[Dịch] Tiểu Tuyết Sơ Tình [Bạch Y Phương Chấn Mi]

Chương 14 : – Ngã Thị Thùy đấu với Hoắc Oan Nhai


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vấn đề khiến Ngã Thị Thùy đau đầu, đó là hắn không có cách chứng thực mình là Ngã Thị Thùy. Lễ mừng thọ của bang chủ Thủ Noãn bang Nhất Điều Long, không phải người người đều có thể đi vào. Mặc dù có một số người không phải nhân vật võ lâm, không biết võ công cũng có thể ra vào không trở ngại, nơi này không có tình trạng xem thường người khác, nhưng ít nhất cũng phải quen biết mới có thể đi vào. Với hiệp danh của Ngã Thị Thùy, người của Nhất Điều Long phủ dĩ nhiên là cung kính nghênh đón. Nhưng Ngã Thị Thùy lại chẳng quen biết ai, làm thế nào chứng minh hắn là Ngã Thị Thùy? Cũng vì đối phương không phải dựa vào thân phận để từ chối khéo, cho nên hắn không có lý do gì để phát tác. Lúc này Nhất Điều Long phủ đang canh phòng nghiêm ngặt, nếu hắn xông vào chắc chắn sẽ bị xem như tới gây rối. Ngã Thị Thùy biết rõ điểm này, nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, nhất định phải tham gia lễ mừng thọ. Hắn không nghĩ ra biện pháp nào, chỉ có cách xông vào. Đây là biết rõ nhưng cố tình vi phạm. Ngã Thị Thùy bình sinh nghĩ gì làm nấy, chỉ cần không có lỗi với bản thân, trời đất chứng giám là được, không quan tâm có vi phạm hay không, cho nên không biết đã gây ra bao nhiêu phiền toái. Nhưng lần này hắn lại không gây phiền toái. Bởi vì có một người bị thương che mặt loạng choạng đi ra, nói với thủ vệ một câu: - Y là Ngã Thị Thùy, để y vào! Hắn không biết người này là ai, chỉ nghe võ sĩ của Nhất Điều Long phủ gọi người này là “Hưu đàn chủ”. Lúc hắn đi vào phòng khách đã trễ hơn người khác, chỉ thấy phòng lớn bố trí lư hương, pháp khí, bùa chú, cờ phướn các loại, thoạt nhìn không giống như đang mừng thọ mà giống như đang cúng bái. Ngã Thị Thùy cảm thấy người ở khu vực biên thùy này luôn kỳ quái, không thể hiểu được. Hắn vừa vào phòng khách, liền nghe được người chung quanh đang thì thầm nói chuyện. Trong phòng lớn có đến năm sáu trăm người, đều đang thảo luận cùng một đề tài. Long Hội Kê vì bảo vệ tính mạng phu nhân, ổn định thai nhi nên thi triển “Điệp Biến đại pháp”. “Điệp Biến đại pháp” là cái gì? Ngã Thị Thùy không hiểu, cũng không tin, càng không có hứng thú. Hắn chỉ nghe mọi người nói chuyện rất hưng phấn, nói rằng “Điệp Biến đại pháp” năm đó chỉ U Minh Vương là có sự kiên quyết và công lực để thực hiện, người khác nếu không phải không có tư cách, không chịu nổi hoặc không đủ pháp lực thì cũng sợ nguy hiểm, đã mười mấy năm không ai thi triển pháp thuật này trước mặt mọi người, hôm nay lại có thể mở rộng tầm mắt. Mọi người dường như đều vui mừng vì có thể chứng kiến việc này, chứ không phải lo lắng “Điệp Biến đại pháp” này có thể cứu được người hay không. Ngã Thị Thùy nghe đến đây thì không muốn nghe tiếp nữa. Hắn lại nhìn thấy một đám người. Một đám ni cô. U Linh Tam Thập. Hắn lập tức trừng mắt nhìn qua. Tư Khấu Tiểu Đậu cũng phát hiện ra hắn, ánh mắt yêu kiều liếc qua. Ngã Thị Thùy không dám đối mắt với cô ta, vội quay đầu nhìn sang chỗ khác, vì vậy phát hiện ra Tư Không Khiêu ở giữa đám người. Tư Không Khiêu ở đây, Tư Không Thoái thì sao? Quả nhiên hắn cũng phát hiện ra Tư Không Thoái. Lại có hai người khác khiến Ngã Thị Thùy cảm thấy hứng thú. Hai tên đại hán. Hai tên đại hán này mặt xanh mũi sưng, giống như buổi sáng vừa ngã ba mươi tám lần, khiến cho trên người đen đỏ lam lục, lại giống như sau khi uống rượu say bị mười ba mười bốn tên lưu manh trong hẻm nghèo đánh thành như vậy. Ngã Thị Thùy khá hứng thú với chuyện có liên quan đến đánh nhau. Trùng hợp hai người này cũng đang nói chuyện, Ngã Thị Thùy liền ghé đầu lắng nghe. Với võ công của Ngã Thị Thùy, mặc dù khinh công không quá tốt, nhưng cũng đủ khiến hai người lưng mỏi xương đau này không phát giác được hắn nghe lén. - Bà nội nó, lão chết tiệt kia thật lợi hại, ném ta thành, hừ... Lão chết tiệt? - Mẹ nó chứ! Không ngờ một sợi dây câu của hắn lại khó đối phó như vậy, thân thể giống như cá chạch, hóa ra hắn giả vờ già nua chỉ để gạt người! Thẩm Thái Công? - Cũng tốt, hắn ở cửa sau náo loạn một trận, vẫn bị đám người sau nhà giải quyết rồi, xem hắn còn dám làm ác hay không? Đám người sau nhà? - Mao Sơn động nào dễ trêu chọc như vậy! Không giống như Diệp đàn chủ của chúng ta luôn sợ đắc tội với người khác, kêu gọi dừng tay. Hừ, hắn đi vào Mao Sơn động, quả nhiên là không đi ra nữa! Mao Sơn động? Hai tên đại hán này chính là Đường Tù và Đường Khốn, từng bị Thẩm Thái Công điểm huyệt đạo sau đó ném vào trong tường. Sau khi Thục Trung Đường môn sa sút, đệ tử Đường môn phần lớn đi vào những bang hội khác mưu cầu phát triển. Trong Thủ Noãn bang có rất nhiều cao thủ họ Đường, chẳng hạn như Đường Thập Ngũ, Đường Nhị Thập. Ngã Thị Thùy chần chừ một chút, sau đó đi ra cửa lớn. Tráng đinh thấy hắn không chờ lễ mừng thọ bắt đầu đã ra cửa, cảm thấy kỳ quái, nhưng đối phương không phải xông vào mà là lui ra, cho nên cũng không tiện ngăn cản. Ngã Thị Thùy từ trong tường vòng trở về, đến cửa sau của Nhất Điều Long phủ. Trên đoạn đường này, hắn có thể cảm giác được trong tường ngoài tường nhìn như yên tĩnh, nhưng lại có không ít cao thủ ẩn nấp trong tối. Xem ra Nhất Điều Long phủ của Thủ Noãn bang thật sự là tường đồng vách sắt, không thể tự tiện xông vào được. Nhưng hắn cũng không phải muốn xông vào Thủ Noãn bang. Hắn đi đến cánh cửa đồng đỏ thẫm đối diện với cửa sau Nhất Điều Long phủ, cũng không gõ cửa, lại nhún người nhảy vào. Hắn vừa mới vượt qua tường vây, còn chưa đáp xuống đất, chợt nghe một giọng nói cất lên: - Ngươi chết đi! Ngã Thị Thùy đương nhiên không phải khách, hắn từ trên tường trèo vào, nếu xem như “khách” thì chỉ có thể là “khách không mời mà đến”. Nhưng cho dù từ trên tường nhảy vào, vừa vào lập tức nghe được ba chữ này, cũng khó tránh khỏi kinh ngạc. Ngay cả người vô cùng gan dạ, chỉ kinh ngạc một chút, nhưng khẽ giật mình cũng sẽ khiến cho tinh thần hơi căng cứng, hoặc là hô hấp hơi loạn. Đó có thể chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng cũng đủ để sát thủ Hoắc Oan Nhai giết chết năm lần kẻ địch công lực cao hơn mình. Có điều Ngã Thị Thùy hoàn toàn không kinh hoảng. Hắn từ nhỏ đã luyện võ, vào lúc ngủ say thường bị bằng hữu của hắn dùng mảnh băng bất ngờ đánh vào đầu. Lúc mười tuổi hắn đã không có cảm giác kinh hoảng khi bị đánh lén. Lúc thiếu niên, hắn có thể dùng tay phải cầm đũa gắp một miếng thịt vịt, cùng lúc dùng tay trái giết chết ba kẻ địch muốn ám toán hắn, máu bắn năm bước, đồng thời dùng đũa đưa miếng thịt vịt kia vào trong miệng. Hắn mặc dù không phải sát thủ, nhưng hắn tự huấn luyện còn nghiêm khắc hơn bất kỳ sát thủ nào. Đương nhiên nếu như hắn là sát thủ, cũng sẽ không phải là một sát thủ tốt, bởi vì hắn có tình cảm mãnh liệt, không đủ định lực, hơn nữa có việc sẽ làm có việc sẽ không làm, dùng nghĩa khí làm đầu. Đối với một sát thủ chân chính, những cá tính này chắc chắn đều là điểm yếu chí mạng. Nhưng hắn vẫn có một chút thiên phú và huấn luyện của sát thủ. Khi Hoắc Oan Nhai kêu lên một tiếng kia, hắn giống như nhìn thấy trên trời có mây, biển màu xanh lam, gà mẹ đẻ trứng, không hề có một chút sững sốt và kinh ngạc nào. Cho nên một kiếm vô cùng ác liệt kia đâm tới, hắn có thể kịp thời tiếp được. Trước giờ Ngã Thị Thùy không mang theo binh khí. Một kiếm kia từ giữa không trung đâm tới, khí thế bức người, giống như muốn đánh nát hắn trên tường. Hắn lại dùng tay không tiếp được một kiếm kia. Rất ít người có thể tiếp được kiếm của Hoắc Oan Nhai, huống hồ là dùng tay không. Ngã Thị Thùy đang ở giữa không trung, đột nhiên bị tập kích, lại không chỗ mượn lực, hiển nhiên là rơi xuống hạ phong. Một kiếm kia kình lực vẫn còn, đánh trúng ngực hắn, khiến ngực trái ít nhất gãy một chiếc xương sườn, mặc dù thân kiếm đang bị hắn nắm giữ, giữ rất chặt. Hắn vừa đáp xuống đất, thanh kiếm kia còn cách ngực hắn một thước, lúc này hắn đã có thể tập trung sức lực. Người giật mình lại là Hoắc Oan Nhai. Sống chết của một sát thủ thường chỉ quyết định trong khoảnh khắc, cho nên khả năng phán đoán của sát thủ rất mạnh. Cô ta vừa thấy Ngã Thị Thùy vượt tường đi vào, lập tức phán đoán đó là thời cơ tốt nhất để giết người. Cô ta lại không ngờ hán tử kia tay như sắt đúc, tiếp được một kiếm này, hơn nữa còn giữ chặt lấy kiếm, khiến cô ta không thể phát ra kiếm thứ hai. Nếu cô ta không xuất kiếm tập kích trước, vậy có thể lợi dụng dung nhan yếu đuối của mình, nói không chừng sẽ có cơ hội tốt hơn để giết chết Ngã Thị Thùy. Nhưng cô ta đã xuất thủ, bộ mặt thật cũng đã lộ ra. Hiện giờ cô ta chỉ có cách giết chết đối phương, không còn con đường nào khác. Lúc này Ngã Thị Thùy mới cảm thấy kinh ngạc, kiếm lực ác liệt đáng sợ như vậy, lại đến từ một cô gái dáng vẻ giống như nha hoàn. Hắn lại cảm thấy vui mừng, nếu không phải đối phương ám toán hắn trước, hắn thật sự sẽ không đề phòng cô gái này. Kiếm lực như vậy, kiếm thế như vậy... Hắn không nhịn được hỏi: - Hoắc Oan Nhai? Hoắc Oan Nhai cười, thực ra cô ta đang dùng toàn lực muốn thu hồi thanh kiếm kia, nhưng kiếm giống như đã biến thành một ngọn núi, cô ta thật sự không có năng lực dùng tay kéo một ngọn núi trở về. - Ngã Thị Thùy? Ngã Thị Thùy nói: - Kiếm lực tốt! Chợt phun ra một ngụm máu tươi. Hoắc Oan Nhai cũng nói: - Công lực tốt! Ngã Thị Thùy trừng mắt nhìn cô ta, nói: - Ta không thích động thủ với nữ nhân. Hoắc Oan Nhai cười nói: - Vậy ngươi buông tay đi! Ngã Thị Thùy lạnh lùng nói: - Buông kiếm trong tay một sát thủ hạng nhất, cũng giống như bắt một con rắn không nhổ hết răng độc đặt ở trong quần vậy. Hoắc Oan Nhai nũng nịu nói: - Ôi chao, thật là khó nghe! Ngươi dùng tay kẹp kiếm của ta, đây không phải là lẫn lộn đầu đuôi sao? Ngã Thị Thùy không hiểu: - Cái gì lẫn lộn đầu đuôi? Hoắc Oan Nhai cười duyên nói: - Đồ ngốc, đây gọi là nam nữ đảo điên... vốn phải là chân của ta kẹp ngươi... Ngã Thị Thùy quát lớn: - Vô sỉ! Câm miệng! Hoắc Oan Nhai ra vẻ kinh ngạc: - Ấy, còn là quân tử à, lại không biết có phải còn trong trắng hay không... Ngã Thị Thùy cắt lời: - Hoắc Oan Nhai, ngươi tuy là nữ nhân, nhưng ngươi không nên giết Trương Hận Thủ. Hoắc Oan Nhai ngẩng đầu lên, cố ý lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết: - Ta giết hắn thì thế nào? Ngươi muốn báo thù cho hắn sao? Ngã Thị Thùy giận đến máu nóng dâng trào, lớn tiếng nói: - Ngươi... Hoắc Oan Nhai cảm giác được kiếm của mình đã bất tri bất giác tiến đến gần ngực Ngã Thị Thùy nửa thước, trong lòng mừng thầm: - Nếu ngươi muốn báo thù, vậy gần đây ta đã giết một bằng hữu của ngươi, thuận tiện báo thù một lần luôn đi! Trong lòng Ngã Thị Thùy dâng lên một cảm giác chẳng lành: - Ai? Hoắc Oan Nhai nhìn hắn một cái, ra vẻ nói: - Ngươi không biết sao? Ai da, để ta nói cho ngươi biết... Kiếm của cô ta lại im hơi lặng tiếng tiến lên phía trước ba tấc: - Là lão già Thẩm Thái Công kia... Tại khoảnh khắc này, kiếm của Hoắc Oan Nhai toàn lực đâm vào ngực Ngã Thị Thùy. Hoắc Oan Nhai có một suy đoán sai lầm rất lớn đối với Ngã Thị Thùy. Ngã Thị Thùy quả thật là một người bộc trực, Hoắc Oan Nhai nói thế nào thì hắn tin thế đó. Đáng tiếc Hoắc Oan Nhai không biết, một khi Ngã Thị Thùy tin Thẩm Thái Công đã chết trong tay cô ta, cũng chính là lúc cô ta khó tránh khỏi tai họa. Cô ta vốn cho rằng phải chọc giận Ngã Thị Thùy mới có cơ hội, nhưng lại không biết Ngã Thị Thùy là một nhân vật hiếm có trong võ lâm, hắn càng giận dữ thì lại càng kích phát bản năng trời sinh, võ công càng có thể phát huy một cách triệt để. Thậm chí còn cao hơn gấp đôi so với bình thường. Mà nếu Thẩm Thái Công đã chết, đối với Ngã Thị Thùy thì không có chuyện gì kích động hơn. Võ công của Ngã Thị Thùy vốn cao hơn Thẩm Thái Công. Võ công của Trương Hận Thủ cao hơn Thẩm Thái Công một chút, nhưng nếu chiến đấu trong nước, công phu của “sát thủ trong sông” vẫn kém Thẩm Thái Công một đoạn. Võ công, xuất thủ, tốc độ của Hoắc Oan Nhai ngang ngửa với Trương Hận Thủ, chỉ có kình lực hơn xa Trương Hận Thủ. Nhưng nếu so về công lực, Ngã Thị Thùy có thể nói vẫn cao hơn Hoắc Oan Nhai một bậc. Hắn bởi vì đột nhiên bị tập kích, mới bị kiếm khí gây thương tích, cũng không bị mũi kiếm đâm trúng. Khi hắn chợt nghe Thẩm Thái Công bị Hoắc Oan Nhai giết chết, hắn đã giận dữ điên cuồng. Nếu Hoắc Oan Nhai là núi, hắn có thể khiến núi lở; nếu Hoắc Oan Nhai là biển, hắn có thể khiến biển động; nếu Hoắc Oan Nhai là một thanh kiếm, hắn có thể lập tức khiến thanh kiếm này vỡ thành từng mảnh. Cho nên kiếm của Hoắc Oan Nhai lập tức vỡ nát. Kiếm của cô ta đâm tới ngực Ngã Thị Thùy, nhưng kiếm đã vỡ vụn như tờ giấy, đương nhiên không đâm vào được lồng ngực như sắt thép kia. Mà cô ta dồn toàn lực đâm tới, cho nên trong tay không còn kiếm, thân thể vẫn nhào tới trước. Tay phải Ngã Thị Thùy bóp vỡ kiếm của cô ta, quyền trái đánh ra. Võ công của Hoắc Oan Nhai đều nằm ở thanh kiếm kia, còn lại chỉ có cổ thuật. Cô ta đành phải dùng tay không đỡ một quyền của Ngã Thị Thùy. Kiếm của cô ta lực tựa vạn cân, Ngã Thị Thùy có thể dùng tay trần tiếp được, nhưng cô ta dùng tay trần lại không tiếp được thiết quyền của Ngã Thị Thùy. Một quyền này của Ngã Thị Thùy đánh vào lòng bàn tay của cô ta, khiến cánh tay của cô ta gập ngược về, xương cánh tay đâm vào trong ngực, lập tức kết thúc tính mạng. Ngã Thị Thùy dùng một quyền đánh chết Hoắc Oan Nhai. Nhưng hắn lập tức cảm giác được lòng bàn tay phát lạnh. Hiển nhiên hắn cũng trúng cổ. Mặc dù là nhẹ, nhưng khi phát tác cũng có thể dẫn đến chí mạng.