[Dịch] Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương - Sưu tầm
Ngày tiếp theo, buổi sáng Hàn Hàn vẫn như cũ ngồi xe bò của Ngô đại gia đi trấn trên, Dư lão bản đã sớm chờ trước cửa quán trà, nhìn Hàn Hàn lại gần, vội vàng kêu người làm giúp một tay để vỉ hấp xuống.
Đối với ân cần hai ngày nay của Dư lão bản, Hàn Hàn tuy thấy kỳ dị nhưng coi như không có gì, cười híp mắt chào hỏi: "Dư lão bản, sớm."
"Sớm, sớm." Dư lão bản xoa tay cười cười: "Mỗi ngày buổi sáng Hàn Hàn cô nương đều phải hấp cái bánh bao này, có lẽ rất khổ cực đi?"
"Buổi tối ngủ sớm, cũng không cảm thấy mệt mỏi gì." Nhìn người làm cẩn thận thả bánh bao vào trong lồng hấp, tâm tình Hàn Hàn rất tốt.
"Hàn Hàn cô nương tuổi nhỏ nhưng lại chịu khổ như thế, bội phục, bội phục."
"Dư lão bản quá khen."
Dư lão bản sửng sốt, một đứa bé đang nhỏ nếu được người khác khích lệ không phải sẽ kể khổ rồi nhân tiện khoe khoang bản thân sao? Thế nào tiểu nha đầu này trầm ổn như vậy? Hoàn toàn không như trong dự đoán của mình mà!
Giật mình sửng sốt cũng chỉ trong nháy mắt, Dư lão bản rất nhanh trở lại bình thường cười nói: "Ta nói cái này thật sự không phải cố ý khen cô nương, nhưng sự thật thì nói thật mà thôi. Mỗi lần ta cùng vợ nói chuyện về Hàn Hàn cô nương, vợ ta luôn đau lòng, nàng nói nếu như mình có một nữ nhi khéo léo giống cô nương, tuyệt đối sẽ không để cho con bé chịu khổ như thế —— nói ra không sợ cô nương chê cười, nhà ta trừ bỏ hai đứa nhi tử vô dụng kia, cũng không có một đứa con gái nào. Hàn Hàn cô nương cực khổ như thế, nghĩ đến cha mẹ cô nương chắc cũng rất đau lòng đi?" Hắn đã sớm nghe ngóng kỹ, tiểu nha đầu trước mắt này chính là nữ cô nhi, trong nhà chỉ có một lão bà tử, còn phải dựa vào nàng nuôi sống.
"Lúc ta còn nhỏ cha mẹ đã song thệ (mất), cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau. Aiiii, nếu như cha mẹ còn trên đời, chắc chắn bọn họ cũng không muốn ta chịu khổ." Giống như nói đến chỗ đau của Hàn Hàn, mi tâm* nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hàn luôn luôn mang nụ cười trong nháy mắt trở nên sầu bi.
*mi tâm: gọi cách khác là ấn đường, nằm ở giữa 2 lông mày.
Trên mặt Dư lão bản lập tức hiện lên vẻ áy náy: "Dư mỗ thất lễ, không biết cha mẹ Hàn Hàn cô nương... Haizz, những năm qua cô nương cực khổ rồi."
Hàn Hàn khoát khoát tay, một bộ dáng bi thương không muốn nói chuyện nhiều.
Đáy lòng Dư lão bản vui mừng, thời điểm người ta đang thương tâm là dễ dàng bị thuyết phục nhất. Trên mặt lập tức lộ ra dáng vẻ do dự có nên nói hay không, hồi lâu, thấy Hàn Hàn tự mình đắm chìm trong đau đớn mất đi thân nhân, hoàn toàn không chú ý tới hắn, mới mở miệng nói: "Nếu như Hàn Hàn cô nương không ngại, không bằng nhận thức Dư mỗ làm nghĩa phụ (cha nuôi) đi. Mặc dù Dư gia của ta không thể nói ruộng tốt ngàn khoảnh*, nhưng lương thực cũng dư giả, ăn, mặc, ở, đi lại của cô nương vẫn có thể chiếu cố chu toàn. Vợ ta luôn thích có một nữ nhi, nhất định sẽ coi cô nương như người nhà, vậy cũng xem như làm tròn tâm nguyện nhiều năm của vợ chồng bọn ta, không biết ý cô nương như thế nào?"
* Khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta.
Trong ánh mắt Hàn Hàn lướt qua tia hài hước, không biết nghĩ đến cái gì, lại trở nên do dự, mi tâm nhíu lại bộ dáng có chút xoắn xuýt.
Lòng Dư lão bản cũng rối rắm, ngươi đáp ứng đi chứ, còn do dự cái gì! Nhưng không dám thúc giục, chỉ sợ vật cực tất phản*, dẫn đến lòng nghi ngờ của đối phương.
*Vật cực tất phản: Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại. Dễ hiểu hơn, mọi người có thể thay bằng câu [tốt quá hóa dở]
Hàn Hàn liếc Dư lão bản thấy thế lóe lên một nụ cười lạnh, trên mặt vẫn cau mày như cũ, đi đến lồng hấp một bên của mình mở ra, dửng dưng bán bánh bao, sau đó thu bạc, dư quang khóe mắt thấy Dư lão bản như muốn há mồm, lại rối rắm ngậm miệng, đáy lòng lập tức cảm thấy rất sảng khoái.
Cho đến khi trông thấy chân mày Dư lão bản đã xoắn lại cùng một chỗ, hiển nhiên là không nén được tức giận, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Thật ra thì lời đề nghị của lão bản rất tốt..." Quả nhiên, trong mắt Dư lão bản xẹt qua một chút ánh sáng, chân mày cũng nhanh chóng giãn ra, "Chẳng qua là, còn bánh bao của ta thì phải làm sao bây giờ?"
"Đương nhiên là ta giúp ngươi làm, giúp ngươi bán!" Dư lão bản lập tức bật thốt lên, lại cảm giác mình nói quá gấp, vội vàng ho khan một tiếng, "Đến lúc đó cô nương chính là bảo bối trong nhà ta, tất nhiên là được nuông chiều rồi. Huống chi, chuyện của nữ hài tử làm cũng không thể được lâu, sớm muộn cũng phải lập gia đình không phải sao? Bây giờ cô nương còn nhỏ, trong nhà không có người giúp cô nương tính toán nên không biết, nữ hài cả ngày xuất đầu lộ diện bên ngoài, sẽ không tìm được người có bối cảnh nghiêm chỉnh trong sạch."
Thấy Hàn Hàn trầm mặc không nói, trên mặt lại buông lỏng một ít thì hi vọng trong đáy lòng của Dư lão bản lại lớn hơn một ít, dù khôn khéo hơn nữa cũng chỉ là một đứa bé, có thể thông minh đến đâu? Tiếp tục không ngừng cố gắng: "Chờ cô nương đến nhà ta, chỉ cần nói cho người làm cha là ta thay cô nương làm bánh bao là được rồi, còn lại mọi thứ không cần cô nương quan tâm, chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà an tâm làm thân phận đại tiểu thư của cô nương là được, đợi đến lúc cập kê, ta và mẫu thân của cô nương sẽ giúp cô nương xem xét một gia đình tốt, gả qua rồi lên làm thiếu nãi nãi, cả đời ăn uống không lo..."
Hàn Hàn im lặng nhìn trời, đã thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy!
Còn không thì cái gì đây, cứ như vậy gọi một tiếng nào là cha, mẫu thân gọi tự nhiên, hắn lấy đâu ra lòng tin cho rằng mình nhất định sẽ đáp ứng? Cái gì chó má "thiên kim đại tiểu thư", không phải chính là mơ ước biết bí truyền làm bánh bao à, muốn biết hả? Thực sự coi người khác là kẻ ngu hay sao vậy!
Dư lão bản nói đến miệng lưỡi đều khô, thấy Hàn Hàn không có phản ứng, không nhịn được hỏi: "Hàn Hàn cô nương nghĩ như thế nào?"
"A?" Hàn Hàn ngốc lăng nhìn hắn: "Ối, ngượng ngùng, mới vừa rồi ta đang thất thần, không nghe Dư lão bản nói gì, nếu không ngài lặp lại lần nữa đi?"
Dư lão bản lập tức đen mặt, không ngờ vừa rồi mình nói vô ích nửa ngày như thế!
Chẳng qua bây giờ hắn cũng không dám phát giận, trong lòng buồn bực, chờ khi lấy được bí truyền, nhìn ta thu thập ngươi thế nào!
Nuốt một ngụm nước bọt, còn chưa kịp há mồm đã nghe thấy Hàn Hàn cười híp mắt phân phó người làm trong quán trà: "Không thấy lão bản của các ngươi đang khát sao? Còn không mau mau đưa ly trà tới đây, cho lão bản của các ngươi thấm giọng nói." Nói xong lại nhìn Dư lão bản: "Dư lão bản, ngài cũng đừng gấp, uống một ngụm trà rồi từ từ nói, dù sao còn cả một ngày, hôm nay nói không hết, ngày mai lại nói tiếp cũng chẳng sao."
Dư lão bản nháy mắt mông lung, lời nói này, có ý gì? Chẳng lẽ nàng biết ý định của mình? Không thể nào? Nha đầu còn nhỏ như vậy, lấy đâu ra những khôn khéo kia chứ? Quay đầu lại suy nghĩ một chút từ đầu đến cuối vẻ mặt của Hàn Hàn, không có gì khả nghi, xem ra là mình suy nghĩ nhiều. Vì vậy uống một ngụm trà, lần nữa lại tận tình khuyên bảo nói.
Cho đến lúc nói xong lần thứ ba, Hàn Hàn lấy xong số tiền của vỉ bánh bao cuối cùng, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn hắn: "Ngài nói gì? Ngượng ngùng, mới vừa rồi ta mắc nhận bạc, không nghe rõ được, nếu không, ngài lặp lại lần nữa vậy?"
Nhìn khuôn mặt Hàn Hàn cười híp mắt, lỗ mũi Dư lão bản thiếu chút nữa lệch sang một phía, lúc này còn không đoán ra đối phương đang đùa bớn mình, vậy mình thật sự là một kẻ ngu!
Đang định nổi giận, lại thấy vẻ mặt giễu cợt của Hàn Hàn, lập tức hiểu ra, sợ là tính toán của mình vừa bắt đầu đã bị đối phương nhìn thấu.
Đối phương đã nhìn thấu ra ý định của mình, còn đùa bỡn mình một lần lại một lần... Nghĩ đến vừa rồi mình nói lời thề son sắt, uốn ba tấc lưỡi, lúc nói còn đắc ý, hiện tại chỉ càng thêm mất mặt!
Muốn làm gì, lại không thể làm gì, tức giận "hừ" một tiếng, xoay người đi vào trong quán trà, sau lưng truyền đến giọng nói kinh ngạc của Hàn Hàn: "Ai, Dư lão bản ngài đừng đi nha, ngài nói còn dễ nghe hơn so với thảo luận thi từ nha, ta vẫn chưa nghe đủ đây. . . ."
Dư lão bản đi nhanh hơn, toàn thân xấu hổ gần như bị thiêu cháy.
Hàn Hàn bĩu môi, đứng ở đó chờ người trong quán trà ăn xong chiếc bánh bao cuối cùng rồi lấy vỉ hấp lại, thu thập xong.
Lúc này, một người làm từ trong tửu lâu Như Ý chạy tới: "Cô nương xong việc rồi hả? Chưởng quỹ bọn ta có chuyện muốn tìm cô nương thương lượng một chút, xin cô nương dời bước."
Ánh mắt Hàn Hàn sáng lên, cuối cùng đã đến!
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Biên tập tổ tới thông báo, ngôn ngữ nhanh chóng phải đẩy cao tay nghề, trong lòng có chút thấp thỏm nhỏ á.
Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày Vân Vân cố gắng gấp đôi, nõ lực cho phần ngôn ngữ, thích Tiểu Phong Phong và Hàn Hàn cô nương, nhất định phải nhớ cất giấu nha, kính xin ủng hộ nhiều hơn, hôn hôn.