[Dịch] Tiên Nghịch
Nét mặt Vương Lâm tối sầm lại. Tin tức Tỏa Quốc đại trận bị phá đối với
hắn hoàn toàn không phải là một tin tức tốt đẹp. Một khi Hỏa linh thú
tràn tới, đến lúc đó mục tiêu của chúng sẽ tập trung vào một mình hắn.
Nhớ tới cảnh một biển Hỏa linh thú đuổi giết, trong đầu Vương Lâm cảm
giác tê dại. Trong lòng hắn lập tức đưa ra một quyết định, phải nhanh
chóng lấy được bản đồ. Về phần Thiên Ly đan thì để một thời gian nữa
cũng được.
Nghĩ tới đây Vương Lâm cau mày. Cướp tấm bản đồ đang ở trong tay Phượng
Loan, chẳng bằng ra ngoài giết đủ một trăm năm mười người còn hơn. Suy
nghĩ một chút, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong lòng đã có chủ ý.
Thần thức của hắn thoáng động, trong đầu hắn liền hiện lên vị trí của
hai người Dương Hùng và Lâm Đào. Lặng lẽ lui lại sau vài bước, hắn nhanh
chóng bay về phía Dương Hùng.
Dương Hùng là một trong số những đệ tử của Chiến Thần điện được lưu lại
để tuần tra ngọn núi. Hắn không hề dám lơi lỏng, hết sức cảnh giác, quan
sát khắp nơi. Tuy nhiên, hai mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn
về phía đỉnh núi. Mới vừa rồi có một nguyên anh bị mất thân thể vừa mới
bay qua. Dương Hùng có cảm giác như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Cố gắng giữ cho bản thân được bình tĩnh, Dương Hùng thầm than một tiếng,
đang định đi về hướng Tây Bắc để dò xét. Bất chợt tâm thần của hắn máy
động, liền thay đổi phương hướng đi về phía khu rừng. Sau khi, vào đến
trong rừng, hắn nhìn quanh một chút rồi cung kính nói:
- Dương Hùng tham kiến chủ nhân.
Vương Lâm từ sau một thân cây xuất hiện. Hắn nhìn Dương Hùng một chút rồi nói:
- Chu Tử Hồng ở đâu?
Mặc dù trong lòng rất thắc mắc nhưng Dương Hùng cũng không hỏi. Suy nghĩ một chút, hắn nói:
- Ta nhớ là Chu sư muội được xếp trong phân đội ba, nhóm thứ tư. Còn vị trí cụ thể ở đâu thì không rõ lắm.
Vương Lâm liếc mắt nhìn Dương Hùng mấy lần rồi nói:
- Bản mệnh tinh phách của Chu Tử Hồng ta đã trả lại.
Thân thể Dương Hùng khẽ run lên, hô hấp trở nên dồn dập. Tuy nhiên, hắn
nhanh chóng trở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm như muốn nói
cái gì đó.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói một cách bâng quơ:
- Nếu ngươi có thể làm cho Chu Tử Hồng tới đây, ta sẽ trả lại bản mệnh tinh huyết cho người.
Hai mắt Dương Hùng lập tức đỏ lên, hơi thở trở nên gấp gáp. Một lúc sau, hắn nhỏ giọng nói:
- Chủ nhân nói có thật không?
Vương Lâm nhíu mày nhưng vẫn gật đầu. Dương Hùng không nói tiếng nào,
lấy ra một cái ngọc giản, áp vào trán, nói cái gì đó. Sau khi, ngọc giản
lóe lên vài đạo ánh sáng, Dương Hùng liền tung nó lên trên không, ngọc
giản liền biến mất.
Sau khoảng một nén nhang, từ xa có tiếng phi kiếm lướt gió vọng đến.
Ngay sau đó, một nữ tử có bờ môi chín mọng từ trên cao hạ xuống. Người
đó chính là Chu Tử Hồng.
Nàng thu hổi phi kiếm, hơi nhíu mày, đang định mở miệng thì chợt phát
hiện ra Vương Lâm đang đứng bên cạnh Dương Hùng. Nét mặt nàng lập tức
trở nên tái nhợt.
Vương Lâm vung tay lên một cái, phóng thích bản mệnh tinh huyết của
Dương Hùng ra ngoài. Sau khi tiếp nhận lấy, Dương Hùng xấu hổ không dám
nhìn Chu Tử Hồng nhanh chóng ra khỏi rừng.
Nét mặt Chu Tử Hồng tái nhợt, khẽ mím đôi môi. Sau khi hít một hơi, nàng liền mở miệng, nói:
- Phượng Loan lão tổ...là mẫu thân của ta. Sau khi người đến gặp ta liền phát hiện ngay ra sự khác thường. Vì vậy...
Vương Lâm lắc đầu, thở dài nói:
- Việc này qua rồi không cần phải nhắc lại nữa. Chủ Tử Hồng! Ta muốn nhờ ngươi giúp cho một việc.
Chu Tử Hồng ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Là bản đồ?
Vương Lâm gật đầu, nói:
- Quê hương của ta ở một nơi rất xa. Nếu không có bản đồ, ta không thể xác định được phương hướng.
Ánh mắt Chu Tử Hồng có chút phức tạp, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi nói:
- Ngươi giúp ta giết hai người.
- Tu vi như thế nào? - Vương Lâm nhíu mày.
- Một người là Trúc Cơ trung kỳ, một người là Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn. - Ánh mắt Chu Tử Hồng lóe lên hàn quang, nói.
- Được! - Vương Lâm chẳng hề do dự, gật đầu đồng ý.
- Hai người đó ngươi cũng đã gặp qua. Một người là Từ Tư - Sư muội thanh
mai trúc mã của Mã Lương. Còn người kia là kẻ vẫn luôn quấn lấy nàng -
Chu An. Bây giờ, ngươi cũng không cần phải giết chết bọn họ ngay. Chờ
khi ngươi rời đi, lúc đó ra tay cũng được. Còn về bản đồ, một lúc nữa,
ta sẽ cầm đến cho ngươi. - Chu Tử Hồng nói xong, liếc mắt nhìn Vương Lâm
một cái rồi xoay người đạp kiếm, bay đi.
- Mã Lương! Đây là việc cuối cùng mà ta có thể giúp ngươi... - Nét mặt Chu Tử Hồng có vẻ buồn bã, từ từ bay đi.
Ánh mắt Vương Lâm dõi theo bóng lưng của Chu Tử Hồng một chút. Sau đó,
hắn liền phát tán thần thức, nhanh chóng tìm được vị trí của Từ Tư. Ngày
đó, hắn đã lưu lại trên người Từ Tư một tia thần thức, nên lúc này tìm
kiếm vô cùng đơn giản.
Sau khi phát hiện được vị trí của Từ Tư, Vương Lâm dẫm chân một cái,
nhanh chóng chui vào lòng đất mà đi. Một canh giờ sau, Vương Lâm liền
trở lại vị trí của mình, khoanh chân ngồi xuống, đợi Chu Tử Hồng.
Nét mặt của hắn lúc này có chút quái dị. Vừa rồi, ở một chỗ hẻo lánh
phía sau núi, hắn đã tìm được Từ Tư. Nhưng lúc đó, nàng đang cùng với
Chu An dính chặt với nhau như sam, nên không nhận ra hắn. Cả hai cùng
phát ra những tiếng rên rỉ, dâm loạn.
Vương Lâm đứng xem một lúc rồi lưu lại một tia thần thức sau khoảng nửa
tháng sẽ phát tác trên thân thể Chu An. Sau đó, hắn yên lặng bỏ đi.
Sau khi trở lại rừng rậm chờ một lúc, Chu Tử Hồng liền xuất hiện. Nàng
đứng ở bên ngoài ném một cái ngọc giản vào trong rừng, sau đó bỏ đi.
Vương Lâm phất tay, chộp lấy ngọc giản. Hắn dụng thần thức xem xét một
chút rồi đút vào trong túi trữ vật. Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu,
độn thổ vào lòng đất, rời đi.
Sau khi xem xét tấm bản đồ, Vương Lâm mới biết được Hỏa Phần quốc nằm
trên Chu Vũ đại lục. Giữa nó và đại lục của Triệu quốc có một cái Tu Ma
hải. Nếu muốn trở về Triệu quốc thì phải xuyên qua Tu Ma hải - Một địa
danh nổi tiếng trong truyền thuyết.
Trên bản đồ cũng có giới thiệu một chút về Tu Ma hải. Trong đó nhấn mạnh
sự nguy hiểm của nơi này. Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không dám
tiến nhập môt cách khinh suất.
Hơn nữa, theo những gì ghi trên bản đồ thì Tu Ma hải cũng không phải là
một đại dương thực sự. Vào thời kỳ thượng cổ, trong một trận đại chiến,
nó bị một vị tu sĩ sử dụng thần thông làm cho nước bốc hơi hết để giết
địch. Từ sau lần đó, cả Tu Ma hải chỉ có sương mù bao phủ. Nói một cách
chính xác thì dùng hai từ vụ hải là thích hợp nhất. Rất nhiều sinh vật
vốn sinh sống trong đại dương đã tiến hóa, thích ứng với sương mù.
Đồng thời cũng do đặc điểm sương mù của Tu Ma hải, hàng năm cứ có trong
khoảng thời gian một tháng, sương mù lại một lần nữa biến thành nước
biển. Qua một tháng, nó lại biến thành sương mù như cũ.
Hoàn cảnh khốc nghiệt như thế đã khiến cho tài nguyên nơi đây hết sức
cằn cỗi. Linh mạch thưa thớt. Thậm chí nó còn biến thành một nơi để giết
người. Từ từ ở đây càng ngày càng có nhiều người tu ma tụ tập. Một số
người tu ma ở tu chân quốc cấp cao gây ra đại họa bị quốc gia truy sát
cũng chạy tới đây. Bọn chúng lợi dụng điểm đặc biệt của Tu Ma hải để mà
trốn tránh.
Từ đó, nơi đây mới chính thức được đổi tên thành Tu Ma hải. Còn tên thực
của nó đã bị người ta hoàn toàn quên lãng. Các thế lực trong Tu Ma hải
hết sức hỗn loạn, long xà hỗn tạp. Nếu không phải là người tu ma, gần
như rất ít khi tiến vào.
Vương Lâm vừa di chuyển vừa xem xét những thông tin ghi trên ngọc giản.
Bất chợt thân thể của hắn khẽ dừng lại, phát tán thần thức ra ngoài. Căn
cứ theo thần thức, hắn có thể thấy được giữa không trung có hai đạo
kiếm quang đang phá không mà đi. Người phía trước là một nữ tử có khuôn
mặt tái nhợt, thân thể chao đảo chực ngã.
Trên khuôn mặt của nàng có một đôi mày liễu. Nét mặt như hoa đua nở,
giống như một đóa hoa sen, hết sức hiền từ. Nàng chính là Lý Mộ Uyển -
Đệ tử Lạc Hà môn mà hắn đã gặp qua một lần.
Người đang đuổi theo phía sau là một thanh niên có khuôn mặt trắng bệch.
Hắn cứ chầm chậm đuổi theo phía sau, đồng thời cất tiếng trêu chọc,
nói:
- Tiểu nương tử! Mười ba người trong tiểu đội của ngươi đã bị ta giết chết hết. Ngươi còn có thể chạy đi đâu nữa?
Lý Mộ Uyển không nói một lời, cắn chặt một cố bay về phía trước.
Tên thanh niên khẽ vung tay phải lên, một tiếng "roạt" vang lên. Lý Mộ
Uyển kinh hãi kêu lên một tiếng. Vạt áo phía sau của nàng đã bị kéo
rách, để lộ làn da trắng như tuyết.
Gã thanh niên cười ha hả, tay phải đưa lên sờ mũi, hai mắt hiện rõ một sự dâm đãng.
Vương Lâm theo dõi một chút rồi thôi không nhìn nữa. Tu vi của tên thanh
niên đó rất cao, đã đạt tới cảnh giới Kết Đan trung kỳ. Vì vậy, Vương
Lâm cũng chẳng muốn rước thêm rắc rối. Chuyện quan trọng nhất vào lúc
này là nhanh chóng bỏ đi trước khi hỏa linh thú đuổi tới.
Hắn với Lý Mộ Uyển mới chỉ gặp nhau có một lần, cũng chảng đến mức phải
liều mạng đi cứu. Đang định bỏ đi, đột nhiên gã thanh niên cúi đầu
xuống. Hắn hất tay, bắn ra một đạo hắc quang về phía Vương Lâm đang ẩn
thân dưới đất.
- Không ngờ ở đây lại có một tên tiểu bối thi triển thổ độn thuật. Đã gặp thì ngươi ở lại đi.
Vương Lâm thầm thở dài. Đúng vào lúc hắc quang đánh trúng mặt đất liền
nhảy lên. Lý Mộ Uyển nhận thấy có sự khác thường liền quay đầu nhìn lại.
Thấy hắn, nàng quá đỗi vui mừng, gọi to:
- Là ngươi! Sư huynh cứu ta với. - Nói xong, phi kiếm dưới chân nàng đảo một vòng, trong chớp mắt đã tới bên cạnh Vương Lâm.
Tên thanh niên cười ha hả, ngón tay khẽ điểm một cái. Trước mặt hắn liền
xuất hiện bảy, tám thanh phi kiếm lao ra, nháy mắt đã tới gần hai
người. Có điều, phần lớn phi kiếm đều tập trung vào một mình Vương Lâm.
Còn trên người Lý Mộ Uyển chỉ có một thanh mà thôi, hơn nữa vị trí cũng
không phải chỗ nguy hiểm. Hiển nhiên là đối phương đã nổi máu dâm nên
không muốn giết nàng.
Vương Lâm thầm than một tiếng. Tay hắn nắm lấy Lý Mộ Uyển, thân thể nhẹ
nhàng tránh thoát khỏi phi kiếm, nhanh chóng thi triển thổ độn thuật bỏ
chạy.
Thổ Độn thuật không hổ là đại thần thông từ thời thượng cổ. Mặc dù cũng
chỉ là biến thể của nó, nhưng tốc độ cũng rất nhanh. Vương Lâm mang theo
một người mà tốc độ chỉ giàm xuống không đáng bao nhiêu, nhanh chóng bỏ
chạy.
o0o
Người thanh niên ở phía trên cố tình trêu tức. Hắn khống chế phi kiếm
liên tục đánh xuống mặt đất. Nhưng được một lúc, tốc độ của Vương Lâm đã
càng lúc càng nhanh. Gã thanh niên thôi không cười nữa, nhanh chóng
đuổi theo.
Có điều, mặc dù tu vi của hắn là Kết Đan kỳ nhưng cũng không am hiểu về
tốc độ. Nếu là tu sĩ Trúc Cơ kỳ sử dụng phi kiếm thì hắn còn có thể truy
đuổi một cách dễ dàng. Nhưng gặp phải ngũ hành độn thuật, nhược điểm
của hắn liền xuất hiện rõ ràng, nhanh chóng bị bỏ rơi.
Nét mặt Vương Lâm âm trầm, quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển. Lý Mộ
Uyển thấy thế, mà giật mình. Nàng biết bản thân làm liên lụy tới đối
phương, vội hé đôi môi anh đào, nhanh chóng nói:
- Người này là trưởng lão của Song Tu môn ở Tuyên Vũ quốc. Chẳng hiểu
tại sao hắn lại biết được ta có một viên Thiên Ly đan, nên mới tìm
tới...
Nàng chưa kịp nói xong, hai mắt của Vương Lâm đã chớp chớp, trầm giọng nói:
- Ngươi có Thiên Ly đan?
Ánh mắt của Vương Lâm khiến cho Lý Mộ Uyển hết sức sợ hãi. Nàng vốn tự
thị thông minh ơn người, nếu không cũng chẳng để lộ ra tin tức Thiên Ly
đan làm gì. Để cho hắn cứu mình, nàng chỉ còn cách đánh cược một lần.
Dù sao thì hắn cũng là người Hỏa Phần quốc với nàng. Rơi vào tay hắn so
với tên tu sĩ Kết Đan kỳ kia còn tốt hơn nhiều. Nghĩ tới đây, nàng vội
nói:
- Thiên Ly đan thành phẩm ta không có. Ở đây, ta chỉ có một viên bán
thành phẩm... - Thấy ánh mắt của Vương Lâm có phần không tốt, nàng vội
vàng giải thích:
- Thiên Ly đan của Lạc Hà môn không có thành phẩm. Tất cả đều chỉ là bán
thành phẩm mà thôi. Có điều chỉ cần dùng nửa canh giờ tế luyện là có
thể hoàn thiện được một bước cuối cùng, biến nó trở thành hoàn chỉnh.
Bởi vì, một khi Thiên Ly đan trở nên hoàn chỉnh thì không tiện cất giữ.
Trong vòng một năm phải sử dụng, nếu không dược hiệu sẽ bị hao tổn.
Trong lòng Vương Lâm thoáng động nhanh chóng quay ngược trở lại. Vốn hắn
định đi đường vòng tới Tu Ma hải. Nhưng vì phải bỏ rơi người kia nên
hắn nắm lấy cánh tay nhỏ bé, mềm mại của Lý Mộ Uyển, thay đổi phương
hướng, chạy vể biên giới của Hỏa Phần quốc.
Trong đầu Vương Lâm thầm đưa ra hai phương án. Một là đi tới ngọn núi
của Hỏa Phần minh, nơi đó có vô số cao thủ. Chỉ cần tới gần đó là sẽ
được cứu. Nhưng chưa nói tới việc tên thanh niên Kết Đan kỳ của Tuyên Vũ
quốc có cho họ chạy về hướng đó hay không mà chỉ cần khi tới gần ngọn
núi, Lý Mộ Uyển lật lọng là hắn rất khó lấy được Thiên Ly đan.
Lựa chọn thứ hai là đi tới biên giới của Hỏa Phần quốc. Tính toán thời gian thì lúc này, hỏa linh thú đang ở phía trước.
Vương Lâm chẳng hề do dự, lựa chọn phương án thứ hai.
Gã thanh niên vẫn bám theo không bỏ. Thấy tốc độ của đối phương càng lúc
càng nhanh, hắn tức giận hừ một tiếng, lấy từ trong túi trữ vật ra một
cái là cây. Bàn tay hắn khẽ nâng niu, ngắm nhìn nó một chút rồi ném
thẳng về phía trước. Kích thước của phiến lá cây lập tức tăng nhanh,
cuối cùng dài hơn một trượng. Gã thanh niên đạp lên phiến lá,
- Tật!
Âm thanh vừa dứt, phiến lá liền vọt về phía trước. Tốc độ của nó quá nhanh chỉ để lại trong không trung một chuỗi tàn ảnh.
Khoảng cách giữa hai bên từ từ bị rút ngắn. Nét mặt Lý Mộ Uyển càng lúc
càng tái nhợt. Nàng không dám nghĩ hậu quả nếu bị đuổi kịp. Trong lòng
nàng cảm thấy oán giận vì Vương Lâm không bỏ chạy về phía ngọn núi của
Hỏa Phần minh. Có điều, nàng cũng không dám để lộ ra mặt, sợ chọc đối
phương nổi giận, vất nàng lại.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, trong lòng thầm tính toán thời gian.
Khoảng cách từ khi đại trận bị phá đến giờ mới khoảng chừng ba canh giờ.
Trừ đi thời gian nguyên anh thuấn di tới nơi báo tin ra, có lẽ vào lúc
này, Hỏa linh thú đang từ Hỏa Phần quốc tiến về phía biên giới Tuyên Vũ
quốc.
Trong lòng thầm tính toán thời gian. Phút chốc, thần thức của Vương Lâm
đã nhận thấy được từ xa có một đám mây màu đỏ, đang trôi tới.
Gã thanh niên đang đuổi theo giữa không trung vừa mới nhìn thấy đám mây
đỏ, liền biến sắc, không hề do dự, quay đầu nhanh chóng bỏ chạy. Nguyên
nhân của việc Hỏa Phần quốc xâm lấn Tuyên Vũ quốc hắn đã được biết. Tất
cả cũng đều là do đàn hỏa linh thú này gây nên.
Tốc độ của hỏa linh thú hiển nhiên là rất nhanh, mà tốc độ độn thuật của
Vương Lâm lại càng nhanh hơn nữa. Trong nháy mắt, hai bên đã vượt qua
nhau, rồi kéo dãn khoảng cách.
Lý Mộ Uyển khiếp nhìn đám mây đỏ trên bầu trời càng lúc càng xa. Trong
lòng nàng vừa mới bình tĩnh được một chút, liền sực nhớ ra, vội vã hô
lên:
- Mau dừng lại! Chúng ta phải nhanh chóng báo tin...đám hỏa linh thú chẳng phải đang bị Tỏa Quốc đại trận phong bế hay sao?
Vương Lâm lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi nói:
- Bọn họ đã biết từ trước rồi, không cần ngươi quan tâm.
Đúng lúc này, một đạo thần thức rất mạnh chợt xuất hiện. Nó lướt qua bầu
trời, rồi chợt tập trung lại trên người Vương Lâm. Vương Lâm thầm kêu
không hay. Hắn vội lấy từ trong túi trữ vật ra linh khí dịch thể uống
vào. Sau đó, không nói tiếng nào, nắm lấy tay Lý Mộ Uyển thi triển thổ
độn thuật tới mức cao nhất, nhanh chóng bỏ chạy.
Đám hỏa linh thú đã bay đi xạ chợt ngừng lại. Chúng gầm lên một cách điên cuồng, quay người lại đuổi theo.
Chỉ có điều khoảng cách hai bên rất xa. Hơn nữa, Vương Lâm phản ứng cực
nhanh, tốc độ của hắn không giảm mà còn tăng lên nhanh hơn. Nhất thời,
mặc cho hỏa linh thú đuổi theo nhưng cũng không thể rút ngắn được khoảng
cách.
Thần thức của Lý Mộ Uyển nhận thấy điều đó liền hoảng sợ. Trong lòng
nàng chợt nảy ra một suy nghĩ. Nàng cảm giác như mục tiêu của đám Hỏa
linh thú đó không phải là Hỏa Phần minh mà chính là tên thanh niên có
khuôn mặt lạnh như băng đang nắm lấy tay nàng.
Ngũ Hành độn thuật quả là một trong những đại thần thông. Sử dụng nó
không những phải tiêu hao linh lực rất nhiều mà trên phương diện tư chất
cũng yêu cầu hết sức nghiêm khắc. Tuy nhiên, cái mà Vương Lâm tu luyện
cũng chỉ là một biến thể của nó, thuộc về loại ngụy thổ độn thuật. Đối
với loại này ngoại trừ việc tiêu hao linh lực cần rất nhiều ra thì yêu
cầu đối với tư chất của nó cũng không cao. Thậm chí, chỉ cần vận dụng
một thời gian là có thể nắm vững. Mặc dù, Vương Lâm lĩnh ngộ được nó
chưa lâu, nhưng số lần sử dụng của hắn lại rất nhiều nên đến lúc này,
khả năng vận dụng của hắn hết sức thuần thục.
Còn về chuyện tiêu hao linh lực...điều này, Vương Lâm lại chẳng hề lo lắng.
Liên tục sử dụng thổ độn thuật trong ba ngày, Vương Lâm mang theo Lý Mộ
Uyển băng qua Hỏa Phần quốc. Đám hỏa linh thú phía sau lưng hắn càng lúc
càng gần, tiếng gầm rú liên tục vọng đến tai. Tới biên giới của Hỏa
Phần quốc, Vương Lâm chui từ dưới đất lên, nhìn Tu Ma hải, uể oải ngồi
xuống. Khuôn mặt hắn tái nhợt nói với Lý Mộ Uyển:
- Ngươi có chắc rằng trước khi Hỏa linh thú đuổi kịp có thể tế luyện Thiên Ly đan hoàn chỉnh hay không?
Bây giờ, trong lòng Lý Mộ Uyển đối với Vương Lâm đã có một cảm giác e
ngại. Nàng có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng mục tiêu của Hỏa
linh thú chính là hắn. Nếu không Hỏa Linh thú đã chẳng quay ngược lại mà
đuổi theo. Trên đường đi, từ thái độ của chúng có thể thấy hỏa linh thú
căm hận hắn tới cực điểm.
Quan trọng nhất là, Lý Mộ Uyển hoàn toàn hiểu rõ về thổ độn thuật. Ngoại
trừ tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên, còn tu sĩ Trúc Cơ kỳ cơ bản là không thể
sử dụng liên tục trong ba ngày. Mỗi khi linh lực tiêu hao, hắn lại uống
một loại dịch thể. Điều này khiến cho nàng cảm thấy rất hiếu kỳ.
Bây giờ, sau khi nghe Vương Lâm nói xong, sắc mặt của nàng lại càng thêm
tái nhợt. Vốn là một người thông minh, làm sao mà nàng không hiểu được ý
tứ của đối phương. Nếu có thể tế luyện được thì có lẽ đối phương còn
cho nàng một con đường sống. Chẳng hạn như dẫn nàng rời khỏi đám Hỏa
linh thú. Nhưng nếu không thể tế luyện được thì chắc chắn hắn chẳng hề
do dự mà không lấy đi Thiên Ly đan ở dạng bán thành phẩm, sau đó mặc kệ
nàng.
Nghĩ tới đây, thân hình mềm mại của Lý Mộ Uyển lại càng thêm run rẩy.
Nàng đã nhìn thấy rất nhiều lần đám hỏa linh thú xé xác tu sĩ. Vi vậy
trong lòng vô cùng sợ hãi.
Vương Lâm nhướng mày. Thời gian lúc này rất gấp, nếu đối phương cự tuyệt
thì sao? Cho dù thế nào thì hắn cũng không thể đoán được suy nghĩ trong
đầu đối phương. Thực ra, suy nghĩ của Lý Mộ Uyển cũng không hoàn toàn
chính xác. Nếu trong thời gian ngắn nàng không thể chế tạo ra được thành
phẩm thì cho dù Vương Lâm có lấy đi bán thành phẩm Thiên Ly đan cũng sẽ
đưa cho nàng một số pháp bảo để bảo vệ tính mạng. Hơn nữa, mục tiêu của
hỏa linh thú chính là hắn nên cơ hội sống sót của Lý Mộ Uyển là rất
lớn.
Lý Mộ Uyển thấy Vương Lâm cau mày, trong lòng lại run lên. Đôi môi nàng mấp máy một lúc rồi run run nói:
- Sư...sư huynh! Thời gian quá ngắn, ta...ta không thể tạo ra được thành
phẩm. Nhưng...ta...ta có thể luyện đan. Gần như tất cả các loại đan
dược của Lạc Hà môn ta đều có thể luyện chế. Hơn nữa, có rất nhiều đan
phương từ thời thượng cổ ta cũng đều ghi nhớ. Chỉ cần có được dược liệu
là ta có thể luyện chế.
Vương Lâm ngẩn người, liếc nhìn Lý Mộ Uyển mấy lần. Thấy từ phía chân
trời xuất hiện hồng quang, hắn vội nắm lấy tay Lý Mộ Uyển, nhanh chóng
lao về phía Tu Ma hải.
Lý Mộ Uyển không biết rằng lời nói của nàng đã khiến cho Vương Lâm động
tâm. Bây giờ, Vương Lâm coi Lý Mộ Uyển như là một cái lò luyện đan di
động. Nếu có thể sử dụng thật tốt, tu vi chắc chắn có thể tăng lên rất
nhiều. Điều này, Vương Lâm thông qua ngọc giản ký sự của Tôn Hữu Tài mà
biết được.
Diện tích của Tu Ma hải rất rộng. Nếu nói nó là một mảnh đất lớn bằng
phẳng thì cũng chẳng có gì quá. Chỉ có điều, mảnh đất bằng phẳng đó có
rất nhiều núi. Mặc dù không có cây cối, nhưng lại có vô số những loại
thực vật kỳ lạ. Nếu tìm hiểu chúng một cách kỹ càng thì đám thực vật đó
chính là những thực vật dưới biển từ thời thượng cổ.
Thời điểm Vương Lâm tiến vào chính là lúc mà sương mù trên Tu Ma hải dày
đặc nhất. Chẳng còn bao lâu nữa, sương mù mới biến thành nước biển. Sau
đó một tháng, nước biển lại biến thành sương mù như cũ.
Lý Mộ Uyển bị Vương Lâm kéo tay nhảy vào trong làn cương mù. Thân thể mềm mại của nàng run lẩy bẩy, nhỏ giọng nói:
- Sư...sư huynh! Đây là Tu Ma hải.
- Ta biết! - Vương Lâm lạnh lùng nói.
Lý Mộ Uyển thầm than một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Vừa mới tiến vào trong làn sương mù của Tu Ma hải, lập tức có một làn
khí âm hàn tỏa ra. Cảm giác lạnh lẽo lâu lắm mới gặp làm cho Vương Lâm
chấn động. Hắn không ngờ được ở đây lại có cả linh lực âm hàn, trong
lòng có chút vui mừng lẫn sợ hãi.
So với Hỏa Phần quốc, Tu Ma hải chẳng khác nào một tảng băng, hoàn toàn
đối lập với sự khô nóng của Hỏa Phần quốc. Đây là lần đầu tiên, Lý Mộ
Uyển đi tới Tu Ma hải. Trước đây, nàng nghe người khác nhắc tới đủ mọi
loại lời đồn về nó. Bây giờ nhớ lại, nét mặt lại càng thêm tái nhợt.
Vương Lâm đứng trong làn sương mù của Tu Ma hải. Ở vị trí này, sương mù
cũng không quá dầy. Nhìn xuyên qua làn sương vẫn còn có thể thấy được bờ
biển của Hỏa Phần quốc. Chỉ thấy ở nơi đó, xuất hiện một đám mây màu
đỏ, có vô số Hỏa Linh thú tụ tập. Nhưng chúng cũng chỉ dám đứng trên bờ
biển, phát ra những tiếng gầm rống phẫn nộ, nhưng không dám bước tới.
Từ từ, số lượng Hỏa linh thú càng lúc càng nhiều, nhưng thủy chung vẫn
không có một con nào tiến nửa bước vào trong Tu Ma hài. Giống như trên
ranh giới của đại lục và Tu Ma hải có một cái gì đó ngăn cản khiến cho
chúng không dám bước.
Một lúc sau, cuối cùng cũng có một con hỏa linh thú vọt ra. Nhưng nó vừa
chạm phải làn sương mù liền kêu lên những tiếng thảm thiết. Thân thể
của nó nhanh chóng nhỏ lại, toát ra khói trắng mù mịt. Làn da tay màu đỏ
nhanh chóng biến thành màu xám. Cảnh tượng giống hệt như một viên than
mới ở trong lò bị ném thẳng xuống nước.
Vương Lâm thấy vậy liền cảm thấy an tâm. Theo ý định của hắn, nếu hỏa
linh thú dám tiến vào sương mù, thì chỉ cần đám sinh vật trong Tu Ma hải
và tu sĩ ở đây cũng có thể ngăn cản được chúng.
Hơn nữa, diện tích của Tu Ma hải tương đương với mấy ngàn cái Hỏa Phần
quốc. Nếu Vương Lâm muốn chạy trốn, thì cho dù là Hỏa linh thú có tìm
cũng hết sức khó khăn.
Thân thể Vương Lâm lóe lên, cầm lấy bàn tay Lý Mộ Uyển nhanh chóng lao
xuống phía dưới. Cực cảnh thần thức của hắn tản ra, quan sát sự khác lạ
xung quanh.
Tạo ra một cái động phủ, nhanh chóng kết đan. Đó là ý định duy nhất
trong đầu Vương Lâm vào lúc này. Chỉ có kết đan thành công, trở thành đệ
nhất nhân dưới Nguyên Anh kỳ, hắn mới năm chắc có thể sinh tồn trong Tu
Ma hải.