai nơi nữa, nếu thực sự không được, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.
Địch Cửu quyết định, nếu như Cảnh Kích Hoa không qua được vòng kiểm tra, hắn sẽ đem Đại Hành Môn Lục của mình dạy cho hắn, mọi người đều là tán tu. Ngược lại Cảnh Kích Hoa cũng có linh căn, chỉ là tu luyện chậm hơn một chút mà thôi.
- Mạt Song, ngươi thông qua khảo nghiệm rồi sao?
Địch Cửu kéo Cảnh Kích Hoa tới nơi khảo nghiệm của Ngân Hà phái, thì đã thấy Mạt Song đang đứng ở phía sau.
Cảnh Mạt Song có thể đứng ở chỗ nghỉ của Ngân Hà phái, hiển nhiên là đã thông qua khảo nghiệm.
Trong lòng Cảnh Mạt Song thở dài một tiếng, đi lên trước hai bước nói rằng:
- Đúng vậy!
Nàng cũng không biết nên nói gì, linh căn của nàng cũng không tốt, là tam hệ linh căn. Cũng may linh căn của nàng rất thuần khiết, được Ngân Hà phái thu làm đệ tử ngoại môn.
Nàng và Địch Cửu, Cảnh Kích Hoa khác nhau. Trước khi đi khảo nghiệm tìm tông môn cho mình, nàng đã biết linh căn của mình là tam hệ, nổi bật là thủy linh căn. Lấy tam hệ linh căn của nàng, lại có một loại là thuần linh căn, muốn tiến vào tông môn, kỳ thực cũng không có gì là khó.
Cho nên trước khi nàng tới đã có ý định tiến vào Ngân Hà Phái. Nhiều người khác cũng vậy, đều đã xác định được hướng đi của mình. Còn Địch Cửu cùng Cảnh Kích Hoa giống như một con ruồi không đầu, đến đâu cũng xông vào khảo nghiệm, một chút hiểu biết về tông môn cũng không có.
Nàng đứng ở chỗ này, sớm đã nhìn thấy Địch Cửu cùng Cảnh Kích Hoa đi một vòng rồi.
- Địch Cửu, nếu không ta nói với tông chủ, bảo người thu nhận ngươi làm đệ tử tạp dịch có được không?
Cảnh Mạt Song nói lời này, trong lòng cũng có chút lay động, nàng không biết một đệ tử ngoại môn như mình, có thể xin tông môn thu nhận hai người họ được không.
Dù sao, Địch Cửu cũng coi như là người quen.
- Ha ha...
Không đợi Địch Cửu trả lời, một tiếng cười sang sảng liền truyền tới:
- Mạt Song, thì ra ngươi quen hai người bọn họ, vậy đi, ta làm chủ... được rồi, hai người gọi là gì?
Tiếng cười này là của một gã tuổi tác thoạt nhìn cũng không nhỏ, đứng ở đây không giống một tu sĩ, ngược lại nhìn giống một học giả hơn.
Địch Cửu vội vàng thi lễ:
- Vãn bối là Địch Cửu, hắn gọi là Cảnh Kích Hoa.
- Được, được...
Nam tử nho nhã liên tục nói vài chữ "được", sau đó xoay người nói với đệ tử:
- Nếu Địch Cửu cùng Cảnh Kích Hoa có quen biết với Mạt Song, vậy thì đều nhận họ làm đệ tử ngoại môn được chứ?
- Rõ, Úc trưởng lão.
Vài người đệ tử phụ trách chiêu mộ có chút khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể khom người thi lễ.
Úc trưởng lão hướng về phía Địch Cửu, Cảnh Kích Hoa gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi. Trong lòng hắn mừng thầm không ngớt, hắn đã nhìn hai người này hồi lâu. Hết lần này tới lần khác thấy họ đi vào tông môn khác để khảo nghiệm, trong lúc đó hắn chỉ sợ có tông môn nào thu nhận mất hai người bọn họ.
Khảo nghiệm của tông môn khác đều cho rằng Địch Cửu cùng Cảnh Kích Hoa chỉ là một bại linh căn cùng một linh căn tạp dị, nhưng hắn thì không cho là vậy. Linh căn màu đen hắn quả thực cũng chưa biết là loại linh căn gì, nhưng chắc chắn không phải loại bình thường. Hơn nữa linh căn tạp dị hắn cũng chưa từng gặp qua!
Còn Cảnh Kích Hoa, Lôi linh căn không tinh khiết, nhưng linh căn của Cảnh Kích Hoa không phải như vậy, hắn khẳng định rằng, ở quảng trường này, linh căn của Cảnh Kích Hoa là loại tốt nhất.
Địch Cửu vội vàng nói với Cảnh Mạt Song:
- Đa tạ Mạt Song nói giúp, nếu không sợ rằng ta cùng Cảnh Kích Hoa đến đệ tử tạp dịch cũng không được làm rồi.
Trong miệng thì cảm ơn Cảnh Mạt Song, nhưng trong lòng Địch Cửu thì lại đang nghi ngờ. Hắn nghi ngờ một Mạt Song vừa được nhận vào tông môn thì lấy đâu ra phần mặt mũi này chứ, để cả một trưởng lão ra mặt, đặt biệt nhận hắn cùng Cảnh Kích Hoa làm đệ tử.
Cảnh Mạt Song vội vàng khoát tay nói:
- Là lòng thành của hai người làm trưởng lão động lòng, sau đó mới nhận hai người, không liên quan tới tôi.
Nàng thông minh, trong lòng cũng biết chuyện hai người được nhận vào tông môn hoàn toàn không liên quan tới mình. Tông môn thu nhận đệ tử rất khắt khe, tuyệt đối sẽ không vì một đệ tử ngoại môn như nàng mà nhận bừa.
- Cửu ca, chúng ta rốt cuộc cũng là đệ tử Tiên môn rồi!
Sau khi ghi danh xong, Cảnh Kích Hoa có chút kích động ôm lấy Địch Cửu, cả người run rẩy.
Tiên môn, cuối cùng Cảnh Kích Hoa hắn cũng đã trở thành đệ tử tiên môn. Phải biết rằng, trước đây mọi người trong thôn đều khinh thường hắn. Ngay cả huynh muội ruột thịt cũng khinh thường hắn.
Địch Cửu cũng thở phào nhẽ nhõm, bất kể là như thế nào, được một tông môn thu nhận vẫn là tốt hơn.