[Dịch] Tiểu Tuyết Sơ Tình [Bạch Y Phương Chấn Mi]
Đề tài của người trên thuyền đã mở rộng ra:
- Nhớ năm xưa... hừ, ta dùng một chiếc cần câu đấu với hai đại cao thủ Đường môn là Đường Quân và Đường Binh. Khi đó Đường Quân ngoại hiệu là “Ám khí không có người thứ hai”, Đường Binh nổi tiếng là “Trừ khi không ra tay, ra tay không người sống”. Trận chiến ấy, hà, ta dùng giỏ cá và lưới cá thu hết tám mươi bốn món ám khí của bọn chúng, dùng dây câu trói bọn chúng như quả bóng ném tới ném lui... Sau trận chiến đó, đến hôm nay bọn chúng vẫn trốn ở Đường môn, không dám xuất hiện nữa.
Thẩm Thái Công nói như vậy, Ngã Thị Thùy lại không phục:
- Hình như lão nói thiếu một Đường Nguyệt Lượng.
Thẩm Thái Công lắp bắp nói:
- Đường Nguyệt Lượng gì... không quan trọng.
Tối nay dường như Ngã Thị Thùy cũng nói rất nhiều:
- Lão đừng thấy Tiểu Tuyết không biết, lại nói năng lung tung tự xưng là anh hùng. Lão thật sự đánh cho Đường Binh và Đường Quân giống như chó rơi xuống nước, có điều Đường Nguyệt Lượng vừa xuất hiện, cô ta dùng mười ba sợi “vô hình tơ” đánh ngã lão, lại dùng ám khí kỳ quái là “mưa nhỏ trong đêm Trung Thu” muốn nhổ sạch râu tóc của lão, trút giận cho hai đệ đệ của cô ta. Lão đấy, bị cô ta đánh cho vừa la vừa chạy, lại không có chỗ nào để ẩn nấp.
Tiểu Tuyết lo lắng hỏi:
- Vậy sau đó công công có chạy thoát không...
Thẩm Thái Công xấu hổ giành nói:
- Ta à? Ta cần gì trốn! Ta đánh không lại cô ta, đành phải chửi ầm lên. Cô ta nói muốn ta gọi là bà cố thì mới tha, nhưng ta tuổi tác như vậy làm sao có thể gọi được, hừ!
Nói đến đây Thẩm Thái Công giận đến râu cũng vểnh lên, nhìn sang Tiểu Tuyết, muốn nàng biểu thị đồng ý. Tiểu Tuyết đương nhiên vẫn luôn gật đầu, dù sao ai đánh lão công công đều là người xấu, lúc nào nàng cũng đứng về phía lão công công.
Thẩm Thái Công thấy nàng gật đầu liền vui vẻ nói:
- Cho nên ta không chịu gọi, bá tám tên là Đường Nguyệt Lượng kia liền bảo ta khóc. Ta hỏi khóc để làm gì, cô ta nói thích nhất nhìn hảo hán giang hồ khóc. Ta mới nói “bà nội ngươi, ngươi thích nhìn, lão tử cứ không khóc”. Cô ta lại nói muốn dùng một loại ám khí ác độc gọi là “Mộng Thường” để đối phó ta, ta bèn nói “Thẩm Thái Công ta không phải đối thủ của người khác, có thể chạy, có thể la, cũng có thể nhận thua, nhưng sẽ không khóc, không ám toán, cũng không tôn xưng người ta một tiếng...”. Cháu thấy đấy, ngay cả “thần tài” mà ta cũng không tôn xưng hắn câu nào, làm sao có thể ôn tồn gọi cô ta là bá cố. Cô ta đừng có mơ!
Tiểu Tuyết không nhịn được hỏi:
- Lão công công, ngài không chịu gọi, cô ta làm sao đối phó ngài?
Ngã Thị Thùy đứng ra giành trả lời:
- Khi đó ta lại gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đứng ra chiến đấu với cô ta.
Tiểu Tuyết mở to cặp mắt linh xảo nói:
- Vậy nhất định là đánh cho cô ta chạy!
Lần này đến phiên Thẩm Thái Công cười lớn, cười đến mức thở hổn hển, giống như chỉ sợ lần sau không có cơ hội cười nữa:
- Hắn à? Hắn đấy... nào có chuyện cứu giúp! Hắn lại bị Đường Nguyệt Lượng dùng “Thập tam vô hình tơ” đánh cho ngã rồi lại dậy, dậy rồi lại ngã. Bà nương xấu xa kia, bà nương xấu xa kia còn cười hắn là đại cẩu hùng... Hà! Ngoại hiệu của hắn chính là từ đây mà có.
Thẩm Thái Công dương dương đắc ý, giống như đã quên mất lúc đó y cũng là bại tướng.
Tiểu Tuyết thật không dám tin, thần tiên lão công công có thể cõng nàng “bay tới bay lui” trên trời, cùng với vị đại ca ca cao lớn uy mãnh cường tráng oại vệ này, đều đánh không lại người ta, trong lòng sốt ruột đến mức hỏi thẳng:
- Như vậy bà nương gì đó có bị đuổi chạy không?
Nàng tức giận vì Đường Nguyệt Lượng đánh bại Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy, xưng hô đối phương cũng không khách khí, mặc dù trong tâm hồn ngây thơ của nàng cũng không biết “bà nương” rốt cuộc là có ý gì.
- Sau đó à...
Thẩm Thái Công mỉm cười chỉ vào mũi Phương Chấn Mi nói:
- Hắn lại tới.
Tiểu Tuyết nghe Phương Chấn Mi tới, nghĩ thầm bản lĩnh của người này cao như vậy, vừa đến đã dọa cho những ni cô kia kia sững sờ, nhất định là đuổi nữ nhân xấu xa kia chạy mất, liền vỗ tay cười nói:
- Phương thúc thúc tới, ba người đánh một người, nhất định là thắng rồi!
Ai ngờ nàng vừa nói như vậy, trên mặt Phương Chấn Mi, Thẩm Thái Công, Ngã Thị Thùy đều có vẻ lúng túng. Nguyên lai hảo hán trong võ lâm kỵ nhất là lấy nhiều đánh ít, huống hồ đối phương còn là một nữ tử, cho dù thắng cũng không vinh quang chút nào.
- Đừng gọi ta là Phương thúc thúc!
Phương Chấn Mi cười nói:
- Gọi ta là Phương Chấn Mi, hay như bọn họ gọi ta là thần tài, như vậy thân thiết hơn.
Nhưng Tiểu Tuyết đảo đôi mắt, lại không hiểu người này có điểm gì giống với thần tài phúc hậu mà nàng thấy mọi người bái tế trong miếu thờ?
- Ta tới cũng không có tác dụng gì.
Phương Chấn Mi cười khổ nói:
- Ta cũng không phải từ khi sinh ra đã biết võ công, đồng dạng là một trận một trận, một tầng một tầng rèn luyện lên. Khi đó võ công của ta tuy không yếu, nhưng lại không có kinh nghiệm đối địch, nhất là gặp phải cao thủ như Đường Nguyệt Lượng...
Thực ra danh hiệp trong võ lâm, có ai vừa sinh ra đã là cao thủ? Bọn họ phấn đấu mạo hiểm, vất vả đổ máu, có thể viết thành một bộ truyền kỳ cố sự. Người bình thường hạnh phúc phần lớn đều như nhau, nhưng người có thể ngồi vững trong sóng to gió lớn đều có cảnh ngộ không tầm thường. Những chuyện này Tiểu Tuyết còn không hiểu được.
- Cho nên.
Ngã Thị Thùy khó khăn lắm mới tìm được một chuyện có thể chế giễu Phương Chấn Mi:
- Hắn cũng không đánh lại Đường Nguyệt Lượng, cuối cùng lại thi triển một chiêu pháp bảo...
- Pháp bảo gì?
Tiểu Tuyết hỏi.
Phương Chấn Mi xấu hổ cười cười:
- Ngươi cũng đừng nói xấu người khác nữa!
Thẩm Thái Công giống như chỉ sợ người khác không nói ra, liền cười nói:
- Hắn đấy, cái tên Bạch Y Phương Chấn Mi này, lại lăn một vòng qua đống phân heo bên đường, sau đó xông lên muốn quấn lấy Đường Nguyệt Lượng. Hóa ra Đường Nguyệt Lượng này rất sợ bẩn, nhất là sợ mùi của nam nhân, nghe nói cô ta mỗi ngày tắm rửa năm lần, mỗi lần đều dùng bảy loại hoa tươi khác nhau ngâm vào, hơn nữa tuyệt đối không dùng thứ mà nam nhân đã chạm vào, kể cả thứ mà cha cô ta đã chạm. Thần tài vô lại này liều mạng... liền dọa cho bà nương xấu xa kia chạy mất, cũng không dám tới quấy rầy nữa.
Tiểu Tuyết nghe được cảm thấy rất buồn cười, nàng thấy dáng vẻ Phương Chấn Mi không nhiễm bụi trần, ngay cả tưởng tượng cũng không nghĩ ra được tình cảnh hắn dính đầy phân đánh nhau. Bốn người cười một trận, cho đến khi Phương Chấn Mi, Thẩm Thái Công, Ngã Thị Thùy đều im lặng, Tiểu Tuyết vẫn còn cười. Nàng cười một lúc, thấy không có ai cười nữa, liền lặng lẽ im tiếng. Nhưng nàng bất giác nghĩ tới tình hình khi đó, ba người giống như không sợ trời không sợ đất này bị đánh cho như vậy, lại không nhịn được cười lên, ban đầu là cười khanh khách, sau đó không kìm được cười đến chảy nước mắt.
Ngã Thị Thùy, Thẩm Thái Công, Phương Chấn Mi thấy vậy đều rất thoải mái. Thực ra bọn họ nhắc lại chuyện xưa, lại cố ý chọn chuyện buồn cười, chính là muốn chọc cho tiểu cô nương này vui vẻ, hi vọng nàng quên đi cái chết của bà, cùng với tình cảnh của nàng một mình không nơi nương tựa.
Ngã Thị Thùy nhìn sóng nước, cảm khái nói:
- Khi đó, chúng ta còn không quen biết...
Thực ra Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy là không đánh thì không quen. Tiểu Tuyết nghe Ngã Thị Thùy than một tiếng như vậy, tâm hồn ngây thơ đang suy nghĩ: “Làm sao mấy người này, mọi người còn không quen biết, lại liều mạng giúp đỡ nhau?”
Nàng lại nghĩ đến chuyện bọn họ đối xử với mình, chẳng phải cũng như vậy, bà bị người ta hại chết, bọn họ lại ra mặt vì mình... Nghĩ đến bà, trong lòng nàng lại cảm thấy buồn bã.
Phương Chấn Mi khoan thai ngồi xuống, nhìn dòng chảy thong thả nói:
- Cổ nhân nói “rửa chân trong nước, không giống trước kia...”, năm xưa chúng ta vốn không quen biết, bây giờ lại tâm đầu ý hợp...
Đột nhiên hai tay hắn vung ra, nắm lấy hai người ướt sũng nhấc lên, giống như xách hai con gà con, hỏi:
- Hai người các ngươi, có phải cũng muốn kết giao với chúng ta không?
Hai người này bị nhấc lên bè gỗ, toàn thân không thể động đậy, hiển nhiên đã bị Phương Chấn Mi phong bế huyệt đạo. Ngã Thị Thùy, Thẩm Thái Công thấy hai người này mặc đồ lặn màu đen, hốc mắt lõm sâu, hiển nhiên không phải người Trung nguyên. Trong tay bọn họ cầm đao nhọn hình tai trâu, rõ ràng là chuyên hành động trong nước. Một khi cắt đứt dây cột bè gỗ, trong sông lớn chảy xiết này, ba người dù võ công có cao cũng khó sống sót được.
Thẩm Thái Công giận tím mặt, tóm một người lên hỏi:
- Ai sai các ngươi tới?
Hỏi vài tiếng như vậy, người nọ lại cắn chặt răng không trả lời. Thẩm Thái Công giận dữ, liền cho hắn vài cái bạt tai.
Ngã Thị Thùy nói:
- Lão không thấy hắn bị điểm huyệt đạo sao!
Thẩm Thái Công vội vàng muốn giải huyệt. Phương Chấn Mi lại nói:
- Không cần, còn có người không bị điểm huyệt.
Mọi người không rõ hắn muốn nói ai.
Cách một lúc, Phương Chấn Mi mới nói:
- Lái thuyền, ngươi muốn đưa chúng ta đi đâu?
Câu nói này lại khiến hai người Thẩm Thái Công, Ngã Thị Thùy giật mình, phát giác đây đã không phải là nhánh sông lúc trước. Trên dòng sông mờ mịt, nơi xa có một chiếc thuyền buồm đen kịt, trên thuyền treo một lá cờ màu đen, trên cờ dường như thêu hình gì đó, nhưng dưới trăng tàn và trong sóng nước lại không nhìn thấy rõ. Thuyền buồm màu đen đang nhanh chóng đến gần bè gỗ.
Người lái thuyền kia ngừng chèo, chậm rãi cầm mái chèo móc vào bè gỗ. Hắn giống như đang suy nghĩ điều gì, vài động tác đơn giản lại thực hiện một cách vô cùng chậm chạp.
- Phương Chấn Mi cười nói chế ngự kẻ địch trong vô hình, danh bất hư truyền. Nhưng Mãn Thị Song Xà bơi lặn có thể nói là đệ nhất, ta chèo thuyền cũng năm này tháng nọ, không biết làm sao sơ xuất vẫn bị Phương đại hiệp phát giác ra?
Tiểu Tuyết muốn nhìn rõ người nói chuyện giọng trầm thấp kia, nhưng không biết từ lúc nào Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy đã một trước một sau che nàng lại. Nhất là Ngã Thị Thùy cường tráng như trâu chắn ngang trước người, nàng muốn tìm được một khe hở cũng khó.
Đồng dạng cũng có thể tránh người khác ám toán nàng.
- “Chu Tử Sát Thủ” Trương Hận Thủ là đệ nhất sát thủ trong nước, trên sông trên biển đều là số một, khả năng bơi lặn của Mãn Thị Song Xà cũng rất cao, ta tự nhiên không nhìn ra sơ hở... Chỉ là vừa rồi các hạ ở giữa sông, cố ý biểu thị không vội chở chúng ta qua sông, cho nên Thẩm Thái Công kêu tiếng thứ nhất giả vờ không nghe thấy, Ngã Thị Thùy kêu tiếng thứ hai mới nghe được. Nội lực của Thẩm lão tuy không mạnh bằng A Thùy, nhưng kéo dài hơn xa A Thùy, các hạ cách càng xa thì càng nên nghe thấy mới đúng... Nếu các hạ giả vờ, tại hạ tự nhiên phải chú ý nhiều hơn, cho nên trước khi Mãn Thị Song Xà động thủ cắt dây đục lỗ, tại hạ đã làm một chút chuyện nên làm.
- Rất tốt.
Người chèo thuyền kia chậm rãi cởi áo tơi ra, dưới áo tơi có một thanh kiếm. Kiếm của hắn rất kỳ lạ, to, rộng và dài, hơn nữa tư thế đeo kiếm càng kỳ dị.
Thông thường người ta đều đeo kiếm bên eo phải, hoặc đeo sau eo, hoặc đeo trên lưng. Nhưng kiếm của người này lại giắt thẳng vào đai lưng, cũng tức là vỏ kiếm dán vào ngực và bụng, mũi kiếm gần như đụng vào cằm. Đeo kiếm như vậy rõ ràng là phương thức khó rút kiếm nhất.
Thẩm Thái Công nhìn thấy hắn đeo kiếm như vậy, trái nhìn không vừa mắt, phải cũng nhìn không thuận mắt, liền cười híp mắt nói:
- Kiếm của ngươi đeo đâu không đeo, lại đeo dưới cổ họng, giống như mặc yếm...
Y còn chưa dứt lời, người chèo thuyền bỗng ngửa người một cái, tư thế rất kỳ lạ, ót gần chạm đến đất. Sau một tiếng “choang”, một vệt sáng chợt lóe lên trong bóng tối, bắn về phía Thẩm Thái Công.
Trong nháy mắt người này đã rút vũ khí ra, nhanh như chớp tấn công một chiêu. Ngã Thị Thùy đứng phía trước, Tiểu Tuyết đứng ở giữa, Thẩm Thái Công đứng cuối cùng, nhưng người nọ vừa ra tay đã vòng qua Ngã Thị Thùy, tránh khỏi Tiểu Tuyết, tập kích Thẩm Thái Công.
Thẩm Thái Công đột nhiên im tiếng, thân hình bay ngược ra ngoài.
Chỉ thấy áo bào rộng màu xám nhoáng một cái trên mặt sông, Thẩm Thái Công lại trở về trên bè gỗ.
Ánh sáng đã không thấy nữa, nó đã trở về trong vỏ.
Vỏ kiếm vẫn treo trong y phục của người áo tơi, trên gần cổ họng, dưới ngang đầu gối.
Thẩm Thái Công nhoáng một cái quay về, nhưng vẻ hài hước trên mặt đã không còn nữa.
Chòm râu bạc dưới cằm dài hơn ba thước của y đã bị cắt gần một thước. Tại khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, y đã bay ngược, dùng tư thế tốt nhất tránh khỏi kiếm đâm lướt ngược ra, nhưng thứ đối phương rút ra từ vỏ kiếm là đao chứ không phải kiếm.
Y may mắn tránh khỏi một đao này, trên lưng đã đổ mồ hôi lạnh.
Phương Chấn Mi đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng, không hề ôn nhu đôn hậu giống như bình thường:
- Trương Hận Thủ, ngươi tới làm gì?
Bất cứ ai khi dễ bằng hữu của hắn, hắn cũng sẽ không lễ phép khách khí với đối phương.
Trong bóng tối, giọng nói của Trương Hận Thủ khiến người ta nghĩ đến khuôn mặt thẫn thờ của hắn:
- Ngươi biết đấy, ta là một sát thủ.
Phương Chấn Mi nói:
- Ta chỉ biết ngươi là một con người.
Trương Hận Thủ dừng một chút, chậm rãi nói:
- Mục đích mà ta tới.
Hắn chỉ chỉ Mãn Thị Song Xà nằm trên bè gỗ:
- Cũng giống như bọn họ.
Phương Chấn Mi hỏi:
- Giết người?
Trương Hận Thủ lắc đầu.
Thẩm Thái Công tuy còn sợ hãi, nhưng vẫn cười nói:
- Chuyện này lại kỳ quái. Trung Nguyên sát thủ “Chu Tử Thích Khách” Trương Hận Thủ không đến giết người, chẳng lẽ là đến làm mai mối?
Hai mắt Trương Hận Thủ lại lóe lên ánh sáng sắc bén.
Phương Chấn Mi cắt lời hỏi:
- Xin hỏi mục đích đến?
Trương Hận Thủ đáp:
- Mua đồ.
Phương Chấn Mi lại hỏi:
- Dùng thứ gì để mua?
Trương Hận Thủ nói:
- Một chiếc Thải Liên thuyền, một thanh Thiết Mộng đao, một trăm viên đá mắt mèo, cộng thêm chu vi chín mươi dặm ở Cô Sơn Đoạn Kiều.
“Thải Liên thuyền” còn gọi là chốn tiêu tiền, trên Thải Liên thuyền mỹ nữ như mây, một đêm ngàn vàng khó mua, vạn vàng khó cầu. Nữ tử trên thuyền dù không phải đẹp nhất thiên hạ, cũng có thể nói là quyến rũ nhất. Huống hồ thứ càng không mua được, càng khiến nhiều người khao khát, không tiếc tất cả muốn mua đến tay.
Một chiếc Thải Liên thuyền, giống như có ba mươi nữ tử xinh đẹp động lòng người mà hoàng kim không mua được. Nhưng một thanh Thiết Mộng đao, lại là bảo bối mà người trong võ lâm mơ ước.
Bởi vì người nào có được Thiết Mộng đao, chẳng những công lực gia tăng gấp bội, hơn nữa còn có một truyền thuyết rất hấp dẫn, ai có được Thiết Mộng đao thì sẽ vung đao chém không đứt tấc tấc nhu tình, những cô gái xinh đẹp đa tình trong thiên hạ đều sẽ xem trọng yêu thích chủ nhân Thiết Mộng đao.
Đây không phải là hình mẫu mà những nam tử trẻ tuổi mong muốn trở thành sao?
“Đá mắt mèo” là tinh phẩm trong kim cương, thông thường mười viên kim cương cũng không đổi được một viên đá mắt mèo, hiện nay lại có một trăm viên.
Còn như “chu vi chín mươi dặm”, đất đai vĩnh viễn là tượng trưng cho tài sản, hơn nữa càng có sinh lực và quyền lực hơn so với ngân phiếu, hoàng kim. Huống hồ đây còn là Cô Sơn Đoạn Kiều, thắng cảnh xinh đẹp ở Tô Hàng, nếu dựng nhà ở đây có thể khiến thế nhân hâm mộ, nếu quật khởi ở đây thì như vương nghiệp tiền đồ, chính là nơi rồng ẩn mình.
Thải Liên thuyền, Thiết Mộng đao, đá mắt mèo, Cô Sơn Đoạn Kiều...
Phương Chấn Mi cười hỏi:
- Là ai bỏ ra số lượng lớn như vậy?
Trương Hận Thủ trừng mắt nhìn đối phương, trong bóng tối không thấy rõ khuôn mặt dưới nón trúc của hắn, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt lấp lánh khiến người ta lạnh đến thấu tim.
- Ngươi nhất định muốn ta nói?
- Thải Liên, Thiết Mộng, đá mắt mèo, cộng thêm Cô Tô thắng cảnh Đoạn Kiều Cô Sơn, số lượng như vậy nghe giống như nằm mộng, nếu không nói ra người mua, ai biết là thật hay giả?
- Được, ta nói.
Trương Hận Thủ nói:
- Nhưng nói xong các ngươi lại không thể không bán.
Hắn không quay đầu lại, dùng tay chỉ thẳng, nói:
- Nhân Đầu Phiên.
Hắn chỉ về phía sau. Lúc này chiếc thuyền đen ở phía sau đã dần tiếp cận, lá cờ trên mũi thuyền một mảnh đen kịt, đột nhiên lại nổi lên một trận ánh sáng âm u, trên buồm đen xuất hiện hình dáng một chiếc đầu lâu, như ẩn như hiện.
Tiểu Tuyết sợ đến cắn răng, không dám kêu thành tiếng.
Phương Chấn Mi nhìn lại, chỉ thấy vải buồm trên thuyền đen tung bay phần phật, nhưng lại không có bóng người nào.
- Là Tư Không Thoái của Nhân Đầu Phiên?
Trương Hận Thủ không trả lời, chỉ hỏi:
- Ngươi có bán không?
- Bán cái gì?
- Một người.
- Ai?
- Cô ta.
Trương Hận Thủ dùng tay chỉ.
Tiểu Tuyết sợ đến mức co lại phía sau, trốn ở sau lưng Thẩm Thái Công. Người mà Trương Hận Thủ chỉ chính là nàng.
Phương Chấn Mi cười nói:
- Cô ta?
- Thế nào? Ngươi chỉ cần đưa cô ta lên thuyền, lập tức sẽ trở thành chủ nhân của Thải Liên thuyền, Thiết Mộng đao, một trăm viên đá mắt mèo, Cô Sơn Đoạn Kiều.
Phương Chấn Mi nói:
- Cám ơn ngươi, tạm biệt!
Trương Hận Thủ cả giận nói:
- Là ý gì?
Phương Chấn Mi nói:
- Ý tứ chính là không bán.
Tay của Trương Hận Thủ từ từ đặt lên chuôi kiếm, chậm một cách đặc biệt, nhưng ai cũng biết hắn đang kiềm chế cơn giận, hỏi:
- Ngươi và cô ta có quan hệ gì?
Phương Chấn Mi nói:
- Không quen không biết, nhưng cô ta là bằng hữu của bằng hữu ta, cũng chính là bằng hữu của ta.
Thẩm Thái Công cười nói:
- Ta bán cá bán tôm, có lúc cũng bán chim, nhưng không bán bằng hữu, lớn hay nhỏ, nam hay nữ, biết hay không biết võ công, tất cả đều không bán.
Ngã Thị Thùy lạnh lùng nói tiếp, hắn chỉ nói một câu:
- Ngươi biến đi!
Trương Hận Thủ cười lạnh, lúc này gió sông rất mạnh, hắn cũng chỉ nói một câu:
- Ngươi không bán bằng hữu thì phải bán một thứ của ngươi.
Hắn nói với Phương Chấn Mi.
- Thứ gì?
Phương Chấn Mi rất hứng thú hỏi.
- Ngón tay.
Trương Hận Thủ nói từng chữ từng câu:
- Ngón giữa tay phải của ngươi. Ta chỉ cần một ngón tay này.
- Ngươi chỉ cần bán ngón tay này, tất cả mọi thứ vẫn là của ngươi.
Lúc hắn nói, mọi người đều yên tĩnh lại, yên tĩnh một cách đột ngột.
Một lúc sau mới nghe Ngã Thị Thùy cười lớn, tiếng cười khiến cho sóng nước trên sông giống như xao động:
- Ai cũng biết chỗ tuyệt diệu nhất trong võ công của Bạch Y Phương Chấn Mi nằm ở một ngón tay, ngón giữa tay phải. Ngươi mua ngón tay của hắn, cũng giống như mua tính mạng của toàn bộ chúng ta.
- Đúng vậy.
Giọng nói của Trương Hận Thủ trầm đến mức giống như một chiếc chuông cao mười trượng, dày một trượng:
- Ta chính là muốn mua mạng của các ngươi, tính mạng của toàn bộ các ngươi.
Phương Chấn Mi nói:
- Trên đời này không có vật sống nào có thể mua mạng của vật sống khác, mạng là của mình, ai cũng có lý do để tiếp tục sống.
Trương Hận Thủ lạnh lùng nói:
- Nhưng mèo muốn mạng của chuột thì có thể, muốn bắt, muốn ném, muốn cầm, muốn chơi đều có thể. Cá lớn nuốt cá bé, thành sống bại chết cũng là đạo lý xưa nay.
Thẩm Thái Công cười lạnh nói:
- Chỉ sợ ngươi mới là con chuột, chúng ta là mèo...
Còn chưa nói xong, Trương Hận Thủ chợt ngẩng đầu, “choang” một tiếng, kiếm đã rời vỏ, hóa thành ánh đao chém thẳng vào Thẩm Thái Công. Đao thế như một vệt sáng cực kỳ nóng rực, tốc độ lại rất nhanh, trong nháy mắt đã đến ngực Thẩm Thái Công. So với một đao trước thì một đao này nhanh hơn không chỉ gấp bội, thân hình Thẩm Thái Công vừa động, mũi đao đã đâm tới vạt áo.
Ngay lúc này một tiếng “keng” vang lên, đao gãy làm hai.
Ngón giữa tay phải của Phương Chấn Mi nhanh chóng búng vào thân đao, đao của Trương Hận Thủ giống như kem cây gặp phải ngọn lửa, tự động gãy ngang.
Trương Hận Thủ sững sốt, lúc này trên tay hắn chỉ còn lại nửa đoạn đao.
Hắn nhìn đao của mình, trên mặt không có một chút biểu tình nào.
Thẩm Thái Công cười, híp mắt nói:
- Cho dù ngươi là mèo, lần này cũng gặp phải chó... một con chó săn giỏi...
Phương Chấn Mi kéo kéo ống tay áo của y, ra hiệu cho Thẩm Thái Công không nên nhạo báng nữa. Lúc này chợt nghe Trương Hận Thủ hát một khúc ca, tiếng ca hùng dũng, có lực, trầm thấp, bi ai vô tận, giống như người nước Lỗ xa xưa, nhìn sông lớn chảy về đông, năm tháng vô thường, trời đất miên man, hát lên thương tiếc.
Ngã Thị Thùy đột nhiên nói:
- Cẩn thận, hắn hát xong sẽ tự sát.
Hắn hiểu được trên đời có một loại người, là sát thủ cũng thế, là nghĩa sĩ cũng vậy, thà chết chứ không bại, một kích không trúng, cũng là lúc sinh mệnh của hắn như sao băng đã đến điểm cuối, một đao cuối cùng là dùng tự sát để trở về bóng tối của sinh mệnh.
Thẩm Thái Công không nhịn được nói:
- Nếu mèo trên thế gian bị chó cắn một cái là tự sát, không có mặt mũi đi gặp mèo già Giang Đông, vậy mèo trên đời có lẽ đã tuyệt chủng rồi.
Trương Hận Thủ không để ý đến y, vẫn tiếp tục hát, khúc hát của hắn đã qua một nửa.
Phương Chấn Mi đột nhiên nói:
- Muốn hắn không chết, còn có một cách.
Thẩm Thái Công lập tức hỏi:
- Cách gì?
Phương Chấn Mi chỉ vào chiếc thuyền lớn màu đen đã đến rất gần, nói:
- Chúng ta xông lên thuyền, khi hắn còn chưa hát xong, chúng ta bắt giữ chủ nhân của hắn... Chủ nhân cũng không địch lại chúng ta, vậy thích khách dưới trướng sao cần phải chết.
Mấy câu sau của Phương Chấn Mi nói rất vang dội:
- Nếu chủ nhân thật sự đáng để hắn liều chết quên mình, vậy thì không nên để thủ hạ tùy tùy tiện tiện vứt bỏ tính mạng.
Chợt nghe trên thuyền đen lớn kia có người cười một tiếng:
- Kế hoạch hay, có điều muốn hắn không chết, các ngươi cũng chỉ có cách xông lên.
Lúc này khúc ca bi tráng trên thuyền đã đến đoạn sau.