[Dịch] Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 98 : – Đối diện với người tới


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Người tới không phải ai khác, cũng không phải kẻ địch, mà là người mình. Những người này vốn canh giữ ở tầng thứ sáu, trông thấy Lưu Bạch hiên bốc cháy, lại không thấy lâu chủ ở bên trong có động tĩnh gì, cho rằng Bạch Sầu Phi đã xảy ra chuyện, vì vậy mới phá cửa xông vào. Những người xông vào, tất cả đều ngẩn ra. Bọn họ nhìn thấy Bạch Sầu Phi đang đứng thẳng, hoàn toàn trần truồng, còn có Ôn Nhu áo quần tơi tả. Ngoại trừ kinh hãi, bọn họ cũng hiểu được mình đã lỗ mãng xông vào… - Lâu chủ, xin lỗi… - Bởi vì lửa cháy, chúng tôi sợ ngài… - Chúng tôi chỉ lo lâu chủ đã xảy ra chuyện, cho nên mới… Tổng cộng có bốn người xông vào, do Vạn Lý Vọng chỉ huy. Nguyên danh và ngoại hiệu của hắn đều là Vạn Lý Vọng. Lúc trước hắn bị thua dưới tay Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, ngay cả lệnh bài cũng bị Phương Hận Thiếu lấy đi, mới khiến cho thái sư và “Thái sư phụ” chịu nhục. Nhưng trong chuyện này, hắn hoàn toàn đẩy trách nhiệm lên người Tôn Ngư, vì vậy không bị phạt nặng, cũng xem như là kỳ tích. Bởi vì hắn cảnh giác và phản ứng nhanh, cho nên trong lửa nóng không lùi mà lại tiến tới, không xuống mà lại đi lên, muốn xông vào trong Lưu Bạch hiên cứu chủ lĩnh công. Không ngờ, lần này có vẻ như không phải công, mà là “lầm lẫn xông vào”, lầm lẫn phá hư “chuyện tốt”. Trong số bốn người tiến vào, có ba người đồng loạt lên tiếng giải thích, chỉ một Vạn Lý Vọng không nói lời nào, lập tức quỳ xuống khấu đầu. Trong ba người lên tiếng, không người nào có thể nói xong, bởi vì lúc này Bạch Sầu Phi đã ra tay. Khi hắn đang thú tính dâng trào, xuân tình lai láng, hắn ghét nhất có người tùy tiện xông vào, vừa lên tiếng lại không xin lỗi, mà là viện đủ lý do để gỡ tội cho mình. Hắn rất ghét loại thuộc hạ này. Đúng chính là đúng, sai chính là sai, chứ không phải đùn đẩy trách nhiệm. Do đó hắn dùng tất cả tinh khí và tinh lực, phát ra một chỉ. Một tiếng “bùng” vang lên, một người trong số đó đã bị chỉ kình đánh thành một đống máu thịt vỡ nát. Một người khác lại sợ hãi kêu lên: - Lâu chủ, không, không… Lại thêm một tiếng “bùng”, Bạch Sầu Phi phát ra một chỉ về phía hắn, khiến cho lồng ngực của hắn thủng một lỗ lớn. Lồng ngực của hắn hiện lên một lỗ máu lớn bằng đầu người, cũng không lập tức chết đi, lại cúi đầu nhìn vào ngực mìn, không ngừng gào thét. Người thứ ba nhấc chân bỏ chạy, Bạch Sầu Phi lại bắn ra một chỉ. Sau một tiếng “bụp”, sau ót của hắn đã có thêm một lỗ máu xuyên qua đầu. Thân hình hắn còn đang chạy thẳng về phía trước, sau đó lăn xuống thang lầu. Trong nháy mắt Bạch Sầu Phi đã liên tục giết chết ba người, lửa dục hơi dịu xuống, tinh khí cũng giảm đi. Ngay lúc này lại có hai người xông vào. Hai người này cả người đầy vết máu. Một người có khuôn mặt màu đen bị rách, trong tay hắn có một thanh đao rất ngắn, trên đao đầy những còn sâu màu đỏ. Một người khác khuôn mặt vừa trắng vừa đen, trên khuôn mặt anh tuấn mọc đầy mụn, đang kêu lớn: - Ôn Nhu! Ôn Nhu! Con ngươi Bạch Sầu Phi co lại, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng liếc nhìn hai người. Hai người vừa vào hiên, trông thấy tình hình như vậy lập tức giận dữ. Trương Thán muốn lao đến che chở Ôn Nhu, Thái Thủy Trạch lại kéo lấy hắn: - Hắn là Bạch Sầu Phi, đừng hành động thiếu suy nghĩ! - Hắn làm Ôn Nhu như vậy… ta giết hắn! - Ngươi kích động như vậy, chỉ sợ không giết được hắn, còn không thể cứu được Ôn Nhu. - Ngươi còn không mau dập tắt lửa, lỡ cháy đến chỗ Ôn Nhu thì sao! - Không đâu. Lửa “Tạc Kiếm” của ta là lửa giả, có sáng nhưng không nóng, đốt người không chết đâu. Lúc này Trương Thán mới hiểu được vì sao Thái Thủy Trạch có thể bình tĩnh như vậy, cũng chú ý đến nhắc nhở của Thái Thủy Trạch, liền nói: - Ta cầm chân hắn, ngươi đi cứu Ôn Nhu! - Không. Thái Thủy Trạch kiên định lắc đầu. Hắn vừa lắc đầu, máu cũng không kìm được chảy xuống: - Hắn chỉ muốn thân thể Ôn Nhu, không giống như muốn giết cô ấy, xem ra nhất thời cũng không cần lo lắng đến tính mạng cô ấy… - Ngươi điên rồi! Trương Thán thấp giọng quát: - Chẳng lẽ ngươi bỏ mặc cô ấy không quan tâm? - Không phải không quan tâm, mà là không cần phân tâm đi cứu Ôn cô nương. Thái Thủy Trạch bình tĩnh nói: - Dù sao đã không thể đánh ra ngoài được, chúng ta hãy hợp sức tấn công tên Bạch Vô Thường này, đuổi hắn ra khỏi phòng, sau đó chúng ta cố thủ ở đây, cầm cự được đến lúc nào thì hay lúc nấy… Đây là kế sách của Thái Thủy Trạch. Nhưng phải đuổi Bạch Sầu Phi ra khỏi Lưu Bạch hiên, làm được sao? Có thể sao? Lúc này, nơi thang lầu vang lên tiếng bước chân nườm nượp, không ít đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu đang xông lên Lưu Bạch hiên. Ngoài ra, bên ngoài Kim Phong Tế Vũ lâu cũng vang lên tiếng gào thét, la giết ngập trời. Đám người Tống Triển Mi, Lạc Ngũ Hà ở ngoài lâu cao giọng chửi mắng, đòi đám người Ôn Nhu và Trương Thán, thu hút chủ lực của Kim Phong Tế Vũ lâu. Trong Kim Phong Tế Vũ lâu, đám người Lương Hà, Chu Như Thị, Tường Ca Nhi dĩ nhiên cũng phải ra ngoài ứng phó. Trong Lưu Bạch hiên, Bạch Sầu Phi trần truồng đang đứng hiên ngang bên cạnh ngọc thể sáng ngời không mảnh vải của Ôn Nhu, đối diện với hai tên người máu đang suy nghĩ đối sách trước hiên, “Hỏa Hài Nhi” Thái Thủy Trạch và “Thần Thâu Đắc Pháp” Trương Thán. Trong Kim Phong Tế Vũ lâu đang cuồng phong nổi dậy, mưa gió bão bùng, giống như điềm báo trước cơn bão.