[Dịch] Thiếu Niên Tứ Đại Danh Bổ

Chương 5 : Đại đạo hoàng kim bi thảm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết Tập 1: Một không làm, hai không nghỉ, ba không quay đầu Chương 5: Đại đạo hoàng kim bi thảm Người dịch: Robin Lee Nguồn: tangthuvien.vn Tam Quỷ của Cô Hàn Minh tập hợp nhân thủ trong “Tam Thập Tinh Sương,” muốn lên án “Thần Nhất Khôi” Tăng Thuỳ Hùng. Tăng Thuỳ Hùng kinh hãi tột độ. Trước giờ hắn cư xử ôn hoà, hiền hậu hơn Kinh Bố Đại tướng quân, cho nên rất được thủ hạ yêu mến. Sự việc lần này làm danh tiếng của hắn tụt dốc thảm hại, khiến hắn hoang mang vô cùng. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hắn hớt ha hớt hải đi cầu xin Kinh Bố Đại tướng quân. Khi diện kiến vị Tổng minh chủ có cái đầu bóng loáng như quả trứng khổng lồ, hắn cảm thấy thất bại đang tưng bừng nhảy múa ca khúc khải hoàn trước mặt hắn. - Thuộc hạ nên làm thế nào bây giờ? Bộ dạng hắn lo sợ nơm nớp. Kinh Bố Đại tướng quân cười như ho một trận, sau đó xoa xoa cái đầu trọc. - Người anh em, bọn chúng muốn kiếm chuyện với ngươi đó. Hắn nói. - Với những kẻ thích gây sự, ngươi sẽ đối phó thế nào? - Thuộc hạ sẽ giết chúng. Tăng Thuỳ Hùng cảm thấy mình không còn đường lui nữa. - Được! Ngữ khí của Kinh Bố Đại tướng quân còn cứng hơn đá. - Ta ủng hộ ngươi. Tăng Thuỳ Hùng vừa đẩy cửa bước vào, tức thì có bảy mươi ba mũi cấp tiến, sáu mươi sáu loại ám khí, mười hai thanh trường mâu, mười lăm thanh trường thương, còn có ba mũi trường kich đồng loạt xông tới, cái thì chọc, cái thì xiên, tất cả đều đâm vào người hắn. Lúc này Kinh Bố Đại tướng quân mới thong thả bước ra, tay cầm một thanh đại chước đao, một nhát chém đứt đầu Tăng Thuỳ Hùng, hắn chết đứng trong tư thế mắt mở trừng trừng đầy phẫn uất. Đầu bị chặt mà mắt vẫn không nhắm lại, cái đầu lăn lông lốc một hồi đến khi đụng trúng bàn thờ ông địa trên đất mới dừng lại, nhãn cầu hãy còn đong đưa liếc nhìn về cần cổ của chính mình chỗ vừa bị chém đứt. Sau đó, trước toàn bộ người chứng kiến, Đại tướng quân, vị Tổng minh chủ nhiệt huyết, hào hiệp, vì đại nghĩa diệt thân đột nhiên quỳ mọp xuống, ngẩng mặt lên trời, cất tiếng gào khóc thương tâm ai oán: - Trời cao đất dày ơi! Ta vì muốn báo thù cho Thái nhị ca, nhưng lại phải giết Tăng nhị đệ, người ta hết lòng bồi dưỡng! Lão Thanh Thiên, sao ngài nỡ giày vò ta như thế này! Những người có mặt tại hiện trường hôm đó kể cả “Tam Quỷ” quả thực đều nghe thấy sấm chớp đùng đùng, họ tin rằng đó là dấu hiệu trời cao cảm động, khi quay về liền hạ lệnh cho mọi thành viên trong Cô Hàn Minh phải tỏ ý tạ tội với Kinh Bố Đại tướng quân. Nghe nói người nào đang gặp vận đỏ, trên mặt sẽ xuất hiện một luồng khí rực rỡ màu vàng, thức màu vàng nhàn nhạt đó sáng lấp lánh không thua gì ánh nến chiếu trên giấy tín tiên, ánh mặt trời chiếu trên đám mây lúc bình minh. Gần đây khí sắc đó xuất hiện trên mặt Đại tướng quân, nhìn đẹp vô cùng. Cái đầu hắn là một quả trứng lớn, khi gặp ánh nắng trông như phần lòng đỏ bên trong đặc biệt nhiều, vừa to vừa mập mạp. Có một thầy tướng số sau khi nhìn khí sắc của Kinh Bố Đại tướng quân liền phán “trước giờ chưa có, sau này cũng không, tự cổ chí kim, vô tiền khoáng hậu,” ông ta mô tả đây là long đằng chi tướng, bản thân mình tuy xem tướng cho người ta suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng gặp được một khuôn mặt có tướng đẹp như vậy, tuyên bố từ giờ sẽ rửa tay gác kiếm, không xem cho ai nữa. Ông ta nói như vậy trước bàn dân thiên hạ, nói xong lập tức bẻ cờ phá tiệm rồi bỏ đi không ngoảnh đầu lại. Dân chúng thấy thể không khỏi ngạc nhiên, xì xào bàn tán. Thẳng đến một tháng sau, có người phát hiện thi thể ông ta nổi lên ở bờ sông, không rõ nguyên nhân làm sao mà chết. Sau này có một bộ khoái điều tra ra ông ta từng gia nhập Đại Liên Minh hai lần. Trước đây ông ta có thời gian làm bộ hạ dưới trướng Đại tướng quân, thành tích không có gì nổi bật, không mấy ai biết đến ông ta. Điều tra được đến đây thì đứt mọi manh mối, bởi lẽ bộ khoái kia bị ngã từ trên vách đá cao chín trượng xuống mà chết. Án này cứ thế bỏ không. Về sau còn có một vị danh y đến chữa trị chút bệnh vặt cho Kinh Bố Đại tướng quân, người này nhìn ra không chỉ trên mặt Đại tướng quân toả ra ánh sáng vàng mang điềm lành mà ở vùng Bách Hội trên trán cũng phát ra ngoại khí vàng nhạt, thậm chí màu vàng đang chầm chậm hoá xanh, có khả năng sau này sẽ từ từ biến thành xám. Ông ta cho rằng hiện tượng này ẩn chưa nguy cơ “cực thịnh tất suy.” Kinh Bố Đại tướng quân cười hỏi: - Phương pháp hoá giải là gì? Y sư nghĩ ngợi hồi lâu rồi đáp: - Bớt tạo sát nghiệp. Nói xong câu này, tưởng chừng hắn sẽ bị một đám tay chân của Đại tướng quân đánh cho nát mặt. Không ngờ Đại tướng quân lại trọng thưởng vàng bạc cho hắn. - Chúng ta chấp nhận lời phê bình thiện chí của tất cả mọi người, cho dù là người đã bị kẻ có ác ý mua chuộc. Sau đó hắn sai người đưa y sư rời khỏi Thiên Triều Sơn Trang. Ba tháng sau, ở một nơi gọi là Tiểu Tố Giang cách Thiên Triều Sơn Trang một trăm bốn mươi tám dặm, người ta phát hiện vị y sư này trong tư thế ngửa bụng lên trời, cái bụng trương phình như mang thai mười tháng, tay nải khoác trên vai đã biến mất, ai cũng nói ông ta bị sơn tặc giết hại, cướp tiền rồi đẩy ông ta xuống sông, nguỵ trang thành một vụ chết đuối. Trái lại, sắc mặt Kinh Bố Đại tướng quân vẫn nhàn nhạt sắc vàng trông rất đẹp. Với bộ dạng sát khi đằng đằng đó, nếu ngồi trong miếu đường, thắp vài nén hương, cách một làn khói mờ ảo nhìn vào trông chẳng khác một ông thần. Trong thời gian này, người ngoài rất khó gặp được hắn, thậm chí sáu vị huynh đệ kết bái cũng không ngoại lệ (Cái Hổ Lam đã “mất tích,” để tưởng niệm hắn, Kinh Bố Đại tướng quân còn đặc biệt thu hồi ngoại hiệu của hắn, sau này không ai được dùng lại danh hiệu đó nữa. Ai cũng tấm tắc ca ngợi Kinh Bố Đại tướng quân đối đãi với thuộc hạ ân sâu nghĩa trọng, tình cảm dạt dào). Tất nhiên đúng là Kinh Bố Đại tướng quân bận rộn. Mỗi ngày hắn lo trăm công nhìn việc, động thấu thiên cơ, hơn nữa còn phải nuôi dưỡng, chỉ huy một đám người phía sau, cùng hắn vượt qua rất nhiều nguy cơ mai phục phía trước. Cũng trong khoảng thời gian này, sáu vị huynh đệ kết bái tiếp xúc khá nhiều với “Cái Thế Vương” Liễu Duệ Kỳ, minh chủ của Thiên Triều Môn. Liễu Duệ Kỳ là một diệu nhân. Ca vũ thanh sắc, đánh bài uống rượu, cầm kỳ thi thư, thao lược đánh trận, môn nào cũng tinh, môn nào cũng thạo, được Kinh Bố Đại tướng quân tín nhiệm, cứ như hắn sinh ra để làm tâm phúc cho tướng quân. Cả đời hắn lấy việc thua trận làm vui, thua trăm trận không nản, không mất đấu chí. Hễ hắn không thích người nào, bất kể người đó là ai, hắn sẽ chửi như tát nước thẳng vào mặt ( dĩ nhiên Đại tướng quân là ngoại lệ), hoàn toàn không chút nể tình. Ngược lại nếu hắn đã xem ngươi là bằng hữu thì dù nước sôi lửa bỏng, hắn sẽ lấy nước uống, lấy lửa sưởi ấm vì ngươi, tuyệt không chau mày. Thời gian trôi đi, mọi người dần hiểu con người hắn, ai cũng muốn cùng hắn kết giao sâu đậm, vừa yêu mến vừa kính trọng hắn. Cho đến một ngày. Hắn đột nhiên “biến mất.” Cứ như tan vào không khí. Hôm đó mở tiệc ở Bát Nghịch Thính, Kinh Bố Đại tướng quân đứng ra chủ trì. Sáu huynh đệ kết bái rất phấn khởi, lâu rồi họ không được gặp Kinh Bố Đại tướng quân. Hôm nay Đại tướng quân xuất hiện, tất có việc quan trọng cần giao phó. Trong lòng họ đều đinh ninh như thế, lén lút xoa tay. Loại người như họ tuyệt đối không sợ chém gãy bảo đao, chỉ sợ đao bị rỉ sét. Đối với họ, để đao rỉ sét còn khó chịu hơn so với đứng im bất động để mốc xanh lên đầy mặt. Sáu người này đã kết bái sinh tử với Kinh Bố Đại tướng quân từ khi đại sự của ông ta còn chưa thành. “Quá Thiên Hoàng” Đường Bá Phượng đã cùng Kinh Bố Đại tướng quân trải qua bốn mươi mốt trận, lần nào cũng bị thương nhưng vẫn sống sót. Nhiều người nói nếu không có vết thương của hắn, e rằng Đại tướng quân khó tránh được kiếp nạn. “Quá Thiên Hiểu” Đường Bá Mã thay Kinh Bố Đại tướng quân thi hành ba mươi hai nhiệm vụ, chưa từng thất bại. Hắn mù một mắt, tay trái chỉ còn lại ba ngón, chân phải đi khập khiễng, tai trái còn lại một chút gốc tai, mặt có ba vết sẹo, nhưng hắn chưa từng thất bại khi được Kinh Bố Đại tướng quân giao nhiệm vụ. “Lão Đang Đang” Ngô Diêm. Da trắng như tuyết nhưng mặt đã đầy nếp nhăn. Hắn đi theo Kinh Bố Đại tướng quân lâu nhất, từ trước khi Đại tướng quân thành danh, đã ba mươi lăm năm. Hắn cứu Đại tướng quân hai lần, bảy năm trước đại phu chẩn đoán hắn mắc sáu chứng bệnh nan y. Nhưng hắn vẫn sống khoẻ đến hôm nay, long tinh hổ mãnh. “Lão Trương Phi” Thạch Nam Trùng. Hắn là người nóng tính nhất trong cả bọn, động chút là nổi cáu. Hắn là kiểu người có thể đi chết vì một câu nói của Đại tướng quân nhưng chỉ cần một câu không hợp tai hắn, hắn sẽ quay lại chống đối. “Tiểu Thiên Biến” Chu Bắc Ngưu có ngoại hình đẹp nhất trong cả bọn. Hắn tinh thông thuật cải trang, khinh công cực tốt, quen mặt người trong giang hồ. Nhờ có hắn, Đại tướng quân đào thoát thành công bốn lần. “Lâu Sơn Hổ” Hồ Hoa và “Sơn Liệp Ưng” Hồ Tiến cũng giống Đường Bá Phượng và Đường Bá Mã, là một đôi huynh đệ, họ từng li khai Đại Liên Minh năm lần, rồi lại tái nhập minh năm lần. Thực ra năm lần li khai đó là phụng mệnh Đại tướng quân trà trộn vào các môn phái khác làm gián điệp. Trong năm lần đó họ tiêu diệt năm phái tương đương năm đội quân tinh nhuệ. Dưới sự chỉ huy của Kinh Bố Đại tướng quân, những người này đều đã từng ra trận, lập đại công, cũng là những đại nhân vật có máu mặt trong võ lâm. Đại tướng quân hết sức coi trọng họ. “Xin mời dùng tiệc.” Lâu rồi họ chưa được ngồi cùng mâm cơm với Kinh Bố Đại tướng quân. Dịp này khiến họ nhớ lại những ngày nương tựa vào nhau trong thời khắc sinh tử năm xưa, khiến cho tinh thần họ phấn chấn hẳn lên. (Liệu còn có lần sau? Như vậy thì thật là khoái ý trường ca, phong động vân phiêu, ngẩng đầu cười ngạo nghễ, đứng trên thiên hạ!) Ai nấy đều khen khí sắc của Đại tướng quân thật tốt, tươi tắn sáng láng. Trông thật giống tượng Phật. Có người nói giống trái đào. Người khác mắng hắn, sao dám ví Đại tướng quân với quả đào? Kẻ mắng gãi rách cả da đầu, sau cùng đưa ra so sánh với mắt hươu, thế là hắn lại bị người khác mắng lại. Có kẻ buột mồm nói khí sắc đó giống màu nước tiểu...Cả đám không nhịn được cười phá lên. Kinh Bố Đại tướng quân hoàn toàn không tức giận. Hắn cũng cười theo. Tiếng cười của hắn như cơn mưa buổi sớm rơi trên gỗ khô. Hắn làm cho mọi người thấy thoải mái, cảm giác như quay lại tháng ngày xông pha giang hồ trước kia. - Uống canh nào. Người hầu bưng lên một nồi canh lớn, Đại tướng quân mạnh tay xoa xoa cái đầu trọc: - Canh này ngon lắm, đặc biệt hầm cho các huynh đệ đó. Ai nấy đang lúc hưng phấn vui vẻ, càng không dám phụ ý tốt của Đại tướng quân, mỗi người uống liền mấy bát to, lại ăn không ít thịt và đồ nấu kèm trong canh, mùi thơm sực nức trong miệng, uống rồi lại càng muốn uống nữa, càng uống càng khát, càng khát càng nghiện, càng muốn uống thêm. - Đây là canh gì vậy? Một người hỏi. - Canh đặc biệt hầm cho các huynh đệ. Đại tướng quân mỉm cười đáp. Ánh mắt từ bi như Phật tổ nhìn xuống chúng sainh, như Thiên đế nhìn xuống đồ tế lễ. - Ngon, ngon lắm. - Thêm bát nữa đi. Họ muốn thể hiện mình không phụ tâm ý của Đại tướng quân, phô diễn sức ăn như rồng cuốn, chứng minh tinh lực không hề thua kém năm xưa, nhất định có thể hoàn thành mọi trọng trách. Cho đến khi ai đó múc lên một con mắt. - Đây là mắt người! Hắn hốt hoảng kêu lên. - Ăn nói vớ vẩn! Một kẻ khác vừa cười nhạo hắn, vừa vô tình múc lên một cái tai. Lần này tất cả đều nhìn rõ: Đó là một lỗ tai người! Sau đó lại có người vớt lên một tinh hoàn, một cái răng hàm và một ngón tay áp út. Có người nhận ra ngón tay đó! - Trời ơi! - Hắn kinh hãi kêu lên - Đây là canh gì thế này? - Canh đặc biệt hầm cho các huynh đệ. Đại tướng quân đáp. - Hầm những gì trong đó? - Đều là dược liệu tốt: Lao Phục Tử, Ngọc Trúc, Thạch Hộc, Nhân Sâm, Điền Thất, Kỷ Tử, Ngũ Vị Tử, Sinh Địa, Phục Linh, Thục Địa, Khương Hoạt...Còn có một loại thịt. - Thịt! Là thịt gì? - Thịt gì ư? Đại tướng quân nhếch mép quỷ dị như một pho tượng biết cười. - Canh đặc biệt hầm cho các ngươi, dĩ nhiên phải dùng nguyên liệu là vị bằng hữu tốt của các ngươi: “Cái Thế Vương” Liễu Duệ Kỳ! Bảy người kinh hoàng chấn động, vô thức định đứng dậy, lúc này mới phát giác tứ chi và xương cốt toàn thân đều mềm nhũn vô lực, lại có một cảm giác ngứa ngáy đến mức câu hồn đoạt phách dâng lên từ đan điền, giống như một con độc xà khổng lồ sắp nuốt chửng bọn họ. - Ngài...vì sao ngài làm thế này? - Ta không làm thế này, nói không chừng sẽ có ngày các ngươi làm thế với ta. Kinh Bố Đại tướng quân nói rất khẽ, chỉ mình hắn nghe được, sau đó hắn cất giọng buông ra một chữ, ra vẻ như tội nghiệp, như ai oán. - Giết! Trái lại, ngữ khí lại nhu hoà như đang tâm sự với tình nhân. Đao phủ đang xông vào chính là Thố Đại Sư và Cẩu Đạo Nhân. Máu thịt tung toé bầy nhầy, không còn phân biệt được ai với ai, anh hùng, chiến binh đều nát bấy. Họ không thể cử động, chỉ có thể giương mắt nhìn hai đao phủ kia chém vào thân thể, còn “sâu sắc,” “gần gũi” hơn cả tình nhân quấn quít, băm họ thành trăm ngàn mảnh, giả sử họ còn sống cũng không phân biệt nổi đâu là thịt da của kẻ khác, đâu là thịt da trên thân thể mình. Họ không chết trên chiến trường, mà chết trên bàn ăn. Kinh Bố Đại tướng quân vừa quan sát cuộc hành hình, vừa ăn uống rất vô tư ngon miệng. Bữa cơm này đương nhiên đã được hai tâm phúc của hắn là Trương Vô Tu và Tống Vô Hư kiểm tra kỹ càng rồi mới dâng lên. Các ngươi theo ta mấy chục năm, đã có thế lực, ngày sau nếu ta không đề phòng, vợ ta yếu ớt, con ta nhỏ dại, nào có phải đối thủ của các ngươi? Ta không thể không giết các ngươi. Đại tướng quân xoa xoa thật mạnh cái đầu trọc lốc, buông ra một câu. - Các ngươi biết rõ rành rành tên “Cái Thế Vương” kia dám dùng chữ “Vương” trong tên hiệu, trong khi Đại tướng quân ta hãy còn tại vị, vậy mà còn không nhìn ra dã tâm sài lang của hắn, đúng là đáng giết! Hắn khẳng định lại một câu “Đáng giết.” Thố Đại sư và Cẩu Đạo Nhân vô tình ngeh thấy câu này, lưỡi đao trên tay bất giác dừng lại. Họ cho rằng sắp có nhiệm vụ mới, họ sắp được đánh một trận thật dài, thật thống khoái. Khi Đại tướng quân rời khỏi mật thất, mùi máu tanh đã sớm theo gió truyền ra ngoài, hắn cũng ngửi thấy một thứ mùi quỷ dị bám trên thân thể mình. Điều này khiến hắn cảm thấy có phần bí bách. Hắn đến bên hồ rửa tay. Hồ này trong đến nỗi có thể nhìn thấy mấy con giun ngo ngoe dưới đáy hồ, ngay cả mấy con cá chép cùng bơi lại cọ tay hắn. Cảnh tượng đó khiến hắn thích thú, hắn nhớ tới con gái. Nhưng tiếng hắn rửa tay lại làm kinh động hai người vốn đang trò chuyện bên hồ. Hai người này thò đầu ra nhìn xem rốt cuộc là ai, liền trông thấy hắn. Họ vội vã đứng bật dậy chào. - Đại tướng quân! Nam nhân đeo một thanh đao không vỏ bên hông. Kinh Bố Đại tướng quân không nói gì, chỉ trao đổi chuyện phiếm vài câu với họ rồi quay về Tam Bạn Trai. Trên đường đi, hắn nhớ lại thiếu nữ trẻ trung vừa gặp khi nãy. Chàng thanh niên chính là người hắn tận lực bồi dưỡng, thông minh lại trung thành, “Tiểu Hàn Thần” Tiêu Kiếm Tăng. Hắn sủng ái Tiêu Kiếm Tăng đến nỗi bảy huynh đệ kết bái vừa vong mạng kia nhiều khi còn phát ghen, có điều quả thực Tiêu Kiếm Tăng chưa từng làm hắn thất vọng. Giao cho anh ta bất cứ nhiệm vụ gì, không cần nhiều lời, anh ta không hề thắc mắc, thay hắn hoàn thành gọn ghẽ, thậm chí còn làm tốt hơn hắn tưởng, không thừa không thiếu, đạt vừa đủ độ. Nếu làm quá tốt sẽ đụng chạm đến uy phong của Đại tướng quân. Tiêu Kiếm Tăng rất anh tuấn, vì thế khi thi hành nhiệm vụ (thường là phục kích hoặc giết người), hắn hay phải đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn. Về phần thiếu nữ kia, chắc khoảng mười sáu, mười bảy tuổi? Vừa nhìn cô ta, Đại tướng quân lại thấy đói khát cho dù khi nãy vừa ăn thùng uống vại. Sao trên đời lại có người đẹp như vậy? Ngay cả làm nước trong vắt phản chiếu lên khuôn mặt nàng cũng biến thành bùn nhão. Dường như nàng còn nhẹ hơn không khí. Hình như trên môi nàng còn điểm chút son? Chắc hẳn là vì tên tiểu tử kia nên mới trang điểm? Gã ranh con đó thật có phúc khí! Trong lúc nghĩ đông nghĩ tây, ánh mặt trời ban trưa chiếu từ trên đỉnh đầu xuống bóng râm dưới chân hắn hình như đặc biệt ngắn. Lần đầu tiên Đại tướng quân cảm giác mình đã già. Không biết nàng là con nhà ai? Có lẽ điểm này không quan trọng, nhìn làn da trắng mịn của nàng là đủ biết, nàng có giáo dưỡng, còn ngây thơ chưa trải sự đời, nghe lời nhưng có chút bướng bỉnh, phản nghịch. Từ ánh mắt có chút tội nghiệp mà tình tứ có thể nhận ra, nàng tự xem mình là dây leo, còn Tiêu Kiếm Tăng chính là cây đại thụ của nàng. Đại thụ, hừ, đại thụ. Đứng trước cuồng phong bạo vũ, chẳng có ai là đại thụ hết. Đúng rồi, chẳng phải trước giờ Tiêu Kiếm Tăng vẫn một lòng trung thành ngay thẳng đó sao? Nhưng Đại tướng quân không nhìn ra lai lịch võ công xuất thần nhập hoá của hắn. Đại tướng quân không hề hỏi, hắn luôn chờ thủ hạ tự thú nhận. Nếu không tự thú, hắn đành tình nguyện coi như “không còn” thuộc hạ đó nữa. Vậy mà Tiêu Kiếm Tăng chưa từng nói gì với hắn. Hừ, cây đại thụ này! Kinh Bố Đại tướng quân cơm no rượu say, đột nhiên trào lên một cảm giác ảo não khó chịu. Hay hồi nãy chưa ăn đủ? Ý nghĩ thoáng qua này làm hắn cảm thấy: Nếu hắn đã có thể hạ độc với bảy huynh đệ kết bái kia thì cho dù là Trương Vô Tu hay Tống Vô Hư, hai kẻ được tín nhiệm nhất cũng có thể sẽ hạ độc hắn, hắn nên chú ý đề phòng như coi chừng độc xà bên gối. Nhưng hắn vẫn không quên cảnh tượng khi nãy: Đôi kim đồng ngọc nữ kia vội vàng đứng dậy bái kiến hắn. Hình như y phục của họ không chỉnh tề? Phải chăng trên mặt còn hơi xấu hổ? Ha ha, ánh mắt nàng ta vừa hiếu kỳ lại có chút hoảng hốt, còn lén lút cẩn thận quan sát hắn, lại tưởng hắn không biết! Nàng thật ngây thơ từ trong cốt tuỷ, mà cũng xinh đẹp vô cùng. Lúm đồng tiền trên gương mặt nàng thật là băng cơ ngọc cốt, vừa phong tình lại phảng phất nét quyến rũ chưa thành thục. Một nữ tử như vậy, Kinh Bố Đại tướng quân kinh nghiệm phong phú, hắn vừa bẻ đốt tay răng rắc, xoa xoa cái đầu trọc, vừa nghĩ: bên dưới lớp y phục kia hẳn cũng rất đẹp? Hắn chợt nhớ lại những khối thịt vụn bên bàn ăn khi nãy. - Đáng chết! Cơ mặt hắn co rút như bị ong đốt, hắn đột nhiên chửi đổng. - Nóng gì mà nóng thế hả trời! Kỳ thực ánh mặt trời trong sân viện không giống như đang chiếu xuống, mà như lỡ sẩy chân ngã chết trong đó. Cùng lúc đó, tiểu cô nương đang hỏi cây “đại thụ” yêu quý của nàng. - Ông ta có phải Đại tướng quân mà huynh vẫn nói? Tiêu Kiếm Tăng gật đầu. Ngũ quan của hắn sắc nét như được chạm trổ, gọt đẽo hết phần dư thừa. - Sao ông ta hôi rình thế? Tiểu cô nương nói. Tiêu Kiếm Tăng giật thót. Hắn vừa bật ra một tiếng kêu hoảng hốt, vừa vội vàng lấy tay bịt miệng tiểu cô nương. Xung quanh không có người, chỉ có tiếng cá thổi bong bóng trong hồ, còn có mặt trời tĩnh lặng nhưng không giống đang toả nắng mà như đang mai phục. Khi được thả ra, tiểu cô nương đến từ kinh thành kia vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: - Sao muội thấy ông ta chẳng giống một vị đại tướng quân chút nào. Sắc mặt ông ta vàng vàng rợn rợn, hệt như tên đại đạo được mô tả trong sách, trong kịch ấy.